Giác Điên tuổi cũng không phải là nhỏ nữa, so ra còn lớn hơn Phương Kiếm Minh gần mười tuổi. Năm nay Phương Kiếm Minh mười sáu tuổi như vậy hắn đã hai mươi sáu tuổi rồi; Phương Linh năm nay cũng hai mươi ba tuổi, nói cho đúng ra thì cũng là một nữ tử độc thân. Mặc dù người trong giang hồ không coi trọng lắm chuyện tuổi tác nhưng Tôn bà bà cũng cảm thấy hết sức lo lắng cho đứa cháu yêu này. Đáng cười là Giác Điên vẫn đang ngây ngô chưa hiểu chuyện gì, đương nhiên hắn là người đương cục nên giả mê, chứ người ngoài thì đã sớm nhìn rõ tình ý của Tôn Khổ Nhi đối với hắn, nhưng bản thân hắn thì vẫn ngây ngô như trước. Hắn thường xuyên ở trước mặt Tôn Khổ Nhi nói tốt về Phương Kiếm Minh, nếu tương lai Phương Kiếm Minh không xuất gia làm hòa thượng thì hắn còn muốn đem muội muội giao luôn cho tên tiểu tử này.
Phương Kiếm Minh đương nhiên không biết những chuyện này, hắn nghe Ngô Thế Minh (tên giả của Giác Điên) nói xong đối với tâm địa nghĩa hiệp của Giác Điên cực kì tán thưởng. Ngô Thế Minh cũng hắc hắc cười nói:
- Kiếm Minh, kì thật chuyện này cũng không có gì. Chỉ là gã Hồ Bất Quy đó thủ khẩu như bình, ta nhiều lần truy hỏi hắn tại sao lại phải luận võ với Tôn đại thúc nhưng hắn thủy chung vẫn không trả lời. Ta cũng chẳng còn cách nào khác, người này thật đáng ghê tởm!
Phương Kiếm Minh trầm tư một chút rồi nói:
- Giác Điên sư huynh, ta…
Ngô Thế Minh ngăn hắn lại nói:
- Ngươi đừng gọi ta là Giác Điên sư huynh nữa, bây giờ ta gọi là Ngô Thế Minh. Kiếm Minh, nếu ngươi muốn thì cứ gọi ta là Thế Minh ca!
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Ngô Thế Minh, chẳng phải ý nói chính là vô danh sao? Thế Minh ca, ta thật sự bội phục ngươi.
- Được rồi, Thế Minh ca. Nếu họ Hồ đã không chịu nói nguyên nhân thì có phải là hắn có ẩn tình gì đó khó nói không?
Ngô Thế Minh cười lạnh nói:
- Hắn thì có chuyện gì khó nói? Hừ, chuyện liên quan đến sinh mệnh cho dù có gì khó nói cũng phải nói. Người trong ma giáo bất quá cũng chỉ có thế!
Hai người nói chuyện được hơn nửa canh giờ thì nghe bên ngoài cửa có tiếng Tôn Khổ Nhi vọng vào:
- Ngô đại ca, trời cũng đã tối rồi, ta đến thắp đèn cho các huynh. Tiện tay mang tới cho hai người chút rượu và đồ ăn.
Hai người lúc này mới cẩn thận quan sát thì thấy trong phòng ảm đạm hơn rất nhiều, đúng là bất tri bất giác đã tới lúc hoàng hôn rồi. Cả hai nhìn nhau cười ha hả, lần nói chuyện này khiến cho tâm tình của hai người đều rất thoải mái. Tôn Khổ Nhi đốt đèn lên bày cơm rượu ra rồi lui xuống.
Phương Kiếm Minh đứng dậy nhìn sắc trời ngoài cửa sổ rồi nói:
- Thế Minh ca, ta phải trở về rồi. Ngày mai chúng ta đều quay lại chùa cũ, thế nào cũng có ngày ta đến tìm Thế Minh ca. Được rồi, chuyện về Thiên hà bảo lục ngươi đã có tin tức gì chưa?
Ngô Thế Minh cười bảo:
- Bảo vật này thật sự rất kì quái, đã mấy ngày nay rồi mà vẫn chưa thấy xuất hiện. Nếu không sợ rằng ở đây đã xảy ra một tràng huyết chiến rồi.
Vừa nói chuyện Ngô Thế Minh vừa tiễn Phương Kiếm Minh ra khỏi khách sạn. Lúc từ biệt Ngô Thế Minh còn dặn dò hắn ngày mai nhất định phải đến gặp mình, Phương Kiếm Minh cũng chỉ đành cười đáp ứng rồi từ biệt.
Ra khỏi cổng khách sạn hắn mới thấy khắp nơi đều đã lên đèn. Phương Kiếm Minh thong thả đi chầm chậm trên đường, từ các căn hộ hai bên đường vọng ra tiếng cười nói tràn ngập vẻ trầm ấm của gia đình, thỉnh thoảng trên các giao lộ mới nhìn thấy một vài người trong võ lâm giang hồ. Phương Kiếm Minh bỏ con đường cái tách vào một đường nhỏ, lúc này tâm tình của hắn rất thoải mái, chuyện gì cũng không thèm nghĩ ngợi, chỉ mong sớm trở về đem tin tức gặp gỡ cố nhân nói cho Tiếu lão đầu nghe.
Hắn đang mơ màng đi tới thì từ phía trước truyền tới một tràng cười, Phương Kiếm Minh mơ hồ cảm thấy giọng cười này có chút quen thuộc, trong lòng cảm thấy kì quai vội ngẩng đẩu lên nhìn về phía phát ra tiếng cười. Vừa thấy người đó hắn lập tức há hốc mồm, trái tim đập mạnh, chưa kịp thối lui thì đối phương cũng đã kịp nhìn thấy mặt hắn. Chỉ nghe có tiếng người quát lên:
- Dâm tặc, hóa ra ngươi ở đây, để ta xem ngươi chạy đường nào!
Nàng ta vừa quát vừa rút thanh kiếm đeo bên hông, lập tức một tia hàn quang lóe lên. Nàng ta phi thân lên nhằm thẳng vào đầu Phương Kiếm Minh bổ xuống, kiếm quang vừa động thì hàn khí đã lan tràn khắp không gian.
Nàng ta vừa động thủ lập tức đánh động những người đi cùng, chỉ thấy cách đó chừng bảy trượng có bảy người đang đi tới. Trong số đó có hai nữ năm nam, tính cả nữ tử này nữa là vừa đủ tám người.
Trong ba nữ tử này thì có hai người Phương Kiếm Minh đã gặp qua, điều này càng khiến cho hắn thêm đau đầu.
Phương Kiếm Minh lập tức động thân, phi thân nhảy lên thoát khỏi một kiếm này của đối phương, hắn càng không nghĩ tới chuyện tiếp tục dây dưa ở đây. Không thèm nghĩ ngợi nhiều Phương Kiếm Minh lập tức thúc đẩy nội lực lên mức cao nhất, sử ra một chiêu Phi long tại thiên như một tia chớp lao lên trên dãy mái nhà, mắt vừa thấy cái nóc nhà thì đã nghe một tràng cười vang lên:
- Các hạ sao phải vội vàng thế, tại hạ Địch Hướng Thu thất lễ rồi!
Lời chưa dứt một đảo chưởng lực nặng như núi đã áp sát đỉnh đầu Phương, chưởng vừa mạnh vừa nhanh khiến hắn không kịp né tránh. Phương vội vàng quay đầu lại, ngay cả mặt mũi đối phương thế nào cũng không kịp nhìn liền đẩy ra một chưởng, chưởng này Phương đã dùng đến bảy thành công lực. Chỉ nghe một tiếng “Phịch” vang lên trong không trung, hai bóng người cũng từ từ hạ xuống. Phương Kiếm Minh chân vừa chạm đất liền cảm thấy nội lực xáo trộn, trong lòng âm thầm chấn động nói:
- Quả nhiên không thẹn là người đứng đầu trong Võ lâm Thập đại công tử - Bách Biến Thủ. Xem ra ngươi là một đại kình địch của ta rồi!
Người nọ cũng không ngờ Phương Kiếm Minh lại có nội lực thâm hậu như vậy, cố gắng áp chế chân khí đang cuồng loạn trong cơ thể, hai mắt bắn ra một tia hàn quang nhìn chằm chằm vào Phương Kiếm Minh. Đột nhiên chợt nghe có một tiếng cười cực kì trong trẻo động lòng người vang lên:
- Các hạ đã lâu không gặp, Long Bích Vân này có lời muốn hỏi!
Phương Kiếm Minh không cần nhìn cũng biết người kia là ai, trong lòng cười khổ chỉ đành dời ánh mắt về phía đó. Chỉ thấy Long Bích Vân này là một nữ tử thân vận bạch y trắng như tuyệt, đáng xưng là một đại mĩ nhân, thân hình phiêu lãng chậm rãi đi tới.
Người đang tới chính là Phiêu Miễu tiên tử - Long Bích Vân!
Cùng đi với nàng ta còn có một nam hai nữ nữa, nam nhân chính là Sử Đan Phong của Sử gia trang, một nữ tử là nha đầu Long Nguyệt, lúc này nàng ta đang cầm một thanh lợi kiếm cắn răng nghiến lợi nhìn Phương Kiếm Minh, hai mắt phun lửa. Nữ tử còn lại cũng tương đối xinh đẹp, có chút tương đồng với Sử Đan Phong, nói cách khác người này chính là muội muội của hắn. Vẻ đẹp của nữ tử này khôgn giống vẻ thoát trần hư vô không giống thật của Long Bích Vân, tuy chưa thể nói là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng có thể xem là mĩ nhân trong thiên hạ khó cầu, bên eo cũng đang đeo một thanh trường kiếm!
Phương Kiếm Minh liếc mắt nhìn lại mới thấy ba nam tử kia đã lập tức phân biệt từ ba hướng áp tới, một người là một thanh niên khá anh tuấn, thân mặc hoa phục bộ dáng có vẻ đoan chính, nhưng khi ánh mắt hắn nhấp nháy lại lộ ra một tia tà khí không dấu nổi, tay cầm chắc một thanh bảo kiếm; Phương Kiếm Minh có cảm giác người này nhất định là một cao thủ. Người thứ hai cũng là một thanh niên mặc hoa phục, khuôn mặt cực kì tuấn tú, ánh mắt có một loại hấp dẫn khó hiểu, bình thường nữ nhân thấy nụ cười của hắn đều khó có thể kiềm chế lòng xuân mơ ước! Đáng tiếc đó cũng chính là khuyết điểm, ánh mắt của hắn đôi khi khiến người ta có cảm giác hơi dâm đãng. Phương Kiếm Minh vừa thấy hắn đã cảm thấy có chút quen mắt nhưng không nhớ ra là đã gặp nhau ở đâu. Người thứ ba là một thiếu niên, tuổi tác có lẽ cũng tương đương với Phương Kiếm Minh, trên lưng đeo một thanh đại kiếm, chuôi kiếm cực kì to, một tay khôgn thể nắm chặt được trừ phi dùng hai tay. Phương Kiếm Mình nhìn về phía hắn thì thấy hắn đang mỉm cười với mình tràn đầy thiện ý, trong lòng tự nhiên sinh ra hảo cảm với thiếu niên này mỉm cười đáp lại.
Long Bích Vân vừa nói vừa đi tới trước mặt Phương Kiếm Minh:
- Các hạ võ nghệ siêu quần ắt không phải là hạng người vô danh, không biết tôn tính đại danh là gì, từ đâu tới? Vừa rồi Nguyệt nhi có chút đắc tội mong các hạ không chấp nhất, không biết các hạ có thể cho biết danh tính được khôgn?
Nói xong trên mặt lộ ra một nụ cười mê nhân chăm chú nhìn Phương Kiếm Minh, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy nụ cười này dám chắc đều không tránh khỏi bị thu hút ngẩn ngơ. Phương Kiếm Minh như bị đánh một đòn nặng, hai mắt như bị hút hồn trong đầu chỉ còn mỗi hình ảnh Long Bích Vân, suýt nữa há mồm nói ra tên mình.
Đột nhiên một luồng chân khí từ trên đỉnh đầu chậm rãi tỏa xuống, tuy nó vận hành rất chậm rãi nhưng cũng khiến đầu óc Phương Kiếm Minh thanh tĩnh lại rất nhiều, hắn cả kinh kêu lên trong lòng: “Mỹ nhân nhất tiếu quả nhiên uy lực vô cùng, thiết nghĩ khuynh quốc khuynh thành cũng chỉ như thế!”
Hắn lập tức há miệng cười lớn rồi bảo:
- Long cô nương đã lâu không gặp, không biết dạo này có khỏe không? Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt không dám làm cô nương bận tâm!
Long Bích Vân thấy hắn không bị mình mê hoặc trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, dáng vẻ càng thêm xinh đẹp tới cực điểm.
Long Bích Vân liền lên tiếng:
- Sao ngày đó các hạ vội vã bỏ đi không chịu giải thích, chuyện đêm đó thật khiến người ta phải hoài nghi!
Sử Đan Phong nghe xong lời này hai mắt tỏa hung quang nhìn Phương Kiếm Minh, nói nhỏ với thiếu nữ bên cạnh hắn:
- Muội muội, thằng nhãi này chính là kẻ đêm đó đột nhập vào nhà ta, định có ý đồ không tốt với ngươi!
Thiếu nữ nọ nghe xong trên mặt lộ rõ vẻ hoài nghi:
- Ca ca, chuyện này không thể nào. Xem ra hắn còn nhỏ tuổi hơn cả ta làm sao có thể làm một tên dâm tặc được, có phải là các người hiểu nhầm gì đó không!
Sử Đan Phong nghe xong lời này giận đến nỗi suýt nữa hộc máu, hắn tức giận hét lớn:
- Ta làm sao có thể nhìn lầm được, người này chính là tên dâm tặc đêm đó. Ngươi không tin có thể hỏi Long tiểu thư.
Thiếu nữ nọ nghe xong trên mặt có chút thay đội vội vàng nhìn Long Bích Vân, Long Bích Vân mỉm cười nói:
- Người này chính là kẻ mà ta gặp đêm đó, bất quá không dám chắc hắn có phải là tên dâm tặc kia không. Muốn cho rõ ràng chỉ cần hỏi hắn là xong!