Vô Lại Quần Phương Phổ ( new 13)
Q1-Chương 11
Thanh Thần Kích Tình
Dịch giả: Nhất Linh
Biên tập: khuyết danh
"Tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ rất xinh đẹp.” Diệp Vô Ưu khẽ lẩm bẩm nói, khuôn mặt từ từ tiến sát tới, nhẹ nhàng dán vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Trên mặt Yến Băng Cơ tựa hồ từ từ đỏ ửng lên vì e thẹn, càng hiển hiện một vẻ đẹp kinh tâm động phách. Diệp Vô Ưu nhịn không được lại hôn tới tấp lên đôi môi anh đào của nàng, cẩn thận tỉ mỉ nút lấy, luyến tiếc không buông.
Gương mặt trắng nõn của Yến Băng Cơ càng lúc càng đỏ, cái lưỡi của Diệp Vô Ưu cuối cùng phá tan được hàm răng nàng, cuộn lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho của nàng. Hơi thở nàng có chút gấp gáp hơn, bắt đầu bị động đáp lại, thì ra nàng cũng đã sớm tỉnh lại.
Diệp Vô Ưu đã có chút không hài lòng với việc hôn môi đơn thuần, hai tay bắt đầu chậm rãi vuốt ve nhè nhẹ trên người nàng, tiếp đó dừng lại trên nàng, từ từ dùng lực, cởi áo yếm nàng ra, một tay trượt tiến vào, bao phủ lấy dãi đất cao vút kia, bắt đầu không trung thực xoa nhẹ nhàng.
“A, không được.” Yến Băng Cơ không thể giả vờ ngủ nữa, còn giả vờ ngủ nữa có lẽ nàng phải thất thân, nàng một tay quơ lấy tay của Diệp Vô Ưu, nhỏ nhẹ kêu lên một tiếng.
“Băng tỷ tỷ!” Diệp Vô Ưu không dám động nữa, nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong ánh mắt có một chút cầu khẩn.
“Đừng ồn, ta trước tiên đi tìm chủ quán yêu cầu một ít canh giải rượu cho ngươi uống.” Yến Băng Cơ ôn nhu nói, trong lời nói không có ý tứ oán trách hắn, nhưng cũng không cho hắn quấy rối lần nữa.
“Băng tỷ tỷ, ta... ta không cần canh giải rượu gì hết.” Diệp Vô Ưu không cam chịu nói, liều mạng ôm nàng cũng không chịu buông tay.
“Đồ ngốc, ta sẽ không chạy đâu, ngươi nôn nóng cái gì?” Yến Băng Cơ kiều mỵ liếc mắt hắn một cái, sẳng giọng. “Trước hết buông ta ra, ngươi đợi ta, ta lập tức quay về.”
Diệp Vô Ưu bị đôi mắt quyến rũ của nàng làm cho thất hồn lạc phách, vô ý thức buông lỏng tay ra, lúc hối hận thì Yến Băng Cơ đã ra khỏi cửa, đành phải dựa ở trên giường chờ đợi.
Yến Băng Cơ trở lại rất nhanh, rồi bắt đầu bón từng muỗng, từng muỗng canh cho hắn, nhưng Diệp Vô Ưu cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, nhanh chóng biến thành tượng gỗ.
“Nhìn cái gì thế? Không nhận ra ta à?” Yến Băng Cơ bị hắn nhìn đến mặt đỏ hồng lên có chút không tự nhiên, bỏ cái bát xuống, dáng vẻ có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Băng tỷ tỷ, chúng ta sau này đi đâu?” Diệp Vô Ưu bị nàng trừng mắt có chút sợ hãi, vội vàng quay đầu không nhìn nữa, ngẫm nghĩ rồi hỏi một câu như thế.
“Ngươi muốn đi?” Yến Băng Cơ nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngồi xuống.
“Băng tỷ tỷ, tỷ đi, ta cũng đi.” Diệp Vô Ưu trả lời rất nhanh, một chút do dự cũng không có.
“Ngươi trước đó không phải chỉ muốn trốn tránh ta sao?” Yến Băng Cơ lời nói không có cảm tình, ngẫm nghĩ lại lúc nhỏ Diệp Vô Ưu vừa nhìn thấy nàng thì bỏ chạy, mà lần này hắn lại còn đào hôn, trong lòng nàng thật có chút tức giận.
“Trước kia là trước kia mà, Băng tỷ tỷ, từ nay về sau mặc kệ tỷ đi đâu, ta đều đi theo.” Diệp Vô Ưu thành khẩn tuyên thệ, tiểu tử này ngẫu nhiên đã sa vào vòng ôn nhu của Yến Băng Cơ không thể thoát ra được nữa.
“Những lời này là ngươi nói, sao này không hối hận chứ.” Yến Băng Cơ trong mắt hiện lên một vẻ giảo hoạt.
“Tuyệt không hối hận, ta Diệp Vô Ưu đường đường là nam tử hán, nói được làm được!” Diệp Vô Ưu sợ Yến Băng Cơ không cho hắn đi theo, vội vàng cam đoan nói.
“Tốt lắm, là do ngươi nói đấy, chúng ta đi về nhà!” Yến Băng Cơ mỉm cười, Diệp Vô Ưu nhất thời giống như trái cà mất nước , cúi đầu không nói được một lời.
“Sao vậy, không phải nói đường đường nam tử hán nói được làm được sao? Nhanh như vậy đã muốn nuốt lời à?” Yến Băng trong lòng muốn cười, nhưng lại cố ý nghiêm mặt.
“Đi thì đi, ta nói được làm được!” Diệp Vô Ưu đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói. Yến Băng Cơ trái lại thật sự có chút bất ngờ, chỉ là nàng không biết rằng Diệp Vô Ưu nghĩ thầm trong lòng: “Trở về thì trở về, chỉ là ta lại phải chạy ra ngoài lần nữa.”
“Được rồi, việc đi đâu sau này nói sau. Thưởng Hoa đại hội còn vài ngày nữa, chừng kết thúc Thưởng Hoa đại hội, sẽ bàn lại sau.” Yến Băng Cơ nhẹ nhàng nói.
“Băng tỷ tỷ, ta nghe lời như vậy, tỷ có nên khích lệ ta chút gì chăng?” Diệp Vô Ưu cười hì hì nói, rồi thừa dịp nàng không chú ý, liền bế nàng lên, chui vào bên trong chăn.
“Đừng làm loạn, ban ngày ban mặt đấy.” Yến Băng Cơ khẽ mắng, nhưng Diệp Vô Ưu lần này lại tựa hồ không sợ nữa, nguyên do đại khái vì cái gọi là sắc đảm bao thiên . Hắn không cho Yến Băng Cơ có cơ hội nói chuyện nữa, đã lấp kín miệng của nàng.
Yến Băng Cơ mặc dù thẹn thùng nhưng cũng không kháng cự quá mức, muốn kháng cự lại còn làm ham muốn của Diệp Vô Ưu thêm trỗi dậy. Diệp Vô Ưu hô hấp càng lúc càng dồn dập, vừa thở hổn hển vừa từ từ cởi y phục của nàng ra, lộ ra lớp áo nhỏ bên trong, bàn tay từ từ vuốt ve nhè nhẹ da thịt nàng, lại nồng nhiệt hôn từ trên môi xuống, bắt đầu di chuyển đến vùng cổ trắng tinh của nàng, tiếp tục di chuyển xuống dưới.
Đôi môi anh đào của Yến Băng Cơ phát ra những tiếng rên rĩ nhỏ khiến người ta phệ cốt tiêu hồn, cảm giác toàn thân nóng hổi, mềm yếu vô lực, một thân tiên thuật kinh hãi thế tục tựa hồ như hoàn toàn biến mất, bắt đầu để mặc cho Diệp Vô Ưu thao túng.
Diệp Vô Ưu hơi run run giải trừ trói buộc cuối cùng trên người nàng, ngọc thể hoàn mỹ rốt cuộc xuất hiện trọn vẹn trước mắt hắn, quả đúng là một tác phẩm nghệ thuật không có bất kỳ khiếm khuyết nhỏ nhặt nào, một kiệt tác của cao thiên. Trong nhất thời hắn cơ hồ không cách nào cho phép bản thân mình khinh nhờn nàng, hắn không đành lòng phá hoại vẻ toàn mỹ, vô hạ của nàng.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đập vỡ tan tành, không biết từ khi nào ngoài cửa lại tụ tập rất nhiều người, mà trong đó phần lớn lại đều là nam nhân trẻ tuổi, bọn họ đều tham lam nhìn vào cái giường trong phòng đang lộ ra một đoạn cánh tay búp sen, còn có một chút ít da thịt trước ngực đang lõa lồ.
“Cút!” Yến Băng Cơ phẫn nộ mắng rồi gió lạnh và hàn băng nổi dậy một trận gió bão, mang theo xấu hổ và giận dữ tột cùng của nàng hướng về đám người ngoài cửa cuốn tới. Đám người ngoài kia liên tục rên la bi thảm rồi nhao nhao ù té chạy đi. Lại một tiếng nổ vang lên, bụi bặm và những mảnh cây vụn bay lên đầy trời. Trước mặt mọi người nhất thời là một màn mưa bụi, đến lúc quang đãng trở lại, Yến Băng Cơ đã ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn, trên mặt nàng vẫn còn một lớp sương giá.
“Băng tiên tử gì chứ, làm ra dáng vẻ thanh cao như thế, giữa ban ngày chẳng phải cùng nam nhân phóng đãng sao?” Đột nhiên một thanh âm tràn đầy ghen tức từ xa xa truyền đến, người đó tựa hồ sợ bị Yến Băng Cơ phát hiện, một mặt nói, một mặt cấp tốc rời khỏi nơi đó.
Gương mặt Yến Băng Cơ lập tức biến đổi (thanh hồng tạo bạch), hai mắt muốn phát hỏa.
“Băng tỷ tỷ, ...” Diệp Vô Ưu mở miệng muốn nói chuyện, hắn biết Băng Tiên Tử kia đúng là chỉ Yến Băng Cơ. Từ sau khi nàng lộ ra chân diện mục, thời gian chưa đến một ngày, danh hiệu Băng tiên tử liền truyền đi khắp Bách Hoa thành.
“Đều là tại ngươi cả!” Yến Băng Cơ đột nhiên quay về phía hắn gào lên. Nói xong liền như một làn khói trắng, phóng như bay ra ngoài.
Q1- Chương 12
Dục Hỏa Phần Thân
Dịch giả: Nhất Linh
biên tập: Khuyết Danh
“Băng tỷ tỷ...” Diệp Vô Ưu vội vàng khẩn trương truy đuổi theo, đáng tiếc hắn không đuổi kịp đến nơi! Trong chớp mắt hắn không thấy bóng dáng nàng đâu cả.
Diệp Vô Ưu hai mắt vô thần đi trên đường, hắn cũng không biết hắn hiện tại đến địa phương nào, hắn biết rõ ràng bản thân đã không đuổi kịp nàng, nên vô ý thức tiến thẳng về phía trước, Yến Băng Cơ giận dữ mà đi, khiến hắn nhất thời không thể đi theo.
o0o
Âu Dương Vân Phi vội vã gấp rút chạy ra khỏi cổng Bách Hoa thành, chẳng mảy may dám dừng lại. Yến Băng Cơ công lực thật kinh khủng, hắn vừa mới hiểu biết qua, hắn thật không muốn bị nàng bắt được.
“Đại ca ca, chạy nhanh như vậy đi đâu thế?” Một giọng nói nũng nịu truyền đến tai hắn. Âu Dương Vân Phi dồn sức hãm cước bộ, nhìn theo hướng tiếng nói.
Đập vào mắt hắn là một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, vẻ mặt hồn nhiên vô tư, mặc một cái áo nhỏ nhắn màu xanh lục, mái tóc đen bóng buộc thành hai cái bím nhỏ, trông rất đáng yêu.
Thiếu nữ tuổi ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, cái đầu nghiêng nghiêng, dùng ánh mắt tò mò nhìn Âu Dương Vân Phi.
“Đại ca ca, ngươi thế nào lại không nói chuyện?” Thiếu nữ lại hỏi.
“Tiểu muội muội, ngươi đang nói với ta sao?” Âu Dương Vân Phi trí nhớ có chút không ổn lắm, dường như bỗng chốc còn không có phản ứng lại.
“Phải mà, đại ca ca, người nói ta xinh đẹp không?” Thiếu nữ cười hì hì, dùng ánh mắt mong mỏi nhìn Âu Dương Vân Phi.
“Úc, xinh đẹp!” Âu Dương Vân Phi ngây người ngớ ra, gật gật đầu nói.
“Ngươi bây giờ xem ta có phải là càng xinh đẹp hơn không?” Trong hai mắt thiếu nữ đột nhiên phát ra ánh sáng yêu mị, cái bím tóc đang buộc đột nhiên sổ tung ra, cái đầu tóc đen bóng không có gió vẫn tự động tung bay lên cao.
“Phải, thật xinh đẹp.” Âu Dương Vân Phi ánh mắt vẻ mặt trở nên si mê, miệng lẩm bẩm nói.
“Ngươi có muốn ở cùng ta hay không?” Thiếu nữ vẫn như thế cười hì hì nói.
“Muốn.” Âu Dương Vân Phi không chút do dự nói.
“Ta bảo ngươi, ngươi bây giờ đi làm một việc, sau đó nhanh chóng trở về, ta ở chỗ này chờ ngươi!” Thiếu nữ hì hì cười.
Âu Dương Vân Phi liều mạng gật đầu.
Một lát sau, Âu Dương Vân Phi lại trở về Bách Hoa thành, y phục toàn thân đã bị chính bản thân hắn cởi ra chỉ còn chừa lại một cái quần lót. Người ngoài nhìn hắn xoi mói, hắn lại dường như không hề để ý, chỉ biết cắm đầu chạy một vòng trong thành, sau đó lại nhanh chân chạy ra khỏi thành, đi tìm thiếu nữ kia, chỉ đáng tiếc là chẳng nhìn thấy đâu.
o0o
“Tốt rồi, tìm Vô Ưu ca ca và Băng tỷ tỷ đòi tiền thưởng thôi.” Thiếu nữ kia sau khi Âu Dương Vân Phi trở về trấn liền khẽ vỗ tay, búng một cái nhảy về phía trước chạy đi.
“Hàm Yên, ngươi lại quấy rối gì đó?” Thiếu nữ chưa đi được mấy bước đã bị một tiếng trách mắng nhẹ nhàng kêu dừng lại.
“Băng tỷ tỷ, muội nhớ tỷ quá.” Thiếu nữ gọi là Hàm Yên liền xoay người đi về hướng Yến Băng Cơ.
“Nhớ ta mới kỳ quái, ta thấy ngươi nhớ Vô Ưu ca ca của ngươi thôi.” Sắc mặt Yến Băng Cơ đã khôi phục vẻ bình tĩnh, vừa mới nổi giận chạy ra ngoài, trong chốc lát lại khôi phục lại. Đối với hài tử Hàm Yên phá phách này, nàng đã biết rõ tính cách của nàng ta từ lâu.
“Băng tỷ tỷ à, dù sao tỷ và Vô Ưu ca ca cũng không có gì khác nhau mà, ta nhớ tỷ và nhớ hắn đều giống nhau.” Hàm Yên làm nũng nói.
“Được rồi, không cần giở trò, các ngươi thật sự là những tên hề (hoạt bảo), ngươi làm cho Âu Dương Vân Phi kia từ nay về sau thế nào gặp người khác được nữa?” Yến Băng Cơ nhìn nàng ta có chút bất lực, lại có chút nuông chìu.
“Băng tỷ tỷ, ai bảo hắn phá hỏng chuyện tốt của tỷ và Vô Ưu ca ca, chẳng phải hắn cũng làm cho tỷ khó chịu sao?” Hàm Yên bỉu môi nói.
“Thôi được, chúng ta đi tìm Vô Ưu thôi.” Yến Băng Cơ bất lực nói. Kỳ thật nàng đối với Âu Dương Vân Phi mặc dù có chút chán ghét, nhưng cũng không có bao nhiêu hận thù, nàng là vị hôn thê danh chánh ngôn thuận của Diệp Vô Ưu, cùng hắn ở một chỗ bị người khác phát hiện cũng không có gì ghê gớm. Vừa rồi giận dữ mà chạy đi, chẳng qua chỉ vì tính dè dặt của nữ nhân, khiến nàng trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận mà thôi.
o0o
Diệp Vô Ưu mặt ủ mày chau trở lại khách điếm, vừa mới tiến đến cửa phòng, lại không kềm được sửng sờ, bởi vì hắn nhìn thấy Hàm Yên.
“Vô Ưu ca ca, đến giúp ta đi.” Hàm Yên ở trước mặt Diệp Vô Ưu bày ra đủ các loại tư thế quyến rũ, miệng phát ra âm thanh càng mê người, đôi mắt xinh đẹp ướt đẫm chảy ra những giọt lệ trong suốt.
Diệp Vô Ưu đáng thương lại bị tiểu ma nữ Hàm Yên này làm đối tượng luyện công, chỉ có điều từ nhỏ đến lớn, lần này cũng không phải lần đầu tiên. Diệp Vô Ưu trong lòng hiểu rõ, ngàn vạn lần không được cho rằng nàng ta thật sự cần hắn giúp đỡ, nàng ta chỉ cố ý đày đọa hắn. Từ đầu đến cuối, hắn đều là chỉ có thể nhìn, không thể ăn.
“Nha đầu chết tiệt, nha đầu xấu xa, có cơ hội ta nhất định ăn thịt ngươi, xương đầu cũng không chừa.” Diệp Vô Ưu một mặt nỗ lực không nhìn nàng ta, mặt khác trong lòng thầm căm hận, kỳ thật chỉ trách móc oán giận bản thân, ngày thường không luyện công cho tốt, bao giờ cũng vậy, mỗi lần hắn đến lúc sắp đắc thủ thì Hàm Yên lại trốn thoát.
“Vô Ưu ca ca, đến đây, lại đây ôm ta đi.” Hàm Yên còn ở nơi đây làm nũng, Diệp Vô Ưu rốt cuộc không nhịn được, bổ nhào đến, ôm lấy nàng ta, tấm thân xem ra dường như khá nhỏ bé nhưng thực ra lại toàn những đường cong vô cùng ưu mỹ, liền hôn khắp trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng.
Hàm Yên khẽ phát ra một tiếng rên rĩ, thần sắc gương mặt tỏ ra rất hưởng thụ, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vòng qua cổ Diệp Vô Ưu, mặc cho hắn ở trước chiếc cổ trắng và ngực nàng tàn phá bừa bãi, tùy ý mặc sức mà hôn.
Diệp Vô Ưu thở dốc hồng hộc có chút sắc khí, bắt đầu cởi bỏ y phục của Hàm Yên, một lúc sau trên người nàng chỉ còn vài món y phục tiểu tiết, da thịt trắng nõn trong suốt đã lộ ra. Diệp Vô Ưu một mặt điên cuồng hôn hít, mặt khác dùng tay hướng đến cái vật che phủ cuối cùng kia.
“Vô Ưu ca ca, ngươi còn chưa cưới ta mà, thế nào lại có thể đối với người ta như vậy.” Nghe câu nói này, Diệp Vô Ưu biết lần này lại xong rồi.
Hàm Yên nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cái ôm của hắn, dùng tốc độ kinh người mặc y phục, xong cười hì hì búng một cái nhảy về phía trước chạy ra ngoài.
o0o
“Băng tỷ tỷ, Diệp Vô Ưu ca ca không xong rồi, tỷ nhanh đi cứu hắn.” Hàm Yên chạy tới phòng bên cạnh, tìm kiếm Yến Băng Cơ.
“Hàm Yên, ngươi lại làm cho hắn thế nào vậy?” Yến Băng Cơ mày ngài cau lại, trừng mắt nhìn Hàm Yên.
“Băng tỷ tỷ, tỷ cũng biết người ta còn nhỏ mà, nhưng Diệp Vô Ưu ca ca khăng khăng muốn cơ thể của người ta, ta đành phải cho hắn ôm hôn, nhưng hắn cũng không thỏa mãn. Mà người ta nhỏ như vậy, đương nhiên không thể để Diệp Vô Ưu ca ca làm càng, vì lẽ đó, cho nên người ta liền chạy trốn, nhưng mà Vô Ưu ca ca lại...” Lại cái gì nàng ta không có nói tiếp nữa.
“Ngươi rỗi việc hay sao lại đi câu dẫn hắn làm cái gì?” Yến Băng Cơ không phải không biết nội tình của Hàm Yên, đâu có thể tin tưởng lời nàng ta, vừa liếc nhìn nàng ta không chút cảm tình vừa vội vã đi qua phòng bên cạnh.
Diệp Vô Ưu lần này thật sự là bị Hàm Yên quấy rối không nhẹ, đến bây giờ khuôn mặt anh tuấn vẫn còn đỏ ửng, bộ dáng hơi có chút thống khổ.
“Ngươi..., ngươi cũng không phải không biết Hàm Yên thích phá phách, sao còn sập bẫy của nàng ta?” Yến Băng Cơ nhìn Diệp Vô Ưu có phần thống khổ, cũng có chút khiển trách.
“Băng tỷ tỷ, ta, ta .... “ Diệp Vô Ưu sắc mặt trở nên càng lúc càng đỏ, đột nhiên ôm Yến Băng Cơ vào lòng, “Băng tỷ tỷ, cho ta được không?”
Q1- Chương 13
Sơ Thí Vân Vũ
Dịch giả: Nhất Linh
biên tập: Khuyết Danh
Cái bộ dạng tội nghiệp và vẻ mặt khẩn nài kia khiến Yến Băng Cơ mềm lòng. Trong lòng mâu thuẫn không thôi, nàng nhận ra quả thật Diệp Vô Ưu hiện giờ đang rất khó chịu. Lần này nha đầu Hàm Yên kia làm có phần quá trớn, nếu thật sự mặc kệ hắn, chỉ sợ Diệp Vô Ưu thật sự sẽ dục hỏa thiêu thân, tuy là chưa đến nỗi sẽ chết, nhưng đối với thân thể thương tổn e rằng cũng sẽ không nhỏ.
“Dù sao không sớm thì muộn cũng phải gả cho hắn.” Yến Băng Cơ trong lòng thầm nghĩ, cắn chặt răng, khẽ gật đầu.
Được Yến Băng Cơ gật đầu đồng ý, sớm đã nhịn không nổi, Diệp Vô Ưu tự nhiên không khách khí nữa, liền vội vội vàng vàng kéo Yến Băng Cơ ngả nhào lên giường.
Tham lam hôn lấy đôi môi của Yến Băng Cơ, hai tay thuần thục cởi bỏ y phục trên người nàng, không đến một khắc, thân thể hoàn mỹ thánh khiết của Yến Băng Cơ đã hoàn toàn khỏa lộ trong không khí.
Diệp Vô Ưu đã dục hỏa thiêu thân, vội vã tiến nhập vào thân thể của Yến Băng Cơ. Yến Băng Cơ chỉ cảm thấy hạ thể đau đớn, rơi vài chấm đỏ, hai giọt nước mắt bất giác trào ra từ bên khóe mắt, giờ khắc này, nàng cuối cùng đã đánh mất thân thể thánh khiết gìn giữ hơn hai mươi năm qua.
o0o
Mây tan mưa tạnh, Diệp Vô Ưu lòng đã thỏa mãn, ôm lấy Yến Băng Cơ ngủ say. Yến Băng Cơ trong lòng lại suy nghĩ miên man, nàng không phải hối hận vì hiến thân cho hắn, chỉ là lúc thật sự mất đi hai mươi năm thanh bạch gìn giữ như vậy, nàng cũng có chút cảm giác khó chịu.
Tình cảm của Yến Băng Cơ đối với Diệp Vô Ưu luôn rất phức tạp, từ lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện, nàng đã biết rõ, đến khi nàng lớn, nhất định sẽ phải gả cho Diệp Vô Ưu. Nàng vốn là một cô nhi, hồi đó Yến Ngọc Dao tìm kiếm rất lâu mới tìm được một nữ hài tử khiến bà hài lòng. Yến Băng Cơ cũng không phụ kỳ vọng của Yến Ngọc Dao, chẳng những võ công xuất sắc ngang ngửa với bà thời còn trẻ, mà ngay cả tướng mạo so với Yến Ngọc Dao cũng chỉ có hơn mà không hề kém.
Bởi vì Diệp Vô Ưu chưa bao giờ ngoan ngoãn mà Diệp Phi Phàm cũng không nguyện ý muốn quản giáo hắn. Yến Ngọc Dao chỉ có một đứa con trai như thế tự nhiên phải rất sủng ái hắn. Đồng thời bà cũng biết sủng ái hắn quá sẽ không tốt, vì vậy, Yến Băng Cơ lại đảm nhiệm vai trò khá lạ lùng này, chẳng những làm vị hôn thê của hắn mà còn phải thay thế Yến Ngọc Dao quản giáo hắn. Điều này cũng làm Diệp Vô Ưu thường xuyên rất uất ức, cảm thấy Yến Băng Cơ đối với hắn không tốt.
“Băng tỷ tỷ, Vô Ưu ca ca?” Nha đầu Hàm Yên này đột nhiên ngay lúc đó chạy đến, con ngươi đen đảo đảo lia lịa, đột nhiên hì hì cười, “Băng tỷ tỷ, các người như thế..., có thú vị không?”
“Tiểu nha đầu, coi chừng ta đem ngươi ném ra ngoài đấy.” Yến Băng Cơ xấu hổ đỏ mặt, chỉ vì có Hàm Yên ở trước mặt nên nàng thấy rất thẹn thùng.
“Người ta chỉ là tò mò mà. Nhưng mà Băng tỷ tỷ à, ta vừa mới nghe được tiếng của các người, dường như tỷ và Vô Ưu ca ca đều rất sung sướng. Có phải thật sự rất thú vị không?” Không rõ Hàm Yên thật sự không biết hay là cố ý, cả những lời như thế mà cũng nói ra.
“Ngươi, ngươi lại có thể ở bên ngoài nghe lén à?” Yến Băng Cơ hai gò má đỏ ửng, vừa thẹn vừa giận, không ngờ tiểu nha đầu này thật sự thứ gì cũng làm được.
“Nơi này có nghe lén ư? Băng tỷ tỷ à, tỷ nói người ta là loại người như vậy sao! Người ta thật là quang minh chính đại đứng ở cửa nghe thôi.” Hàm Yên giảo hoạt cười, đắc chí nói.
“Băng tỷ tỷ, tỷ đang cùng ai nói chuyện thế?” Diệp Vô Ưu mơ mơ màng màng lên tiếng, mắt còn chưa mở, lại bắt đầu ở trên người Yến Băng Cơ không đàng hoàng.
“A!” Diệp Vô Ưu đột nhiên sợ hãi la lên một tiếng, lập tức tỉnh táo hẳn ra, “Băng tỷ tỷ, lạnh, lạnh mà” Yến Băng Cơ tự nhiên sẽ không để cho hắn ở trước mặt Hàm Yên làm bậy, vì vậy lại dùng đến phương pháp hữu hiệu nhất, làm cho hắn lạnh mà tỉnh lại.
“A, Hàm Yên, ngươi, ngươi thế nào ở chỗ này?” Diệp Vô Ưu người tỉnh táo tự nhiên cũng phát hiện ra Hàm Yên. Nàng ta giống như đang dùng vẻ mặt cười chế nhạo nhìn hắn, mà trong ánh mắt nàng ta còn xuất hiện một loại biểu cảm khiến Diệp Vô Ưu rất sợ hãi. Hắn trước đây mỗi lần nhìn thấy loại biểu cảm này, sau đó không lâu đều sẽ bị Hàm Yên hành rất thê thảm.
o0o
“Vô Ưu ca ca, ta luôn ở đây mà.” Hàm Yên hi hi cười, đột nhiên cả người nhẹ nhàng bay lên, đôi giày thêu đáng yêu bị nàng ta đạp bỏ, lộ ra một đôi chân trắng nõn, thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp bổ nhào vào trong giường, nằm nghiêng bên cạnh Diệp Vô Ưu, một tay chống hàm, cười ngọt ngào, con ngươi đen bóng ở trên mặt Diệp Vô Ưu đảo qua đảo lại không ngừng.
“Hàm Yên, ngươi, ngươi đi xuống được hay không?” Diệp Vô Ưu lúc này thật sự có phần sợ hãi. Hàm Yên cũng không biết cái gì gọi là thẹn thùng, lại có thể trong tình huống này trơ mặt ra nằm bên cạnh Diệp Vô Ưu và Yến Băng Cơ.
“Diệp Vô Ưu ca ca, ngươi vừa rồi không phải rất muốn người ta sao?” Hàm Yên lộ ra bộ dạng rất tủi thân. “Người ta bây giờ cho ngươi không được hay sao?” Vừa nói, Hàm Yên vừa dán sát đôi môi hồng phấn tới bên cạnh lỗ tai Diệp Vô Ưu, khẽ thở một hơi vào đó.
Diệp Vô Ưu tim đập mạnh, rốt cục đã hiểu được tiểu nha đầu này lại muốn bắt đầu giày vò hắn, chỉ là so với ngày thường còn nghiêm trọng hơn.
Nếu như là ngày thường, hắn nhiều nhất là bị nàng ta câu dẫn một chút, nhưng hắn đau khổ chỉ có thể nhìn khắp mà không thể ăn, không có hậu quả gì khác. Nhưng mà hiện tại lại không như thế, Yến Băng Cơ vừa mới hiến dâng cho hắn, hiện giờ vẫn còn ở bên cạnh nhìn hai người, mặc dù không nói gì nhưng nhất cử nhất động của hắn và Hàm Yên đều không thể thoát khỏi cặp mắt của nàng ta. Nếu lúc này hắn còn cùng Hàm Yên ăn nói phóng đãng, chỉ sợ sau này Diệp Vô Ưu đừng hòng đụng chạm được đến nàng.
“Hàm Yên, ngươi, ngươi đừng càn quấy.” Diệp Vô Ưu cắn răng khổ sở van xin, “Ngươi muốn gì ta đều đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi bây giờ mau mau ra ngoài.” Diệp Vô Ưu ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại đem Hàm Yên mắng chửi không biết bao nhiêu lần: Nha đầu chết tiệt, nha đầu xấu xa, đại trượng phu co được giãn được, ta trước cầu xin ngươi, rồi có một ngày ta cho ngươi biết mặt!
“Vô Ưu ca ca, người ta đúng là muốn bồi tiếp ngươi mà, vừa rồi đều là người ta không tốt, bây giờ đến bồi thường cho ngươi mà.” Hàm Yên vẻ mặt nước mắt giàn giụa, không hiểu nổi nha đầu này thay đổi sắc mặt sao mà nhanh thế. Tuy Diệp Vô Ưu đã sớm biết rõ mấy cái trò này của nàng ta, không bị sập bẫy, nhưng từ trong lòng vẫn còn lộ ra vài phần thương hại.
“Nha đầu xấu xa, lại dụng mị thuật đối với ta.” Diệp Vô Ưu thầm mắng trong lòng, cuộc đời này chạm phải Hàm Yên hắn xem như thất bại, hỏng cả tám đời.
“Được rồi, Hàm Yên, ngươi không được làm càn ở đây!” Yến Băng Cơ rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, Diệp Vô Ưu cuối cùng thở phào một tiếng, đừng thấy Hàm Yên trời không sợ đất không sợ, nhưng trước mặt Yến Băng Cơ nàng ta cũng rất nghe lời, đương nhiên chỉ tương đối ngoan ngoãn.
“Băng tỷ tỷ, người ta không đùa giỡn mà.” Hàm Yên lần này lại chui vào thẳng vào trong chăn, nằm ở chính giữa Yến Băng Cơ và Diệp Vô Ưu, nằm sấp trên người Yến Băng Cơ làm nũng.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 11:43 PM.
|