Nữ tử kia nghe xong thì khuôn mặt xinh xắn tức đến phát run:”Ngươi đã không biết điều thì đừng trách ta lòng dạ độc ác, đi, tam sư ca!”” Nói xong nàng cùng nam tử kia phi thân ra khỏi ngôi miếu đổ, Tiếu lão đầu thấy bọn họ nói đến là đến, đi là đi, vốn lão còn tưởng rằng hai người này là cố nhân của Phương Kiếm Minh, nhưng giờ thì biết hai người này đối với Phương Kiếm Minh chẳng có ý tốt gì, hét lớn một tiếng nói:”hai tên tiểu oa nhi không biết trời cao đất rộng, trước khi đi tiếp lão phu một chưởng!” Tay phải lão phất ra một cái cách không chưởng, chưởng lực đuổi theo, hai người vừa đến đầu tường nghe được thanh âm của chưởng phong vội vàng quay đầu lại, hai người, bốn chưởng toàn lực đánh ra, chỉ nghe được một tiếng nổ, hai người té xuống tường, không biết có bị thương hay không, Tiếu lão đầu xuất ra một chưởng xong cũng không them liếc mắt nhìn một cái, càng không có ý định đi ra ngoài xem bọn họ có bị gì không, hai tay để vào lòng rồi đi vào phòng của mình.
Chỉ nghe được ở bên ngoài miếu nữ tử lớn tiếng quát:”Xú lão đầu, lão đợi đó, dám đánh ta, ta sẽ méc sư phụ ta dạy cho lão một bài học.” Tiếng bước chân càng ngày càng xa rồi biến mất, trong ngôi miếu đổ nát khôi phục lại sự yên lặng, nàng nguyệt e ấp nấp sau một đám mây đen ở phía trời tây.
Hôm sau, lúc Phương Kiếm Minh thức dậy đã là giữa trưa, khi hắn đi ra thì đã thấy Tiếu lão đầu mua một ít thức ăn từ dưới núi lên, gọi hắn dùng cơm, Tiếu lão đầu lại chạy ra ngoài cũng không biết làm gì. Phương Kiếm Minh ngồi ở chính điện, dùng cơm trưa xong, hắn đi rửa mặt, đêm qua bị hai người kia gây nhốn nháo khiến tâm tình hắn cực kỳ khó chịu, không biết sư phụ của bọn họ là người thế nào, nghe khẩu khí cùng tác phong của nữ tử kia xem ra sư phụ của ả cũng chẳng phải là hạng người tốt lành gì. Đêm qua Tiếu lão đầu đánh bọn họ một chưởng, khiến họ phải nếm mùi đau khổ, lần này xem ra đã gây ra phiền toái cho tiếu lão đầu roài.
Hắn vừa cúi đầu đi vừa suy nghĩ, ra khỏi ngôi miếu đổ, cũng không biết kỳ lân thử đã chạy đi đâu, hắn cũng lười đi tìm kỳ lân thử, nên cứ như thế mà lững thững bước đi, chậm rãi đi quanh núi, khi thấy đã cách ngôi miếu khá xa thì bỗng dưng nghe được tiếng nói chuyện theo gió truyền đến, hắn liền tò mò, ở một nơi như thế này mà vẫn có người đến sao, ngoại trừ một ít thợ săn gan dạ ra thì rất ít người dám đến đây, nhưng gần đây lại hiện lên tin tức “Thiên Hà Bảo Lục” xuất hiện, võ lâm cao thủ lui tới nơi này cũng nhiều hơn. Phương Kiếm Minh phóng nhẹ cước bộ, chậm rãi đi đến, khi đến bên sườn núi, chỉ thấy phía trước có một cánh rừng, ở sâu bên trong rừng có hai người đang đứng.
Phương Kiếm Minh sợ bọn họ phát hiện ra mình nên không dám đến gần, thầm đánh giá một chút rồi mới phi thân lên một cây đại thụ, lúc này chỉ còn cách hai người khoảng năm sáu trượng, Phương Kiếm Minh ở trên đại thụ, vận nội công, nhìn thẳng về phía đó, hai mắt hắn như điện có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hai người đó, hắn nhìn người bên trái trước, người này là một trung niên hán tử, bên hông lộ ra một thanh trường kiếm, Phương Kiếm Minh chuyển sang người kia, còn chưa nhìn rõ khuôn mặt người đó, chỉ mới thấy qua thân hình nhưng lại có cảm giác như đã gặp qua ở đâu rồi, khi nhìn thấy rõ dung mạo đối phương thì Phương Kiếm Minh như là bị sét đánh, trong lòng tràn ngập nỗi vui mừng, cành cây dưới chân lắc lư, việc này hiển nhiên không thể thoát khỏi tai mắt của hai người kia, hai người bọn họ không hẹn mà đồng thời quát:”Ai?”, thân hình nhoáng lên, cả hai người đều xuất ra một chưởng về phía Phương Kiếm Minh, chưởng phong mãnh liệt, kéo theo các lá cây đang rơi xuống thẳng theo chưởng phong, lá cây xoay thành một vòng xoáy, nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, thân mình của Phương Kiếm Minh từ trên cây hạ xuống, cùng lúc với bọn họ xuất chưởng thì cũng hét lớn:”Giác Điên sư huynh, là đệ Kiếm Minh, không thể tưởng tượng được chúng ta lại gặp nhau ở đây, cách biệt tám năm, Giác Điên sư huynh phong thái vẫn như trước.”
Nghe vậy thì hai người đồng thời thu lại chưởng lực, nhưng chưởng phong vẫn chạm vào thân cây, rắc một tiếng, một thân đại thụ lại bị chưởng phong của bọn họ đánh gãy, đại thụ ngã xuống mặt đất kêu lên ầm ầm, nhánh cây hoành vũ, lá cây tán loạn, một thân hình bay thẳng đến chỗ của Phương Kiếm Minh, trơn to đôi mắt kinh ngạc, vui mừng lẫn sợ hãi nói:”Đệ … đệ … là Kiếm Minh?” Phương Kiếm Minh trong lòng kích động không thôi, gật gật đầu nói:”Giác Điên sư huynh, đệ hôm nay đã trưởng thành, thay đổi khá nhiều, mà huynh thì thay đổi không bao nhiêu, nên huynh không nhận ra đệ cũng là dĩ nhiên thôi, nhưng sao y phục của huynh lại rách nát thế này!”
Thấy người nọ trên người y phục thì rách nát vá vụn đủ chỗ, trên mặt thì đen, trên mặt thì lúc nào cũng lộ ra vẻ cười cười, giống như là hắn khinh thường sự việc nào đó, trang phục của hắn giống như là một tên hóa tử <@ăn mày>, nhưng phần dưới của hắn thì lại sạch sẽ, trên tay thì cầm một cây côn, Phương Kiếm Minh đối với chiếc côn này nhớ khá rõ, chính là nhờ vào cây côn này mà Giác Điên sư huynh đã đánh bại Đường Ảnh của Đường Môn, mà Đường Ảnh hiện nay đã là một trong thập đại công tử của võ lâm rồi!
Chỉ thấy người kia cười ha hả nói:”Ai nói là ta không nhận ra đệ, đệ xem, hai con mắt của đệm lông mi, còn có hai cái tai, không phải Phương Kiếm Minh sư đệ thì là ai, Kiếm Minh, đệ đến thật là tốt quá!” Hắn vừa nói vừa đánh một quyền vào vai của Phương Kiếm Minh, cười lớn:”Hôm nay đệ đã trưởng thành rồi, sao rồi, Thanh Thành sư thức không có cùng đệ đến sao? Các người không phải đến để bắt ta về Thiếu Lâm Tự sao?”
Phương Kiếm Minh nghe hắn nói như vậy thì trong lòng cảm thấy kỳ quái, kinh ngạc nói:”Giác Điên sư huynh, huynh nói gì thế? Đệ nghe không hiểu!” Người kia cười ha hả, xoay qua nói với trung niên nhân:”Hồ Bất Quy, hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi, đến lúc đó ngươi cần phải nói rõ ràng, vì cấp cho hai người của Tôn gia một cái công đạo, cho dù ngươi có trốn ta cũng bắt ngươi trở về!” Trung niên nhân kia lạnh lùng cười nói:”Tại hạ đã sớm nói rồi, tại hạ vốn không phải là hung thủ hạ sát Tôn lão đệ, đó là chuyện của các ngươi, đừng nghĩ ngươi là một trong Võ Lâm Thập Đại Công Tử thì ta sẽ sợ ngươi, ta chỉ là thấy ngươi cùng với Hoa bang chủ của Cái Bang có quan hệ tốt, mà ma giáo chúng ta cùng cái bang vốn là giao hảo, nếu không thì ta đã sớm mặc kệ ngươi rồi!” nói xong cũng không thèm quay đầu lại, đi ra khỏi cánh rừng.
Phương Kiếm Minh nghe trung niên hán tử nói xong thì trợn to hai con mắt nhìn Giác Điên, cố ý nhìn lên mái tóc dài trên đầu hắn, vui vẻ nói:”Giác Điên sư huynh, huynh cũng là một trong Võ Lâm Thập Đại Công Tử sao? Huynh chính là người nào trong số đó? Trên đường đi, khắp nơi đệ đều nghe người ta bàn luận về Võ Lâm Thập Đại Công Tử, thì ra Giác Điên sư huynh cũng là một trong số đó!”
Giác điên không hề nghĩ rằng sẽ tương phùng với Phương Kiếm Minh ở một nơi như thế này, trong lòng kích động chẳng kém Phương Kiếm Minh, hắn muốn nói chuyện với Phương Kiếm Minh nên chỉ kéo tay Phương Kiếm Minh, vừa đi vừa nói:”Kiếm Minh, Thập Đại Công Tử bất quá chỉ là hư danh mà thôi, không có gì đáng nói, đệ xem bộ dáng của huynh thế này có thể là công tử hay sao?” Phương Kiếm Minh đột nhiên nghĩ đến một danh hiệu trong Thập Đại Công Tử - Khiếu Hóa Công Tử, đây cũng chính là một người có thể nói là mâu thuẫn nhất trong Võ Lâm Thập Đại Công Tử, đã gọi là Khiếu Hóa rồi sao còn làm Công Tử, cũng không biết võ lâm Bách Hiểu Sinh sao lại sắp xếp danh hiệu như thế, Phương Kiếm Minh đem cái danh hiệu kia so sánh với Giác Điên trong lòng thầm cười, trong thiên hạ này, nếu đã là khiếu hóa rồi mà lại cũng là công tử thì ngoại trừ giác điên sư huynh ra thì ai có thể xứng đáng đây? Giang hồ Bách Hiểu Sinh quả là một anh tài Tuệ Nhãn, Phương Kiếm Minh cười ha hả nói:”giác điên sư huynh, thì ra huynh chính là khiếu hóa công tử, hôm nay huynh đã là Danh Nhân rồi, nhưng mà giác điên sư huynh, không phải huynh đã xuất gia rồi sao, sao trên đầu huynh vẫn còn tóc vậy, hay là sư bá tổ không cho huynh làm hòa thượng?” Giác điên nghe nói thế thì xoay sang nói:”Là ta lén trốn ra khỏi Thiếu Lâm Tự, đệ còn nhớ cái đêm của tám năm trước không, khi ta và đệ cáo biệt, ta không phải đã nói là không muốn làm hòa thượng sao, nhưng hết lần này đến lần khác sư bá tổ lại muốn thế, nhìn thấy đệ ra khỏi Thiếu Lâm, không có ai nói chuyện, cuộc sống quy y của ta lại đến gần, ta không thể nào chịu nổi nên mới mang theo cây gậy này, lặng lẽ trốn xuống núi, không ngờ thoáng cái đã tám năm trôi qua, cũng không biết trưởng môn sư bá tổ, sư tổ, sư phụ họ giờ ra sao rồi? Kiếm Minh, những năm gần đây đệ không phải ở Thiếu Lâm Tự sao, sao lại không biết những chuyện này?”