Xem bài viết đơn
  #11  
Old 16-05-2008, 10:14 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thời gian online: 143224
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 22
CỬU KHÚC TUYỆT ÐỊA LINH ÂM GIÁO



C huỗi thanh âm réo rắt vừa được Ðình Phương dồn tụ nội lực phát ra ngay lập tức tạo cảnh hỗn loạn khắp đương trường, nhất là cho những nhân vật giáo đồ Cửu Âm Giáo. Họ đồng thanh la ó vang trời:
- Khúc Chiêu Hồn đã tái hiện, Thạch Cổ Thôi Hồn đã bị hóa giải. Ðây là cơ hội cho bổn giáo phát huy thanh thế, triệt hạ lũ Thạch Cổ Môn tử đối đầu với bổn giáo Cửu Âm! Tiến lên!
Tào Cần cũng khấp khởi vui mừng hô hoán loạn xạ:
- Diệt trừ Thạch Cổ Môn. Xua đuổi bất luận ai dám đặt chân léo hánh vào Cửu Khúc Tuyệt địa. Tiến công!
Và Tào Cần còn tự thân lao đi, thần tốc tiến về phía Khắc Phượng đang bị Ðoàn Khắc Lân khống chế.
Vào lúc này, Ðoàn Khắc Lân vì cần phải bảo nguyên thủ nhất, dùng nội lực công phu tự phong bế tâm mạch và thính giác ngăn ngừa tác động của Thạch Cổ Thôi Hồn vang lên quá gần và còn bị Âm công Khúc Chiêu Hồn sát phạt. Do đó, dù y có nhìn thấy Tào Cần lao đến gần nhưng phản ứng duy nhất của y chỉ là giữ chặt Khắc Phượng trong tay, quyết không để bất kỳ ai chiếm đoạt.
Hai loại Âm công Thôi hồn và Chiêu hồn vẫn đang sát phạt nhau, làm cho đấu trường đã hỗn loạn càng thêm náo loạn.
Tào Cần khi còn cách Ðoàn Khắc Lân độ hai trượng thì.
"Ù... ù..." Âm công Thôi Hồn vì ù ù phát động ở khoảng cách quá gần nên làm Tào Cần bị bức dội.
Phát hiện nàng lảo đảo, Ðình Phương càng dồn tụ nội lực nhiều hơn vào Âm công Chiêu Hồn Khúc, khiến Âm công Thôi Hồn Thạch Cổ tạm thời bị áp đảo.
Xung quanh đó, giáo đồ Cửu Âm Giáo và môn nhân Thạch Cổ Môn tha hồ loạn đả loạn đánh, tạo nên thảm trạng máu đổ thây rơi cực kỳ tàn khốc.
Âm công Thôi Hồn bị áp đảo là cơ hội cho Tào Cần thu ngắn khoảng cách với Ðoàn Khắc Lân. Nhưng nàng vẫn chưa đủ lực để thật sự tiếp cận và liệu phương giải nguy cho Khắc Phượng.
Ðình Phương vội vận dụng toàn bộ nội nguyên chân lực dồn cả vào Âm công, chỉ suýt nữa là đạt đến cảnh giới vô thức như đã có một lần Ðình Phương đã gặp.
Nhưng vì còn đủ đầy nhận thức nên Ðình Phương thoáng mừng khi thấy Tào Cần cuối cùng cũng đã đạt được mục đích, Khắc Phượng đã được Tào Cần đoạt lại từ tay Ðoàn Khắc Lân.
Nỗi vui mừng đó vừa đến đã lập tức tan biến đi trong Ðình Phương. Do Ðình Phương trông thấy Ðoàn Nam Long tuy bận cả hai tay vì phải nâng cao Thạch Cổ, nhưng lúc phát hiện hành vi của Tào Cần, Ðoàn Nam Long vẫn có cách để can thiệp và ngăn Tào Cần lại. Ðó là miệng của Ðoàn Nam Long chợt nhếch lên thành một nụ cười độc ác, và từ đó liền phát ra một tia chớp bạc, xuất phát từ miệng Ðoàn Nam Long xé gió lao thật nhanh vào Tào Cần.
Ðình Phương nhìn thấy chỉ suýt nữa là ngừng phát động Âm công Chiêu Hồn Khúc để cất lên lời hô hoán đề tỉnh Tào Cần.
Tuy nhiên Tào Cần cũng đã phát hiện lối phóng ám khí thập phần kỳ quái của Ðoàn Nam Long, nàng vội lôi Khắc Phượng cùng dịch bộ, tránh thoát mũi ám khí trong gang tấc.
Vừa vặn lúc này, Ðoàn Nam Long chờ Tào Cần dịch người chuyển vị nhưng chưa kịp ổn định cước bộ, lại há miệng phóng ra một lúc hai mũi ám khí lấp loáng bạc.
Ðình Phương trông thấy thất kinh, lập tức ngừng ngay chuỗi Âm công và há miệng gào thật to:
- Hãy cẩn trọng với ám...
Ðình Phương chỉ có thể kêu đến đó mà thôi. Vì lúc Ðình Phương ngừng phát động Âm công thì cũng là tạo cơ hội cho Thạch Cổ Thôi Hồn độc chiếm không gian, mặc tình vang lên thành những loạt âm thanh ù ù đáng sợ.
Tác động của Thạch Cổ Thôi Hồn lập tức giáng vào tâm thất của Tào Cần và Khắc Phượng là hai nhân vật đứng gần nơi phát động nhất. Cả hai nàng như bị một lực đạo vô hình chấn dội, lảo đảo ngã lùi về phía sau và chực chờ khuỵu xuống.
Ðình Phương thất kinh, vội phát động trở lại Khúc Chiêu Hồn.
"U... u..." Sự xuất hiện trở lại của khúc Chiêu Hồn làm cân bằng cục diện. Nhờ đó, Tào Cần và Khắc Phượng cũng kịp thời định thần đứng yên và may mắn hơn nữa là loạt ám khí do Ðoàn Nam Long phát ra cũng vì sự khựng lại của hai nàng mà mất đối tượng. Chúng chỉ lao sượt qua hai nàng.
Ðình Phương nhờ đó bình tâm tiếp tục dùng Âm công Khúc Chiêu Hồn vừa hóa giải vừa áp đảo Âm công Thạch Cổ Thôi Hồn.
Mãi lo dùng Âm công sát phạt lẫn nhau, Ðình Phương và lão nhân Tý Ngọ Ðộc Quân hầu như không còn quan tâm đến chuyện gì khác đang ngấm ngầm diễn ra bên cạnh.
Ðình Phương chợt giật mình ngừng phát Âm công ngay lúc ở hậu tâm bỗng có một bàn tay đè áp vào.
Và khi Âm công Khúc Chiêu Hồn không còn, ngoài một câu nói lạnh lùng độc ác đang chầm chậm rót vào tai, Ðình Phương còn phát giác loạt thanh âm ù ù Thạch Cổ Thôi Hồn cũng đã ngừng bặt không hiểu từ lúc nào. Và kẻ đang nói vào tai Ðình Phương chẳng ai khác ngoài lão Quái Y:
- Như chúng ta đã chậm rồi đấy, tiểu tử. Thủy Hà Thạch Tán Quang ở quanh đây đều bị Âm công phá vỡ, đã có người xông vào Cửu Khúc chỉ vừa mới đây thôi. Bây giờ thì đến lượt chúng ta. Ði!
Ðình Phương đến lúc này mới chú mục nhìn toàn bộ cảnh quan xung quanh.
Quả nhiên cảnh Tán Quang đã không còn, bọn giáo đồ Cửu Âm Giáo và môn nhân Thạch Cổ Môn đến lúc này cũng mới nhìn rõ mặt nhau. Bọn họ đang thi nhau nhảy tán loạn vì phát hiện họ và thù nhân đã đứng cạnh từ lúc nào không biết.
Ðồng thời Ðình Phương cũng nhìn thấy Tào Cần và Khắc Phượng đang bị nhiều nhân vật lạ mặt vây hãm. Và dụng ý của những nhân vật này là dường như đang muốn bức dồn Tào Cần cung Khắc Phượng phải đi theo bọn họ đến một chỗ mà Tào Cần và Khắc Phượng dù không muốn đi cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Như đoán hiểu Ðình Phương đang có suy nghĩ và nghi vấn gì, Quái Y vừa tiếp tục uy hiếp Ðình Phương vừa lạnh lùng lên tiếng:
- Lúc lớp đá Thủy Hà Thạch Tán Quang bi Âm Công phá vỡ, ở chỗ đó có một huyệt khẩu lộ ra. Lão Tý Ngọ Ðộc Quân đã bị một nhân vật thần bí đưa vào đó, còn bọn kia là lũ thuộc hạ cũng mới xuất hiện. Chúng đang cưỡng ép hai ả nha đầu mà ngươi quan tâm cùng đi vào đó. Ta nghĩ đấy chính là lối xuất nhập với nhị vị e khó lường.
Vì đi ở phía sau nên Quái Y nào nhìn thấy ánh mắt ra hiệu Ðình Phương vừa dành cho Sắc Quái. Và câu nói của Ðình Phương buộc lão phải nghi ngại hỏi Sắc Quái:
- Tiểu tử nói như thế là ý gì, lão Sắc?
Sắc Quái vì đã nhìn theo ánh mắt ra hiệu của Ðình Phương nên thất kinh, vội thì thào dặn Quái Y:
- Không hiểu vì lẽ gì bọn giáo đồ Cửu Âm Giáo đã không đi vào huyệt khẩu mà còn chú mục nhìn chằm chằm vào chúng ta. Xem ra Quái Y ngươi đừng nên để chúng nhìn thấy cảnh tiểu tử bị uy hiếp thì hơn.
Quái Y chột dạ:
- Sao lạ vậy?
Ðình Phương mỉm cười:
- Không lẽ lão là người mau quên thế sao? Phần họ thì họ không quên, họ vẫn nhớ là ai vừa dùng khúc Chiêu Hồn cứu giúp họ. Hoặc nói khác đi, vì họ đang nghĩ nhị vị là bằng hữu của tại hạ, mặc nhiên họ cho phép nhị vị cùng theo chân tại hạ tiến vào Cửu Khúc. Tại hạ giải thích như thế ắt nhị vị đã hiểu?Quái Y rùng mình khắp lượt:
- Ngươi muốn nói, dường như họ đã xem ngươi là giáo chủ Cửu Âm Giáo? Và bọn ta sẽ nguy nếu ngươi cho họ biết ngươi đang bị bọn ta uy hiếp?
Ðình Phương vẫn cứ tươi cười:
- Ðấy là nguyên do khiến tại hạ bảo nhị vị thiển cận. Thôi nào, lão có thể thu tay về được rồi. Chúng ta sắp đi ngang qua họ, nếu có đủ đởm lược lão cứ thử để nguyên tay ở đấy đi!?
Quái Y len lén thu tay về nhưng vẫn áy náy:
- Ta thu tay về ngộ nhỡ ngươi vẫn trở mặt thì sao? Ngươi là tiểu tử có quá nhiều tâm cơ ta không thể không đề phòng.
Ðình Phương tuy miệng tươi cười nhưng vẫn tìm cách bật ra tiếng rít qua kẽ răng:
- Ðấy là thái độ quá lo xa của nhị vị. Thôi nào, cười lên nào. Nếu không thể cười thì phải cố tạo vẻ mặt tươi tỉnh. Hừ, tốt rồi đấy, cứ giữ nguyên gương mặt như thế và nghe tại hạ giải thích đây. Vì tại hạ là người mà bình sinh chưa hề biết nuốt lời cùng ai bao giờ, hơn nữa, Tào Cần và Khắc Phượng đang gặp nguy, tội gì tại hạ không đưa nhị vi cùng vào. Ðông tay vỗ nên kêu, có nhị vị dĩ nhiên vẫn hơn một mình tại hạ độc xông vào. Rõ chưa? Hừ!
Giáo đồ Cửu Âm Giáo sau một lúc lâu cùng môn nhân Thạch Cổ Môn loạn đả đánh nhau, y phục người nào người nấy đều xơ xác hoặc dính nhiều huyết tích trông rất thảm. Tuy nhiên lúc ấy Ðình Phương cùng Nhị quái đi ngang, người nào người nấy dù mệt mỏi đến thế nào đi nữa cũng cố gắng chi trì vẻ nghiêm cẩn va nể phục, chờ và nhìn bọn Ðình Phương ba người ắt thế nào cũng đi ngang qua.
Và Nhị Quái không thể không phát lo ngay ngáy nhất là lúc nghe từng lời hầu như là thì thầm tin tưởng và kỳ vọng do những nhân vật Cửu Âm Giáo cố ý phát ra khi đến lượt đi ngang qua chỗ họ đứng.
Ðại loại đó là những lời tôn kính dành cho Ðình Phương, nhân vật vừa thi triển Khúc Chiêu Hồn, tuyệt kỹ Cửu Âm Giáo ứng cứu họ. Ðồng thời ngữ điệu họ cùng lúc nói những lời thì thầm gởi gấm này lại là thứ ngữ điệu chỉ có thể do thuộc hạ dành cho chủ nhân, cho giáo chủ. Qua đó có thể đoán họ đã mặc nhiên xem Ðình Phương là Giáo chủ của họ, Giáo chủ Cửu Âm Giáo.
Nhị Quái càng nghe càng cảm nhận như đang có một đợt băng giá chợt xuất hiện và phủ chụp toàn thân cả hai.
Nhị Quái không lạnh mà run, khiến chỉ chút nữa cả hai đã dừng lại không dám cùng Ðình Phương đi ngang bọn người Cửu Âm Giáo để tiến vào tuyệt khẩu nữa.
Tuy vậy diễn tiến của sự việc chỉ dừng lại ở mức độ đó, mọi nguy hiểm vẫn không phát sinh một khi Ðình Phương vẫn đi cạnh Nhị quái và hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào dù là ngấm ngầm để ám thị cho giáo đồ Cửu Âm Giáo biết bản thân Ðình Phương đang bị Nhị Quái uy hiếp. Bằng không đây là điều mà Nhị quái thừa rõ chỉ cần Ðình Phương kêu lên một tiếng thôi lập tức giáo đồ Cửu Âm Giáo sẽ xông ùa vào và sinh mạng Nhị quái chỉ có chết và chết. Không thể nào tìm được phương cứu vãn, một chút sinh cơ cũng không.
Diễn biến này khiến Sắc Quái không thể không thì thào hỏi Ðình Phương, lúc họ đã vượt qua hàng người Cửu Âm Giáo và chỉ còn vài trượng nữa là bước vào huyệt khẩu.
- Rốt cuộc ngươi thật sự muốn lợi dụng bọn ta trong việc giải nguy cho hai nha đầu kia?
Ðình Phương cười lạt va lào thào hỏi ngược lại:
- Bản lãnh của lão so với Tý Ngọ Ðộc Quân là thế nào, giả như đối phương không dùng đến Thạch Cổ Thôi Hồn? Liệu lão đủ bản lãnh đương đầu?
Quái Y cũng thì thào:
- Ngươi lúc nãy nghe ta nói không rõ sao? Tý Ngọ Ðộc Quân gần như là bị một nhân vật thần bí đưa vào Cửu Khúc, nhân vật mà chúng ta sắp sửa đương đầu đâu còn là lão Tý Ngọ Ðộc Quân?
Ðình Phương vẫn giữ nguyên nụ cười lạt và bây giờ còn kèm thêm cái nhún vai:
-Tất cả chỉ là ngụy tạo. Vì bề ngoài, như lão vừa thấy, có vẻ như Tý Ngọ Ðộc Quân bị người uy hiếp nhưng kỳ thực, nếu tại hạ đoán không nhầm thì nhân vật đó chính là chủ nhân của lão Tý Ngọ Ðộc Quân. Và cả hai đều là những cao nhân đại cao thủ chúng ta cần phải đương đầu.
Quái Y kinh nghi:
- Nhưng nếu đúng như ngươi nói, bọn chúng cố ý ngụy tạo như thế là có dụng ý gì?
Ðình Phương toan giải thích bất đồ nghe từ phía sau có tiếng quát của lão khất cái Tàn Cước Cái vang lên vẻ dận dừ:
-Tiểu tử ngươi vẫn quyết giúp Cửu Âm Giáo khai mở Cửu Khúc, đi vào tuyệt địa ư?
Ðình Phương vội quay lại và thất sắc nhìn Tàn Cước Cái đang cõng Vân Mộng Tiên Tử đang dẫn đầu một nhóm đông người Thất Ðại Phái.
Không những thế, Vân Mộng Tiên Tử vừa nhìn thấy Ðình Phương quay lại đã phẫn nộ quát vang:
- Câu tặc tử ngông cuồng, Tuyết nhi không phải vì nghe lời mê hoặc đã bỏ đi cùng ngươi ư? Tuyết nhi đâu? Nói mau!
Ðình Phương toan đáp thì Quái Y đứng bên cạnh chợt cao giọng hô hoán:- Bọn ta vì tiền đồ Cửu Âm Giáo, đương nhiên không thể không tiến vào Cửu Khúc Tuyệt Ðịa. Bọn Thất Ðại Phái các ngươi giám ngăn cản ư?
Còn chưa hiểu vì sao Quái Y lại có lời lẽ và thái độ này, với hàm ý rõ ràng là lão đứng về phe Cửu Âm Giáo, Ðình Phương bỗng giật mình khi nghe Sắc Quái cố ý hô to:
- Bọn ta sẽ cùng Cao Ðình Phương giáo chủ tiến vào Cửu Khúc Tuyệt Ðịa. Nếu có người ngăn cản, phiền chư huynh đệ Cửu Âm Giáo lo liệu hộ cho.
Lập tức những giáo đồ Cửu Âm Giáo nhất tề hô vang:
- Kẻ nào ngăn cản, kẻ đó phải chết!
- Mối hận Thất Ðại Phái từng gây cho bổn Giáo ba mươi năm trước, nay đã đến ngày báo phục. Giết hết Thất Ðại Phái!
- Xông lên. Tất cả cùng xông lên, giết chết kẻ nào dám ngăn cản Giáo chủ bổn giáo tiến vào cấm địa!
- Giết!!
Diễn biến xảy ra quá nhanh, lúc Sắc Quái dứt lời thì cũng là lúc giáo đồ Cửu Âm Giáo miệng hô hoán thì cứ hô hoán còn bản thân họ thì đã ào ào như thác lũ xông vào tấn công những nhân vật Thất Ðại Phái đang do Tàn Cước Cái và Vân Mộng Tiên Tử dẫn đầu.
Cảnh loạn chiến đã xảy ra và Ðình Phương hầu như bất lực, không thể nào ngăn cản kịp.
Ðình Phương còn thấy Tàn Cước Cái vừa cười ngạo nghễ vừa xông tán loạn vào bọn giáo đồ Cửu Âm Giáo:
- Bọn tà ma các người đúng là một lũ chưa nhìn thấy quan tài nên chưa sa lệ. Hôm nay, để diệt trừ tận gốc mầm mống đại họa cho Võ lâm, bọn ngươi đừng trách Tàn Cước Cái ta độc ác. Ha...ha...
Và cùng với lão những nhân vật đứng đầu Thất Ðại Phái, như Vô Toàn Ðại sư, Nhất Ðàm Ðạo Trưởng..., cùng như Vân Mộng Tiên Tử, đều đồng lạo xông vào lũ giáo đồ Cửu Âm Giáo. Bọn họ như đã có chủ định từ trước, đều đại khai sát giới, tha hồ vận dụng tuyệt kỹ sở học, cùng nhau diễn khai một trường thảm sát mà Ðình Phương chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Ðứng cạnh Ðình Phương, lão Quái Y bật cười đắc ý:
- Như vậy là tốt. Giờ thì chẳng còn ai ngăn cản chúng ta tiến vào Cửu Khúc Tuyệt Ðịa. Kế tá đao sát nhân được vận dụng lúc này quả là thích hợp. Ha...ha...
Sắc Quái thì hất hàm bảo Ðình Phương:
- Ngươi còn chờ gì nữa? Ngươi cũng đâu muốn Cửu Âm Giáo tồn tại, đúng không? Vậy thì cứ để chúng giúp ngươi ngăn cản những nhân vật đang có ý giết ngươi, chúng ta nên đi bây giờ thì hơn. Ðình Phương quắc mắt nhìn Nhị quái:
- Vì muốn sớm lọt vào Tuyệt địa, nhị vị nhẫn tâm tạo ra cảnh thảm tuyệt nhân hoàn như thế này ư? Nhị vị muốn vào thì cứ vào. Phần tại hạ thì...
Quái Y chợt bĩu môi:
- Ngươi định thế nào? Nếu muốn giúp Cửu Âm Giáo thì chỉ có mỗi một cách mà thôi. Ðó là ngươi chỉ có thể xuất hiện trong tư cách một Giáo chủ. Và với tư cách đó ngươi mặc nhiên công khai thừa nhận ngươi là đại công địch võ lâm, càng khiến ngươi sau này khó bề biện giải, giả như mỗi bước ngươi đi đều bị Thất Ðại Phái gây khó dễ. Hay ngươi muốn giúp Thất Ðại Phái sớm tiêu diệt lũ Cửu Âm Giáo? Vậy thì cảnh thảm tuyệt nhân hoàn gì đó ngươi vừa nói cũng một phần là ngươi gây ra, đúng không? Nghĩa là ngươi đừng vội trách bọn ta nhẫn tâm. Hừ!
Lúc này giáo đồ Cửu Âm Giáo đã có khá nhiều người ngã gục. Họ không đương nổi võ học và lòng căm phẫn của quần hùng Thất Ðại Phái. Ðình Phương càng mục kích càng hãi hùng và càng thêm giận Nhị quái:
- Nhưng nhìn họ chết thảm thế này...
Quái Y chợt gằn giọng:
- Ngươi nên lo cho thân ngươi thì hơn. Há lẽ ngươi tưởng ta cứ mãi mãi bị ngươi che mắt?
Ðình Phương nghi hoặc nhìn lão Quái Y:
- Tại hạ che mắt lão điều gì?
Quái Y tủm tỉm cười:
- Kể ra ngươi cũng lắm tâm cơ và cũng có nhiều thủ đoạn. Nhưng ngươi có biết chính sự thông tuệ của ngươi đang hại ngươi không?
Ðình Phương ngỡ ngàng:
- Lão nói thế là ý đồ gì?
Quái Y dò xét khắp người Ðình Phương:
- Dường như ngươi Cửu Quỉ Diêm La Công và khi nãy, là ngươi cố tình để ta giúp ngươi dồn độc tố vào hai đại kinh mạch, một ở Nhâm và một ở mạch Ðốc? Ðiều đó dù có lợi cho ngươi ở điểm nào ta không cần biết nhưng có một điều ta đang chắc chắn biết là lúc này độc tố đó đã chạy thẳng vào Huyền Quan, nơi sinh tử nhất đối với người luyện võ. Chỉ hai canh giờ nữa thôi, nếu ngươi không tìm ra phương dược giải độc, ta e sinh mạng ngươi cũng chẳng còn. Và với thời hạn vừa là cấp bách vừa là ngặt nghèo như thế ta thật không hiểu liệu có đủ cho ngươi vượt qua Cửu Khúc và lọt vào Tuyệt Ðịa chăng? Ngươi nên cân nhắc thật kỹ trước khi có bất kỳ hành động nào ngu xuẩn.
Ðình Phương bàng hoàng:
- Những lời này đều là thật chứ?Quái Y bật cười:
- Người quên là ta vốn dĩ thành danh là Quái Y sao? Nếu vẫn còn chưa tin, ngươi thử xem, thử một lần dồn lực vào đan điền ắt sẽ minh bạch? Ha...ha...
Ðình Phương liền vận lực và lập tức thất sắc do phát hiện nội nguyên chân lực bán thân chợt nhộn nhạo cả lên, hầu như sắp đưa đến tình trạng là Ðình Phương không thể nào khống chế hoặc điều động theo ý muốn. Chứng tỏ lời Quái Y vừa nói là có thật.
Sắc Quái trông thấy sắc mặt Ðình Phương như thế liền cuống cuồng hối thúc:
- Ðừng để quá muộn, tiểu tử. Hãy đi nào.
Sắc mặt của Ðình Phương một lần nữa biến đổi. Và bất ngờ, Ðình Phương nói như quát bảo Nhị Quái:
- Mau bế kín thính nhĩ. Bịt càng chặt hai tai càng tốt. Nhanh lên.
Ðoạn Ðình Phương vận lực, há miệng quát thật to:
- Mọi người nghe đây, Cao Ðình Phương tại hạ là người sắp chết, sinh mạng chẳng thể kéo dài quá hai canh giờ nữa, đây là lời cuối cùng tại hạ dành cho chư vị. Trước hết là cho giáo chúng Cửu Âm Giáo: Chư vị đừng chông mong sẽ có ngày quí Giáo hưng môn phục phái. Tất cả hãy quay về đi, vì tại hạ sắp phá hủy những gì có trong Tuyệt địa. Riêng Thất Ðại Phái thì nghe đây. Ðừng quá lạm sát nữa, đừng tạo thêm cảnh thảm tuyệt nhân hoàn nữa. Tất cả hãy đi đi. Nếu chậm chân thì đừng oán trách thống hận sau này. U...u...u...
Vẫn há to miệng như thế, Ðình Phương bất ngờ bật phát lên chuỗi thanh âm réo rắt của Khúc Chiêu Hồn, một loại Âm công mà hầu như chưa bao giờ Ðình Phương tận lực phát ra như lúc này.
Vì thế, dưới tác động kỳ quái và kinh khiếp của Khúc Chiêu Hồn, tất cả những ai đang giao chiến đều bị rùng mình và chấn động khắp lượt. Ðến cử động họ còn không thể thì nói gì đến việc phát chiêu tiếp tục động thủ.
"U...ú...ú..." Thoạt nhìn thấy tất cả đều bàng hoàng bật thoái, cảnh giao chiến tàm ngừng, Ðình Phương vừa tiếp tục phát ra Khúc Chiêu Hồn, vừa thần tốc xoay người chạy vào huyệt khẩu.
"Vút" Nhị quái tuy có khiếp hãi uy lực của Khúc Chiêu Hồn nhưng một phần vì đã kịp phong bế thính nhĩ, bịt hai tai theo lời Ðình Phương đã dặn; phần vì không muốn bỏ qua cơ hội chiếm hữu nhiều di học thượng thừa có trong Tuyệt địa nên cũng vội chạy vào huyệt khẩu theo Ðình Phương.
"Vút" "Vút!" Ðình Phương đi quá nhanh nên không có cơ hội nghe tiếng Ðoan Mộc Tuyết đang văng vẳng từ xa đưa đến:
- Phương ca!! Ðừng đi vào Tuyệt địa!! Mau dừng lại, Phương ca...
Nhưng Ðình Phương đã đi mất hút vào huyệt khẩu, chỉ còn lại chuỗi ân thanh Khúc Chiêu Hồn là cứ lồng lộng vang ra.
"ú...ú.." Chợt, "Ầm..." Tiếng chấn động làm Nhị quái giật mình quay lại nhìn.
Huyệt khẩu họ vừa chui vào đã bị một tảng đá cực to từ trên lăn xuống bịt kín. Mọi lối xuất nhập kể như chẳng còn.
Nhìn thấy thế, Nhị quái biến sắc, biết rất rõ họ đang tự dấn thân vào tử lộ.
Tuy vậy, vì đã lỡ, họ chỉ còn mỗi một cách duy nhất là đành theo chân Ðình Phương.
Chợt, "ù...ù.." Tiếng Thạch Cổ Thôi Hồn phát động bỗng vang lên, làm Khúc Chiêu Hồn mất đi phần nào tác động.
Nhân đó từ bên trong chọt có một tràng cười ngạo nghễ vọng ra:
- Ngươi có thể ngưng Khúc Chiêu Hồn được rồi đấy. Nhược bằng ngươi bất tuân chỉ e hai tiêu liễu đầu Tào Cần và Khắc Phượng lại là hai sinh mạng đầu tiên phải chết vì Khúc Chiêu Hồn của chính ngươi. Hi vọng lời nhắc nhở này là không quá muộn. Ha...ha..
Ðó là loạt cười tràn đầy nội lực, với khí thế như muốn át cả hai loạt âm thanh Chiêu Hồn và Thôi Hồn, làm Nhị quái thật sự rúng động đến phải đưa mắt nhìn quanh, tìm xem nhân vật nào là chủ nhân của loạt cười kinh khiếp nọ.
Ðình Phương cũng vì thất kinh nên vội ngừng ngay chuỗi thanh âm Chiêu Hồn, bật thành tiếng quát, hỏi vọng vào trong:
- Phải chăng tôn giá đúng là nhân vật Cao Ðình Phương đã hai lần chạm mặt? Là chủ nhân của Lão Trường, lão Thiên, cũng là chủ nhân của Nhị Quân Lôi Phong - Tý Ngọ?!
Quái Y rùng mình:
- Sao ngươi lại lôi cả lão Thiên vào đây? Vì trên đời này để có một nhân vật đủ uy lực làm chủ nhân của cùng một lúc những cao nhân ngươi vừa kể, ta e không thể có!
Thấy Quái Y hỏi tuy khẽ nhưng do cảnh quang lúc này, phần thì đã về chiều phần thì thanh âm của tiếng cười và của hai loạt Âm công Chiêu Hồn - Thôi Hồn đã không còn nữa nên âm thanh giọng nói của lão càng làm cho bầu không khí thêm nghiêm trọng khẩn trương.
Và điều này khiến Ðình Phương chợt nghe gai khắp người vì bỗng nghĩ đến một việc. Ðình Phương bất giác cũng lên tiếng kêu khe khẽ:
- Ôi chao! Chúng không những đã châm chân mà dường như còn tự chui đầu vào cạm bẫy. Nhân vật đó đã chiếm hữu moi di vật trong Tuyệt địa rồi, đã nhờ mảnh kim thiết Ðộc Cước Quỉ mà chiếm hữu tất cả rồi.
Ðáp lại tiếng kêu dù là khẽ của Ðình Phương, loạt cười lúc nãy lại vang lên:
- Ngươi tự hào ngươi thông tuệ nhưng lần này sự thông tuệ của ngươi đã đánh lừa ngươi. Thôi, đừng võ đoán nữa, ngươi hãy vào đây rồi sẽ rõ, sẽ minh bạch tất cả. Ha...ha...
Sắc Quái chợt chạm vào Ðình Phương:
- Vào thì vào, không lẽ ngươi sợ? Tuy đằng nào rồi cũng chết nhưng thà chết minh bạch vẫn hơn. Vào đi.
Lời lẽ đầy phấn khích của Sắc Quái giúp Ðình Phương trấn tĩnh. Nhìn Nhị quái, Ðình Phương cười lạt:
- Tại hạ lâm vào cảnh này là vì muốn giải nguy cho Tào Cần và Khắc Phượng, dẫu chết cũng không hối tiếc. Phần nhị vị, chính tham vọng đã đẩy nhị vị vào cảnh ngộ này, không thấy chết như thế là uổng phí ư?
Quái Y chợt cau mặt:
- Ngươi nói như thế là có y gì? Bảo bọn ta chết uổng phải chăng ngươi có việc cần nhờ và có cách giúp bọn ta an toàn lui ra?
Ðình Phương thán phục, nhìn Quái Y:
- Tâm cơ của lão quả đáng khâm phục, không sai, tại hạ đang có ý nhờ hai lão đây.
Ðoạn Ðình Phương hạ thấp giọng:
- Tuy rằng tại hạ chưa thể đoán nhân vật nọ thật sự có âm mưu gì nhưng qua mọi điều đã biết, đã nghe và đã thấy, tại hạ có cảm nhận đây là một âm mưu vô tiền khoáng hậu. Do đó, tại hạ một đề xuất. Vì đằng nào cũng chết nên tại hạ định sẽ cùng đối phương liều mạng một phen chỉ xin nhờ nhị vị một việc thôi.
Quái Y cũng hạ thấp giọng:
- Ngươi muốn nhờ bọn ta đưa hai tiểu nha đầu cùng chạy: Há lẽ lão Tý Ngọ Ðộc Quân chịu đứng yên cho bọn ta muốn làm gì thì làm ư?
Ðình Phương lắc đầu, bảo:
- Càng đông người càng khó thoát. Huống chi tại hạ đâu đủ tin tưởng để ủy thác sinh mạng của hai nàng vào tay nhị vị?Sắc Quái hoang mang và nôn nóng:
- Vậy rốt cuộc ý của ngươi là thế nào?
Ðình Phương nghiêm mặt:
- Tại hạ chỉ xin nhị vị đừng vì bất kỳ lý do gì mà luyến tiếc, cứ muốn nấn ná mãi ở đây. Hãy cứ chạy, thật cật lực mà chạy. Và nếu thoát, hừ, nếu nhị vị thật sự có cơ hội thoát, thì điều trước tiên là nên tìm một chỗ kín đáo để ẩn thân, càng kín càng tốt. Ðể mai hậu, a... tại hạ thật chẳng biết nói thế nào cho rõ. ý tại hạ là chí ít phải có một ai đó trong chúng ta vẫn còn sống, để sau này thuật lại từng diễn biến xảy ra hôm nay cho moi người nghe. Phải có một người nghe biết va thuật lại.
Sắc Quái thở dài và nhún vai nhìn Quái Y:
- Lão Quái Y ngươi có hiểu tiểu tử rốt cuộc là muốn ám thị điều gì không?
Quái Y sau một thoáng ngẫm nghĩ chợt gật đầu:
- Tuy chỉ là mơ hồ nhưng có phần nào hiểu.
Ðình Phương thật sự vui mừng mỉm cười với Quái Y:
- Tại hạ thật không ngờ lại có lúc chúng ta nhờ cậy lẫn nhau. Hãy chú tâm từng động tác của tại hạ. Và khi phát hiện một dâu hiệu nào đó bất kỳ, hy vọng nhị vị hãy lo chạy và chạy, những gì còn lại cứ để mặc tại hạ đối phó. Ðược chứ?
Quái Y miễn cưỡng gật đầu:
- Dường như ngươi cũng chưa đoán biết điều gì sắp sảy ra? Nhưng không sao, tham sinh úy tử vốn là thói quen và cũng là bản năng giúp bọn ta cho đến tận lúc này vẫn toàn mạng. Ðược, đến lúc đó không cần ai xui bảo, bọn ta cũng sẽ cật lực bỏ chạy. Ngươi yên tâm rồi chứ?
Sắc Quái thì vẫn cứ nôn nóng, muốn một lần nhìn cho biết thế nào là Cửu Khúc Tuyệt Ðịa của Cửu Âm Giáo?
- Chúng ta vào được chưa?
Ðình Phương gật đầu và tự biết thế là chẳng còn trông mong gì vào Sắc Quái. Lão sẽ không bỏ chạy nếu vẫn chưa đắc thủ một di vật nào đó trong Tuyệt địa. Và chính điều này làm cho sinh mạng lão kể như đã bị định đoạt. Ðành chỉ còn trông chờ vào bản năng tham sinh úy tử của một mình lão Quái Y mà thôi.
Ðình Phương chầm chậm tiến vào sâu hơn, theo một sơn đạo ngoằn nghèo mà người đi sau nếu cách người đi trước hơn trượng ắt khó lòng nhìn thấy nhau. Huống chi đây là lúc nhập nhoạng tối, càng làm cho sơn đạo thêm tối âm u khiến tầm thị tuyến càng thêm giới hạn.
đi được mươi mười lăm trượng, khoảng không gian trước mắt Ðình Phương chợt mở rộng ra, làm cho địa hình hiện rõ, hóa thành một lũng núi với nhiều cảnh sắc có đến thiên hình vạn trạng, tao thêm cảm giác rùng rợn cho bất kỳ ai lần đầu tiên đặt chân vào.Chú ý đến các vách đá và các cây cối vô tình tạo thành muốn nghìn cảnh trạng lạ lùng. Sắc Quái bất giác lên tiếng:
- Không lẽ chúng ta đã vượt qua Cửu Khúc? Và đây là Tuyệt địa ẩn chứa nhiều di vật của Cửu Âm Giáo trước kia?
Quái Y thì chú ý đến hai hàng người lạ mặt, là những nhân vật đã từng bắt ép Tào Cần và Khắc Phượng đi vào huyệt khẩu. Và lúc này hai hàng người đang rải rác đứng dài theo hai bên vách đá, chỉ suýt nữa là hòa lẫn vào những cảnh sắc lạ kỳ của những mõm đá thiên hình vạn trạng tạo ra che lấp họ. Quái Y lẩm bẩm:
- Bọn họ hành động vừa thận mật vừa nghiêm cẩn, như thể đã được đào luyện từ rất lâu. Không lẽ đây là một Bang môn pháo bí mật, khắp giang hồ không một ai biết đến?
Ðình Phương nhờ vô tình ngó sâu vào trong, dọc theo hai hàng người và nhìn vào một điểm mơ hồ nào đó vốn là chỗ giao nhau của hai hàng người, nên tình cờ phát hiện một khuôn mặt nửa lạ nửa quen. Không nghĩ đó là khuôn mặt lại có thể nhìn thấy lúc này, Ðình Phương kinh nghi, khẽ hỏi Nhị quái:
- Nhị vị ắt đã từng biết rõ diện mạo của lão Thiên? Phải chăng đó là thủ cấp của lão?
Nhìn theo hướng Ðình Phương đang nhìn Sắc Quái bật kêu hoảng:
- Thiên địa quỉ thần ôi! Không là thủ cấp của lão Thiên thì còn là của ai? Sao lão Thiên lại chết thảm thế này?
Quái Y cũng nhìn và dĩ nhiên thấy ở mãi sâu trong đó là một hốc đá có hình thù như một thạch bàn. Chễm chệ trên bề mặt tương đối phẳng của thạch bàn quả nhiên chỉ có mỗi một cái đầu và đúng là đầu của lão Thiên, một trong tứ đại cao nhân Trường - Hận - Thiên - Thu. Vậy mà giờ đây phần duy nhất của lão Thiên được phép tông tại chỉ là một thủ cấp. Quái Y rúng động:
- Chỉ là thuộc hạ của Bang môn phái này và do phạm trọng tội nên lão Thiên mới nhận kết cục bi thảm là thế. Ðây là Bang môn phái gì?
Dường như hai hàng người chỉ chờ đợi mỗi một câu hỏi này, bất luận là do ai lên tiếng... Do đó, Quái Y vừa dứt lời thì hai hàng người đồng loạt cùng mấp máy môi, nhất tề phát ra một chuỗi thanh âm, rền vang, đều tăm tắp:
- Linh... Âm... Giáo... Nhất... Thống Thiên... Hạ, Vạn... Ðại... Thiên... Thu..
Và đó là câu nói làm Ðình Phương giật mình. Bởi lẽ, "Vạn đại thiên thu" và Trường - Hận - Thiên - Thu dường như có điểm nào đó tương đối giống nhau. Mà Trường - Hận - Thiên - Thu lại là danh xưng của bốn nhân vật được xem là Tứ đại cao nhân đương thời. Và trong đó, Ðình Phương đã biết chắc chắn có đến ba nhân vật cùng mang hai thân phận. Lão Trường đã chết, lão Thiên bây giờ chỉ còn mỗi một thủ cấp là tồn tại, còn người thứ ba là lão Thu, Lão đâu?Thêm nữa, đã có ba trong bốn nhân vật này là những người mang hai thân phân thì liệu người thứ tư còn lại - là Vân Mộng Tiên Tử - có thể nào cũng là người mang hai thân phận như thế chăng?
Ðình Phương đang ngẫm nghĩ, bỗng có thanh âm của lão Thu từ chỗ khuất nào đó chợt vang lên:
- Trước mặt bọn ngươi là ngai tòa tôn quý của Giáo chủ bổn Giáo Linh Âm, sao không mau hành lễ, chờ sự định liệu của Giáo chủ?
Ðình Phương đưa mắt tìm kiếm lão Thu và phát hiện lão cùng với Ðoàn Khắc Lân đang đứng cạnh hai nhân vật luôn được Ðình Phương quan tâm, là Tào Cần và Khắc Phượng.
Lo cho hai nàng, Ðình Phương cố tình lên tiếng, mai mỉa lão Thu:
- Trường - Hận - Thiên - Thu từ đại cao nhân hóa ra cũng chỉ là thuộc hạ cho người sai sử, Lão Trường và lão Thiên đã chết, chừng nào đến lượt lão đây? Lão có ngoại hiệu là Nhất Võng Ðả Tận, dường như lão chưa hề có ý nghĩ đó cũng là số phận ắt sẽ dành cho lão? Ha... ha...
Lão Thu - Nhất Võng Ðả Tận Trình Thế Hào liền nóng mặt, Lão quát vang:
- Tiểu tử ngươi chớ quá ngông cuồng. Giáo chủ bổn giáo là bặc nghiêm minh ắt thẳng tay trừng trị bất kỳ thuộc hạ nào có ý đồ tạo phản, và đương nhiên cũng tưởng thưởng hậu đãi những tận tâm trung thành. Lão Trường, lão Thiên khác, Trình Thế Hào ta cũng khác, đâu giống những lời nói nhảm của ngươi.
Ðình Phương lại cười vang:
- Ðối với ta, lão và lão Trường lão Thiên đều giống nhau, cũng có tham vọng và dã tâm như nhau. Lão Trường thì vừa thấy bí kíp Cửu Âm Khúc đã nảy ý chiếm hữu, lão Thiên có lẽ do những di học có ở đây mê hoặc đến mù quáng, nên việc độc chiếm mảnh kim thiết Ðộc Cước Quỉ ắt hẳn đã xảy ra. Còn lão, Ha... ha.. chẳng phải lão đã lần sanh tâm, định chiếm đoạt sở học thượng thừa của Ðảo chủ Hỏa Xà Ðảo và của Ðộc Cước Quỉ từ tay ta và Ðoan Mộc Tuyết đó ư? Vậy nếu ta là Giáo chủ Linh Âm Giáo, có thể, ha... ha..., ta có thê...
Lão Thu phẫn nộ, chợt bật tung người lao thật nhanh về phía Ðình Phương:
- Ngươi thật ác khẩu, định dùng lời dèm pha xuyên tạc gây tác động để thỏa mãn kế ly dán của ngươi ư? Ðây nào phải nơi để ngươi tự tung tự tác tha hồ mua môi múa mép. Ta không thể không cho ngươi một bài học. Ðỡ!
"Vù..." Ðình Phương có phần hoang mang. Vì dường như nhân vật thần bí, chủ nhân của ba lão Trương - Thiên - Thu và là Giáo chủ Linh Âm Giáo không có mặt ở đây. Bởi lẽ nếu có mặt, nhân vật này đâu dễ nhẫn nại mà không bị những lời vừa rồi của Ðình Phương làm cho dao động và buộc phải lên tiếng.Với ý nghi ngờ nảy sinh, Ðình Phương chợt dốc toàn lực vào song chưởng:
- Ðừng phí lời. Hãy chứng tỏ lão đủ bản lãnh day cho ta bài học. Xem chiêu!
"Ầm!" Chấn kình làm Ðình Phương thoái lùi, tạo cơ hội cho lão Trình Thế Hào đắc ý lướt đến:
- Trừ phi ngươi thi triển Cửu Âm Khúc Chiêu Hồn. Nếu không ngươi đâu đủ tư cách khoác lác ở đây. Hãy đỡ!
"Ào..." Ðình Phương đang lùi, thoạt thấy lão Trình Thế Hào lướt đến liền thần tốc vận dụng Cửu Bộ Nhất ảnh Quỉ, nhanh nhẹn nhượng chiêu và cũng là nhượng chỗ cho lão Trình lao lướt qua.
"Vụt" Bị hụt chiêu, lão Trình vội xoay ngược người trở lại, hất liên tiếp ba loạt kình phong vào bóng nhân ảnh mờ mờ ảo ảo của Ðình Phương.
- Ngươi có thể tránh được mãi sao?
"Ào..." Thân thủ của Ðình Phương lúc này bỗng tỏ ra sút kém lạ, đến nỗi Cửu Bộ Nhất ảnh Quỉ thân pháp vào lúc khác thì thập phần quỉ dị nhưng ngay lúc này thì lại để lão Trình dễ dàng nhận định phương hướng và truy kình đánh ập vào. Ðình Phương đành phát chiêu phản công, cố ý hóa giải mấy loạt kình liên tiếp của lão Trình.
"Ầm... ầm..." Ðến cả nội lực của Ðình Phương cũng suy giảm khiến kết quả của mấy lượt chạm kình này làm Ðình Phương bị thoái hậu nhiều hơn lúc mới rồi.
Phát hiện sự thể này, lão Trình càng thêm đắc ý, cứ ào ào lướt đến với khí thế tưởng chừng sẽ thu thập sinh mạng Ðình Phương ngay loạt kình thứ ba này:
"Ào..." Với phương vị đã hoán đổi, Ðình Phương bây giờ đã quay mặt ra ngoài lưng hướng vào trong là vị thế của lão Trình Thế Hào lúc nãy, thì dường như phương vị này đã đột ngột làm tăng uy thế cho Ðình Phương. Ðến nỗi lão họ Trình vừa tung chưởng lực thì Ðình Phương đã bất thần cười vang:
- Lão có đủ tư cách hay không cứ xem đây thì rõ. Ðỡ! Ha...Ha...
"Ầm..." Ðình Phương vẫn cười vang khi kết quả lần này hoàn toàn đảo ngược, lão Trình Thế Hào bị chấn lùi đến hai trượng xa. Và Ðình Phương vẫn cười như thế khi bất ngờ lạng người lao ngược vào trong, thần tốc lướt đến chỗ Tào Cần và Khắc Phượng chỉ còn do một mình Ðoàn Khắc Lân canh giữ."Vút" Nhưng Ðoàn Khắc Lân đã kịp phát hiện, y quát to:
- Ta biết ngay ngươi chỉ giả vờ kém thế là có dụng ý gì. Không dễ đắc thủ đâu, tiểu tử. Ðỡ!
Y khoa chân bước ra phía trước và cật lực vỗ một kình với mưu đồ chận đứng ngay âm mưu và bước tiến của Ðình Phương.
"Ào..." Nhưng Ðình Phương lại cười:
- Ðại thiếu gia há lẽ đã quên tại hạ là người đã luyện qua Cửu Bộ Nhất ảnh Quỉ thân pháp ư? Chính Ðại Thiếu gia mới không dễ ngăn cản tại hạ thì có, thật thất lễ. Ha...Ha...
Và nhờ thân pháp kỳ ảo đó, Ðình Phương chỉ cần vài lượt đảo người và di hình hoán vị là đã vượt qua Ðoàn Khắc Lân để nhanh chóng tiến đến chỗ Tào Cần và Khắc Phượng đang bị khống chế chờ giải cứu.
"Vút" Tào Cần và Khắc Phượng vẫn cứ bất động, rõ ràng là toàn thân huyệt đạo đã bị địch nhân chế trụ.
Tuy nhiên, vừa lúc Ðình Phương lao đến gần, song thủ của hai nhân vật này bỗng đồng loạt xô ra, tạo thành một hợp kình đầy uy lực quật thẳng vào Ðình Phương.
- Ngươi không được thông tuệ lắm đâu.
- Ngươi đã bị trúng kế của Giáo Chủ Bổn Giáo rồi. Ha...Ha...
"Ào..." Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến Ðình Phương khi nhận ra đây là hai nữ nhân khác đã giả làm Tào Cần và Khắc Phượng thì bản thân chỉ còn kịp vận dụng thân pháp Cửu Bộ Nhất ảnh Quỉ trong một chừng mực nhất định nào đó thôi.
"Vút" Do phản ứng quá muộn nên thân pháp quỉ dị đó đâu đủ giúp Ðình Phương thoát hiểm hoàn toàn.
"Bùng! Bùng!" Bị trúng hai kích liên tiếp, Ðình Phương càng thất sắc khi nghe Ðoàn Khắc Lân cười vang:
- Kế mưu và thân thủ của Tam Nương, Tứ Nương quả lợi hại. Nhất định sẽ được Giáo chủ trọng hậu, không kém gì Ðại Nương, Nhị Nương lúc này. Phiền nhị vị phu nhân thu thập tiểu tử. Thuộc hạ và lão Thu sẽ xử lý Nhị Quái kia. Ha...Ha Ðình Phương càng vỡ lẽ vội hô hoán: - Sắc Y nhị Quái, nhị vị mau chạy đi. Tại hạ đã phần nào đoán ra mưu đồ của lũ Linh Âm Giáo này rồi. Ðó là...
Hai nữ nhân đang giả dạng thành Tào Cần và Khắc Phượng chợt lao áp vào Ðình Phương. Họ còn dùng tiếng thét lanh lảnh của ho che át đi tiếng hô hoán của Ðình Phương.
- Ngươi lo thân ngươi còn chưa xong. Vội làm chi lo hộ cho người khác. Ðỡ!
"Ào..." Ðã có tiếng Sắc Quái và Quái Y bật quát:
- Dường như Linh Âm Giáo vẫn chưa đắc thủ di học trong tuyệt địa. Ngươi bảo bọn ta bỏ chạy dễ thế sao?
- Tiểu tử Ðoàn Khắc Lân ngươi đừng quá ngông cuồng. Ðến phụ thân ngươi Ðoàn Nam Long còn phải kiêng nể Quái Y ta đôi ba phần. Trừ phi ngươi muốn chết thì ta không còn gì để nói. Ðỡ chiêu!
"Ầm! ầm" Ðình Phương vì vừa bị trúng hai kích và chưa kịp ổn định chân nguyên nên nàodám đươngtrườngđối chưởngcùng hainữ nhân.NhưngvừatránhÐình Phương vẫn tìm cách quát gọi Nhị Quái:
- Chính vì Linh Âm Giáo chưa đắc thủ di học nên nhị vị cần phải kíp kịp tìm phương chạy. Nhanh lên, nếu không e muộn mất!!!
Hai nữ nhân vụt phân khai, chia thành tiền hậu cùng giáp kích Ðình Phương:
- Bất luận ai đã vào đây đừng mong toàn mạng quay ra. Xem trưởng!
"Ào..." Bị giáp công hai mặt, Ðình Phương phẫn nộ cũng tung đủ nhị kình đối kháng:
- Hãy xem Phích Lịch Lôi Phong Chưởng của ta!
"Bùng! Bùng!" Bản lãnh của hai nữ nhân quả thật cao thâm đúng như lời tán dương của Ðoàn Khắc Lân vừa rồi. Cả hai vẫn ung dung chi tri tiếp tục chiếm thượng phong, giữ thế chủ động tấn công Ðình Phương từ hai phía. Và họ lại phát kình tung chưởng đánh Ðình Phương.
"Ào..." Chợt có tiếng Sắc Quái phẫn nộ:
- Hãy đỡ một chiêu Nhiếp Hồn Mê Tông Quyền của ta:
"Ầm..." Tiếp đó là tiếng Quái Y cười lạnh:
- Ngươi khá lắm, Ðoàn Khắc Lân. Nhưng ngươi có biết Quái Y ta còn có tài dụng độc không? Hãy thử xem mùi vị của Tuyệt Mệnh Lam Chướng Khí là thế nào? Có lợi hại bặng Tý Ngọ Xích Huyết Nhục Ðộc Chưởng của ngươi chăng? Hừ!
Lập tức có tiếng Ðoàn Khắc Lân hạ lệnh:
- Phát động Linh Âm Trận mau!
Hai hàng người vốn đứng yên theo hai bên vách đá chợt nhích động thân hình vùn vụt lao ra và xuất hiện vây kín Quái Y và Sắc Quái. Và những lực đạo trong tay họ cũng đồng loạt tung ra, tạo thành vầng cương khí kín mít, tợ Thiên La Ðịa Võng vây hãm nhị Quái.
Có tiếng Quái Y thất thanh:
- Linh Âm Thất Tiên Cảnh?! Ðộc trận này chẳng phải đã tuyệt truyền từ lâu rồi sao? Lão Sắc! Chúng ta nếu không chạy ngay e nguy mất.
Lão Trình Thế Hào cười ngạo nghễ:
- Bổn giáo nuốt hận chờ ngày này đã ngoài hai trăm năm, há dễ để bọn ngươi chạy thoát ư? Phát trận. Ha...Ha..
Ðình Phương tuy có nghe nhưng do chưa biết gì về Linh Âm Thất Tiên Cảnh nên không thê suy đoán vì sao lão Quái Y lại tỏ ra sợ hãi là thế.
Nhưng giá như có biết, có am hiểu thì Ðình Phương cũng không thể phân thân để chạy đến tiếp ứng Nhị Quái. Bởi Ðình Phương vẫn đang bị hai nữ nhân được Ðoàn Khắc Lân gọi tên là Tam Nương Tứ Nương giáp công gây khốn đốn. Và để tự cứu, Ðình Phương chợt há miệng hú vang:
U... ú...
Âm Công Chiêu Hồn Khúc vừa được Ðình Phương phát động thì từ sâu bên trong liền có loạt thanh âm ù ù do Thạch Cổ Thôi Hồn phát động vang mạnh ra.
"Ù... ù..." Càng thêm động nộ, Ðình Phương cũng vận dụng Cửu Bộ Nhất ảnh Quỉ thân pháp, phối hợp với Cửu Quỉ Diêm La Công, quyết liệt phản thủ hoàn công, hùng hổ phát chiêu tấn công hai nữ nhân kia bất tận.
"Ào..." Gặp phải công phu quá ư lợi hại của Ðình Phương, hai nữ nhân nọ không thể miễn cưỡng chủ trì lâu. Họ lùi dần, tạo cơ hội cho Ðình Phương lướt đến dần.
"Ầm! Ầm..." Ðình Phương càng thắng thế càng thêm phấn khích, ư quyết liệt tận dụng toàn bộ sở học và hầu như sắp đi đến cảnh giới vô thức nếu như không có loạt kêu thét hãi hùng và bi thảm do Sắc Quái phát ra thất thanh:
- ÔI.. Chất độc này... quá lợi hại. A... a...
Vậy là xong một đời của Sắc quái, Ðình Phương nghĩ thế và thêm phẫn nộ, thêm lo lắng cho Tào Cần và Khắc Phượng. Ðình Phương phát động âm công mãnh liệt hơn, bức dồn hai nữ nhân nọ lùi nhiều hơn."Ầm!" Ðược một lúc, phát hiện sắc diện của hai nữ nhân có chiều biến đổi một cách kỳ quái, Ðình Phương cảm nhận thắng lợi đã gần kề bèn cật lực tung ra một kình tối hậu.
"Ào..." Và hai nữ nhân nọ chợt lảo đảo, sau đó khụy xuống, mặc dù chưởng kình do Ðình Phương quật ra hầu như chưa chạm vào họ.
Với phát hiện này, Ðình Phương vẫn chủ tâm quật kình vào họ, loại bỏ sớm địch nhân nào càng đỡ bận tâm lo ngay ngáy về sau.
Nhưng khi ngọn kình của Ðình Phương sắp chạm vào họ, sắp hóa kiếp họ vĩnh viễn, Ðình Phương vô tình nhìn thấy môi họ mấp máy, phát thành những âm thanh nghèn nghẹt như người sắp chết ngạt vì không còn thanh khí để hô hấp.
Cảm thấy khả nghi và tin rằng điều làm họ sắp chết là hầu như không liên quan gì đến công phu Cửu Quỉ Diêm La hoặc Cửu Âm Khúc Chiêu Hồn. Vì hai loại công phu này chưa từng gây ra hiện tượng chết vì ngạt. Ðình Phương vội dừng tay, thu ngay chiến công về và cũng ngừng luôn âm công Chiêu Hồn Khúc.
Thật lạ, âm công Thạch Cổ Thôi Hồn cũng đã ngưng từ lúc nào rồi, để khi Ðình Phương ngừng phát động âm công Khúc Chiêu Hồn thì xung quanh Ðình Phương chỉ còn là bầu không khí yên tĩnh lạ lùng.
Ðến những tiếng giao phong hoặc hô hoán của những cao thủ Linh Âm Giáo và của Trình Thế Hào, Ðoàn Khắc Lân cũng không còn vang lên.
Lạ quá, một bầu khí yên tĩnh khá lạ, quả là ma quái khiến Ðình Phương chợt động tâm.
Ðình Phương vội tung người lao ngược trở ra, xem xét lại cảnh quang lúc nãy.
- Ôi chao...!!
Ðình Phương đã tự bật kêu khi phát hiện bao nhiêu nhân vật khi nãy nếu vẫn còn sống sờ sờ thì nay đều chết cả. Họ chết quá êm thấm, quá bình thản khiến Ðình Phương càng nhìn càng không hiểu vì sao họ chết và ai hạ sát họ.
Sắc Quái, Quái Y cũng chết.
Ðoàn Khắc Lân và lão Thu - Trình Thế Hào cũng chung số phận. Những nhân vật đã phát động Linh Âm Trận Thất Tiên Cảnh cũng chết.
Tất cả đều chết mà không rõ nguyên do, ngoại trừ duy nhất một biểu hiện mà Ðình Phương đều nhìn thấy ở mỗi thi thể đó là sắc mặt họ tím ngắt, một màu tím bầm chỉ có thể có ở những người bị chết vì ngạt.
"Chết ngạt? Hai nữ nhân khi nãy cũng có dấu hiệu họ sắp chết vì ngạt? Sao bọn họ đều bị còn ta thì không? Hay đây là hậu quả của loại độc chất quá ư lợi hại như lúc nãy lão Sắc Quái đã kêu vang? Ðộc chất của trận Linh Âm Thất Tiên Cảnh?" Kinh nghi khôn xiết, Ðình Phương chợt khẩn trương, lao ngược trở lại tìm thi thể hai nữ nhân.
"Vút" Quả nhiên Ðình Phương nghi ngờ đúng, tất cả đều chết do chất độc từ Linh Âm Trận và do hai nữ nhân này có khoảng cách khá xa so với độc trận nên tuy trúng độc nhưng lúc này chưa chết hẳn.
Ðôi môi họ vẫn đang mấp máy, mắt trợn trừng, miệng đôi lúc há to như muốn tìm lại cho bản thân nhiều thật nhiều thanh khí mà họ đang rất cần.
Ðọc qua đôi môi họ đang mấp máy, Ðình Phương như mơ hồ nhận ra họ đang muốn tỏ lộ một điều gì đó đang khiến họ dẫu bị chết cũng không cam tâm. Họ định cáo giác một chuyện gì đó rất bí ẩn nhưng Ðình Phương vì không thể nghe nên không thể đoán là chuyện gì.
Tuy vậy, cứ nhìn ánh mắt đôi lúc tỏ lộ sự căm phẫn của họ, Ðình Phương cũng hiểu đã có chuyện uẩn khúc nào đó hoàn toàn ngoài mong muốn và ngoài ý nghĩ của họ.
Họ đang chết dần, chết dần.
Cảm khái, Ðình Phương cười lạt, có tình nói cho hai nữ nhân nghe:
- Gieo nhân thì gặt quả. Chư vị dùng độc định hại ta nhưng rốt cuộc lại tự hại thân. Nhưng dường như nhị vị không cam tâm với cách chết này thì phải? Chẳng biết tại hạ đoán đúng hay sai, nhưng nếu nhị vị muôn tại hạ tự nguyện giúp nhị vị một lần... Hừ!
Và với chủ ý vừa nảy sinh, Ðình Phương chợt tự rạch vào tay làm cho bật máu, sau đó nhỏ vào miệng họ mỗi người vài giọt. Thực hiện xong Ðình Phương đứng lên:
- Tuy tại hạ là người đang trúng độc sắp chết nhưng nếu nhị vị thực sự có phúc phần, tại hại hy vọng nhị vị sẽ được giải độc từ máu huyết có tính khắc chế bách độc của tại hạ. Còn như không thể, đó là do nhị vị đã mãn phần, tại hạ không thể giúp nhiều hơn. Vĩnh biệt!
Và Ðình Phương tiếp tục lao nhanh vào trong, lòng thầm hy vọng vẫn còn đủ thời gian để tính chuyện giải nguy cho Tào Cần và Khắc Phượng.
"Vút" Ðang lao đi, Ðình Phương chợt dừng lại.
Bởi không gian trước mặt Ðình Phương vụt sáng lòa, cho Ðình Phương tình cờ nhìn thấy năm bảy nhân vật đang lom khom người, sắp chui mất hút vào một huyệt khẩu có hình thể thật kì quái.


Hồi 23
KẾ THÂM HIỂM - ÐỘC BÁ QUẦN HÙNG



Vừa lo sợ vừa phẫn nộ, Ðình Phương chợt vận lực quát:
- Ðứng lại! Bọn ác ma các ngươi định đưa Tào cô nương và Khắc Phượng đi đâu?
Tiếng quát to như tiếng sấm, làm cho tia sáng lòa vừa có chợ t vụt tắt, chỉ còn lại màu đen vĩnh hằng bao quanh.
Nhưng từ đó bỗng bật lên tiếng Tào Cần gào thất thanh:
- Cao thiếu hiệp mau nhanh chân chạy vào tuyệt địa, chớ để bọn họ đắc thủ trước những di học có trong đó!
Lập tức có tiếng gầm cả thể vang lên:
- Nha đầu ngươi muốn chết!
Và, "Ào..." Nghe loạt tiếng gầm này, Ðình Phương cũng thần tốc lao đến, dựa theo hướng phát kình để quật ra một kình đón đỡ:
- Lệnh lang Ðoàn Khắc Lân đã thảm tử, Ðoàn Nam Long các hạ có biết đấy là do ai gây ra chăng? Sao còn mù quáng, cứ lo giúp hung thủ chiếm đoạt di học? Chớ giết hại Tào Cần. Ðỡ!
"Bùng!" Do bị màn đêm vây quanh nên Ðình Phương chỉ lờ mờ nhìn thấy Tào Cần cùng một nữ nhân khác - có lẽ là Khắc Phượng - đều bị dư kình chấn ngã về một bên. Phần Ðoàn Nam Long là nhân vật vừa bị Ðình Phương nhanh tay phát kình đối phó thì lại bị chấn lực đẩy bay tuốt vào trong huyệt khẩu mà họ định chui vào.
Toan lao đến giúp đỡ Tào Cần và Khắc Phượng, Ðình Phương chợt nghe thanh âm của nhân vật thần bí lạnh lùng vang lên:
- Nếu Ðoàn Khắc Lân đã chết, ắt là do Cao tiểu tử hạ sát thủ. Lão Tý Ngọ Ðộc Quân còn chờ gì nữa mà chưa phát động Thạch Cổ Thôi Hồn, giết tiểu tử để báo thù cho ngoại điệt? Phát động mau!
Ðình Phương càng lo cho Tào Cần và Khắc Phượng, e cả hai sẽ gặp nguy ngay nếu bị Thạch Cổ Thôi Hồn công kích từ khoảng cách quá gần. Ðình Phương vội quát:
- Chớ nói nhảm, Ðoàn Khắc lâm chết là do chất độc Linh Âm...
Nhưng Ðình Phương đâu còn cơ hội để nói hết lời, bởi âm công Thạch Cổ Thôi Hồn đã được lão Tý Ngọ Ðộc Quân phát động:
"Ù...Ù..." Quá kinh tâm, Ðình Phương đành phát động luôn âm công Chiêu Hồn Khúc, quyết hóa giải ngay Thôi Hồn Thạch Cổ hầu tránh nguy hại cho Khắc Phượng - Tào Cần.
Ðình Phương vận lực, phát thành chuỗi thanh âm réo rắt.
"U...Ú..." Vừa lúc hai loạt âm công này cùng phát động, Ðình Phương thấy giữa màn đêm đen chợt ánh lên một tia chớp lóe kỳ quái. Và tia chớp rọi thành một quầng sáng, chiếu vào một vách đá ở mãi trong cùng huyệt khẩu.
Và lúc quầng sáng hiển hiện thì cũng là lúc vách đá bị quầng sáng chiếu vào chợt lay động chực vỡ ra.
Nhận biết quầng sáng đó là do mảnh kim thiết Ðộc Cước Quỷ phát ra và nhân vật đã vận lực làm cho mảnh kim thiết phát sáng có lẽ không phải ai khác ngoài nhân vật thần bí nọ, Ðình Phương vừa tiếp tục phát động âm công Chiêu Hồn Khúc vừa tung người lao thật nhanh vào huyệt khẩu.
"Vút" Tia sáng cứ thoắt ẩn thoắt hiện, lúc hiện rọi vào vách đá, lúc lại biến đi làm vạn vật xung quanh cứ khi sáng khi tối.
Nhưng nhờ đó Ðình Phương phát hiện vách đá bị quầng sáng rọi đã càng lúc càng bị lung lay mạnh.
Và đến lúc Ðình Phương lao đến nhân vật thần bí nọ thì vách đá đó bỗng vỡ bục ra, loạn thạch văng tứ tung.
"Rào... Rào..." Nhân vật thần bí thấy thế bật cười đắc ý, cười như chưa bao giờ được cười:
- Cuối cùng thì Cửu Khúc cũng bị phá hủy, Bổn giáo Linh Âm đã có cơ hội đắc thành sở nguyện. Mãi mãi bản nhân sẽ ghi tâm khắc cốt những ai đã từng giúp bản nhân có được ngày này. Còn bây giờ thì vĩnh biệt tất cả. Ha Ha...
Ðình Phương vừa lao đến thì nhân vật nọ vụt xoay tay, làm cho mảnh kim thiết bật lóe lên một tia chớp, chiếu thẳng vào hai mắt Ðình Phương.
Bị lóa mắt, Ðình Phương theo bản năng tự nhiên vụt nhắm mắt lại.
Thì, - Ðầu tiên là ngươi. Chết!
"Ầm" Một kình mang lực đạo tựa sấm sét đã quật bủa vào Ðình Phương, hất Ðình Phương văng lùi thật xa.Do vậy, thanh âm khúc Chiêu Hồn kể như không còn, chỉ còn mỗi một loại Âm công là Thạch Cổ Thôi Hồn vẫn được lão Tý Ngọ Ðộc Quân phát động.
"Ù...ù..." Vách đá xung quanh vẫn vỡ rào rào, làm loạn thạch văng loạn tứ tung, văng cả vào người Ðình Phương.
Ðình Phương từ từ khụy xuống và tai chợt nghe nhân vật thần bí một lần nữa quát ầm lên:
- Lão có thể ngừng phát động Âm công được rồi! Ða tạ lão đã dùng Âm công giúp bản nhân phá vỡ Cửu Khúc. Giờ thì vĩnh biệt lão!
"Ầm!" Ðình Phương dù sắp mê lịm, chấp nhận cái chết đã gần kề, nhưng vẫn còn đủ nhận thức để đoán ra một cách quá muộn mưu đồ thâm độc của nhân vật thần bí nọ.
Lão Tý Ngọ Ðộc Quân đang kêu thảm:
- Sao Giáo Chủ... nhẫn tâm hạ thủ... thuộc hạ? A... a...
Ðoàn Nam Long có cơ hội thét vang khi hai loạt âm công đã bị lịm tắt hoàn toàn:
- Ác ma có tâm địa thật độc ác. Hóa ra bấy lâu nay ngươi chỉ lợi dụng bao nhiêu người bọn ta? Tệ nhi Ðoàn Khắc Lân cũng là do ngươi dùng độc kế hạ thủ? Ta quyết liều chết với ác ma ngươi! A... a...
Nhân vật thần bí nọ lại làm cho mảnh kim thiết Ðộc Cước Quỷ bật lóe lên một lần nữa, rọi đúng vào Ðoàn Nam Long lúc này đang chồm lên định phát động Âm công vào Thạch Cổ, để tạo ra Thạch Cổ Thôi Hồn.
Nhân vật thần bí cười lạnh:
- Có một điều mà bọn ngươi bấy lâu nay vẫn chưa am hiểu. Ðó là bản nhân không hề bị Âm công tác động. Nếu Ðoàn Nam Long ngươi muốn, hãy để bản nhân phát động Âm công hộ ngươi. Xem đây!
Và nhân vật nọ cố ý ném mạnh mảnh kim thiết Ðộc Cước Quỷ vào bề mặt của Thạch Cổ (trống đá) tạo ra vỏn vẹn một tiếng động chát chúa nhưng lại có uy lực cực kỳ kinh khiếp.
"Bùm" Ðoàn Nam Long kêu hộc lên một tiếng:
- Ta mãi oán hận ngươi... A...! Hự!
Lúc không gian hoàn toàn yên ắng cũng là lúc Ðình Phương đang vật vờ cạnh cái chết, thì tai chợt nghe thanh âm của một nữ nhân vang lên:
- Cung hỉ tướng công đã đắc thành sở nguyện. Tất cả đều đã chết, sau này sẽ không một ai biết vì nguyên nhân nào tướng công có bản lãnh cái thế, trở thành thiên hạ đệ nhất kỳ nhân.
Giọng nói của nhân vật bí ẩn vang lên:
- Nhị nương đừng mừng vội. Hai tiểu nha đầu kia thì sao?
Nữ nhân đáp với giọng bối rối:
- Vì tướng công cố tình để cho hai loại Âm công Chiêu Hồn và Thôi Hồn cùng phát động, nếu có giúp cho tướng công phá vỡ Cửu Khúc để đi vào tuyệt địa thì lại làm cho loạn thạch vỡ tứ tung, nên có lẽ hai nha đầu đã bị loạn thạch đè chết. Thiếp thật sự không nhìn thấy chúng.
Nhân vật thần bí vụt cáu gắt:
- Vậy thì tìm mau đi. Nhất định không thể để bất kỳ nhân chứng nào sống sót dời khỏi nơi này. Bằng không, bao toan mưu sắp đặt bấy lâu nay của chúng ta sẽ hỏng mất.
Nữ nhân lại lên tiếng sau một lúc cố gắng tìm trong bóng đêm:
- Có một miệng tuyệt địa chợt xuất hiện ở ngay đây. Thiếp cho rằng hai nha đầu đã rơi vào đó và đã mất mạng, vì vẫn còn một vài mẩu y phục của chúng vướng lại.
Nhân vật thần bí bật cười:
- Ðược như vậy là tốt. Bản nhân không còn gì để lo ngại nữa. Nhị nương có thật sự mừng cho bản nhân chăng? Hãy lại đây nào. Ha Ha...
Nữ nhân bỗng đáp ứng bằng giọng run run:
- Sao tướng công bỗng cười? Trừ phi tướng công... có ý định...
Nhân vật thần bí gằn giọng:
- Ðừng nghĩ nhảm. Tam Nương, Tứ Nương đã bị loại bỏ, Ðại Nương thì lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê, chỉ còn một mình Nhị Nương sau này ngày ngày phải giúp bản nhân hoàn thành đại nghiệp. Bản nhân nỡ nào có ý định gì khác với Nhị Nương? Hãy lại đây nào.
Giọng của nữ nhân lại run lên, nhưng lần này là vì nguyên do khác:
- Tướng công lại muốn thiếp hầu hạ, cung phụng tướng công ngay tại đây? Thôi, nơi này có quá nhiều thi thể, chúng ta nên tìm nơi khác thì hơn. Có thể ở trong tuyệt địa sẽ có chỗ thích hợp cho tướng công mặc tình thỏa mãn.
Nhân vật thần bí cười khả ố:
- Khác với Nhị Nương, càng có nhiều thi thể xung quanh bản nhân càng thêm cao hứng. Nhị Nương, thôi đừng khước từ nữa. Hãy mường tượng thử xem, bản nhân sẽ đem đến nhiều hứng thú cho Nhị Nương như thế nào. Hà Hà...
Và đó là thanh âm cuối cùng Ðình Phương còn nghe. Còn bây giờ, đến tâm trí của Ðình Phương cũng bị màn đêm đen vĩnh hằng bao phủ, che kín lấp hoàn toàn.
...
- Úy! Tam tỷ, dường như đây là y? Lẽ nào y cũng chết?
- Hừ! Ác nhân đã có sẵn mưu đồ, một người cũng không để sống, y có chết thì cũng đâu có gì là lạ?
- Ý muội không ám chỉ điều đó. Vì dường như y chết vì độc, một việc đáng lẽ không xảy đến với y mới phải.
- Chết vì độc, thôi nào, Tứ muội đừng đùa nữa. Vì chính y đã dùng máu huyết của y để giúp chúng ta thoát chết vì độc, làm gì có loại chất độc nào giết được y?
- Muội không nói ngoa đâu. Sao Tam tỷ không đến gần và thử xem? Vì dù sao y cũng là ân nhân cứu mạng của cả hai chúng ta mà.
- Thôi đi, Tứ muội không thấy tỷ muội ta nhìn xác chết quá nhiều và quá đủ rồi sao? Chỉ cần nhìn thêm một lần nữa, tỷ e...
- Nhưng y là ân nhân cứu mạng? Muội định thế này, hay là tỷ muội ta tìm cho y một chỗ táng thân, chí ít cũng là để báo đáp ân cứu mạng của y?
- Quanh đây nếu không toàn là loạn thạch thì cũng chỉ là nền đá, chỉ e không dễ tìm cho y một nơi để gọi là táng thân.
- Bên trong tuyệt địa chẳng phải đã sẵn có cỗ quan tài bằng Ngọc Thạch sao? Chúng ta có thể quàn y ở đó, cũng tươm tất hơn là để y lâm vào cảnh tử vô địa táng.
- Như vậy cũng được. Nhưng một mình muội vẫn có thể làm được mà. Ðừng bắt ta lại nhìn thấy...
- Ôi chao. Dường như không phải thế, Tam tỷ.
- Lại chuyện gì nữa đây, Tứ muội?
- Như là y chưa chết? À không, không phải thế. Ý muội muốn nói tuy y quả thật đã tắt thở, tuy y đã bị thế này đôi ba ngày nhưng sao toàn thân y vẫn mềm oặt, không chết cứng như bao thi thể đã được chúng ta ném vào địa huyệt, sao lạ vậy Tam tỷ?
- Ta lại ngỡ Tứ muội lại muốn đùa, bảo y đã chết nhưng bây giờ bỗng hồi sinh. Còn việc thi thể y vẫn mềm thì đâu có gì khó hiểu? Muội có bảo y chết vì độc? Ta được biết có nhiều loại độc dược sau khi du hồn đoạt mạng ai đó vẫn có thêm dược tính bất ngờ là làm cho thi thể nạn nhân phải lâu lắm mới bị hủy hoại, có thể đó là điều đang xảy ra cho y.
- Ôi chao! Toàn thân y mềm oặt thế này, muội thật vô phương kế mang y đi, không lẽ muội phải vác lên vai hoặc bồng y trên hai tay? Tam tỷ đang kiếm tìm gì thế? Hãy chịu khó lại giúp muội một tay nào.- Ðương nhiên ta vẫn đang tìm lối thoát thân. Vì giả như không tìm thấy, liệu muội có thể nhịn đói nhịn khát thêm bao nhiêu ngày nữa, sau hai ngày dài đằng đẵng vừa qua ta và muội đã chịu đựng?
- Muội đã nói với Tam tỷ rồi, hoặc là phải tìm lại thật kỹ bên trong tuyệt địa, hoặc đừng phí công vô ích. Ác nhân đã có ý xóa bỏ toàn bộ dấu tích liên quan đến quá khứ của lão, giả như thật sự có lối thoát thì dễ gì ác nhân không tìm cách phong bế để loại trừ bất kỳ kẻ nào vì hiếu kỳ tình cờ xâm nhập vào đây? Nhỡ kẻ nào đó phát hiện bao hành vi tội ác của lão thì sao? Nếu Tam tỷ giúp muội, được, sau khi lo liệu cho y xong muội quyết tận lực giúp lại Tam tỷ.
- Hừ! Ta tìm lối thoát là tìm cho cả hai. Nào phải một mình ta được lợi mà muội đặt điều kiện? Tính khí của Tứ muội cũng thật vô ưu vô lo, thật khiến ta thất vọng.
- Ðược rồi, Tam tỷ không phải than phiền lâu nữa đâu. Vì lần này muội hứa là hứa thật, sẽ tận lực tận tâm giúp Tam tỷ tìm lối thoát cho cả hai. Ðược chưa?
- Nha đầu thật là...! Mà chính vì tâm tình này của muội đã khiến ta tự dưng gắn bó và luôn quan tâm đến muội. Âu cũng là cách để ta khuây khỏa mỗi khi ta làm điều gì phật ý khiến ác nhân xua đuổi bạc đãi ta. Ðược rồi, để ta giúp Tứ muội mang y đi vậy.
- Tam tỷ nói thật chứ? Vậy mới xứng đáng là hảo tỷ tỷ của muội. Ði nào!
- Khoan chờ đã! Dường như muội đã nghi ngờ đúng, y chưa thật sự chết đâu.
- Thật sao Tam tỷ?
- Ðược rồi, cứ mang y vào bên trong tuyệt địa, sau đó chúng ta sẽ xem xét lại. Ði nào.
- Vẫn đặt y vào chỗ áo quan có sẵn này ư, Tam tỷ?
- Quanh đây nơi nào cũng phủ đầy bụi ngoại trừ cỗ áo quan, vì luôn có nắp đậy bên trên. Thì cứ đặt y vào vậy.
- Tam tỷ định xem xét y ngay bây giờ hay tìm nẻo thoát thân trước?
- Còn chỗ nào ở trong này ta chưa tìm? nhưng nếu có Tứ muội tìm, muội là người thường khi vẫn có vận may, thôi thì ta nhờ muội, phần muội thì cứ tìm, còn ta sẽ lưu tâm tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra cho y. Biết đâu vận may của muội lần này vẫn giúp ích hai ta?
- Khắp nền đâu đâu cũng có bụi phủ, thế lúc đầu Tam tỷ có lưu tâm để ý những dấu chân do lão lưu lại không?
- Tứ muội quan sát cũng khá đấy. Những nơi ta đặt chân đến chính là dựa theo dấu chân ác nhân lưu lại. Nhưng đâu là dấu chân đầu tiên và đâu là dấu chân kết thúc thì ta không biết. Do vậy thật khó phát hiện đâu là nơi cuối cùng ác nhân đã đặt chân để dựa vào đó tìm ra nơi lão đã thoát đi.- Muội vừa nhẩm đếm xong, dường như có tất cả tám mươi mốt dấu chân. Ðiều này có gợi cho Tam tỷ một ý niệm gì không?
- Hừ, tám mươi mốt? Hình như ta có nghe ác nhân trong một lúc cao hứng có nhắc đến thì phải?
- Muội cũng có nghe, phải chăng chính là Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ, cửu cửu bát thập nhất?
- Không sai. Chính là thân pháp này của Ðộc Cước Quỷ. Không có Tứ muội nhắc e ta không dễ nhớ.
- Chỉ tiếc chúng ta không biết gì hơn về thân pháp này ngoài tên gọi Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ. Bằng không chúng ta sẽ biết đâu là dấu chân khởi đầu, đâu là dấu chân kết thúc của thân pháp.
- Dường như lúc nãy Tứ muội có tìm thấy di vật của Ðộc Cước Quỷ? Sao không nhìn xem, biết đâu trên đó có manh mối.
- Có rồi. Tuy chỉ là khẩu quyết để luyện Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ, nhưng nếu có thời gian, muội hi vọng kịp thấu suốt trước khi cả hai ta mất mạng vì đã lâu không có gì để ăn.
- Ðược rồi. Ta cảm thấy vận may một lần nữa lại đến và giúp muội. Vì nhờ muội, chúng ta mới biết đây là những dấu chân được lưu lại theo bộ pháp Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ. Muội cứ lo phần muội, có tận nhân lực mới tri thiên mạng.
- Phần y thì thế nào rồi? Tam tỷ có phát hiện được gì chưa?
- Y ư? Chưa! Ta vẫn chưa có dịp quan sát gì đến y, vì mải lo bàn chuyện cùng Tứ muội. Bây giờ thì..., úy?!
- Có gì thế, Tam tỷ?
- Dường như ta nghe thấy tiếng y hô hấp?
- Thật thế sao? Ðâu nào, để muội đến xem thử nào!
- Ðừng chạy loạn xạ như thế! Ôi chao, hỏng cả rồi. Muội nhìn xem, muội vừa lưu loạn xạ toàn là những dấu chân của muội. Ðã thế này chúng ta còn biết dựa vào đâu để tìm ra dấu chân kết thúc thân pháp của ác nhân?
- Ðừng quá bấn loạn như thế, Tam tỷ. Vì theo muội, chúng ta vẫn còn có cách.
- Còn cách gì nữa, chứ một khi...
- Tam tỷ quên y là người am hiểu thân pháp này hay sao? Chỉ cần y còn sống, muội vẫn tin chúng ta còn cơ hội.
- Hừ? Muội lại vô ưu vô lo, ta thật tức chết vì muội. Ơ kìa, dường như y vừa hô hấp nữa thì phải? Muội nhìn lại xem, hay là do ta hoa mắt?
- Không phải đâu. Y vừa hô hấp thật đấy. Muội còn nhìn thấy y mấp máy môi.
- Ðược rồi. Ðể ta xem lại nào. Ái chà, mạch tượng của y đang đập lại thật. Không ngờ kẻ sắp chết như y lại bỗng dưng gặp kỳ tích.
- Tam tỷ thử đoán xem. Như là y đang mấp máy môi, muốn nói đều gì đó thì phải?
- Ta thấy rồi. Thật cứ y như lần ta đã cố mấp máy môi, nói cho y biết điều gì đã xảy ra cho chúng ta. Nhưng y bảo y thông tuệ, kỳ thực y lại quá ngu xuẩn. Ðã không đoán biết ta định nói gì, y lại cười chê bọn ta. Cũng may y còn có chút từ tâm, bất ngờ cho chúng ta mỗi người vài giọt máu, vô tình giúp chúng ta toàn mạng. Bằng không...
- Xem kìa, Tam tỷ, y lại mấp máy môi nữa kìa.
- Ta cũng thấy rồi. Xem nào, dường như y đang cố phát ra chữ... Hừ, là chữ Cửu. Là ý gì đây?
- Hay y đang nói Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ!
- Lẽ nào y đã nghe tất cả những gì ta và muội đàm luận? Y đang cố nói ra chữ "Quỷ" nữa kìa. Ðích thị là Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ rồi.
- Ðể muội thử hỏi y xem sao. Này, Ðình Phương, ta gọi ngươi là Ðình Phương được không?
- Tứ muội hỏi nhăng hỏi cuội gì thế? Thì tên y là Cao Ðình Phương, không gọi hắn là Ðình Phương thì gọi là gì?
- Tam tỷ nhìn kìa. Hình như y vừa nói thành chữ "Ðược", đủ chứng tỏ y vẫn nghe, vẫn hiểu những gì đang xảy ra. Hãy để muội hỏi tiếp: Này, tuy bọn ta và ngươi từng là những kẻ đối đầu, nhưng do cục diện thay đổi, đã biến chúng ta thành những người chung số phận, chung thù nhân. Ngươi chấp nhận sự thật này chứ?
- Muội hỏi gì không hỏi, cứ hỏi mãi những chuyện không đâu. Hãy để đấy cho ta.
- Khoan đã. Y vừa mới lên tiếng tán thành. Muội muốn y phải thật sự thông hiểu, có như thế y mới thật tâm giúp ta nếu chúng ta hứa là không bỏ rơi y. Ta nói thế có hợp ý ngươi không, Ðình Phương?
Lần đầu tiên Ðình Phương phát thành tiếng. Cho dù là nhỏ, là nhẹ, nhẹ dường tơ, nhưng vẫn là thanh âm:
- Không... sai!!
Người được gọi là Tam tỷ vì quá kinh ngạc nên bật kêu:
- Chao ôi, y hồi sinh thật rồi, hồi sinh quá nhanh. Sao lại như thế được chứ? Ta thật không hiểu vì sao ở y lại phát sinh kỳ tích này?
Nữ nhân luôn tự xưng là muội dường như không hề quan tâm về điều đó, cứ háo hức tìm cách đối thoại với Ðình Phương:
- Ngươi thừa nhận chúng ta đã có chung số phận, chung kẻ thù?
- Phải...!!!
Nữ nhân này tiếp:
- Bọn ta sẽ không bỏ mặc ngươi. Vì đương nhiên ngươi đã là ân nhân cứu mạng của bọn ta. Và bằng chứng là lúc tìm thấy ngươi, ta đã lo liệu mọi cách giúp ngươi. Sự thật này hẳn ngươi có nghe, có biết và thừa nhận?
- Phải...!
- Tốt rồi. Lúc nãy ngươi như định nhắc đến Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ?
- Ðúng... vậy!!
- Thế là ngươi có ý gì?
Ðình Phương bây giờ có thể phát thoại dài hơn, rõ hơn:
- Rất có thể... thân pháp này... sẽ giúp tìm ra cơ quan... phát động.
- Ta cũng nghĩ thế. Nhưng hiềm một nỗi là không ai trong bọn ta am hiểu để từ đó lần ra manh mối.
- Hãy tìm... chỗ khởi đầu! Nhất định... Trên nền động... hoặc ở đâu đó có dấu hiệu... cho biết đâu là điểm khởi đầu.
- Ngươi thật tâm nghĩ thế ư? Ðược, để ta tìm.
Nhân vật Tam tỷ ngăn lại:
- Tứ muội cứ để đấy cho ta. Chí ít cũng không để mất thêm những dấu chân may mắn vẫn chưa bị muội dẫm loạn. À... có rồi.
Ðình Phương vẫn nằm bất động, chỉ có thể đảo lộn đôi mục quang và mấp máy đôi môi:
- Là dấu hiệu... thế nào?
- Trên trần động, ứng với một dấu chân bên dưới có khắc hình một cây cổ cầm.
Ðình Phương bảo:
- Hãy đặt chân vào... đúng vị thế đó. Tại hạ sẽ... chỉ điểm cách dịch chuyển... tiếp theo...
- Tam tỷ thực hiện đi. Muội lưu lại cạnh y, thay y lập lại những gì y chỉ điểm.
- Ðược rồi. Ta đã đặt chân vào rồi. Bây giờ thì sao?
Ðình Phương bảo:
- Tiền hữu tam, tả chếch nhị... Chiếu theo hai phương vị đó... đặt dấu chân kế tiếp.
Vị Tứ muội lập lại đúng từng lời của Ðình Phương. Và cứ thế, nhân vật Tam tỷ tuần tự di chuyển đến dấu chân thứ tám mươi.
Ðến lúc này, Ðình Phương lo ngại căn dặn:
- Vì không biết sắp có... chuyện gì xảy ra, nên cần cẩn trọng... trước khi dồn lực... đặt chân lên dấu chân cuối cùng.
Vị Tam tỷ hỏi lại:
- Cần phải dồn lực ư? Bao nhiêu lực đạo?
Ðình Phương thở dài:
- Tốt nhất nên lùi lại, tìm một vật nặng thử ném vào vị thế đó. Ðừng nên mạo hiểm.
Họ khen:
- Quả là cao kiến.
Vị Tam tỷ làm theo và bắt đầu ném một vật nặng vào vị thế cần ném, sau khi đã tự ý lùi về đứng cạnh cỗ áo quan bằng ngọc thạch có Ðình Phương nằm bên trong.
Vật nọ chạm vào nền đá.
"Cạch" Sau tiếng chạm khô khan và không có biến chuyển gì xảy ra, vị Tam tỷ toan dời đi thì nghe Ðình Phương kêu loạn:
- Cỗ áo quan...!! Mau giữ cỗ áo quan lại!!
Nhưng khi hai nữ nhân nọ làm theo thì họ chỉ kịp bấu giữ hai bên thành là cỗ áo quan tự xoay chuyển, và bất ngờ tụt chuồi xuống phía dưới, như gặp một nơi quá dốc không thể không tụt.
"Vù..." Ðược một lúc, toàn bộ cỗ áo quan và những ai bám dính đều rơi tõm vào một vùng ngược lạnh giá. Lạnh đến nỗi Ðình Phương vụt ngất đi, không còn hay biết chuyện gì xảy ra nữa.
...
- Ngươi đói không?
Ðó là câu đầu tiên Ðình Phương được nghe ngay khi tỉnh lại, chàng lập tức cảm thấy đói cồn cào. Ðình Phương ngồi bật dậy và nhìn quanh.
Họ chỉ có ba người, gồm Ðình Phương và hai nữ nhân có diện mạo xa lạ. Tuy vậy qua thanh âm vừa nghe hỏi, Ðình Phương vẫn dễ dàng nhận ra họ là hai nữ nhân đang cùng mình có chung kẻ thù, có chung thù nhân.
Ðình Phương nhìn nữ nhân trẻ tuổi, là nữ nhân vừa hỏi:
- Tại hạ phải chăng nên gọi tôn giá là Tứ tỷ? Chúng ta đang ở đâu?
Nữ nhân đó phì cười:- Ðây là một đảo nhỏ, nếu dựa theo địa hình có tứ bề là nước. Nhưng lại là giữa một lòng núi, nếu ngươi kịp nhận ra ánh sáng có quanh ta là do từ vết lõm nhỏ trên kia chiếu rọi xuống. Nhưng thôi, khoan hãy tìm hiểu. Ở đây có một ít trái cây tạm xem là vật thực, ngươi có thể dùng đỡ đói.
Ðình Phương đưa tay nhận lấy vài quả cây lạ, mắt thì nhìn mỹ phụ thứ hai lúc này cứ dõi nhìn xa xăm. Và Ðình Phương hỏi:
- Tam tỷ vẫn muốn tìm lối thoát thân?
Mỹ phụ thở dài, quay mặt lại:
- Không kể một trở ngại khá khó là cần phải vượt qua vùng nước bao quanh tứ bề, ta nghĩ chúng ta không thể thoát với địa hình đâu đâu cũng là triền núi dốc ngược ở bên trong. Chúng ta đâu phải là chim điểu để đập cánh bay lên?
Ðình Phương vừa ăn ngấu nghiến vừa đáp:
- Tại hạ am hiểu thủy tính, trở ngại thứ nhất kể như có thể vượt qua. Riêng về trở ngại thứ hai, nếu chúng ta không thể thoát thì thù nhân của chúng ta làm sao thoát? Tại hạ tin là chắc phải có cách.
Nữ nhân trẻ tuổi lại cười:
- Ta cũng nói với Tam tỷ như vậy, nhưng vẫn bị Tam tỷ nói là vô ưu vô lo. Không ngờ ngươi lại có cùng nhận định với ta. Này, ta là Thẩm Phi Quỳnh, ngươi có thể gọi ta là Phi Quỳnh tỷ.
Ðình Phương gật đầu:
- Phi Quỳnh tỷ?! Vậy còn Tam tỷ?
Thẩm Phi Quỳnh nháy mắt:
- Tam tỷ trước thì ở họ Trương, sau đổi lại họ Nam Cung. Ta không biết lúc này Tam tỷ thích dùng theo họ nào?
Mỹ phụ nhăn mặt:
- Họ Nam Cung là của ác nhân. Trước kia vì được lão ưu ái, ta đành nhận họ Nam Cung cho lão vui. Nhưng hóa ra ai ai cũng là công cụ cho ác nhân lợi dụng, báu gì họ Nam Cung của lão mà nhắc lại. Cứ gọi ta là Trương Ngọc Giao. Ta thích thế hơn.
Ðình Phương chợt động tâm:
- Nếu gọi nguyên tính danh của lão thì thế nào? Có phải Nam Cung Ðạt?
Thẩm Phi Quỳnh sửng sốt:
- Ngươi cũng biết lão ư? Thế mà ta ngỡ chỉ có bốn người bọn ta, vì đều là thê thiếp nên mới biết rõ tính danh lão. Ngươi biết như thế nào?
Ðình Phương cười nhạt:
- Lão có đến bốn thê thiếp, thảo nào dễ dàng quên đi người đã cùng lão có lần minh sơn thệ hải (thề non hẹn biển).
Trương Ngọc Giao quan tâm:
- Lão đã lập chính thất đến nay đã hai mươi năm ngoài. Người mà ngươi toan đề cập phải chăng bây giờ đã quá ngũ tuần, và ắt đã có một đấng trượng phu để nâng khăn sửa túi?
Ðình Phương cười cay đắng:
- Nhị vị có nghe nói đến Tiêu Kỷ Ngọc, Ðại tỷ của Giang Hồ Lục Quái?
Ðoạn Ðình Phương kể cho họ mối tình chung của Tiêu Kỷ Ngọc, vẫn mãi trông chờ ngày tái ngộ cùng ý trung nhân là Nam Cung Ðạt.
Nghe xong, Trương Ngọc Giao gật gù:
- Lão có dã tâm độc bá võ lâm. Ðể thực hiện, lão đã dày công sắp đặt và tuần tự tiến hành mọi mưu đồ, chủ ý là che dấu toàn bộ mọi tông tích có liên quan đến lão. Sự việc xảy ra cho Tiêu Kỷ Ngọc sẽ là đầu mối cho chúng ta sau này cùng nhau vạch rõ chân tướng lão.
Ðình Phương nghi hoặc:
- Sao lại phải cần đến đầu mối? Chắc Ngọc Giao tỷ muốn nói lão sẽ xuất hiện bằng một diện mạo khác?
Phi Quỳnh thở dài:
- Không phải là diện mạo khác, mà chính là diện mạo thật của lão. Bởi lâu nay nào lão có dễ để cho bất kỳ ai nhìn thấy lư sơn chân diện mục của lão? Không những thế, lão còn từ một lớp giả diện này qua một lớp giả diện khác chỉ trong chớp mắt. Chỉ sợ sau này chúng ta có muốn tìm lão để báo thù rửa hận cũng chẳng biết đâu là lão để mà nhận diện.
Ðình Phương cau mặt:
- Không thể nhận ra lão dựa vào xuất xứ võ học ư?
Trương Ngọc Giao lắc đầu:
- Trước đây đã khó, bây giờ càng khó hơn, vì lão đã chiếm hữu những gì cần chiếm hữu ở Cửu Khúc Tuyệt Ðịa Cửu Âm Giáo. Mà không, cần phải nói là di học của Linh Âm Giáo thì đúng hơn.
Ðình Phương hoang mang:
- Không lẽ với di học Linh Âm Giáo là đủ giúp lão che dấu xuất xứ võ học?
Trương Ngọc Giao cười nhạt:
- Những gì thuộc về Linh Âm Giáo đều đã tuyệt tích cách đây hai trăm năm dư. Liệu lúc này còn ai đủ kiến văn để minh định sở học lão dùng là xuất xứ từ Linh Âm Giáo?
Ðình Phương phản biện: - Sở học Linh Âm Giáo theo tại hạ ắt phải có liên quan đến Âm công, không là Khúc Chiêu Hồn thì cũng là Thạch Cổ Thôi Hồn. Lẽ nào chúng ta không nhận ra?
Trương Ngọc Giao cười phá lên:
- Ðấy là những gì lão từng bảo, từng cười và từng chê Cao Ðình Phương ngươi là người kỳ thực không thông tuệ nhưng lại tự phụ là thông tuệ. Ngươi có muốn biết nguyên nhân vì sao không?
Ðình Phương đỏ mặt vì ngượng:
- Về xuất xứ võ học của các phái hoặc của bất kỳ cao nhân nào hữu danh trên giang hồ, tại hạ thừa nhận hoàn toàn không có bất kỳ ý niệm nào, bất quá chỉ am hiểu đôi chút những môn công phu nếu đã gặp qua. Ngọc Giao tỷ nếu có chỉ giáo, tại hạ xin thành tâm lãnh nhận. Cớ sao lại chê cười tại hạ?
Trương Ngọc Giao thôi cười cợt Ðình Phương và hắng giọng:
- Ðó là ta không đúng, hi vọng Cao thiếu hiệp chớ để tâm. Kỳ thực lời lẽ của Cao thiếu hiệp khiến ta hiểu vì sao lão Nam Cung từ lâu có ý kiêng dè thiếu hiệp. Hóa ra thiếu hiệp là người ham học hỏi, hiểu biết nhanh, vừa khiêm nhường lễ độ vừa có tánh phục thiện. Ðúng thôi. Ta sẽ nói cho thiếu hiệp hiểu hết những gì Trương Ngọc Giao ta đã hiểu, nhất là về lão Nam Cung.
Ngừng lời một thoáng như để suy nghĩ sắp xếp, Trương Ngọc Giao thuật:
- Hai trăm năm trước, nếu trên võ lâm xuất hiện hai đại quái nhân được mệnh danh là Hiểm Ðộc Như Hỏa Xà và Tàn Khốc Tựa Ðộc Quỷ, thì cũng có đôi tình nhân hiệp lữ nữ sắc nam tài tạo thành giai thoại một thời cho võ lâm. Nam nhân là người mang họ Nam Cung.
Ðình Phương gật gù:
- Ắt là Tằng tiên, Tổ phụ của Nam Cung Ðạt bây giờ.
Thẩm Phi Quỳnh cười nhẹ:
- Nhưng nhân vật năm xưa thì nêu danh Ðại Hiệp, khác với lão đã tự biến thành ác nhân.
Ngọc Giao lườm Phi Quỳnh:
- Hãy để ta thuật tiếp, đừng nói nhảm nữa. Là thế này, biến cố đã phát sinh từ khi nhân vật họ Nam Cung bị nhan sắc thiên kiều bá mỵ của Giáo chủ Linh Âm Giáo thu hồn nhiếp phách, chứng tỏ dòng dõi Nam Cung gia đều là hạng háo sắc như nhau. Rõ chưa?
Bị mắng, Phi Quỳnh cúi đầu thè lưỡi, tuy vậy vẫn lắng nghe câu chuyện do Ngọc Giao tiếp tục thuật:
- Linh Âm Giáo có mộng đồ bá, được nhân vật họ Nam Cung tiếp tay có khác nào hổ thêm chân, rồng thêm cánh. Do vậy, Linh Âm Giáo càng lúc càng hoành hành, gây không biết bao nhiêu phẫn nộ cho người đương thời. Và chuyện này động đến tai hai quái nhân Hỏa Xà - Ðộc Quỷ.
Ðình Phương mấp máy môi toan nói, nhưng bị Ngọc Giao cướp lời nói luôn:
- Song phương sau nhiều đợt giao phong long trời lở đất, Hỏa Xà Ðảo chủ hầu như cũng bị nội thương nghiêm trọng không khác gì nhân vật họ Nam Cung. Sau đó, Hỏa Xà tuyệt tích, Giáo chủ Linh Âm Giáo thì liều chết đưa tình lang vào tuyệt địa, lúc đó vẫn chưa gọi là Cửu Khúc Tuyệt Ðịa như bây giờ.
Ðình Phương có dịp xen vào:
- Ắt hẳn là danh xưng này chỉ có từ lúc Ðộc Cước Quỷ xông vào Tuyệt Ðịa?
Nam Giao kinh ngạc:
- Sao thiếu hiệp biết?
Ðình Phương mỉm cười:
- Ðã có sự đánh cuộc giữa hai quái nhân Ðộc Cước - Hỏa Xà. Họ giao kết với nhau, ai lấy được thủ cấp Giáo chủ Linh Âm Giáo trước thì thắng cuộc. Ðây là ẩn tình mà gần đây Ðoan Mộc Tuyết nhờ tìm thấy di tự của Hỏa Xà mới hiểu rõ ngọn ngành.
Ngọc Giao cau mặt:
- Không lẽ chuyện Ðộc Cước Quỷ xông vào tuyệt địa cũng được Hỏa Xà lưu tự?
Ðình Phương lắc đầu:
- Vậy thì không phải. Ðều là do tại hạ đoán, có thêm sự suy luận của Tàn Cước Cái. Nguyên do là Linh Âm Giáo sau này đổi thành Cửu Âm Giáo và chữ Cửu lại là chủ đạo trong toàn bộ sở học của Ðộc Cước Quỷ.
Ngọc Giao nghe thế thở ra nhè nhẹ:
- Cũng do lão họ Nam Cung tự thuở nào vẫn có ý kiêng dè võ học thượng thừa của Ðộc Cước Quỷ, chỉ một nhân vật này thôi. Riêng về đảo chủ Hỏa Xà Ðảo thì công phu không đáng kể. Bằng chứng là hai trăm năm về trước Ðảo chủ Hỏa Xà Ðảo vẫn bị nhân vật họ nam Cung hạ chưởng thương, còn nhân vật họ Nam Cung bị thương vong là do linh vật, một loại quái xà cực to mà lúc nào Ðảo chủ Hỏa Xà Ðảo cũng mang theo. Lúc nãy thoạt nghe thiếu hiệp bảo, ta cứ ngỡ Ðảo chủ Hỏa Xà Ðảo vì công phu thượng thừa nên lần đó thoát chết, và vẫn biết chuyện Ðộc Cước Quỷ xông vào tuyệt địa. Hóa ra ta đã nghĩ lầm.
Ðình Phương hoài nghi:
- Ắt còn nguyên do nào khác khiến Ngọc Giao tỷ tỏ ý mừng vì ngỡ sở học của Ðảo chủ Hỏa Xà Ðảo là thượng thừa. Sao Ngọc Giao tỷ không giải thích rõ hơn cho tại hạ tỏ tường?
Phi Quỳnh lên tiếng: - Ðiều này ta biết. Ðó là vì Tam tỷ nóng lòng muốn biết ch ắc có thể thắng ác nhân Nam Cung Ðạt hay không. Và sự nôn nóng đó cũng có một nguyên nhân khá dễ hiểu, là hiện nay có thể bảo lão Nam Cung này đã đạt mức đại uyên thâm về võ học, lão kiêm thông sở học Linh Âm Giáo và Ðộc Cước Quỷ, muốn đả bại lão dĩ nhiên cần phải có loại công phu sở học khác khả dĩ thượng thừa hơn.
Ðình Phương kinh tâm:
- Sao Phi Quỳnh tỷ đoán chắc lão đã kiêm thông luôn sở học Ðộc Cước Quỷ?
Ngọc Giao lên tiếng giải thích:
- Ðó là câu chuyện ta đang thuật dở dang. Kỳ thực Ðộc Cước Quỷ sau khi xông vào Tuyệt Ðịa đã vô tình chọn Tuyệt Ðịa làm chỗ táng thân. Ác nhân Nam Cung Ðạt theo di tự Tổ truyền đã biết chắc chắn điều đó. Do vậy, khi lập mưu để bằng mọi giá lão phải là người đặt chân vào Tuyệt Ðịa đầu tiên, lão đã sẵn chủ trương là tìm và chiếm hữu toàn bộ di học của Ðộc Cước Quỷ và Linh Âm Giáo. Lời của Phi Quỳnh vừa rồi là có hàm ý này.
Ðình Phương chợt nhìn Phi Quỳnh:
- Phi Quỳnh tỷ còn giữ di vật Ðộc Cước Quỷ?
Thẩm Phi Quỳnh giao hoàn mảnh kim thiết cho Ðình Phương:
- Lão Thiên sau khi lấy được vật này đã sanh tâm, định giấu không cho Nam Cung Ðạt biết. Thật đáng thương cho lão là quá xem thường Nam Cung Ðạt. Vì cuối cùng Nam Cung Ðạt cũng được Phích Lịch Lôi Quân báo tin này, khiến lão Thiên vừa không giữ được vật, đến tính mạng cũng không giữ nổi.
Ðình Phương vừa tiếp tục xem xét lại mảnh kim thiết Ðộc Cước Quỷ vừa tiếp tục đàm thoại:
- Lão Nam Cung thật lắm thủ đoạn. Ðồng thời bốn nhân vật Trường - Hận - Thiên Thu và Nhị Quân đều là thuộc hạ của lão nhưng lão lại cố ý giữ kín, không cho người này biết người kia cùng là thuộc hạ như nhau. Và nhờ thủ đoạn này, lão Trường sanh nhị tâm thì bị những người kia phi bẩm, đến lượt lão Nam Cung Ðạt không hề tin vào ai, kể cả nhị vị nguyên là thê thiếp của lão. Ðể cẩn thận, lão lập mưu hạ sát tất cả, quyết dấu tông tích, hầu sau này lão dương danh thiên hạ sẽ không một ai biết lão là hạng người thế nào, có xuất xứ ra sao.
Ngọc Giao thở dài:
- Ta cũng lầm khi nghĩ lão giết ai thì giết nhưng thế nào cũng nương tay đối với bọn ta là những người đã cũng lão đầu ấp tay gối. Hóa ra lão là hạng bất cận nhân tình, không còn nhân tính, hành sự chỉ cần đạt mục đích, bất chấp thủ đoạn.
Phi Quỳnh chợt cau mày nhìn Ngọc Giao:
- Tam tỷ có lần nói, lão nhờ nhị Âm công Thôi Hồn và Chiêu Hồn để tăng tiến võ học. Chuyện này nguyên ủy là thế nào?Ngọc Giao động tâm:
- Như là muội có ý gì thì phải?
Phi Quỳnh trầm ngâm:
- Chỉ là mơ hồ thôi. Nhưng nếu nghe Tam tỷ giải thích tường tận có lẽ muội sẽ nhớ lại ngay đó là ý nghĩ gì.
Ðình Phương kinh ngạc hỏi Ngọc Giao:
- Nhờ Âm công để tăng cao công lực? Ở trên đời thật sự có một loại công phu như thế này thật sao?
Ngọc Giao đáp:
- Có thật. Vì ta từng nghe lão minh định đó là công phu Cầm Ðịch Hóa Nguyên, từng giúp Giáo chủ Linh Âm Giáo trước kia thao túng võ lâm, nhưng chỉ vì Giáo chủ Linh Âm Giáo thời đó không tìm đâu thấy Thạch Cổ để phát động Âm công Thôi Hồn, nên công phu thu được chỉ là một phần phiến diện khiến tiên thiên bất túc.
Riêng lão thì có đủ hai loại Âm công Thôi Hồn và Chiêu Hồn, vừa được lợi về công phu tăng tiến, vừa an tâm vì đã có đủ hai loại Âm công này thay lão phá hủy Cửu Khúc, biến lão thành người đầu tiên xông vào Tuyệt Ðịa, chiếm hữu luôn di học thượng thừa của Ðộc Cước Quỷ.
Ðình Phương tỉnh ngộ:
- Thảo nào cứ mỗi lần tại hạ thấy lão nghe Âm công đều tìm chỗ tọa nguyên, điều công bảo nhất. Hóa ra là để tăng tiến công lực.
Ngọc Giao gật đầu:
- Không những thế, lão cố tình dẫn dụ thiếu hiệp xông vào Cửu Khúc, luôn miệng bảo Tý Ðộc Lang Quân phát động Âm công Chiêu Hồn đối lại là vì lão nhờ uy lực của hai loại Âm công này phá hủy Cửu Khúc. Chỉ hận một nỗi là lão cũng lừa luôn bọn ta, bảo bọn thuộc hạ Linh Âm Giáo do lão dày công đào luyện thi triển Linh Âm Thất Tiên Cảnh Trận để phát độc hạ thủ tất cả những ai đã từng biết quá nhiều về lão.
Ðến lúc này Phi Quỳnh mới bật reo vì đã nghĩ ra điều mà lúc nãy còn mơ hồ:
- Nhưng chúng ta vẫn sống. Lão đã sai lầm khi ngỡ Cao thiếu hiệp đã chết vì độc, và lão càng sai vì không biết rằng Cao thiếu hiệp do từ tâm đã hạ cố giải độc cứu mạng chúng ta. Lão sẽ mãi mãi hối tiếc vì những lầm lẫn đáng gọi là khinh suất này.
Ngọc Giao kinh nghi:
- Chắc muội đã có cách giúp chúng ta sau này nhận diện lão, bất luận lão xuất hiện với tư cách hoặc với diện mạo gì?
Phi Quỳnh đáp: - Sẽ là kế "Gậy ông đập lưng ông". Lão nhờ Âm công mà tăng tiến võ học thì sau này chúng ta sẽ dùng Âm công làm cho lão bại lộ chân tướng.
Ðình Phương phấn khích:
- Là thế nào, Phi Quỳnh tỷ?
Phi Quỳnh cười bí ẩn:
- Ta chỉ nói một khi thiếu hiệp có thể nghĩ ra cách giúp ba người chúng ta cùng thoát khỏi nơi này.
Lời của Phi Quỳnh làm Ngọc Giao ngán ngẩm thở dài:
- Phi Quỳnh nói cũng phải. Một khi chưa biết có thoát hiểm được hay không thì dù có bao nhiêu diệu kế để vạch rõ chân tướng lão cũng bằng thừa.
Nghe thế Ðình Phương cau mày:
- Tại hạ sẽ nghĩ được cách nếu nhị vị cho biết chúng ta làm thế nào để bỗng dưng lại hiện hữu ngay giữa một vùng mênh mông nước như thế này.
Ngọc Giao đành thuật lại:
- Ta theo lời thiếu hiệp, đã làm cho cơ quan phát động lúc ném một vật nặng vào chỗ có dấu chân cuối cùng. Khi đó cả ba người chúng ta cùng với cỗ áo quan kỳ quái đều tụt ào xuống, rơi luôn vào vùng nước giá lạnh. Sau đó thì...
Phi Quỳnh liến thoắng tiếp lời Ngọc Giao:
- Kỳ thực tất cả chúng ta nếu chưa chết đều nhờ vào cỗ áo quan kỳ lạ nọ. Vì khi bị rơi vào nước, do quá khiếp sợ, cả ta và Ngọc Giao tỷđều chui cả vào áo quan. Nó trôi đi thật nhanh, chìm tận đáy, chạm thật mạnh vào chỗ nào đó làm đáy nước phân khai, để lộ một miệng huyệt: bỗng phát sinh một hấp lực, cuốn cả ba người chúng ta bay ra khỏi cỗ áo quan, sau cùng thì hất tống lên đây, bỏ chúng ta ở một chỗ chơ vơ thế này, trên thì không nhìn thấy trời, dưới thì chân không chạm đất. Tất cả câu chuyện chỉ có thế mà thôi.
Ðình Phương hoang mang:
- Nếu sự việc xảy ra tuần tự đúng như thế thật thì đây là sự bố trí cực kỳ hoàn mỹ. Nhưng do ai bố trí? Là Giáo chủ Linh Âm Giáo thời đó hay do Ðộc Cước Quỷ? Và lão Nam Cung Ðạt đã biến đi đằng nào? Nhị vị còn nhớ đâu là phương hướng chúng ta bị hấp lực cuốn đi và hất bay lên đây không?
Ngọc Giao chỉ bên tả:
- Hình như là từ đáy nước ở phía này.
Phi Quỳnh thì chỉ bên hữu:
- Tam tỷ nhớ không đúng rồi. Là ở phía này.
Ðình Phương phì cười:
- Phải chăng khi đó cả hai vì quá khiếp sợ nên cùng bị ngất, nên bây giờ khó có thể nhớ chính xác phương hướng? Ðược rồi, tại hạ sẽ tự tìm vậy.
Ngọc Giao nghi ngại:
- Nhưng thương thế của thiếu hiệp...
Ðình Phương lại cười:
- Nhị vị sợ tại hạ bỏ rơi ư? Yên tâm đi, thứ nhất, cỗ áo quan đúng là kỳ quái, vì nó không những giúp tại hạ hóa giải toàn bộ chất độc Tý Ngọ đã vô tình ngấm sâu vào Bát đại kinh mạch của tại hạ mà còn có công năng kỳ diệu làm tại hạ hoàn toàn khôi phục: thứ hai, chẳng phải nhị vị từng nói chúng ta đang có chung một kẻ thù sao? Huống chi, muốn dễ nhận diện lão sau này, tại hạ còn phải thỉnh giáo Phi Quỳnh tỷ về cách thế đã nghĩ ra. Ðương nhiên tại hạ còn cần rất nhiều ở nhị vị. Tại hạ sẽ quay lại.
Ðoạn Ðình Phương nhanh nhẹn lao người vào làn nước giá lạnh và biến mất hút.
Tài sản của dth_abcd