Xem bài viết đơn
  #1  
Old 18-05-2008, 04:00 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Äông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thá»i gian online: 93817
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Thánh kiếm Ä‘oạt hồn - Äông Phương Ngá»c (Trá»n bá»™)

THÃNH KIẾM ÄOẠT Há»’N
Hồi 1: Trộm Thây Trong Cổ Quan Tài




Äá»™c Long Cương, má»™t ngá»n núi thấp nhưng rá»™ng lá»›n, má»™t trong những thắng cảnh nổi danh vùng tây bắc Kim Lăng.
Chênh chếch vá» phía đông, má»™t ngôi chùa cổ dá»±ng lên từ thá»i đại lục triá»u không rá»±c rỡ trang hoàng nhưng sừng sững choán cả má»™t vùng rừng núi thâm u, khí thế cá»±c kỳ hùng vỹ:
Linh Cốc Tự.
Vầng trăng giữa tháng ngá»i ngá»i trải bạc lên đầu cây, ánh sáng xuyên qua cành lá, lá»— chá»— từng góc núi.
Rẹt!
Y như chim đêm vá»— cánh, má»™t bóng Ä‘en vượt ngược lên triá»n núi, chúi xuống thung lÅ©ng như má»™t con ó xá»›t mồi.
Bóng đen đáp nhẹ xuống mé sau chùa, và vầng trăng sáng thấp thoáng cho thấy đó là một tên đại hán trạc trên dưới ba mươi vai hùm lưng gấu.
Hắn đu mình trên cành cao đưa mắt quan sát bốn bên và vút thẳng vào chùa.
Giữa đại Ä‘iện cá»§a ngôi chùa cổ, má»™t chiếc quan tài màu sÆ¡n còn ươm bóng, bên dưới leo lét ánh đèn dầu lạc theo làn gió đông lúc tá» lúc má».
Gã đại hán nhè nhẹ bước vào nhìn lên linh vị:
“Kim Lăng Hiển Khảo Thượng Phong Phá»§ Quân Chi Linh Vịâ€.
Gã đại hán vùng thụp xuống lạy luôn bốn lạy, miệng khấn lầm thầm:
– ÄÆ°á»£c tin quá trá»…, không được hiếu phục ân công, vãn bối là Quản Thiên Phát xin khấu đầu thống khấp!
Lạy thêm bốn lạy nữa, gã đại hán có tên Quản Thiên Phát ngửng lên rưng rưng nước mắt:
– Sinh tiá»n, ân công đã thi ấn bố đức, chính mẹ con vãn bối cÅ©ng chưa kịp đáp Ä‘á»n thì ân công đã sá»›m cỡi hạc quy tiên...
Soạt!
Má»™t tiếng động thật nhá», kế tiếp là những bước chân thật nhẹ tiến vào đại Ä‘iện, và bằng vào kinh nghiệm giang hồ, vá»›i bản năng ứng biến, Quản Thiên Phát nhún mình phóng lên chiếc xà ngang cao hÆ¡n ba trượng, nằm má»p xuống nín hÆ¡i quan sát...
Vừa ẩn mình xong, dưới mắt Quản Thiên Phát đã có bốn bóng đen thoáng vào đại điện, toàn thân hỠphủ áo choàng đen kịt, đầu mặt hỠcũng được phủ kín bằng cái chóp vải đen trông như bốn con quỷ hiện hình.
Äiá»u lạ lùng là há» chỉ tiến vào và đứng sững trước đại Ä‘iện chứ không đến gần cá»— quan tài và dáng cách cá»§a há» thật trang nghiêm. Vá»›i dáng cách ấy đã cho Quản Thiên Phát biết ngay há» Ä‘ang chá» ngưá»i khác.
Äúng như Ä‘iá»u dá»± Ä‘oán, má»™t bóng Ä‘en nữa hiện ra, cÅ©ng may cho há» Quản, nếu bóng Ä‘en sau này đến trước nhất định sẽ bắt gặp hắn vì chính hắn Ä‘ang chú ý mà bóng Ä‘en ấy đến hắn không há» hay biết, cho đến khi nhìn xuống thì bóng Ä‘en ấy đã đứng sững như thiên thần.
So vá»›i bốn bóng Ä‘en trước, bóng Ä‘en sau có phần cao lá»›n hÆ¡n nhiá»u và càng vá»›i phục sức đó, kẻ má»›i tá»›i cÅ©ng trùm vải Ä‘en kín mít từ đầu đến chân.
Chỉ có đôi mắt hắn là chiếu rõ và chính đôi mắt ấy làm cho Quản Thiên Phát phải rùng mình.
Tia mắt ngá»i ngá»i như ánh sao đêm quét má»™t lượt qua khắp chá»— và bóng Ä‘en cao lá»›n cất giá»ng trầm trầm:
– Äã chuẩn bị xong chưa?
Bốn bóng đen đến trước rập lên một lượt:
– Bẩm lệnh chủ đã sẵn sàng rồi ạ.
Quản Thiên Phát giật mình, sao lại là “Lệnh chủ�
HỠthuộc vỠtổ chức nào?
Bằng vào trang phục cá»§a há». Quản Thiên Phát soát lại Hắc, Bạch giang hồ trong ký ức nhưng hắn không há» nghe thấy....
Hắc Y Lệnh Chá»§ chá»›p đôi mắt ngá»i ngá»i:
– Äã xong rồi hãy ra tay!
Bốn tên thuộc hạ gập mình và tiến thẳng vào cỗ quan tài....
Bây giá» thì Quản Thiên Phát má»›i thật sá»± giật mình, bây giá» thì hắn má»›i thấy binh khí trong tay há».
Nói binh khí thì không đúng nói nếu binh khí thì hỠQuản cũng không đến nỗi giật mình, trong tay của mấy tên áo đen toàn là những xà beng, những dùi....
Máu trong ngưá»i cá»§a Quản Thiên Phát vụt như sôi, nhìn vào những vật dụng ấy hắn Ä‘oán ngay ý đồ cá»§a ho.....
Thuở sinh tiá»n chẳng những không làm chuyện ác mà lại còn vì kẻ thiện lương mà diệt trừ kẻ ác, ân công có thù oán gì mà những tên này lại làm chuyện cướp thây?
Chuyện quật mồ há»§y thây không phải là không có trong giang hồ, nhưng theo Quản Thiên Phát hành động đó chỉ dành cho kẻ tà ma ác đạo. Ân công cá»§a hắn, Giang Thượng Phong là lão anh hùng hiệp danh vang dá»™i đại giang nam bắc không ai không biết, không ai không nghe, bá»n này dám làm chuyện đại nghịch như thế thì quả chúng là bá»n vô luân...
Äối vá»›i má»™t ngưá»i mà Quản Thiên Phát đã mang ân nặng bằng non, đối vá»›i má»™t ngưá»i đáng kính trá»ng như thế, hắn không thể làm ngÆ¡ để cho bá»n chúng tá»± tung tá»± tác...
Chúng đã ra tay, tiếng khua của những chiếc đục như đinh đóng vào đầu, Quản Thiên Phát nghiến răng nhổm mình lên...
Nhưng một ý nghĩ thoáng qua, hắn lại nằm thụp xuống...
Hắn má»™t mình, trong khi bá»n áo Ä‘en có đến năm ngưá»i, năm ngưá»i hiện diện chứ còn lá»±c lượng mai phục chung quanh chưa tính tá»›i....
Vì ân nhân mà chết, Quản Thiên Phát không tiếc thân mình, nhưng mối hận thù này lấy ai báo oán?
Hắn chết là những tay đại ác này sẽ thong dong, bá»n chúng đã đỠphòng bao mặt, nghÄ©a là bá»n chúng làm chuyện âm thầm ném đá dấu tay, nếu có bắt được chúng là chuyện nên làm bằng không phải sống để giữ gìn chứng tích...
Quản Thiên Phát cắn răng nằm má»p xuống mà nước mắt trào ra....
Tiếng đục khua rộn lên và nắp quan tài đổ xuống. Quản Thiên Phát suýt chút nữa đã kêu lên, trong khi bốn tên áo đen buông đục há hốc mồm...
Thật lâu má»™t tên trong bá»n cất giá»ng run run:
– Bẩm lệnh chủ...
Hắc Y Lệnh Chủ hất hàm:
– Khiêng xác ra.
Tên thuộc hạ áo đen lại run run:
– Hồi bẩm lệnh chủ, trong cỗ quan tài.... không có thây....
Sự rúng động làm cho chiếc áo choàng đen động đậy, Hắc Y Lệnh Chủ quắc mắt:
– Ngươi nói gì?
Há»i để mà há»i chứ câu há»i chưa dứt thì Hắc Y Lệnh Chá»§ đã lướt tá»›i sát cá»— áo quan...
Tia mắt như điện của hắn chiếu thẳng vào cỗ quan tài....
Chiếc quan tài trống rỗng!
Hắc Y Lệnh Chủ nghiến răng:
– Chính mắt ta thấy rõ ràng...
Hắn vụt như hớt hải:
– Äặt nắp quan tài lên đóng lại!
Bốn tên áo Ä‘en vừa đóng nắp quan tài xong thì Hắc Y Lệnh Chá»§ trầm giá»ng:
– Äi!
Há» tá»›i như bóng ma và rút Ä‘i như quá»· ảnh, chỉ thoáng cái tất cả Ä‘á»u mất hẳn vá» xa....
Quản Thiên Phát thở phào như vừa bỠxong khối đá nghìn cân, hắn buông mình xuống cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
Nhiá»u ý nghÄ© dồn dập trong đầu hắn:
– Thi thể ân công không có trong quan tài, phải chăng vì tránh kẻ thù nên ngưá»i giả chết?
– Hay là sau khi chết rồi vì biết trước chuyện sẽ xảy ra nên dặn ngưá»i dá»i di thể?
Trong võ lâm hiện tại, Äông Hứa, Nam Giang, Tây Tần và Bắc Lý là bốn nhà rạng danh trong thiên hạ, nhất là nhà há» Giang ở Kim Lăng vá»›i “Hồi Long Bát Kiếm†là vang dá»™i hÆ¡n cả suốt đại giang nam bắc.
Lão anh hùng Giang Thượng Phong, một bậc danh hiệp đã ra ân cho hầu hết võ lâm đồng đạo, đáng lý ông ta không thể có chuyện vì tránh thù nên giả chết.
Äã không thể vì tránh thù mà giả chết thì lại càng không vì sợ cừu nhân há»§y hoại đến ná»—i phải cho ngưá»i dấu thi thể...
Và Ä‘iá»u làm cho Quản Thiên Phát lạ lùng hÆ¡n hết là đã bao nhiêu năm xuôi ngược giang hồ, hắn chưa từng nghe có nhân vật nào như tên Hắc Y Lệnh Chá»§. Ná»™i hai tiếng “Lệnh chủ†không thôi cÅ©ng đã quá lạ tai. Và khi thấy quan tài trống không, hắn đã há»›t hải thốt lên:
“Chính mắt ta thấy rõ ràng...†những tiếng sau cùng hắn định nói gì?
Nhất định chỉ là một trong hai câu:
Chính mắt ta thấy rõ ràng hắn đã chết.
Chính mắt ta thấy rõ ràng đã liệm thây vào cỗ quan tài.
Nếu thấy chết thì có thể ở ngoài nhìn vào, còn nếu thấy liệm thây thì phải là ngưá»i trong Giang phá»§, mà phải là thân thích.
Bao nhiêu ý nghÄ© dồn dập, sau cùng Quản Thiên Phát nhận ra rằng chuyện trá»™m thây này nhất định phải có lão liên quan đến cái chết cá»§a lão ân công, mà đã mang ân nặng đối vá»›i ngưá»i, hắn thấy không thể làm ngÆ¡ được, hắn phải đến Kim Lăng.
o O o Kim Lăng Giang phủ được liệt vào hàng tứ đại thế gia trong chốn võ lâm, bất cứ nơi nào, nói đến “Nam Giang†là không một ai không biết.
Hai tiếng “Nam Giang†đúng ra là do tiếng “Nam Kinh Giang Gia†mà có, vá» sau có Äông Ngô Hứa Gia, Giang Tây Tần Gia và Hà Bắc Lý Gia cùng nhau kế tiếp nổi lên vì thế thiên hạ má»›i gá»i tắt là Äông Hứa, Nam Giang, Tây Tần và Bắc Lý.
Tá»± nhiên những nhà đó Ä‘á»u có danh vá»ng lá»›n trong võ lâm mà giang hồ hào kiệt Ä‘á»u có nhiá»u liên hệ.
Giang phá»§ tá»a lạc ở Ô Hạng, nó là má»™t cái ngõ hẹp và vì Giang phá»§ ở đây gần như chiếm cả má»™t vùng rá»™ng lá»›n, nên có má»™t lại gá»i là “Ngõ Giang Giaâ€.
Từ thuở nhá», Quản Thiên Phát đã sống lâu ở nÆ¡i đây, hai mẹ con hắn sống nhá» sức lao động cá»§a chính mình. Tá»± nhiên là vất vả, có nhiá»u lúc hai mẹ con chỉ ăn khoai bắp trừ cÆ¡m và cÅ©ng chính những lúc khốn khó đó, hai mẹ con hắn chịu Æ¡n Giang gia nhiá»u nhất.
Sau ngày mẹ qua Ä‘á»i, nhá» Giang Thượng Phong chiếu cố, viết thư ân cần giá»›i thiệu Quản Thiên Phát được “Kim Xí Äiêu†Quách Thế Phần, ngưá»i tổng tiêu đầu cá»§a Hoài Dương Tiêu Cục mà cÅ©ng là chưởng môn nhân cá»§a Hoài Dương phái thu làm môn hạ.
Bắt đầu từ đó sau mấy năm khổ luyện, Quản Thiên Phát được ghi danh trong giới giang hồ.
Mưá»i lăm năm nay, chẳng những Quản Thiên Phát nên danh mà lại còn được vị chưởng môn phái Hoài Dương thương yêu tin cẩn hắn đã trở thành cánh tay đắc lá»±c cho Hoài Dương tiêu cục.
Bây giá», sau mưá»i mấy năm xa cách, trở lại nÆ¡i chôn nhau cắt rốn, Quản Thiên Phát bước Ä‘i mà lòng cảm thấy lâng lâng...
Bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, bao nhiêu ân nghĩa quằn vai đã khiến cho bước chân của Quản Thiên Phát càng thêm hối hả nhưng khi đứng trước hai cánh cửa ngỠto lớn im lìm của Giang gia lòng hắn chợt dâng lên cảm xúc u hoài....
Vòng tưá»ng cao rá»™ng, những gian nhà san sát trong kia đâu có phải lạ gì vá»›i hắn, hắn đã từng ra vào tá»± do vá»›i lòng thương yêu cá»§a Giang lão anh hùng, hắn đã từng đùa giỡn vá»›i hai ngưá»i con trai cá»§a Giang gia mà trong thâm tâm hắn xem như ruá»™t thịt, bây giỠđây bá»—ng thấy xa xăm...
Thá»i gian đã như lá»›p bụi dày phá»§ kín, Quản Thiên Phát bùi ngùi khi nghÄ© rằng lát nữa đây mình sẽ đối diện vá»›i bá»™ mặt lạ như chưa từng quen biết.
Sau ba tiếng gõ nhẹ vào khung cá»­a cá»§a Giang phá»§, cánh cá»­a từ từ hé mở và má»™t gã đại hán áo xanh bước ra vòng tay nghiêm giá»ng:
– Dám há»i tôn giá tìm ai?
Quản Thiên Phát vòng tay cưá»i đáp lá»…:
– Tại hạ là Quản Thiên Phát ở Hoài Dương tiêu cục muốn cầu kiến đại công tá»­, xin phiá»n lão huynh truyá»n báo dùm cho.
Gã đại hán áo xanh vẫn giá»ng nghiêm nghiêm:
– Quản tiêu đầu thật không may vì đại công tử đã vắng nhà.
Quản Thiên Phát lại vòng tay lần nữa:
– Thế nhị công tử có ở nhà đấy chứ? Tại hạ xin ra mắt nhị công tử cũng được.
Gã đại hán áo xanh do dá»± má»™t giây cưá»i nói:
– Xin Quản tiêu đầu thông cảm, nhị công tá»­ vì không được khá»e trong mình nên không thể tiếp bất cứ má»™t ai.
Quản Thiên Phát sững sỠvà vội nói:
– Thật tình tại hạ có chuyện quá quan hệ mà đại công tử lại không có ở nhà, vậy xin lão huynh thông báo dùm một tiếng xem nhị công tử có cho diện kiến hay không?
Gã đại hán áo xanh lắc đầu:
– Chuyện này thật tình tại hạ không dám tự chuyên, vì nhị công tử của chúng tôi từ lâu rồi không tiếp khách...
Thấy hắn có vẻ cương quyết, Quản Thiên Phát vội nói mau:
– Äã thế xin lão huynh cho tại hạ gặp lão quản gia cÅ©ng được.
Tên đại hán áo xanh gật đầu:
– Xin Quản tiêu đầu đợi cho một chút để tại hạ vào vào thưa lại lão quản gia.
Hắn khẽ vòng tay và đi nhanh vào cửa.
Quản Thiên Phát đứng chỠđợi trong lòng cảm thấy không yên, hắn mưá»ng tượng Giang gia đã có nhiá»u chuyển biến, hắn chỉ thấy bằng trá»±c giác chứ không có gì làm rõ rằng...
Qua má»™t lúc khá lâu gã đại hán áo xanh đưa ra má»™t ngưá»i cao ốm, mắt to mày rậm, mÅ©i quắp như má» chim ưng, nhìn sắc diện thật âm trầm khó chịu....
Hắn vòng tay cưá»i khách sáo:
– Äây là Quản tiêu đầu.... rất hân hạnh được nghe danh từ lâu, xin thỉnh vào trong dùng tạm chén trà...
Quản Thiên Phát lại thêm một lần sửng sốt...
Hắn cầu kiến lão quản gia, tức là cần xin gặp lão già Giang Phúc nhưng ngưá»i này là ai?
Nhưng rồi hắn cũng vội vòng tay:
– Tại hạ chính là Quản Thiên Phát chẳng hay quý đại danh...
Gã đại hán áo xanh vội nói:
– Quản tiêu đầu, đây là Sở tổng quản của chúng tôi.
Phải chăng vì niên kỷ đã cao nên lão quản gia Giang Phúc đã nghỉ rồi?
Dù gì Quản Thiên Phát cũng vẫn thấy cần thủ lễ, hắn lại vòng tay:
– À... thì ra đây là Sở tổng quản, thật tại hạ vô cùng thất kính.
Ngưá»i tổng quản há» Sở đáp lá»…:
– Không dám, tại hạ tên Sở Như Phong...
Hắn nghiêm giá»ng trịnh trá»ng:
– Xin thỉnh Quản tiêu đầu vào trong uống trà.
Qua hai lá»›p cá»­a là vào đại sảnh, Sở Như Phong nghiêng mình má»i khách và ngay khi đó đã có ngưá»i mang đến khay trà.
Sở Như Phong nhìn Quản Thiên Phát mỉm cưá»i:
– Tại hạ nghe nói Quản tiêu đầu có chuyện muốn gặp đại công tử, chẳng hay tại hạ có thể nghe chăng?
Äã có nhiá»u lịch lãm giang hồ, tá»± nhiên không khi nào Quản Thiên Phát Ä‘em chuyện như thế nói lại vá»›i má»™t ngưá»i chưa biết rõ, hắn chỉ cưá»i cưá»i:
– Tại hạ có việc ngang qua Kim Lăng, nghe nói đại lão gia quán thế nên định vào đây bái vị và không may đại công tử lại vắng nhà.
Sở Như Phong gật gật đầu:
– Vâng, vâng... Äại công tá»­ vắng nhà, nhưng nếu Quản tiêu đầu có chuyện xin cứ bàn vá»›i tại hạ cÅ©ng thế thôi.
Tá»± nhiên, hắn đã là tổng quản thì hắn có quyá»n thay mặt chá»§ nhân để mà giải quyết khi chá»§ nhân vắng mặt.
Nhưng vá»›i Quản Thiên Phát, vá»›i chuyện trá»ng đại này thì đâu có thể như thế được, tá»± nhiên há» Quản phải lá»±a lá»i:
– Tại hạ muốn diện kiến nhị công tử, không biết Sở quản gia có giúp được cho chăng?
Ãnh mắt há» Sở chá»›p ngá»i và hắn nói bằng má»™t giá»ng hÆ¡i trầm:
– Nhị công tử không tiếp được, xin Quản tiêu đầu lượng thứ cho.
Quản Thiên Phát Ä‘iá»m đạm mỉm cưá»i:
– Từ thuở nhá» tại hạ đã nhỠân đại lão gia chiếu cố nên thưá»ng tá»›i lui trong quý phá»§, chỉ có Ä‘iá»u vì xa cách nên đã lâu không gặp nhị vị công tá»­ chứ thật thì không phải ngưá»i xa la.....
Sở Như Phong lại lật đật vòng tay:
– Tại hạ nhỠđại công tá»­ thương mà gá»i đến cho giúp việc và chỉ má»›i đến chưa được bao lâu.... xin Quản tiêu đầu lượng thứ.
Hắn ngưng má»™t giây rồi lại cưá»i như mÆ¡n trá»›n:
– Äã là ngưá»i quen tại hạ cÅ©ng xin nói thật, nhị công tá»­ vốn thể chất suy nhược nhất là sau khi đại nhân tạ thế, cá»±u bịnh lại tái phát trầm trá»ng, hiện Ä‘ang tịnh dưỡng tại thư phòng, vì thế nên không thể tiếp má»™t ai, tại hạ rất mong Quản tiêu đầu không hiểu lầm...
Quản Thiên Phát nói ngay:
– Sở tổng quản đã nói thật tình thì tại hạ đâu lại hiểu lầm cho được...
Hắn ngá»­ng mặt lên nhìn thẳng vào mặt vị tổng quản gia há» Sở và buông câu há»i gióng:
– Chẳng hay Phúc lão quản gia có ở nhà không nhỉ? Lâu quá tại hạ cÅ©ng muốn gặp mặt ngưá»i.
Sở Như Phong cưá»i:
– Phúc lão gia đã cùng đi với đại công tử, có lẽ một hoặc hai ngày sẽ vỠtới chứ chẳng lâu đâu.
Quản Thiên Phát cảm thấy thật là khó xử, Phúc tổng quản đã cùng đi với đại công tử, nhị công tử thì đau không tiếp khách, hắn không biết mình nên giải quyết chuyện này ra sao....
Thấy sắc đoán lòng, Sở Như Phong vội nói ngay:
– Äã là chá»— quen thân, vả lại từ xa đến đây má»™t lần không phải dá»…, chẳng hay Quản tiêu đầu ngụ Ở khách Ä‘iếm nào tại hạ cho ngưá»i đến mang hành lý?
Quản Thiên Phát đứng dậy vòng tay:
– Xin Sở tổng quản cứ cho tá»± nhiên, đại công tá»­ má»™t vài ngày trở vá», vậy tại hạ cÅ©ng xin má»™t đôi ngày trở lại vậy.
Sở Như Phong khoát tay cưá»i lá»›n:
– Coi Quản tiêu đầu không phải ngưá»i xa lạ kia mà... Äã là ngưá»i thân thì đến Kim Lăng phải coi Giang gia là nhà cá»§a mình má»›i phải chứ? Huống chi, Quản huynh đã cùng vá»›i đại công tá»­ xa cách nhau lâu, nếu Quản huynh bá» Ä‘i như thế thì đại công tá»­ sẽ khiển trách đệ không chu đáo đấy. Nhất là Quản huynh vì có chuyện má»›i đến đây mà?
Làm sao lại không thấy được lối nói cá»§a há» Sở, chính khi hắn vừa mở miệng thì Quản Thiên Phát đã thấy hậu ý cá»§a hắn rồi, hắn có lòng vòng cách mấy Ä‘i nữa cuối cùng vẫn lòi ra cái há»i phăng câu chuyện cầu kiến cá»§a mình...
Qúa biết thâm ý đó nên Quản Thiên Phát chận ngang khi hắn chưa dứt tiếng:
– Vì đã quá lâu tại hạ không viếng được, nay đến đây ngoài việc vấn an nhị vị công tá»­ và Phúc lão gia, còn thì thật cÅ©ng chẳng có việc chi hệ trá»ng.
Sở Như Phong cứ cưá»i dồn tá»›i:
– Bất luận có chuyện gấp hay không, Quản tiêu đầu cũng phải đợi đại công tử vỠđến rồi hẵng hay mà...
Sở Như Phong chưa nói hết thì chợt nghe bên trong có tiếng ngưá»i con gái:
– Sở tổng quản.
Sở Như Phong quay đầu lại:
– Tử Quyên cô nương đó à? Có chuyện chi thế?
Quản Thiên Phát ngửng mặt lên thấy một cô gái ăn vận theo lối a hoàn, tay bưng một khay trà lách bình phong bước ra nghiêng mình:
– Nghe nói có Quản tiêu đầu đến nên nhị công tá»­ xin má»i ngưá»i quá bước đến thư phòng.
Sở Như Phong cau mày:
– Có lẽ lại cái cô Tiểu Quyên nhiá»u chuyện rồi chứ gì? Äại công tá»­ đã dặn vá»›i nhị công tá»­ cần phải tịnh dưỡng, không nên làm kinh động đến ngưá»i, chuyện này nhất định cái cô Tiểu Quyên nói Ä‘i nói lại....
Quản Thiên Phát biết thêm má»™t chuyện nữa trong nhà này, hiện có hai cô tá»› gái cùng má»™t tên “Quyênâ€, nhưng má»™t cô chữ đầu là “Tá»­â€, tức là cô Ä‘ang nói chuyện còn má»™t cô nữa có chữ đầu là “Tiểuâ€...
Tá»­ Quyên đáp lại câu nói cá»§a Sở Như Phong bằng má»™t nụ cưá»i thật đẹp:
– Nhị công tá»­ tối ngày không ra khá»i cá»­a, ngồi má»™t chá»— riết rồi cÅ©ng buồn... nay nghe có Quản tiêu đầu đến thì mừng lắm, vì thế má»›i sai tôi đến thỉnh.
Không biết làm sao hÆ¡n, Sở Như Phong đành cưá»i nói vá»›i Quản Thiên Phát:
– Nhị công tá»­ đã cho má»i, vậy xin Quản huynh hãy quá bước đến thư phòng thăm ngưá»i má»™t chút, chỉ có Ä‘iá»u.... xin Quản huynh biết cho ngưá»i bịnh không thể nói chuyện nhiá»u.
Quản Thiên Phát gật đầu:
– Xin Sở tổng quản yên tâm, tại hạ sẽ nói vắn tắt.
Sở Như Phong đưa tay:
– Xin Quản huynh tự tiện.
Tử Quyên khẽ liếc Quản Thiên Phát:
– Tỳ nữ xin Ä‘i trước dẫn đưá»ng.
Vừa nói, vừa bưng khay trà quay trở vào trong...
Quản Thiên Phát đứng lên vòng tay giã từ hỠSở và bước nhanh theo hướng Tử Quyên.
Qua một đoạn hành lang, đi thẳng vỠdãy phòng chếch ở phía đông, lại xuyên qua một khung cửa vòng nguyệt là đến thư phòng.
Gian phòng thật là tinh khiết, cách trang trí vô cùng u nhã, những chậu lan hương thơm bát ngát.
Tử Quyên vén bức rèm châu và khẽ nghiêng mình:
– Xin má»i Quản tiêu đầu.
Quản Thiên Phát bước vào thấy cách trang trí bên trong thật là đẹp mắt nhưng có hơi tối, mùi thơm của lan vẫn sực nức nhưng không khí buồn buồn...
Tá»­ Quyên bước theo vào cưá»i nói:
– Xin Quản tiêu đầu ngồi một chút, để tôi vào đỡ nhị công tử ra.
Nói dứt, cô ta quày quả vào trong.
Ngồi ngắm chung quanh, Quản Thiên Phát chợt có cảm giác đây là má»™t cái nhà quyá»n quý thu hẹp lại, không có má»™t chút hÆ¡i hám võ lâm, sinh trưởng trong má»™t hoàn cảnh như thế này, nhị công tá»­ há» Giang không bạc nhược làm sao được?...
Ngay lúc ấy chợt nghe bước chân nhè nhẹ Ä‘i ra, bức rèm được vén lên nhìn rõ má»™t thanh niên tuấn tú, vóc ngưá»i tầm thước da dẻ xanh xao, tay vịn má»™t cô a hoàn mặc áo màu xanh.
Ngưá»i thanh niên này khoảng trên dưới hai mươi tuổi, diện mạo khôi ngô mày tằm mắt phượng, chỉ có Ä‘iá»u quá gầy vá»›i dáng dấp má»™t bệnh nhân.
Quản Thiên Phát sững sỠđứng dậy:
– Tại hạ là Quản Thiên Phát xin tham kiến nhị công tử.
Nhị công tá»­ Giang Hàn Thanh tươi cưá»i:
– Xin má»i Quản huynh ngồi, Phúc quản gia luôn nhắc tá»›i Quản huynh...
Quản Thiên Phát nhìn Giang Hàn Thanh má»™t chút rồi cưá»i:
– Lúc tại hạ lìa xa Kim Lăng thì nhị công tá»­ chưa đầy mưá»i tuổi, sau này tại hạ có vá» thăm hai bận nhưng Ä‘á»u không có nhị công tá»­ ở nhà, bây giá» nếu gặp ngoài đưá»ng chắc nhận không ra.
Giang Hàn Thanh nói:
– Từ nhá» thân thể tôi vốn đã không khá»e mạnh như ngưá»i thưá»ng, nên luôn nhá» bà ngoại chăm sóc, năm thì mưá»i há»a má»›i vá» nhà má»™t bận, sau ngày ngoại tổ mẫu tôi khuất núi, tôi má»›i vá» hẳn ở đây.... Tôi có nghe Phúc lão gia nói Quản huynh Ä‘ang ở Hoài Dương tiêu cục, không biết ở nÆ¡i ấy Quản huynh có được như ý không nhỉ?
Quản Thiên Phát khẽ vòng tay:
– NhỠân đại lão gia đỠbạt giá»›i thiệu đến Hoài Dương tiêu cục thấm thoắt đã mưá»i lăm năm rồi, ân đức cá»§a đại lão gia chưa kịp báo đáp thì chợt nghe hung tin, nên tại hạ lật đật vá» Kim Lăng bái Ä‘iếu.
Giang Hàn Thanh nói:
– Không dám, tiên phụ qua Ä‘á»i nay đã quá trăm ngày rồi đấy Quản huynh.
Cô a hoàn áo xanh nói nhá»:
– Nhị công tử, sao công tử đứng hoài vậy hãy ngồi xuống và mới khách đi chứ.
Giang Hàn Thanh cưá»i:
– Mừng quá, gặp được Quản huynh thật như bắt được vàng, cứ nghe Phúc lão gia nói hoài mà không biết làm sao tương há»™i.... Mừng đến quên cả việc ngồi. Xin má»i Quản huynh!
Cô a hoàn áo xanh đỡ Giang Hàn Thanh lại ghế ngồi xuống, Quản Thiên Phát không đợi má»i lần nữa nên cÅ©ng ngồi theo.
Giang Hàn Thanh nói:
– Tiểu Quyên mang trà ra.
Bây giá» thì Quản Thiên Phát biết mặt cả hai cô tá»› gái tên “Quyênâ€.
Vì nhìn dáng điệu của Giang Hàn Thanh, hắn bắt đầu ngậm ngùi....
Thật không ngỠân công uy chấn võ lâm mà nhị công tá»­ lại suy nhược đến như thế ấy, hắn liên tưởng đến đại công tá»­ Giang Bá»™ Thanh, không biết ngưá»i này như thế nào? Hắn còn nhá»› mang máng lúc nhá» cả hai Ä‘á»u khá»e mạnh và đại công tá»­ thì có vẻ cao lá»›n hÆ¡n nhiá»u....
Tiểu Quyên vào trong má»™t chút mang khay trà ra mùi hoa bốc khói, nàng rót ra và nhoẻn miệng cưá»i:
– Xin má»i Quản tiêu đầu.
Kế tiếp nàng lại rót một chén cho Giang Hàn Thanh.
Giang Hàn Thanh tiếp lấy chén trà đưa lên miệng khẽ nhấp thật khoan thai và nói với Quản Thiên Phát:
– Lúc nãy Tiểu Quyên ra ngoài cổng nghe Quản huynh báo với Giang Bưu rằng có việc khẩn cấp muốn gặp tiểu đệ vậy xin Quản huynh cứ tự nhiên.
À thì ra Sở Như Phong gá»i đúng chính Tiểu Quyên có mặt ngoài cổng và nàng lại nói vá»›i Giang Hàn Thanh và Quản Thiên Phát biết thêm gã đại hán áo xanh nói chuyện vá»›i mình ngoài cá»­a tên là Giang Bưu, gia nhân cá»§a Giang phá»§.
Hắn nhìn Giang Hàn Thanh gật đầu:
– Vâng, hồi tối qua tại hạ đến Kim Lăng, có rẽ qua Linh Cốc Tá»± để bái Ä‘iếu linh vị cá»§a ân công, chính nÆ¡i đây tại hạ biết được má»™t chuyện quá quan trá»ng nên phải đến trình bày cùng nhị vị công tá»­.
Giang Hàn Thanh mỉm cưá»i:
– Tiên phụ sinh tiá»n cÅ©ng thế mà bây giá» cÅ©ng thế, nếu Quản huynh có việc khẩn cấp thì xin cứ nói thẳng, miá»…n là không quá sức, anh em chúng tôi nguyện sẽ thá»a mãn Quản huynh.
Biết Giang Hàn Thanh hiểu lầm câu nói của mình nên Quản Thiên Phát vội nói:
– Tại hạ đã chịu ân trá»ng cá»§a ân công mà vẫn chưa có cÆ¡ há»™i Ä‘á»n đáp dám đâu lại còn làm phiá»n đến nhị vị công tá»­.
CÅ©ng nhận ra mình đã há»› lá»i, Giang Hàn Thanh há»i lại:
– Thế chẳng hay Quản huynh có chuyện chi cần nói?
Quản Thiên Phát nói:
– Hôm qua tại Linh Cốc Tự, tại hạ thấy một chuyện quá lạ lùng.
Giang Hàn Thanh Ä‘iá»m đạm:
– Chẳng hay tại Linh Cốc Tự Quản huynh đã thấy chuyện lạ chi?
Quản Thiên Phát bèn đem tất cả những chuyện mình đã chứng kiến tại chùa Linh Cốc Tự nhưng vừa nói tới bốn bóng đen đột nhập gần quan tài thì Giang Hàn Thanh đã rúng động mở tròn đôi mắt:
– Quân giặc nào dám cả gan khuấy động linh vị của cha tôi như thế?
Nhìn vào tia mắt giận dữ phát quang của Giang Hàn Thanh, Quản Thiên Phát giật mình...
Bằng vào nhãn quang đó, chứng tá» nhị công tá»­ là má»™t kẻ võ công không phải tầm thưá»ng. Thế sao thể chất lại y như ngưá»i bệnh lâu?
Phải chăng ngưá»i này muốn giấu sở há»c cá»§a mình? Mà dấu như thế để làm chi?
Tia mắt cá»§a Giang Hàn Thanh má»™t lúc lâu má»›i dịu lại và hắn há»i:
– Quản huynh, rồi sau đó như thế nào?
Quản Thiên Phát nói:
– Trong lúc tại hạ Ä‘ang bị kích động vì sá»± xuất hiện đột ngá»™t cá»§a chừng ngưá»i ấy thì tiếp theo má»™t ngưá»i nữa. Hắn... tạm gá»i hắn là Hắc Y Lệnh Chá»§, vì bá»n thuá»™c hạ gá»i y là “Lệnh chủ†trong khi hắn ăn vận toàn Ä‘en. Hắn ra lệnh cho thuá»™c hạ bổ khai nắp quan tài.... Tại hạ nghÄ© mình không phải là đối thá»§ cá»§a chúng cho nên dù có phẫn ná»™ cÅ©ng đành nhẫn nại, nhưng khi nhìn xuống. Lúc chúng cạy xong nắp quan tài thì... trong đó trống không!
Giang Hàn Thanh biến sắc:
– Quan tài không thi thể? Như vậy nghĩa là đã bị trộm trước rồi nhưng... nhưng kẻ đó là ai?...
Nước mắt bắt đầu ứa ra và Giang Hàn Thanh nói tiếp:
– Tiên phụ lúc sinh tiá»n, cho đến những kẻ cá»±c kỳ tàn ác mà vẫn còn cho chúng cÆ¡ há»™i trùng lai, chẳng những không thích chuyện giết ngưá»i mà còn thưá»ng thưá»ng dặn bảo anh em chúng tôi rằng trong giang hồ không má»™t ai là kẻ thù cá»§a há» Giang ta cả...
Quản Thiên Phát nói:
– Nhị công tá»­ nói rất đúng, có thể nói suốt cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ân công chỉ bằng vào việc thiện lấy nhân nghÄ©a đối đãi ngưá»i trong giang hồ không biết bao nhiêu ngưá»i đã thỠân trá»ng cá»§a ân công, tại hạ Ä‘i từ nam đến bắc, nÆ¡i đâu cÅ©ng Ä‘á»u nghe thiên hạ ca tụng ân đức cá»§a ân công. Vì thế tại hạ không làm sao Ä‘oán được hạng ngưá»i nào đã muốn trá»™m di thể cá»§a ngưá»i?
Tiểu Quyên xen vào:
– Nhị công tử, Giang Long, Giang Hổ đã chẳng được phái canh giữ quan tài sao?
Tại sao không nghe hỠbáo cáo những chuyện như thế?
Giang Hàn Thanh lắc đầu:
– Bằng vào sức của Giang Long, Giang Hổ thật ra chỉ chăm sóc quét tước mà thôi, chứ như có kẻ địch và nhất là hỠđã chuẩn bị thì làm gì được h� Cho dù hỠkhông làm hại nhưng Giang Long, Giang Hổ cũng không làm sao phát giác ra hỠđâu.
Quản Thiên Phát gục gật đầu....
Vị nhị công tử này tuy thể chất không được an khang, nhưng kinh nghiệm giang hồ, phân tích sự việc thật vô cùng hữu lý...
Suy nghÄ© má»™t giây, Giang Hàn Thanh quay lại há»i:
– Quản huynh thưá»ng Ä‘i lại giang hồ có thấy bang há»™i nào như bá»n áo Ä‘en ấy không nhỉ?
Quản Thiên Phát nói:
– Hắc đạo giang hồ thưá»ng dùng áo dạ hành màu Ä‘en nhưng cách ăn vận trùm kín từ đầu đến chân như thế thì tại hạ chưa bao giá» gặp, nhất là hai chữ “Lệnh chủ†tại hạ cÅ©ng má»›i nghe lần thứ nhất.
Giang Hàn Thanh trầm ngâm há»i tiếp:
– Ngoài việc nhận ra vóc dáng tầm thước cá»§a tên Hắc Y Lệnh Chá»§, Quản huynh chắc cÅ©ng nghe được nghe giá»ng nói cá»§a hắn chứ?
Quản Thiên Phát gật đầu:
– Nếu gặp và nghe giá»ng nói thì nhất định tại hạ sẽ nhận ra không khó.
Giang Hàn Thanh thở ra:
– Di thể cá»§a tiên phụ bị ai trá»™m thì chưa biết, trước mắt bây giá» chỉ có thể phăng theo bá»n “Hắc y†và cứ như thế thì chắc phải nhỠđến Quản huynh lượng tình há»— trợ má»›i mong được thành công.
Quản Thiên Phát nói:
– Nhị công tá»­ đã nặng lá»i, bản thân tại hạ còn nặng quằn ân nghÄ©a cá»§a ân công.
Nếu vì ân công mà cần đến sức má»n cá»§a tại hạ thì tại hạ chẳng những không chối từ mà lại còn coi đó là má»™t nghÄ©a vụ.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện chợt nghe bên ngoài có bước chân gấp rút và có tiếng kêu há»›t hải:
– Nhị công tử... nhị công tử...
Tiểu Quyên lật đật bước lại vén rèm trầm giá»ng:
– Ai? Làm chi mà kinh động thế?
Tiếng bên ngoài vừa thở vừa nói:
– Tiểu Quyên cô nương, mau bẩm cáo với nhị công tử rằng đại công tử bị thương vừa vỠtới....
Tiểu Quyên giật mình:
– Sao? Äại công tá»­... bị thương?
Vừa thoáng nghe Giang Hàn Thanh tái mặt:
– Tiểu Quyên gá»i Giang Thành vào cho ta há»i.
Giang Thành bước vào gạt mồ hôi trán:
– Nhị công tử...
Giang Hàn Thanh chặn há»i:
– Äại ca ta làm sao?
Giang Thành cúi mặt lau mồ hôi:
– Sở tổng quản bảo tôi vào báo vá»›i nhị công tá»­... đại công tá»­ bị phục kích dá»c đưá»ng, Phúc lão gia đã chết!
Giang Hàn Thanh run bắn tay chân:
– Sở tổng quản nghe ai nói lại?
Giang Thành đáp:
– Äiá»u đó thuá»™c hạ không rõ, Sở tổng quản sai thuá»™c hạ vào bẩm cáo vá»›i nhị công tá»­, hiện tại đại công tá»­ ở nÆ¡i đại sảnh.
Giang Hàn Thanh đứng dậy:
– Quản huynh, chúng ta hãy ra đó xem sao.
Quản Thiên Phát đứng lên và Tiểu Quyên lật đật bước theo:
– Nhị công tử, xin để tiểu tỳ dẫn công tử đi....
Giang Hàn Thanh khoát tay:
– Hãy để cho Tử Quyên, ngươi ở lại coi phòng.
Tử Quyên bước vào đỡ lấy Giang Hàn Thanh đi ra đại sảnh...
Vừa đi, Quản Thiên Phát vừa cảm thấy câu chuyện lạ lùng...
Phe nào lại phục kích đại công tá»­ Giang Bá»™ Thanh ở giữa đưá»ng? Phải chăng chuyện này lại có dính dáng đến Hắc Y Lệnh Chá»§?
Quay nhìn Giang Hàn Thanh vịn vai Tá»­ Quyên bước Ä‘i gần không vững, Quản Thiên Phát càng cảm thấy có Ä‘iá»u nghi vấn...
Vừa rồi bằng vào mục quang thì rõ ràng nhị công tá»­ là ngưá»i có má»™t trình độ võ công đáng kể, không thể tầm thưá»ng mà là có thể đã đến mức thượng thừa ná»™i lá»±c. Thế sao cứ đứng lên thì y như má»™t kẻ không còn gân cốt?
Cho dù có dấu trong lúc bình thưá»ng chứ khi nghe tin dữ vỠđại công tá»­ và Phúc lão gia, nhất định không thể còn đủ bình tÄ©nh đã mà giả bá»™ như thế được...
Càng nghÄ©, Quản Thiên Phát càng thấy Giang gia có quá nhiá»u chuyển biến lạ lùng. Sá»± biến chuyển đó có nhiá»u triệu chứng liên quan mật thiết đến nhiá»u sá»± việc, tá»± nhiên rất liên quan đến cái chết cá»§a đại lão gia....
Gần tới đại sảnh, Sở Như Phong đã bước vội ra cung kính vòng tay:
– Thuộc hạ xin tham kiến nhị công tử.
Giang Hàn Thanh há»i:
– Äại ca ta thương thế ra sao?
Sở Như Phong nói:
– Äại công tá»­ chỉ bị ngoại thương chút ít, không có chi đáng ngại, chỉ có Phúc lão gia bị ám khí có chất độc và đã không cứu kịp.
Giang Hàn Thanh rơi nước mắt:
– Phúc lão gia ở nhà há» Giang này đã ba Ä‘á»i nối tiếp, không ngỠđến tuổi xế chiá»u lại chết má»™t cách thảm thương...
Sở Như Phong cưá»i gượng:
– Bình rượu không nên bể trong lúc bá» không, tướng quân không nên chết trên giưá»ng bệnh, ngưá»i trong giang hồ cá»§a chúng ta chết như thế là... vinh dá»±, huống chi, Phúc lão gia tuổi cÅ©ng đã xế chiá»u....
Sở Như Phong nói chưa dứt câu chợt nghe trong sảnh có tiếng kêu:
– Nhị đệ.
Thoáng nghe tiếng gá»i, vừa nghe thanh âm cá»§a ngưá»i trong đại sảnh, Quản Thiên Phát giật nảy mình, nhưng khi dòm vào nhận thấy ngưá»i ngồi trên ghế vá»›i vóc dáng tầm thước thì hắn má»›i hoàn toàn biến sắc...
Hắn biết ngay ngưá»i ngồi trong đại sảnh là đại công tá»­ Giang Bá»™ Thanh, tuy thoáng qua nhưng hắn nhận ra ngay đó là má»™t thanh niên tuổi khoảng hăm lăm, hăm sáu, diện mạo khá giống nhị công tá»­, chỉ có Ä‘iá»u dáng sắc thật âm trầm...
Sở Như Phong bước lại vén rèm và tia mắt của Giang Bộ Thanh gắn ngay lên mặt Quản Thiên Phát:
– Nhị đệ, vị này....
Quản Thiên Phát vòng tay:
– Tại hạ là Quản Thiên Phát, xin tham kiến đại công tử.
Giang Bá»™ Thanh “Ạ†má»™t tiếng thật dài và đứng dậy tươi cưá»i:
– Quản huynh... lâu quá rồi không gặp... ngồi, xin má»i Quản huynh ngồi.
Tuy đã thấy qua vóc dáng khi còn ngồi, nhưng lúc Giang Bộ Thanh đứng dậy thì Quản Thiên Phát mới run thật sư.....
Tuy nhiên, vốn là con ngưá»i thận trá»ng trong má»i việc. Quản Thiên Phát cứ thầm nhá»§ vá»›i lòng? “Không, không thể như thế đượcâ€!
Lòng dặn lòng như thế, nhưng má»—i khi nhìn vóc dáng và nghe giá»ng nói cá»§a đại công tá»­ Giang Bá»™ Thanh thì há» Quản lại run run...
Tại sao lại trùng hợp ác nghiệt như thế ấy?
Tại sao vóc dáng và giá»ng nói cá»§a đại công tá»­ Giang Bá»™ Thanh lại có thể quá giống... Hắc Y Lệnh Chá»§?
Quản Thiên Phát ban đầu rối loạn, hắn không dám nhìn thẳng vào mặt đại công tá»­ Giang Bá»™ Thanh, hắn muốn xua Ä‘uổi tất cả những bóng tối bất hạnh cho nhà há» Giang, nhưng hình dáng và giá»ng nói cá»§a Hắc Y Lệnh Chá»§ cứ theo ám ảnh...
Giang Hàn Thanh vịn vai Tá»­ Quyên ngồi xuống cạnh anh mình và khẽ gá»i há» Quản:
– Quản huynh hãy ngồi.
Quản Thiên Phát bây giỠnhư mới lấy lại được bình tĩnh:
– Chẳng hay thương thế của đại công tử ra sao?
Giang Bá»™ Thanh xoa xoa ở vai và cưá»i:
– Không sao, chỉ một chút bên ngoài, không có gì đáng ngại.
Giang Hàn Thanh há»i giá»ng buồn buồn:
– Äại ca, Phúc lão gia chết thật rồi sao?
Giang Bộ Thanh bùi ngùi:
Phúc lão gia bị trúng ám khí có độc của địch nhân.
Vẻ mặt Giang Hàn Thanh vừa u buồn vừa tức tối:
– Äại ca anh có biết manh nha vá» vá» phe phái cá»§a chúng không?
Giang Bộ Thanh nói:
– Võ công của hỠcao lắm, ngu huynh cũng không biết được hỠlà ai.
Giang Hàn Thanh há»i:
– Lúc đại ca đi tiểu đệ không biết, chẳng hay đại ca đi đâu thế?
Sở Như Phong cưá»i và nói:
– Thưa nhị công tử, lúc đại công tử ra đi có dặn phải để cho nhị công tử tịnh dưỡng, nên thuộc hạ không dám bẩm cáo.
Giang Bộ Thanh gật gật đầu:
– Äúng như thế nhị đệ, đó là do ngu huynh căn dặn Sở tổng quản như thế.
Và hắn chợt há»i:
– Nhị đệ, em có biết Trấn Viễn tiêu cục chứ?
Giang Hàn Thanh đáp:
– Äại ca tưởng em bị bệnh rồi đãng trí Ä‘i à? Trấn Viá»…n tiêu cục chính mình có phần hùn trong đó mà không biết làm sao?
Giang Bộ Thanh nói ngay:
– Chính ngu huynh lần này đi là mục đích đến Trấn Viễn tiêu cục đấy.
Giang Hàn Thanh hơi ngạc nhiên:
– Trấn Viễn tiêu cục đã có chuyện xảy ra à?
Giang Bộ Thanh gật đầu:
– Äúng, bữa trước có ngưá»i cá»§a Trấn Viá»…n tiêu cục đến cho hay rằng có ngưá»i nhá» há»™ tống má»™t chuyến tiêu, nhưng liá»n sau đó lại có kẻ gởi đến má»™t lá thÆ¡ báo rằng phải há»§y bỠđừng nhận há»™ tiêu, nếu không thì nguy hiểm đến ngay.
Quản Thiên Phát giật mình...
Tổng tiêu đầu Trấn Viá»…n tiêu cục là “Long Hổ Tiên†Vạn Trấn SÆ¡n vang danh trong thiên hạ, thêm vào đó còn có má»™t chá»— dá»±a rất lá»›n là “Nam Giangâ€. Cả hắc bạch lưỡng đạo giang hồ Ä‘á»u nể mặt, hiệu kỳ Trấn Viá»…n Ä‘i đến đâu là ai ai cÅ©ng tránh xa.
Tại làm sao lại có kẻ dám gởi thÆ¡ hăm dá»a?
Giang Hàn Thanh khẽ cau mày:
– Thế còn Vạn đại thúc Ä‘i đâu? Ngưá»i không có mặt tại tiêu cục à?
Giang Bá»™ Thanh cưá»i:
– Nếu Vạn đại thúc có ở tiêu cục thì hỠđâu đã đến báo với mình.
Sở Như Phong nói liá»n theo:
– Äại công tá»­, xin cho thuá»™c hạ nói lại cho rõ ràng.
Giang Bộ Thanh gật đầu và nhắm mắt dưỡng thần.
Sở Như Phong quay qua phía Giang Hàn Thanh:
– Nhị công tá»­, chiá»u tối hôm đó, ngưá»i cá»§a Trấn Viá»…n tiêu cục đến cho hay có má»™t ngưá»i khách yêu cầu bảo há»™ má»™t chuyến tiêu, nói má»™t chuyến nhưng thật ra thì chỉ có má»™t cái rương nho nhá», há» nhá» Trấn Viá»…n tiêu cục há»™ tống đến Vu Hồ.
Giang Hàn Thanh há»i:
– Một cái rương nh� Thế trong ấy đựng vật gì?
Sở Như Phong nói:
– Äó là má»™t cái rương sắt, ngưá»i khách không cho mở xem, bảo cứ đưa đến chá»— đã định há» sẽ trả tiá»n công. Cho dù trong ấy là châu báu hay cá» rác gì cÅ©ng mặc há». Số tiá»n trả cho việc há»™ tống chuyến tiêu đó là má»™t vạn lượng. HỠđưa trước năm ngàn lượng, còn phân ná»­a há» sẽ trả tất khi hàng đến chá»—. Vì không có ngưá»i thay mặt Vạn tổng tiêu đầu ở nhà nên những ngưá»i trong tiêu cục đành nhận lá»i để chá» quyết định.
Ngay tối hôm đó, lại nhận được lá thư hăm dá»a nên ngưá»i trong Trấn Viá»…n tiêu cục vá»™i vã đến báo cho đại công tá»­ biết.
Giang Hàn Thanh há»i:
– Thế đại ca bị phục kích ở đâu?
Giang Bộ Thanh nói:
– ÄÆ°á»£c tin, ngu huynh lật đật cùng vá»›i Phúc lão gia lên đưá»ng. Tảng sáng hôm nay thì bị phục kích nÆ¡i ven rừng gần Hạ Thục, bá»n giặc gồm bảy tám tên ngưá»i nào võ nghệ cÅ©ng cao cưá»ng. Ngu huynh và Phúc lão má»—i ngưá»i chống bốn, tình cảnh mưá»i phần ác liệt. Trong khi đánh nhau vá»›i kẻ địch, nguy hiểm huynh nghe Phúc lão thét lên má»™t tiếng ngã chúi xuống đất còn ngu huynh thì bị luôn mấy vết nhẹ vào vai. Bá»n chúng đắc ý cưá»i hô hố và má»™t tên trong bá»n hô to:
“Äại công tá»­ Kim Lăng cÅ©ng chỉ có thế thôiâ€! – Nói xong cả bá»n hè nhau Ä‘i hết...
Giang Hàn Thanh cau mày:
– Chúng định gây hấn với chúng ta à?
Giang Bộ Thanh nói:
– Thật ngu huynh không biết mục đích và phe phái của chúng là ai.
Giang Hàn Thanh nói:
– Äại ca, chúng ta còn má»™t chuyện hệ trá»ng khác nữa....
Giang Bộ Thanh nhướng mắt:
– Chuyện gì thế, nhị đệ?
Giang Hàn Thanh trầm giá»ng:
– Di thể cá»§a cha đã bị ngưá»i cướp mất.
Giang Bộ Thanh tái mặt:
– Nhị đệ, chuyện đó em nghe ai nói?
Giang Hàn Thanh chỉ Quản Thiên Phát:
– Do Quản huynh kể lại, chuyện xảy ra hồi tối hôm qua, nhưng di thể của cha thì đã bị trộm trước mất rồi.
Sự rúng động lộ ra trên mặt Giang Bộ Thanh, hắn quay phắt lại:
– Quản huynh làm sao biết được chuyện này?
Quản Thiên Phát nói:
– Khi được tin ân công tạ thế, tại hạ lật đật đến Kim Lăng và ghé trước Linh Cốc Tá»± để bái vá»ng, vì thế nên chính mắt chứng kiến những việc đã xảy ra.
Tia mắt Giang Bá»™ Thanh chá»›p ngá»i ngá»i:
– Xin Quản huynh cho đệ biết được rõ hơn?
Y như lần nói chuyện với Giang Hàn Thanh, Quản Thiên Phát thuật lại đầu đuôi câu chuyện mà mình đã thấy nơi Linh Cốc Tư.....
Giang Bộ Thanh tức tối và chợt rơi nước mắt:
– Trá»n Ä‘á»i phụ thân lấy nhân nghÄ©a đối vá»›i ngưá»i, không ngá» sau khi chết rồi lại bị bá»n vô lương trá»™m mất thi hài.... Chúng tôi quả là những đứa con bất hiếu....
Càng nói nước mắt Giang Bộ Thanh càng chảy tuôn như suối....
Giang Hàn Thanh thở dài lấy khăn lau nước mắt...
Sở Như Phong cũng hết sức phẫn hận:
– Quân phản ác dám động đến di thể cá»§a lão trang chá»§, quả tá»™i to bằng trá»i.
Và hắn đứng phắt lên gằn giá»ng:
– Thuá»™c hạ xin gá»i Giang Hổ, Giang Long há»i cho rõ ngá»n ngành...
Giang Bộ Thanh đập bàn giận dữ:
– Kim Lăng Giang gia thá» không đội trá»i chung vá»›i chúng...
Sở Như Phong vòng tay:
– Xin đại công tử bớt giận, việc di thể của lão trang chủ bị trộm nhất định không phải mới đây, đúng như Quản tiêu đầu đã nói vỠtên Hắc Y Lệnh Chủ cũng bị phỗng tay trên.
Hắn thở ra và nói tiếp:
– Cứ theo thuá»™c hạ nghÄ© thì bá»n hắc y hiện nhất định cÅ©ng Ä‘ang dốc toàn lá»±c truy ra di thể cá»§a lão trang chá»§. Vậy thuá»™c hạ xin sắp đặt cho ngưá»i tra xét toàn thành Kim Lăng, thá»­ xem có nÆ¡i nào, ngưá»i nào đáng nghi không. Sau đó sẽ trao thư cho đồng đạo võ lâm dá»c giải giang nam bắc để há» núp trong bóng tối giúp đỡ chúng ta.
Giang Bộ Thanh gật đầu:
– Như thế thì hay lắm, vậy Sở tổng quản hãy đi đi.
Sở Như Phong vòng tay sửa soạn lui ra thì Giang Hàn Thanh vụt kêu lên:
– Sở tổng quản hãy khoan...
Sở Như Phong quay lại:
– Chẳng hay nhị công tá»­ còn Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Giang Hàn Thanh nói:
– Phúc lão phục vụ cho nhà này đã ba Ä‘á»i luôn má»™t lòng trung nghÄ©a, vậy chúng ta nên mai táng cho chu đáo.
Sở Như Phong cúi đầu:
– Nhị công tử nói rất phải, chính vừa rồi đại công tử cũng đã giao chuyện ấy cho thuộc hạ.
Giang Hàn Thanh gật đầu:
– Vậy xin phiá»n Sở tổng quản lo dùm.
Sở Như Phong vâng dạ và lật đật lui ra.
Giang Bá»™ Thanh nói vá»›i Giang Hàn Thanh bằng má»™t giá»ng lo lắng:
– Nhị đệ, trong mình em chưa được khá»e, vậy hãy vào thư phòng nghỉ ngÆ¡i chứ không nên ngồi lâu quá.
Tử Quyên nói tiếp theo:
– Vâng, nhị công tử nên vào uống thuốc vì đã đến giỠrồi.
Giang Hàn Thanh chầm chậm đứng lên và nói với Quản Thiên Phát:
– Chắc thế nào Quản huynh cÅ©ng ở lại đây ít hôm, vậy lúc rảnh má»i sang thư phòng đàm đạo.
Quản Thiên Phát đứng dậy vòng tay:
– Vâng, tại hạ sẽ đến.
Tá»­ Quyên dìu Giang Hàn Thanh ra khá»i đại sảnh, Giang Bá»™ Thanh nhìn theo khẽ thở dài:
– Tiểu đệ xuất thân từ một võ lâm thế gia, nhưng thể chất lại còn tệ hơn một thư sinh trói gà không chặt!
Quản Thiên Phát há»i:
– Chẳng hay chứng bệnh của nhị công tử là chứng chi thế?
Giang Bộ Thanh nói:
– Cứ theo vị lương y tin cẩn cá»§a gia đình tôi thì nhị đệ vốn là con ngưá»i trong trưá»ng hợp “Tiên thiên bất túcâ€. Thật ra thì cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i như thế. Nhưng khi bẩm sinh bị thiếu thì hỠđược bồi dưỡng lúc trưởng thành đặc biệt. Tiểu đệ thì cÆ¡ thể hình như cÅ©ng không dung nạp Ä‘iá»u kiện bổ sung. Cho nên thể chất cứ như thế mà suy nhược, nhất là các ngày cha tôi qua Ä‘á»i, có lẽ vì quá bi thương nên càng thêm sa sút má»™t cách thấy rõ.
Trong khi hai ngưá»i nói chuyện thì gia nhân đã lên đèn, Sở Như Phong vào báo cáo là đã triệu tập ngưá»i cho Ä‘i Ä‘iá»u tra tất cả những khách Ä‘iếm, tá»­u lâu trong thành Kim Lăng.
Bữa cÆ¡m tối được dá»n lên phòng khách ba ngưá»i vừa ăn vừa nói chuyện, đặc biệt là vị tổng quản nhà há» Giang chuốc rượu rất ân cần.
Là má»™t kẻ được trui luyện trong má»™t tiêu cục nổi danh và vì thưá»ng đảm nhận há»™ tống những chuyến tiêu quan trá»ng, Quản Thiên Phát được vị chưởng môn phái Hoài Dương tận tâm truyá»n thụ tất cả những bí quyết phòng độc, chẳng những trong tá»­u quán mà bất cứ trong tiệc rượu do ai thết đãi. Theo thói quen “nghá» nghiệpâ€, những kẻ mang nhiệm vụ tiêu đầu Ä‘á»u quan sát bằng đôi mắt tinh vi.
Chính nhỠthế mà Quản Thiên Phát nhận ra ngay trong hơi rượu hôm nay có gì hơi là lạ. Cho nên suốt bữa cơm, bằng phương pháp khéo léo theo kinh nghiệm. Hắn đã thủ tiêu tất cả những chén rượu cho mình, dồn đi dồn lại, hắn uống vô bụng chỉ chừng một chén.
Sau bữa cơm cũng bằng một thái độ ân cần, Sở Như Phong đưa Quản Thiên Phát vào tận phòng riêng rồi mới lui ra.
Công việc đầu tiên cá»§a Quản Thiên Phát là uống má»™t hoàn thuốc giải độc rồi má»›i lên giưá»ng nằm quan sát.
Tự nhiên, những việc xảy ra trong nhà hỠGiang làm cho Quản Thiên Phát đâm ra dè dặt. Hắn không dám ngủ buông thả mà cứ nằm lắng nghe động tĩnh.
Qua một lúc khá lâu, có một tên gia nhân mang vào một khay trà và khúm núm:
– Quản lão gia, công tử cho thuộc hạ mang trà đến.
Quản Thiên Phát nằm trên giưá»ng che miệng ngáp và nói bằng má»™t giá»ng uể oải:
– Ngươi cứ để trên bàn, ta Ä‘i đưá»ng xa má»i mệt quá hai mắt cứ nặng trịch, chắc không uống tá»›i đâu.
Tên gia nhân rón rén bước ra và khép trái cửa lại.
Äi ra, nhưng khi vừa tá»›i cá»­a tên gia nhân lén nép sát vào tưá»ng, hắn đợi má»™t lúc khá lâu rồi nhón chân theo khe hở dòm ngược trở vào.
Quản Thiên Phát ngáp luôn ba, bốn cái thật lớn thật lớn rồi ngoẻo đầu qua một bên gối im luôn...
Chá» cho tiếng bước chân cá»§a tên gia nhân Ä‘i thật xa. Quản Thiên Phát nhè nhẹ bước xuống giưá»ng, lấy gối xếp dá»c và lấy má»m trùm lại y như má»™t ngưá»i nằm ngá»§.
Xong bước lại vặn ngá»n đèn thật thấp má» má» rồi Ä‘i lại góc tưá»ng, chá»— bóng tối nhất ngồi xuống lắng nghe....
Tất cả những việc xảy ra, cộng với kinh nghiệm từng trải. Quản Thiên Phát biết mình đang lâm vào một tình trạng phức tạp mà cực kỳ hiểm ác. Hắn phải đỠphòng tới mức tối đa.
Qua khá»i canh hai, từ phía hành lang có hai bóng ngưá»i Ä‘i nhanh vá» phía phòng cá»§a Quản Thiên Phát. Há» nhè nhẹ đến bên cá»­a sổ dòm vào....
Äứng rình như thế má»™t lúc khá lâu, ngưá»i bên phải khẽ vẫy tay, ngưá»i bên trái lấy má»™t cái ống đồng đưa ngay vá» phía giưá»ng cá»§a Quản Thiên Phát và liên tiếp nhiá»u tiếng “Tách, tách†vang lên...
Nhiá»u vệt sáng bay ghim vào cuá»™n má»n. Ngồi dưới góc tưá»ng, Quản Thiên Phát há»± lên mấy tiếng nho nhá». Há» buông những tiếng cưá»i khẩy và quay ngưá»i bá» Ä‘i luôn.
Lắng nghe há» Ä‘i xa, Quản Thiên Phát bước nhanh lại dòm ra hai bên và phóng theo ra tung mình lên đầu tưá»ng ngay chá»— bóng tối bao phá»§ nhiá»u nhất.
Vừa muốn tung ra phía ngoài. Quản Thiên Phát chợt thấy từ góc hành lang phía tây ló ra má»™t bóng ngưá»i nhá» thó, bóng đó phi thân thật nhanh vá» phía phòng mình...
Tuy không dừng lại để chú ý, nhưng bóng Ä‘en cÅ©ng đã thấy Quản Thiên Phát má»™t cách dá»… dàng và không má»™t giây do dá»±, bóng Ä‘en đưa tay vẫy vẫy rồi quay nhanh ra phía vưá»n sau.
Quản Thiên Phát cau mày....
Bóng đó là ai? Phải chăng địch nhân đã phát hiện lối “Kim tiá»n thoát xác†cá»§a mình nên dở ra trò khác?
Nhưng cần gì phải thế? Mình đã xông ra nếu hỠbắt gặp cứ ra tay thì chứ chuyện chi phải dẫn dụ?
Còn đang do dự, Quản Thiên Phát chợt nghe một luồng gió nhẹ từ phía sau lưng bay tới. Hắn giật mình quay lại thì ám khí đã tới sát bên mình...
Khẽ nghiêng mình qua cho ám khí xớt ngang vai và nhanh như cắt Quản Thiên Phát vung tay chụp lấy.
Lại thêm má»™t phen kinh ngạc, chiếc ám khí nhẹ há»u:
Một chiếc lá khô!
Bây giá» thì Quản Thiên Phát má»›i nghe mồ hôi ướt đẫm, vừa thấy bóng ngưá»i xéo vá» phía trước xa xa, chỉ thoáng cái lại có thể ở phía sau lưng mình và ném chiếc lá khô làm ám khí.
CÅ©ng vẫn cái bóng Ä‘en khi nãy cÅ©ng vẫn bằng cái vẫy tay ra hiệu bảo theo, nhưng bây giá» bóng Ä‘en ấy không Ä‘i liá»n mà đứng đợi.
Có thể sợ Quản Thiên Phát không theo mà cÅ©ng có thể sợ hắn lạc đưá»ng.
Không phải địch thì ta, cho dù bên nào đi nữa đến nước này không muốn cũng phải theo. Quản Thiên Phát mím môi tung thân vỠphía đó.
Khinh công cá»§a Quản Thiên Phát cÅ©ng thuá»™c vào hạng khá, nhưng cứ há»… hắn vừa nhích chân thì bóng ấy đã vá»t xa khi hắn hết đà. nhưng chân chưa chấm đất thì bóng Ä‘en dừng lại.
Cứ như thế chỉ thoáng chút đã dẫn ra phía góc vưá»n xa....
Càng theo, Quản Thiên Phát càng nghe ớn lạnh, bằng khinh công ấy, nếu bóng đen là địch, nếu ám khí khi nãy là thứ thiệt và nếu hỠquyết tấn công thì có lẽ hắn dù có thoát được cũng không toàn vẹn!
Khi tá»›i chá»— bóng tối nhiá»u nhất thì bóng Ä‘en vụt mất.
Quản Thiên Phát dừng lại mỉm cưá»i....
Tách!
Từ một gốc cây lớn xa xa, bóng đen lách mình ra đưa tay vẫy vẫy....
Quản Thiên Phát cắn răng lao tá»›i và khi gần sát hắn nhận ra tiếng cưá»i nho nhá» quen quen...
À, thì ra bóng đó là cô tớ gái của nhị công tử? Tử Quyên!
CÆ¡n mừng vì nhận ra quen lại cùng đến má»™t lượt vá»›i cái rùng mình thật không làm sao ngỠđược má»™t đứa tá»› gái chuyên hầu hạ ngưá»i lại có được má»™t trình độ võ công như thế này!
Nàng là ai?
Môn hạ của phái nào?
Tại sao lại vào làm cô đầy tớ gái?
Nhiá»u nghi vấn cùng xảy ra má»™t lúc, nhưng Quản Thiên Phát không còn thì giá» giải đáp vì Tá»­ Quyên đã lên tiếng:
– Xin Quản tiêu đầu hãy theo nô tỳ.
Quản Thiên Phát khẽ vòng tay:
– Xin cô nương cho biết lý do dẫn dụ tại hạ?
Tử Quyên đáp khẽ:
– Thá»i gian bức bách, tiểu tỳ có việc xin nhá»... Nhị công tá»­ hiện Ä‘ang chá» Quản tiêu đầu trong phòng. Xin Quản tiêu đầu hãy theo tiểu tỳ ngay kẻo trá»… sẽ có nhiá»u bất tiện.
Tài sản của giacuongly


Last edited by giacuongly; 18-05-2008 at 08:50 PM.