Hai người vừa đi vừa cười nói, lúc này trời cũng đã khuya, vầng trăng giữa tháng treo lơ lửng trên không trung. Bọn họ nương theo ánh trăng đang múốn đi lên đỉnh núi thì chợt nghe phía trước có một tiếng nổ mạnh vang lên tựa như tiếng sấm vậy, rất nhanh sau đó từ phía trước có một nhóm sáu con ngựa đang rầm rập chạy đến, bám sát sau họ là một cỗ nhuyễn kiệu, phu kiệu là bốn tên thiếu niên hắc y võ sĩ, thân mang bội kiếm, chân không ngừng điểm xuống đất lao về phía trước. Hai người hơi chần chừ một chút thì sáu con khoái mã nọ đã vọt tới trước mặt, Phương Kiếm Minh thấy bọn họ lập tức kinh hãi, không tự chủ được kêu lên:
- Y Di tỷ, tại sao ngươi lại đến đây?
Chỉ thấy người dẫn đầu là một nữ tử mặc y phục bằng lụa trắng, nàng ta nghe Phương Kiếm Minh kêu lên liền quất roi ngựa trong tay xuống đầu Phương Kiếm Minh, lạnh lùng nói:
- Ai là tỷ tỷ của tên tiểu quỷ ngươi. Nhận lầm người rồi, cút sang một bên!
Tây Môn tiên sinh lôi Phương Kiếm Minh né sang vệ đường, sáu thớt khoái mã tựa như một cơn gió lốc lướt qua, bốn thiếu niên hắc y khiêng kiệu ở phía sau cũng chẳng chậm hơn chút nào, guồng chân đuổi theo.
Phương Kiếm Minh tuyệt đối không nghĩ rằng “Y Di tỷ” lại dùng roi ngựa để nói chuyện với hắn, trên mặt lộ ra một tia buồn bã, thì thầm nói:
- Sao có thể thế được, rõ ràng là tỷ mà, sao lại bảo ta nhận lầm người. Còn dùng roi ngựa đánh ta nữa, chẳng lẽ quên ta thật rồi sao?
Tây Môn tiên sinh nghe hắn nói xong có chút thương cảm, loại chuyện này ông ta cũng không thể quản được, chẳng còn cách nào khác chỉ đành khuyên nhủ hắn:
- Kiếm Minh, ta nghĩ là con nhìn lầm rồi. Con làm sao có thể nhận một người vừa lạnh lùng vừa hung ác như cô ta làm tỷ tỷ được. Ta thấy là con nhìn nhầm người thôi! Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, chúng ta hãy lên núi đi!
Nói rồi lôi Phương Kiếm Minh đi lên núi, dọc đường hắn lặng lẽ theo sau; đi được một quãng hắn đột nhiên mở miệng nói:
- Tây Môn sư phụ, con không nhận lầm người mà, người phải tin tưởng con!
Tây Môn sư phụ cười nói:
- Ta tin tưởng ngươi, bất quá người ta nói ngươi nhận lầm thì chính là ngươi nhận làm người rồi. Nếu không nàng ta thấy ngươi không xuống chào hỏi mà còn dùng roi ngựa đánh ngươi rồi chạy đi là thế nào?
Phương Kiếm Minh nghe xong cũng không biết nói thế nào mới phải.
Hai người cứ thế lặng lẽ đi, hơn nửa canh giờ sau thì tới trước cửa ngôi miếu đổ nát của Tiếu lão đầu. Tây Môn tiên sinh còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Kì Lân thử đã từ trong phá miếu chạy ra, nó nhìn thấy Phương Kiếm Minh phía sau lưng Tây Môn tiên sinh thì kêu lên một tiếng mừng rỡ rồi nhảy phốc vào lòng hắn. Phương Kiếm Minh thấy kì lân thử thì mọi phiền muộn trong lòng đều biến hết, liền ôm lấy nọ gõ gõ vài cái vào đầu; kì lân thử liền thè cái lưỡi đỏ tươi ra hôn lên mặt hắn vài cái. Chợt có tiếng Tiếu lão đầu từ trong phá miếu vọng ra:
- Phương lão đệ, mấy hôm nay ngươi đi đâu vậy, ta tìm xung quanh đây cũng không thấy. Có đúng là ngươi xuống núi xem mĩ nữ không, thiệt là, một mình âm thầm đi xem mĩ nhân mà cũng không chịu kêu ta một tiếng!
Tây Môn tiên sinh nghe thế liền cười to
- Tiếu lão nhi, ngươi nói nghe thật dễ dàng đó. Ngươi có biết ở trong trấn Kiếm Minh bị mỹ nhân giữ lại không, nếu là ngươi ngươi sẽ làm thế nào?
Nói rồi tiến vào trong ngôi phá miếu, chỉ thấy Tiếu lão đầu đang ngồi trên bồ đoàn trước lư hương trong chính điện, trong tay đang cầm một miếng thịt lớn nướng trên ngọn lửa than cháy rừng rực, mùi vị bốc lên thơm lừng chui hết vào trong mũi Tây Môn tiên sinh và Phương Kiếm Minh. Tiếu lão đầu thấy Tây Môn tiên sinh liền cười bảo:
- Ta đang phân vân chưa biết là ai, hóa ra là ngươi. Ngươi tới chỗ của ta làm gì?
Tây Môn tiên sinh cười trả lời:
- Nếu ta không đến đây làm sao truyền thụ tuyệt học của ta cho Kiếm Minh? Được rồi, ngươi còn chưa trả lời ta mà!
Tiếu lão đầu cười lớn nói:
- Được mỹ nhân lưu lại là chuyện cực tốt, chỉ cần là nam nhân thì không thể không vui mừng được. Nếu là ta, khôgn cần nàng giữ lại, chỉ cần nàng ngoắc tay một cái thôi là ta sẽ theo liền. Đáng tiếc là ta đã già rồi, sắp nhập thổ đến nơi, chẳng còn ai để ý nữa rồi!
Nghe tới đây, Phương Kiếm Minh đã biết Tiếu lão đầu lại bị Tây Môn tiên sinh lỡm nữa rồi, trong lòng cười thầm. Quả nhiên lại nghe Tây Môn tiên sinh cười tiếp lời:
- Ngươi đừng tưởng thiên hạ này chuyện gì cũng dễ dàng chiếm tiện nghi như vậy chứ, nếu mĩ nhân giữ cứng lấy ngươi không tha, còn nói ngươi là thải hoa tặc thì ngươi còn dám đi theo nàng chăng hay là lại nhanh chân đào tẩu? Theo như ngươi nói thì ngươi chắc chắn đi theo nàng ta rồi. Hay lắm, Tiếu lão đầu, ta giờ mới biết da mặt ngươi so với da trâu còn dày hơn cơ đấy!
Tiếu lão đầu nghe thấy thế mặt mũi đỏ rần, quay người che dấu vẻ mặt của mình rồi nói:
- Được được, ngươi từ lúc nào lại học được mồm mép lợi hại như vậy. Phương lão đệ, ngươi gặp ai? Ai bảo ngươi là thải hoa tặc?
Phương Kiếm Minh nở một nụ cười khổ, đem mọi chuyện xảy ra nói tóm tắt lại lần nữa, Tiếu lão đầu nghe xong liền cười ha hả, nói:
- Tiểu tử Sử gia kia rõ ràng là đã đố kỵ với ngươi rồi. Phương lão đệ, ngươi sau này phải coi chừng hắn đó. Long nha đầu kia cũng thật là, biết rõ ngươi bị oan sao còn sống chết giữ ngươi lại chứ, chẳng lẽ thật sự nhìn trúng ngươi rồi!
Phương Kiếm Minh nghe thấy thế đỏ mặt kêu lên:
- Tiếu tiền bối, người đừng đoán bậy. Ta với nàng đánh nhau một trận, rồi từ trong tay nàng chạy mất. nàng ta chỉ hận không bắt được ta chứ nhìn trúng ta hồi nào!
Tiếu lão đầu lại cười nói:
- Phương lão đệ, chuyện này ngươi lại cô lậu quả văn rồi. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua “đánh là thương, mắng là yêu” sao? Long nha đầu nọ nhiều lần hỏi tên ngươi, ngươi lại hết lần này đến lần khác khôgn để ý tới tình cảm của nàng ta, càng khiến nàng ta tò mò về ngươi. Ta nghĩ, tại nàng ta quá nóng nảy nên mới đi cùng tiểu tử Sử gia kia tìm cách trút giận, nếu không ngươi nghĩ lại xem, nàng ta là đệ tử kiệt xuất của Từ Hàng Hiên, tại sao lại không nhìn rõ thị phi chứ!
Tây Môn tiên sinh nghe xong một phen biện luận của Tiếu lão đầu liền cười tiếp lời:
- Câu cuối cùng của ngươi mới đúng là tiếng người, ngươi nói đúng lắm. nói thật, nha đầu kia xuất thân từ Từ Hàng Hiên, võ công lẫn tài trí đều phải là kiệt xuất nhất trong lớp trẻ. Nếu không sư phụ nó cũng không để nó mang theo một nha đầu khác đi loạn lung tung đâu. Ta thấy nó làm vậy là có nguyên nhân gì đó, bất quá ngoại nhân vẫn chưa ai đoán ra ý đồ của nàng ta mà thôi. Ngươi nói xem có phải nàng ta vừa mắt với Kiếm Minh không? Dù sao Kiếm Minh cũng là Thiên hạ đệ nhất Mỹ nam tử, các cô nương thấy hắn làm sao có thể không động phương tâm chứ?
Phương Kiếm Minh nghe thấy hai người tung hứng liền hiểu họ đang cố tình chọc mình đâu dám ở lại đây thêm nữa, vội vàng lên tiếng:
- Hai người nói chuyện đi, con phải về đi ngủ đây!
Nói rồi thả kỳ lân thử ra nhanh chóng rời khỏi chính điện.
Tiếu lão đầu thấy hắn đi ra khỏi rồi, còn có tiếng cửa đóng sập lại vang lên liền biết Phương Kiếm Minh đã vào phòng đi ngủ rồi. Lão liền cầm lấy mấy xâu thịt nướng chia đôi đưa cho Tây Môn tiên sinh, kỳ lân thử thấy thế liền kêu lên chi chi, Tiếu lão đầu cười mắng:
- Lúc trưa ngươi đã ăn rồi còn gì, còn ăn nữa coi chừng bội thực mà chết đó!
Tây Môn tiên sinh cười ha hả cầm một xâu thịt nướng đặt bên cạnh chân của nó, kì lân thử lại lắc đầu nghoe ngoẩy đuôi nhìn Tiếu lão đầu đang mắng nó.