Phương Kiếm Minh thở dài một tiếng, nói:”Giác Điên sư huynh, chắc huynh không biết, tám năm qua đệ cũng không có trở về thiếu lâm tự, thân tại giang hồ, thấy được rất nhiều chuyện, cũng đã gặp qua nhiều người người, nhưng đệ vốn khồn có khả năng, nếu như so với Giác Điên sư huynh thì kém hơn nhiều!” Giác Điên nghe xong, ngạc nhiên hỏi:”đệ không có quay về thiếu lâm tự sao, vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Phương Kiếm Minh đem những tao ngộ trong những năm gần đây, như thế nào ra khỏi thiếu lâm tự, đến thương long cốc, gặp Đao Thần, đoạt được thiên thiền đao, Vô Danh hòa thượng vì sao mà chết, rồi bái Đao Thần làm nghĩa phụ, trên đường đi gặp được người của ma môn, bị buộc phải thất tung với nghĩa phụ, rồi nói hắn đi quanh để hỏi thăm tin tức của nghĩa phụ, tại sử gia trang bị hiểu lầm là dâm tặc, cùng so chiêu với “Phiêu Miễu Tiên Tử”, bị nàng đả thương, trốn chạy khỏi sử gia trang, đến đây gặp được bốn người Tiếu lão đầu, ở lại trong ngôi miếu đổ nát nói chuyện một trận thống khoái. Đương nhiên là có một số sự tình hắn không nói, tựa như cùng Bạch Y Di ở dưới đoạn nhai suốt mấy năm mà nói thành hắn đi lại trong giang hồ hỏi thăm tin tức của nghĩa phụ Đao Thần.
Giác Điên nghi nghe thì thái độ cũng thay đổi liên tục, khi thì sợ hãi than, khi thì lớn tiếng kêu hảo, khi thì nghiến răng nghiến lợi, hắn vốn là người có chút điên điên khùng khùng, động tác cực kỳ khoa trương, trong mắt người khác có lẽ sẽ nói hắn là một tên điên, nhưng Phương Kiếm Minh đã sớm quen rồi, hôm nay gặp lại trong lòng có một cảm giác ấm áp. Phương Kiếm Minh mặc dù không nói rõ nhưng Giác Điên lại có thể nghe ra được đại khái, nghe Phương Kiếm Minh nói là đã cùng với “Phiêu Miễu Tiên Tử” so chiêu thì đối với Phương Kiếm Minh vô cùng ngạc nhiên, không thể nào nghĩ ra được, trong những năm gần đây võ công của vị Kiếm Minh sư đệ này đột nhiên tăng nhiều, có thể cùng với ”Phiêu Miễu Tiên Tử” Long Bích Vân so chiêu, rồi còn có thể chạy trốn khỏi tay của nàng, “Phiêu Miễu Tiên Tử” Long Bích Vân đã thu phục không biết bao nhiêu đại nhân vật đã thành danh trong hắc đạo, Phương Kiếm Minh nếu không có võ công tương đương thì làm sao có thể trốn khỏi lòng bàn tay của “Phiêu Miễu Tiên Tử” Long Bíchh Vân!
Sau một hồi nói chuyện, hai người bất tri bất giác đi đến chân núi, từ sơn đạo đi vào đến quan đạo, trên đường năm ba nhân vật giang hồ mang đao kiếm đi lại, Phương Kiếm Minh chợt nghĩ hắn còn chưa có về chào Tiếu Lão đầu, tiếu lão đầu nếu trở về mà không thấy mình ở trong miếu, sau hồi lâu không trở về chắc sẽ sốt ruột, vội vàng quay sang nói với Giác Điên:”Giác Điên sư huynh, đệ còn chưa có nói qua với tiếu tiền tối, xem ra đệ phải quay về một chuyến, huynh ở đây chờ đệ, đệ triển khai khinh công sẽ nhanh chóng trở về.” Giác Điên cười nói:”hôm nay đệ đã trở thành người lớn rồi sao mà còn giữ mãi cái ngữ khí trẻ con ấy thế, việc này không cần thiết, huynh đệ chúng ta vất vả lắm mới gặp được nhau, sư huynh hận không thể cùng đệ đàm đạo suốt năm ba ngày, yên tâm đi vị tiền bối kia sẽ không trách đệ, đêm nay ta sẽ đưa đệ về.”
Phương Kiếm Minh nghe Giác Điên như thế cũng không còn ý trở vềm cùng Giác Điên tiếp tục đi đến thị trấn, từ lúc vào trấn thì trên đường đi thỉnh thoảng có một vài khiếu tử hướng hắn vấn an, Giác Điên nhất nhất đáp lại, hắn mang theo Phương Kiếm Minh đến một khách điếm, vừa vào cửa thì đụng phải một hóa tử, cầm trong tay một cây gậy, xem bộ dáng thì khoảng sáu mươi tuổi, thân dài vai rộng, Giác Điên thấy lão thì hướng lão chào hỏi:”Mã trưởng lão, có việc phải ra ngoài sao?” vị Mã trưởng lão nọ nhìn thấy hắn thì ôm đồm giơ tay chào, nói:”Ngươi cuối cùng cũng đã đến rồi, từ sáng đến giờ không thấy bóng dáng của ngươi, cái tiểu cô nương và lão bà kia cứ hỏi ta mãi, mau vào xem họ đi, ta ra ngoài hít thở không khí một chút.” Nói xong lão liền đi khỏi, sau vài khắc đã đi rất xa, Phương Kiếm Minh nhìn thấy sau lưng lão có tám cái túi, thì ra thân phận chính là trưởng lão của Cái Bang.
Phương Kiếm Minh đang định hỏi thì lại nghe được thanh âm vui mừng từ bên trái truyền đến, dịu dàng nói:”Ngô đại ca, huynh đã đến rồi, làm muội cứ đi tìm mãi.” Phương Kiếm Minh xoay đầu sang nhìn, thấy người đó vốn là một nữ tử, bộ dáng xin xắn, trông khỏe khắn, trên mặt lộ lại có chút đen, lộ ra màu da khỏe mạnh. Phương Kiếm Minh thấy nàng cảm giác có chút quen mặt, hình như là đã từng gặp qua nàng nhưng nhất thời không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu. Giác Điên khi thấy vị cô nương này thì lộ ra thần thái quan tâm, thu hồi bộ dáng cười đùa, hòa ái cười nói:”Khổ muội, làm muội phải lo lắng, ta không có chuyện gì, lão nhân gia đâu?” đại cô nương mỉm cười nói:”Bà bà lão nhân gia đang lo lắng cho huynh đấy, sáng sớm đã không thấy bong dáng, không ai biết là huynh đã đi đâu, hỏi mã trưởng lão cũng không biết là huynh đã đi từ lúc nào, lại không nói với chúng ta một tiếng nào, như thế bảo sao chúng ta không lo cho an nguy của huynh chứ.” Giác Điên lộ ra một tia xin lỗi, chỉ vào Phương Kiếm Minh nói:”Khổ muội, muội biết không, nếu hôm nay huynh không ra ngoài sợ rằng sẽ hối hận cả đời, muội đoán xem là huynh đã gặp được ai? Huynh không phải là nói qua sao, huynh có một vị sư đệ rất thân, hôm nay chúng ta lại gặp nhau, mau đến đây, huynh sẽ giới thiệu với muội, vị thiếu niên anh tuấn này chính là sư đệ của huynhm Phương Kiếm Minh!” quay sang Phương Kiếm Minh nói:”Đây chính là một nghĩa muội của huynh, nàng tên là Tôn Khổ Nhi<@Cái tên nghe khổ quá>, tuổi của nàng hình như là lớn hơn đệ, đệ phải gọi một tiếng tỷ tỷ.” Tôn Khổ Nhi quay sang Phương Kiếm Minh vén áo thi lễ, mỉm cười nhìn Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh đột nhiên hỏi:”Tôn tỷ tỷ, chúng ta đã từng gặp nhau sao? Đệ có cảm giác nhìn như có chút quen quen!”
Điều này khiến cho Giác Điên và Tôn Khổ Nhi đều sửng sốt, Tôn Khổ Nhi nhìn Phương Kiếm Minh một chút rồi nói:”Không có, chúng ta chưa có gặp qua, hữu kiến Kiếm Minh sư đệ.” Phương Kiếm Minh bỗng dưng quát to một tiếng, bừng tỉnh nói:”Đệ nhớ rồi, tỷ là cháu gái của Tôn bà bà, tám năm trước trên độ khẩu Trường Giang, đệ đã từng nhìn thấy Tôn bà bà cùng với vị sứ giả Ma Giáo kia nói chuyện, thảo nào đệ lại có cảm giác quen mặt, hắc hắc, lúc ấy đệ mới chỉ có tám tuổi, diện mạo đã thay đổi nhiều, Tôn tỷ tỷ dĩ nhiên là không nhận ra rồi, kỳ thật lúc ấy độ khẩu nhiều người, tổ tôn hai người chỉ chú ý vào vị sứ giả Ma Giáo kia, đệ có nhìn các người, các người ngay cả nhìn qua cũng không thấy dĩ nhiên là không biết đệ rồi!”
Giác Điên nghe xong thì cười ha hả:”Điều này chứng tỏ hai người hữu duyên, được rồi, khổ muội, muội chuẩn bị giúp chúng ta một ít rượu và thức ăn, đưa đến phòng huynh, huynh muốn cùng kiếm minh sư đệ hàn huyên! Khổ muội, muội nói với bà bà là huynh đi ra ngoài kết bạn, bảo người không phải lo lắng!” Nói xong thì kéo Phương Kiếm Minh vào bên trong khách điếm, đi qua mấy cái sân thì đến một cái sân khác hết sức u tĩnh, Giác Điên mở một gian phòng ra kéo Phương Kiếm Minh vào, sau khi hai người ngồi xuống Giác Điên mới nhìn qua chuôi thiên thiền đao trên đầu vai của Phương Kiếm Minh, cười hỏi:”Kiếm Minh, trên lưng đệ chính là thiên thiền đao sao?” Phương Kiếm Minh gật đầu, Giác Điên thở dài một tiếng:”Vì một thanh thiên thiền đao, khiến cho Thái sư tổ phải chết, thật sự đúng là một cây ma đao, nhưng thiếu lâm chúng ta lại coi nó là một trong thất tuyệt.”
Huynh nghe nói những tiền bối hàng chữ vô trong thiếu lâm chúng ta đều là đại cao thủ, huynh cũng chỉ biết là họ mai danh ẩn tích ở trong thiếu lâm mà thôi, nhưng chưa bao giờ gặp qua, Kiếm Minh, đệ thật sự là có phúc khí, cùng với Thái sư tổ đồng hành nhiều ngày như thế, lại được thái sư tổ chỉ điểm, xem ra có được không ít thu hoạch, ta thật sự căm hận lão quái nhân tóc vàng mang theo một nhóm cao thủ kia. Vì một thanh thiên thiền đao mà vây công hại chết các cao tăng của thiếu lâm, thù này không báo, không đáng gọi là nam nhân, à đúng rồim những người đó rốt cuộc là ai? Võ công của bọn họ thực sự cường hãn vậy sao?
Phương Kiếm Minh cười khổ nói:”Đệ chỉ thấy qua lão quái tóc vàng, còn lại chin tên hắc y nhân kia vì che mặt nên đệ không thể nào nhận diện được họ! Đệ nghe nghĩa phụ nói qua, võ công của chín tên hắc y nhân vô cùng cao có thể tương đương với trưởng môn của cửu đại môn phái, nhất là nội công, đều có hơn hoa giáp công lực, nếu bọn họ không có thực lực hùng hậu như thế, thì với võ công cao thâm của Thái sư tổ thì bọn họ tuyệt đối không thể làm hại đến lão nhân gia, và hại chết năm vị sư bá cùng với A Nghi sư huynh!”
Giác Điên nghe xong, cúi đầu trầm tư một chút:”Có thể tập hợp được nhiều cao thủ như vậy, thử hỏi trong võ lâm có bang phái nào có thực lực như họ, Thiên hạ đên nhất giáo Ma Giáo, cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhưng có thực lực như thế thì trong mấy năm qua còn có Ma Môn danh chấn thiên hạ, đại khái cũng có thực lực này, Cái Bang, ta đây rất rõ ràng, cũng có thực lực như thế này, trừ ba môn phái này ra chẳng lẽ còn có một môn phái khổng lồ ẩn giấu thực lực?” Phương Kiếm Minh nghe hắn phân tích xong thì nói:”Giác Điên sư huynh, thù của thái sư tổ dĩ nhiên là phải báo, đúng rồi, nhưng năm gần đây, huynh làm gì trên chốn giang hồ? Huynh như thế nào cùng với Cái Bang trở thành bằng hữu giao hảo, rồi lại nhận Tôn tỷ tỷ làm muội tử?” Giác Điên đang muốn trả lời Phương Kiếm Minh thì nghe được tiếng gõ cửa từ bên ngoài, thanh âm của khổ nhi truyền vào:”Ngô đại ca, muội mang thức ăn đến cho hai người, mau mở cửa.” Giác Điên vội vàng chạy đến mở cửa, chỉ thấy Tôn Khổ Nhi hai tay bưng một cái khay phía trên có rượu, thức ăn và hai chén rượu cùng hai đôi đũa, Tôn Khổ Nhi sau khi bày thức ăn ra bàn thì biết hai huynh đệ lâu ngày gặp lại có nhiều chuyện cần nói nên cáo từ một tiếng rồi đi ra ngoài.