Mỗi một môn phái tu hành đều có những bí mật của mình, La Phù cũng không phải ngoại lệ, mà một trong những môn phái chánh phái cực mạnh này, bí mật tự nhiên sẽ nhiều hơn so với môn phái nhỏ nhiều, về điểm này Khổng Trác biết rõ ràng, tự nhiên cũng biết quy củ, không nên tự mình hỏi ra, chính mình cũng không cần biết, không nên hỏi sẽ không hỏi, vì vậy từ trước đến nay hắn đều thuận buồm xuôi gió.
Trong các môn phái tu hành, thảo luận bối phận là một chuyện rất phiền toái.
Bởi người tu hành sống lâu hơn bình thường rất dài, có chút may mắn có thể sống tới cả ngàn năm, thậm chí vài ngàn năm.
Cũng đúng thôi, ta nói ngàn năm thì phải là ngàn năm, dù có là mấy ngàn năm cũng không phải là người tu hành đặc biệt, nhưng nếu nói người tu hành có một đặc tính khác với người thường, vấn đề này tự nhiên sẽ phức tạp hơn.
Đặc tính gì ?
Có thuật trụ nhan !
Sống lâu, lớn lên tuổi còn đang trẻ, rất lâu gần như không già đi, khiến cho giới tu hành như được che đi bởi một lớp sương khói .
Bởi vậy rất nhiều lúc ngươi căn bản không thể nhận ra bối phận của đối phương, nếu cứ nói như vậy thì một lão đầu khoảng tám mươi tuổi hướng một người như tiểu hài tử mười bốn tuổi hành đại lễ, so ra là một chuyện rất bình thường.
Chỉ có một gã tu hành mạnh hơn một gã tu hành khác thì mới có thể dễ dàng thấy được thấy được tuổi thật của đối phương, cái đó và nguyên lí nhìn ra tu vi của đối phương là giống nhau.
Nếu không thấy rõ được thực lực cùng với tuổi của đối thủ, cũng không nhất định ý nghĩa cho việc thực lực của đối phương cao hơn ngươi bao nhiêu, rất có thể là thực lực của đối phương chỉ là xui xẻo kém ngươi một chút xíu hoặc cao hơn ngươi một chút xíu.
Một bậc, nghe qua thì có vẻ không lớn, nhưng trong tu hành giới lại là một khái niệm rất lớn, cũng là một khái niệm mà người ta rất mơ hồ. Thực lực hơn kém một bậc so với đối phương chỉ có thể ý nghĩa một chuyện, đó là có thể đánh thắng đối phương, hoặc ngược lại bị đối phương đánh thắng. Chiến đấu trên cơ bản không phải là chuyện cứ nói là được.
Đổi lại câu nói, nếu ngươi có thể thấy được thực lực của một người tu hành, thì ngươi có thể dễ dàng hướng mặt hắn mà nhổ nước bọt, đại tiện lên người hắn cũng được, chạy đi đâu được chứ. Còn nếu như ngươi xem mơ hồ, cũng không phải bối rối, có lẽ thực lực của hắn chỉ tương đương với ngươi, thậm chí còn kém hơn ngươi nhiều .
Phiền toái nhất là bối phận của hắn.
Vừa rồi đã nói, người tu hành sống mấy ngàn năm cũng không phải không tồn tại mà người tu hành chu trì sinh trưởng với người bình thường là giống nhau, một người cha mẹ là người tu hành, sau khi sinh hạ tốc độ tu luyện sẽ ngang so với một đứa trẻ con bình thường hai mươi năm tuổi.
Nói cách khác, một người tu hành tới hai mươi tuổi trưởng thành là thành người, nếu vậy những lão đã sống mấy ngàn năm đã biến đi đâu mất chứ ?
Sáng tỏ đơn giản nhất chính là như chưởng môn các môn phái tu hành.
Ví dụ như chưởng môn một môn phái, lúc năm mươi tuổi tiếp nhận thành chưởng môn một môn phái tu hành, ví dụ sau đó hắn có thể sống đến năm trăm tuổi, vậy từ năm năm mươi tuổi đến năm năm trăm tuổi là bốn trăm năm mươi năm trước, nếu môn phái này bất diệt thì người chưởng môn này chắc hẳn là ngồi không sao?
Trên lý luận mà nói, sự thật là không có khả năng.
Mặc dù là không có cái gì quy định nhưng chưởng môn nhân của tất cả các phái tu hành, dài nhất cũng chỉ là một trăm lẻ vài năm thôi, mà đại đa số chưởng môn các môn phái tu hành bình thường chỉ làm khoảng năm, sáu mươi năm thôi.
Thực ra đó cũng không phải là quy định cứng nhắc, nếu trở thành chưởng môn một môn phái, muốn xen vào nhiều chuyện, thì trăm ngàn chuyện trong môn phái sẽ xuất hiện, cứ như vậy sẽ chậm trễ tu hành, người tu hành không thể như người bình thường, người bình thường tính mạng ngắn ngủi, có quyền thì có tiền, có tiền thì có đàn bà, có tiền có quyền có đàn bà nhưng nhân sinh cũng chỉ có thể sống ngắn ngủi đến như vậy.
Nhưng mà người tu hành lại không như vậy, tính mạng của bọn họ rất dài, bọn họ cuối cùng theo đuổi chính là sự bất tử, tìm hiểu những sự huyền bí của trời đất, được chứng kiến thiên thần nói, rực rỡ cùng nhật nguyệt, bởi vậy cái nhìn đối với quyền lực so với người bình thường phai nhạt hơn rất nhiều.
Cũng vì nếu có lắm suy nghĩ phàm tục sẽ ảnh hưởng đến tu vi tâm cảnh nên chưởng môn một phái làm một thời gian sẽ chủ động thoái lui ở ẩn. Chỉ có hai tình huống ngoại lệ, một là dục vọng quyền lực của chưởng môn rất nặng, vì vậy tâm cảnh của người tu hành sẽ tiến rất chậm, sẽ khó có thể đạt được thực lực của một chưởng môn như bình thường. Một nguyên nhân khác là môn phái đó hoặc tu hành giới đang bị chấn động bởi một hoàn cảnh quỷ dị nào đó, lúc này đổi chưởng môn sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, thậm chí ảnh hưởng đến sinh tồn cho nên chưởng môn vẫn phải tiếp tục tại vị.
Hầu như tất cả những vị chưởng môn tại vị hơn trăm năm đều bởi vì tình huống thứ hai này.
Trừ vậy ra không có tình huống thứ ba.
Sau đó là vấn đề bối phận.
Bởi vì nguyên nhân sống rất lâu, nên bối phận là một chuyện rất phiền toái, nhưng cũng không phải là không thể giải quyết tốt đẹp, tất cả môn phái đều chia làm ba đời, chưởng môn đương đại là đời thứ hai, đệ tử là đời thứ ba, mà tất cả người tu hành bối phận tương đương trên chưởng môn đương đại đều xếp vào đời thứ nhất, còn về vấn đề phân chia trong đời thứ nhất thế nào thì lại là chuyện trong từng môn phái.
Cho nên, tại La Phù, Khổng Trác bây giờ là đời thứ ba, cũng là thực lực yếu nhất, thuộc đời bối phận nhỏ nhất.
Mà bây giờ người xuất hiện trong lưới trọng lực của hắn rõ ràng là vận dụng công pháp tu hành của La Phù, Khổng Trác có thể khẳng định bọn họ không phải là Nhị đại đệ tử, tuyệt đối không phải Tam đại đệ tử, đời thứ nhất lại càng không thể.
Bọn họ căn bản không phải đệ tử La Phù, ít nhất cũng không phải đệ tử chính thức của La Phù phái.
Nhưng mà, đây không phải đệ tử của La Phù nhưng lại sử dụng tu hành công pháp của La Phù, càng làm cho Khổng Trác cảm thấy tâm lạnh lẽo, thực lực của những người này trong mắt hắn thoạt nhìn không đáng kể lắm, nhưng nếu tính trong Tam đại đệ tử, cũng là nổi bật, bọn họ cũng có thể dùng nguyên thần ngự kiếm mà.
Vậy chỉ có một lí do để giải thích là hẳn có một vị kiếm tiên của La Phù đã âm thầm bồi dưỡng đệ tử riêng của hắn ở ngoài.
Đệ tử riêng, cái này trong tu hành giới cũng không phải cái gì mới cả.
Kiếm tiên cũng là người, bọn họ cũng có thất tình lục dục, cũng có chuyện riêng của chính mình, mà những chuyện riêng này, có những lúc chính mình cũng không có điều kiện để thực hiện, cũng có thể có rất nhiều chuyện vội vàng, cho nên bọn họ sẽ lựa trong đám đệ tử bình thường của môn phái ra một số người, vận dụng một chút thủ đoạn trong thời gian ngắn giúp thực lực của bọn họ tăng lên, để bọn họ làm việc cho chính mình.
Từ ý nghĩa trên mà suy ra, bọn họ cùng với các đệ tử bình thường bên trong một tu hành môn phái, chính là cấu thành nên trụ cột của tầng thấp nhất tu chân giới.
Nói cho cùng nó cũng là một loại quân đội riêng của một cá nhân.
Tư chất bọn họ có lẽ không kém, nhưng bởi vì nguyên nhân thế này nên không thể trở thành đệ tử chính thức trong môn phái được, nhưng mà trong khi hi vọng mất đi, nếu có được một trưởng bối kiếm tiên trong môn phái chọn lựa, cũng có cơ hội có được một công pháp tu hành cao thâm, coi như cũng là một chút lợi ích khác.
Mà những người đệ tử riêng này, có thể trong thời gian rất ngắn thực lực tăng lên rất nhiều, trong một số trường hợp tốc độ gia tăng của thực lực thậm chí còn vượt qua hạch tâm đệ tử trong môn phái, đây là thủ đoạn mà các kiếm tiên vì công việc mà tiện tay làm.
Những người đang xuất hiện trong lưới trọng lực của Khổng Trác chính là như vậy.
Những tiến bộ này của bọn họ không phải tự mình đạt được, đồng thời cũng không phù hợp với các quy tắc bình thường, lại có điểm trái ngược với chính mình, vì vậy tương lai khả năng tiến bộ của bọn họ không phải quá lớn, nhiều nhất chỉ dừng lại ở bề mặt của luyện khí hóa thần cảnh giới không tiến thêm được.
Khổng Trác trong môn phái cũng không mấy khi tiếp xúc với những tư đệ tử này, bởi vì trên cơ bản bọn họ đều đi theo bên người kiếm tiên, giả vờ thành người hầu, bọn họ đối với Khổng Trác cũng chính thức quang minh chính đại, bọn họ đi ra ngoài cũng không cần kiêng kị cái gì cả, mà Khổng Trác cũng các đệ tử cũng không nguyện ý trêu chọc những người này, bởi vì trên cơ bản bọn họ cũng không có cái gì phải mờ ám cả.
Nhưng bây giờ, sự mờ ám xuất hiện.
Khổng Trác cũng có thể suy đoán nguyên nhân xuất hiện của bọn họ?
Bởi vì mục tiêu hành động của bọn họ rất rõ ràng, không có một tia do dự, tố độ rất nhanh, đều là hướng về phương hướng của một người.
Phương Thiếu Bạch!
Phương Thiếu Bạch ở trong vòng trăm dặm phía trước.
Lúc này, Khổng Trác đã hơi hơi có chút cảm ứng được hơi thở của Phương Thiếu Bạch, mặc dù còn xa, không ở trong phạm vi lưới trọng lực của chính mình nhưng Phương Thiếu Bạch này là do hắn đánh trọng thương nên vừa tiến vào phạm vi trăm dặm, hành tung của Phương Thiếu Bạch liền không giấu được Khổng Trác.
“ Bọn họ như thế nào lại biết Phương Thiếu Bạch ở chỗ này? Bọn họ tìm Phương Thiếu Bạch làm gì ?” Hai nghi vấn này cơ hồ cùng lúc hiện lên trong đầu hắn, ngay lập tức hắn liền gia tăng tốc độ của bản thân.
Khoảng cách trăm dặm, đối với Khổng Trác chỉ cần nhấp nhô người vài cái.
Đây là một chỗ hoang vu, là một thôn trang bị bỏ quên.
Nói là một thôn trang nhỏ, bởi vì trong vòng vài dặm hoang vắng cũng có mấy chỗ có nhà ở, biểu hiện vài chục năm trước hoặc mười năm trước nơi này có lẽ là một cái thôn, nói là trước kia bởi vì hiện giờ nơi này đã không còn người nào ở, trừ một cái tiểu viện tồi tàn mà Phương Thiếu Bạch đang dưỡng thương kia ra.
Nhẹ nhàng, như một sợi bông không chút động tĩnh tiến vào trong cái sân của tiểu viện kia.
Trong viện, Phương Thiếu Bạch đã bày ra mấy cái trận pháp phòng ngự khá tốt.
Nhưng cái này cũng không thể làm khó Khổng Trác được, cũng không làm khó được mấy thần bí đệ tử sắp đến kia.
Khổng Trác nhẹ nhàng đứng lên, rời khỏi cái sân, một lần nữa phi trên mặt đất rồi dừng lại ở một gốc cây thùy cách đó một dặm.
Giống như một con nhện to béo bình thường, lẳng lặng đợi con mồi đến.