Trên bầu trời mây đen lưu chuyển, Khổng Trác ngẩng đầu, hai con ngươi nhỏ nhìn theo một mảng mây đang cuồn cuộn trôi từ đông sang tây, nhìn bầu trời toàn mây là mây, than nhẹ một tiếng.
Người đời nói cũng đúng, phong vô định, vân vô thường.
“ Xem ra chuyện không thể nhìn bằng mặt ngoài, cũng có lúc, ngươi xác định chuyện cả mười phần nhưng lại không phải là sự thật, làm người đâu mà mất chứ, cũng giống như việc buôn bán thôi, mấu chốt nhất chính là muốn tìm ra được lợi ích cho cả hai bên, con mắt chứng kiến điều gì đó, đại đa số đều là giả dối!”
Khổng Trác cứ cho rằng cái suy nghĩ của hắn là những tư đệ tử của một vị kiếm tiên trong môn phái sai đến đuổi giết Phương Thiếu Bạch là chính xác, nhưng sự thật trước mắt đã khiến cho hắn biết mình đã đoán sai.
Tổng cộng có năm người, thân mặc hắc y, che mặt, rất chuẩn xác tìm được chỗ ẩn thân của Phương Thiếu Bạch.
Khi đến bên ngoài tiểu lạc viện kia, năm người cước bộ dừng lại.
Nhưng bọn họ hiển nhiên cũng không che dấu sự tồn lại của mình.
Một người cầm đầu hơi thở trầm ổn, rất tự nhiên đi tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa tiểu viện.
Ngay sau đó, cửa tiểu viện vô thanh vô tức mở ra.
“ Bản lãnh để ngự vật đường dài cũng không tồi, nhưng ở dưới tình huống này lãng phí pháp lực của bản thân mình, thật là có chút ngu ngốc !” Khổng Trác trong lòng thầm nghĩ.
“ Đại sư huynh !”
Hướng vào trong căn phòng nhỏ ẩm ướt, u tối kia, người cầm đầu mở miệng nói.
“ Ta không phải Đại sư huynh của các ngươi !” Phương Thiếu Bạch ánh mắt chợt lóe lên, cắt đứt lời hắn.
Ánh trăng xuyên thấu qua nóc nhà bắn thẳng xuống dưới, đang chiếu vào chính trên mặt hắn.
Ngoại trừ có chút tái nhợt bên ngoài, cũng không thấy hắn có cái gì không ổn.
“ Ta không phải Đại sư huynh, các ngươi cũng không phải gọi ta như vậy !”
Hắc y nhân cầm đầu “ A a !” cười hai tiếng,” Đại sư huynh cần gì khách sáo như thế chứ, lúc trước người ở trên núi, mọi người gọi ngươi là cửu su huynh, còn bây giờ ngươi cũng không còn là đệ tử của La Phù nữa rồi, chúng ta gọi người một tiếng Đại sư huynh thì có gì sai đâu ?”
“ Ta đã không còn là người của La Phù, vo luận là nói Đại sư huynh hay là Cửu sư huynh đều có vấn đề.”
“ Ai nói Đại sư huynh không phải La Phù đệ tử nào !” Hắc y nhân nọ thanh âm chợt cao lên,” Trong mắt chúng ta, Đại sư huynh mãi mãi là La Phù đệ tử!”
“ Loại nói nhảm này giờ trước mặt ta còn có ý nghĩa gì sao?” Phương Thiếu Bạch lạnh lùng nói,” Nói đi, lúc này các người đến tìm ta cuối cùng là có chuyện gi vậy ?”
“ Sư phụ lão nhân gia rất kì quái, nửa tháng trước tại sao ngươi không xuất hiện ?”
“ Ta làm hết những việc ta có thể làm được!” Phương Thiếu Bạch nhàn nhạt nói,” Chỉ là năng lực ta có hạn, được giúp đỡ dưới chân núi kia !”
“ Được giúp đỡ dưới chân núi ?” Hắc y nhân có chút sửng sốt, sau đó thở dài nói :” Sư phụ lão nhân gia quả nhiên liệu việc như thần, ngươi được Khổng Trác giúp đỡ ở chân núi phải không ?”
Phương Thiếu Bạch ánh mắt vừa đưa lên, nhìn chằm chằm Hắc y nhân,” Ta được người nào trợ giúp, không liên quan đến ngươi !”
“ Đại sư huynh, nơi này không có ngoại nhân, ngươi không cần phải cẩn thận quá thế, hơn nữa nếu không phải được giúp đỡ dưới chân núi, liền phối hợp với sư phụ, thì ngươi bây giờ hẳn có thể cùng sư tỷ cùng trốn đi được rồi !”
“ Nếu lúc đó ta lên núi, bây giờ không sợ ta đã biến thành một cỗ thi thể rồi sao?”
“ Đại sư huynh nói lời này có ý tứ gì, chẳng lẽ ngươi không tin ân sư lão nhân gia sao ?”
“ Ta bây giờ không tin tưởng bất kì ai !” Phương Thiếu Bạch nói, đứng lên hít sâu một hơi, nhìn Hắc y nhân nọ nói :” Nếu như các người hôm nay đến đây chỉ có thể nói chuyện này, vậy các người có thể đi !”
“ Đi !” Hắc y nhân nọ phảng phát như nghe được cái gì đó chê cười,” Đại sư huynh, có phải người đang chê cười chúng ta phải không vậy, ngươi nghĩ chúng ta xuất môn ngàn dặm chạy đến chỗ này, chỉ hỏi ngươi một câu như vậy là dễ dàng đi hay sao, nếu chúng ta trở về nói lại như vậy, ngươi bảo chúng ta làm sao có thể gặp mặt lão nhân gia được đây ?”
“ Đó là chuyện của các ngươi !” Phương Thiếu Bạch nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thân thể bắt đầu đứng lên, mỉm cười nói :” Sau sự việc này, ta cũng nên đi, nên làm, không nên là gì, ta đều sẽ làm tất cả, thiếu với sư phụ ta cũng đã trả xong rồi, từ nay về sau không còn trở ngại gì nữa, đi cũng là phải thôi !”
Nói xong liền giơ chân lên, làm bộ muốn rời đi.
“ Đại sư huynh nói đùa !” Hắc y nhân cầm đầu chân phải hướng ra phía ngoài, chính là phong bế đường ra của Phương Thiếu Bạch, mặt khác cùng lúc đó bốn gã Hắc y nhân còn lại cũng đã động thủ, dựa theo phương vị của Cửu cung bát quái, liền hình thành một cái sát trận.
Diễn biến này phát sinh trong nháy mắt.
Phương Thiếu Bạch đồng thời việc nhấc chân thì bọn Hắc y nhân cũng hành động, chỉ là cước của Phương Thiếu Bạch không hạ xuống như bọn họ đoán.
Trường kiếm, như độc xà từ đất lao ra, từ sau lưng Phương Thiếu Bạch đâm tới, Hắc y nhân cầm đầu cũng không có cả thời gian phản ứng, cước bộ vừa mới hạ xuống đất thân thể đột nhiên cứng đờ lại, cảnh lộ ra phía sau người là một đoạn của đầu mũi kiếm.
“ Ngươi …!” Bốn gã Hắc y nhân còn lại hiển nhiên cũng không ngờ đến Phương Thiếu Bạch chẳng nói gì vô ích liền động thủ ngay, hơn nữa ra tay tàn nhẫn như vậy, khiến bọn chúng có chút thất thần.
Trong nháy mắt thất thần này, Phương Thiếu Bạch liền dễ dàng rời khỏi phòng nhỏ, nguyên thần ngự kiếm, hóa thành một đạo lưu quang hướng đến phương xa bỏ chạy.
Đợi đến lúc bốn gã Hắc y nhân kia phản ứng lại thì đạo kiếm quang kia đã xa, muốn đuổi theo nhưng có đuổi cũng không kịp, đành phải ảo não dừng lại một chút rồi quay trở về, kiểm tra thi thể của Hắc y nhân cầm đầu không may mắn kia, có thể thấy một kiếm vừa rồi của Phương Thiếu Bạch là rất ngoan độc.
Cách xa như vậy, Khổng Trác vẫn có thể cảm giác được một kiếm kia tràn ngập Tiên Thiên Tử khì cùng một luồng âm tà vô cùng mạnh mẽ, Hắc y nhân không hề phòng bị dưới một kiếm đó, mặc dù nguyên thần đã sơ bộ ổn định nhưng căn bản là không kịp thoát đi, liền bị một kiếm kia đánh cho thần hồn câu diệt.
“ Tiểu tử này so với trước kia ngoan độc và cơ trí hơn nhiều !” Trốn ở trên cây, Khổng Trác nở nụ cười :” Vậy bây giờ ta chỉ cần đi theo bốn tên ngu ngốc này sẽ biết được cuối cùng ai là người làm ra những chuyện này, hoặc có thể thông qua những người đó, đem Tiểu nha đầu tìm ….., cái gì !” Khổng Trác cau mày lại, bởi vì Phương Thiếu Bạch vừa đi đã trở lại.
Lúc trước dùng kiếm quang bỏ chạy, lúc này hắn quay lại chính là có thể tự ẩn giấu được ngay.
Vốn thanh quang của kiếm đã biến thành màu đen, cho nên hắn trở lại âm thầm, vô thanh vô tức.
“ Hắn muốn làm cái gì a !” Nhìn thấy kiếm quang của hắn tỏa ra quỷ khí hắc ám, Khổng Trác trong lòng vừa động một chút liền xuất hiện nhiều dự cảm không hay. Quả nhiên, không cần đợi dự cảm của hắn kĩ hơn, kiếm quang màu đen kia vô thanh vô tức liền dễ dàng đem cả bốn tên Hắc y nhân còn lại trảm sát toàn bộ.
Nhanh, âm hiểm, ngoan độc.
Đây cũng không phải là La Phù kiếm pháp.
Thân thể có chút đánh quá sức, Phương Thiếu Bạch bộ dạng tựa hồ có chút đứng không vững, bất quá kiếm trong tay kịp thời trụ tại trên mặt đất, hắn cũng không có ngã xuống.
Nhẹ nhàng lau đi máu tươi chảy từ khóe miệng ra, Phương Thiếu Bạch hắc hắc cười.
“ Ngũ sư huynh, ra đi, ta biết người đang ở quanh đây !”
Khổng Trác mày cau lại, vẫn không nhúc nhích.
Thấy vậy Phương Thiếu Bạch sắc mặt không đổi, lại tiếp tục hô lên vài tiếng, vẫn không thấy động tĩnh gì, không khỏi nở nụ cười khổ, do động tác cười mạnh nên động đến thương thế trong cơ thể, lại ho liên tục.
Nặng nhọc thở dốc vài tiếng, hắn lại ngẩng đầu lên.
“ Ngũ sư huynh, ngươi đối với ta tu vi cao hơn, pháp lực mạnh hơn, cho nên ta không thể xác định người có ở quanh đây không, bởi vì tại đây, lúc này, ta không biết chúng ta còn có thể có cơ hội gặp lại nhau nữa không, nên có vài câu quan trọng muốn nói, ta nghĩ nên nói với ngươi cho nên ta coi như ngươi có nghe thấy!” Nói đến đây âm thanh hắn ngừng lại một chút.
“ Ta giết bọn họ bởi vì ta sợ ngươi đang ở xung quanh đây, đã xem hết tất cả mọi chuyện xảy ra, nếu như vậy chắc hẳn ngươi nhất định len lén đi theo bọn họ, để xem rốt cục ai ở sau tấm màn này !”
“ Thật ra ngươi là người hiểu rõ ta nhất !” Khổng Trác trong lòng thầm nghĩ.
“ Ta đúng là có một sư phụ khác, tại La Phù hắn đối với ta có ân, không chỉ gần gũi mà đúng là có ân nghĩa, hơn nữa đối với cả nhà ta đều là có ân trọng, cho nên ta phải nghe theo lời hắn, ta cũng không dối gạt ngươi, một thân kiếm pháp ma đạo của ta này cũng theo hắn học được, mà nguyên nhân khiến cho ta bị trục xuất khỏi La Phù cũng bởi vì một thân công pháp ma đạo này !”
Phương Thiếu Bạch than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói,” Vốn hết thảy mọi chuyện ẩn giấu tốt lắm, chỉ là ngày đó ta nghe được tin tức Tiểu Tuyết cùng Lâm Ngọc Phong có đính ước từ trước, không nhịn được để lộ, bị sư phụ cùng sư bà phát hiện, cho nên mới truy đuổi khỏi sư môn.”
“ Vốn tưởng rằng một điểm cơ hội thoát cũng không còn, đã định có tâm tư tự vẫn, nhưng chính sư phụ lão nhân gia đã âm thầm ra tay giúp ta, nên ta mới có đủ thuận lợi chạy thoát ?”
“ Bây giờ cả Thần Châu Trung thổ nhìn có vẻ như gió êm sóng lặng, chánh đạo rực rỡ, nhưng thực sự sóng ngầm đã bắt đầu khởi động. La Phù đó, bên trong cũng có nhiều cái không ổn, cũng không phải hoàn toàn hòa khí như bề mặt bên ngoài thấy đâu. Ta chắc rằng không bao lâu nữa, tất sinh đại biến, sư huynh người tâm tư linh động, luôn luôn ẩn dấu mình, nhưng mà cũng phải thật cẩn thận, đề phòng người khác âm thầm tính kế, ta có thể nói được như vậy là đã nhiều, ngũ sư huynh, chỉ mong ngươi ở vùng quanh đây có thể nghe thấy lời tiểu đệ nói !”
…………..
Đi thôi, đi thôi, đi cũng tốt !
Nhìn kiếm quang vụt đi phương xa, Khổng Trác trong lòng có chút cảm giác thê lương.
Xem bộ dạng, tiểu tử này cũng không biết chuyện của Tiểu nha đầu kia, bất quá như vậy cũng tốt, sẽ an tâm hơn một chút, nếu không cẩn thận xúc động lên lại rước lấy họa sát thân.
Chỉ là bây giờ tin tức này đã truyền đi khắp tu hành giới rồi, cũng không biết có thể giấu giếm hắn được bao lâu, bất quá nghe khẩu khí vừa rồi của hắn, thì cũng có ý quy ẩn nơi nào đó, nếu nói như vậy, không hẳn là hắn sẽ có cơ hội nghe tin xấu ?