"Xin hỏi bên trong có người không?" một thanh âm có vẻ khí thế truyền vào phòng 02415.
"Mắt Kính mở cửa. " Tiêu Nhiên nói
"Hầu Tử mở cửa. " Mắt Kính nói
"Kim Cương mở cửa. " Hầu Tử nói
Kim Cương buồn bực rời giường, vừa đi vừa nghĩ: "Lần sau ta nhất định phải nói trước tiên." Đành phải ra mở cửa.
Hai người trẻ tuổi đứng ở bên ngoài phòng ngủ, đợi năm phút đồng hồ, cửa mới được mở ra.
"Lại là các ngươi a! Các ngươi như thế nào còn… Nơi này không phải lữ quán, các ngươi nói đến là đến nói đi là đi, ta đây còn có thể diện nữa không hả! Hôm nay các ngươi có thể nói rõ ràng rồi chứ, nếu không ta sẽ không cho các ngươi vào." Vừa nghĩ đến bên trong có hai cao thủ, Kim Cương vẻ mặt lo lắng cũng biến mất.
"Như thế nào, ngươi không phục sao? Ngươi đánh ta a, ta cứ đứng yên ở đây, xem ngươi có dám đánh ta không! Nhìn ngươi lớn lên to cao sừng sững, không nghĩ tới ngươi lại là một tên nhát gan, có tay có chân cũng không dám động thủ, tốt nhất về nhà đi ôm trẻ con đi!" Nói xong lại đóng cửa lại, nghĩ thầm: "có cao thủ bảo vệ cảm giác rất là tốt."
Mà lúc này ngoài môn, hai người kia đã có vẻ bực mình rồi.
"Kim Cương, bên ngoài là người nào đó?" Mắt Kính tò mò hỏi.
"Đó là một nhóm khác tìm các ngươi! Bất quá lần này chỉ tới hai người trẻ tuổi, trước kia đại ca bọn chúng đã tới nhưng lần này hắn không tới rồi."
Mắt Kính nghe được Kim Cương nói xong, nhất thời đôi mắt phát ra luồng quang mang cuồng nhiệt.
Tiêu Nhiên nằm trên giường thấy vậy lắc đầu: "Nếu chúng đã muốn tới không sớm thì muộn nhất định sẽ tới, hy vọng Mắt Kính có thể khắc chế được bản thân. Ai, hắn hẳn sẽ xử sự giống ta, đầy lý trí a!"
"Đại ca, tiểu đệ ...trước hết đi ra ngoài xem tình huống ra sao." Mắt Kính xoay người một cái nhảy xuống giường, đi ra mở cửa, nhìn thấy hai thanh niên kia vẫn còn đứng ở đó.
"Các ngươi là ai, tới làm gì? "
"Chúng ta là tới tìm Tiêu Nhiên cùng Lưu Vũ Phàm. Nghe nói hai người bọn họ đã trở lại." Một trong hai người đó lớn tiếng nói, khiến cho trong phòng ngủ có người chú ý. Ngay sau đó bọn họ nghe được từ trong phòng ngủ truyền ra một câu "Được, gọi lão đại của các ngươi tới gặp chúng ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách."
Khi hai người vừa định xoay người đi, lại nghe trong phòng ngủ truyền ra một câu nữa:
"Các ngươi cho nơi này là nơi nào mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Muốn đi cũng được, nhưng phải đem mấy thứ trên người gì đó lưu lại đây cho ta, sau đó các ngươi có thể đi."
"Cái gì, ngươi còn muốn cái gì trên người chúng ta. Thật sự là chẳng biết trời cao đất rộng là gì, nếu sư phó không có lệnh, hôm nay chúng ta nhất định sẽ giáo huấn ngươi." Một người trong đó phẫn nộ quay vào phòng ngủ róng lên giận dữ.
"A a, các ngươi cứ thử xem! Chỉ cần tiểu đệ của ta cũng có thể giải quyết được trăm ngàn người cỡ các ngươi, căn bản không cần ta ra tay." Một người có vẻ mặt ngạo khí đứng ở phía sau hai người, nhàn nhạt nói.
"Ngươi là ai, như thế nào lại ở phía sau chúng ta?" Bọn họ khi phát hiện ra Tiêu Nhiên bất thần xuất hiện ở phía sau đã trở nên kinh hãi.
"Ta sẽ dạy cho các ngươi một bài học, rồi các ngươi có thể đi." Tiêu Nhiên tùy ý phất phất tay, vỗ lên hai người mỗi người một chưởng.
Hai người kia kinh ngạc phát hiện ra chân nguyên lực của mình đã bị phong bế rồi, hơn nữa trên người pháp bảo cùng bản thân đã mất đi liên lạc."Đây là tu vi gì! Dù sao chúng ta đã tới tâm động hậu kỳ rồi a! Như thế nào mà pháp bảo trên người bị hắn nói cầm là cầm a, tu vi cũng bị hắn phong bế, làm thế nào đây!"
Khi hai người kia đi rồi, Tiêu Nhiên đi tới trước mặt Mắt Kính an ủi: "Chính chủ sắp tới, ngươi tự mình hành động đi! Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên lạm sát kẻ vô tội, vì như vậy đối với ngươi khi gặp thiên kiếp sẽ không hay."
"Đại ca, ta biết phải làm như thế nào, ngươi yên tâm." Mắt Kính trong đôi mắt nhất thời có một đạo tinh quang hiện lên.
Ngày thứ hai, bọn họ đi tới phòng học. Khóa học của bọn họ bây giờ đã trở nên nổi tiếng, trở thành khóa học đình đám nhất từ trước đến nay.
Một vị Anh ngữ sư phụ đi đến, Tiêu Nhiên tập trung nhìn, vị sư phụ này ước chừng trên dưới hai mươi lăm tuổi. Mái tóc màu vàng óng ả được búi gọn trên đầu, lộ ra khuôn mặt trắng ngần tinh tế, vây quanh hai tròng mắt giống như hai hòn ngọc là đôi mắt màu lam, sống mũi thẳng và khéo léo càng làm tôn thêm vẻ đẹp của cặp kính trắng gọng đen trên khuôn mặt, khiến nàng thoạt nhìn đã cảm thấy vài phần sáng láng. Nhìn bộ ngực đẫy đà kia thì chỉ muốn phát tiết, vòng eo thon nhỏ kết hợp với bộ ngực đầy đặn đó tạo thành một sự cân xứng không thể nào hơn được nữa, với chiều cao gần mét bảy, cả người nàng hợp thành một cực phẩm nghệ thuật tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt tinh mỹ của nam nhân.
Tiêu Nhiên há to miệng, nước miếng chảy ra. "Ta thế nào lại không biết trường học còn có một cực phẩm sư phụ như vậy a! Mặc dù nàng là một người ngoại quốc, bất quá ta lại có thể phát dương quang đại tinh thần dân tộc đoàn kết thương yêu, chiếu cố thật tốt cho nàng."
Nhất thời, Tiêu Nhiên bắt đầu đứng lên, mới vào học không bao lâu, mỹ nữ sư phụ đã phát hiện Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính đứng dậy. Nàng đi tới trước mặt bọn họ, dùng tiếng Anh nói.
"Hai vị đồng học này, ta trước kia như thế nào chưa thấy qua các ngươi a? Các ngươi là người mới tới đây sao!"
Mắt Kính đang ở điều tức, không trả lời nàng, còn Tiêu Nhiên vội vàng dùng tiếng Anh trả lời:
"Vị sư phụ này, chúng ta là đệ tử ở lớp này a. Chúng ta đã học của người nhiều tiết rồi, người thế nào lại không để ý đến chúng ta, chúng ta đáng thương quá a!" Tiêu Nhiên làm bộ vẻ mặt thống khổ.
Vị sư phụ kia nhìn thấy, vội vàng lên tiếng an ủi: "Thật là vô ý, ta có thể quên mất! Ngươi tên là gì? Lần này ta nhất định sẽ nhớ kỹ."
"Ta gọi là Tiêu Nhiên, sư phụ ngươi nhớ kỹ a! Sư phụ, ta xem ngươi ấn đường biến thành màu đen, có thể sắp tới sẽ có huyết quang tai ương phát sinh trên người ngươi."
Vị sư phụ vốn sinh sống ở Trung Quốc, đối với việc xem tướng phổ thông đã tin tưởng vài phần, nghe Tiêu Nhiên nói như vậy, vội vàng hỏi:
"Chuyện gì? Có thể hay nói lại chút. "
Tiêu Nhiên nhìn thấy mỹ nữ sư phụ nói như vậy, chỉnh sắc nói: "Sư phụ, có thể đem tay phải của ngươi cho ta xem không."
Mỹ nữ sư phụ bán tín bán nghi vươn tay phải của mình ra, Tiêu Nhiên nắm lấy bàn tay trắng nõn như ngọc rồi bắt đầu sờ soạng.
Chung quanh các nam sinh khác chứng kiến, con mắt đều nhanh chóng rớt xuống, nhưng bởi vì mới vừa vào học Tiêu Nhiên đã có biểu hiện rồi nên không ai dám đứng ra. Các sinh viên tâm lý yên lặng nghĩ: "Cầm thú a, sư phụ như thế nào lại không phản kháng, người ngoại quốc quả nhiên cởi mở, lần sau ta nhất định phải thử xem." Chính bọn họ thấy như vậy lập tức cũng có ham muốn, nhưng Anh ngữ của mình kém như vậy, làm thế nào để cùng sư phụ đối đáp đây! Vì vậy tại lớp này các nam sinh bắt đầu học tiếng Anh như điên để bù lại, đương nhiên đây là vấn đề về sau.
"Tiêu Nhiên a, ngươi thế nào lại liên tục rờ rẫm tay của ta?" mỹ nữ sư phụ kỳ quái hỏi.
"Ta không phải sờ tay, cái này gọi là dụng cốt thuật, là tổ truyền tuyệt kỹ của gia tộc chúng ta." Tiêu Nhiên vừa sờ vừa nghĩ, "Tay đã đẹp như vậy rồi, nếu nàng cởi hết không biết sẽ như thế nào a."
Tiêu Nhiên thu tay lại, nghiêm túc quay về mỹ nữ nói: "Sư phụ, chuyện này có điểm phiền toái?"
"Vậy làm sao bây giờ, sẽ phát sinh chuyện gì?" Bởi vì khẩn trương, mỹ nữ sư phụ trên đầu nhất thời đầy mồ hôi.
"Sư phụ, ngươi cũng không cần lo lắng, huyết quang tai ương này ta có thể hóa giải, chỉ bất quá......"
"Chỉ bất quá cái gì a? Ngươi nói đi!"
"Chỉ bất quá hóa giải nó tương đối phiền toái. Đầu tiên, phải tìm một người nào không ở địa phương này, sau đó......" Đang lúc Tiêu Nhiên âm mưu quỷ kế sắp thành thì, một âm thanh cắt đứt lời hắn. "Tiêu Nhiên, bên ngoài có người tìm. " Một nữ sinh nhỏ giọng kêu.
Mà Mắt Kính lúc này đột nhiên mở mắt, nhìn Tiêu Nhiên nói: "Bọn họ tới." Tiêu Nhiên nhất thời lửa giận ngập trời: "*******, như thế nào sớm không đến muộn không đến, lại đúng lúc này a! Lần này nhất định không cho các ngươi có kết quả tốt đẹp."
Tiêu Nhiên vội vàng nhìn mỹ nữ sư phụ nói.
"Sư phụ, ngươi xem bên ngoài đang có người tìm ta, nếu không bận thì chờ ta một chút đi ra ngoài rồi sau đó sẽ nói cho ngươi biết làm như thế nào để phá giải nghen!"
"Vậy ngươi hãy đến ký túc xá của ta đi! Ta ở phòng 1296, ta sẽ đợi ngươi. Còn nữa ta tên Khắc Lệ Ti, ngươi phải nhớ kỹ nha." Mỹ nữ sư phụ vội vàng nói.
Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính đứng lên, vừa định đi ra ngoài, Kim Cương cùng Hầu Tử vội vàng nói: "Lão Đại, mang chúng ta đi với, xem ngươi như thế nào giáo huấn mấy tên chẳng biết trời cao đất rộng là gì kia." Nói xong hai người bọn họ bày ra một bộ mặt rất tức cười.
Tiêu Nhiên suy nghĩ một chút, cảm giác được cũng không có gì nguy hiểm, vì vậy mang theo bọn họ đi ra ngoài.