"Chín bộ cua ta hiện nay sinh sống tại bên ngoài đại dương cả vạn dặm về phía tây Cửu châu, nơi căn cứ cũ lại ở hai bờ nam bắc, nếu muốn phản công cửu châu ắt sẽ phải nhẫn nại một khoảng thời gian, xin Yêu hoàng cân nhắc." Long Dận vừa nói, ánh mắt vừa quét sang hai bên tả hữu, thấy thủ lĩnh của chín bộ Yêu tộc lớp lớp tỏ vẻ không phục, trong lòng không ngừng cười lạnh.
"Nhóc con gan bé, ngươi sao lại như con nít vậy, hay là bú sữa người mà lớn lên thế?" Phạm Thiên của Hỏa tộc dương dương tự đắc chẳng kiêng gì gì nói luôn.
Lời nói của hắn còn chưa dứt đã tức thời dẫn tới một trận cười ầm ỹ khắp bốn phía.
"Nếu lại rơi vào thế cục của Dương Kỳ Sơn năm xưa, chư vị tiền bối có thể chống trả không?" Long Dận trầm giọng quét mắt hỏi.
Tức thì cả không gian, trừ tiếng địa chấn càng lúc càng kích liệt, tất cả cùng im phăng phắc.
Đầu lĩnh Tang Thanh của Mộc tộc lách người tiến lên nói: "Chúng ta có hậu nhân thế này quả thực là rất yên tâm, Long Dận, theo như ngươi nói thì chúng ta trước mắt nên rời khỏi Tây hoang theo người đi về nơi đất cũ?"
"Chính là như vậy."
"Chúng ta đã có động tĩnh thế này, cho dù chúng ta có ngừng tay thì Côn Lôn phái cũng đâu có trơ mắt mặc cho chúng ta rời khỏi?" Khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Tang Thanh lộ rõ nét cười nhạo.
Cả vạn ánh mắt như kim châm vào người Long Dận.
"Hiện nay giới tu chân của Cửu châu đã chia thiên hạ thành ba phần, thực chất Nhân tộc so với Yêu tộc ta còn hiếu chiến hơn, Long Dận bất tài, dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân (*), Côn Lôn phái lúc này tự lo còn chưa xong sao có thể làm khó được." Giọng nói của Long Dận đầy vẻ kiên định.
"Tốt, quả là hữu dũng hữu mưu. Trong suốt ba ngàn năm say ngủ, bản Hoàng vô số lần suy nghĩ về thất bại của trận thần chiến năm xưa, đối với loài người xảo trá khó lường chúng ta quả thực không bì được, cho dù pháp lực vô biên cũng không thể chống nổi bị người ta ám toán." Yêu hoàng nhìn khắp bốn phía, ánh mắt cao ngạo chợt như mờ mịt.
"Bất quá, ngoài núi quả thực còn có nhân vật rất khó đối phó rình rập, Long Dận đã vì Yêu hoàng túc hạ mà chuẩn bị pháp thân thượng hảo."
Vạn yêu theo hướng chỉ của Long Dận, từng ánh mắt cuồng nhiệt chiếu tới đám người Côn Lôn đang ở mặt phụ cận phía nam của Chu tước tế đàn.
Yêu hoàng dẫn đầu các vương của chín tộc ào ào tiến về phía bên ngoài Chu tước tế đàn, hàng đống yêu quái vây xung quanh như những quầng mây đen kịp khắp phía xa tạo thành một áp lực vô hình tới nghẹt thở.
Đám đệ tử trẻ tuổi Côn Lôn phái toàn thân cũng không tự chủ nổi bắt đầu rung lên bần bật, sắc mặt cắt không còn giọt máu. Nằm dưới chân bọn họ không xa còn có một cái xác cháy đen như than, tứ chi phồng to sinh tử chẳng rõ, chính là Nhạc Thiên. Tình thế đã tới lúc gay cấn cực kỳ.
Những cặp mắt xung quanh của bầy yêu hừng hực như lang như hổ đầy vẻ tham lam và thù hận thấu xương.
"Nhất Kỳ, hậu nhân của Hồ tộc, hảo huynh đệ của ta, ngươi đã suy nghĩ xong chưa?" Long Dận thong dong đi đến trước đám người cách chừng mấy bước chân.
Nhất Kỳ đang được đám người bao vây vào giữa chầm chậm đứng lên vạch người bước ra.
Bạch Tiêm Tình từ phía sau quần yêu cũng đột nhiên bước tới.
"Ta theo ngươi đi, quay về đất cũ." Nhất Kỳ bình tĩnh đáp.
"Thiên nhi, con nói thật chứ?" Bạch Tiêm Tinh run giọng thốt tựa hồ như không dám tin.
"Phải, ta không chỉ muốn quay về đất cũ, còn muốn trùng hưng Hồ tộc." Nhất Kỳ trầm giọng, tiếng nói càng thêm bình tĩnh.
"Grào...!" Tức thì phía bên ngoài quần yêu vọng tới một tràng tiếng gầm gào reo hò ầm ĩ, bởi vì bọn chúng cũng cảm ứng được hơi thở cùng huyết thống của Nhất Kỳ.
Đám đệ tử Côn Lôn lúc đầu còn cho rằng mình nghe lầm, đợi tới lúc ông ta nói lại lần nữa thì từng người đều ủ rũ như cha chết, không dám tin vào bóng hình dản dị mà kiên nghị kia nữa. Cái phòng tuyến cuối cùng trong lòng coi như đã sụp đổ hoàn toàn, cảm giác tuyệt vọng bao trùm hết tâm tư của mọi người.
Tiêu Nguyệt Nhi giận tới mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cất tiếng chửi bới: "Ngươi là đồ phản bội, Côn Lôn phái sẽ không tha cho ngươi đâu!"
"Nguyệt Nhi." Tiêu Thanh Nhi vội vàng giữ chặt muội muội, chỉ sợ nàng ta nhất thời vọng động, hại mình hại người.
Sở Thắng Y chau mày kiếm cố gắng vớt vát: "Sư bá tổ, chắc hẳn người có khổ tâm, chúng đệ tử đều không phải hạng tham sinh úy tử, việc gì phải như vậy?"
"Nhất Kỳ của Côn Lôn kể từ hôm nay trở không còn tồn tại nữa, chỉ còn có Hồ nhân Mạc Vấn Thiên." Nhất Kỳ xoay người lại, tuy không trả lời thẳng vào vấn đề nhưng hành động của ông ta đã xác định sự lựa chọn rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa.
"Theo những lời của con người tại Cửu châu Trung Nguyên thì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Vấn Thiên, ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng." Long Dận làm động tác hoanh nghênh đưa hai tay ra đón chào.
"Ta cũng có một điều kiện." Mạc Vấn Thiên lại xoay người trở lại, hướng về phía Long Dận đáp: "Thả mấy hài tử này ra."
Ánh mắt của Long Dận sững lại, chăm chú nhìn Mạc Vấn Thiên tựa hồ như muốn nhìn thấu điều gì. Thế nhưng Mạc Vấn Thiên thủy chung vẫn phẳng lặng như giếng trong, thần tình thản nhiên. Long Dận đành quay đầu nhìn lại, thấy đám thủ lĩnh chín bộ đều có vẻ đã không còn nhẫn nại được nữa liền quả quyết đáp: "Không được, không phải là vì mấy tên đệ tử Côn Lôn này ngươi mới chịu hồi đầu đấy chứ?"
"Tỷ tỷ..." Tiêu Nguyệt Nhi tinh thần căng như dây đàn, tới lúc này gần như đã sụp đổ, đến mức Tiêu Thanh Nhi cũng không giữ nổi, toàn thân nàng ta run lên bần bật, hoảng hốt vô cùng.
"Muội muội." Tiêu Thanh Nhi trong lòng cũng sợ hãi cực kỳ, có điều nàng ta nhất định phải kiên nhẫn.
Từ lúc Nhất Kỳ hay nói cách khác Mạc Vấn Thiên nói ra lời từ bỏ Côn Lôn, Dương Chân một mực chỉ yên lặng.
"Long Dận, nô gia muốn hai con nhóc này." Bạch Tiêm Tình yếu ớt thốt.
"Ồ?" Long Dận có chút ngạc nhiên rồi chẳng ngại ngần gật đầu.
"Sư muội!" Sở Thắng Y bước lên trước hai bước hoành kiếm tới trước mặt Tiêu Thanh Nhi, trong đầu chàng ta cho rằng yêu hồ nhất định là không có hảo ý.
Tiêu Thanh Nhi thấy Sở Thắng Y như vậy vội ngoái đầu lại nhìn chàng mỉm cười nói: "Sư huynh yên tâm, Thanh Nhi thà làm ngọc nát chứ nhất định không làm ngói lành."
"Sư tỷ, bà ta đối với chúng ta không có ác ý, theo bà ta đi đi." Dương Chân đột nhiên mở miệng nói.
Sở Thắng Y ngạc nhiên, hai tỷ muội Tiêu Thanh Nhi ánh mắt càng lộ vẻ nghi hoặc ngó Dương Chân, nhưng chỉ thấy khuôn mặt hắn lạnh lẽo như băng, ẩn chứa một luồng sát khí khiến người ta khiếp sợ. Nhất thời tất cả mọi người trở nên hồ đồ không biết phải làm sao.
"Tỷ tỷ đưa các ngươi trở về Côn Lôn, tỷ tỷ muốn tới xem nơi Mạc lang đã chờ đợi năm xưa." Bạch Tiêm Tình thấy vậy liền tiến lên trước mấy bước đứng ngang với vị trí của Mạc Vấn Thiên, chỉ có điều một người quay mặt, một người quay lưng.
"Không! Trừ phi các ngươi thả tất cả đồng môn sư huynh đệ bọn ta." Tiêu Thanh Nhi đột nhiên minh bạch, tuy không hiểu Bạch Tiêm Tình làm vậy là do nguyên nhân gì nhưng nàng ta quyết không bỏ đồng môn lại để tìm đường sống nhục.
Đứng một mình phía sau chẳng nói chẳng rằng, Lãnh Phong nghe thấy lời Tiêu Thanh Nhi nói ánh mắt khép lại thành một tia băng lạnh thấu xương. Lúc này chàng như một thanh lợi kiếm vì gặp máu tươi mà lộ ra mũi sắc nhọn, chỉ chực cơ hội xuất thủ.
Cặp mày ngài của Bạch Tiêm Tình khẽ chau đang định cất lời, đột nhiên một tiếng hống vang dội truyền tới, một bóng yêu như luồng hỏa diễm đỏ tía phá không vọt tới.
"Lui lại!" Long Dận thấy vậy nổi giận, lạng người nhảy qua vung chưởng, từ trong lòng bàn tay luồng lôi hỏa xanh lét khí thế so với Phạm Thiên đang bay tới còn nhanh hơn gấp mấy lần, kéo theo tung tóe hàng ngàn đóa hoa lửa.
"Phạm Thiên... nơi này do Long Dận làm chủ." Yêu hoàng lúc này đang ngồi tận trên cao của Chu tước tế đàn, thủ lĩnh các yêu tộc cũng ở gần xung quanh.
Phạm Thiên vẫn còn chưa phục, từ trên không xoay vòng vòng định phản công, nghe thấy vậy liền gầm lên giận dữ rồi bay vọt ra ngoài vung tay đánh sập một tòa tế đàn ở đằng xa.
"Hắc hắc, nơi này sao lại có con thú nhỏ của kim tộc, tiện nghi cho lão Kim ta quá." Thủ lĩnh Kim Ngao của Kim Tộc đang đứng lớ ngớ ở một góc tế đàn giơ tay hư không chụp lấy một đạo kim quang nắm gọn trong lòng bàn tay, thì ra là con vượn Tiểu Kim thất lạc trong đám hỗn loạn lúc trước.
Kim Ngao rảo bước chạy đi cất tiếng cười cuồng ngạo rồi hóa thành một ánh chớp chui tọt vào thân hình nhỏ bé của con vượn Tiểu Kim. Trong nháy mắt, một luồng hào quang màu vàng đỏ vụt bùng ra, chỉ thấy Tiểu Kim bay lên nhanh chóng bành trướng cao tới một trượng, khôi vỹ vô cùng, toàn thân lông vàng chói mắt.
Mạc Vấn Thiên vốn là chủ nhân của nó chỉ trơ mắt ra nhìn, không hề ngăn cản tất cả sự việc vừa phát sinh.
"Grào... Kim Ngao ta đã trở lại rồi, khặc khặc khặc!" Kim Ngao phấn chấn toàn thân lắc mình biến ra một luồng kim quang rồi hóa thành cả ngàn con vượn, sau đó thu hồi lại thành một con vượn linh động cực kỳ lạng người nhảy nhót tới một bên Yêu hoàng, hai cánh tay lực lưỡng đập vào ngực bình bình nhìn ngang ngó dọc vô cùng đắc ý.
Vạn yêu thấy vậy tức thì ào ào muốn hành động ngay, lớp lớp muốn tiến lên chia phần, ánh mắt ngó về phía bọn Dương Chân càng thêm thèm khát cuồng nhiệt.
Dương Chân quay về hướng Tiêu Thanh Nhi nháy mắt một cái, trong sát na, một trận pháp như khối thủy tinh bao bọc lấy tất cả đệ tử Côn Lôn, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Thế nhưng trong khoảnh khắc kết giới đang khép lại, một bóng màu lam đã bay vọt ra.
"Còn muốn ngoan cố, thật là không biết sống chết." Long Dận chưa thèm chặn cái bóng vừa bay ra bởi vì kẻ đó cũng không hề có ý bỏ chạy.
Một đạo sấm sét khổng lồ ầm ầm từ trên trời xẹt xuống đánh lên kết giới màu xanh, nhưng chỉ thấy điện quang lưu chuyển, kết giới vẫn bình yên như thường. Không chỉ có Long Dận vừa xuất thủ vô cùng kinh hãi, ngay cả Bạch Tiêm Tình và Mạc Vấn Thiên ở bên cạnh cũng ngạc nhiên cực kỳ.
Lại một trảo phá không đánh ra cũng chỉ làm nổi lên mấy dòng kinh văn màu xanh như những tia điện loằng ngoằng bên trên bức tường kết giới màu lam. Năm ngón tay thon dài của Long Dận ngược lại còn bốc lên những làn khói đen, thậm chí cả cánh tay cũng bị đóng thành băng. Kết giới tỏa ánh sáng lấp lánh cũng như bắt đầu có chút xao động.
"Lấy đông hiếp ít, ỷ mạnh hiếp yếu. Yêu tộc thật là anh hùng nhỉ!" Dương Chân trong lòng hạ quyết tâm, nhìn Long Dận cười ngạo.
Ánh mắt vàng chói của Long Dận lóe lên một cái rồi xoay ngược kình khí long trảo lại, sát khí tỏa ra như cuồng triều. Ngực Dương Chân như chịu phải sét đánh, liên tiếp thối lui mười mấy bước va vào quầng khí tráo bật ngược trở lại, thất khiếu xuất huyết, toàn thân loạng choạng khó khăn lắm mới miễn cưỡng đứng lại được.
"Khoan đã." Mạc Vấn Thiên ngăn cản trước mặt Long Dận, lạnh lùng nhìn hắn.
Long Dận đối nhãn với ông ta, mỉm cười, rồi lại ngó đám đệ tử Côn Lôn đang tế khởi các pháp bảo trong kết giới.
"Tiểu bối, ngươi làm nổi không?" Trong tế đàn có con yêu cất tiếng cười nhạo.
Bên trên tế đàn, thủ lĩnh chín bộ cũng xôn xao, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi.
Long Dận không nói không rằng, một quyền đánh ra trông như chẳng hể có lực, vô thanh vô tức oanh kích vào kết giới, từ nắm tay tỏa ra một đạo kim quang. Đột nhiên một tiếng nổ lớn phát ra, cả kết giới chấn động kịch liệt, như sét nháng tuyết bạch, mấy đạo kim quang thô đại đã như lưới nhện ngưng kết vào trong kết giới.
Trong lúc kết giới bị rạn nứt, Long Dận chợt thu hồi quyền đầu, kỳ quái xoay đầu ngó Mạc Vấn Thiên một cái, trong ánh mắt ẩn chứa những tia kì dị khôn tả.
Một quyền vừa rồi của hắn ta bình thường đã rút thiên địa nguyên khí trong phạm vi mười dặm. Vạn yêu cũng cảm nhận được lần nữa pháp lực di sơn đảo hải của Long Dận như khi trùng phá phong ấn, lập tức vô cũng kinh hãi.
Mạc Vấn Thiên như vô tình liếc Dương Chân một cái, ẩn chứa nhiều ẩn ý thâm sâu, trong khoảnh khắc lại nhìn đi nơi khác ngay.
"Trong các ngươi ai dám cùng ta đánh cá một ván?" Dương Chân đứng thẳng người đứng trước bầy yêu như tu la ma thần trông thật nhỏ bé yếu ớt. Nhưng không hề thấy hắn ta có chút xíu khiếp nhược nào. Mặc kệ mặt đất đang rung chuyển ẩm ầm, rảo chân đi về phía Yêu hoàng đang ngự trên cao của tế đàn.
Vạn yêu tức thì bắt đầu hò hét ầm ỹ, lớp lớp chực giành nhau ăn tươi nuốt sống con người nhỏ bé ấy.
"Ngươi đánh cá cái gì, cá thế nào?" Yêu hoàng trấn áp tả hữu đang huyên náo, nói vẻ rất hứng thú.
"Ta đánh cá cả đám chín bộ của chúc hạ, không ai có thể chiếm được pháp thể của ta." Dương Chân đứng cách tế đàn chừng ba trượng, yêu khí nồng nặc liên tục công phá ý chí của hắn. Hắn nhìn Yêu hoàng bằng cặp mắt bình lặng, ẩn chứa sát khí sục sôi cùng sự khinh miệt.
Cả bầy yêu ngỡ ngàng nhìn nhau, giây lát rồi đột nhiên cười phá lên, con nào con ấy cười như phát điên.
Long Dận không biết vì nguyên nhân gì cũng đã thu tay lại, an nhiên đứng nhìn.
"Được, bản Hoàng cá với ngươi, ngươi muốn gì đây?" Yêu hoàng rất tán thưởng đảm lược dũng khí của kẻ thuộc Nhân tộc đang đứng trước mặt này.
"Ta thắng, ngươi phải thả tất cả đồng môn của ta ra."
Yêu hoàng bật cười, bộ hạ của hắn cũng cười. Có điều dưới cái nhìn của con người, những bộ mặt xấu xí ấy cười trông thật hung dữ ghê tởm, thật kiêu ngạo, thật khó coi.
"Hải Minh, Tang Thanh, Kình Thiên, ba vị thủ lĩnh của Thủy, Mộc Thổ trong chín bộ, ngươi chọn một đi." Yêu hoàng lần lượt chỉ vào ba bộ hạ đắc lực bên thân.
"Để Phạm Thiên ta, khặc khặc." Một con xà yêu ba đầu trườn tới.
"Phạm Thiên, cái đồ điên nhà ngươi, ngay cả con kỳ lân cũng bị ngươi làm phát điên, tiểu tử này vừa trắng vừa mập không chịu nổi ngươi đâu, hãy để cho ta đi." Hải Minh khoa cái đuôi khổng lồ như đuôi con hải tượng đập ầm ầm xuống đất.
Phạm Thiên lắc cả ba cái đầu xấu xí cực kỳ, sáu con mắt đảo qua đảo lại lộ vẻ hung dữ trừng trừng ngó Hải Minh cũng đang hung dữ vô cùng, không nói không rằng phất cái đuôi rắn ra trước.
Tang Thanh đứng ở phía đuôi của Yêu hoàng lắc đầu, không muốn tranh đoạt với đám điên rồi này, còn pho người đá khổng lồ thì cứ trơ ra đứng đằng sau thân Yêu hoàng.
Dương Chân đứng thẳng băng như thân tùng bách, có điều mặt không ngừng lăn xuống những hạt mồ hôi to như hạt ngọc hiện lộ nội tâm hắn vốn rất sợ hãi, đồng tử của hắn thu nhỏ lại tựa hồ từ màu đen chuyển thành màu đỏ bởi ánh lừa bừng bừng từ khắp thân rắn của Phạm Thiên.
Cái bụng rắn khổng lồ của con yêu quái uốn lượn không ngừng, từ từ áp lại gần. Trái tim Dương Chân từng nhịp như co thắt cả lại, hơi thở phì phò như trâu.
Hắn rất muốn ngoái lại xem xem hảo sư huynh của hắn Nhạc Thiên đã tỉnh lại chưa. Hắn rất muốn ngoái lại nhìn sư tỷ lấy một lần...
Có điều, hắn không dám. Cũng không thể. Hắn sợ ngoái đầu lại là nội tâm sợ hãi của hắn sẽ không có cách nào không chế nữa, sẽ sụp đổ tan tành.
Không còn sự ôn nhu của sư tỷ, cũng không còn trách nhiệm của một đệ tử Côn Lôn. Chỉ còn lại nỗi sợ hãi khi đối mặt với yêu quái cùng với khát vọng cầu sinh.
"Sư đệ..." bên trong kết giới tạo ra bởi Tru Ma Bài, Tiêu Thanh Nhi trừng mắt quan sát tất cả sự việc bên ngoài, thấy Dương Chân bị Phạm Thiên chui tọt vào trong người liền la thảm một tiếng, cùng với Tiêu Nguyệt nhi quỳ sụp trên mặt đất.
Lúc này, một khối ngọc màu đen đầy những vết rạn nứt đang lơ lửng trên đầu bọn họ, những luồng điện quang màu lam không ngừng lưu chuyển.
Lãnh Phong nắm chặt Tà Nguyệt, cổ họng phát ra hơi thở khò khè như dã thú. Sở Thắng Y quay đầu bất nhẫn.
Bên ngoài kết giới, ánh mắt Long Dận và Mạc Vấn Thiên không hẹn mà gặp, hai người đều tỏ ra thâm trầm khó dò.
Tại nơi thâm sâu vô tế như trong vực lửa luyện ngục, có một một quầng sáng màu bạc cực kỳ thuần khiết. Một dấu ẩn cổ huyền ảo phát ra hào quang vạn trượng đang cùng với những lằn lửa xugn quanh giao tranh rực rỡ vô cùng.
Kim đan linh thần của Dương Chân đang được bao bọc trong làn ngân quang, dưới sự thủ hộ của Càn Khôn Ấn, mặc cho nguyên thần mạnh mẽ của Phạm Thiên phiên giang đảo hải bên trong trong dấy lên những sóng lửa thấu trời, cũng không làm cách nào áp chế được sinh mệnh ấn kí đó trong cơ thể.
Mặc kệ những trận công kích điên cuồng như triểu biển xô thuyền, Dương Chân vẫn vững vàng như núi. Kim đan không ngừng hao tổn nguyên khí chi viện cho Càn Khôn Ấn, nhưng hắn tin tưởng có thể kiên trì được. Như vậy rõ ràng "kẻ phản bội" kia không hề lừa dối hắn.
Hắn cảm thấy được bên ngoài có vô số đạo thần niệm đang dò xét hắn, đặc biệt là mấy đạo thần niệm cực kỳ cường đại khiến cho hắn cảm giác cả linh hồn tựa như bị bóc trần ra.
Không biết trải qua bao lâu, áp lực từ sâu trong ý thực đột nhiên ngừng lại, luồng hỏa diễm thấu trời đang rút lui đầy vẻ không cam tâm.
Ai ngờ lại một luồng thần niềm còn mạnh gấp bội ập tới.
Ngươi thắng rồi, ngươi cũng thua rồi."
Giọng nói già nua của Yêu hoàng hùng hồn ầm ầm vang vọng trong tâm hải tử phủ của Dương Chân.
Hết chương 28
(*) Chú thích: Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân - Câu này hẳn độc giả cảm thấy rất quen thuộc. Đó là câu nói để chỉ đường lối võ công của nhà Mộ Dung trong tác phẩm Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung. Dùng cái đạo của người để đánh lại người. Dịch nôm na là dùng "gậy ông đập lưng ông".