Đại môn sớm đã mở rộng, Thiết Ma Lặc hội họp lại với mọi người, chờ cho phụng xa của công chúa vừa đi, bọn họ cũng theo ra. May mắn là mọi người không ai bị thương, chỉ thiếu Kim Kiếm Thanh Nang Đỗ Bách Anh. Thiết Ma Lặc nghĩ bụng, "Giáo trường đã mặc cho người ra ngoài, công chúa lại đích thân truyền thánh chỉ, không cho phép bắt loạn người. Thiết nghĩ vũ lâm quân cũng sẽ không đặc biệt làm khó Đỗ thúc thúc. Cứ chờ ra ngoài rồi đi nghe ngóng. Nói không chừng thúc thúc sớm ra ngoài trước rồi."
Thiết Ma Lặc mặc dù đã tự giải khai nỗi băn khoăn nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn bồi hồi không yên. Không Không Nhi thì lại dương dương đắc ý, ha hả cười nói:
"Bây giờ chúng ta nên đến thăm hỏi Tần Tương. Thánh chỉ giả của ta biến thành thánh chỉ thật, thiết nghĩ y và Uất Trì Bắc hai người có thể an nhiên vô sự."
Thiết Ma Lặc cũng đang nghĩ đến Tần Tương, chỉ đành tạm gác lại chuyện Đỗ Bách Anh sang một bên, y nói:
"Tần đại ca vì chúng ta mà chịu tai bay vạ gió, thực nên đến vấn an huynh ấy."
Thiết Ma Lặc biết nơi ở của Tần Tương nên đi trước dẫn đường cho mọi người.
Chợt thấy viên quan quân theo hầu Trường Lạc công chúa phi ngựa đuổi tới, kêu lên:
"Phụng mệnh công chúa, hộ tống các ngươi một đoạn đường."
Không Không Nhi phật ý không vui nói:
"Chúng ta tự mình đi, không cần ngươi hộ tống."
Viên quan quân kia lại nói:
"Ta biết các ngươi sẽ đi, nhưng lệnh của công chúa, ta sao dám không theo?"
Quần hùng mặc dù không muốn có viên quan quân này đồng hành nhưng hôm nay thoát hiểm được cũng đều nhờ vào Trường Lạc công chúa ra sức giúp đỡ, nể mặt công chúa nên cũng không tiện cự tuyệt người mà nàng phái đến.
Không Không Nhi thầm lẩm bẩm: "Chúng ta là đến thăm hỏi Tần Tương, nếu như để tên quan quân này biết thì đối với Tần Tương có điểm bất thỏa." Đi được một đoạn thì Không Không Nhi không nhịn được nữa đành nói:
"Được rồi, được rồi, ngươi đã hộ tống một đoạn đường rồi, chúng ta cũng đã lĩnh tình không ít, ngươi quay về đi."
Lúc này đã rời xa giáo trường vài dặm, trước sau không còn thấy tung tích của quan quân đâu nữa. Viên quan quân kia chợt cười nói:
"Còn phải đưa đến tận địa đầu, ngươi đuổi ta đi ta cũng không đi."
Không Không Nhi không khỏi cả giận nói:
"Địa đầu cái gì, ngươi rốt cuộc muốn đưa đến tận đâu?"
Viên quan quân kia chỉnh sắc mặt nói:
"Các ngươi đến đâu thì ta đưa đến đấy, ra khỏi Trường An ta vẫn còn phải đồng hành với các ngươi nữa!"
Không Không Nhi phẫn nộ:
"Đâu ra cái lý đó, ta chưa từng thấy kiểu tiễn khách nào như vậy! Ngươi đi hay không đi, thực sự muốn ta chửi à?"
Thiết Ma Lặc chợt dang tay chắn giữa hai người ngăn Không Không Nhi lại rồi nói:
"Các hạ rốt cuộc là ai?"
Nguyên lai y càng nhìn càng thấy viên quan quân này tựa như đã từng quen biết, trong lòng vốn đã nghĩ đến một người, bất quá không dám tùy tiện nhận mặt.
Viên quan quân kia ha hả cười, đột nhiên giơ tay lên xoa mặt một cái, thanh âm cũng đột ngột thay đổi, nói:
"Rốt cuộc là nhãn quang Thiết trại chủ lợi hại!"
Đoàn Khắc Tà mừng rỡ reo lên:
"Đỗ thúc thúc!"
Viên quan quân này chính là Kim Kiếm Thanh Nang Đỗ Bách Anh.
Nguyên lai Đỗ Bách Anh y thuật tinh diệu, lại sở trường thuật cải dung dịch mạo, khi hỗn chiến bùng ra, y trù mưu tính kế thoát hiểm, rốt cuộc nghĩ ra một chủ ý. Y thừa cơ hỗn loạn, liền bắt lấy một tên quan quân thủ hạ của Vũ Duy Dương, rồi dùng thủ pháp nhanh nhẹn vô luân lột sạch y phục của hắn, lập tức hoán đổi, rồi thi triển qua loa một chút tiểu xảo, tức thì liền biến thành một viên quan quân có tướng mạo rất khác với tướng mạo nguyên bổn của y. Lúc đó, mọi người trong giáo trường đang ác đấu quên cả sống chết, chiếu cố cho mình còn chưa xong nào có ai còn để ý đến y. Rồi cứ vậy, y giả mạo thân phận quan quân, nói dối rằng Vũ Duy Dương có lệnh sai y quay về điều binh nên rất dễ dàng gạt mở được một đạo môn mà ra ngoài. Khi đó Tần Tương đã bị áp giải đi, Không Không Nhi thì chưa đến.
Đỗ Bách Anh biết Thiết Ma Lặc và Trường Lạc công chúa có giao tình, sau khi thoát thân liền đến phủ công chúa cầu kiến, nhờ nàng viện thủ. Trường Lạc công chúa nghe xong thì kinh hãi, vội vàng vào cung gặp ca ca. Lúc này Lý Hanh đã phái tên thái giám kia đến giáo trường khẩu truyền thánh chỉ.
Lý Hanh tức giận chưa nguôi, liền kể chuyện này lại cho Trường Lạc công chúa. Trường Lạc công chúa giậm chân nói:
"Ca ca, lần này người làm đại sai, đại sai rồi!"
Lý Hanh giật mình hỏi:
"Thế nào?"
Trường Nhạc công chúa nói:
"Không Không Nhi lai khứ vô tung, thị vệ trong cung của người có thể ngăn cản được hắn không quay lại không?"
Lý Hanh ngây người ngơ ngác rồi nói:
"Sau này chỗ ta ở, sẽ tăng thêm thị vệ, vậy kín xung quanh phòng, cho dù không ngăn được Không Không Nhi lẻn vào vương cung thì việc hắn muốn hành thích trẫm cũng là không thể."
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Lý Hanh không khỏi phát lạnh. Trường Lạc công chúa cười nói:
"Suốt ngày nơm nớp lo lắng, làm người còn có tư vị gì nữa? Hơn nữa họa còn không chỉ từ phía Không Không Nhi. Thần dũng của Thiết Ma Lặc huynh đã biết rõ, vạn nhất vũ lâm quân không bắt được y, để y đào thoát, chẳng phải triều đình lại có thêm một đại địch sao? Còn hai người Tần Tương và Uất Trì Bắc đều là rường cột của triều đình, lại trung thành cẩn cẩn. Bây giờ người nghe lời Vũ Duy Dương sàm tấu, muốn khép tội hai người bọn họ, sau này còn ai giúp người bảo giá giang sơn Đại Đường nữa? Phàm khi hành sự, phải phân nặng nhẹ, chu toàn mọi lo lắng. Thiết Ma Lặc theo như Vũ Văn Dương nói là đã gia nhập lục lâm, cho dù là thật, thì đó là ở địa giới Ngụy Bác cách xa Trường An, chịu sự xâm nhiễm của bọn họ là các phiên trấn tiết độ sử, mối họa triều đình phải gánh tất nhiên không lớn. Nhưng bây giờ người lại thân hạ thánh chỉ bắt y, vạn nhất y tại Trường An tạo phản, lại hợp với Tần Tương, Uất Trì Bắc cùng nhất khởi, như thế sẽ gây ra đại loạn lớn! Người nghĩ lại mà xem, Không Không Nhi đã khó đối phó, lại thêm Thiết Ma lặc, rồi còn bức Tần Tương tạo phản, giang sơn Đại Đường này có thể giữ được không?"
Lý Hanh nghe xong thì không khỏi mồ hôi lạnh thành dòng tuôn xuống, y nói:
"Ta nhất thời nóng giận, xác thực là không lo lắng chu toàn. Vũ Duy Dương đó cũng thật đáng chết, xúi giục trẫm hạ thánh chỉ như vậy. Bây giờ phải làm sao?"
Trường Lạc công chúa cười nói:
"Chỉ cần tái truyền thánh chỉ, tạo ân cho Thiết Ma Lặc, lại phong cho Tần Tương một chức quan cao hơn. Người giao việc này lại cho thần sắp xếp, sẽ giúp người thu xếp ổn thỏa. Chỉ là phải chịu ủy khuất Vương tổng quản chút ít."
Lý Hanh đáp:
"Chớ nói ủy khuất, ngươi giết hắn trẫm cũng mặc cho ngươi, nhanh đi, nhanh đi!"
Chuyện là như vậy, Trường Lạc công chúa được Lý Hanh đồng ý thì liền bày biện nghi trượng, còn kêu Đỗ Bách Anh sung vào làm quan quân theo hầu nàng, rồi kịp đến giáo trường cứu cả nhóm người Thiết Ma Lặc ra.
Cuộc nói chuyện của Trường Lạc công chúa và ca ca nàng, đương nhiên là Đỗ Bách Anh không biết, nhưng kế hoạch hành sự và giản lược sự tình đã qua thì Trường Lạc công chúa không giấu y.
Lập tức Đỗ Bách Anh mang ngọn nguồn kể lại, chúng nhân mới biết Trường Lạc công chúa là do y thỉnh đến, người người đều tán dương y trí kế vô song, nhưng không biết Lý Hanh thật sự cũng có cố kỵ, chứ không phải hoàn toàn vì nể tình muội muội.
Mọi người một mặt chuyện trò cười nói, một mặt lên đường. Tần Tương sống ở khu vực ngoại thành phía tây, dưới chân núi Ly Sơn.
Trước gia trang là một cánh rừng, chúng nhân đến nơi thì thấy cỗ tù xa còn ở trong rừng, Long Thành Hương và nghĩa phụ nàng cũng đang chờ ở đó. Long Thành Hương nhìn thấy Không Không Nhi và sư phụ liền vội vàng bước ra nghênh tiếp.
Không Không Nhi hỏi:
"Ngươi đưa Tần Tương về nhà chưa?"
Long Thành Hương đáp:
"Đã đưa về rồi."
Không Không Nhi lại hỏi:
"Vì sao ngươi không ở Tần gia chờ ta?"
Long Thành Hương đáp:
"Vãn bối sợ y."
Không Không Nhi phá lên cười lớn, Long Thành Hương hỏi:
"Còn hai tên quan quân này thì phải xử trí thế nào?"
Nguyên lai hai tên quan quân áp giải Tần Tương và Uất Trì Bắc cũng bị Không Không Nhi điểm huyệt, bây giờ vẫn còn ở trên tù xa. Không Không Nhi nói:
"Bây giờ có thể cho bọn chúng đi được rồi. Ngươi mang tù xa này đưa đi nửa đường, rồi để mặc bọn chúng tự mình hồi thành."
Long Thành Hương lại hỏi:
"Sư phụ, sao không thấy Sử sư muội?"
Tân Chỉ Cô nói:
"Ta cũng không biết tường tận, nghe nói nó căn bản không đến hội trường, sớm đã theo người khác đi rồi."
Long Thành Hương rất lấy làm kinh ngạc, nàng đưa mắt liếc Đoàn Khắc Tà một cái rồi hỏi:
"Có chuyện như vậy sao? Sư muội theo ai bỏ đi vậy?"
Tân Chỉ Cô đáp:
"Nghe nói là cùng tân nhiệm lục lâm minh chủ bỏ đi. Cái này là Đoàn Khắc Tà nói, ta cũng không biết là thật hay giả? Tính khí của sư muội ngươi thì ngươi biết rồi đó, nói không chừng là nó và tiểu Đoàn giận nhau, cho nên cố ý chọc tức tiểu Đoàn một chút, cái đó cũng khó nói."
Tân Chỉ Cô tâm tình thư khoái, nói chuyện cũng khó tránh nói hơi nhiều, chợt phát giác mọi người đều chằm chằm nhìn mình, tức thì có điểm ngượng ngùng, bà cười nói:
"Bọn họ đến bái phỏng Tần Tương, ngươi cũng có chánh sự phải làm. Chuyện sư muội ngươi không cần quản thêm nữa, đi thôi!"
Nói xong, bà quay đầu nhìn Không Không Nhi, thản nhiên cười, rồi nói:
"Bây giờ lại đến phiên muội phải lo lắng cho đám tiểu bối."
Không Không Nhi không quen tán tỉnh trước mặt người khác, tức thì cả mặt đỏ bừng.
Mọi người không cười Không Không Nhi bởi vì tin tức Tân Chỉ Cô vừa nói làm mọi người kinh ngạc, đặc biệt là đối với Niếp Ẩn Nương, càng tựa như sấm động trời quang, lòng tràn đầy nghi vấn, nàng trầm tư, "Bà ta nói lục lâm minh chủ gì đó, chẳng phải là Mưu Thế Kiệt hay sao? Thế Kiệt sao lại cùng yêu nữ đó tư bôn?"
Nhưng trước mặt mọi người nàng cũng không tiện hỏi ngay Đoàn Khắc Tà. Chúng nhân mặc dù cảm thấy kinh ngạc, nhưng bọn họ đều là giang hồ hào kiệt, đối với chuyện tư tình nam nữ thì không tiện xen vào, cho nên cũng không có ai nghị luận gì.
oOo
Chúng nhân đi tới trước cửa Tần gia, chỉ thấy hai cánh đại môn đóng chặt. Thiết Ma Lặc liền muốn gõ cửa, Không Không Nhi cười nói:
"Đừng làm kinh động đến người nhà y."
Y lấy chủy thủ ra, cho vào trong khe cửa khoa khoa một cái, nhẹ nhàng đẩy, tức thì đẩy được ra ngay.
Mặc dù Tần Tương làm thống lĩnh vũ lâm quân, nhưng trong nhà lại không dùng gia đinh hộ viên, chỉ có hai lão bộc trông cửa, hai lão thấy một đám người đột nhiên ùn ùn kéo đến thì đại kinh thất sắc, Không Không Nhi cười ha hả nói:
"Không cần sợ hãi, chúng ta là bằng hữu lâu năm của lão gia các ngươi."
Tần Tương và Uất Trì Bắc lúc này cũng vừa vặn tự giải khai được huyệt đạo. Tần Tương nghe thấy thanh âm của Không Không Nhi thì lửa giận bốc lên. Không Không Nhi vừa mới bước một chân vào đại sảnh, Tần Tương liền nhảy lên, lao đến trước mặt đánh y một quyền, lớn tiếng rít:
"Không Không Nhi, ngươi hại ta thực khổ!"
Không Không Nhi cười nói:
"Ngươi không đa tạ ta thì thôi, sao còn muốn đánh ta?"
Thân hình khẽ lay động, y sớm đã tránh về sau lưng Thiết Ma Lặc.
Thiết Ma Lặc giữ Tần Tương lại rồi nói:
"Đại ca, chớ trách nhầm người tốt, Không Không tiền bối cướp tù xa, cũng chẳng qua là không muốn đại ca gặp nạn."
Tần Tương giận dữ:
"Các ngươi đến đây như vậy không phải là buộc ta thực sự mang ác danh là kẻ phản bội triều đình hay sao? Ma Lặc, chúng ta đã một phen huynh đệ, chỉ cần ngươi có thể bình an xuất kinh, Tần mỗ ta cam nguyện bỏ tánh mạng, mặc cho triều đình xử trí. Nhưng ngươi không thể liên lụy ta phải gánh tội danh phản nghịch được!"
Không Không Nhi hắc hắc cười nói:
"Ta cái gì cũng đã thấy qua, nhưng còn chưa thấy loại trung thần nào hồ đồ ngu xuẩn như ngươi cả!"
Tần Tương giận dữ đẩy Thiết Ma Lặc ra, lại muốn nhào đến đánh Không Không Nhi, Uất Trì Bắc chợt nói:
"Đại ca, không bằng chúng ta dẫn theo gia quyến bỏ đi. Chúng ta cũng không phản bội triều đình, bằng vào một thân khí lực của chúng ta, tại thôn quê cày ruộng cũng có thể qua ngày, chẳng hơn là ở triều đình chịu tội sao?"
Không Không Nhi cố ý chọc tức Tần Tương, y vỗ tay cười nói:
"Lời này mới thật là đúng nha! Tần thống lĩnh, các ngươi cũng không cần cày ruộng, ta dạy cho các ngươi vài món bản lĩnh tay chân, ngày đến ngàn nhà, đêm qua trăm hộ, đảm bảo các người cả đời ăn không hết, muốn cái gì có cái nấy, còn hơn ngươi làm Long Kỵ Đô Úy cả chục lần, trăm lần!"
Thiết Ma Lặc nói:
"Không Không tiền bối nói đùa với huynh đó, đệ nói thật cho huynh, bọn đệ đến báo hỉ cho huynh đây."
Tần Tương bực tức nói:
"Báo hỉ cái khỉ gì, Ma Lặc, ngươi cũng đến chọc tức ta à?"
Thiết Ma Lặc nói:
"Đây là sự thực, Hoàng Thượng thực sự có thánh chỉ chẳng những xá miễn tội cho chúng ta, huynh và Uất Trì đại ca cũng vô sự, khả năng còn được thăng quan nữa."
Tần Tương lẽ nào chịu tin, liền kéo Uất Trì Bắc rồi nói:
"Ngươi cũng không nghe lời ta à? Chúng ta thế đại trung lương, chẳng những không thể phản bội triều đình, mà tránh né trừng phạt của triều đình cũng là điều không được. Ngươi đừng nói vớ vẩn, nhanh theo ta vào triều thỉnh tội."
Thiết Ma Lặc kêu lên:
"Tần đại ca, huynh nghe đệ nói xong rồi hẵng đi cũng chưa muộn."
Đang lúc giằng co, nhốn nhốn nháo nháo, chợt nghe thấy ngoài cửa có người cao giọng hô báo:
"Khâm sai đại nhân đến, lệnh Tần Tương và Uất Trì Bắc nghênh tiếp thánh chỉ!"
Tần Tương thở dài một hơi rồi nói:
"Chúng ta chậm một bước rồi, triều đình đã đến vấn tội trước rồi. Được rồi, Ma Lặc huynh đệ, ta cầu xin các ngươi nấp ra phía sau cho ta, ngàn vạn lần đừng làm chuyện hồ đồ."
Không Không Nhi cười nói:
"Được, ta nể tình ngươi, không trộm đồ của khâm sai đại nhân."
Thiết Ma Lặc lại nói:
"Cung hỉ đại ca, hạ hỉ đạ ca, thánh chỉ vừa đến, tất có tin mừng."
Mấy người Thiết Ma Lặc vừa mới nấp ra phía sau thì Khâm sai đại nhân đã tiến vào đại môn, Tần Tương vội vàng bày hương án, cùng với Uất Trì Bắc song song quỳ xuống, nghênh tiếp thánh chỉ.
Uất Trì Bắc lải nhải thầm bên tai Tần Tương:
"Đại ca, huynh có con trai rồi, chết đi cũng xong. Đáng thương đệ còn chưa cưới lão bà nữa!"
Tần Tương quay ngang lườm Uất Trì Bắc một cái, hỏa khí đầy bụng. Lúc này khâm sai đã bước lên bậc tam cấp, đi đến trước mặt bọn họ, Tần Tương mặc dù tức giận nhưng cũng không dám mắng Uất Trì Bắc nửa câu.
Chỉ nghe khâm sai tuyên đọc thánh chỉ rằng:
"Tần Tương, Uất Trì Bắc hai người công trung vì nước, phục hồi nguyên chức, tịnh gia phong Tần Tương làm Trấn Quốc Công, Uất Trì Bắc làm Tĩnh Quốc Công, khâm thử!"
Tần Tương vừa kinh vừa mừng, tiếp lấy thánh chỉ rồi vội vàng tạ ân. Khâm sai hỏi:
"Ta phải trở về phục mệnh Hoàng Thượng. Tần đại nhân có gì muốn ta tấu thay chăng?"
Tần Tương nói:
"Hoàng ân rộng rãi, Tần mỗ tan xương nát thịt cũng chưa đủ báo đáp. Thỉnh đại nhân mang thành ý này của Tần mỗ trần minh với thánh thượng."
oOo
Khâm sai đi rồi, Tần Tương vẫn ngơ ngác cầm thánh chỉ, Uất Trì Bắc nói:
"Tần đại ca, lần này chúng ta chuyển họa thành phúc, so với đa tạ hoàng ân, chẳng bằng chúng ta đa tạ Không Không Nhi."
Không Không Nhi ha hả cười lớn, cùng với đám người Thiết Ma Lặc từ trong hậu đường bước ra nói:
"Tần Tương, ngươi còn muốn đánh ta không? Nếu ngươi có hứng, Không Không Nhi ta cũng không ngại đấu với ngươi ba trăm hiệp."
Uất Trì Bắc kêu lên:
"'Không Không Nhi chân hữu nhĩ', rốt cuộc ngươi làm thế nào mà được như vậy?"
Tần Tương thì lại vô cùng hổ thẹn, cả đời y ngoài Hoàng Đế ra chưa từng cúi đầu trước ai, lúc này cũng đành phải đỏ cả mặt mày bước đến hướng Không Không Nhi đa tạ. Không Không Nhi cười rằng:
"Kỳ thật các ngươi nên hướng Thiết Ma Lặc cảm ơn mới đúng. Nếu như không có giao tình giữa Thiết Ma Lặc và Trường Lạc công chúa, Không Không Nhi ta cũng vô năng vi lực."
Lập tức y mang sự tình trải qua kể lại một lần, Tần Tương bấy giờ mới minh bạch những khúc chiết bên trong. Uất Trì Bắc lại ha hả cười nói:
"Các ngươi đều là ân nhân của ta. Ngày mai ta sẽ sớm lấy lão bà, ít nhất cũng phải sinh hai đứa con trai, một đứa bái Thiết Ma Lặc làm cha nuôi, một đứa bái Không Không Nhi làm cha nuôi. Ôi, chỉ tiếc dung mạo của ta thế này, không biết có ai chịu gả cho ta không?"
Y hồn nhiên nói một trận, khiến cho mọi người phá lên cười rộ.
Không Không Nhi cười bảo:
"Tần thống lĩnh đã không muốn đánh với ta, ta đây cũng phải đi rồi. Sở huynh đệ, ta đi giúp ngươi truy hồi thanh kim tinh đoản kiếm."
Tân Chỉ Cô nói:
"Được, huynh đi bắt Tinh Tinh Nhi, muội cũng đi trợ giúp huynh, Tinh Tinh Nhi còn thiếu muội một cái bạt tai...
Uy, Không Không Nhi, huynh đừng chạy quá nhanh, chờ muội với!"
Không Không Nhi, Sở Bình Nguyên, Tân Chỉ Cô đi rồi, Phong Cái Vệ Việt cười nói:
"Xem ra đám mối này của bọn họ không cần lão ăn mày ta làm mai rồi. Lão ăn mày ta cũng nên đi thôi. Tần thống lĩnh, đa tạ ngươi đã chiếu cố huynh đệ Cái Bang ở Trường An."
Tần Tương đáp:
"Vệ lão tiền bối, ta còn chưa được mời ngài uống rượu đó."
Vệ Việt cười nói:
"Lão ăn mày có tính rất xấu, uống rượu cũng phải chọn nơi, ta từ xưa đến giờ không quen ngồi uống rượu trong nhà quan nhân, lão ăn mày ta thích ngồi uống ở những chỗ tồi tàn. Tần thống lĩnh mặc dù không như đám quan lại thông thường, lão ăn mày cũng rất bội phục ngươi, nhưng ta không muốn phá lệ. Như vậy đi, ngươi có hảo tửu không, cho ta đầy cái hồ lô này để ta trên đường uống dần, vậy coi như ta đã lĩnh tình của ngươi."
Tần Tương vội vàng đáp:
"Có, có! Nguyên tiêu năm nay, Hoàng Thượng ngự ban cho ta một hũ mỹ tửu do ngự trù cất, ta còn chưa mở ra."
Vệ Việt nói:
"Hoàng đế lão nhi của các ngươi rất khiến cho ta chán ghét, bất quá mỹ tửu do ngự trù của y cất thì lão khiếu hóa lại không chán ghét."
Tần Tương biết tính lão, cũng không dám níu giữ thêm, y kêu lão bộc đổ đầy một hồ lô rượu cho Vệ Việt, rồi tiễn lão khỏi nhà. Thạch Thanh Dương, Tiêu Cố, mấy người Cái Bang cũng theo lão đi.
Sau khi đám người Cái Bang đi khỏi, hai cặp huynh muội Độc Cô Vũ, Độc Cô Oánh, Lữ Hồng Xuân, Lữ Hồng Thu cũng lần lượt cáo từ. Đoàn Khắc Tà, Sử Nhược Mai thay Tần Tương tiễn bọn họ ra cửa, Độc Cô Oánh cười nói:
"Sử đại ca, không, bây giờ là Sử đại tỷ rồi, Đoàn thiếu hiệp, huynh cướp đại tỷ của ta đi, sau này phải đối đãi tỷ ấy cho tốt, đừng có giận nhau nữa."
Độc Cô Vũ cười nói theo:
"Các người giận nhau chỉ làm khổ muội muội ta."
Đoàn Khắc Tà không khéo nói chuyện, chàng cũng chưa biết Độc Cô Oánh từng có một đoạn hài hước luyến ái Sử Nhược Mai, cho nên chỉ biết luôn miệng nghiêm trang xin lỗi.
oOo