Đoàn, Sử hai người trở lại phòng khách, Thiết Ma Lặc cười nói:
"Chúng ta đang nhắc đến đệ đó."
Uất Trì Bắc chộp tay Đoàn Khắc Tà ha hả cười rằng:
"Nguyên lai ngươi là con trai của cố nhân ta. Lệnh tôn lúc còn sống từng đánh với ta một lần, mặc dù ta bị người cho nếm mùi thua thiệt, nhưng trong lòng lại thật bội phục người."
Tần Tương lại nói:
"Người trong thiên hạ võ công cao cường cũng không ít, nhưng nếu nói đến hai chữ 'Đại Hiệp' trên chúng ta một bối, chỉ có hai người là lệnh tôn và Nam Tễ Vân mới xứng đáng với danh xưng đó, dưới chúng ta một bối, ngoại trừ Thiết huynh đệ ra, ta chỉ kỳ vọng vào ngươi."
Đoàn Khắc Tà nói:
"Tại hạ còn kém lắm, mong được Tần thống lĩnh chỉ bảo nhiều hơn."
Tần Tương thở dài, bùi ngùi nói:
"Ta ăn lộc của vua, chỉ có thể trung quân báo quốc, chỉ cầu không thẹn với lòng mình mà thôi. Chữ 'Hiệp' đó thật vô duyên với ta. Nhưng ta đối với lệnh tôn Đoàn đại hiệp, lại là cả đời kính bội. Lệnh tôn khi sanh tiền, ta vô duyên cùng người kết giao, cho đến hôm nay thấy được ngươi cũng có thể bù lại chút ít."
Tần Tương quay đầu lại rồi tiếp:
"Sử cô nương, nói ra ta và cô cũng không phải người ngoài, ta nên gọi cô một tiếng sư muội mới đúng, cô có biết không?"
Sử Nhược Mai ngẩn người không hiểu ra sao. Nàng không dám trả lời, nghĩ bụng, "Võ công của Tần Tương là gia truyền, thiên hạ đều biết, sao lại có quan hệ với ta?"
Lại nghe thấy Tần Tương nói tiếp:
"Lệnh tôn khi còn sống, từng làm Ngự sử trong cung, lúc đó ta còn là thằng nhóc ba thước, từng bái lệnh tôn nhận làm đệ tử, bắt đầu học sách, theo lệnh tôn mấy năm dùi mài kinh sử. Đáng tiếc ta là đệ tử bất tài nhất, theo Sử lão sư niệm hết cái gì là Tứ Thư Ngũ Kinh, đến bây giờ một câu cũng không nhớ nổi."
Sử Nhược Mai bấy giờ mới biết Tần Tương nói là về học vấn chứ không phải võ công. Tần Tương lại nói:
"Lệnh tôn khí phách cương nghị, dám can dám gián, thời gian làm quan không lâu, nhưng tiếng ngay thẳng đã vang khắp thiên hạ! Lệnh tôn mặc dù sức trói gà không chặt, nhưng nói đến một chữ 'Hiệp' thì cũng xứng nhận mà không thẹn.!"
Sử Nhược Mai nghe Tần Tương ca tụng phụ thân thì vừa cao hứng lại vừa thương tâm, nàng nghĩ tới bản thân mình chưa từng được nhìn mặt phụ thân thì không khỏi rưng rưng ngấn lệ, thần sắc buồn bã.
Uất Trì Bắc bảo:
"Đừng cứ nói đến chuyện xưa nữa, tục ngữ nói rất hay, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trần gian người mới vượt người xưa. Đoàn huynh đệ, Sử cô nương, biết đâu ngày sau lại còn hơn cả cha ông. Huynh nhanh mang rượu đến cho mọi người uống, thứ nhất là cùng Thiết huynh đệ ôn lại chuyện xưa, thứ hai là cũng nên ăn mừng chúng ta mới kết giao với hai vị tiểu bằng hữu."
Tần Tương nói:
"Cơm rượu sớm đã chuẩn bị xong rồi."
Lúc này, lưu lại nhà Tần Tương có sáu người, Thiết Ma Lặc, Đỗ Bách Anh, Đoàn Khắc Tà, Sử Nhược Mai, Niếp Ẩn Nương, Phương Ích Phù, cộng thêm Tần Tương với Uất Trì Bắc là vừa vặn tám người thành một bàn.
Trong sáu người, Thiết Ma Lặc là lão bằng hữu của Tần Tương, Đỗ Bách Anh và Tần Tương tuy trước đây chưa từng quen biết, nhưng cũng đều nổi tiếng, mộ danh nhau đã lâu, hơn nữa lại cùng có quan hệ với Thiết Ma Lặc.
Đoàn Khắc Tà, Sử Nhược Mai thì do uyên nguyên giữa phụ thân bọn họ và Tần Tương, nên càng xem như là cố tri. Phụ thân của Niếp Ẩn Nương lại là danh tướng, cùng với Tần Tương có nghĩa đồng liêu, nói ra cũng là quen biết. Chỉ có một mình Phương Ích Phù với Tần Tương là không có chút quan hệ, trên giang hồ lại chưa có tên tuổi gì, ngồi giữa một một nhóm người không phải danh chấn giang hồ thì cũng là đại tướng triều đình, y không khỏi cảm thấy tự ti, may mà Tần Tương nhiệt tình hiếu khách cũng không quên y.
Rượu quá ba tuần, nhắm qua hai lượt, tửu ý nùng nùng, hào khí càng cao. Nhưng ngồi trong đó lại có một người, mặt mày ủ dột, ít nói chẳng cười, thần sắc ưu buồn, ít sôi nổi hơn cả Phương Ích Phù, đó chính là Niếp Ẩn Nương. Tần Tương cười nói:
"Niếp điệt nữ, điệt nữ có tâm sự gì lo lắng vậy? Có phải sợ là phụ thân biết chuyện cháu làm mà trách phạt không?"
Uất Trì Bắc cũng ha hả cười nói:
"Niếp điệt nữ, cháu thực sự là gan lớn hơn trời, dám nữ cải nam trang tham gia anh hùng đại hội, nghe nói còn cùng với quan quân động thủ. May mà không ai nhận ra điệt nữ là thiên kim tiểu thư của Niếp đại tướng quân. Điệt nữ không cần phải lo lắng, chúng ta quyết không tiết lộ chuyện này cho cha cháu biết đâu. Cứ an tâm mà sướng ẩm đi."
Bọn họ nào có biết Niếp Ẩn Nương là bởi có tâm sự khác nên mới ảm đạm không vui.
Niếp Ẩn Nương chợt giật mình, tự biết thất thố, liền thuận theo mà cười trừ:
"Cháu là sợ phụ thân biết, đa tạ hai vị thúc đã giấu giúp, chỉ là tiểu điệt tửu lượng kém, không dám phụng bồi hai vị thúc thúc."
Uất Trì Bắc nói:
"Ta nghe nói cháu mới bước chân vào giang hồ vài năm nay, sớm đã có thanh danh nữ hiệp, người người đều nói cháu là cân quắc tu mi, sao đến nhà thúc thúc mà lại xấu xấu hổ hổ thành bộ dạng thiên kim tiểu thư vậy? Cũng được, ta không ép cháu uống bát lớn, chén nhỏ này thì nhất định phải uống."
Niếp Ẩn Nương không làm khác được, chỉ đành cùng ba vị trưởng bối theo thứ tự Tần Tương, Uất Trì Bắc, Thiết Ma Lặc mà uống với mỗi người một chén, tâm sự lại càng nặng nề thêm.
Tần Tương nâng chén rượu lên nói:
"Thiết huynh đệ, ta đệ hôm nay nhất biệt, hậu hội vô kỳ, tạ đệ chân thành kết giao, xin thứ cho ngu huynh trực ngôn khuyên một lời."
Thiết Ma Lặc đáp:
"Ma Lặc đang muốn thỉnh đại ca tặng lời."
Tần Tương khuyên bảo:
“Người có chí riêng, đệ không muốn làm quan, ta cũng không cưỡng ép. Nhưng tư hỗn trong chốn lục lâm cũng không phải kế lâu dài."
Thiết Ma Lặc đáp:
"Đa tạ lời vàng ngọc của đại ca. Nhưng xin đại ca an tâm, tiểu đệ tuy thân tại lục lâm, song quyết không làm tổn hại đến nước nhà. Đại ca, huynh mặc dù ở Trường An, thiết nghĩ cũng đã biết chuyện khắp nơi phiên trấn chuyên hoành, coi thường triều đình, khi áp bách tính. Tiểu đệ tuy không dám nói thế thiên hành đạo, nhưng cũng không đành lòng thấy dân chúng vô tội chịu khổ, nếu như thế đạo không thay đổi, tiểu đệ tình nguyện chung thân ở lại lục lâm."
Uất Trì Bắc dốc chén rượu ực vào miệng, rồi nói:
"Thiết huynh đệ nói không sai, nếu như ta không phải tổ truyền là quan, ta cũng muốn làm cường đạo cho xong. Tần đại ca, theo đệ thấy, như Thiết huynh đệ làm một đầu lĩnh cường đạo, so với chúng ta làm tướng quân còn thống khoái hơn nhiều!"
Tần Tương thực sự không có biện pháp, hơn nữa y cũng chẳng phải không có oán hận, bất quá quan niệm trung quân của y đã trở thành thâm căn cố đế, lại mang thân phận đại tướng quân, cho nên y mới không chịu dễ dàng phát tiết.
Lúc này đã có vài phần tửu ý, y không khỏi thở than:
"Uất Trì hiền đệ, đệ nói cũng là sự thật. Bất quá, những lời nói bậy như vậy, không nên nói ra bởi ta và đệ."
Uất Trì Bắc cười nói:
"Đã là sự thật, tại sao lại là nói bậy. Thiết huynh đệ làm cường đạo, huynh cũng không nên trách đệ ấy! Như đệ thấy, y làm đầu lĩnh cường đạo, đối với triều đình còn có công đó. Triều đình không dám thảo phạt đám tiết độ làm mưa làm gió kia, Thiết huynh đệ lại chuyên đối đầu với bọn chúng, cái này đúng như tục ngữ có nói 'ác nhân sẽ có ác nhân trị', đệ huynh hẳn nên vỗ tay khoan khoái đó!"
Thiết Ma Lặc cười nói:
"Uất Trì đại ca, huynh uống quá nhiều rồi, lời lung tung nói ít thôi, không bàn quốc sự, chúng ta chỉ luận tình huynh đệ!"
Uất Trì Bắc bảo:
"Đúng, đúng, chúng ta chỉ luận tình huynh đệ. Ờ mà nói đến, ta lại nhớ tới tên huynh đệ còn lỗ mãng hơn ta..."
Thiết Ma Lặc hỏi:
"Đúng rồi, đệ đang muốn hỏi huynh, sao hôm nay không thấy Nam ca?"
Trong lời của Uất Trì Bắc gọi là "huynh đệ lỗ mãng" và Thiết Ma Lặc chuyển thành "Nam ca" chính là chỉ đệ đệ của Uất Trì Bắc, tức Uất Trì Nam.
Uất Trì Bắc đáp:
"Hắn phụng mệnh đến Lộ Châu giám quân, còn chưa hồi kinh. Uy, ta muốn hỏi đệ một người."
Thiết Ma Lặc hỏi:
"Ai?"
Uất Trì Bắc nói:
"Có một vị thiếu niên anh hùng mới nổi, tên gọi Mưu Thế Kiệt, có lẽ là đệ biết chứ?"
Thiết Ma Lặc đáp:
"Chẳng những quen biết, mà còn rất quen, sao huynh lại hỏi đến y?"
Uất Trì Bắc nói:
"Tần đại ca vừa nói rằng ta nói bậy bạ, kỳ thật đó là những lời mà ta thu thập từ miệng người khác. Những lời này là do Mưu Thế Kiệt nói với đệ đệ ta. Đệ đệ ta rất bội phục Mưu Thế Kiệt đó!"
Thiết Ma Lặc nói:
"Đệ cũng từng nghe nói Mưu Thế Kiệt và Nam ca có một đoạn giao tình."
Uất Trì Bắc nói:
"Mưu Thế Kiệt lần này bị liệt vào danh sách 'phản nghịch', sao lại không thấy y? Y không đến hội trường sao?"
Thiết Ma Lặc đáp:
"Đêm qua y đã xuất thành rồi."
Uất Trì Bắc hạ chén than:
"Đáng tiếc, đáng tiếc! Đệ đệ ta tán dương hắn rất xứng anh hùng, hôm nay ngồi đây lại thiếu một người như vậy, thực sự là tiếc nuối."
Thiết Ma Lặc trầm ngâm hồi lâu rồi đột nhiên nói:
"Nhị ca, hai huynh đệ huynh đều là người ngay thẳng trực tính, theo đệ thấy, Mưu Thế Kiệt tuy là anh hùng, nhưng các huynh không thích hợp kết giao với y."
Niếp Ẩn Nương nghe bọn họ đề cập đến Mưu Thế Kiệt thì để tâm lắng nghe. Lời Thiết Ma Lặc vừa thốt ra lại khiến cho phương tâm nàng thấp thỏm bất an, nghi vấn trùng trùng.
Uất Trì Bắc tròn mắt hỏi:
"Vì sao vậy?"
Thiết Ma Lặc đáp:
"Mưu Thế Kiệt là tân nhiệm lục lâm minh chủ."
Uất Trì Bắc chợt "ai chà" một tiếng kinh ngạc, nhưng rồi lại nói ngay:
"Thiết huynh đệ, đệ cũng là cường đạo đầu tử mà!"
Thiết Ma Lặc nói:
"Cách làm của y và đệ có chỗ bất đồng, y hoàn toàn không muốn chung thân làm cường đạo đầu tử."
Uất Trì Bắc bảo:
"Thế cũng rất hay mà!"
Thiết Ma Lặc cười rằng:
"Y không muốn làm cường đạo lại muốn làm Hoàng Đế đó! Muốn làm Hoàng Đế cũng chẳng hệ trọng, bất quá, bất quá,..."
Tần Tương kêu lên:
"Ai chà, các ngươi đều uống say hết rồi!"
Thiết Ma Lặc cười một tiếng rồi nói:
"Đúng, đã nói không bàn đến quốc sự, ta cũng khống muốn nghị luận lung tung. Rượu thật cũng hơi nhiều, chúng ta còn phải lên đường, Tần đại ca, chúng ta cáo biệt ở đây nha!"
Uất Trì Bắc mặc dù không kiêng kỵ gì, nói chẳng lựa lời, nhưng nghe thấy Thiết Ma Lặc nói câu "Muốn làm hoàng đế cũng chẳng hệ trọng gì", thì cũng không khỏi hoảng hốt, không dám nói thêm nữa.
Thiết Ma Lặc vốn có ý định khác, mặc dù y cũng có vài phần tửu ý nhưng vẫn còn thanh tỉnh, mới thấy Tần Tương bực mình, lập tức nghĩ bụng: "Ta chỉ muốn huynh đệ Uất Trì Bắc biết Mưu Thế Kiệt là người thế nào, tránh giao kết với y, hà tất phải nói nhiều với Tần đại ca làm gì."
Nguyên vì Thiết Ma Lặc tối trọng tình nghĩa, mặc dù Mưu Thế Kiệt và y đã đường ai nấy đi, cũng như đã tuyệt giao, nhưng Thiết Ma Lặc còn niệm tình thủ túc khi xưa, vẫn hy vọng có thể khuyên Mưu Thế Kiệt hồi đầu. Cho nên cũng không muốn trước mặt Tần Tương mang chi tiết về Mưu Thế Kiệt ra nói rõ ràng.
Uất Trì Bắc nói:
"Thiết huynh đệ, ta với đệ không bàn chuyện lục lâm là được, hà tất phải lập tức đi như vậy?"
Thiết Ma Lặc cười đáp:
"Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, hôm nay chúng ta có thể tụ hội được đến nửa ngày cũng là cơ duyên ngoài ý, đệ nếu tiếp tục lưu lại đây, bị người khác biết được, chỉ sợ đối với các huynh có điều bất tiện. Hơn nữa, sắc trời không còn sớm, bọn đệ cũng nên thượng lộ rồi."
Tần Tương thở dài một hơi rồi nói:
"Thiết huynh đệ, ta và đệ lòng dạ đều trong sáng, đạo tuy bất đồng nhưng đều là tận tâm vì nước như nhau, sau này bất luận đệ thế nào, ta đều có thể yên tâm bỏ qua. Được, đệ phải đi ta cũng không tiện cưỡng lưu. Ta có một chút lễ vật nhỏ, mong các người nhận cho."
Thiết Ma Lặc ngẩn người, rồi nói:
"Tần đại ca, đệ huynh chẳng phải giao tình tầm thường như thế tục, sao lại muốn tặng lễ vật làm gì?"
Tần Tương cười nói:
"Ta thấy các người không có ngựa cưỡi, muốn tặng mỗi người một con để các người lên đường cho tiện. Loại lễ vật này không coi là quá thô tục chứ."
Thiết Ma Lặc ha hả cười:
"Cái này chính hợp chúng ta cần dùng, nếu đệ chối từ thì lại trở thành người thô tục."
Tần Tương bình sanh không đặc biệt ham mê gì, duy chỉ có ham mê danh mã. Trong bầy ngựa của y, có hơn mấy chục con ngựa tốt từ các nơi như Đại Uyển, Khang Cư, Thổ Phiền, thậm chí là mãi xa A Lạp Bá tiến cống. Lập tức y chọn lấy sáu con tặng cho sáu người nhóm Thiết Ma Lặc, rồi lại lấy một lệnh tiễn giao cho Thiết Ma Lặc mà dặn:
"Tây môn do vũ lâm quân canh giữ, đệ giao xuất lệnh tiễn của ta thì có thể bớt được nhiều phiền toái."
oOo
Có lệnh tiễn của Tần Tương, quả nhiên không hề bị tra hỏi gì, sáu người dễ dàng rời khỏi kinh thành. Thiết Ma Lặc trở về phía tây, cáo biệt Trường An, nhớ lại tao ngộ mấy ngày qua: Cùng Mưu Thế Kiệt chia tay, cùng Trường Lạc công chúa trùng phùng, giết chết đại cừu địch Dương Mục Lao, lại cùng Tần Tương, Uất Trì Bắc giãi bày tâm sự.... những sự tình này, có thương tâm khổ sở, cũng có thống khoái lâm ly, mỗi một chuyện đều khiến y quên cũng không thể quên, hồi tưởng lại không khỏi vạn phần cảm khái.
Đỗ Bách Anh cười bảo:
"Có ngựa tốt do Tần Tương tặng, ước chừng trước khi trời tối chúng ta có thể đi được trên trăm dặm."
Niếp Ẩn Nương chợt nói:
"Khắc Tà, ngựa mà đệ cưỡi xem ra không tệ, ta muốn cùng với đệ tỷ thí kỵ thuật, xem ai chạy nhanh hơn?"
Đoàn Khắc Tà thoáng ngẩn người, lập tức chàng minh bạch ý tứ của nàng, liền đáp:
"Được, phía trước là Tọa Sơn Cương, xem ai đến đó trước."
Roi ngựa quất hờ "bát" một tiếng, hai thất mã này đều là tuấn mã được huấn luyện đã lâu, không chờ roi đánh xuống thân đã tung bốn vó phi như bay.
Thiết Ma Lặc cười nói:
"Tuổi trẻ bọn họ thật ham chơi hiếu thắng, chúng ta đi phía sau xem náo nhiệt nha, đừng làm mất hứng thú của họ."
Phương Ích Phù đang bất giác muốn phóng lên, vừa nghe thấy Thiết Ma Lặc nói như vậy bỗng dưng đỏ mặt, nghĩ bụng, "Niếp sư tỷ trong lòng chỉ có người kia, ta dẫu ở bên cạnh nàng cũng khó làm cho nàng vui vẻ."
Nghĩ đến điểm này thì y bất giác cảm thấy một mảng mịt mù, ngồi trên mình ngựa mặc cho nó đưa đi đâu thì đưa.