Tiêu Nhiên, Mắt Kính bọn họ bốn người đi tới phòng học bên ngoài, gặp hai người ngày hôm qua Tiêu Nhiên đã phong bế công lực.
Hai người nhìn thấy Tiêu Nhiên, vội vàng đi tới nói:
"Sư phó của ta đã tới. Người ở ngay phía sau núi chờ các ngươi." Lời vừa dứt, hai người đã xoay người bỏ chạy rồi.
"Dám quấy nhiễu ta tán gái, ta bất kể ngươi là ai, ngươi nhất định phải chết." Tiêu Nhiên hung hăng nói, "Chúng ta đi, hôm nay ta muốn cho bọn họ biết quấy rầy ta tán gái kết quả sẽ như thế nào, ta muốn bọn họ muốn sống không được mà chết cũng không xong."
Trên đường, Tiêu Nhiên không cẩn thận đụng ngã một nam sinh, nam sinh kia đứng lên mở miệng mắng, Tiêu Nhiên liền dừng bước, sắc mặt trầm xuống.
Nam sinh mới mắng chưa dứt câu, đột nhiên phát hiện một bóng ma hiện ra trong tầm mắt. Nhìn kỹ, một người bao gồm cả cơ thể, vẻ mặt trông rất hung dữ xương xẩu như hai ngón tay chéo đứng ở trước mặt, người nọ xoay người đối diện với tự mình nói:
"Lão Đại, việc nhỏ như thế này làm sao để ngươi tự mình động thủ được chứ? Giao cho ta được rồi."
Nam sinh kia nhìn thấy người làm ngã mình liếc mắt nhìn mình một cái: "Tốt lắm, ngươi nhanh lên một chút, chúng ta còn phải đi đàm phán nữa."
"Lão Đại, đàm phán, vậy bọn họ chẳng phải là xã hội đen thì là gì, ta thế nào lại đen đủi như vậy a, người nào đụng không đụng, lại gặp đúng lão Đại của băng nhóm xã hội đen đụng vào." Nam sinh kia thập phần ảo não. Đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì đó, kiểm điểm một chút về bản thân: "Bọn họ cũng thấy ta đã lớn rồi, chắc không đem ta bán đi hoặc bắt làm khổ sai như động vật chứ! Thương cảm ta còn là một con người trong trắng, ngay cả một nữ sinh ta cũng chưa từng chạm vào a!"
"Vừa rồi ngươi mắng lão Đại chúng ta sao?" Kim Cương chỉ tay thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của nam sinh kia nói.
"Ta không......A! " Lời còn chưa nói xong, Kim Cương đã dùng một tay tóm lấy bả vai nam sinh kia. Nam sinh bị hù dọa đến phát khóc: "Ta …dường như, có mắng một câu!"
Kim Cương nhất thời gia tăng uy lực mấy ngón tay: "Đại ca, đừng a, ta xin lỗi rồi còn chưa được sao? " Nam sinh sợ hãi khóc.
"Kim Cương, ngươi thế nào có thể hù dọa tiểu bằng hữu này chứ? Còn không buông tay " Hầu Tử đi qua, vỗ vỗ cánh tay Kim Cương. "Tiểu đệ đệ, đừng khóc nữa, chỉ cần ngươi đi làm giúp ca ca một việc, chúng ta sẽ tha cho ngươi, ngươi thấy thế nào a?"
Nam sinh kia phỏng chừng bị Kim Cương hù dọa làm cho choáng váng, không hề nghĩ ngợi gì, lập tức đáp ứng.
"Có nhìn thấy nữ sinh mặc bộ đồ màu đỏ kia không? Ngươi chạy tới đem váy của nàng vén lên cho lão tử, việc này chắc ngươi không từ chối rồi." Hầu Tử nhìn chằm chằm vào một nữ sinh vóc người đầy đặn đang đứng ở cạnh sân vận động nói.
"Đại ca, ta không đi được không? " Nam sinh sợ hãi nói.
"Ngươi nói gì?" Hầu Tử nói xong lại vỗ nhẹ vào tay Kim Cương, Kim Cương lập tức duỗi cả hai tay ra, vừa mới định động thủ thì nam sinh kia đã lập tức xoay người phóng về phía sân vận động.
Lúc này, ngay cả Mắt Kính đều bị câu nói của Hầu Tử làm cho hứng thú, mà ba người kia con mắt đã sớm mở thật to nhìn chằm chằm vào nữ sinh kia rồi.
Chỉ thấy nam sinh kia chạy tới đằng sau nữ sinh nọ, vừa mới tóm được vạt váy, chuẩn bị nhấc lên. Đột nhiên, cánh tay của nam sinh kia bị một bàn tay khác nắm lấy, nữ sinh nọ quay đầu lại, một khuôn mặt có thể so sánh như hoa như ngọc động lòng người đập vào trong mắt Tiêu Nhiên bốn người, Hầu Tử nhất thời muốn ói ra đứng như phỗng.
Chỉ thấy nữ sinh nọ bá cổ nam sinh kia nói: "Ta biết trong số nam nhân các ngươi không có một người nào là tốt, hôm nay bổn tiểu thư cao hứng, sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi! Bất quá người ở đây rất đông, ta sẽ thành vô ý, chúng ta đi về phòng, ta cho ngươi xem đầy đủ." Nữ sinh nói xong dắt nam sinh kia như dắt con mình, hướng về phái ký túc mà đi.
Tiêu Nhiên đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích, trên mặt nhìn không ra biểu hiện gì. Một hồi lâu, Tiêu Nhiên đột nhiên nói một câu: "Ta thế nào lại không gặp phải đãi ngộ như vậy chứ?" Chung quanh đã thấy có người ngồi phịch xuống đất. Tiêu Nhiên lúc này trong lòng đang nghĩ ngợi: "Ta lần sau rút kinh nghiệm, không như vậy nữa, dù có như thế nào cũng nên xem rõ tướng mạo nữ sinh rồi hãy động thủ a! Nếu là một mỹ nữ, lại có biểu hiện giống như vừa rồi......" một sự luyến tiếc và hiểu nhầm rõ ràng cứ như vậy được bốn người nói đi nói lại.
Sau đó, mấy người dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Tiêu Nhiên, "Huynh đệ, nghĩ không ra ánh mắt của ngươi lại đặc biệt như vậy, sau này nếu có cơ hội ngươi nên lưu ý giúp ta." Kim Cương rất thành thật nói. "Ta, ta bị oan uổng a!" Tiêu Nhiên ủy khuất nói.
Đến khi Tiêu Nhiên bọn họ đi tới được phía sau núi, đã qua hơn một giờ đồng hồ rồi. Bọn họ nhìn thấy vài người đang giương những ánh mắt tức giận nhìn.
Hầu Tử đi tới phía trước, nhìn đám người kia nói:
"Các ngươi bên kia ai là lão Đại bước ra! Lão Đại của chúng ta đã tới rồi, cần đàm phán gì cũng nhanh lên một chút, lão Đại chúng ta còn có việc."
Bên kia đã có vài người nhất thời choáng váng. "Rõ ràng là gọi ngươi lại để xin lỗi, nhận tội, như thế nào lại biến thành đàm phán rồi?"
Lúc này, một người có khuôn mặt khá già nua, trong mắt như chất chứa lửa giận ngút trời, một trung niên nhân đi ra nói: "Trong số các ngươi ai là Tiêu Nhiên."
Hầu Tử lúc này hỏi: "Ngươi là lão Đại của bọn họ sao? Muốn bắt đầu đàm phán rồi sao?"
"Ta là......" trung niên nhân còn chưa nói xong, một lão già đứng phía sau nhẹ nhàng “Hừm” một tiếng, trung niên nhân lập tức tỉnh ngộ: "Chúng ta không phải đến để đàm phán, chúng ta là tới hỏi tội các ngươi. Ai là Tiêu Nhiên, đứng ra cho ta."
Trung niên nhân thấy đối phương không ai để ý đến hắn, vừa muốn nói tiếp, Nam Cung Sóc vội vàng từ trong đám người đi ra, đi tới gần trung niên nhân nhẹ nhàng rỉ tai hắn nói vài câu.
Trung niên nhân nhìn Tiêu Nhiên nói: "Ngươi chính là Tiêu Nhiên a! Ta là Huyền Thiên Nhất, chưởng môn Nam Cung Minh, hôm nay gặp nhau, ngươi lập tức đem pháp bảo của con ta giao ra đây. Như vậy ta còn có thể tha cho ngươi một mạng."
"Cái gì pháp bảo?" Tiêu Nhiên hỏi,
"Rõ ràng đó là của ta, tại sao ngươi nói là của con ngươi?" Tiêu Nhiên vẻ mặt kỳ quái nhìn Nam Cung Minh. "Ngươi thật đúng là kỳ quái, ta có bán hay không ngươi cũng không hỏi, tại sao vừa mở miệng đã bảo là vật của ngươi."
"Cái gì? Ngươi còn dám bảo ta mua? " Nam Cung Minh phẫn nộ nói. "Hôm nay ngươi không giao ra ta thề sẽ không cho ngươi đi khỏi nơi này."
"Nếu vậy thì thôi! Ta cho con ngươi cơ hội và hắn đều tự nguyện thực hiện, hơn nữa hắn lại không trả ta thù lao, đương nhiên mấy thứ đó thuộc về ta."
"Rõ ràng là ngươi bắt buộc chúng ta, sao lại biến thành chúng tự nguyện?" Nam Cung Sóc tức giận phùng mang trợn mắt quát.
"Ta van ngươi, ngươi dùng chút đầu óc nghĩ lại có được hay không, lúc ấy ngươi không cự tuyệt, hơn nữa ta bảo ngươi làm các động tác ngươi đều là tự nguyện làm, khi đó ta lại không bắt buộc ngươi. Nếu ngươi lúc ấy nói không làm, ta đây nhất định sẽ không bắt ép các ngươi rồi." Tiêu Nhiên chậm rãi nói.
"Ngươi rõ ràng là nói sạo, đem pháp bảo của chúng ta giao ra đây." Nam Cung Sóc vẻ mặt đỏ bừng.
"Ta xem mấy thứ đồ chơi đó cũng không là gì, coi như ta cho ngươi đi!" Tiêu Nhiên từ trong giới chỉ xuất ra một kiện thủ trạc giao cho Nam Cung Minh, Nam Cung Minh nhìn một chút lập tức thu vào trữ vật đai lưng. "Còn mấy kiện pháp bảo khác ngươi cũng giao nốt ra đây."
"Mất rồi, ta đã tặng người khác rồi." Tiêu Nhiên vẻ mặt tỉnh bơ, phảng phất vật cho đi không phải pháp bảo mà là vài lượng kim tiền giống nhau. Nam Cung Minh nhất thời tức giận nhảy dựng lên: "Ngươi đã đem pháp bảo của chúng ta tặng người khác?"
"Đúng, đã tặng người khác. "
"Cho ta biết đó là người nào. "
Tiêu Nhiên chậm rãi chỉ chỉ Mắt Kính, rồi lại chỉ thêm vào trữ vật đai lưng của Mắt Kính. Nam Cung Minh nhìn thấy, vội vàng hướng về Mắt Kính nói: "Đem đai lưng giao ra đây."
Mắt Kính cười cười, "Đai lưng là Tiêu Nhiên đưa cho ta, ta làm sao biết đó là vật của ngươi chứ? Muốn ta giao ra, ngươi đừng mơ." Nói xong nhìn Tiêu Nhiên nói: "Ta sẽ nhận hắn."
Tiêu Nhiên vội vàng khoát tay: "Các ngươi tự mình giải quyết, không nên tìm ta." Rồi làm bộ không hề liên quan. Mà Nam Cung Minh đã nghe từ miệng Nam Cung Sóc, hiểu rõ tình huống, biết Tiêu Nhiên công lực rất cao, ngay cả mình cũng không nắm chắc có thể đối phó, liền chỉ tay vào Mắt Kính: "Đem đai lưng giao ra đây. Nếu không giao, ngươi đừng trách ta không khách khí."
"Ta đã nói rồi, ngươi đừng có mơ." Mắt Kính nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ta sẽ không khách khí nữa." Nam Cung Minh một tay đã bắt đầu cử động. Mắt Kính cũng không hề để ý, chỉ xuất ra một chút chân nguyên hộ thể. Nam Cung Minh hung hăng đánh ra một trảo, còn cách Mắt Kính một thước thì đã không thể tiến thêm được nữa. Nam Cung Minh kinh hãi, vội vàng lui ra phía sau, khẽ liếc Tiêu Nhiên một cái.
"Đừng nhìn ta, việc của các ngươi, các ngươi tự mình giải quyết, ta không nhúng tay." Tiêu Nhiên vội vàng nói.
Nam Cung Minh nghe Tiêu Nhiên nói như vậy đã yên tâm. Chỉ thấy hắn từ trong tay áo xuất ra một thanh hỏa hồng phi kiếm, thanh kiếm vừa được xuất ra đã mang theo liệt hỏa hừng hực, hướng Mắt Kính đâm tới. Tiêu Nhiên nhìn kỹ, đây là trung phẩm vũ khí, vội vàng truyền âm cho Mắt Kính bảo hắn không nên đem phi kiếm này phá hủy. Khi phi kiếm đâm tới trước mặt Mắt Kính, Mắt Kính xuất ra một cỗ kiếm khí sắc bén, lập tức chặt đứt liên lạc giữa Nam Cung Minh cùng phi kiếm. Phi kiếm mất đi sự khống chế, rơi xuống mặt đất. Mắt Kính vội vàng đem phi kiếm thu vào thủ trạc. Nam Cung Minh thấy phi kiếm của mình bị đoạt mất, khẩu khí làm sao có thể nhịn được, một ngụm máu tươi nhất thời văng ra. Nam Cung Minh đang muốn lao tới liều mạng, lão già đứng phía sau đã đi lên, cản hắn lại rồi nói: "Ngươi không phải đối thủ của hắn, để ta đi!"
Lão già kia nhìn Mắt Kính nói: "Vị tiểu hữu này, ngươi bây giờ đem phi kiếm cùng đai lưng giao ra đây, ta để lại ngươi một con đường sống, ta cũng không truy cứu việc này nữa."