Bầu trời có mưa nhỏ, rất mát mẻ.
Cuối mùa thu thường xuyên có mưa phùn, rải khắp cả núi, tựa khói tựa mây, trông rất đẹp mắt.
La Phù trong mưa lại mang một phong vị khác, chỉ là bây giờ không có người nào có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp như vậy.
Ít nhất La Phù phái bây giờ không ai có tâm tình.
Lăng Già Thượng Nhân sắc mặt có chút âm trầm, vẻ mặt tươi cười gượng gạo, bắt đầu đi xuống gặp khách nhân, còn khôn mặt Chu Thanh vẫn âm trầm như trước.
Khổng Trác đứng trên một khu đất trống trong viện, vươn tay ra cảm nhận những giọt nước mưa tinh tế kia chậm rãi hạ xuống.
“ Mát a, con mẹ nó thật là mát a !” Trong lòng hắn thầm nghĩ, con mắt nhìn về phía cửa động phòng, ở đó, một thân ảnh màu đỏ đại cát, chính là Lâm Ngọc Phong đang giả bộ đứng.
“ Nghĩ đến bây giờ, tâm của hắn bây giờ so với ta còn lạnh hơn .”
Đúng vậy, lạnh a !
Đêm mới cưới, phát hiện trong nơi động phòng, nữ tử đầu đội khăn đỏ kia không phải tân nương của chính mình, vậy biết làm sao ?
Nếu như không phải phát hiện chuyện xưa, Khổng Trác cũng không thể hiểu rõ tâm tình Lâm Ngọc Phong, nhưng nếu là chính mình, suy nghĩ thân thiết một chút, nhìn bộ dạng Lâm Ngọc Phong đang đứng trước cửa, Khổng Trác không tự chủ được mà sinh ra một cảm giác thê lương.
Dù sâu trong đáy lòng, với chuyện hôn nhân này hắn vẫn có cảm giác mâu thuẫn, nhưng trong tình cảnh này…hắn thật sự cảm thấy đồng tình với Lâm Ngọc Phong.
Đây là loại cảm giác thỏ tử hồ bi (thỏ chết cáo khóc).
“ Nếu như sự tình này dính tới ta thì ta phải làm sao đây chứ ?” Tâm lý hắn không tự chủ được có suy nghĩ này, bất quá ý niệm này vừa sinh ra trong đầu thì lại bị thay thế bởi một suy nghĩ khác,” Ta hẳn sẽ không đi gặp gỡ ai cả, nếu như người khác không muốn gả cho ta, ta cũng sẽ không cưỡng cầu a!” Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn không tự chủ hướng ra ngoài viện nhìn một cái, tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì đó.
Bất quá lúc này, những người của môn phái khác đã được đưa ra ngoại viện tiếp tục ăn cơm uống rượu, sớm không còn thấy bóng ai cả, hắn muốn nhìn thấy người kia, tự nhiên cũng không được.
“ Không phải nữ tử kia sẽ không nguyện ý gả cho ta thật đó chứ ?” Khổng Trác âm thầm cười cười, bất quá bây giờ ánh mắt của mọi người đang tập trung trên người đứng đầu.
“ Việc này có vẻ không đúng a, lão Ngũ, xem tình hình này chúng ta sẽ phải vội vàng rồi.” Thường Việt đi tới trước mặt Khổng Trác, cau mày thấp giọng nói, ”Mà ngươi phải cẩn thận một điểm, nếu không cẩn thận lão Nhị sẽ đem chuyện này trút giận lên người ngươi đó.”
“ Lên người ta ?” Khổng Trác sửng sốt,” Ta không có quan hệ đến việc này mà !”
“ Một khi đụng vào loại chuyện này, ngươi đừng hi vọng hắn còn lí trí để trả lời ngươi!” Thường Việt nói, “ Ta biết ngươi rất khinh thường lão Nhị, nhưng có một việc sợ rằng ngươi không biết, tình cảm của lão Nhị dành cho Tiểu sư muội, tuyệt không kém với Phương Thiếu Bạch đâu, bất quá lúc này Tiểu sư muội đã làm quá mức.”
Khổng Trác cười hắc hắc,” Bất quá cũng chỉ đến vậy, sau này sẽ không sao nữa. Đi thôi nào, sư bá đang gọi kìa!”
Ngẩng đầu lên, liền trông thấy Tu La Kiếm Lý Nguyên Hóa hướng hai bọn họ ngoắc ngoắc tay.
…………………
La Phù Ngũ kiếm, Thanh Vân kiếm Chu Thanh không ở đây, hắn đang phải ở thính đường nói chuyện với khách nhân chứ, lại đâu mất rồi.
Còn lại, lấy Lăng Già Thượng Nhân làm trung tâm, Tu La kiếm Lý Nguyên Hóa, Thanh Bình kiếm Bạc Chân, Nguyệt Hoa kiếm Vệ Thanh Thanh ngồi ở xung quanh, còn có cả hai người Thường Việt, Khổng Trác. Trong Tam đại đệ tử, có thể đứng ở đây cũng chỉ có hai người này.
Đương nhiên, ngoại trừ người chủ trì ra, Thường Việt cùng Khổng Trác cũng chỉ đứng ở bên cạnh, mà Lâm Ngọc Phong thân đang mặc một bộ đồ đỏ đại cát đứng ở trung tâm đại sảnh cùng một nữ tử trẻ tuổi khác.
Nữ tử này cũng là một đệ tử bên trong La Phù phái, là Cát Quế Chi, lúc này ánh mắt có vẻ hoảng hốt, vẻ mặt sợ hãi đến bây giờ mới thôi. Ngoại trừ vẻ sợ hãi bên ngoài, nàng căn bản không rõ ràng đến tột cũng chuyện gì đã xảy ra, tại sao chính mình mặc một thân đại hồng cát, đội chiếc khăn hồng lớn, đang ngồi ở trên giường động phòng.
Hết thảy đếu như một giấc mộng .
“ Việc thế này, các ngươi cảm thấy thế nào !” Lăng Già Thượng Nhân thở dài, hắn cảm thấy đầu mình như nổ tung ra, thân làm chưởng giáo mà lại cứ như người hầu, như thế nào mà những chuyện phiền toái này lại đổ hết lên đầu mình thế chứ ? Ngay cả môn hạ thành hôn cũng gặp chuyện không may, nếu truyền ra ngoài không phải sẽ bị người khác cười rụng hết răng sao ?
“ Hỏi trước đi!” Lý Nguyên Hóa nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trên mặt mây đen dày đặc, nhìn qua Lâm Ngọc Phong một chút, rồi chuyển ánh mắt sang người Cát Quế Chi, “ thế ngươi có phải là đệ tử trong môn phái không?”
“ Đúng ạ !” Cát Quế Chi cúi đầu, nhẹ nhàng nói,” Đệ tử Cát Quế Chi !”
“ Ngươi làm sao lại ở trong phòng động phòng đó, Chu Tuyết đi đâu rồi?” Lý Nguyên Hóa hỏi trực tiếp.
“ Đệ… Đệ tử cũng không biết !” Cát Quế Chi liền nói, trong âm thanh lộ ra vẻ bất an cùng sợ hãi,” Đệ tử hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, bắt đầu từ ngày hôm qua, ta cũng cảm thấy hoảng hốt, không biết chính mình đang làm cái gì, thân thể hình như không phải của chính mình nữa, ta căn bản không khống chế được hành động của bản thân!”
Lâm Ngọc Phong bên cạnh, mày dựng lên, đang lúc muốn nói cái gì đó thì đột nhiên Nguyệt Hoa Kiếm Vệ Thanh Thanh mở miệng nói:” Ngươi nói là ngươi không khống chế được hành động của mình, nhưng ý nghĩ của ngươi vẫn thanh tỉnh, có phải không ?”
“ Phải, cũng không phải !” Nói đến vấn đề này, vẻ mặt Cát Quế Chi rất là mê hoặc,” Ta nghĩ đến việc muốn khống chế lại thân thể mình, chỉ là không thể khống chế được, rồi sau đó ta không muốn khống chế thân thể mình nữa, ngược lại cảm thấy rất thoải mái.”
“ Khôi lỗi thuật a!” Vệ Thanh Thanh ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trán, cười khổ nói,” Ba năm trước đây ta có dạy Tiểu nha đầu đó thuật này!”
“ Cái gì? Ngươi dạy nó?” Lý Nguyên Hóa quay đầu lại nhìn Vệ Thanh Thanh, “ Sư muội, ngươi không có việc gì hay sao mà lại dạy nó cái đó làm gì ?”
“ Ta dạy nó thế, có liên quan gì đến ngươi không ?” Vệ Thanh Thanh nghiêm sắc mặt, chằm chằm nhìn Lý Nguyên Hóa nói,” Chẳng lẽ trong La Phù giới luật có quy định không cho phép dạy đệ tử Khôi lỗi thuật à, nếu có ta lập tức về sau núi diện bích !”
“ Không có không có, mà dù có thì ta cũng không có can đảm bắt ngươi diện bích mà!” Lý Nguyên Hóa nói lại Vệ Thanh Thanh, nhưng cũng không thây tức giận, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu,” Nói cách khác, nha đầu đó trước một ngày đã sử dụng Khôi lỗi thuật khống chế nha đầu này, nhưng nó làm thế nào có thể dấu diếm tất cả mọi người chứ ?”
Lăng Già Thượng Nhân cười khổ chỉ Cát Quế Chi,” Vóc người của nàng này so với a đầu kia không khác nhau lắm, như vậy nha đầu kia sáng sớm hôm nay trong lúc hóa trang, đã lợi dụng khuôn mặt không rõ ràng. Nếu nàng này ở bên cạnh nha đầu đó, thì cơ hội tráo đổi là rất nhiều.”
“ Nói cách khác, buổi sáng hôm nay nàng còn đang ….” Lâm Ngọc Phong đột nhiên xen vào nói.
“ Chắc khoảng giờ tí,” Lý Nguyên Hóa mắt lóe sáng, rõ ràng đang suy nghĩ cái gì đó,” Hay bây giờ đuổi theo, chỉ sợ đuổi cũng không kịp .”
“ Không kịp cũng phải đuổi !” Lăng Già Thượng Nhân nói,” Chuyện này quan hệ đến thể diện của La Phù ta, bây giờ mọi người ngoài chỉ biết một chút về tình trạng này, nhưng nếu họ biết tất cả chuyện gì đang diễn ra, bọn họ lại tưởng đám cưới của hai tiểu tử này là giả vờ. Chuyện này tốt nhất chỉ có những người chúng ta ở đây biết, không được để lộ ra ngoài, ngoại trừ vài người đang ngồi bên ngoài, ta hi vọng không còn ai biết thêm chuyện gì nữa!”
“ Rõ !” Mọi người cùng lên tiếng.
“ Thường Việt, Khổng Trác !”
“ Có đệ tử !”
“ Các ngươi bây giờ hãy hạ sơn đi !”
“ Bây giờ ?”
Hai người sửng sốt, thoáng nhìn nhau.
“ Đúng, bây giờ một khắc cũng không được chậm trễ, ta bất kể các ngươi sử dụng phương pháp gì, thủ đoạn thế nào, nhất định phải mang bằng được Chu Tuyết trở về !”
“ Sư bá, ta cũng đi !” Thanh âm Lâm Ngọc Phong vang lên.
“ Không được !” Lăng Già Thượng Nhân rất cương quyết,” Nếu như ngươi cũng không còn ở đây, cũng đi đâu mất, còn vô số đồng môn trên núi thì sao, vậy còn ra cái thể thống gì ?”
“ Nhưng mà ….!”
“ Câm miệng.” Lý Nguyên Hóa nói,” Ngươi phải ở lại trên núi cho ta, không được đi đâu cả.”
Lâm Ngọc Phong thân thể vừa động, trên mặt lộ ra thần sắc quật cường tựa hồ như muốn cãi cọ lại, chính là lúc hắn chưa kịp nói ra khỏi miệng, một đạo kình phong phá không ra, lao thẳng đến người hắn, Lâm Ngọc Phong thân thể liền ngẩn ra, rồi bất động tại chỗ, thân thể không thể động đậy được.
“ Các ngươi mau đi đi, một khắc cũng không được chậm trễ, phải đem đứa nhỏ kia về đây cho ta.” Lăng Già Thượng Nhân nhìn Khổng Trác Thường Việt hai người nói.
“ Đệ tử tuân mệnh.” Hai người đồng thời khom người, nhìn nhau một cái rồi vội vàng lui ra.
Nơi đầu sóng ngọn gió này, hai người cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Trở lại đại sảnh, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“ Đại sư huynh, việc này từ trên giao xuống, nên làm cái gì bây giờ, ngươi hướng dẫn chương trình cho ta đi!” Khổng Trác cười khổ nói.
“ Ta làm gì có chương trình tìm chỗ nào chứ !” Thường Việt vẻ mặt khổ ý,” Đi từng bước, tìm từng chỗ vậy thôi. Nơi này biển rộng mênh mông, biết chỗ nào mà tìm. Cho dù làm tìm được rồi, đem nàng về núi …,ai…!”
“ Đúng vậy, việc này thật là phiền toái!” Khổng Trác nói,” Bất quá nhiều phiền toái cũng phải làm, chưởng giáo sư bá đã lệnh xuống rồi!”
“ Đúng vậy!” Thường Việt gật đầu,” Ta nghĩ thế này, hai người chúng ra chia ra tìm kiếm, cố gắng hết sức xem sao vậy!”
“ Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi !” Khổng Trác gật đầu nói,” Ta trở về thu xếp một chút, ngày mai sẽ hạ sơn!”
“ Được !” Thường Việt gật đầu, hai người liền tản ra, trở về chuẩn bị mọi việc để mai xuống núi không ai để ý tới.