Khổng Trác tâm tình không tốt lắm.
Sự thật là tâm tình rất kém cỏi.
Sau khi rời khỏi thôn trang kia, nhìn Phương Thiếu Bạch ngự kiếm bỏ chạy, chẳng hiểu tại sao hắn lại sinh ra một cảm giác uể oải.
Cực kì uể oải.
“ Hình như suy nghĩ trước đây của ta là quá ngây thơ rồi !”
Đúng vậy, quá ngây thơ rồi .
Từ trước đến nay, trong lòng hắn, người tu hành phải rất tiêu dao mới đúng, lực lượng cường đại, sống lâu muôn tuổi, tất cả những thứ mà người bình thường không thể tưởng tượng ra. Cũng là nhờ cơ duyên may mắn, Khổng Trác từ bé đã được lên La Phù sơn, nhưng có thể do hắn đặc biệt thông minh nên đối với những chuyện lúc còn bé nhớ khá rõ ràng. Bởi vậy khi trở thành người tu hành, hắn như có một loại cảm giác hoàn toàn giải thoát, có thể nói từ xưa đến nay, ngoại trừ việc cố gắng tu luyện đề cao thực lực của bản thân mình, ngoài ra hắn cũng chỉ muốn làm những gì mình thích, hắn rất muốn mãi mãi sinh tồn ở trạng thái này.
Chỉ là trước những chuyện liên tiếp phát sinh gần đây khiến cho hắn rõ ràng thêm một điều, trên cái thế giới này cũng không có gì hoàn toàn công bằng, có những lúc cứ làm bộ ngây thơ sẽ sinh truyện phiền toái.
Kiếm quang vẫn phi liên tục, nhưng cứ phi không có mục đích.
Khổng Trác thích cái cảm giác được bay trên không trung thế này, không có mục tiêu cố định, rất tiêu dao, rất tự tại, đồng thời cũng có thể rèn luyện kĩ năng ngự kiếm của chính mình cùng khả năng khống chế Tiên Thiên Tử khí.
Ngự kiếm phi hành, đây từng là mục tiêu của hắn, bây giờ mục tiêu này đã thực hiện được.
Cảm giác từng trận gió lạnh băng tạt lên mặt, phi hành cảm thấy thoải mái, hô hấp của Khổng Trác dần vững vàng, vốn lúc trước có chút áp lực nhưng bây giờ tâm tình cũng chầm chậm ổn định lại .
Sau một lúc ngự kiếm vượt mây, hầu như những chỗ đi qua đều là núi non vực sâu, có cả một ít hình thành một dãy núi lớn, tựa như sóng biển phập phồng, khi bay tựa như đất tự động lui về phía sau. Có khi lọt vào tầng mây, ngoài thân toàn mây, dày đặc chầm chậm trôi, hoặc cuồn cuộn bay lên hóa thành những đoàn lớn, như tiện tay là có thể bắt được, tựa như một cơn lũ không thấy bờ nhưng đảo mắt cái đã tan đi, biến ảo không ngừng. Khi bay ra khỏi mây, liền gặp thanh minh, cảm giác tinh thần bay lên tận trời cao, mạnh mẽ ra khỏi thân thể. Có thể đối diện với trời cao, càng bay càng cao hứng.
Vừa bay được nửa canh giờ, kiếm quang có chút chậm lại.
Hắn có chút đói bụng.
Có lẽ đây là khuyết điểm lớn nhất của con người hắn, theo đạo lý mà nói, tên tiểu tử này đã sớm vượt qua giai đoạn tích cốc, ăn gió uống sương có thể dễ dàng giải quyết vấn đề sinh lý kia của hắn, chỉ là không biết tại sao chỉ cần nghĩ đến chuyện ăn cơm một chút là hắn cảm giác trong bụng sôi ùng ục, nếu như không được ăn, hắn sẽ không muốn làm gì nữa, trong khi giãy chết, hắn không chỉ muốn được ăn thôi, mà lại muốn ăn ngon, phải có cả thịt nữa, cho dù là điểm tâm cũng phải có thịt trong đó. Từ một ý nghĩa nào đó nói lên, hắn đối với loại sở thích này đúng là tu hành, có thể xem như một loại bắt buộc.
Có trách mắng thì cứ trách mắng, hắn không thay đổi được a, cũng như cái tên sư phụ tửu quỷ kia của hắn cũng không bao giờ bỏ rượu được.
Tại phương đông vô tận đã hiện ra một đường ánh sáng, Khổng Trác chậm rãi huy động kiếm quang ngừng lại, tại giữa không trung ngồi xuống, ngắm nhìn mặt trời lên.
Cảnh tượng mặt trời mọc quả là đẹp, đã thấy nhiều lần rồi nhưng vẫn có cảm giác đó.
Lúc bắt đầu có thể ngự kiếm, Khổng Trác ngày nào cũng xem nhưng bây giờ hắn không còn nhiều hứng thú lắm.
Phía dưới thân là một mảng rừng rậm, theo như lời hắn nói, thì nếu sắp chết là sẽ có nước có thịt, hơn nữa loại giải thích này hắn coi là chân lý, cho nên không hề nghĩ ngợi, liền dễ dàng từ không trung rơi xuống.
Chỉ là mặc dù trên trời ánh sáng đã hiện lên, mắt nhìn thấy mặt trời mọc rất nhanh nhưng trên mặt đất vẫn bị toàn hắc ám bao phủ, cảnh vật tối om. Bất quá tu vi của hắn rất cao, kể cả trong đêm tối không thấy được ngón tay nhưng hắn vẫn có thể phân biệt được sự vật, bây giờ hoàn cảnh mặc dù tối như vậy nhưng cũng không thể làm khó được hắn.
Địa phương hắn hạ xuống là trên một mỏm núi, trên mỏm núi toàn một màu đen, thật sự không có một chút ánh sáng, không có một ngọn cỏ. Dưới mỏm núi này chừng một trăm mười trượng có một cái động sâu, hắc phí cuồn cuộn thoát ra, phảng phất như có một cự sư đang ngồi, hay một quái thú đang bị giam cầm, tức giận điên cuồng, ngày ngày chỉ muốn thôn thiên. Địa thế hiểm trở khiến kẻ khác phải hoa mắt.
" Mẹ kiếp, thế nào lại rơi xuống một cái ác địa như thế này ?" Khổng Trác có chút hối hận, tức giận thầm nghĩ.
Vừa rồi ngự kiếm cao hứng, cũng không thèm quan tâm phương hướng, cứ bay lung tung suốt mấy ngàn dặm, cũng chẳng biết mình đã bay tới phương nào nữa. Lúc này ánh sáng đã chiếu lên tới mỏm núi, không phát hiện nửa điểm dấu vết của thịt, nước thì không thiếu, tựa như nước chảy mây trôi từ trên vách núi hạ xuống, thân thủ trực tiếp rơi vào trong cái động kia.
" Thật hối hận đã vào đây !" Khổng Trác trong lòng thầm nghĩ, hắn ở trên trời xem nơi này đầy hắc khí cuồn cuộn, liền dễ dàng đi xuống, không ngờ đây lại là ác địa đến phân chim cũng không có, nhìn ra xung quanh, mảng rừng gần nhất cũng cách đây đến mười dặm, hơn nữa toàn hắc khí âm trầm, cảm giác không có sự tồn tại của sinh vật ở nơi này, điều này khiến Khổng Trác có chút kinh ngạc.
" Con mẹ nó đây rốt cuộc là địa phương gì, ngay cả một chút thịt cũng không tìm thấy ?" Khổng Trác trong lòng nổi lên một dự cảm bất hảo.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn chợt có chút ngưng lại, lỗ tai vừa động, hắn nghe được trong không gian một âm thanh.
" Có chim ?" Hắn ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn lên bầu trời vẫn còn vẻ hắc ám, " Đúng vậy, là âm thanh của chim, nhưng lại là một con chim to !"
Nheo con mắt lại, ánh mắt bắt đầu trở nên thâm thúy, đồng thời đầu lưỡi bắt đầu nhẹ nhàng tiến ra, liếm nhẹ quanh môi, tay trái đưa ra, rồi bám vào một cành cây cách đó không xa, cả thân hình như khựng lại, ngay sau đó, phảng phất như có một bàn tay vô hình đẩy đi, cả thân thể hướng lên trên mỏm núi bay tới.
Tay nhẹ nhàng đưa một vòng cung, bay tới lưng chừng thân hình liền cuộn lại, như linh xà quyện lại thành một cục, tại giữa không trung hình thành một người hình khối.
Khổng Trác tay móc ở bên hông một cái, lấy cái túi da rắn màu trắng ra, từ bên trong lấy ra một cái nồi kim loại nhỏ, chân phải chà chà trên mặt đất, đất đá cứng rắn như đá hoa cương dưới một cước này của hắn dễ dàng vụn ra như bột, mặt đất tụt xuống, rất nhanh trên mỏi núi hình thành một cái bếp đơn giản.
" Dù thế nào đi chăng nữa, thân thể thuần hành Thổ quả thật cũng có nhiều cái tiện lợi !" Hắn cười đắc ý, đem cái nồi nhỏ quen thuộc kia đặt lên trên cái bếp vừa hình thành, sau đó đoản kiêm trong tay xuất ra, lưu quang chợt lóe lên, trong chớp mắt liền bay tới khu rừng tối nọ cách đó hơn mười dặm, chém đứt cả mảng rừng cây lớn.
Khổng Trác cũng không thèm nhìn , tay vung ra một cái, mang cả mảng rừng vừa bị đoạn bay lại gần đây.
Đốt lửa, đun nước.
Đây là một quá trình rất bình thường.
Xa xa phía chân trời, một bóng đen nhỏ xíu xuất hiện, tốc độ rất nhanh, bất quá chỉ trong chốc lát công phu liền trở nên to như nắm tay, sau đó to bằng chậu nước rửa mặt, sau đó Khổng Trác liền thấy rõ .
" Một con điêu thật to a !" Khổng Trác cảm thấy trong miệng đau xót, nước miếng chút nữa không chảy ra nổi, chỉ thấy xuất hiện là một con điêu mắt vàng mỏ đỏ, hai cái cương trảo, toàn thân là một màu đen, không pha một cái lông tạp sắc nào, trông tráng kiện phi thường. Xa xa nhìn tới thì chỉ có vẻ to hơn chiếc chậu rửa mặt một chút, nhưng đó là vì ở xa, trên sự thật lúc nó mở hai cánh ra, dài có khi đến bảy tám trượng, mà đó mới chỉ là một bên cánh.
Xem con điêu này với bộ dạng hùng kiện (to lớn, nhiều thịt ...), nhất là đôi cánh tràn ngập sức sống kia, nếu mà làm thịt được thì là phần thịt ngon nhất, thơm nhất.
Nhịn không được bèn chép miệng vài cái, Khổng Trác nở nụ cười, nhìn con điêu đang nhanh chóng bay đến kia, trong nháy mắt đã tới trên đỉnh đầu của hắn, có thể là số của nó phải chết, chết tử tế thì không muốn, lại cự lượn quanh trên đầu Khổng Trác.
" A a, ngay cả súc sinh cũng biết lão tử đang đói bụng !" Khổng Trác vui vẻ thầm nghĩ, tay phải năm ngón mở ra, đưa trảo lên lăng không một cái, lưới trọng lực khổng lồ cùng ngự vật pháp lực mãnh mẽ xuất ra, hình thành một cái lưới lớn vô hình, hướng đến hắc điêu kia trùm tới.
Hắn sớm đã nhìn ra hắc điêu này không phải là một loài bình thường, vô luận từ hình dạng bên ngoài, vừa to lớn, hùng kiện như vậy, tuyệt đối không phải vật bình thường, chạy đâu mà mất được chứ, thường như vậy đây là những cái ngon nhất .
Cho nên lúc này Khổng Trác ra tay không lưu tình.
Đại điêu kia vốn đã có ý phòng bị sớm, nó vốn phi hành cao trên mặt đất khoảng môt trăm thước, nếu chú ý một chút sẽ không bị Khổng Trác bắt được. Chỉ là súc sinh cũng như con người, cũng có lúc không may, luôn muốn tránh nhưng không phải lúc nào cũng thoát được một đao, hôm nay là ngày nó phải chết.
Bị cái lưới khổng lồ vô hình kia của Khổng Trác chụp xuống, không kịp phòng bị, thân thể nhanh chóng bị quăng xuống phía dưới. Con điêu này là loài thông linh, cảm giác không ổn, hai cánh giang ra, mạnh mẽ quạt đem thân thể đang nhanh chóng hạ xuống liền từ từ ổn định lại. Lần thứ hai đập cánh, dĩ nhiên muốn phá tan lưới ra, gấp gấp muốn thoát khỏi chỗ này. Chính là trong nháy mắt nó muốn thoát ra bay lên trên, kiếm quang của Khổng Trác đã tới .
Kiếm quang từ một góc độ bất ngờ nhất của con điêu vung lên, cắt đứt yết hầu của nó, phía trên thân kiếm lộ ra Tiên Thiên Tử Khí nhẹ nhàng lấy đi hơi thở tính mạng cuối cùng của con đại điêu.
Kim quang sáng lạn lóe lên trong mắt, ngay lập tức tính mạng như quang mang vụt tắt đi, ngay cả kêu một tiếng cũng không làm được.
Nó có lẽ là một con điêu đã sống khá lâu rồi, nếu tính theo năm thì có lẽ nó đã sống mấy trăm năm, đừng nói là có tính thông linh, kể cả nói được tiếng người cũng không phải không có khả năng. Đáng tiếc nó cũng không phải loài người, mà Khổng Trác lại dùng kiềm thuật của người tu hành đối phó với nó nên nó cũng chẳng còn cơ hội mà thoát chết.
Thi thể rất nặng, đối với Khổng Trác không có cái gì là ảnh hưởng.
Vặt lông, xẻ thịt, cho vào nồi, đun liu riu rồi ngồi đợi .
Điêu rất lớn, không thể cho hết một lần vào nồi, chỉ cho được phần nhỏ, cánh.
Trong lúc nấu cái cánh, Khổng Trác từ trong túi lấy ra một bao muối to, bắt đầu trét lên đại bộ phận còn lại của chim điêu, quả nhiên không sai, hắn chuẩn bị xử lí làm lương khô.