Sau khi Mắt Kính từ Vô Cực Kiền Khôn Cảnh đi ra, điều dưỡng khoảng một tháng sau, bọn họ rốt cục cũng bước lên trên một phi cơ khứ hồi (bốc phét).
Dọc đường đi, U Nhi mỗi khi nhìn thấy một cái gì đó mà mình cảm thấy có hứng thú đều hỏi Tiêu Nhiên đó là cái gì, Tiêu Nhiên không có biện pháp, không thể có cách nào khác là mua một cái computer dạy nàng học tập và tra cứu.
Sau khi tới thành thị, Tiêu Nhiên đem U Nhi giao phó cho Lý Thiến, còn mình cùng Mắt Kính về trường học.
Mới vừa bước vào phòng ngủ, Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính đã thấy Hầu Tử cùng Kim Cương ngước ánh mắt u oán nhìn bọn họ. Tiêu Nhiên nhìn sang Mắt Kính nháy mắt một cái, ý tứ là ngươi tự mình đi giải quyết đi.
Mắt Kính vội vàng đi tới,
"Kim Cương ca, Hầu ca, các ngươi đều khỏe cả a! Đi ăn cơm thôi, ta mời."
"Các ngươi cũng thật là tốt, nói đi là đi, cũng không biết ta cùng Kim Cương ở đây có bao nhiêu cái khổ. Mỗi ngày đều bị mấy người kia quấy rầy, thâm tâm chúng ta đã cảm thấy rất bi thương rồi, ngươi nói đi làm thế nào để bồi thường cho chúng ta." Hầu Tử vẻ mặt bi phẫn nhìn Mắt Kính.
"Không biết Hầu ca ngươi muốn bồi thường như thế nào?"
"Ít nhất phải mời chúng ta ăn một học kỳ ở phạn quán, mà phải là phạn quán nào ngon ngon ở bên ngoài trường học."
"Đúng, ta cũng đồng ý" Kim Cương phụ họa.
"Được" Mắt Kính vỗ vỗ ngực, "Ta còn tưởng yêu cầu gì, không phải chỉ là ăn cơm thôi sao? Đừng nói là phạn quán bên ngoài trường học, ngay cả đến ăn ở khách sạn năm sao ta cũng mời. Yêu cầu này đối với ta mà nói quả thực quá đơn giản thôi!" Nghĩ tới đây hắn không tự kìm hãm được nở nụ cười.
"Hắn không bị yêu cầu của chúng ta dọa cho choáng váng chứ!" Kim Cương nhỏ giọng nói với Hầu Tử,
"Vậy giảm cho hắn chút đi, nửa học kỳ thôi cũng được!"
"Chúng ta thật đúng là người tốt a, phỏng chừng bây giờ người như chúng ta trên đời không còn nhiều lắm đâu!"
"Đúng a!"
"Các ngươi có biết hay không, sau khi các ngươi đi, hai chúng ta đã bị mấy người kia làm phiền chết đi thôi." Hầu Tử còn kể lể nữa.
"Người nào?" Tiêu Nhiên tò mò hỏi,
"Đầu tiên là chủ nhiệm lớp của chúng ta, nàng cơ hồ mỗi ngày đều tới đây! Còn có mấy tên trong lớp, thật là chán ghét, mỗi lần nhìn thấy chúng ta lại hỏi này nọ." Hầu Tử vẻ mặt buồn bực nói.
"Các ngươi ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao Mắt Kính lại bị thương, như thế nào các ngươi lại đột nhiên biến mất?" Kim Cương kỳ quái nhìn Tiêu Nhiên.
"Còn nữa, các ngươi không nên nói cho chúng ta nghe cái gì tinh hệ vương tử chuyện xưa nữa nha, chúng ta sẽ không tin đâu." Hầu Tử lập tức bổ sung.
"A, này đều bị ngươi nhìn ra hết rồi, các ngươi như thế nào lại phát hiện ra?" Tiêu Nhiên vẻ mặt tò mò hỏi
"Chúng ta là từ cấu tạo thân thể của hai người mà đoán ra." Hầu Tử kiêu ngạo nhìn Tiêu Nhiên.
"Hầu Tử nói bằng vào nhiều năm kinh nghiệm của hắn, bình thường người ngoài hành tinh so với người địa cầu chúng ta cái ấy nhỏ hơn nhiều, nhưng lúc các ngươi tắm rửa hắn thấy được cái đó của các ngươi so với hắn thậm chí còn to hơn, bởi vậy hắn đã suy đoán các ngươi đều là người địa cầu." Kim Cương thành thật nói.
"Như vậy cũng được sao" Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính buồn bực đứng tại chỗ, kế tiếp Tiêu Nhiên và Mắt Kính đồng thời mắng: "*******, Hầu Tử ngươi cũng dám nhìn lén chúng ta tắm rửa."
Hầu Tử nói: "Chỉ là ngoài ý muốn, ai kêu các ngươi tắm rửa không đóng môn chứ? Vì chuyện này đã làm cho ta buồn bực vài ngày rồi!"
"Cho nên cần phải hỏi các ngươi mọi việc cho rõ ràng! " Kim Cương tò mò nói.
Thế rồi, Mắt Kính đem chuyện ngày đó phát sinh ra sao nói một lần, mới vừa nói xong, phát hiện Hầu Tử cùng Kim Cương đang chảy nước miếng nhìn bọn họ,
"Các ngươi làm sao vậy. " Tiêu Nhiên đi đến vỗ vỗ vai hai người bọn họ.
"Đại ca, ngươi có thể dạy chúng ta được không?" Kim Cương cùng Hầu Tử lập tức mỗi người ôm một chân Tiêu Nhiên nói.
Lúc này, Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính cũng nhìn thoáng qua nhau: "Tuyệt học của sư môn là thứ không thể truyền ra ngoài." Kim Cương cùng Hầu Tử nhất thời giống như quá thất vọng ê chề, ngồi thừ trên mặt đất.
"Thôi được, các ngươi cũng không nên như vậy, chờ ta lúc nào rảnh rỗi tìm được nhiều tài liệu sẽ luyện cho các ngươi mỗi người một kiện pháp bảo, các ngươi cũng sẽ trở nên mạnh như trâu ngay." Tiêu Nhiên an ủi bọn họ.
Kim Cương cùng Hầu Tử nhất thời lại phấn chấn tinh thần: "Đại ca, uống nước." "Đại ca, ngươi đi lâu như vậy chắc mỏi lắm, để ta đấm lưng cho." "Đại ca, ngươi thích tẩm quất mạnh hay nhẹ a!" "Mắt Kính, ngươi đi mua chút đồ ăn rồi quay lại đây, chúng ta muốn hiếu kính đại ca. Ngươi còn đứng đó làm gì, đi nhanh lên!"
Sang ngày thứ hai Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính quay lại, chủ nhiệm Trần Tuyết Hàm lại tới phòng ngủ nam sinh.
"Ui chao! Các ngươi rốt cục đã trở lại, làm chuyện xấu gì mà muốn vội vã chạy ra đường a! " Thanh âm Trần Tuyết Hàm nhất thời truyền vào trong tai Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính.
"Huynh đệ, người không muốn thấy đã tới rồi, ngươi ...trước hay ta ... trước." Tiêu Nhiên vội vàng đánh ánh mắt sang Mắt Kính.
"Ta ...trước đi!" Mắt Kính liếc mắt nhìn lại Tiêu Nhiên.
"Các ngươi xuống đây cho ta, còn nằm trên giường làm gì?" Trần Tuyết Hàm thấy mình đến mà Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính chưa từng để ý tới nàng, tức giận nói.
"Đây không phải là chủ nhiệm lớp của chúng ta sao? Ngọn gió nào đem ngươi thổi tới đây vậy." Mắt Kính ngồi nhỏm dậy ở trên giường nói.
"Các ngươi rốt cục đã bỏ đi đâu? Nói, đã làm chuyện xấu gì?" Trần Tuyết Hàm giận dữ
"Thật sự muốn chúng ta nói? "
"Đúng, hôm nay ngươi nhất định phải nói. "
"Được thôi! Ta nói ra rồi ngươi cũng đừng sợ chúng ta a!"
"Dù có như thế nào đi nữa! Sư phụ cũng sẽ giải quyết tình huống phức tạp đó được."
"Ta nói đây, ngày đó ta gặp phải kẻ thù, bọn họ muốn giết ta, kết quả ta được Tiêu Nhiên cứu, ngược lại còn đem bọn họ giết hết, ta bị thương, trở về nhà dưỡng thương. Nói xong rồi đó."
"Ngươi......Các ngươi giết người? "
"Không phải ta giết, là Tiêu Nhiên giết." Mắt Kính nói xong, đi đến giường Tiêu Nhiên, vỗ vỗ vai của hắn.
"Thiệt, chỉ là mấy tên cẩu tạp chủng, giết bọn họ làm ô uế tay của ta." Vẻ mặt Tiêu Nhiên lộ ra vẻ khinh thường .
Trần Tuyết Hàm nhất thời cảm giác được một cỗ hàn ý chui vào tận xương tủy. "Bọn họ là tội phạm giết người sao? Ta cứ như vậy tìm bọn họ gây phiền toái, bọn họ có thể hay không ngay cả ta cũng ra tay......" Nghĩ tới đây nàng không dám nghĩ tiếp nữa. Nàng lại thấy con mắt Tiêu Nhiên đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, vội vàng nói: "Các ngươi nghỉ ngơi, ta còn có việc, ta đi trước." Nói xong, vội vàng mở cửa, đi như chạy ra khỏi phòng.
"Huynh đệ, được đó a! Mới vài câu đã hù dọa vị chủ nhiệm lớp không thể chọc đến chạy mất dép." Hầu Tử đứng lên quay về Mắt Kính nói.
"Ai, không nghĩ tới ta chỉ mới nói có một bộ phận nhỏ thì nàng đã bị hù dọa thành như vậy, nếu đem những chuyện trước kia ta đã làm tất tần tật kể ra, có khi nàng ngay cả nhà cũng không dám về nữa a!" Mắt Kính đắc ý nói.
"Ngươi trước kia đã làm cái gì?" Kim Cương tò mò hỏi.
"Cũng không có gì to tát. Lần trước có một thiếu nữ dám mắng ta, kết quả ta mang hơn một ngàn con rắn đặt ở nhà nàng, Đến tối về nhà, nàng mở cửa, bị hù dọa hôn mê tại chỗ. Còn có một lần, một nam nhân cũng dám động thủ đánh ta, các ngươi đoán được như thế nào không? Ta đi tìm một cỗ tử thi nữ nhân, chờ buổi tối hắn đi ngủ, ta mang đặt lên giường của hắn, ngày hôm sau hắn vừa tỉnh lai, phát hiện mình ôm một cỗ tử thi nữ nhân, hắn lập tức bị điên luôn." Mắt Kính nói xong, ha ha cười.
Hầu Tử cùng Kim Cương kinh ngạc chỉ vào Mắt Kính nói: "Ngươi thật sự là quá......biến thái rồi."
Còn Tiêu Nhiên thì một cước đá Mắt Kính xuống giường: "Cút ngay, không nghĩ tới tên biến thái như ngươi còn dám lên giường của ta, nhất định là muốn làm chuyện xấu xa đối với ta. Thương thay tấm lòng trong sạch của ta bị hủy vì ngươi rồi."