Tôi sợ!
Chẳng phải má»™t sá»± Ä‘e dá»a trá»±c tiếp đến cÆ¡ thể Ä‘ang khiến tôi sợ hãi, mà là tình huống. Má»i váºt hôm nay sao Ä‘á»u khác lạ - im lặng hÆ¡n ngà y thưá»ng rất nhiá»u, mặc dù thà nh phố Paris những ngà y tháng Năm vốn được coi là đất thánh cá»§a dân du lịch trên toà n thế giá»›i. Không má»™t dấu vết cá»§a vẻ nhá»™n nhịp hà ng ngà y. CÅ©ng có thể cảm giác bất thưá»ng đã xuất hiện, bởi má»i giác quan cá»§a tôi bây giá» chỉ táºp trung duy nhất và o ngôi nhà nhá» bé vá»›i cái mặt tiá»n mà u xám, nhà cá»§a bà ấy.
Bà ấy, đó là Tanith, bà thầy bói!
Tanith là má»™t ngưá»i bạn thân cá»§a tôi, bà đã má»™t và i lần giúp đỡ tôi thoát hiểm. Nhìn trên má»™t phương diện nà o đó, Tanith là ngưá»i phụ nữ có má»™t không hai. Suy nghÄ© vá» bà là việc chẳng mấy Ãch lợi, bởi đằng nà o thì ngưá»i ta cÅ©ng không bao giá» rút ra được má»™t kết luáºn cụ thể.
Tanith là ngưá»i hay gây bất ngá», và giá»ng nói cá»§a bà khi gá»i Ä‘iện đến cho tôi nghe như má»™t lá»i kêu cứu.
– Anh phải đến đây ngay, John! Tôi vừa phát hiện ra má»™t bà máºt khá»§ng khiếp!
Má»™t bà máºt ...
Äiá»u đó có nghÄ©a là ? DÄ© nhiên tôi đã há»i, nhưng bà không muốn nói cho tôi biết Ä‘iá»u đó qua Ä‘iện thoại. Bà ra lệnh cho tôi đến Paris cà nh nhanh cà ng tốt.
Váºy là bây giá» tôi Ä‘ang đứng trước căn nhà cá»§a bà , lòng thoắt nhá»› lại vụ án đã xãy ra tại New York. Vụ án xoay quanh Gatanor Galgenhand. Ngà y đó cÅ©ng chÃnh Tanith đã gá»i Ä‘iện cho tôi, gióng lên má»™t hồi chuông báo động vô cùng khẩn thiết.
Có phải vụ nà y cũng thế?
Phá»§ trên thà nh phố Paris bây giá» là bầu trá»i hoà ng hôn. Nó như má»™t tấm khăn choà ng khổng lồ, bóp méo những âm thanh vốn bình thưá»ng theo má»™t cung cách lạ kỳ, tôi có cảm giác nó nuốt chá»ng má»i âm thanh, để rồi trả lại chỉ má»™t phần rất nhá».
Tôi nghe loáng thoáng tiếng âm nhạc Ä‘ang vẳng ra từ má»™t bar rượu gần đó, nhưng đồng thá»i cÅ©ng không tháºt cảm nháºn ra nó. Cả tiếng nói cá»§a khách bá»™ hà nh, tiếng cưá»i cá»§a những ngưá»i phụ nữ cÅ©ng lao xao bay xa lắc, xa lÆ¡, tôi chỉ quan tâm đến ngôi nhà .
Không nhìn thấy chiếc Tenault nhá» xinh cá»§a Tanith đâu. Chắc bà thầy bói đã đặt nó ở má»™t nÆ¡i nà o khác rồi. Tá»›i trước cánh cá»a ra và o rất quen thuá»™c, tôi giÆ¡ tay bấm chuông.
Tiếng chuông vang lên rất rõ trong nhà . Nhưng cá»a vẫn không mở.
Tôi ngạc nhiên, cảm giác sợ hãi dần dần có hình dạng rõ rà ng. Nếu Tanith không động Ä‘áºy, Ä‘iá»u nà y chắc chắn phải có nguyên nhân, má»™t nguyên nhân mà tôi phải tìm cho ra. Mặc dù tôi biết rất rõ bên trong ngôi nhà , nhưng những chi tiết khu phÃa sau nhà thì không. HÆ¡n thế nữa, hiện tôi vẫn chưa biết là m cách nà o để và o được phÃa sau.
Cá»a khóa. Chỉ cần thoáng nhìn lên ổ khóa, tôi đã biết mở nó ra không phải chuyện khó khăn. Trong ngưá»i tôi hiện nay Ä‘ang có sẵn má»™t số công cụ thÃch hợp.
Chẳng muốn để ngưá»i khác nhìn mình là m việc nà y, tôi đưa mắt nhìn quanh, xem không khà có “sạch†hay không.
Dù trên phố Ä‘ang có và i ngưá»i Ä‘i lại, nhưng há» hoà n toà n chẳng chú ý gì tá»›i tôi. Ngưá»i ta Ä‘ang báºn rá»™n vá»›i chÃnh bản thân mình, há» cưá»i và đùa vá»›i nhau.
Chìa khóa cá»§a tôi lá»t và o. Nó trôi ngá»t ngà o và o bên trong như được bôi dầu, tôi tháºn trá»ng xoay sang phải, rồi sang trái. Té ra sá»± việc khó hÆ¡n tôi tưởng. á»” khóa tá» ra chống đối, nhưng chỉ được má»™t thá»i gian ngắn. Sau đó tôi mở được nó ra.
Cánh cá»a hÆ¡i run rẩy má»™t chút khi bị tôi ấn vai tá»›i, đẩy và o trong.
Hà nh lang nằm trong bóng tối.
Äã biết rất chÃnh xác mình phải Ä‘i vỠđâu, tôi lẻn ngưá»i và o hẳn hà nh lang, khóa cá»a. Rồi tôi dừng lại và nghe ngóng.
Má»™t bầu không khà tÄ©nh lặng đến khó hiểu trà n ngáºp không gian trong ngôi nhà . Nó khiến tôi băn khoăn bởi chẳng có váºt thể nà o động Ä‘áºy. Tất cả như đã hóa đá má»™t cách kỳ lạ, tá»±a hồ được bá»c má»™t lá»›p bông tháºt dà y bên ngoà i. Cả âm thanh từ con đưá»ng ngoà i kia cÅ©ng bị những bức tưá»ng nuốt chá»ng.
Chả lẽ Tanith không có nhà ?
Nếu thế, tháºt trái vá»›i cách ứng xá» thưá»ng lệ cá»§a bà . Bà đã nói sẽ chá» tôi, váºy mà bây giỠđể tôi đứng giữa má»™t ngôi nhà tăm tối và câm lặng.
Dù đã tá»›i đây thăm Tanith rất nhiá»u lần, nhưng tôi vẫn không muốn chuyển động trong bóng tối và giÆ¡ tay lên báºt đèn lên.
Äúng theo nghá» nghiệp cá»§a mình, bà thầy bói Tanith đã cố gắng rất nhiá»u trong việc bà y biện, trang hoà ng. Bà rất có ý thức hà nh nghá» và hiểu rõ khách hà ng muốn gì.
Ãnh Ä‘iện trong nhà bà không đột ngá»™t chói lòa lên, mà từ từ sáng dần từng chút.
Tôi có cảm giác mình Ä‘ang lạc và o má»™t rạp chiếu phim. Nhiá»u ngá»n đèn dần cháy, đẩy hà nh lang chìm và o má»™t luồng sáng bà hiểm.
Cho đến lúc nà y tôi vẫn không rÅ© bỠđược cảm giác mình là kẻ đột nháºp.
– Tanith? - Tôi gá»i to lên, má»™t phần cÅ©ng để xua Ä‘i sá»± ngượng ngùng.
Không có tiếng trả lá»i!
Chỉ có tiếng rù rì cá»§a má»™t con ruồi, tôi giÆ¡ tay chá»™p và suýt nữa tóm được nó. Bản thân tôi là ngưá»i dị ứng vá»›i côn trùng. Vụ án vá»›i nhưng con ong giết ngưá»i mà tôi đã trải qua má»™t lần cÅ©ng đủ cho tôi căm thù bá»n chúng đến cuối Ä‘á»i.
PhÃa bên phải là phòng là m việc, má»™t căn phong bà hiểm chìm ngáºp trong má»™t bầu không khà riêng biệt, khác hẳn vá»›i những căn phòng bình thưá»ng khác.
Má»™t bầu không khà mà khách hà ng thưá»ng yêu mến, thÃch thú. Má»™t vẽ ngoà i hÆ¡i có phần u tối, nhưng đồng thá»i bà hiểm, gá»i má»i.
Tôi mở cá»a ra.
Bên trong kia là bóng tối. Rèm đã được kéo kÃn lạ. Không má»™t tia sáng nhá» nà o lá»t được và o trong.
“ Tanith?†Khi há»i Ä‘iá»u đó, tôi đã đứng sát ngưỡng cá»a, và cÆ¡ thể tôi chắc chắn phải hiện ra thà nh má»™t bóng tối trên ná»n không gian cá»§a căn phòng phÃa sau.
Vẫn im lặng. Tôi tháºm chà không thấy ngạc nhiên nữa, và giÆ¡ tay tìm công tắc.
Kể cả trong căn phòng nà y, đèn cũng chỉ sáng dần lên từng chút.
Má»™t chiếc bà n tròn trÆ¡ trá»i. Tôi nhìn những tấm rèm mà u tÃm thẫm phá»§ tá»›i táºn đất, chiếc ghế sofa tháºt dà i thưá»ng già nh là m nÆ¡i khách nằm để Tanith dẫn há» và o những trưá»ng không gian khác.
Tôi tiến hai bước và o bên trong.
Tầm nhìn bây giỠđã thuáºn tiện hÆ¡n. Tôi bước tiếp va suýt vấp phải đôi chân đó, đôi chân mà tôi chỉ kịp nháºn ra trong tÃch tắc cuối cùng vì nó thò chênh chếch từ sau ghế sofa.
Một đôi chân phụ nữ!
Äá»™t ngá»™t, dạ dà y tôi quặn thắt. Cảm giác ấp đến nhanh như chá»›p, mồ hôi túa ra từ tất cả các lá»— chân lông.
Tôi linh cảm vỠmột chuyện khủng khiếp. Không, nói cho đúng hơn, tôi hầu như biết chắc, mà vẫn cúi nhìn, kiểm tra lại như bị một sức ép vô hình.
Tanith nằm ngữa bên cạnh chiếc ghế sofa.
Lưỡi má»™t con dao găm cắm ngáºp và o cổ há»ng bà !
Tôi nhìn vÅ©ng máu tháºt lá»›n đã phần nà o thấm xuống thảm trải phòng, khiến khuôn mặt bạn tôi cà ng gây ấn tượng nhợt nhạt hÆ¡n,. Hai con mắt trong suốt như hai viên bi băng thá»§y tinh, mở lá»›n, trống rá»—ng và chết chóc.
Giống như má»i khi, những ngón tay cá»§a Tanith được sÆ¡n mà y xanh lá cây.
Bà thầy bói còn khoác biểu tượng của mình kể cả trong giỠchết.
– Tanith ... - Tôi thì thà o tên bà mặc dù biết mình đang là m chuyện vô nghĩa.
Bà sẽ không trả lá»i tôi. Bà không thể trả lá»i được. Có kẻ nà o đó mạnh mẽ hÆ¡n tất cả chúng tôi đã khép là n môi Tanith lại, khép mãi mãi.
Không nói nên lá»i, tôi đứng đó và nhìn trân trối. Thá»i gian đã mất ý nghÄ©a.
Hai con mắt tôi cay xè, dạ dà y như có má»™t tảng đá kéo trÄ©u xuống, tôi run rẩy toà n thân, từng tế bà o trong cÆ¡ thể gà o lên cho tôi biết, cái chết mang tÃnh chung cuá»™c biết nhưá»ng nà o.
Là n tóc đỠcá»§a bà bung tóe ra xung quanh đầu. Nó nằm đó như má»™t lá»›p thảm tuyệt vá»i. Khuôn miệng bà hé mở như muốn kêu tiếng kêu cuối cùng, và má»™t và i tian máu nhá» dÃnh trên cằm lấm tấm như những hạt tà n nhang mà u Ä‘á».
Tanith không còn sống nữa!
Thêm má»™t lần nữa, Tá» Thần đã chứng minh cho tôi biết gã có thể ra tay tà n nhẫn tá»›i mức nà o. Sẽ không bao giá» tôi còn được nghe giá»ng nói cá»§a Tanith, không bao giá» còn được nhìn nét cưá»i bà hiểm trên là n môi dịu dà ng kia.
Cái chết xóa Ä‘i má»i dấu vết! Câu nói đó vang lên trong đầu khi tôi dá»±a cằm lên trên bà n tay mình, nhìn xuống khoảng đất trước mặt. Tôi đã tá»›i quá muá»™n!
Rất có thể tôi sẽ cứu được mang Tanith, nhưng tôi đã bỠlỡ cơ hội.
Một kẻ khác đã tới nhanh hơn tôi, và ra tay.
Tôi ngồi đó, ngáºp chìm trong bầu không khà tÄ©nh lặng cá»§a cái chết. Má»™t tình huống hoà n toà n nằm ngoà i dá»± kiến, cÅ©ng chÃnh vì thế mà sá»± kiện áºp đến đột ngá»™t như Ä‘áºp thẳng và o giữa mặt tôi và kẻ bị bất ngá» ngồi đó nghe tim mình Ä‘áºp rá»™n lên.
Tên sát nhân là ai?
Câu há»i tá»± động báºt ra. Kẻ nà o lại muốn giết chết Tanith? Không cần cân nhắc lâu, tôi biết số lượng những kẻ đáng tình nghi là không Ãt, bởi nhá» và o những khả năng cá»§a mình, Tanith đã đặt chân được và o má»™t số miá»n đất tuân theo quy luáºt cá»§a Pháp Thuáºt Äen. Chỉ có Ä‘iá»u bà đã không đủ thá»i gian va sức lá»±c nắm bắt má»™t cái nhìn toà n cảnh, để kịp thá»i né tránh, và vì thế mà đã phải trả má»™t cái giá quá đắt.
Tôi cảm nháºn những giá»t lệ trong mắt mình, cảm nháºn sá»± Ä‘au đớn trà n ngáºp trong cÆ¡ thể và xua Ä‘uổi má»i suy nghÄ© rà nh mạch. Tôi nhìn xuống cÆ¡ thể ngưá»i bạn mình má»™t cách vô thức.
Tanith mặc má»™t chiếc váy dà i. Ba chiếc cúc đầu tiên bên dưới cổ để mở, hai bà n tay xòe ra đặt trên ná»n đất vơà những móng tay sÆ¡n mà u xanh óng ánh.
Má»™t lúc lâu, tôi đứng dáºy. Phải báo cho cảnh sát. Thanh tra Fleuvee sẽ quan tâm tá»›i án mạng nà y. Tôi biết anh ta. Äã có má»™t và i lần chúng tôi cá»™ng tác vá»›i nhau. Lần cuối cùng là vụ án chống tay phù thá»§y Belphégor, kẻ luôn tân dụng ngá»n roi bằng lá»a để gây tá»™i ác. Belphégor ngà y đó đã tìm cách ném cả thà nh phố Paris và o trong vòng ảnh hưởng cá»§a hắn.
Tôi đứng dáºy mà không nháºn ra là mình đã là m Ä‘iá»u đó. Rồi tôi Ä‘i Ä‘i lại lại trong căn phòng, không tháºt sá»± ý thức được mình Ä‘ang tìm gì.
Có lẽ là dấu vết, những chứng cứ, những lá»i mách bảo có thể dẫn đến kẻ sát nhân. Tôi tin Tanith đã không sa và o má»™t cái chết bình thưá»ng. Tá»™i ác nà y có những nguyên nhân cá»§a nó, những nguyên nhân cÅ©ng khiến cho tay thám tá» trừ ma diệt quá»· trong tôi quan tâm đến.
Pháp thuáºt Ä‘en!
Tôi đứng lại bên chiếc ghế sofa. Tôi đã nhìn thấy nhiá»u thứ, mặc dù váºy vẫn chưa bao quát được tình hình. Tôi thấy mình ngu ngốc, sức suy nghÄ© giảm đến mức tá»™t cùng. Tôi không nháºn biết được gì, và lại từ từ hạ mình xuống ghế sofa.
Nếu bây giá» có Suko ở đây, có lẽ anh sẽ giúp đỡ được tôi, nhưng hiện thá»i bạn tôi Ä‘ang ở London. Chuyến bay đến Paris nà y là chuyến bay riêng, nên bây giá» tôi chỉ có má»™t mình ở đây, phải cô độc đối chá»i vá»›i má»i vấn Ä‘á».
Có cái gì đó lướt qua mắt tôi!
Má»™t là n hÆ¡i là nh lạnh, thổi và o phòng. Tôi bất giác giáºt mình. Ãnh mắt tôi hướng dá»c lá»›p rèm rất dà y, những nếp gấp cá»§a nó Ä‘ang chuyển động như có má»™t bà n tay vô hình vuốt lên trên.
Có kẻ nà o đó đã tá»›i đây chăng? Có phải trong phòng nà y không chỉ có má»™t mình tôi? Suy nghÄ© thúc tôi đứng dáºy, cảm giác á»›n lạnh chạy dá»c sống lưng.
Căng ngưá»i lên, tôi nhìn chăm chăm nhìn và o tấm rèm.
Äá»™t nhiên, trong đầu tôi xuất hiện ấn tượng có kẻ Ä‘ang rình mò phÃa sau tấm rèm kia. Có thể đó là kẻ giết ngưá»i, đã bị khuấy đảo giữa chừng khi tôi bước chân và o đây.
May mà tôi có mang theo vũ khà bên mình. Nếu có kẻ muốn giết tôi, gã phải vượt qua sức phản kháng của khẩu Beratta trước đã. Tôi bước ngang vỠhướng tấm rèm treo, nhìn nó chăm chú. Chuyển động của những nếp gấp bây giỠđã yếu đi, nhưng chưa ngưng hẳn.
Äáng tiếc là hai mép rèm rất dà y và lại phá»§ chồng lên nhau, chìm và o trong những nếp gấp, vì váºy tôi không nháºn ra mép vải nằm ở đâu để có thể thốc tung cả hai mảnh rèm ra. Muốn mở, chỉ còn cách từ từ kéo dây. Tôi quyết định thá» váºn may cá»§a mình.
Tôi bước tá»›i tháºt sát tấm rèm, xoay ngang ngưá»i rồi bước song song vá»›i nó.
Ãnh mắt tôi quan sát rất kỹ những nếp gấp. Tháºt may! Bởi ngay bên cạnh tôi có má»™t nếp gấp đột ngá»™t chuyển động mạnh hÆ¡n. Tôi dừng lại nghe thấy má»™t tiếng xẹt nhẹ.
Trong tÃch tắc sau, tôi nhìn thấy mÅ©i dao!
Má»™t con dao được đâm từ hướng ngoà i rèm và o trong phòng, chạy song song vá»›i thắt lưng tôi, cách Ä‘Ãch chỉ khoảng hai mươi phân.
Tôi không nhìn thấy bà n tay, chỉ nhìn thấy mũi dao, chắc chắn phải có kẻ đứng đằng sau tấm rèm kia.
Tôi lấy đà , nắm tay thà nh nắm đấm và ra đòn. Tôi đấm thẳng và o tấm rèm ở độ cao ngang đầu ngưá»i, và trúng Ä‘Ãch.
Có lá»±c kháng cá»± đằng sau lần vải dà y, mÅ©i dao rút vá». Tôi đấm thêm lần nữa.
Lần nà y chỉ có vải má»m cản tay tôi, không có đối thá»§.
Một tiếng kêu trầm đục.
Nó đã được giảm đi phần nà o qua là n vải. Chắc chắn là tôi đã ra đòn trúng kẻ kia.à nghĩ nà y chấp cánh cho hà nh động. Có lẽ tôi còn kịp tóm kẻ sát nhân.
GiỠthì tôi đã tin chắc rằng tôi đang chiến đấu với kẻ đã giết Tanith.
Những giây phút quý báu qua Ä‘i, trước khi tôi tìm được cách lá»t qua tấm mà n dà y. Kể cả đắng sau tấm rèm che cÅ©ng có đèn Ä‘iện. Lẽ ra tôi phải tìm thấy tên giết ngưá»i, thế nhưng mắt tôi bây giá» Ä‘ang trân trối hướng và o má»™t khoảng trống!
Nó đã biến mất.
Tôi nhìn xuống đất, giÆ¡ tay dụi mắt, lắc đầu mà không thể tin là sá»± tháºt.
Không thể hiểu nổi, tôi đã đâm trúng nó, váºy mà nó trốn thoát. Sao lại như thế được?
Không còn dao, không còn tên giết ngưá»i. Có thể tôi tin là mình đã tưởng tượng ra má»i chuyện, nếu trên tấm vải kia không có vết rạch do lưỡi dao để lại.
Má»i việc đã kết thúc ...
Tôi lắc đầu, nổi cÆ¡n giáºn dữ, săm soi tháºt kỹ phần cuối căn phòng phÃa sau tấm rèm che. Nó cÅ©ng có má»™t mảng tưá»ng. Má»™t mảng tưá»ng lá»›n được quét mà u Ä‘en. Trên mà u Ä‘en nổi óng ánh những hình ảnh cá»§a bầu trá»i đầy sao. Những cụm sao nổi lên rất rõ, nhưng cả chúng cÅ©ng không nói cho tôi biết kẻ nà o vừa tấn công tôi.
Tháºt muốn phát Ä‘iên!
Tôi quyết định quay trở lại vá»›i khu phòng chÃnh. Tháºn trá»ng vạch tấm rèm ra, tỉnh táo hết mức, nhưng vẫn không nhìn thấy tên giết ngưá»i bà hiểm. Gã lẫn tránh tháºt giá»i, cÅ©ng có thể gã tan ra thà nh không khÃ, tùy theo cái thế lá»±c bà hiểm Ä‘ang là m chá»§ nÆ¡i nà y.
Dần dần, tôi đã vượt qua được cÆ¡n sốc. Hình ảnh Tanith vẫn Ä‘áºp thẳng và o đầu óc, xuyên và o xương tá»§y, nhưng tôi đã ý thức được rằng mình không có quyá»n để tình cảm sai khiến lúc nà y. Tôi phải là m những gì tháºt sá»± cần thiết.
Äiá»u tra dấu vết!
Tôi hiện thá»i Ä‘ang nắm má»™t ưu thế lá»›n bởi có mặt ở hiện trưá»ng trước cảnh sát và có thể thoải mái xem xét má»i ngóc ngách.
Tanith là má»™t ngưá»i đà n bà đặc biệt. Má»™t thầy bói, má»™t phù thá»§y, má»™t ngưá»i cảnh báo. Mối quan hệ vá»›i những quyá»n lá»±c khác đã được bà tạo dá»±ng qua má»™t quả cầu bà hiểm, quả cầu trùng khÃt vá»›i chiếc đế đựng hình đà i hoa cá»§a Thần Lá»a đã mang vá» từ Scotland vá» và tặng bà từ má»™t ngà y xa lắc.
Quả cầu ...
Äá»™t ngá»™t, những suy nghÄ© cá»§a tôi dừng phắt lại. Giá» thì tôi biết yếu tố nà o đã khiến tôi băn khoăn suốt thá»i gian qua.
Quả cầu đã biến mất!
Trá»i đất! Tại sao tôi không nháºn ra dấu vết nà y sá»›m hÆ¡n! Nhưng cuá»™c Ä‘á»i là như váºy, ngưá»i ta chỉ trở nên tháºt sá»± thông minh và thấu hiểu khi má»i việc đã qua Ä‘i. CÅ©ng có lẽ cái chết cá»§a ngưá»i bạn quý đã áºp đến quá đột ngá»™t và khiến tôi sốc nặng, mất khả năng suy nghÄ© tỉnh táo.
Quả cầu pha lê đã biến mất. Và chắc chắn kể cả cái chiếc đế đựng cá»§a Thần Lá»a. Váºt mà tôi đã trao tặng cho Tanith.
Có phải vì nó mà bà đã bị giết?
Hiện tôi vẫn chưa hết hy vá»ng tìm dấu vết. Tôi săm soi ngôi nhà , tháºm chà lục lá»i cả trong phòng bếp, mở tất cả các cánh cá»a tá»§. Nhìn và o từng góc giá gá»— đựng đồ, và tìm thấy má»i váºt, chỉ trừ quả cầu pha lê cùng vá»›i chiếc đế đựng cá»§a Thần Lá»a.
Tôi tiếp tục lục lá»i, tìm kiếm. Lần nà y, tôi để thá»i gian và sức lức săm soi tháºt kỹ không gian riêng tư cá»§a ngưá»i đã chết. Tôi láºt từng góc phòng ngá»§ cá»§a Tanith lên và cuối cùng tìm được má»™t váºt. Nó nằm trong ngăn kéo cá»§a chiếc bà n trang Ä‘iểm. Má»™t quyển sách nhá» mà u Ä‘en. Cầm nó lên, những ngón tay tôi vuốt trên lần vải dà y bá»c bên ngoà i. Tôi xoay ngược quyển sách và tìm thấy ở phÃa bên kia má»™t chiếc nhãn dán có ghi “Nháºt kýâ€.
Tôi nuốt khan. Äá»™t ngá»™t, tay tôi run rẩy.
Có phải tôi đang cầm giải pháp của câu đố hóc búa?
Cho tá»›i nay, Tanith chưa há» kể cho tôi biết răng bà có ghi nháºt ký, mà nếu bà có kể chắc tôi cÅ©ng chẳng quan tâm. Chỉ sau khi bà ra Ä‘i, cuốn nháºt ký má»›i đột ngá»™t mang má»™t ý nghÄ©a khác hẳn.
Tôi ngồi xuống mép, xoay đèn để ánh sáng của nó hắt đến bên cạnh mình và mở cuốn sách ra.
Ná»—i thất vá»ng kéo đến ngay từ nhưng trang đầu. Chẳng có chuyện gì được nói có liên quan đến cái chết cá»§a ngưá»i đà n bà . Tất cả những dòng chữ ghi ở đây Ä‘á»u chỉ xoay quanh sức khá»e và cuá»™c sống hằng ngà y cá»§a Tanith.
Tôi láºt tiếp.
Thế rồi, tôi thấy nó.
“Chuyến Ä‘i cá»§a tôi vá» miá»n Bretangneâ€.
Tanith không há» kể cho tôi nghe chuyện nà y. Nhưng có lẽ chuyến Ä‘i rất thú vị, bởi bà đã viết và miêu tả rất nhiá»u vá» phong cảnh cÅ©ng như những con ngưá»i ở đó. Tôi Ä‘á»c lướt qua những hà ng chữ, rồi bất chợt dừng sững.
Trên trang giấy có ghi má»™t tên ngưá»i.
“Fedora?â€.
Äằng sau đó là má»™t dấu há»i rất lá»›n, được tô hai lần. Tôi hạ quyển sách xuống, cân nhắc. Tanith đã bao giá» nhắc vá»›i tôi cái tên nà y chưa?
Chưa, tôi chưa nghe thấy. Váºy là chắc Tanith má»›i gặp ngưá»i đà n bà nà y trong thá»i gian gần đây, có lẽ trong chuyến Ä‘i cá»§a bà vá» Bretagne.
Nhanh tay, tôi láºt tiếp những trang giấy sau.
Tanith viết Ä‘i viết lại nhiá»u cái tên Fedora là má»™t nữ há»a sÄ©.
“Những bức tranh cá»§a chị ấy tháºt bà hiểm. Nó thể hiện má»™t cái gì đó, rất khó giải thÃch. Nhưng ná»—i buồn Ä‘au, mong nhá»›, xa xôi, mặc dù váºy vẫn rất hấp dẫnâ€.
Má»™t và i trang sau, đến câu văn mà tôi cho là quan trá»ng nhất.
“Tại sao chị ấy không muốn chỉ cho tôi xem bức tranh đó?â€.
Tôi lại hạ quyển sách xuống. Một bức tranh mà Tanith không nhìn thấy.
Ngưá»i ta không muốn chỉ cho bà xem, chắn chắn phải có nguyên nhân.
Nguyên nhân nà o đây?
Ngưá»i đà n bà bà hiểm có tên là Fedora đó muốn gì? Tôi đứng dáºy, tiếp tục láºt sách. Chỉ những trang giấy trắng. Quyển nháºt ký cá»§a Tanith kết thúc bằng câu há»i nà y.
Theo ý tôi, bức tranh đó, ngưá»i đà n bà có tên là Fedora và cái chết cá»§a Tanith có liên quan trá»±c tiếp đến nhau. Tôi chỉ cần tìm ra những đưá»ng dây nối kết trong hình tam giác nà y.
Tôi tá»± há»i:
“Phải chăng má»i việc đơn giản đến thế?â€. Tháºt ra, trong lòng tôi không muốn tin. Kinh nghiệm đã dạy cho tôi biết, chÃnh những vụ án nhìn bá» ngoà i tưởng đơn giản, lại thưá»ng là những vụ án khó khăn nhất. Cả trong trưá»ng hợp nà y, tôi tin là mình đã sa và o má»™t mâu thuẫn. Tôi không nhét cuốn sổ và o ngưá»i mà chỉ ghi lại thông tin quan trá»ng nhất, rồi rá»i khá»i phòng ngá»§, bước lại căn phòng nÆ¡i Tanith Ä‘ang nằm. Moi váºt không há» thay đổi. Tanith vẫn nằm dưới đất. Con dao vẫn cắm trong cổ há»ng bà .
Cả tôi lần nà y cÅ©ng không bị tấn công, và vì váºy mà tôi quyết định là m má»™t việc cần thiết nhất lúc nà y.
Tôi gá»i Ä‘iện cho anh bạn đồng nghiệp ngưá»i Pháp.