Mình chỉ có và i lá»i ngắn ngá»§i để gá»i tá»›i độc giả thân yêu. Tà ng Long Äỉnh có thể được xem là má»™t trong những tác phẩm hay nhất cá»§a tác giả Trần Thanh Vân 

Những tình tiết hấp dẫn lôi cuốn đến động lòng ngưá»i

,những thá»§ Ä‘oạn,những mánh khá»e,những hiểu lầm đôi khi là m cho ngưá»i Ä‘á»c căm phẫn,

sá»± trả giá cá»§a ác nhân,sá»± hiểu lầm được phÆ¡i bà y cà ng là m cho độc giả thá»a dạ

Xin má»i các độc giả thân thương và yêu quý thưởng thức

1. Trá»i Thu Äẩm Máu Tình Cốt Nhục - Trưá»ng Háºn Thâm Cừu Trẻ Äa Mang
Bao lần mây gió, mấy độ hà n sương, mùa thu đã vỠtự bao giỠmà mặt đất đã thay mình một chiếc áo và ng ảm đạm.
Gió mưa cá»§a trá»i thu hình như chẳng ảnh hưởng gì đến hải đảo ngoà i Äông Hải xa xôi ! Ở đây ngà n ngà n chiếc lá vẫn rÆ¡i lả tả trên đỉnh phong lãnh cá»§a đảo Äà o Hoa. Những cà nh lá trÆ¡ gầy Ä‘ang rún rẫy trước gió. Những con sóng bạc đầu cứ rì rầm vá»— và o bá» cá»§a hải đảo, tạo nên những âm thanh buồn bã thê lương trênmặt biển Äông tÄ©nh mịch.
Lúc nà y mặt trá»i đã lên cao, những tia nắng chiếu xuống thẳng trên mặt biển.
Ãnh nắng chói chang châm chÃch và o da thịt con ngưá»i như muốn sấy khô mặt đất, Ä‘un sôi mặt biển. Chắc không ai muốn chống chá»i dưới cái nắng gay gắt cá»§a mặt trá»i, váºy mà ...
Dưới ánh mặt trá»i nẩy lá»a ấy, trong những tia nắng kinh ngưá»i ấy, ngưá»i ta lại thấy trên má»™t hòn đá bám đầy rong rêu và những con hà o nổi lưng chừng trên bá» biển cá»§a đảo Äà o Hoa, má»™t cáºu bé ước khoảng mưá»i hai, mưá»i ba tuổi. Cáºu bị ngưá»i ta trói chặt ở đó.
Ãnh dương quanh và o gần chÃnh ngá» chiếu gay gắt lên là n da non trên mạt cáºu bé là m hồng lên như máu, nhưng dẫu sao cÅ©ng vẫn không thể nà o che dấu được nét tuấn tú bất phà m cá»§a cáºu.
Äó là má»™t khuôn mặt gây cho ngưá»i khác những ấn tượng mạnh, khiến ai nhìn và o Ä‘á»u xúc động khó quên. Äôi lông mà y sắc như má»™t lưỡi kiếm chạy dà i lên đến chân tóc là m tôn lên chiếc mÅ©i thẳng trông thanh cao kỳ lạ. Chiếc miệng nhá» xinh mÃm chặt cÅ©ng tá» vẻ má»™t ý chà quáºt cưá»ng. Tất cả những đưá»ng nét trên khuôn mặt cáºu trông hà i hòa đến lạ, chẳng khác chi má»™t tác phẩm tuyệt mỹ thuáºt cá»§a tạo váºt toà n năng.
Lúc nà y ngưá»i ta chưa nhìn thấy được đôi mắt bị che phá»§ dưới là n mi dà i cong vút và đen nhánh, song bằng và o khuôn mặt sáng ngá»i cá»§a cáºu ngưá»i ta có thể hình dung ra nhất định đằng sau bá» mi ấy hẳn phải là má»™t đôi mắt là m xao xuyến lòng ngưá»i.
Mồ hôi và hÆ¡i nước biển mặn chát đã thấm ướt y phục mà u trắng tinh nguyên cá»§a cáºu, tháºt khó có thể tin rằng có ngưá»i có thể thi hà nh độc thá»§ đối vá»›i má»™t thiếu niên tuấn tú như váºy. Thá»§ Ä‘oạn tháºt quá tà n khốc.
PhÃa trên bá» lúc ấy lại là ba lão đạo sÄ© tuổi xấp xỉ bát tuần, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm ngồi sóng vai trên má»™t mô đất cao dưới bóng má»™t tảng đá lá»›n. Äạo sÄ© ngồi giữa, lông mà y Ä‘iểm bạc, đôi mắt nhá» hÆ¡i xếch, râu năm chòm phất phÆ¡ trước gió trông tiên phương đạo cốt, chỉ có Ä‘iá»u trên khóe miệng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i âm trầm hiểm độc.
Lão đạo sÄ© ngồi bên phải máºp phì, mà y cong mắt sáng rá»±c, nét mặt há»›n hở lúc nà o cÅ©ng như Ä‘ang cưá»i, trông như tượng Pháºt Di Lặc. Lão bên trái ngược lại gầy đét như que cá»§i trông tháºt thảm hại, song thần sắc lại lạnh lẽo thâm trầm trông tháºt đáng sợ. Lão nhìn vá» phÃa cáºu bé bị trói trên tảng đá rồi lạnh lùng:
- Tháºt không ngá» thằng nhóc nà y cÅ©ng có đởm lược, bị trói từ lúc bình minh đến bây giá» mà không má»™t tiếng kêu ca.
Lão máºp cưá»i lên ha hả nói:
- Äiá»u đó gá»i là có hổ tổ, hổ phụ thì không thể sinh khuyển tá» khuyển tôn được.
Lão gầy lóe lên ánh mắt độc ác, lạnh lùng:
- “Mai Äảo†má»™t lần ra Ä‘i e rằng khi trở vá» chỉ còn hổ tổ thôi.
Lão máºp tiếp lá»i:
- Äiá»u đó là đương nhiên. Äừng nói đến võ công cá»§a hỠđã bị phế, ngay cả khi còn đầy đủ công lá»±c cÅ©ng e vá» không tá»›i nÆ¡i. Có thể chúng ta là m như váºy không tránh khá»i vẽ rắn thêm chân đó thôi.
Lão gầy nghe qua chợt trừng mắt:
- Cái gì là vẽ rắn thêm chân ! Cha con Äồng lão má»™t thá»i oanh liệt, ta lại muốn xem thá» há» sẽ chống đỡ được bao lâu.
Lão máºp hai mắt sáng rá»±c lên rồi cưá»i ha hả:
- Ta chỉ e sợ rằng há» có má»m yếu cÅ©ng không má»m đến mức như ngươi tưởng.
Câu nói hình như động chạm đến lòng tá»± tôn cá»§a lão ốm, lão đứng báºt dáºy, lạnh lùng:
- Ngươi cứ chá» xem, Äồng lão suốt Ä‘á»i chưa há» cúi đầu trước bất cứ ai nói lá»i nhu nhược nhưng hôm nay nhất định lão sẽ cúi đầu trước ba chúng ta để nói lá»i cầu xin.
Lão máºp buá»™t miệng nói:
- Äại danh cá»§a Äồng lão không phải má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà có, ta e rằng dù máu chảy đầu rÆ¡i cÅ©ng không là m cho lão ta phải cầu khẩn van xin.
Lão ốm quay phắt ngưá»i lại, giá»ng âm trầm:
- Nếu như hôm nay ta không là m được như thế thì từ nay vỠsau ngươi hãy ném vứt đi biệt hiệu Thiên Sát Kiếm Hoa Vân Phong.
Lão già ngồi chÃnh giữa nãy giá» không há» mở lá»i chợt từ từ đứng dáºy nói:
- Hai ngươi đã bằng ấy tuổi Ä‘á»i sao còn cãi nhau những chuyện không và o đâu cả.
Dứt lá»i lão chỉ vá» phÃa xa xa trên mặt biển Ä‘oạn tiếp:
- Thuyá»n cá»§a Äồng Dáºt Trần không phải đã đến kia rồi sao? Chúng ta mau chuẩn bị đại sá»±.
Hai lão già quay lại nhìn theo hướng chỉ, xa xa một cánh buồm trắng đang nhằm hướng đảo thẳng tiến.
Lão máºp ném má»™t cái nhìn vá» phÃa lão ốm rồi đứng vụt dáºy há»i:
- Bây giỠchúng ta phải là m thế nà o đây?
Lão già ở giữa trên khóe miệng cà ng hằn Ä‘áºm thêm nụ cưá»i vốn đã rất thâm hiểm, lão quét hai tia nhìn sắc bén vá» phÃa hai lão già kia rồi cưá»i nói:
- VÅ© Ná»™i Tam Kiếm chúng ta suốt Ä‘á»i hà nh hiệp Ä‘á»u bị Äồng Dáºt Trần đè đầu cỡi cổ. Ở Trung Nguyên, danh vá»ng cá»§a chúng ta không thể nà o vang dá»™i hÆ¡n lão ta được.
Hôm nay, trên đảo nà y không thể để cho ngưá»i khác trông thấy. Trong trưá»ng hợp không trái vá»›i dá»± định, chúng ta vẫn có đầy đủ thá»i gian phải không?
Hai lão già trên ánh mắt thoáng tia nhìn độc ác, đồng thanh há»i:
- Äại ca đã nghÄ© ra Ä‘iá»u gì xảo diệu phải không?
Lão ở giữa hướng mắt vá» chiếc buồm trắng, cưá»i âm trầm:
- Không sai, ta đã nghÄ© kỹ, chúng ta phải ra đến nÆ¡i nghênh tiếp chiếc thuyá»n.
Dứt lá»i lão cất bước hướng vá» chiếc thuyá»n. Hai lão kia bước theo sau không kịp há»i thêm Ä‘iá»u gì cả.
Chiếc thuyá»n trắng bây giỠđã đến cách bá» chừng hai mươi trượng song vẫn chưa cuốn buồm giảm tốc độ, vẫn lao và o bá» vá»›i tốc độ như cÅ©.
Trên mui thuyá»n, má»™t lão già chừng đã bát tuần đứng bất động, khuôn mặt cá»§a ông ta gầy gầy và trắng đến lạ lùng, trắng như chiếc buồm cá»§a con thuyá»n váºy. Gió biển thổi tung mái tóc trắng bạc cá»§a ông ta bay ngược lui vá» sau. Trông ông ta vừa cô độc vừa thê thảm, nhìn và o tá»± nhiên ngưá»i ta có cảm tưởng rằng đây là cảnh anh hùng mạt váºn.
Ông già từ từ chú mắt nhìn và o ba lão già đang bước lại phÃa bến nước, đôi mắt và thần sắc trên gương mặt tương tuá»± như nhau, vừa trống rá»—ng vừa miên man...
Trên thuyá»n, ngưá»i cầm lái là má»™t lão già lưng gù, ngưá»i cuốn buồm lại là má»™t đại hán tết tóc Ä‘uôi sam chừng trên dưới bốn mươi tuổi. Cả hai ngưá»i trong đôi mắt Ä‘á»u nổi đầy những sợi tÆ¡ huyết.
Khi thuyá»n cách bá» chừng mưá»i trượng, đại hán Ä‘uôi sam giáºt mạnh dây buồm, cánh buồm láºp tức hạ xuống, tốc độ con thuyá»n từ từ giảm dần, nhưng cÅ©ng đã quá đà , toà n con thuyá»n như trưá»n ngưá»i lên bến cát.
Ba lão già kia Ä‘i đến phÃa con thuyá»n ánh mắt vô cùng âm độc, lão ở giữa lại cưá»i nói:
- Äồng huynh đã trở vá» rồi ư? Vì chuyện cá»§a huynh đệ chúng tôi mà khiến huynh má»™t phen nhá»c lòng, huynh đệ chúng tôi vô cùng cảm kÃch.
Ông già trên thuyá»n trông đỠđẫn nhảy xuống bến cát, ông quay lại nhìn vá» phÃa bên kia nÆ¡i đứa trẻ Ä‘ang bị trói, đôi mắt lạc thần cá»§a ông bá»—ng nhiên loáng lên những tia trắng bạc, ông từ tuừ quay đầu lại, trầm giá»ng:
- Ba vị, ta từ Mai Äảo trở vá». Hình như ba vị đã biết trước chuyện Äông Hải Kiếm Long trên Mai Äảo đã bị Ä‘oạn diệt, vì váºy ba vị quyết bức huynh đệ lão phu và o cạm bẫy.
Thiên Sát Kiếm Hoa Vân Phong cưá»i âm trầm:
- Äồng huynh sao lại nói váºy. Äông Hải Kiếm Long Mai Túc Phong tà ng trữ Äỉnh Long Äồ Phổ, thá» há»i ai lại không biết, Äồng huynh chuyến nà y Ä‘i chắc có ngưá»i khác ăn cháºn nên không đạt được mục Ä‘Ãch, cho nên...
Lão nói chưa hết câu thì Äồng Dáºt Trần đã ná»™ khà xung thiên, quát ngang:
- Hoa Vân Phong, Äồng Dáºt Trần ta và VÅ© Ná»™i Tam Kiếm các ngươi từ xưa nay không há» kết oán thù, các ngươi từ xa đến, lão phu lấy lá»… thượng khách mà tiếp, lấy tình cố cá»±u mà nghênh, tháºt không ngá» các ngươi lòng lang dạ thú hạ độc và o rượu. Lại phế võ công cá»§a ba ngưá»i chúng ta, lấy sá»± sống còn cá»§a con cháu chúng ta mà bức bách chúng ta phải đến Mai Äảo để bán cả bằng hữu cầu vinh. Ta dám chắc rằng bá»n lòng lang dạ sói trên Ä‘á»i nà y không ai có thể sánh vá»›i các ngươi.
Thiên Sát Kiếm Hoa Vân Phong lại cưá»i lạnh lùng:
- Äồng Dáºt Trần ! Ngươi quên rằng sá»± sống còn cá»§a ngươi Ä‘ang nằm trong tay ai sao?
Äồng Dáºt Trần ngẩng mặt lên trá»i cưá»i cuồng ngạo:
- Hoa Phong Vân ! Ta và ngươi Ä‘á»u là ngưá»i từng trải giang hồ, mục Ä‘Ãch cá»§a các ngươi căn bản ta cÅ©ng đã hiểu. Lấy kiếm lệnh đổi đồ hình cÅ©ng chỉ là cái cá»› thôi, tiêu diệt Äồng Dáºt Trần nà y má»›i là tâm ý cá»§a các ngươi. Hoa Phong Vân, ngươi còn muốn lấy chuyện sinh tỠđể uy hiếp chúng ta sao? Hẳn là ngươi Ä‘ang nằm mÆ¡ đấy.
Thần Sát Kiếm mắt lóe lên tia giết ngưá»i, lão bước lên phÃa trước má»™t bước. Äá»™t nhiên lão máºp gá»i giáºt lại:
- Khoan đã ! Äồng huynh ! Câu chuyện cá»§a huynh tháºt là thảm não, không biết ai đã ra tay tà n khốc quá váºy !
Äồng Dáºt Trần chuyển ngưá»i nhìn lại phÃa lão máºp, dằn từng tiếng, từng chữ:
- Thiên La Kiếm Qúa Nam Bình, trước mặt cá»§a ta ngươi không cần phải giả ngây giả dại, ai hạ độc thá»§ ư? Các ngươi đã rõ, ta cÅ©ng thấu hiểu. Bằng và o võ công cá»§a các ngươi, má»™t đứa trẻ ba tuổi cÅ©ng biết rõ rằng các ngươi không bao giá» dám xưng bá võ lâm. Ngưá»i cá»§a Mai Äảo đã bị các ngươi Ä‘oạn diệt, lão phu vì tin ngưá»i cầm Mai Äảo kiếm lệnh nên trước sau gì cÅ©ng bị tiêu trừ. Vì biết váºy nên các ngươi đã đến đây.
Cả ba lão già nghe xong Ä‘á»u thoáng động, Thiên La Kiếm lại cưá»i nói:
- Äồng huynh nói như tá»± mình đã chứng kiến, khiến chúng ta tháºt khó lòng biện bạch.
Äồng Dáºt Trần cưá»i nhạt:
- Vì lẽ đó lão phu thấy các vị bất tất phải kéo dà i thá»i gian.
Lão già từ trước đến giá» k không há» mở lá»i đột nhiên ho lên má»™t tiếng, cưá»i nói:
- Äồng huynh có cảm thấy mình quá võ Ä‘oán không?
Äồng Dáºt Trần cưá»i lạnh:
- Thiên Huyá»n Kiếm, tá»± ngươi hẳn biết rõ lão phu có phải quá võ Ä‘oán hay không?
Thiên Huyá»n Kiếm Tất VÅ© lại cưá»i âm trầm lạnh lẽo:
- Äồng huynh định kiến quá nặng ná», huynh đệ ta dù có thiên ngôn vạn ngữ cÅ©ng không thể nà o thuyết phục được Äồng huynh, để tẩy sạch những nghi niệm trong lòng cá»§a Äồng huynh, huynh đệ chúng tôi đà nh phải dùng hà nh động để chứng minh, không ai giết các ngưá»i đâu.
Äồng Dáºt Trần thoáng giáºt mình buá»™t miệng nói:
- Tất VÅ©, lá»i cá»§a ngươi là sá»± tháºt hay sao?
Thiên Huyá»n Kiếm vẫn vá»›i nụ cưá»i âm trầm:
- Ta đã nói huynh đệ chúng ta dùng hà nh động để chứng minh, song huynh má»›i mở lá»i đã không tránh khá»i thái quá...
Vì con cháu, vì huyết cừu, vì sá»± tồn vong cá»§a Äồng gia, Äồng lão như quên mất sá»± tôn nghiêm cá»§a bản thân, vá»™i và ng:
- Äồng má»— xin ba vị bá» qua.
Thiên Sát Kiếm hắng giá»ng lạnh lùng:
- Hừ bỠqua ư, bỠqua là xong ư?
Äồng Dáºt Trần thoáng trừng mắt, hướng vá» Thiên Sát Kiếm cố dấu tiếng thở dà i nói:
- Theo Hoa huynh thì sao?
Hoa Phong Vân gằn mạnh từng tiếng:
- Qùi trước mặt ba chúng ta !
Khuôn mặt già nua cá»§a Äồng Dáºt Trần á»ng Ä‘á», lão láºp lại từng tiếng:
- Qùi trước mặt các ngươi.
Thiên Sát Kiếm Tất VÅ© cưá»i nhẹ:
- Äồng huynh, chuyện ở nÆ¡i nà y sẽ không ai biết...
Äồng lão ngẩng khuôn mặt già nua trắng xanh lên trá»i, không má»™t chút huyết sắc, các nếp nhăn như cà ng dà y đặc thêm. Trong đôi mắt cá»§a lão như lạnh lùng, như vô thần, như tê dại. Cảnh anh hùng mạt lá»™ trông tháºt bi thương...
Trừ ra tiếng rì rà o của sóng biển, trên đảo không ai nói với nhau câu nà o...
Äá»™t nhiên Äồng Dáºt Trần lắc mạnh đầu hất mái tóc bạc lui ra sau rồi ngá»a mặt cưá»i lên má»™t trà ng dà i hà m chứa ná»—i thống thiết, Ä‘oạn nói:
-... Äồng Dáºt Trần hôm nay phải quì xuống trên bên cát nà y... ! ! !
Nụ cưá»i giá»ng nói vô cùng thê lương, khiến ngưá»i phải động tâm trước cảnh anh hùng sa cÆ¡. Thanh âm cá»§a nụ cưá»i vừa dứt thì đầu gối cá»§a lão bắt đầu gáºp lại, thân trên từ từ thấp xuống...
Äá»™t nhiên má»™t giá»ng trong trẻo vút lên từ phÃa hòn đá nổi lên:
- Gia gia ! Gia gia hãy nhá»› lá»i dạy đối vá»›i Kỳ nhi, dù máu có chảy, đầu có rÆ¡i, chà cá»§a nam nhi đại trượng phu không ai có thể khuất phục được.
Äồng Dáºt Trần thần sắc chợt thay đổi, song không dừng lại động tác, cất giá»ng thảm sầu:
- Tiểu Kỳ, con ghi nhá»› lá»i gia gia là rất tốt, sau nà y con sẽ hiểu vì sao hôm nay gia gia phải là m như thế nà y.
Lá»i nói vừa dứt thì lão đã quì hoà n toà n trên mặt đất.
Trong đôi mắt cá»§a lão già gù lái thuyá»n lấp lánh lệ châu, trong mắt hán tá» tết tóc Ä‘uôi sam thì loáng những tia háºn thù cay độc rồi từng bước tiến lại trước mặt ba lão già kia.
VÅ© Ná»™i Tam Kiếm nhìn nhau cưá»i đắc chÃ, Hoa Phong Vân cất lá»i:
- Äồng huynh, huynh không ngá» rằng huynh có ngà y hôm nay phải không?
Nói xong lão quay lại nhìn đại hán tóc sam Ä‘ang Ä‘i đến. Äá»™t nhiên đại hán quát lên má»™t tiếng, vung chưởng lên theo thế “Vụ mê vân hùng†phi ngưá»i vá» phÃa Hoa Phong Vân, chụp xuống đỉnh đầu lão mạnh như vÅ© bão, đồng thá»i hét lên:
- Ngươi cũng sẽ không ngỠcó ngà y hôm nay !
Lá»i vừa dứt thì chưởng phong đã đến, song Hoa Phong Vân vẫn chỉ cưá»i nham hiểm, lão bước lui má»™t bước xoay mình chÃnh diện, váºn kình lá»±c đưa lên tiếp chiêu.
Ngưá»i ta chỉ nghe ầm ầm mấy tiếng, ngưá»i cá»§a đại hán đã bị hất tung ra ngoà i bốn trượng. Äại hán chỉ há»™c lên má»™t tiếng, bãi cát dưới chân chà ng đã nhuá»™m đỠvì dòng máu phun ra như suối từ miệng gã. Khuôn mặt đỠhồng láºp tức chuyển sang mà u trắng nhợt nhạt.
Äồng Dáºt Trần nhìn ngây dại và hán tá» gá»i lão gù:
- Äồng Phúc, ngươi hãy đỡ Tân DÅ©ng dáºy.
Trong thanh âm của lão chất chứa bao nhiêu là bi phẫn.
Tân DÅ©ng lúc nà y đã chống tay lên mặt đất gượng dáºy, đôi mắt lạc thần nhìn và o Äồng Dáºt Trần thá»u thà o:
- Lão gia... Tân DÅ©ng nà y phải Ä‘i trước lão gia... thù nà y... háºn nà y... ai sẽ thay lão gia và thiếu chá»§ báo phục... con... con chỉ háºn trá»i già ... không mắt...
Gã gắng chút hÆ¡i tà n nhìn qua phÃa cáºu bé trên tảng đá, rồi trước khi đưa mắt tá»›i lão gù, thân cá»§a chà ng đã không còn hÆ¡i sức, sụp ngưá»i xuống, những ngón tay cắm sâu và o cát đá...
Trên huyệt mi tâm cá»§a cáºu bé Ä‘ang nằm trên tảng đá nổi bá»—ng ánh lên má»™t nốt ruồi son bằng đầu ngón tay, trên khuôn mặt nhợt nhạt cá»§a cáºu bé cÅ©ng ánh hồng lên như vừa thức giấc.
Thiên Huyá»n Kiếm Tất VÅ© chẳng thèm để mắt tá»›i Tân DÅ©ng, lão cưá»i nhạt:
- Äồng huynh xin đứng dáºy, để chứng minh lá»i cá»§a Äồng huynh, Mai Äảo bị tiêu diệt là sá»± tháºt, lão phu có má»™t lá»i thỉnh cầu, xin Äồng huynh hãy đưa chúng tôi cùng Ä‘i đến Mai Äảo.
Lão nói vừa xong, sắc mặt bá»—ng lạnh lùng khá»§ng khiếp, quay sang Thiên Sát Kiếm lão tiếp lá»i:
- Lão tam ! Chúng ta giữ lá»i không giết đứa trẻ nà y, bất quá vì muốn má»i Äồng huynh hợp tác, đợi đến lúc tìm được Tà n Äỉnh Äồ hẳn hay, để cho nó sống thêm má»™t thá»i gian nữa.
Thiên Sát Kiếm Hoa Phong Vân thoáng giáºt mình nói:
- Dùng phương pháp nà o để nó có thể sống thêm má»™t thá»i gian nữa?
Tất VÅ© cưá»i thâm hiểm:
- Da ngưá»i dưới ánh mặt trá»i sẽ dần dần co rút lại, không phải là nó có thể sống thêm má»™t thá»i gian nữa sao?
Thiên Sát Kiếm chợt hiểu ra, lão cưá»i rá»™ lên tà n khốc nói:
- Váºy ra chÃnh là cha giết con đó thôi... ha... ha...
Nói Ä‘oạn lão rút ra má»™t thanh dà i từ trong ống tay áo có bảy nhánh kỳ lạ, rồi Ä‘i vá» phÃa xác cá»§a trung niên hán tá».
Äồng Dáºt Trần nghe những lá»i đối thoại chợt hiểu rõ sá»± tình, ông gầm lên:
- Tất VÅ© !... Ngươi đã nói rồi nuốt lá»i sao?
Thiên Huyá»n Kiếm Tất VÅ© cưá»i đắc chÃ:
- Sao lại bảo chúng ta nuốt lá»i ! Bá»n chúng ta có giết nó đâu? Vả lại lão phu tin rằng Mai Túc Phong trên Mai Äảo vẫn còn sống nên sau khi tìm được Äỉnh Long Äồ ta sẽ trở lại láºp tức. Lúc đó ta nghÄ© rằng là n da cá»§a nó còn chưa bị cháy khô đâu ! HÆ¡n nữa, tháng nà y cây Thúy Chi sẽ vừa chÃn, không khéo lệnh tôn gặp được kỳ duyên cÅ©ng nên... ha ha... bấy giá» mối huyết hải thâm cừu nà y nó sẽ báo phục... ha ha...
Thiên La Kiếm Qúa Nam Bình lại tiếp lá»i:
- Äồng huynh ! Nhất định huynh nghe qua, năm xưa VÅ© Vương trị thá»§y thà nh công đã cho đúc chÃn đỉnh lá»›n để tượng trưng cho chÃn Châu. Khi Cá»u Äỉnh lưu truyá»n đến Ä‘á»i Chiến Quốc, Thạch CÆ¡ TỠđã có được má»™t chiếc. Truyá»n thuyết rằng vị kỳ nhân nà y đã trồng và o trong đỉnh má»™t cây gá»i là Cá»u Quả Thúy Chi, sau khi quả nà y chÃn tá»›i, ai dùng được nó có thể đạt được công lá»±c trùm trá»i đất. Mặt ngoà i chiếc Äỉnh, ông ta lại khắc và o đó má»™t pho “Tiá»m Long Thần Công†ảo diệu vô cùng. Không chừng lệnh tôn sẽ... ha ha...
Trong khi Thiên La Kiếm Ä‘ang thao thao bất tuyệt thì trên má»™t tảng đá lá»›n cách đó chừng hai mươi trượng không biết từ bao giỠđã xuất hiện má»™t vị hòa thượng cốt cách phi phà m. Nhìn và o diện mạo thóat tục như sống cÅ©ng tùng cổ nguyệt, ngưá»i ta có cảm giác như Ä‘ang đứng trước má»™t biểu tượng cá»§a từ bi há»· xả. Má»™t Ä‘iá»u lạ lùng là trên huyệt Mi Tâm giữa đôi lông mà y cá»§a ông cÅ©ng có má»™t nốt ruồi son đỠnhư máu. Nếu như VÅ© Ná»™i Tam Kiếm nhìn thấy nốt ruồi son nà y thì nhất định sẽ Ä‘oán ra ngay vị hòa thượng nà y là ai mà không khá»i phi hồn tán phách.
Äồng Dáºt Trần hai mắt đỠngầu nghiến chặt hai hà m răng:
- Tất VÅ© ! Bây giá» ta má»›i gặp má»™t loại ngưá»i lòng lang dạ sói như ngươi. Tháºt đê tiện.
Bấy giá» Thiên Sát Kiếm Hoa Vân Phong đã lá»™t xong má»™t miếng da chừng hÆ¡n hai thước trên ngá»±c cá»§a trung niên hán tá» kia. Lão ta quay ngưá»i lại phi thân đến trên tảng đá nổi rồi nắm lấy đầu cáºu bé, buá»™t tấm da và o cổ cá»§a cáºu.
Hai mắt cáºu bé tưởng chừng như đã trở thà nh ha quả cầu huyết, nhìn má»™t cách oán háºn thâm thù và o mặt Hoa Vân Phong, cáºu dằn từng tiếng:
- Một ngà y nà o đó ta sẽ dùng da của ngươi để trói lên cổ của các ngươi.
Hoa Vân Phong báºt cưá»i lên ha hả, nói:
- Nhưng liệu ngươi có sống qua khá»i ngà y hôm nay không... ha ha...
Trong thanh âm cá»§a tiếng cưá»i cuồng ngạo lão đã tung ngưá»i phi vá» phÃa bến cát.
Lúc nà y Äồng Dáºt Trần đã lá»t và o trong tay cá»§a Qúa Nam Bình, chỉ nghe lão cưá»i lên đắc ý.
- Äồng huynh ! Trá»i đất rá»™ng mênh mông, nÆ¡i đâu cÅ©ng có thể gá»i gấm nắm xương tà n, hà tất phải nhất định tại Äà o Hoa đảo nà y... ha ha...
Lúc nà y lão già gù còn lại Ä‘ang từng bước từng bước tiến đến tảng đá nổi, Hoa Vân Phong nhìn thấy liá»n cưá»i lên nói:
- Lão tá» ! Ngươi còn muốn Ä‘i đâu? Sao chưa chịu lên thuyá»n hả?
Lão già gù dừng bước từ từ quay lại rÃt giá»ng thê lương:
- Cả Äà o Hoa đảo các ngươi còn táºn diệt thì quý gì cái mạng cá»§a lão nô tà i nà y mà các ngươi muốn giữ lại?
Thiên Sát Kiếm Hoa Vân Phong cưá»i lạnh:
- Lão nô tà i kia ngươi tháºt muốn chết sao?
Lão già lại từ từ quay ngưá»i bước tiếp, vừa nói:
- Lão nô tà i như ta nên chết sớm đi thì hơn.
Lão vẫn hướng vá» phÃa tảng đá có cáºu bé. Thiên Sát Kiếm hừ lạnh má»™t tiếng, lão xòe tay búng vút má»™t tiếng, năm luồng chỉ phong rÃt lên. Lão bá»™c chỉ kịp kêu lên má»™t tiếng thê thảm, cả ngưá»i lão đổ nhà o xuống biển, phút chốc mặt biển đã loang lên má»™t vùng máu Ä‘á». Hình như còn quá Ä‘au xót vì thảm cảnh cá»§a Äà o Hoa đảo, bà n tay già nua dÃnh dầy con hà o biển còn vá»›i lên mấy cái vá» phÃa cáºu bé như gá»i gắm Ä‘iá»u gì... tháºt là má»™t cảnh Ä‘au lòng.
VÅ© Ná»™i Tam Kiếm nắm lấy thân hình như đã tê dại cá»§a Äồng Dáºt Trần tung mình nhảy lên chiếc thuyá»n trắng, rồi nhanh chóng dong buồm ra khÆ¡i.
Nhìn theo bóng thuyá»n trắng cà ng lúc cà ng xa dần, cáºu bé từ từ nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt theo hai bên khóe mắt lăn dà i. Äây vừa là sinh ly mà cÅ©ng là tá» biệt.
Äà o Hoa đảo lại trở vá» vá»›i sá»± yên lặng cố hữu, nắng thu vẫn chiếu gay gắt trên mặt biển.
Äứng lặng yên trên má»™t triá»n đá, lão hòa thượng nhìn theo bóng thuyá»n trắng dần dần nhá» lại rồi khuất sau những con sóng vô tình cá»§a biển cả, bất chợt ông thở dà i nặng ná», tá»± lẩm nhẩm má»™t mìh:
- Äã tÄ©nh tu hÆ¡n hai mươi năm ta vẫn chưa thay đổi bản tÃnh cá»§a mình, trá»i đã phú cho ta tấm lòng từ, đã cho ta đôi mắt bằng xương thịt, ta tháºt khó lòng sống ra ngoà i cuá»™c thế nà y !
Cùng vá»›i thanh âm lầm rầm tá»± nói, nốt ruồi son trên huyệt mi tâm cá»§a hòa thượng dần á»ng đỠlên như máu váºy. Không thấy hòa thượng động thân mà thân thể ông bá»—ng dưng như má»™t là n khói bay đến tảng đá nổi ngoà i biển cách ông chà Ãt cÅ©ng phải hai mươi lăm trượng. Lão hòa thượng quan sát cáºu bé từ dưới chân lên trên đầu, vừa chạm phải nốt ruồi son trên trán cáºu bé, ông chợt giáºt mình, lẩm nhẩm trong miệng:
- Mi Tâm huyệt... nốt ruồi son...
Cáºu bé trên tảng đá mở mắt nhìn lão hòa thượng má»™t thoáng rồi lại khép mắt.
Lão hòa thượng cÆ¡ hồ đã mất Ä‘i trầm tÄ©nh thoát tục như lúc trước, ông vươn tay mở dây trói trên tay cáºu bé. Cáºu bé mở mắt lần thứ hai nhìn lão hòa thượng chầm cháºm há»i:
- Äại sư ! Má»i chuyện ngưá»i đã chứng kiến hết phải không?
Lão hòa thượng thoáng giáºt mình, rồi nhẹ nhà ng nói:
- Äúng váºy ! Hà i tá», ta đã trông thấy tất cả.
Cáºu bé chợt nhắm chặt mắt, lạnh lùng nói:
- Äại sư ! Ngưá»i biết rằng nếu cứu tôi thì sau nà y tôi sẽ hà nh động thế nà o chứ? E rằng khó tránh phạm và o giá»›i sát cá»§a tôn chỉ Pháºt môn.
Lão hòa thượng cưá»i nhẹ nhà ng đáp:
- ChÃnh vì ta biết rằng sau nà y con sẽ là m gì nên bây giá» má»›i cứu con. Hà i tá», từ nay ta không còn là ngưá»i xuất gia nữa.
Nói Ä‘oạn ông cắt dây trói cho cáºu bé và o tháo tấm da ngưá»i quanh cổ cho cáºu.
Nắng thu vẫn chói chang chiếu thẳng xuống mặt biển, ngá»n thu phong lại vỠđưa những chiếc lá và ng heo hắt trở vá» vá»›i cát bụi, chỉ có ná»—i háºn trong long ngưá»i thì thu phong không thể nà o thổi dạt.
Trước má»™t tảng đá lá»›n bÃt kÃn miệng hang rêu phong như đã từ lâu không há» có ngưá»i đến trên Äà o Hoa đảo, má»™t cáºu bé ước khoảng mưá»i hai mưá»i ba tuổi váºn má»™t bá»™ đồ trắng Ä‘ang phóng mắt nhìn xa xăm ngoà i mặt biển. Nét mặt cáºu trông vừa ưu sầu vừa oán độc. Trên khuôn mặt non trẻ cá»§a cáºu như hằn lên những nét háºn thù chứ không thấy thóang nụ cưá»i vô tư lá»± như các trẻ nhá» thưá»ng có.
Một bóng lão tăng nhẹ nhà ng đáp xuống như một chiếc lá trước miệng động đá.
Lão tăng trông như đã cùng vá»›i những cây cổ tùng trưá»ng tồn bất tá». Lão tăng nhìn vá» cáºu bé vá»›i má»™t ánh mắt vô cùng thương cảm rồi nặng ná» lắc đầu cất giá»ng nhẹ nhà ng:
- Tiểu Kỳ ! Con đứng ở nơi nà y đã bao lâu rồi?
Cáºu bé áo trắng cất tiếng há»i:
- Äại sư ! Ngà y mai lại là má»™t ngà y trong nắng ấm phải không?
Thanh âm cá»§a cáºu bé như muốn ám chỉ má»™t Ä‘iá»u gì.
Lão hòa thượng thoáng chau mà y, nhưng láºp tức hiểu ra, ông trầm giá»ng:
- Tiểu Kỳ ! Bảy ngà y qua, má»—i báºn hoà ng hôn con Ä‘á»u há»i ta câu nà y, có lẽ ta phải mang con Ä‘i thôi, chúng ta Ä‘i ! Quay trở vá» ta sẽ kể hết má»i chuyện cho con nghe.
Cáºu bé quay lại phÃa lão hòa thượng, ánh mắt như khẩn cầu, thấp giá»ng:
- Äại sư ! Bảy ngà y qua tâm tư cá»§a con không thể nà o tách khá»i hình ảnh song thân ! Con... con có thể hay không... Con...
Lão hòa thượng hình như hiểu ý cáºu bé muốn nói gì, bèn gáºt đầu rồi ngồi xuống bên má»™t hòn đá cạnh đó, nói:
- Tiểu Kỳ, con đối vá»›i bất cứ ai Ä‘á»u không muốn dùng đến hai chữ “thỉnh cầu†đúng không?
Nói đoạn lão ngồi tránh qua một bên và bảo:
- Con đến ngồi đây !
Cáºu bé nhìn lão hòa thượng vá»›i ánh mắt cảm kÃch rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh.
Lão hòa thượng ngẩng đầu nhìn ngắm sắc trá»i đã chuyển dần sang mà u hoà ng hoôn, ánh mắt cá»§a ông dần dần chuyển vá» phÃa chân trá»i xa xa, trầm tư giây lát rồi cất tiếng hòa hoãn:
- Äây là má»™t truyá»n thuyết lưu truyá»n mấy trăm năm nay trong võ lâm. Ngưá»i ta cho rằng ở Äông Hải Ä‘ang tà ng trữ “Tiá»m Long Thần Công†cá»§a Thạch CÆ¡ Tá». Nhưng mấy trăm nă nay chẳng ai tìm được, vì váºy truyá»n thuyết nà y đã trở thà nh má»™t giai thoại mà thôi. Tháºm chà có ngưá»i còn hoà i nghi Thạch CÆ¡ Tá» cÅ©ng chỉ là má»™t nhân váºt truyá»n thuyết mà thôi. Vì lẽ đó, truyá»n thuyết kia cÅ©ng dần dần được ngưá»i ta lãng quên, chỉ tồn tại như má»™t cổ sá»±. Tháºt không may, cách đây chÃn mươi năm, bấy giá» ta vừa má»›i xuất đạo, trong võ lâm lại có ngưá»i chứng minh được rằng Thạch CÆ¡ Tá» là má»™t nhân váºt có tháºt, cùng vá»›i Quá»· Cốc Tá» trong thá»i Xuân Thu Chiến Quốc. Quá»· Cốc Tá» thì thần cÆ¡ diệu toán vô song, Thạch CÆ¡ Tá» thì võ công độc bá thiên hạ. Vì váºy, câu chuyện nà y lại má»™t lần nữa lưu truyá»n trong võ lâm và má»™t lần nữa gây ra má»™t trưá»ng sóng gió khắp Trung Nguyên.
Lão hòa thượng ngồi xếp bằng lại tiếp tục nói:
- Thế nhưng, chÃn mươi năm qua không má»™t ai tìm ra bóng dáng cá»§a chiếc cá»± đỉnh có chứa “Tiá»m Long Thần Côngâ€, tháºm chà nó Ä‘ang ở phương hướng nà o cÅ©ng không ai biết. Mãi cho đến mấy tháng trước, ngưá»i cá»§a Mai Äảo bá»—ng nhiên tìm được má»™t miếng ngá»c bá»™i xưa trên đó có khắc rằng chiếc Cá»± đỉnh Ä‘ang ở tại Äông Hải và cây Cá»u Quả Thúy Chi tháng nà y sẽ chÃn tá»›i. Tin nà y láºp tức truyá»n khắp giang hồ, những kẻ bắt hình bắt bóng lại phao rằng Mai Äảo Thế Gia đã tìm được bà đồ cá»§a Thạch CÆ¡ Tá», vì đó mà mang lại cho Mai Äảo há»a táºn diệt toà n gia. Tai kiếp nà y còn lan tói cả những ngưá»i có liên quan vá»›i Mai Äảo.
Cáºu bé chợt nhá» giá»g nói:
- Äại sư ! Sao ngưá»i biết rằng Mai Äảo không há» tìm thấy được bà đồ nà y?
Lão hòa thượng cưá»i nói:
- Lúc há» tìm được tấm ngá»c bá»™i thì ta đã tìm ra ngá»n núi bà máºt Ä‘ang giữ chiếc Äỉnh nà y. Vì váºy ta biết rõ bức Tà ng Long Äồ kia chỉ chứa má»™t phần.
Cáºu bé chợt buá»™t miệng nói:
- Váºy là đại sư đã luyện thà nh võ công khắc bên trên rồi phải không?
Lão hòa thượng lắc đầu cưá»i nói:
- Nhất ẩm nhất trác Ä‘á»u do trá»i định, khi mà quả Thúy Chi chưa chÃn thì bằng và o công lá»±c cá»§a ta tháºt không thể luyện thà nh.
Cáºu bé nghe lá»i chợt trố mắt, buá»™t miệng:
- Äại sư có thể đạp nước mà phi hà nh, vung tay phá thạch, hÆ¡i thổi cÅ©ng đủ đả thương ngưá»i chẳng lẽ vá»›i công lá»±c như váºy mà không có cách gì luyện thà nh sao?
Lão hòa thượng lại cưá»i nói:
- Tiểu Kỳ ! Con lấy là m lạ cÅ©ng phải. Thạch CÆ¡ Tá» là kỳ nhân ở Ä‘á»i nên má»i chuyện ngưá»i đã suy Ä‘i tÃnh kỹ, vì váºy nên ngưá»i má»›i trồng lên chiếc Cá»± đỉnh cây Cá»u Quả Thúy Chi nhằm để bổ sung công lá»±c cho ngưá»i hữu duyên để luyện “Tiá»m Long Thần Côngâ€.
Cáºu bé buá»™t miệng:
- Äại sư, hiện tại không phải quả Thúy Chi đã chÃn rồi sao? Äại sư hiện tại có thể luyện thà nh rồi phải không?
Lão hòa thượng lại cưá»i nói:
- Ta luyện thà nh rồi, mối oan cừu của con ai sẽ báo phục?
Cáºu bé chầm cháºm cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm và o mấy ngón chân, hồi lâu cáºu má»›i nói:
- Kỳ duyên nà y không phải do Thiên Kỳ tạo được, Thiên Kỳ sẽ không chiếm lấy là m của riêng mình.
Lão hòa thượng đôi mắt chợt sáng lên, lòng thầm nghĩ:
“Hảo hà i tá», con tháºt có nghÄ©a khÃ, ta tháºt không nhìn nhầm ngưá»i.†NghÄ© Ä‘oạn ông nói:
- Tiểu Kỳ ! Muốn lÄ©nh há»™i tám thức trong “Tiá»m Long†Ãt ra cÅ©ng phải cần đến thá»i gian năm đến sáu năm, dưỡng khà trong ngá»n núi kia chỉ có thể dùng được trong thá»i gian sáu năm. Nếu như trong thá»i gian sáu năm mà không luyện thà nh thì cÅ©ng đà nh ná»a đưá»ng bá» dở. Ta ư? Ta không có nhiá»u thá»i gian như thế đâu !
Mấy tiếng sau cùng ông nói như phải gắng lực.
Äôi mắt cá»§a cáºu bé nhìn chằm chằm và o mặt lão hòa thượng tá» vẻ nghi ngá», từ từ nói:
- Äại sư ! Ngưá»i nên Ä‘i đến đó.
Thanh âm cá»§a cáºu như chất chứa cả má»™t ná»—i quan hoà i.
CÆ¡ nhục trên mặt lão hòa thượng rung rung nhè nhẹ, giá»ng lạc Ä‘i:
- Tiểu Kỳ, sáng sá»›m ngà y mai ta cùng con xuất phát, chá»— đó là má»™t vùng không gian dưới đáy biển được má»™t ngá»n núi lá»›n úp lại. Äứng trên mặt biển thì không thấy dấu tÃch gì cả. Cần phải lặn xuống sâu hÆ¡n hai trăm trượng má»›i có thể phát hiện ra lối và o. Sau khi và o sâu con phải ngoi lên má»›i tìm đến được thạch động. Tiểu Kỳ ! Con có dám lặn xuống má»™t độ sâu như váºy hay không?
Cáºu bé gáºt gáºt đầu nói:
- Tiểu Kỳ có thể ! Äại sư, ngưá»i là ai? Äại sư còn chưa nói cho Tiểu Kỳ hay và ngà y mai Tiểu Kỳ sẽ Ä‘i đến đâu?
Lão hòa thượng có chút kÃch động, nhẹ nhà ng vuốt tóc Tiểu Kỳ, trầm giá»ng:
- Äó là má»™t nÆ¡i rất xa. Tiểu Kỳ ! Sau nà y, giả sá» khi con luyện thà nh thần công mà ta vẫn còn sống trên cõi Ä‘á»i nà y thì tà i sản sẽ đến đón con.
Thiên Kỳ chấn động toà n thân, vội nói:
- Äại sư ! Sao lại có cuá»™c ước hẹn khá»§ng khiếp nà y?
Hòa thượng bình tÄ©nh cưá»i nói:
- Tiểu Kỳ ! Cái chết có gì là khủng khiếp, đúng không?
Ngẩng lên nhìn lão hòa thượng, khóe mắt Äồng Thiên Kỳ chợt trà o ra đôi dòng lệ, cáºu như tá»± nói vá»›i chÃnh mình:
- Sau khi chết rồi có lẽ không còn biết Ä‘iá»u gì nữa. Thế nhưng ngưá»i sống thì lại không có cách gì để quên được những ná»—i trần ai cá»§a thế cuá»™c. Có lẽ ta, Äồng Thiên Kỳ nà y vÄ©nh viá»…n là má»™t ngưá»i cô độc.
Lão hòa thượng bị xúc động mạnh, đôi lông mà y trắng nhướng lên. Äá»™t nhiên ông ôm Äồng Thiên Kỳ và o lòng rồi như tá»± nói má»™t mình:
- Tiểu Kỳ ! Cảnh ngá»™ bi thảm cá»§a con đã khiến ta khó lòng định tu trước ná»—i khổ cá»§a nhân thế, tình cảm chân thà nh cá»§a con lại thắp lên trong lòng ta ngá»n lá»a yêu thương đã tắt từ bao nhiêu năm qua. Ta vốn chỉ muốn nói cho con biết ta là Linh Ẩn hòa thượng, song bây giá» ta lại muốn nói thêm cho con biết chÃnh thá»±c ta là ai? Kỳ nhi !
Con có bao giá» nghe phụ thân nói đến cái tên “Huyết Kiếp Thá»§ Vân Không†chưa? Ta chÃnh là Vân Không.
Äồng Thiên Kỳ nghe nói liá»n ngẩng khuôn mặt nhá» bé lên kinh ngạc, gáºt đầu liên tiếp mấy cái rồi nói:
- Tiên Tổ đã từng nói qua nhiá»u lần, má»—i lúc nhắc đến ngưá»i thưá»ng dặn dò rằng là m ngưá»i không khuất phục trước kẻ mạnh, phải trừ táºn gian đồ trong thiên hạ giống như Vân Không váºy. Lúc bấy giá» con chỉ sợ rằng không há»c được võ công trùm thiên hạ như váºy mà thôi.
Lão hòa thượng cưá»i mãn nguyện nói:
- Sáu năm sau, Tiểu Kỳ ! Công lực của con sẽ vượt xa ta năm nà o.
Thiên Kỳ nói vẻ tư lự:
- Äại sư ! Ngưá»i mà Äại sư cần gặp là ai?
Lão hòa thượng lấy từ trong ngưá»i ra má»™t chiếc dÄ©a mà u tÃm trông rất tinh xảo, rồi ông đặt và o bà n tay cá»§a Äồng Thiên Kỳ, Ä‘oạn nói:
- Thiên Kỳ ! Ngà y con luyện thà nh thần công, giả sá» ta không đến đón con, con cứ cầm chiếc dÄ©a nà y hà nh hiệp giang hồ, ắt có ngưá»i đến tìm con. Tiểu Kỳ, trên huyệt Mi Tâm cá»§a con và cá»§a ta Ä‘á»u có nốt ruồi son giống nhau, vì váºy sau nà y cái tên Huyết Kiếp Thá»§ con sẽ mang trên mình.
Âm tiết cá»§a câu nói như đặt hết hy vá»ng và o Äồng Thiên Kỳ.
Äồng Thiên Kỳ hai tay nháºn lấy chiếc dÄ©a thép như nháºn lấy hoà i bảo cá»§a vị hòa thượng, đồng thá»i hai chân cáºu quì xuống, dáºp đầu mấy cái liá»n, gá»i lên đầy xúc động:
- Sư phụ ! Sư phụ...