Tân Nguyệt Truyá»n Kỳ
Hồi 1
Một Tô Miến Kỳ Quái
Äêm, đêm xuân, mưa xuân ở Giang Nam đặc kẹo như ná»—i sầu ly biệt.
Xuân còn sá»›m lắm, đêm thì đã khuya, ở miá»n miên viá»…n xa xăm, có kẻ ly nhân không chừng Ä‘ang lúc tà n canh, còn hoà i niệm đến trăm ngà n vạn ngà n những giá»t mưa chặt cÅ©ng không chặt Ä‘i không đứt được ấy, ngưá»i trong thà nh Ä‘á»u đã nằm má»™ng vá» miá»n xa, chỉ ở trong con hẻm lầy lá»™i cháºt hẹp, có má»™t ánh đèn leo lét còn chưa tắt.
Má»™t cái đèn gió đã bị lá»a đốt cháy và ng khè, treo dưới má»™t mái hiên bằng trúc sÆ¡ sà i, chiếu tá»a lên cái tiệm bán miến nhá», và i cái ghế cái bà n xiêu vẹo và hai ngưá»i mặt mà y sầu khổ.
Má»™t đêm mưa thê lương như váºy, má»™t con hẻm vắng vẻ như váºy, còn ai lại chiếu cố cho quán ăn cá»§a há»?
Hai vợ chồng chá»§ tiệm bán miến gương mặt cà ng lá»™ nét đăm chiêu. Không ngá» chÃnh ngay lúc đó, trong hẻm bá»—ng có tiếng chân ngưá»i vá»ng lại, có má»™t ngưá»i áo xanh Ä‘ang xăm xăm Ä‘i lại trong là n mưa gió dà y đặc, gương mặt và ng như sáp cá»§a y dưới ánh đèn phảng phất như má»™t ngưá»i bị bệnh đã lâu năm, xem ra y phải nên nằm yên trong giưá»ng trùm má»n uống thuốc má»›i phải.
Nhưng y là ngưá»i Ä‘ang ra giá»ng cho ông chá»§ tiệm miến :
– Ta muốn ăn miến, ba tô miến, ba tô lớn.
Má»™t ngưá»i như váºy lại có cái vị khẩu ngon là nh như váºy.
Ông chá»§ và bà chá»§ Ä‘á»u nhịn không nổi nhìn y vá»›i má»™t ánh mắt nghi ngá» :
– Khách quan muốn ăn miến loại gì?
Bà chá»§ dù đã hÆ¡n ba mươi tuổi, nhưng thân hình vẫn còn rất quyến rÅ©, Ä‘ang há»i y :
– Ăn miến bạch thái, hay miến nhục ty, hay là miến đế hoa?
– Ta không ăn bạch thái nhục ty, cũng chẳng ăn đế hoa.
Ngưá»i áo xanh nói má»™t cái giá»ng tháºt trầm và ấm á»› :
– Ta muốn ăn một tô kim hoa, một tô ngân hoa, một tô châu hoa.
Y có phải lại ăn miến đâu, y lại gây chuyện đây mà .
Có Ä‘iá»u vợ chồng chá»§ tiệm miến lại không lá»™ vẻ gì là kinh ngạc kỳ quái cả, chỉ hững há» há»i y :
– Ngươi có bản lãnh ăn được không váºy?
– Ta thỠxem.
Ngưá»i áo xanh hững há» nói :
– Ta thỠđây.
Bá»—ng nhiên, ánh hà n quang lóe lên, đã có má»™t lưỡi kiếm xanh lè dà i ba thước từ trong tay ngưá»i áo xanh như con rắn độc đâm ra, như con rắn độc đâm tá»›i giữa ngá»±c cá»§a ông chá»§ mặt mà y ra vẻ má»™c mạc đó, xuất thá»§ còn nhanh hÆ¡n, còn độc hÆ¡n cả rắn độc.
Ông chá»§ tiệm miến quay ngưá»i qua má»™t bên, lấy cây đũa là m bằng trúc để xúc miến là m Ä‘iểm huyệt quyết, Ä‘iểm tá»›i huyệt Kiên TÄ©nh cá»§a ngưá»i áo xanh.
Bà n tay cá»§a ngưá»i áo xanh vung lên, hà n quang lại cà ng dà y đặc, mÅ©i kiếm đã đâm tá»›i giữa ngá»±c cá»§a ông chá»§ tiệm, bá»—ng nghe tinh lên má»™t tiếng như chạm và o má»™t tấm thiết bản.
Ãnh kiếm lại lóe lên lần nữa, lưỡi kiếm đã và o vá», ngưá»i áo xanh chẳng thèm truy sát, chỉ đưa cặp mắt trầm tÄ©nh nhìn vợ chồng chá»§ tiệm.
Bà chá»§ nhoẻn miệng cưá»i, gương mặt xem ra vốn rất bình phà m xấu xÃ, nhá» nụ cưá»i bá»—ng biến thà nh tháºt quyến rÅ© động lòng ngưá»i.
– Hay, kiếm pháp hay tuyệt.
Bà ta kéo từ trong hiên ra một chiếc ghế :
– Má»i ngồi, ăn miến.
Ngưá»i áo xanh lẳng lặng ngồi xuống, má»™t tô miến nghi ngút khói đã được Ä‘em ra.
Trong tô không có bạch thái, nhục ty, đế hoa, tháºm chà ngay cả miến cÅ©ng không, nhưng lại có má»™t viên minh châu cỡ lá»›n nhá» chừng bằng mắt rồng.
Cái tiệm miến chút xÃu trong con hẻm tồi tà n nà y, lại bán cái thứ miến như váºy, ngưá»i có bản lãnh ăn được cái thứ miến nà y, tháºt tình không có mấy ai, nhưng ngưá»i nà y chẳng phải là kẻ duy nhất.
Y vừa ngồi xuống, đã có má»™t ngưá»i khác nữa lại, là má»™t ngưá»i trẻ tuổi dáng Ä‘iệu xem ra rất quy cÅ© má»™c mạc, y cÅ©ng muốn ăn ba tô miến, cÅ©ng muốn ăn má»™t tô kim hoa má»™t tô ngân hoa, má»™t tô châu hoa.
Ông chá»§ tiệm miến cÅ©ng muốn thá» xem y “có bản lãnh ăn được hay khôngâ€.
Y cũng có.
Kiếm pháp cá»§a ngưá»i trẻ tuổi nà y, tuy cÅ©ng rất quy cÅ© như con ngưá»i y, nhưng vô cùng chÃnh xác và hữu hiệu, không những váºy, kiếm thức liên miên, má»™t kiếm phát ra, nhất định là phải liên hoà n ba nhát, nhiá»u cÅ©ng không thể nhiá»u hÆ¡n, mà Ãt cÅ©ng nhất định không thể Ãt hÆ¡n, ánh kiếm lóe lên, “tinhâ€, “tinhâ€, “tinhâ€, ba tiếng, lồng ngá»±c cá»§a ông chá»§ tiệm đã ăn phải ba nhát, cái ngưá»i quy cÅ© nà y dùng má»™t thứ kiếm pháp quy cÅ© còn nhanh hÆ¡n bất kỳ ngưá»i nà o tưởng tượng tá»›i ba lần.
Ông chá»§ tiệm biến hẳn cả sắc mặt, bà chá»§ tiệm thì lại cưá»i tươi rói lên, ngưá»i trẻ tuổi thấy bà ta cưá»i, ánh mắt bá»—ng lóe lên má»™t tia dục vá»ng má»™t ngưá»i quy cÅ© không nên có, bà chá»§ tiệm lại cà ng cưá»i thêm quyến rÅ©.
Bà ta thÃch những ngưá»i trẻ tuổi nhìn bà ta vá»›i ánh mắt đó, nhưng nụ cưá»i cá»§a bà ta bá»—ng sá»±ng lại trên khuôn mặt, ngưá»i trẻ tuổi ánh mắt cÅ©ng lạnh hẳn ra, là m như hai ngưá»i vừa cảm thấy có má»™t thứ hà n khà vừa chụp và o ngưá»i mình cùng má»™t lúc.
Kiếm cá»§a y đã tra và o vá», ngón tay dà i mà rắn chắc còn Ä‘ang nắm chặt chuôi kiếm, y chầm cháºm xoay ngưá»i lại, bèn thấy có má»™t ngưá»i cụt tay thân hình thì ốm nhách nhưng đôi vai rá»™ng đến lạ lùng, Ä‘ang đứng trong mà n mưa dà y đặc, sau vai có dắt ngang má»™t cây gáºy trúc mà u Ä‘en, cái mÅ© bằng trúc cÅ© kỹ kéo xuống đến táºn mi mắt, chỉ lá»™ ra má»™t con mắt má»™t bên, nhìn chăm chăm và o ngưá»i trẻ tuổi như má»™t cái dùi, y nói từng tiếng má»™t :
– Ngươi có phải là môn hạ cá»§a Thiết Kiếm Phương ChÃnh?
– Phải.
– Váºy thì ngưá»i ra đây.
– Tại sao muốn ta ra đó? Ra đó là m gì?
– Ra đây cho ta giết ngươi.
Cái mÅ© bá»—ng bay lên, bay và o trong bóng tối Ä‘en kịt, ánh đèn lu má» chiếu lên gương mặt ngưá»i cụt tay, má»™t gương mặt như má»™t cái thá»›t cá»§a gã bán thịt chặt ngang chém dá»c, trên mắt phải cá»§a y có má»™t vết thẹo hình chữ tháºp, đè cứng lên con mắt phải, là m cho con mắt còn lại cá»§a y cà ng thêm sáng rá»±c hung dữ. Bà n tay cầm kiếm cá»§a ngưá»i trẻ tuổi đã rướm đầy mồ hôi, y đã nghÄ© ra được ngưá»i nà y là ai.
Y cÅ©ng nhìn ra được, cái vết thẹo chữ tháºp là do thứ kiếm pháp gì gây ra.
Ngưá»i cụt tay đã đưa bà n tay to lá»›n gân guốc khô đét lên, xoay ngược lại rút cây gáºy trúc mà u Ä‘en sau lưng ra.
Nhưng bà chá»§ tiệm miến bá»—ng nhiên đã lướt ngưá»i lại trước mặt y, lấy hai cánh tay má»m mại ôm choà ng và o cổ y như má»™t con rắn, bà ta nhón chân lên, đưa cặp môi má»m nóng bá»ng ghé và o tai y, nói nhá» :
– Hiện tại ông không thể đụng và o y, y là ngưá»i tôi đặc biệt má»i lại đây, và cÅ©ng là má»™t ngưá»i rất hữu dụng, đợi cho chuyện nà y xong rồi, tùy ông muốn là m gì y thì là m, trước sau gì y cÅ©ng chạy không thoát tay ông mà .
Bà ta lại rỉ và o tai :
– Tôi cũng chạy không thoát tay ông.
Bà ta nói giá»ng Ä‘iệu và cá» chỉ giống như má»™t tình nhân Ä‘ang rá»§ rỉ và o tai ngưá»i yêu, tháºt tình coi ông chồng mình như má»™t kẻ đã chết rồi, ông chá»§ tiệm miến hình như cÅ©ng không nghe không thấy gì, chẳng nghe chẳng thấy gì cả.
Ngưá»i cụt tay nhìn bà ta lom lom, bá»—ng nhiên chụp ngay lấy áo bà ta nhấc lên, nhấc nguyên cả ngưá»i bà ta lên như má»™t con gà con, nhấc Ä‘i qua cái hiên, rồi chầm cháºm đặt xuống, sau đó má»›i nói từng tiếng má»™t :
– Ta muốn ăn miến, ba tô, ba tô lớn.
Bà chá»§ tiệm miến báºt cưá»i, cưá»i tươi như hoa nở :
– Äấy là tôi ước hẹn sẵn vá»›i ngưá»i ta, chỉ bất quá là muốn xác định rõ bá»n há» có phải là ngưá»i tôi đã ước hẹn trước hay không, còn ông thì lại khác, dù ông có cháy thà nh than, tôi cÅ©ng chẳng sợ nháºn không ra, ông là m gì phải cần nói vá»›i tôi cái thứ đó.
Ngưá»i cụt tay chẳng nói thêm má»™t lá»i nà o nữa, không những váºy, còn chẳng nhìn đến ngưá»i trẻ tuổi lấy ná»a mắt, là m như y đã coi ngưá»i đó như má»™t ngưá»i chết rồi váºy.
ChÃnh ngay lúc đó, bá»n há» lại thấy má»™t ngưá»i nữa Ä‘ang ung dung Ä‘i và o trong con hẻm nhá» hẹp.
Má»™t ngưá»i bá»n há» chưa từng bao giá» gặp qua, cÅ©ng chưa từng bao giá» gặp má»™t ngưá»i dáng Ä‘iệu như y.
Ngưá»i đó tháºt ra dáng diệu cÅ©ng không có gì là kỳ quái, tháºm chà còn có thể nói, ngay cả má»™t chút kỳ quái cÅ©ng không có.
Xem ra y có vẻ cao hÆ¡n ngưá»i khác má»™t chút, không chừng so vá»›i thân hình thá»±c sá»± cá»§a y, có cao hÆ¡n má»™t chút, bởi vì y mang má»™t chiếc già y thá»i ÄÆ°á»ng hồi xưa, tuy Ä‘i trong hẻm nhá» lầy lá»™i, mà hai chéo áo mà u trắng không há» lấm má»™t chút bùn nhÆ¡.
Y ăn mặc tuy không hoa lệ, nhưng chất liệu và thủ công thuộc hà ng thượng đẳng, mà u sắc phối hợp rất dễ nhìn.
Y không Ä‘eo kiếm, cÅ©ng không Ä‘eo thứ vÅ© khà gì, y chỉ cầm trong tay má»™t chiếc dù bằng giấy dầu. Có Ä‘iá»u, lúc y Ä‘ang Ä‘i trong mưa gió bước và o trong con hẻm tồi tà n nà y, hình như y Ä‘ang Ä‘i trong má»™t khu vưá»n đầy trăm hoa Ä‘ang thi nhau Ä‘ua nở váºy.
Bất kể là lúc nà o, là ở đâu, dáng dấp cá»§a y Ä‘á»u không há» thay đổi, bởi vì y vốn là má»™t ngưá»i như váºy, bất kể Ä‘ang ở trong tình huống gian khổ nguy khốn đến bao nhiêu, y cÅ©ng không há» thay đổi.
Bởi váºy, gương mặt y lúc nà o cÅ©ng lá»™ vẻ tươi cưá»i, cho dù y không cưá»i, ngưá»i khác cÅ©ng cảm thấy y Ä‘ang cưá»i.
Không chừng, đó chÃnh là cái chá»— kỳ quái cá»§a ngưá»i nà y.
Ãnh đèn leo lét cÅ©ng chiếu trên gương mặt y, cÅ©ng không phải là gương mặt mà các thiếu nữ nhìn và o là mê mệt, nhưng cÅ©ng không phải là thứ gương mặt ngưá»i ta nhìn và o là cảm thấy chán ghét.
Trừ nồi miến thang, dầu tương, dầu mè ra, cái tiệm miến nà y cÅ©ng không khác gì những tiệm miến khác, cÅ©ng có má»™t mâm đồ ăn ướp muối, có thịt bò, có ruá»™t non, có Ä‘áºu há»§, có trứng muối.
Ngưá»i nà y hình như cái gì cÅ©ng thÃch cả.
– Má»—i thứ Ä‘á»u cho tôi má»™t chút, Ä‘áºu há»§ khô xắt thêm nhiá»u nhiá»u chút nữa.
Y nói :
– Ngoà i ra còn thêm hai vò rượu, thứ gì cũng được.
– Còn miến?
Ông chá»§ há»i dò :
– Ông muốn ăn miến loại gì? Muốn ăn mấy tô?
– Ná»a tô tôi cÅ©ng không ăn.
Ngưá»i nà y mỉm cưá»i :
– Tôi chỉ muốn uống tý rượu, tôi không muốn ăn miến.
Ngưá»i nà y rõ rà ng không lại đây ăn miến.
Ba ngưá»i ăn miến biến hẳn sắc mặt, bà n tay to lá»›n gân guốc cá»§a ngưá»i cụt tay lại nổi gân lên, ông chá»§ tiệm miến đã nắm chặt lấy đôi đũa dà i xúc miến.
Nhưng bà n chân y đã bị bà chủ đạp lên :
– Tiệm chúng tôi ở đây không có bán sẵn rượu ngon, Ä‘áºu há»§ khô thì ướp muối ngon lắm.
Bà chá»§ Ä‘ang tươi cưá»i :
– Xin má»i khách quan lại đầu bên kia ngồi, rượu thịt tôi Ä‘em lại ngay liá»n đây.
Trong cái hiên thô sÆ¡ đó chỉ có ba cái bà n nhá», Ä‘á»u đã bị ba ngưá»i đến trước ngồi đó.
May mà má»—i cái bà n không phải thông thưá»ng chỉ có má»™t ngưá»i ngồi, thông thưá»ng Ä‘á»u có để hai ba cái ghế, cÅ©ng như má»™t cái bình trà thưá»ng thưá»ng có và i cái chung trà đi theo váºy.
Vì váºy ngưá»i nà y đại khái cÅ©ng có má»™t chá»— để ngồi xuống.
Y chá»n cái chá»— ngồi đối diện vá»›i ngưá»i áo xanh, bởi vì cái chá»— đó gần nhất.
Ngưá»i nà y hình như rất lưá»i biếng, không những váºy còn có vẻ ngốc nghếch, có vẻ đần độn, ngưá»i khác đối vá»›i y có vẻ thù địch, y chẳng nháºn ra tý gì cả, y còn chưa ngồi xuống, đã mở miệng ra nói vá»›i ngưá»i áo xanh :
– Trá»i đất rá»™ng lá»›n thế, con ngưá»i nhá» bé thế, hai chúng ta ngồi chung được má»™t bà n, xem ra cÅ©ng là có duyên.
Y nói :
– Tôi muốn má»i ông má»™t ly rượu, được không ạ?
– Không được.
Ngưá»i mặc áo xanh thái độ cÅ©ng không thể nói là không khách khà lắm :
– Ta không uống rượu.
Ngưá»i nà y sá» sá» mÅ©i, hình như cảm thấy thất vá»ng vô cùng. Nhưng đợi đến lúc rượu thịt dá»n lên rồi, y lại nổi hứng lên :
– Má»™t ngưá»i uống rượu tuy không thú vị gì, Ãt nhất cÅ©ng còn khá hÆ¡n là không có rượu uống má»™t chút.
Y vừa nói xong câu đó, bèn có ngưá»i vá»— tay tán thưởng :
– Äây quả là câu danh ngôn quá chà lý ngà n năm không há» thay đổi.
Má»™t ngưá»i vừa vá»— tay cưá»i lá»›n vừa bước và o :
– Chỉ câu đó không đã xứng đáng uống say ngất đi rồi.
Tiếng cưá»i cá»§a y hà o hùng sảng khoái, y Ä‘i đứng ngay thẳng, áo quần vừa má»›i thay, không những váºy vừa má»›i giặt giÅ© tinh anh, eo lưng cá»§a y có Ä‘eo má»™t thanh trưá»ng kiếm mà u Ä‘en, chuôi kiếm bằng đồng mà u và ng đánh bóng chói lá»i.
Vì muốn là m ngưá»i khác có ấn tượng tốt vá» y, quả tháºt y đã bá» ra rất nhiá»u công phu.
Rất tiếc, bao nhiêu đó không giấu được hết cái dáng Ä‘iệu tiá»u tụy lạc phách mệt má»i cá»§a y, chỉ bất quá y hy vá»ng ngưá»i khác không thấy được thế thôi.
– Chỉ tiếc là bây giỠtôi còn chưa uống rượu được với ông, tôi còn phải ăn và i tô miến trước đã.
Y lớn bước đi và o trong tiệm miến :
– Ta muốn ăn ba tô miến, ba tô lớn.
Ông chá»§ tiệm miến trừng mắt nhìn y, là m như háºn không bóp được và o cổ há»ng y để há»i y tại sao y không thấy nÆ¡i đây có ngưá»i không lại ăn miến, há»i y tại sao ngay cả có chút đó thôi y còn không thấy được.
Ngưá»i trung niên Ä‘eo kiếm cÅ©ng Ä‘ang mở to mắt nhìn y, bá»—ng nhiên cưá»i nhạt nói :
– Tại sao ngươi không mở miệng ra? Ngươi là m váºy là có ý gì? Có phải là cho rằng Tiêu Lâm nà y đã già rồi, không còn ăn nổi tô miến cá»§a các ngươi?
Giá»ng nói cá»§a y vì phẫn ná»™ mà biến ra ấm á»› :
– Cái tô miến nà y, ta ăn có được hay không cũng không sao, nhưng ta nhất định phải để cho các ngươi thấy ta có còn bản lãnh hay không.
Y đã rút kiếm ra.
Y rút kiếm ra vô cùng chÃnh xác và tiêu chuẩn, nhưng bà n tay cá»§a y đã không còn thấy ổn định lắm.
Cây đũa trong tay ông chá»§ tiệm miến bá»—ng nhiên đâm ra, dùng thế Song Long Tranh Châu chá»c và o cặp mắt y.
Thanh kiếm của y còn chưa đâm tới ngực đối phương, đôi đũa của đối phương đã tới mi mắt của y.
Y chỉ còn nước thoái lui.
Chỉ lui có má»™t bước, đôi đũa bá»—ng nhiên đánh xuống, đánh và o cổ tay y, tinh lên má»™t tiếng, thanh trưá»ng kiếm rá»›t xuống đất.
Trưá»ng kiếm rá»›t xuống đất rồi, con ngưá»i cá»§a Tiêu Lâm hình như cÅ©ng giống má»™t ngưá»i rá»›t trên lầu cao xuống, rá»›t xuống vá»±c sâu vạn kiếp không trở lại được.
Chỉ trong cái khoảnh khắc đó, bao nhiêu nhược Ä‘iểm trong lòng y muốn che giấu bá»—ng dưng toà n bá»™ phÆ¡i bà y ra ngoà i, cái suy lão trong ngưá»i y, cái lạc phách trong ngưá»i y, đôi bà n tay y không còn cách nà o Ä‘iá»u khiển được vững chải, tháºm chà ngay cả chá»— bị mòn trên cổ áo và ống tay áo Ä‘á»u trong khoảnh khắc đó đã được phÆ¡i bà y ra cho ngưá»i ta thấy rõ rõ rà ng rà ng.
Có Ä‘iá»u chẳng còn ngưá»i nà o muốn nhìn tá»›i y ná»a con mắt.
Y chầm cháºm khom lưng lại, chầm cháºm cúi xuống lượm thanh kiếm rá»›t dưới đất lên, thoái lui từng bước má»™t, cặp mắt thì vẫn nhìn trừng trừng và o cây đũa bằng trúc cá»§a ông chá»§ tiệm.
Bà n tay cá»§a y Ä‘ang run rẫy, ánh mắt cá»§a y đầy vẻ tuyệt vá»ng và kinh sợ, hình như y biết má»—i bước thụt lùi là má»—i bước tiến gần lại cái chết.
Ngưá»i Ä‘ang uống rượu bá»—ng đứng dáºy, y đặt má»™t thá»i bạc xuống bà n trước, rồi cầm cái dù bằng giấy dầu lên, Ä‘i lại đỡ lấy ngưá»i kia.
– Tôi thấy rõ rà ng ông đang bị rượu hà nh rồi.
Y mỉm cưá»i nói :
– Äáºu hÅ© khô nÆ¡i đây ngon tháºt, nhưng rượu chua quá, chúng mình tìm chá»— khác uống rượu Ä‘i.
Äôi già y cổ phong cao cao đạp xuống bùn lầy, cây dù bằng giấy dầu má»›i tinh đưa ra đón lấy những giá»t mưa, má»™t tay thì đỡ lấy ngưá»i kia, chầm cháºm bước ra khá»i con hẻm tồi tà n đó.
Ngưá»i cụt tay nhìn bá»n há», con mắt còn lại đã lá»™ đầy sát cÆ¡, ngưá»i áo xanh đột nhiên đứng báºt dáºy, gã môn hạ trẻ tuổi cá»§a Thiết Kiếm môn cÅ©ng Ä‘ang nắm chặt chuôi kiếm, ông chá»§ tiệm miến cÅ©ng Ä‘ang chuẩn bị phóng ngưá»i ra.
– Không được động Ä‘áºy.
Bà chá»§ tiệm miến bá»—ng Ä‘áºp tay xuống mặt bà n :
– Các ông không ai được động Ä‘áºy, ai mà là m gì sẽ chết ngay.
Ông chủ tiệm miến biến hẳn sắc mặt :
– Lần nà y tôi không thể nghe theo bà được, chúng ta không thể để Tiêu Lâm còn sống ra khá»i đây.
Giá»ng nói cá»§a y hạ hẳn xuống :
– Chuyện nà y quan hệ rất lá»›n lao, Tiêu Lâm Ãt nhiá»u cÅ©ng biết được chút Ãt, dù hạng ngưá»i là m nghá» cá»§a y cÅ©ng còn tin và o được Ä‘i, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm như váºy được.
– ChÃnh vì chúng ta mạo hiểm không được, vì váºy mà không thể có chút cỠđộng gì.
Bà chủ nói :
– Chỉ động Ä‘áºy chút gì, chuyện nà y cá»§a chúng ta chắc chắn là sẽ bị thất bại không nghi ngá» gì nữa cả.
– Không lẽ bà sợ Tiêu Lâm sao? Không lẽ bà không thấy lão ta đã xong Ä‘á»i rồi?
– Không phải tôi sợ Tiêu Lâm.
Bà chủ nói :
– Mưá»i Tiêu Lâm cÅ©ng không bằng má»™t ngón tay cá»§a ngưá»i đó.
– Ngưá»i đó?
Ông chá»§ há»i :
– Không lẽ bà sợ đó là cái tên say rượu ăn mặc như một gã công tỠdiêm dúa kia?
– Äúng không sai Ä‘iểm nà o, tôi sợ là ngưá»i đó.
Bà chủ nói :
– Tôi vốn Ä‘ang tÃnh là m thịt y, may mà tôi sá»±c nhá»› ra y là ai, nếu không, hiện tại chúng ta cả bá»n Ä‘á»u xong cả.
Ngưá»i cụt tay bá»—ng cưá»i nhạt :
– Bà có nháºn ra ta là ai không? Bà đã quên ta là ai rồi hay sao?
Bà chủ thở ra nhè nhẹ một hơi :
– Tôi cÅ©ng biết ông là ngưá»i không sợ trá»i không sợ đất gì, tôi cÅ©ng biết từ lúc ông bị thua má»™t tráºn ở Ba SÆ¡n, bốn năm vừa rồi, ông liên tiếp đánh nhau vá»›i mưá»i ba tay cao thá»§ trong bảy kiếm phái lá»›n, tráºn nà o cÅ©ng thắng, tháng trước ông còn đâm chết má»™t tay cao thá»§ phái Äiểm Thương là Trác Phi chỉ trong má»™t chiêu má»™t.
Ngưá»i cụt tay bá»—ng cưá»i nhạt :
– Ta giết ngưá»i chỉ trong má»™t chiêu má»™t không phải chỉ có má»™t mình Trác Phi.
Nhất kiếm đoạt mệnh, đấy là thứ kiếm pháp hung dữ ác độc đến mức nà o.
– Nhưng ông không thể nà o giết được ngưá»i nà y trong má»™t chiêu má»™t.
Bà chủ nói :
– Thiên hạ không má»™t ngưá»i nà o có thể giết y được trong chỉ má»™t chiêu má»™t, cÅ©ng không ai có thể giết được y trong vòng má»™t trăm chiêu, má»™t ngà n chiêu, má»™t vạn chiêu.
Bà ta nhá» nhẹ nói cho má»i ngưá»i biết :
– Bởi vì tôi nhá»› hình như cả Ä‘á»i y chưa bao giá» bị bại lần nà o.
Ngưá»i cụt tay biến sắc há»i :
– Y rốt cuá»™c là ai váºy?
Bà chá»§ rốt cuá»™c nói ra cái tên cá»§a ngưá»i đó, bà ta nói tên ngưá»i đó cÅ©ng giống như Ä‘ang nói ra má»™t câu bùa chú váºy, đượm đầy má»™t vẻ ma quái không thể tưởng tượng được, là m cho má»—i ngưá»i ai ai cÅ©ng biến hẳn sắc mặt, ai ai cÅ©ng câm hẳn miệng lại.
Cái tên bà ta nói ra đó chÃnh là “Sở Lưu Hươngâ€.