Vân Dật tại thế giới thuần một màu trắng này phiêu đãng không biết qua bao lâu. Ở chỗ này, thời gian không có ý nghĩa gì.
Ở địa phương này rất yên tĩnh, không có nguy hiểm chút nào.
Những đoàn năng lượng ở không gian này bay ngang dọc va chạm lẫn nhau, có nhỏ yếu, có cường đại.
Vừa tới địa phương này, Vân Dật vẫn còn rất nhỏ rất yếu. Cả không gian màu trắng, chỉ sợ hắn là một loại năng lượng yếu nhất.
Cũng may là không phải một thể năng lượng nào cũng có ý thức riêng. Cắn nuốt năng lượng nhỏ cũng chỉ là một loại bản năng của thể năng lượng.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không rõ đây là địa phương nào. Nhưng nhu cầu sự sống là bản năng của tất cả sinh vật.
Bởi vì có ý thức, trong không gian này Vân Dật hiển nhiên cao hơn so với thể năng lượng không có ý thức, ưu thế chỉ có thể dựa vào bản năng cắn nuốt thể năng lượng. Gặp cường đại thì chạy, gặp yếu thì cắn nuốt. Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, lúc này năng lượng của Vân Dật không biết cường đại đến mức nào.
Tại không gian phiêu đãng một thời gian, Vân Dật suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Hắn đột nhiên phát hiện, bản thân chỉ sống trong sự giết chóc. Hắn bắt đầu suy nghĩ những chuyện đã qua. Những ý nghĩa chưa bao giờ có cùng sự tiếc nuối xuất hiện trong đầu hắn.
“Nếu có thể trở lại một lần, chính mình nhất định phải bổ thưởng tất cả những hồi tiếc! Chính mình phải hưởng thụ tình thân, hưởng thụ nhân tình, và càng muốn hưởng thụ tình yêu!! Bản thân phải bảo vệ hết thảy, vô luận là ai! Muốn cướp những gì trọng yếu của mình, đều phải trả giá thật nhiều! Vô luận là ai!!”
Một âm thanh kiên quyết vang lên trong lòng Vân Dật, năng lượng khổng lồ của Vân Dật bắt đầu phiêu đằng, theo bản năng những thể năng lượng nhỏ yếu đều cảm giác được nguy hiểm, mà bay nhanh tránh thoát khắp mọi nơi.
“Năng lượng! Còn cần thêm năng lượng cường đại mới thoát khỏi nơi này để đi ra ngoài! Vô luận như thế nào, nhất định phải đi ra ngoài. Nhất định phải đem sự tiếc nuối của kiếp trước bổ thường lại.
Sau khi đã hạ quyết tâm, Vân Dật bắt đầu bay nhanh đi cắn nuốt những thể năng lượng nhỏ yếu hơn hắn, mỗi khi thôn tính một thể năng lượng, thể tích hắn lại lớn hơn. Theo thời gian, Vân Dật cứ cắn nuốt những thể năng lượng nhỏ yếu hơn…….
Trong một thư phòng rộng rãi sáng sủa, một nam tử cao to cau mày, đi qua đi lại.
“Vương gia.”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh trong trẻo. Trung niên cao to nói:”Mau vào đi.”
Cánh cửa bị mở ra, một trung niên có hình dạng tuấn tú đi đến. Đi lên vài bước tới trước mặt nam tử cao to, cung thân nói:”Vương gia.”
Trung niên cao to sốt ruột khoát khoát tay, hỏi trực tiếp:”Tình huống thế nào rồi?”
Trung niên tuấn tú trầm ngâm trong chốc lát, trầm giọng nói:”Vẫn hôn mê như cũ. Đại tế ti đại nhân đã nghĩ hết tất cả các biện pháp, nhưng không có cách nào cứu chữa.
Trung niên cao to nghe vậy kinh hãi, chậm rãi nhắm mắt lại. Một hồi lâu sau, hắn mở hai mắt, một cỗ sát khí sắc bén bắn ra ngoài, “Theo ta đi tới thiên lao!”.
Bên trong thiên lao âm u ươn ướt, bọn ngục tốt đang tán gẫu với nhau.
Ngục tốt một:”Ta nói, những phụ nữ bên trong tử lao thật sự rất đẹp! Mẹ kiếp, so với “Nghênh Xuân Lầu” cao hơn không biết bao mấy lần! Không bằng……….”
Lời còn chưa nói xong, ngục tốt hai liền trách mắng:”Đừng miên man suy nghĩa nữa! Ngươi có biết nàng bị ai bắt giam không?”
Ngục tốt một nghi hoặc nói:”Là ai?”
Ngục tốt hai hừ lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi nói:”Tiêu – Diêu – Vương!”.
Ngục tốt một cả người chấn động, thất thanh nói:”Tiêu Diêu Vương?! Là sát thần của đế quốc trong truyền thuyết?!”
Ngục tốt ba cười hắc hắc nói:”Biết sợ rồi sao? Nàng bị Tiêu Diêu Vương bắt nên cẩn thận canh chừng. Nếu xảy ra chút vấn đề gì, đừng nói là ngươi. Chỉ sợ bọn ta cũng gặp phải gặp họa theo ngươi.
Một lúc lâu sau, ngục tốt một tựa hồ mới bắt đầu phản ứng. Không nhịn được nghi hoặc hỏi:”Nàng phạm phải chuyện gì mà Tiêu Diêu Vương phải đich thân công đạo bắt giữ?”
Ngục tốt hai và ngục tốt ba nghe vậy có chút sửng sốt. Ngục tốt ba thở dài nói:”Nói đến cái này, nàng không những không có phạm pháp mà ngược lại còn làm chuyện tốt nhất!”
Ngục tốt một càng nghi hoặc hơn, nói:”Đã như vậy, vì sao còn phải giam giữ nàng tại đây?”
Ngục tốt hai khẽ thở dài:”Ngươi mới từ biên cương đến đây, không biết cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là, ở trong thành ngươi có nghe vấn đề gì xảy ra không?”
Ngục tốt một suy nghĩ một chút, nói:”Nói ra thì có nghe chút ít. Hình như là Hoàng Thành Tứ Bá vừa mới xảy ra chuyện gì. Không có để ý, cho nên không có rõ ràng lắm.
Ngục tốt ba lắc đầu cười hắc hắc nói:”Đúng vậy, đó là người đứng đầu Hoàng Thành Tứ Bá – Quân Vũ Hiên hiên bị ám sát. Sống chết không rõ.”
Ngục tốt một chấn động, nói:”Quân Vũ Hiên?! Chẳng lẽ là…..”
Ngục tốt ba đang định nói kết quả cho hắn thì một âm thanh sắc bén vang lên:”Tiêu Diêu Vương giá đáo!”
Toàn bộ lính canh ngục đứng dậy, chỉ trong nháy mắt, ai ai cũng đứng còn thẳng hơn những bức tượng hung ác bên cạnh.
Một đám người đi đến. Cầm đầu là một gã mặc quần áo hoa lệ, hình dáng cao to. Theo sát sau đó là một gã trung niên tuấn tú vẻ mặt lạnh lùng. Lão bằng hữu của bọn ngục tốt là Tào công công đang cúi đầu theo sát hai người. Phía sau là mười mấy tên binh lính mặc khôi giáp.
Án theo luật của đế quốc, theo lẽ thường bên trong thiên lao không cho phép mang bính lính tới. Duy nhất chỉ có hai người ngoại lệ, một người là đương kim đế vương – Long Dật, người còn lại được gọi là Tiêu Diêu Vương – Quân Thiên Bá. Là biết hoàng đế sủng ái với Quân Thiên Bá đến thế nào rồi.
Tiêu Diêu vương Quân Thiên Bá trầm sắc mặt, một luồng khí thế nhàn nhạt chợt sinh ra. Dù đám lính canh ngục đứng cách hắn một đoạn cũng cảm thấy hô hấp khó khăn. Đó là khí thế của người đã lâu ngày ngồi ở vị trí cao, lâu dần hình thành. Không ai dám coi nhẹ..
Trung niên lạnh lùng đã sớm quen với cỗ khí thế này, mà bọn ngục tốt lại lùi ra xa cánh cửa.
“Ngươi, mau mau dẫn đường cho Tiêu Diêu Vương.”
Tào công công bước nhanh mấy bước, vượt qua đám người Quân Thiên Bá tới cạnh đám ngục tốt, rồi chỉ một tên quát.
“Vâng”
Tên ngục tốt bị kêu không dám chậm trễ, cầm cái chìa khóa, bước nhanh tới phía trước mở cửa.
Quân Thiên Bá tiến vào trước cửa thiên lao rồi dừng lại một chút, nói:”Ngoài trừ Thiên Diệp, tất cả người còn lại chờ ở ngoài.”
“Vâng, Vương gia!”
Những binh sĩ cùng kêu lên.
“Vương gia, thỉnh.”
Cảnh cửa mở ra, Quân Thiên Bá và trung niên Thiên Diệp lạnh lùng đi theo tên thái giám vào.
Chuyển qua mấy khúc quanh, mở ra mười mấy cánh cửa, lúc này mới vào tận cùng bên trong thiên lao. Một cỗ mùi hôi thối rữa bay vào mũi làm Quân Thiên Bá khẽ cau mày.
Mở cửa chính, chỉ thấy bên trong địa lao u ám có cái chiếu rách mà một nữ tử đang nằm trên đó. Hiển nhiên là chịu không ít đau khổ, một bộ quần áo màu trắng bị hơn mười vết máu ngang dọc.
Bởi vì tóc tán loạn mà không thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của nữ tử. Nhưng từ một thân thể mềm mại và lả lướt có thể suy đoán một hai phần là nữ tử này thanh tú.
Nữ tử này nghe thấy tiếng mở cửa, chậm rãi ngẩng đầu lên. Dừng lại tại ánh mắt lạnh lùng của Quân Thiên Bá.
Âm thanh trầm thấp của Quân Thiên Bá vang lên:”Các ngươi đi ra trước đi.”
Tào công công và ngục tốt hiển nhiên biết là chỉ bọn hắn, hai người khom mình lui ra.
Quân Thiên Bá chậm rãi đi tới trước mặt nữ tử, thần sắc âm trầm nhìn nàng. Mà nữ tử cũng không kém, lạnh lùng nhìn hắn. Hai ngươi cứ như thế nhìn lẫn nhau, không nói lời nào.
Cuối cùng trong lòng Quân Thiên Bá có chuyện. Chậm rãi nói:”Hỏi ngươi một lần nữa, giải dược ở đâu.”
Nữ tử lạnh lùng cười, nói:”Cho ngươi một đáp lần nữa – Không có giải dược.”
Quân Thiên Bá ánh mắt lạnh lẽo, nói:”Đây là ngươi muốn chết!”
Bỗng nhiên, một cỗ khí thế khổng lồ chợt hướng tới nữ tử! ‘Phốc” một tiếng, nữ tử bị cỗ khí thế này làm phun ra một ngụm máu tươi! Vốn thân thể suy yếu không chịu nổi nhất thời gục xuống đất.
“Giải dược ở chỗ nào?”
Khí thế không ngừng tăng lên, hô hấp của nữ tử bắt đầu dồn dập. Nhưng nàng vẫn quật cương như cũ, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt lộ rõ sự kiên định.
Giằng co một hồi, nữ tử bị luồng khí thế này áp bức tới thân thể mềm nhũn, hôn mê đi.
Quân Thiên Bá nhướng mày, thu hồi khí thế.
“Làm nàng tỉnh lại. Lão phu tung hoàng sa trường hơn mười năm, những người ngạnh đầu khớp xương còn chưa thấy qua ư? Ta muốn nhìn xem, miệng nàng còn cứng đến bao giờ!”
Trong giọng nói, tự có một cổ sát khí sắc bén……
***********************************************
Bên trong không gian màu trắng.
Một đoàn năng lượng khổng lồ đang tung hoàng ngang dọc ở không gian này, những thể năng lượng nhỏ yếu ở xung quanh lại chạy trốn. Song, những thể năng lượng nhỏ yếu vẫn cuồn cuộn bị cổ cường đại năng lượng kia cắn nuốt, đồng hóa……
Vân Dật cảm giác được năng lượng của bản thân. Đại khái tính toán một hồi, lẩm bẩm nói:”Theo nặng lượng trước mắt, như vậy chắc là đủ rồi?” Y niệm vừa động, một đạo năng lương bắn nhanh ra. Trong không gian thuần một màu trắng mở ra một cái lỗ hổng. Mặc dù chỉ là một cái lỗ nhỏ nhưng xác thật là đã mở ra.
“A ! Chắc đủ rồi! Không biết sẽ đi đến chỗ nào đây?” Trong lòng Vân Dật có chút chờ mong. Mặc kệ là địa phương nào so với chỗ này tốt hơn là được? Hơn nữa bản thân lại năng lượng cường đại đến mấy vạn lần, nơi nào mà chả được?
“Được rồi! Một đời này, nhất định phải bổ thường tất cả tiếc nuối!”
Nghĩ tới đây, Vân Dật bắt đầu hành động.
Thể năng lượng màu trắng bắt đầu chuyển động không theo quy luật nào hết, bốn phía không gian cũng bắt đầu vặn vẹo.
Dần dần, phạm vi chuyển động càng ngày lớn hơn, mà tốc độ vặn vẹo không gian lại càng nhanh, càng ngày càng rõ ràng.
“A!”
Trong lòng Vân Dật hô to một tiếng, chỉ thấy cổ năng lượng đột nhiên nổ mạnh bộc phát ra một sự chấn động kinh thiên! Trong khoảng khắc những cơn lốc xoáy năng lượng hình thành! Những thể năng lượng nhỏ cách hắn không xa, thậm chí ngay cả thời gian trốn tránh cũng không có, liền bị những cơn lốc xoáy nuốt chửng.
Thể năng lượng bộc phát sinh ra vô số chấn động, làm không gian xung quanh dường như sắp sụp đổ!
Vận Dật hiển nhiên biết không thể chần chờ, bay nhanh như tia chớp tới cái khe hở còn lại! Cuối cùng, khe hở đã biến mất. Mà tại không gian màu trắng bên trong, những luồng cơn lốc năng lượng vẫn cứ tiếp tục cắn nuốt.
“Phù, rốt cục đã đi ra…” Còn chưa kịp cao hứng thì một cái khe hở không gian bỗng xuất hiện bên người hắn, một bộ phận năng lượng bên người hắn đã bị cắn nuốt! Vân Dật kinh hãi, mạnh mẽ lui lại phía sau. Ổn định thân hình!
Kiểm gia một hồi, bị thôn phệ một chút mà mất đi một trong năm phần năng lượng!! Phải biết rằng, năng lượng ở trên người hắn đã trải qua thời kỳ áp súc. Cường độ thì đã gấp tám lần thời kỳ trước khi áp sức! Nói cách khác từ không gian màu trắng đi ra, hắn cũng chỉ dùng có hai tầng trong tổng thể mà thôi. Không nghĩ tới vừa mới đi ra. Một cái khe hở mà đã thôn phệ hắn hết hai tầng năng lượng! Hên là hắn chạy tương đối nhanh, nếu chậm một chút…… Không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa!
Tâm thần Vân Dật rung động! Hoàn hảo. May là đã tính toán tình huống xấu nhất. Cho nên tại không gian màu trắng cắn nuốt nhiều năng lượng như vậy. Nếu không, từ không gian kia đi ra thì ngay cả ý thức đều bị thôn phệ sao chứ?
Ổn định tâm thần xong, Vân Dật ngưng thần ‘nhìn lại’. Chỉ thấy đây là một mảnh không gian đầy các ngôi sao, trên dưới trái phải đều giống như bầu trời đầy sao của trái đất. Làm cho lòng người cảm thấy thoải mái.
Song, phía sau cảnh sắc xinh đẹp lại ẩn chức cực độ nguy hiểm! Từng khe hở liên tục xuất hiện rồi biến mất trong chốc lát. Đáng sợ nhất là không tìm được quy luật của nó là gì! Nói xuất hiện là xuất hiện! Không có chút báo trước.
Vân Dật ngây người một lúc lâu, không nhịn được cười khổ. Hôm nay, cũng không thể trở về không gian màu trắng kia được.
Đột nhiên không gian bên trong lại động. Không có chút chần chờ hướng tới phía bên cạnh. Nhưng lại vẫn như cũ là chậm một bước, lại một phần mười năng lượng bị cắn nuốt.
Hôm nay, năng lượng so với lúc mạnh nhất chỉ có sáu phần.
Thờ dài một hồi, nhìn tình cảnh trước mắt cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Vì vậy, Vân Dật bắt đầu cẩn thận bay đi phía trước……