Lăng Phong đi cùng bọn họ vào nơi thâm sâu mà họ biết, kì thật nơi này còn chưa phải sâu trong sâm lâm, có điều thông thường sau khi tới đây, nếu không có thực lực siêu cường không thể nào đi sâu vào trong được, cho nên từ chỗ này trở đi đều là khu vực nguy hiểm, cũng chính là nơi thâm sâu như họ gọi.
“Tuyết Nhu, đêm nay chúng ta còn phải đi vào trong sao?” Kẻ đi phía trước quay đầu lại hỏi. Kỳ thật nếu như không phải hắn giống một kẻ túng dục quá độ thì cũng có thể bỏ qua, có điều bộ dạng hiện giờ khiến người ta không dám không nghe, trên mặt quả thực khắc chữ ‘ta là sắc lang, nữ sinh chớ gần.’
Công chúa đang cúi đầu trầm tư, nghe thấy hắn hỏi liền ngẩng đầu đáp: “Đi tiếp chút nữa chúng ta sẽ đóng trại nghỉ ngơi.”
Kẻ đó ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, chúng ta tiếp tục đi.” Nói xong đi thẳng vào bên trong, hoàn toàn không chú ý mình đã rời xa đội ngũ, những người phía sau dần dần kéo dãn khoảng cách với hắn.
“Chỉ cần đi một quãng nữa, chúng ta sẽ bỏ rơi hắn, nếu như gặp phải ma thú thì dẫn hắn chiến đấu với nó, chúng ta bỏ chạy, đến lúc cứ nói chúng ta lạc mất hắn.” Công chúa nhỏ giọng nói với ba người.
“Biết rồi.” Ba người nghe xong hồi đáp.
Tân Lôi có chút lo lắng hỏi lại: “Công chúa, người xác định hắn sẽ không rời khỏi sâm lâm được chứ.”
“Phải, hắn là một công tử bột chân chính, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi hoàng thành, không biết phương hướng, trong không gian đại và không gian giới chỉ của hắn cũng không có bản đồ, cho dù có hắn xem cũng không hiểu.”
Đúng lúc đang nói chuyện chợt một tiếng hổ gầm vọng tới, bốn người nhìn nhau cười, biết cơ hội đã tới. Công chúa nói: “Chúng ta tới giúp hắn đối phó với ma thú.”
Tuyết Tình nghi hoặc hỏi lại: “Cùng đối phó với ma thú?”
Công chúa cười nhạt đáp: “Đúng vậy, cùng lên, chỉ có vậy mới không có sơ hở, chút nữa các ngươi cố gắng đừng hết sức, cứ để hắn nỗ lực."
Tên kia vì tỏ vẻ anh dũng, hai tay vung đại kiếm chém về phía ma thú đang chạy lại, ma thú đang xông tới là một sinh vật bề ngoài giống hổ, toàn thân lông đen.
“Hắc ám hổ!” Công chúa cao hứng thầm reo lên, theo công chúa được biết hắc ám hổ là ma thú cấp 6, sức mạnh vô song, hành động nhanh nhẹn lại còn biết đôi chút hắc ám ma pháp, có thể đối chiến với một cao cấp kiếm sư, mà gã kia chỉ là một cao cấp kiếm sĩ.
Tân Lôi và Lâm Uy Nhĩ cũng xông lên, công chúa là hoả hệ ma pháp sư, Tuyết Tình lại là thuỷ hệ, ma pháp sư tất nhiên là đứng từ xa phóng ma pháp, Lăng Phong thầm nghĩ: Làm ma pháp sư vẫn thoải mái hơn, không cần xông lên làm bia đỡ đạn.
Sức mạnh của năm người nhẽ ra phải chiếm thượng phong, thế nhưng bọn họ chỉ cầm chừng, rõ ràng ngoại trừ gã kia đang dốc hết sức lực ra, những người khác đều giữ nghề, hơn nữa hai chiến sĩ kia đôi lúc còn né tránh công kích, bất kể công kích của hắc ám hổ có đánh tới gã kia hay không.
Nhìn thấy vậy, Lăng Phong đã đoán ra ý đồ của bọn họ, họ muốn mượn dao giết người để loại trừ kẻ kia. Chẳng trách nửa đêm lại chạy tới đây, rừng buổi tối trên địa cầu đã khủng bố rồi chứ chưa nói nơi có nhiều quái thú như ở đây.
Hắc ám hổ phát ra một thôn phệ cầu, tên kia liền né sang một bên, quái thú lập tức giương hổ trảo quét tới. Bởi vì y đang ở giữa không trung không thể thay đổi phương hướng, hơn nữa trong tình huống lực cũ vừa hết lựa mới chưa ra, nếu không có ai trợ giúp thì chỉ có thể bị cào trúng. Tân Lôi đứng bên muốn dùng đại kiếm chém tới, đúng lúc y cho rằng được cứu, chợt một thanh âm truyền lại lôi hắn xuống địa ngục.
“Không cần quan tâm đến hắn, chúng ta li khai.” Công chúa đứng đó không có chút cảm tình nào lạnh lùng nói.
Hổ trảo của hắc ám hổ đã đập mạnh lên người gã, hắn 'hự...' một tiếng phun ra một ngụm máu, người bị văng đi, hắc ám hổ lại lập tức nhào về phía hắn, ai bảo vừa rồi hắn chịu khó đánh nó nhất, đương nhiên phải xử tử hắn trước mới có thể giải hận rồi. Hắn biết tình hình này chỉ có thể cố nén thương thế, đứng vững nâng kiếm lên chém về phía hắc ám hổ.
Bốn người kia đã lùi ra phía ngoài sâm lâm, trước khi đi còn buông lại một câu: "Đó chính là kết cục của những việc xấu ngươi làm mấy năm nay, sẽ chẳng ai thương tâm buồn bã vì cái chết của ngươi, chỉ có cao hứng mà thôi."
"Các ngươi đặt bẫy ta vì muốn giết ta, ta sẽ không bỏ qua các ngươi..." Hắn không cam lòng gào lên, trong lòng hắn biết rõ lần này nhất định sẽ chết.
Hắc ám hổ lại đánh trúng hắn một lần nữa, hiện giờ hắn toàn thân là máu, lúc này hắn hối hận vì sao nhất định phải đoạt công chúa tới tay, cuối cùng chơi với chim bị chim mổ. Hắn cứ khổ sở chống chọi như vậy, không thể phủ nhận võ công hắn rất chắc chắn, đó là bản lĩnh duy nhất được người ta coi trọng.
Xem ra ta không xong rồi, nhìn thấy hổ trảo đang lớn dần trước mắt, hắn chỉ đành từ từ chờ chết.
Đúng lúc này, hắn nghĩ tới một phương pháp cưỡng chế đề cao đấu khí trong Ngạo Long Quyết mà hắn học, phương pháp này Ngạo Long Quyết luyện càng cao tác dụng phụ càng ít, uy lực phát huy càng lớn. Với Ngạo Thiên Quyết tầng thứ hai của hắn, tối đa cũng khiến bản thân tạm thời lên đến trung cấo kiếm sư, nếu muốn nâng cao hơn nữa phải trả giá bằng sinh mệnh.
Liều thôi, có chết cũng phải kiếm kẻ đi cùng, không thể chịu thiệt. Gã kia cường hành đề cao đấu khí lên gần mức sơ cấp kiếm thánh, vung ra một kiếm lợi hại nhất cũng là cuối cùng trong đời, đại kiếm phát ra ánh sáng.
Hắc ám hổ cảm thấy khí tức nguy hiểm, đang muốn lùi lại nhưng đã muốn, đại kiếm quét qua cổ họng, rạch xuống dưới bụng nó.
'Gào...' Một tiếng hổ gầm bi thảm vang lên, hắc ám hổ ngã xuống, máu từ miệng vết thương phun trào, chảy đầy trên mặt đất xung quanh.
Gã kia kêu lên: "Muốn tiêu diệt lão tử, còn sớm lắm, đại kiếm của ta không phải bỏ không đâu."
'Bịch' Nói rồi hắn cũng ngã trong vũng máu, Lăng Phong vẫn luôn đứng bên theo dõi câu chuyện phát sinh, mặc dù hắn không biết gã kia đã phạm sai lầm gì, nhưng hắn cảm thấy khi gã chết ít nhất cũng là một trang hảo hán.
Lúc này, bốn người vừa bỏ chạy đang nhanh chóng đi về phía ngoài sâm lâm, bọn họ biết con đường an toàn.
o 0 o
Dọc đường đi bốn người đều trầm mặc không ai nói chuyện, bởi vì họ biết hôm nay đã phản bội chiến hữu, bất kể là nguyên nhân gì, phản bội chiến hữu là một tội ác, trên đại lục này không ai coi ra gì. Nếu như chuyện này truyền ra, bọn họ sẽ vĩnh viễn không ngước đầu lên được. Bọn họ không nghĩ tới một chuyện, nếu như để Long gia biết thì sẽ là một tai nạn.
Tuyết Tình phá vỡ sự trầm mặc trước tiên: "Chúng ta trở về nói thế nào?"
Công chúa trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Cứ nói theo kế hoạch, nói chúng ta lạc nhau trong ma thú sâm lâm."
Tuyết Tình ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Long gia không phải kẻ ngốc, sớm muộn rồi cũng nhận ra được."
Điều này ta biết, khi ta lập kế hoạch đã biết rồi, thế nhưng ta vẫn làm như vậy, có thể che giấu bao lâu thì che giấu, có điều lần này làm liên luỵ đến mọi người. Công chúa thầm nghĩ: "Một người dẫn hắn đi rõ ràng nói cho người khác ta có vấn đề, mà người khác nhất định không dám bỏ rơi hắn vì sợ Long gia báo thù, chỉ có các ngươi mới là tuyển chọn duy nhất."
Tuyết Tình nói tiếp: "Không có gì liên luỵ hay không liên luỵ, dù sao muội cũng nằm trong mục tiêu của hắn, muội cũng chỉ là tự giúp mình thôi, công chúa không cần áy náy."
Hai nam nhân chọn cách im lặng, dù sao thân làm kiếm sĩ và kị sĩ như bọn họ, phản bội chiến hữu là không thể tha thứ.
Bốn người đều mang tâm sự, trầm mặc rời khỏi ma thú sâm lâm. Bọn họ không hề biết hắn đã chiến thắng hắc ám hổ, mặc dù hắn cũng xong đời, nhưng nếu biết có thể bọn họ sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác.
o 0 o
Lăng Phong nhìn thi thể của hắn, không biết khi chết linh hồn có bay ra không nhỉ? Đợi rất lâu cũng không thấy gì từ thân thể gã bay ra, Lăng Phong liền bay lại gần thi thể. Chẳng lẽ còn chưa chết? Hắn đưa tay lại gần lỗ mũi một cách vô thức. Không có hơi thở, ha ha... ngốc thật, tại sao lại phạm phải sai lầm đơn giản như vậy, tay ta hiện giờ làm sao có thể cảm giác được hơi thở chứ.
Đúng lúc này, từ thi thể hắn phát ra một từ trường nhè nhẹ, Lăng Phong đang lơ lửng bên cạnh lập tức cảm giác được, hắn liền bay ra khỏi thi thể một đoạn. Trong thi thể không hề bay ra linh hồn mà linh hồn tản mát trong không trung, Lăng Phong không nhìn thấy chúng nhưng rõ ràng cảm giác được loại vật chất này.
Đột nhiên những vật chất đó bay về phía Lăng Phong hệt như tìm thấy nơi trú ngụ vậy. Hắn muốn tránh né nhưng khi một khối hoà nhập vào cơ thể hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Bởi vậy hắn cứ bỏ mặc những vật chất đó nhập vào trong cơ thể, hắn phân tích được đó là năng lượng thuần tuý, người sau khi chết có năng lượng phát ra, đó là chuyện các nhà khoa học vẫn thường nói.
Khi Lăng Phong hấp thụ xong những năng lượng đó liền nghĩ, chẳng phải ma có thể nhập vào người sao, còn có thể mượn xác hoàn hồn, hiện giờ vừa hay có một thi thể vừa chết không lâu, hắc hắc...
Sau khi hắn tiến nhập vào thân thể kia, linh hồn hắn bị xung kích một cách cường liệt, hắn muốn lùi ra nhưng bất ngờ phát hiện không thể chui ra được. Chẳng lẽ những năng lượng vừa rồi phát sinh tác dụng, coi ta là chủ nhân của thân thể này, sớm biết vậy đã không vào nữa, vốn cho rằng muốn ra là ra, nhưng hiện giờ muốn đi lại không đi được, toàn thân như tan ra vậy.
Trải qua sự dung hợp với thể xác, Lăng Phong dần dần có cảm giác, có thể khống chế thân thể này, cũng có nghĩa là có thể khống chế bộ não hiện giờ, lúc này một ý tưởng đột nhiên mọc ra trong đầu Lăng Phong