Chương 12: Vài người không hiểu được khái niệm của sự không chào đón
 
Tôi đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Mặt trời đã lấp ló sau những đám mây được gần 1 giờ đồng hồ, cánh rừng đã chuyển dần từ màu đen kịt đang màu xám. Seth cuộn người lại và ngủ mê man, và tôi phải đánh thức cậu ấy khi trời sáng để đổi ca tuần tra. Thậm chí là sau khi phải chạy cả đêm như vậy, tôi vẫn cảm thấy thật khó mà bắt đầu óc mình thư thái để có thể ngủ, nhưng rồi những nhịp bước châncủa Seth cũng có tác dụng một chút. 1,2,3,4-1,2,3,4- dum, dum, dum - những ngón chân uể oải của Seth cào vào nền đất ẩm ướt, khi cậu ấy vòng đi vòng lại quanh khu đất của nhà Cullen. Những cuộc tuần tra của chúng tôi lặp đi lặp lại đến mức tạo ra cả 1 con đường mòn mới. Lúc này, suy nghĩ của Seth trống rỗng, chỉ có những bóng cây mờ mờ xanh và xám lay động trong ý nghĩ của cậu ấy. Thật yên tĩnh. Những gì cậu ấy thấy đã xuất hiện trong đầu tôi và trở thành những hình ảnh chính, để tôi đỡ phải chia sẻ những hình ảnh của riêng tôi. Và rồi tiếng hú buốt tai của Seth đã phá vỡ sự im lặng của buổi sáng sớm. Tôi lắc lư người, chân trước bắt đầu lấy đà lao đi trước khi chân sau của tôi chạm vào đất. Tôi lao vọt về phía Seth đang đứng sừng sững theo sự chỉ dẫn của đôi chân. " Chào buổi sáng, mấy cậu nhóc". Tiếng lầu bầu ngạc nhiên thoát ra từ hàm răng của Seth. Và chúng tôi cùng gầm gừ khi nghe được những suy nghĩ khác. "Này! Đi ngay, Leah!" Seth lầu bầu. Tôi dừng lại khi phóng đến bên Seth, quay đầu lại, chuẩn bị để hú lên 1 tiếng- đến lúc để phàn nàn rồi. "Trật tự đi, Seth." "Được rồi." Cậu ấy rên rỉ và cào quèn quẹt những rãnh sâu trên mặt đất. Leath lững thững đi đến, thân hình màu xám của chị ấy lắc lư dưới những tán lá: "Đừng có mà rên rỉ nữa đi Seth, em đúng là đổ trẻ con".
Tôi gầm gừ với chị ấy, hai tai rạp xuống đầu. Chị ấy lập tức nhảy về sau 1 đoạn.
"Chị có biết mình đang làm gì không, Leah?"
Chị ấy thở dồn dập với vẻ cáu tiết: "Quá rõ ràng rồi còn gì? Tôi đang gia nhập vào cái nhóm nổi loạn bé nhỏ và dở hơi của cậu. Những con sói bảo vệ ma cà rồng". Chị ấy ho khan 1 tiếng, nói với giọng điệu mỉa mai pha chút cười nhạo.
"Không được. Chị hãy quay trở lại ngay trước khi tôi cắn đứt gân chân của chị"
Cứ làm như là cậu có thể bắt được tôi không bằng". Chị ấy nhe răng ra cười và chùn người xuống để lấy đà. "Đua 1 vòng nhé, trưởng nhóm không-biết-sợ-là-gì!"
Tôi hít 1 hơi thở thật sâu, căng tràn lồng ngực. Và đến khi tôi chắc rằng mình sẽ không hú lên nữa, tôi thở mạnh ra ngoài. "Seth, báo cho nhà Cullen biết đó chỉ là bà chị gái ngu ngốc của cậu thôi - tôi cố tình dùng từ cay nghiệt nhất có thể để nhấn mạnh - Tôi sẽ xử lý việc ở đây. Đi đi!" Seath có vẻ vui mừng khi được đi khỏi chỗ này. Cậu ấy lập tức biến mất dạng về phía sau ngôi nhà.
Leah rên lên, nhô người theo Seth, bộ lông của chị ấy dựng đứng lên: "Cậu dám để cho nó một mình vào vùng đất của ma cà rồng sao?"."Tôi chắc là cậu ấy thà ở với họ hơn là phí phạm 1 phút nào với chị".
"Im đi, Jacob. Ồ, xin lỗi, tôi định nói là, im đi, Ngài trưởng nhóm.
"Chị làm cái quái gì ở đây vậy?"
"Cậu nghĩ là tôi sẽ ngồi nhà để nhìn em trai mình tình nguyện làm trò chơi cho lũ hút máu kia à?"
"Seth không muốn và cũng chẳng cần chị phải bảo vệ cậu ấy. Rõ ràng là chẳng ai muốn chị xuất hiện ở đây cả." Ồ, câu này khá là cay nghiệt.
Chị ấy tru lên: "Nói cho tôi biết ai muốn tôi ở đây, rồi tôi sẽ đi."
"Thế ra không phải là vì Seth sao?"
"Tất nhiên là phải. Tôi chỉ muốn nói rằng đây không phải là lần đầu tiên tôi bị là kẻ không được mong đợi. Không hẳn là vì động cơ đó, nếu cậu hiểu tôi muốn nói đến điều gì."
Tôi nghiến răng kèn kẹt và cố suy nghĩ thật chính xác. "Sam phái chị đến đây phải không?"
"Nếu tôi ở đây theo lệnh của Sam thì cậu không thể đọc được suy nghĩ của tôi đâu. Tôi không còn là người của Sam nữa.
Tôi cẩn thận đọc từng từ một trong những suy nghĩ lẫn lộn của chị ấy. Nếu đây là chiến thuật để đánh lạc hướng hay là 1 thủ đoạn nào đó, thì tức khắc bản năng của tôi sẽ báo động cho tôi. Nhưng chẳng có gì cả. Tuyên bố của chị ấy hoàn toàn là thật. Miễn cưỡng, và tràn ngập sự tuyệt vọng.
"Vậy chị sẽ trung thành với tôi sao?", tôi hỏi bằng giọng mỉa mai châm biếm.
"Đúng vậy. Tôi chỉ có một sự chọn lựa. Và tôi sẽ trung thành với sự chọn lựa của tôi. Tin tôi đi, tôi cũng chẳng phải là thích thú việc này hơn cậu đâu. "
Không đúng. Có cái gì đó tựa như sự cáu kỉnh, thậm chí là kích động trong suy nghĩ của chị ấy. Chị ấy không thích thú gì chuyện này, nhưng chị ấy lại tỏ ra rất kỳ lạ. Tôi rà soát lại suy nghĩ của chị ấy, cố làm sáng tỏ sự việc. Và chị ấy xù lông lên, tức giận trước sự xâm phạm ý nghĩ của tôi. Trước đây tôi vẫn cố để hòa hợp với Leah. Và tôi cũng chưa từng cố để đánh giá gì về chị ấy. Chúng tôi bị cắt ngang bởi lời giải thích của Seth với Edward. Leah lại gầm gừ với vẻ lo lắng.
Khuôn mặt của Edward, vẫn nguyên tại khung cửa sổ như đêm qua, chẳng tỏ ra bất kỳ phản ứng nào với tin tức mà Seth nói. Đó là một gương mặt trống rỗng, chết chóc.
"Ồ, trông cậu ấy tệ quá", Seth nhủ thầm. Ma cà rồng cũng chẳng phản ứng gì với ý nghĩ đó, rồi anh ta biến mất sau căn nhà. Seth nghểnh đầu về phía chúng tôi. Lúc đó, trông Leah mới bớt căng thẳng một chút.
"Có chuyện gì vậy?", Leah hỏi.
"Cố mà bắt được tôi. Mà đằng nào thì chị cũng sẽ không ở lại."
"Thực ra thì, thưa ngài trưởng nhóm, tôi sẽ ở lại. Bởi vì hình như tôi luôn phải thuộc về ai đó, và đừng nghĩ là tôi chưa thử ghét bỏ chính bản thân mình, nhưng cậu cũng tự hiểu là chúng ta không thể làm được điều đó. Và rồi tôi quyết định chọn cậu."
"Leah, chị không ưa tôi. Và tôi cũng chẳng ưa gì chị"
"Ồ, quí hóa quá. Nhưng không sao, tôi sẽ đi cùng Seth."
"Chị không ưa ma cà rồng. Chị không thấy mình quá mâu thuẫn sao?"
"Cậu cũng ghét ma cà rồng"
"Nhưng tôi thật lòng với liên minh này. Còn chị thì không."
"Tôi sẽ giữ khoảng cách với họ. Tôi có thể đi tuần tra quanh đây như Seth. Và tôi cho rằng mình có thể tin tưởng cậu." Chị ấy dậm chân xuống để nghển cổ lên cho cao bằng tôi, rồi nhìn chăm chăm vào tôi: "Tôi sẽ không phản bội nhóm của mình".
Tôi muốn quay đầu đi và hú lên: "Đây không phải là nhóm của chị, nó thậm chí còn chẳng phải là 1 nhóm. Nó chỉ có tôi, kẻ đang chối bỏ chính bản thân mình. Thế theo cô thì nó là cái gì, thưa cô Clearwater? Tại sao cô không để tôi yên?".
Seth đã chạy đến và đứng sau chúng tôi, cậu ta đang làu bàu. Tuyệt thật, tôi đã xúc phạm đến cậu ấy.
"Mình cũng có ích đấy chứ, phải không Jake?"
"Ồ, cậu thì vẫn chưa gây phiền toái gì cho chính bản thân cậu. Nhưng nếu cậu và Leah định thỏa thuận lập ra cái nhóm này, hay đấy là cách duy nhất để thoát khỏi việc bị bà chị của cậu lẵng nhẵng đi theo đòi cậu về nhà, thì cậu sẽ không trách mình vì mình muốn cậu đi đúng không?"
"Ôi, Leah, chị đang phá hoại mọi thứ."
"Chị biết", chị ấy nói với Seth, và rồi tôi đọc được sự tuyệt vọng ám ảnh toàn bộ suy nghĩ của chị ấy. Tôi cảm nhận sự đau đớn trong câu nói của chị ấy. Tôi không muốn như vậy, hoàn toàn không muốn chị ấy buồn bã. Chắc chắn việc lập nhóm là hơi quá với chị ấy. Nhưng Leah đã cố ép bản thân mình với một sự chua chát rằng nó đã hủy hoại suy nghĩ của chị ấy và tạo nên những cơn ác mộng hàng đêm.
Seth cũng cảm thấy áy náy. "Jake, cậu sẽ không đuổi mình đi đúng không? Leah có ý tốt mà. Mình thật sự nghĩ vậy. Ý mình là, nếu có chị ấy ở đây, chúng ta có thể mở rộng phạm vi tuần tra của tụi mình. Và khi đấy, Sam chỉ còn 7 người. Anh ấy sẽ không thể lên kế hoạch tấn công mà không tính toán kỹ lưỡng. Biết đâu lại hay."
"Cậu biết là mình không muốn chỉ đạo bất cứ nhóm nào cả"
"Vậy thì đừng chỉ đạo", Leah đề nghị.
Tôi khịt mũi. "Về nhà đi"
"Jake", Seth năn nỉ, "Mình thuộc về nơi này. Mình thực sự thích những người bạn ma cà rồng. Đối với mình, gia đình Cullen vẫn là những con người. Và mình sẽ bảo vệ họ, bởi vì đó là những gì mà chúng ta chắc chắn sẽ làm."
"Có thể cậu thuộc về nơi này, nhưng chị cậu thì không. Và chị ta sẽ đi theo cậu đến bất cứ nơi nào mà..."
Tôi ngừng lại, vì tôi đã thấy được điều gì đó khi đang nói. Điều mà Leah đã cố gắng không chia sẻ trong suy nghĩ với chúng tôi.
Leah sẽ không đi đâu cả. "Hãy cứ cho rằng chị ở đây là vì Seth" tôi cáu kỉnh.
"Tất nhiên là tôi đến đây vì Seth", chị ấy có vẻ nao núng.
"Và để rời xa Sam"
Hàm chị ấy nghiến chặt lại: "Tôi chẳng việc gì phải giải thích chuyện riêng của tôi với cậu cả. Tôi sẽ làm những gì mà tôi đã nói. Tôi thuộc về nhóm của cậu, Jacob. Chấm hết."
Tôi lùi lại một chút, khẽ gầm gừ trong cổ họng. Khỉ thật, tôi không có ý định tống khứ chị ta đi. Dù chị ta có ghét tôi đến thế nào, miễn cưỡng đến vùng đất của gia đình Cullen ra sao, và kể cả là chị ấy sẽ vui thích bao nhiêu khi được xé xác ma cà rồng, hoặc làm những điều ngớ ngẩn như là bảo vệ ma cà rồng, thì không một việc nào trong số đó có thể sánh bằng cái cảm giác thoát khỏi Sam.
Leah không ưa tôi. Nhưng điều đó không đến nỗi khiến tôi muốn chị ấy biến mất.
Leah yêu Sam, chưa bao giờ ngừng yêu. Nhưng việc Sam muốn chị ấy ra đi còn đau đớn hơn cả việc chị ấy phải đối mặt với tình yêu của Sam và Emily hàng ngày. Và chị ấy đã quyết định. Chị ấy đã chọn bất cứ giải pháp nào, kể cả là việc đến địa phận của nhà Cullen, và làm chó canh cho họ.
"Tôi không biết là tôi sẽ đi xa đến đâu", Leah chia sẻ suy nghĩ. Chị ấy cố ra giọng hùng hổ, cứng rắn, nhưng dáng vẻ chị ấy lại hiện rõ sự đau đớn tột cùng. "Tôi chắc là tôi có thể cho mình cơ hội để thử."
"Nghe này, Leah..."
"Không, cậu nghe đây, Jacob. Đừng tranh cãi với tôi nữa vì nó sẽ chẳng dẫn đến kết quả tốt gì đâu. Tôi sẽ cố tránh cậu ra, được chưa? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn. Ngoại trừ việc trở về nhóm của Sam và đóng vai cô bạn gái cũ thảm hại mà anh ta không thể bỏ được. Nếu cậu muốn tôi đi - Leah ngồi xuống và nhìn chăm chăm vào tôi - cậu sẽ phải tìm cách để bắt tôi rời khỏi đây.
Tôi giận giữ, hằm hè một lúc. Và rồi tôi bắt đầu cảm thấy thông cảm với Sam, dù anh ấy đã đối xử với tôi và Seth như vậy. Chẳng lạ gì với việc anh ấy luôn muốn áp đặt những mệnh lệnh cho cả nhóm. Còn cách nào khác nữa để cai quản một cách hiệu quả cái nhóm đó?
"Seth, cậu sẽ nổi điên với mình nếu mình xé xác bà chị quí hóa của cậu chứ?"
Cậu ta giả vờ suy nghĩ đôi chút: "ồ, có lẽ vậy ... "
Tôi thở dài, "thôi được thưa chị làm-bất-cứ-điều-gì-tôi-muốn. Sao chị không tỏ ra có ích một chút bằng cách kể cho chúng tôi những gì xảy ra sau cái đêm chúng tôi bỏ đi?"
"Có rất nhiều tiếng hú. Nhưng có lẽ là cậu cũng biết đoạn đó rồi. Lúc đó quá ầm ỹ nên chúng tôi phải mất một lúc mới phát hiện ra chúng tôi không còn nghe thấy các cậu nữa. Sam đã ... giọng Leah nghẹn lại, nhưng chúng tôi đều có thể thấy được những hình ảnh đó trong đầu mình. Cả tôi và Seth đều co rúm người lại.
Sau đó thì, mọi người đều nhận ra khá nhanh là chúng tôi phải suy nghĩ lại mọi chuyện. Sam dự tính sẽ nói chuyện với những vị trưởng lão khác sáng hôm nay. Đáng lý ra chúng tôi phải họp mặt và lên kế hoạch cho cuộc đấu này. Mặc dù tôi có thể nói là anh ấy không có ý định tổ chức một cuộc tấn công khác ngay lập tức. Tấn công vào lúc này chỉ là hành động tự sát, với chuyện cậu và Seth rời bầy không xin phép và đám hút máu người kia đã được báo trước. Tôi không chắc họ sẽ làm gì, nhưng tôi sẽ không đi dạo trong rừng một mình nếu tôi là kẻ hút máu người. Đang có cuộc đi săn ma cà rồng đấy.
Chị quyết định bỏ cuộc họp mặt sáng nay ah? Tôi hỏi.
Khi chúng tôi tản ra để đi tuần tối qua, tôi xin phép để về nhà, để nói với mẹ tôi chuyện gì đã xảy ra-
Chết tiệt thật! Chị đã nói với mẹ hả? Seth rú lên.
Seth, hoãn lại những chuyện gia đình trong một giây xem nào. Tiếp tục đi Leah.
Khi mà tôi đã trở lại thành người, tôi dành một phút để suy nghĩ mọi chuyện. Thật ra thì tôi suy nghĩ suốt đêm. Tôi cá là những người khác nghĩ là tôi đã ngủ rồi. Nhưng chuyện hai-bầy-đàn-riêng-biệt, hai-cách-suy-nghĩ-của-hai-bầy-đàn-riêng-biệt khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, tôi cân nhắc sự an toàn của Seth và những, er, lợi ích khác với việc trở thành một kẻ phản bội và phải ngửi mùi hôi của bọn ma cà rồng trong bao lâu ai mà biết được. Cậu biết tôi đã quyết định thế nào. Tôi để lại một bức thư ngắn cho mẹ tôi. Tôi đoán là chúng ta sẽ nghe được cái gì đó khi mà Sam phát hiện ra. . . .
Leah nghiêng tai về hướng tây.
Ừ, tôi đoán là chúng ta sẽ nghe được, tôi đồng ý.
Đó là tất cả những gì xảy ra đó. Bây giờ thì chúng ta làm gì? Chị ấy hỏi.
Chị ấy và Seth đều nhìn tôi chờ đợi.
Đây chính xác là điều mà tôi không muốn phải làm.
Tôi đoán là bây giờ chúng ta phải cẩn thận coi chừng động tĩnh của họ. Đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm. Có lẽ chị nên đi ngủ một chút đi, Leah.
Cậu cũng chỉ ngủ nhiều như tôi đã ngủ thôi.
Tôi nghĩ rằng chị đã nói chị sẽ làm như chị được bảo?
Đúng. Cái đó đã cũ rích rồi mà, chị ấy càu nhàu, và rồi chị ấy ngáp dài. Được rồi, sao cũng được. Tôi không quan tâm.
Em sẽ đi tuần nhé Jake. Em không mệt chút nào. Seth quá mừng khi tôi không bắt họ về nhà, cậu ta nhảy dựng lên vì phấn khích.
Chắc rồi, chắc rồi. Anh sẽ đi coi xem gia đình Cullens ra sao rồi.
Seth chạy đi tiến về một con đường mới được tạo ra trên mặt đất ẩm ướt. Leah nhìn theo cậu ta một cách quan tâm.
Có lẽ là nên chạy một vòng hoặc hai trước khi tôi gục. . . . Nè Seth, muốn coi chị có thể chạy trước em bao nhiêu vòng không?
KHÔNG!
Phát ra một tiếng cười nhỏ, Leah phóng vào rừng cây sau cậu ta.
tôi gầm gừ một cách vô ích. Còn đâu sự yên bình và tĩnh lặng.
Leah đang cố thử - theo cách của Leah. Chị ấy giữ giọng điệu chế nhạo của mình ở mức thấp nhất khi chị ấy chạy xung quanh khu vực căn nhà, nhưng không có cách nào có thể không nhận thức được tâm trạng tự mãn của chị ấy. Tôi nghĩ tới chuyện có "hai người" đi cùng mình. Điều đó không đúng với tôi lắm, bởi vì một người đã là rất nhiều đối với tôi rồi. Nhưng nếu cần phải có ba người, thì rất khó để mà nghĩ ra một người tôi không muốn đổi chị ấy với người đó.
Paul? Chị ấy gợi ý.
Có lẽ, tôi thừa nhận.
Chị ấy cười một mình, quá bồn chồn lo sợ và phấn khởi để mà cảm thấy bị xúc phạm. Tôi tự hỏi sự vui mừng vì đã lẩn tránh được sự thương hại của Sam sẽ còn tồn tại trong bao lâu.
Đó sẽ là mục tiêu của tôi vậy - cố gắng trở nên ít làm phiền hơn là Paul.
Ừ, cố gắng đi.
Tôi biến đổi vào hình dạng khác của mình khi tôi chỉ cách căn nhà vài thước. Tôi không định sẽ tiêu pha nhiều thời gian làm người ở đây. Nhưng tôi cũng không có ý định có Leah trong đầu mình. Tôi mặc chiếc quần short rách tả tơi của mình vào và bắt đầu đi vào trong nhà.
Cánh cửa mở ra trước khi tôi bước tới bậc thang, và tôi ngạc nhiên trông thấy Carlisle thay vì Edward bước ra mở cửa cho tôi - gương mặt ông ấy nhìn mệt mỏi và thảm bại. Trong một khoảng khắc, tim tôi ngừng đập. Tôi đi loạng choạng tới chỗ đó, không có khả năng để nói chuyện.
"Cháu có sao không, Jacob?" Carlisle hỏi.
"Bella thế nào?" tôi bật hỏi.
"Con bé . . . vẫn giống như đêm qua. Tôi đã làm cháu sợ ah? Tôi xin lỗi. Edward nói cháu đang tới trong hình dạng người của mình, và tôi đi ra để đón cháu, vì nó không muốn rời khỏi con bé. Con bé đang thức đó."
Và Edward không muốn mất một thời gian nào để được ơ bên cạnh cô ấy, vì anh ta không còn nhiều thời gian nữa. Carlisle không nói thẳng ra, nhưng ông ấy cũng đã biểu lộ rất rõ điều đó.
Đã có một khoảng thời gian dài kể từ lần trước tôi ngủ - từ trước cuộc đi tuần cuối cùng của tôi. Tôi đang cảm thấy điều đó bây giờ. Tôi bước một bước tới trước, ngồi xuống bậc thềm trước cửa, và dựa vào tay vịn bậc thang.
Di chuyển một cách nhẹ nhàng nhất mà chỉ có một con ma cà rồng có thể, Carlisle ngồi xuống bên cạnh tôi, dựa vào tay vịn bên kia.
"Tôi đã không có cơ hội để cảm ơn cháu tối qua, Jacob. Cháu không biết được tôi cảm kích . . . lòng trắc ẩn của cháu bao nhiêu đâu. Tôi biết mục đích của cháu là bảo vệ Bella, nhưng tôi cũng nợ cháu sự an toàn của cả gia đình tôi nữa. Edward nói cho tôi biết cháu đã phải làm gì. . . ."
"Đừng nhắc tới nó," tôi lẩm bẩm.
"Nếu cháu muốn."
Chúng tôi ngồi trong im lặng. Tôi có thể nghe tiếng những người khác trong nhà. Emmett, Alice và Jasper, nói chuyện với nhau bằng một giọng điệu nhỏ và nghiêm túc trên lầu. Esme ngân nga một giai điệu trong một căn phòng khác. Rosalie và Edward hít thở gần bên - tôi không thể nói ai với ai, nhưng tôi có thể nghe được sự khác biệt trong hơi thở hổn hển nặng nhọc của Bella. Tôi cũng có thể nghe được tiếng tim đập của cô ấy. Có vẻ như nó . . . không đều.
Giống như là định mệnh bắt buộc tôi phải làm tất cả những gì mà tôi đã từng thề mình sẽ không bao giờ làm trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ qua. Tôi đang ở đây, quanh quẩn xung quanh, đợi cô ấy trút hơi thở cuối cùng.
Tôi không muốn lắng nghe nữa. Nói chuyện có vẻ khá hơn là lắng nghe.
"Ông coi cô ấy là người nhà của mình ah?" tôi hỏi Carlisle. Điều này đã khiến tôi chú ý lúc nãy, khi ông ta nói tôi đã giúp đỡ cả nhà ông ta.
"Phải. Tôi coi Bella như con gái của tôi. Một đứa con gái yêu quý."
"Nhưng ông bỏ mặc cô ấy chết dần."
Ông ta im lặng đủ lâu để khiến tôi phải nhìn lên. Gương mặt ông ta rất, rất mệt mỏi. Tôi biết ông ấy cảm thấy thế nào.
"Tôi có thể tưởng tượng cháu nghĩ gì về tôi vì điều đó," cuối cùng ông ta cũng nói. "Nhưng tôi không thể lờ đi ý muốn của con bé. Hoàn toàn không đúng khi chọn lựa thay cho con bé, khi ép buộc con bé làm trái ý muốn của nó."
Tôi muốn nổi giận với ông ta, nhưng ông ta khiến điều đó thật khó làm. Giống như ông ta dùng từ ngữ của tôi lại với tôi, chỉ là xáo trộn nó. Những từ đó nghe rất đúng trước đây, nhưng nó đã không còn đúng bây giờ nữa. Không còn khi mà Bella đang hấp hối. Tuy nhiên . . . tôi nhớ cái cảm giác khi phải phủ phục dưới đất trước Sam - không có sự lựa chọn nhưng bắt buộc phải góp một tay vào cuộc mưu sát một người mà tôi yêu. Mặc dù nó không giống nhau. Sam đã sai. Còn Bella thì yêu những thứ mà cô ấy không nên yêu.
"Ông có nghĩ là có một cơ hội nào đó cô ấy sẽ vượt qua được không? Ý tôi là, như một con mà cà rồng ấy. Cô ấy nói với tôi về . . . về Esme."
"Tôi có thể nói là có một cơ hội vào lúc này," ông ấy trả lời nhỏ. "Tôi đã từng thấy nọc độc của ma cà rồng tạo ra kì tích, nhưng có những trường hợp mà ngay cả nọc đọc cũng không chiến thắng được. Trái tim của con bé đang đập quá mạnh; nếu nó ngừng đập . . . thì sẽ không còn gì để tôi làm cả."
Nhịp tim của Bella đập mạnh và liên hồi, đưa ra một sự nhấn mạnh khổ sở cho câu nói của ông ta.
Có lẽ hành tinh này đã bắt đầu quay ngược lại. Có lẽ điều đó có thể giải thích làm sao mà tất cả mọi chuyện đều ngược lại với những gì đã xảy ra hôm qua - làm sao mà tôi có thể hy vọng cho cái mà đã từng là điều tệ hại nhất trên thế giới này.
"Cái thứ đó đang làm gì cô ấy vậy?" Tôi hỏi khẽ. "Cô ấy đã rất tệ đêm qua rồi. Tôi thấy . . . mấy ống dẫn và những cái kia. Qua cửa sổ."
"Bào thai không thích hợp với cơ thể của con bé. Một là nó quá mạnh, nhưng con bé vẫn có thể chịu đựng được điều đó trong một thời gian nữa. Vấn đề lớn nhất là nó không cho phép con bé nhận những chất dinh dưỡng mà con bé cần. Thân thể của con bé kháng cự lại tất cả thức ăn. Tôi đang thử nuôi nó bằng cách truyền chất dinh dưỡng vào người qua những tĩnh mạch, nhưng nó không hấp thụ được. Trạng thái của con bé càng lúc càng tăng nhanh hơn. Tôi quan sát con bé - và không phải chỉ có con bé, mà còn cái bào thai nữa - chết dần vì đói. Tôi không thể dừng nó lại và tôi không thể làm nó chậm lại. Tôi không thể nghĩ ra nó muốn cái gì." Giọng nói mệt mỏi của ông ấy vỡ ra.
Tôi cảm thấy giống y như hôm qua, khi tôi thấy những vết bầm trên bụng cô ấy - giận dữ, và một chút điên loạn.
Tôi nắm hai tay mình lại thành nắm đấm để kiềm chế sự run rẩy. Tôi ghét cái thứ đang làm tổn thương cô ấy. Nó vẫn thấy chưa đủ khi nó đánh cô ấy từ bên trong cơ thể. Không, nó còn phải bỏ đói cô ấy nữa. Có lẽ là đang tìm kiếm cái gì đó để cắm răng của nó vào - một cổ họng để hút máu cạn khô đi. Bởi vì nó vẫn chưa đủ lớn để giết ai hết, nó quyết định hút đi mạng sống của Bella.
Tôi có thể nói cho họ biết chính xác nó muốn gì: cái chết và máu, máu và cái chết.
da tôi nóng rực lên và đau nhói. Tôi hít vào và thở ra một cách chậm rãi, tập trung vào đó để trấn tĩnh mình.
"Tôi ước gì tôi có thể có được một khái niệm khá hơn về nó là cái gì," Carlisle lẩm bẩm. "Bào thai được bảo vệ kỹ quá. Tôi không thể siêu âm nó. Tôi đoán là sẽ có cách nào đó để khiến một cây kim xuyên qua cái màng ối chắc chắn đó, nhưng Rosalie không đồng ý để tôi thử."
"Một cây kim á?" tôi lầm bầm. "Nó thì có thể làm gì?"
"Tôi càng biết về cái bào thai càng nhiều thì tôi càng có thể dự đoán tốt hơn nó có thể làm gì. Tôi có thể đánh đổi tất cả cho một ít dung dịch trong màng ối. Nếu tôi biết được dù chỉ là một ít nhiễm sắc thể . . ."
"Tôi theo không kịp đây này, Bác sĩ. Ông có thể nói dễ hiểu hơn không?"
Ông ấy cười khẽ một cái - ngay cả giọng cười của ông ấy cũng có vẻ mệt mỏi. "Được rồi. Cháu đã học bao nhiêu lớp sinh vật? Cháu đã học tới cặp nhiễm sắc thể chưa?"
"Tôi nghĩ là rồi. Chúng ta có hai mươi ba cặp, đúng không?"
"Đúng với con người."
Tôi chớp mắt. "Ông có bao nhiêu cặp?"
"Hai mươi lăm cặp."
Tôi nhăn mặt nhìn vào nắm tay mình trong vài giây. "Điều đó là ý gì?"
"Tôi nghĩ ý của nó là loại như chúng tôi đã gần như là hoàn toàn khác biệt với con người. Ít liên quan hơn là sư tử và một con mèo nhà. Nhưng cái mạng sống mới này thì - chậc, nó đưa ra giả thuyết là chúng tôi hoàn toàn có khả năng để di truyền hơn là tôi đã nghĩ." Ông ta thở dài buồn bã. "Tôi đã không biết để cảnh báo hai đứa nó."
Tôi cũng thở dài. Thật là dễ dàng để ghét Edward hơn vì điểm thiển cận như vầy. Tôi vẫn còn ghét anh ta vì điều đó. Nhưng thật khó khăn để cảm thấy giống vậy về Carlisle. Có lẽ là vì tôi không bị tối mắt vì ghen ghét với Carlisle.
"Nó có thể giúp được nếu biết có bao nhiêu cặp nhiễm sắc thể - không biết là cái bào thai giống chúng tôi hơn hay giống con bé hơn. Để biết cái gì cần phải mong đợi." Rồi ông ấy nhún vai. "Và có thể là điều đó không giúp ích gì được. Tôi đoán là tôi chỉ ước có một cái gì đó để nghiên cứu, một việc gì đó để làm."
"Không biết là cặp nhiễm sắc thể của tôi như thế nào," tôi lẩm bẩm bừa. Tôi lại nghĩ về mấy cái bài kiểm tra thuốc kích thích của cuộc thi Olympic lần nữa. Họ có thử nghiệm DNA không nhỉ?
Carlisle ho một cách ngượng ngập. "Cháu có hai mươi bốn cặp nhiễm sắc thể, Jacob."
Tôi từ từ quay lại để nhìn chằm chằm vào ông ta, nhướng mày lên.
Ông ta nhìn có vẻ xấu hổ. "Tôi đã . . . hiếu kỳ. Tôi đã mạn phép khi tôi chữa trị cho cháu vào tháng sáu trước."
Tôi nghĩ về điều trong một giây. "Tôi đoán là tôi nên nổi giận. Nhưng tôi không thật sự quan tâm lắm."
"Tôi xin lỗi. Đáng lý ra tôi nên hỏi ý cháu."
"Không sao đâu, Bác sĩ. Ông không có ý gì xấu."
"Không, tôi thề với cháu là tôi không có ý gì xấu. Chỉ là . . . tôi thấy loại như cháu rất thú vị. Tôi đoán là nguyên tố của bản chất ma cà rồng đã trở nên quá quen thuộc với tôi qua mấy thế kỉ rồi. Sự biến hóa của gia đình cháu từ con người thì lại thú vị hơn rất nhiều. Gần như là có phép thần thông nào đó vậy."
"Bibbidi-Bobbidi-Boo," tôi lẩm bẩm. Ông ta thật giống y chang Bella với đống rác rưới về ma thuật đó.
Carlisle cười một nụ cười mệt mỏi khác.
Sau đó chúng tôi nghe được giọng của Edward trong nhà, và cả hai chúng tôi dừng lại để lắng nghe.
"Anh sẽ quay lại ngay thôi, Bella. Anh muốn nói chuyện với Carlisle một chút. Hay là, Roaslie, chị cũng đi với em một chút?" Edward nghe có vẻ rất lạ. Có một chút sinh khí trong giọng nói chết rồi của hắn. Một tia sáng của một thứ gì đó. Không hẳn là hi vọng, nhưng có lẽ là sự ao ước để hi vọng.
"Chuyện gì vậy, Edward?" Bella hỏi khàn khàn.
"Không có gì đáng để lo lắng đâu, em yêu. Chỉ một giây thôi. Làm ơn đi, Rose?"
"Esme?" Rosalie gọi. "Mẹ có thể coi chừng Bella dùm con không?"
Tôi nghe một luồng gió nhẹ khi Esme di chuyển xuống cầu thang.
"Đương nhiên rồi," bà ta nói.
Carlisle đổi chỗ, quay lại để nhìn cánh cửa một cách chờ đợi. Edward bước ra cánh cửa trước, với Rosalie ngay phía sau gót anh ta. Gương mặt hắn ta, giống như giọng nói của hắn, không còn như người chết nữa. Hắn ta có vẻ như tập trung đầy mãnh liệt. Rosalie nhìn nghi ngờ.
Edward đóng cánh cửa lại sau lưng cô ta.
"Carlisle," anh ta nói khẽ.
"Chuyện gì vậy, Edward?"
"Có thể là chúng ta đã đi sai hướng rồi. Vừa nãy con đã lắng nghe câu chuyện giữa bố với Jacob, và khi bố nói tới chuyện . . . cái bào thai muốn cái gì, Jacob có một ý nghĩ rất thú vị."
Tôi? Tôi đã nghĩ cái gì? Bên cạnh sự căm thù rõ rệt của tôi cho cái thứ đó? Ít ra là không chỉ có mình tôi thấy vậy. Tôi có thể thấy là Edward cũng có khó khăn khi dùng từ nhẹ nhàng như bào thai để gọi nó.
"Chúng ta đã chưa thực sự bàn tới góc độ đó," Edward tiếp tục. "Chúng ta đã cố gẳng thử đưa cho Bella những gì mà cô ấy cần. Và cơ thể cô ấy tiếp nhận nó giống như cơ thể của một trong chúng ta vậy. Có lẽ là chúng ta nên thử những cần thiết của . . . cái bào thai trước. Có thể nếu chúng ta đáp ứng nó, chúng ta sẽ có thể giúp cô ta hiệu quả hơn."
"Bố không hiểu lắm, Edward," Carlisle nói.
"Nghĩ về điều đó đi, Carlisle. Nếu con quái vật đó giống ma cà rồng hơn con người, bố không thể đoán ra nó đang khát cái gì sao - cái mà nó chưa nhận được? Jacob đã nghĩ ra."
Tôi đã nghĩ ra ư? Tôi nghĩ lại cuộc trò chuyện lúc này, cố gắng để nhớ lại tôi đã giữ lại ý nghĩ gì cho riêng mình. Tôi nhớ ra cùng một lúc khi Carlisle hiểu ra.
"Oh," ông ấy nói với giọng điệu ngạc nhiên. "Con nghĩ là nó đang . . . khát ah?"
Rosalie rít lên trong hơi thở. Cô ta đã không còn nghi ngờ nữa. Gương mặt hoàn hảo như tượng của cô ta sáng bừng lên, đôi mắt mở to với kích động. "Phải rồi," cô ta thì thầm. "Carlisle, chúng ta phải để tất cả mấy bịch máu O qua một bên dành cho Bella. Đó là một ý kiến hay," cô ta thêm vào, không nhìn tôi.
"Hmm." Carlisle để tay của ông ta lên cằm, tập trung suy nghĩ. "Bố tự hỏi . . . cách nào là cách tốt nhất để làm chuyện đó. . . ."
Rosalie lắc đầu. "Chúng ta không có thời gian để phát minh đâu. Con nói là chúng ta cứ bắt đầu với cách truyền thống nhất."
"Đợi một chút," tôi khẽ nói. "Khoan đã. Có phải - có phải các người đang nói về chuyện bắt Bella uống máu không?"
"Đó là ý kiến của ngươi, chó sói ah," Rosalie nói, nhăn mặt với tôi trong khi không hẳn là nhìn tới tôi.
Tôi mặc kệ cô ta và nhìn Carlisle. Một bóng ma hi vọng đã ở trên mặt Edward bây giờ đã chuyển wa đôi mắt của bác sĩ. Ông ta mím môi lại, suy tư.
"Điều đó thật . . ." tôi không thể nghĩ ra một từ thích hợp.
"Thú tính?" Edward gợi ý. "Ghê tởm?"
"Gần như thế."
"Nhưng nếu nó giúp ích được cô ấy thì sao?" anh ta nói nhỏ.
Tôi lắc đầu một cách giận dữ. "Các người tính làm gì, nhét một cái ống vào miệng cô ấy?"
"Tôi dự tính là hỏi cô ấy nghĩ thế nào. Tôi chỉ muốn bàn qua với Carlisle trước."
Rosalie gật đầu. "Nếu em nói điều đó có thể giúp em bé, cô ta sẽ chịu làm tất cả. Cho dù chúng ta phải đút họ ăn bằng ống."
Tôi nhận ra rằng - khi tôi nghe giọng cô ta trở nên ngọt ngào khi cô ta nói tiếng em bé - cô ả tóc vàng này có thể làm tất cả chỉ để giúp con quái vật nhỏ hút máu người đó. Có phải điều này là điều đang xảy ra ở đây không, nhân tố bí ẩn đã kết nối hai người bọn họ với nhau? Có phải Rosalie khao khát đứa trẻ không?
Từ trong hốc mắt của tôi, tôi thấy Edward gật đầu một cách lơ đãng, không nhìn về hướng tôi. Nhưng tôi biết anh ta đang trả lời những câu hỏi của tôi.
Huh. Tôi không hề nghĩ là con búp bê lạnh lùng Barbie này có một mặt về tình mẫu tử. Cái gì mà bảo vệ Bella chứ - Rosalie có thể tự mình tống một cái ống vào miệng Bella ấy chứ.
Miệng của Edward mím lại thành một đường thẳng dài, và tôi biết tôi lại đúng lần nữa.
"Chậc, chúng ta không có thời gian để ngồi bàn bạc chuyện này." Rosalie nói một cách nôn nóng. "Bố nghĩ thế nào, Carlisle? Chúng ta có thể thử không?"
Carlisle hít một hơi sâu, và rồi ông ta đứng dậy. "Chúng ta sẽ hỏi ý của Bella."
Cô ả tóc vàng cười đầy tự mãn - đương nhiên, nếu dựa vào quyết định của Bella thì cô ta sẽ được như ý mình.
Tôi kéo thân mình đứng dậy trên cầu thang và đi theo họ khi họ biến mất vào căn nhà. Tôi không chắc là tại sao. Chỉ là tò mò một cách không lành mạnh, có thể là vậy. Nó giống như một bộ phim kinh dị. Quái vật và máu me khắp mọi nơi.
Có lẽ tôi chỉ là không thể kháng cự lại mong ước gặp được nguồn nghiên liệu chất gây nghiện của tôi trong đó.
Bellay nằm dài trên chiếc giường bệnh viện, bụng cô ấy to như quả núi dưới lớp mền. Cô ấy nhìn như sáp - vô sắc và gần như là có thể nhìn xuyên qua. Người ta có thể nghĩ là cô ấy đã chết, ngoại trừ một cử động nhỏ của ngực cô ấy, hơi thở hời hợt của cô ấy. Và rồi cặp mắt của cô ấy, nhìn theo bốn người chúng tôi đầy nghi ngờ mệt mỏi.
Những người kia đi tới bên cạnh cô ấy ngay lập tức, bất ngờ di chuyển ngang qua căn phòng nhanh như tên bắn. Thật là làm người ta rùng mình. Tôi đi nước kiểu bên cạnh.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Bella hỏi gặng bằng một giọng thì thầm. Bàn tay vàng nhợt nhạt của cô ấy co mạnh lên - như thể cô ấy cố gắng bảo vệ cái bụng phồng lên như bong bóng của mình.
"Jacob có một ý nghĩ có thể giúp được con," Carlisle nói. Tôi ước gì ông ta có thể bỏ tôi ra khỏi chuyện này. Tôi không có gợi ý bất cứ điều gì. Đưa công trạng đó cho người chồng hút máu của cô ấy, nó thuộc về anh ta. "Nó sẽ không . . . dễ chịu, nhưng-"
"Nhưng nó sẽ giúp được đứa bé," Rosalie cắt ngang một cách nóng lòng. "Chúng ta đã nghĩ ra một cách tốt hơn để cho nó ăn. Có thể thôi."
Mi mắt của Bella run run. Sau đó cô ấy ho ra một tiếng cười yếu ớt. "Không dễ chịu?" cô ấy thì thầm. "Chúa ơi, đó sẽ là một sự thay đổi lớn đấy." Cô ấy nhìn cái ống cắm ở tay mình và ho lần nữa.
Cô ả tóc vàng cười với cô ấy.
Cô ấy nhìn có vẻ như cô ấy chỉ còn một giờ đồng hồ để sống thôi, và cô ấy đang rất đau đớn, nhưng cô ấy lại còn đùa được. Thật là quá Bella. Cố gắng để làm giảm đi sự căng thẳng, khiến nó dễ chịu hơn cho mọi người.
Edward đi vòng qua Rosalie, không có gì vui vẻ trong nét mặt đầy căng thẳng của anh ta. Tôi mừng cho điều đó. Nó có ích, chỉ một ít thôi, là hắn đang chịu nhiều đau khổ hơn tôi. Hắn cầm tay cô ấy, không phải cánh tay vẫn còn đang bảo vệ cái bụng sưng phồng của cô ấy.
"Bella, em yêu, mọi người đang đề nghị em làm một việc rất thú tính," anh ta nói, sử dụng cùng một từ anh ta đã gợi ý với tôi. "Ghê tởm."
Chậc, ít ra là hắn cũng chịu nói thẳng điều đó với cô ấy.
Cô ấy hít một hơi thở ngắn và run rẩy. "Tệ đến cỡ nào?"
Carlisle trả lời. "Mọi người nghĩ là bào thai có thể có khẩu vị giống mọi người hơn là giống con. Mọi người nghĩ là nó khát."
Cô ấy chớp mắt. "Oh. Oh."
"Tình trạng của con - tình trạng của cả hai đứa con - đang trở nên xấu hơn một cách nhanh chóng. Chúng ta không có thời gian để lãng phí, để nghĩ ra một cách nào đó dễ chịu hơn cho điều này. Cách nhanh nhất để thử nghiệm giả thuyết này là -"
"Con phải uống nó," cô ấy thì thầm. Cô ấy gật nhẹ đầu - hầu như không còn đủ sức cho cái đầu gật xuống nữa. "Con có thể làm điều đó mà. Tập luyện cho tương lai, đúng không?" đôi môi tái nhợt của cô ấy giãn ra thành một nụ cười yếu ớt khi cô ấy nhìn qua Edward. Anh ta không mỉm cười lại.
Rosalie bắt đầu nhịp chân một cách thiếu kiên nhẫn. Tiếng động đó thật khiến người ta phát bực. Tôi tự hỏi cô ta sẽ làm gì nếu tôi ném cô ta vào tường lúc này.
"Vậy ai sẽ đi bắt cho em một con gấu xám đây?" Bella thì thầm.
Carlisle và Edward trao đổi một cái nhìn nhanh chóng. Rosalie dừng nhịp chân lại.
"Sao nào?" Bella hỏi.
"Kiểm tra sẽ hiệu nghiệm hơn nếu chúng ta không đi đường tắt, Bella," Carlisle nói.
"Nếu cái bào thai đang khao khát máu," Edward giải thích, "nó sẽ không thèm muốn máu động vật đâu."
"Điều đó không khác biệt gì với em đâu, Bella. Đừng nghĩ tới nó," Rosalie động viên.
Mắt của Bella mở lớn. "Ai?" cô ấy thở ra, và ánh mắt cô ấy nhìn sang tôi.
"Mình không phải ở đây như một người hiến máu đâu, Bells," tôi lầm bầm. "Với lại, đó là máu người mà cái thứ đó thèm muốn, và mình không nghĩ là máu mình phù hợp-"
"Chúng ta có máu sẵn rồi," Rosalie nói với cô ấy, nhảy vảo họng tôi trước khi tôi nói xong, giống như tôi không có ở đó vậy. "Cho em - phòng khi cần thiết. Đừng lo lắng về bất cứ điều gì cả. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chị có cảm giác tốt về điều này, Bella. Chị nghĩ em bé sẽ khá hơn rất nhiều."
Tay của Bella xoa bụng cô ấy.
"Uhm," cô ấy khò khè, hầu như không ra tiếng. "Em đang đói, cho nên em cá là thằng bé cũng vậy." Lại thử nói đùa một lần nữa. "Chúng ta thử nó đi. Hành động ma cà rồng đầu tiên của em."
|