Yên Chi Bảo Äao: Hồi 1
(Ngá»a Long Sinh)
Äêm đã rất khuya, sương má»—i lúc cà ng dà y thêm.
Hà Lăng Phong đạp nhẹ trên sương, giống như đang đi trên mây.
Toà n thân chà ng Ä‘á»u bị sương bao phá»§, khiến cho thân hình chà ng cà ng mỠảo và mông lung hÆ¡n.
Nếu như không có hÆ¡n năm mươi lượng bạc trong ngưá»i, chắc có lẽ chà ng đã bay lên trên không.
Có má»™t câu tục ngữ nói rằng: “Khi váºn mệnh đến cho dù có cao to nhứ núi cÅ©ng không cản nổiâ€. Äêm nay có thể nói là lần đầu tiên Hà Lăng Phong thể nghiệm được câu tục ngữ nà y.
Như đem chuyện vừa rồi ở sòng bạc Hùng gia mà nói. Trang gia thua bà tỉ đến cháy túi, phải đứng lên. Nhưng khi Hà Lăng Phong thế và o vị trị của Trang gia, thì những quân bà i ngược lại rất tốt, và bạc cũng từ đó chạy và o túi chà ng.
Sòng bạc Hùng gia không phải lá»›n, nên tiá»n đặt cÅ©ng không được nhiá»u.
Váºy mà Hà Lăng Phong có thể thắng được trên năm mươi lượng, có thể nói đây không phải là chuyện dá»…. Äể tá»± thưởng cho tà i nghệ cá»§a mình, Hà Lăng Phong đã bước và o trong tá»u lầu Lưu Ma Tá», sau khi chà ng thắng Ä‘áºm ở sòng bạc Hùng gia.
Sau khi bước ra khá»i tá»u lầu Lưu Ma Tá», Hà Lăng Phong đã có chút men say. Tuy say nhưng chà ng vẫn chưa đến ná»—i hồ đồ. Ãt ra chà ng vẫn còn nhá»› Tiểu Thúy hẹn sẽ đợi chà ng và chà ng cÅ©ng chưa quên hướng nà o Ä‘i đến Ngô Äông hẻm.
Khi bước và o trong con hẻm quen thuá»™c, Hà Lăng Phong tá»± nhiên cảm thấy xúc động má»™t cách lạ thưá»ng. Năm mươi lạng bạc tuy không phải nhiá»u, nhưng ở trước mặt bá»n Quy Nô cÅ©ng có thể xem là má»™t gia tà i. Äừng cho rằng Hà Lăng Phong lúc nà o cÅ©ng bần cùng. Có má»™t ngà y, khi thá»i váºn đến, thần long nhất định sẽ bay lên trá»i.
Hà Lăng Phong đưa tay vá»— vá»— lên túi bạc nặng trịch, tằng hắng lên má»™t tiếng, rồi ưỡn thẳng ngưá»i mặt ngẩng cao, bước thẳng và o cổng trại môn cá»§a Phượng Hoà ng viện.
Äêm tuy đã khuya nhưng cổng đại môn cá»§a Phượng Hoà ng viện vẫn còn mở, Quy Nô vừa nhìn thấy Hà Lăng Phong liá»n vá»™i mỉm cưá»i bước ra nghênh tiếp nói :
– Hà gia, ngà i đã đến rồi à !
Hà Lăng Phong ngẩng mặt lên nói :
– Thế nà o, ta không thể đến hay sao?
Quy Nô liá»n cưá»i giả lả nói :
– Hà gia là m gì phải nặng lá»i dữ váºy. Sợ má»i còn má»i không được nữa là ...
Hà Lăng Phong nói :
– Äó là vì những báºc thang trước cá»a Phượng Hoà ng viện quá cao, nếu không có bạc hai chân không thể nà o bước và o được.
Quy Nô giả vá» như không nghe thấy, chỉ mỉm cưá»i gá»i lá»›n :
– Hà gia đã đến. Tiểu Thúy cô nương đâu mau ra tiếp khách!
Bên ngoà i cá»a vừa có tiếng gá»i thì bên trong liá»n có tiếng đáp lại. Sau đó Quy Nô đưa Hà Lăng Phong và o bên trong giống như đón tiếp thần tà i váºy.
Vừa bước đi Hà Lăng Phong vừa đắc ý nghĩ :
– “Tin tức cá»§a bá»n há» quả tháºt nhanh lẹ, má»›i đó mà đã biết việc ta thắng Ä‘áºm ở sòng bạc Hùng gia rồiâ€.
Vừa bước và o trong phòng, Tiểu Thúy đã ngoảnh đầu đi vẻ trách móc :
– Äã nói buổi tối đến, hại cho ngưá»i ta phải chỠđợi sốt cả ruá»™t, tại sao đến mãi bây giá» má»›i tá»›i?
Hà Lăng Phong cưá»i nói :
– Ta định đến sá»›m má»™t chút, nhưng thần tà i không cho ta Ä‘i, cho nên ta mói tá»›i muá»™n như váºy.
Nói xong, Hà Lăng Phong lấy ra một chiếc túi nặng, nhẹ nhà ng đặt và o tay Tiểu Thúy, nhỠnhẹ nói :
– Nè, cho nà ng đấy!
Tiểu Thúy ngạc nhiên há»i :
– Là gì váºy?
Hà Lăng Phong mỉm cưá»i nói :
– Nà ng mở ra xem là biết ngay!
Tiểu Thúy dùng tay bóp bóp nói :
– Là bạc?
Hà Lăng Phong vẻ đắc ý nói :
– Không sai, đúng là bạc. Tất cả vừa đúng năm mươi lượng.
Hà Lăng Phong cho rằng Tiểu Thúy nhất định sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng và láºp tức sẽ mở ra đếm ngay. Sau đó sẽ phấn khởi ôm chầm lấy chà ng và hôn lên má chà ng và i cái...
Ai ngá» Tiểu Thúy không có chút biểu hiện vui mừng gì cả. Nà ng không mở ra xem chỉ thuáºn tay ném túi bạc lên bà n vá»›i giá»ng trách móc nói :
– Ngưá»i ta có việc quan trá»ng nói vá»›i chà ng, váºy mà chà ng chỉ biết lo uống rượu và đánh bạc. Không lẽ ngoà i việc uống rượu và đánh bạc ra, chà ng chừa từng nghÄ© qua việc gì khác hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu Thúy, đây là ta vì nà ng. Không phải nà ng nói mẫu thân nà ng bệnh nặng, Ä‘ang cần tiá»n để dùng sao?
Tiểu Thúy nói :
– Cho dù có cần tiá»n dùng cÅ©ng không thể trông chá» và o sá»± ăn thua ở sòng bạc. Thứ tiá»n nà y có thể dùng được lâu sao chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thể dùng được lâu. Nhưng mà hiện giá» váºn may Ä‘ang đến vá»›i ta, ta thắng dá»… dà ng, giống như là ăn bắp váºy. Hôm nay nếu như không phải nghÄ© nhá»› đến nà ng, thì bây giá» cho tá»›i sáng ta nhất định sẽ kiếm được má»™t hai trăm lượng như chÆ¡i. Tiểu Thúy, nà ng có biết bà i cá»§a ta tốt như thế nà o hay không?
Tiểu Thúy đáp :
– Thiếp không muốn nghe bà i tốt ra sao. Thiếp Ä‘ang có việc quan trá»ng muốn thương lượng vá»›i chà ng.
Hà Lăng Phong nói :
– Là việc trị bệnh cho mẫu thân của nà ng?
Tiểu Thúy lắc đầu nói :
– Bệnh tình cá»§a mẫu thân thiếp đã khá»i rồi, còn việc nà y có liên quan đến chà ng.
Hà Lăng Phong trố mắt ngạc nhiên há»i :
– Là việc của ta? Là việc gì cơ chứ?
Tiểu Thúy chưa vá»™i trả lá»i, ngược lại bước ra ngoà i cá»a dòm má»™t lượt, sau đó cẩn tháºn bước và o đóng chặt cá»a lại.
Tiểu Thúy đưa tay nắm lấy tay Hà Lăng Phong rồi từ từ ngồi xuống giưá»ng.
Hà Lăng Phongchỉ cảm thấy tay nà ng lạnh buốt và hÆ¡i run run. Chà ng không nhịn được liá»n há»i :
– Tháºt ra là chuyện gì, sao lại tháºn trá»ng đến như váºy?
Sắc mặt Tiểu Thúy có vẻ nghiêm trá»ng cháºm rãi nói :
– Lăng Phong, thiếp muốn há»i chà ng má»™t câu há»i tháºt nghiêm túc, và cÅ©ng hy vá»ng chà ng trả lá»i má»™t cách nghiêm túc, được hay không?
Hà Lăng Phong cưá»i :
– ÄÆ°á»£c! Nà ng cứ há»i!
Tiểu Thúy thở dà i một tiếng :
– Chúng ta quen biết nhau cÅ©ng đã lâu. Chà ng không đối đãi vá»›i thiếp như má»™t kỹ nữ. Thiếp cÅ©ng không xem chà ng như má»™t ngưá»i khách thưá»ng. Sá»± việc nà y đối vá»›i chà ng và thiếp Ä‘á»u rất quan trá»ng. Thiếp xin chà ng đừng xem những lá»i nói cá»§a thiếp là lá»i nói đùa.
Hà Lăng Phong đà nh phải nghiêm sắc mặt lại, không cưá»i, nhưng chà ng biết nữ nhân cà ng nói nghiêm túc và tháºn trá»ng thì những sá»± việc đó chẳng qua chỉ là những việc lặt vặt mà thôi.
Tiểu Thúy hạ thấp giá»ng gần như ká» sát bên tai Hà Lăng Phong :
– Lăng Phong, chà ng là má»™t trang tuấn kiệt, lại thêm võ công cao siêu. Váºy tại sao chà ng không chịu Ä‘i hà nh hiệp giang hồ, để gầy dá»±ng sá»± nghiệp mai sau?
Hà Lăng Phong im lặng không trả lá»i, nhưng trong lòng chà ng ngầm cảm thấy kỳ quái :
– A đầu nà y hôm nay uống nhằm thuốc gì, mà lại ăn nói những lá»i như váºy.
Tiểu Thúy lay nhẹ tay chà ng nói :
– Ngưá»i ta nói chuyện vá»›i chà ng, chà ng có nghe thấy hay không?
Hà Lăng Phong nói :
– Thì ta đang nghe đây!
Tiểu Thúy nói :
– Nghe tại sao chà ng không trả lá»i?
Hà Lăng Phong suy nghĩ một hồi rồi nói :
– Việc nghiêm túc mà nà ng muốn nói vá»›i ta chÃnh là việc nà y?
Tiểu Thúy nói :
– Không sai, chẳng lẽ chà ng cứ như vầy cả Ä‘á»i thôi sao? Không lẽ chà ng chưa từng nghÄ© đến tuÆ¡ng lai cá»§a mình hay sao?
Hà Lăng Phong cưá»i cưá»i nói :
– Theo ý nà ng thì nà ng muốn ta phải là m gì? Dùng võ công cá»§a ta để Ä‘i trá»™m cướp? Hay là đi giết ngưá»i để tá» rõ uy phong cá»§a mình?
Tiểu Thúy nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên không phải, nhưng chà ng có thể dùng võ công cá»§a mình để Ä‘i hà nh đạo giang hồ, hà nh hiệp trượng nghÄ©a, phù nhược trợ cưá»ng.
Hà Lăng Phong nhún vai nói :
– Äó không phải là việc cá»§a ta là m. Trên thế gian nà y chỉ có hai hạng ngưá»i má»›i là m những việc hà nh hiệp như váºy. Má»™t hạng là ngưá»i tháºt già u có, muốn để lại thanh danh cho Ä‘á»i sau. Còn má»™t hạng nghèo cùng xÆ¡ xác đến phát Ä‘iên lên, Ä‘i cướp cá»§a những kẻ hung ác khác và là m má»™t chút việc tốt. Nói tóm lại bá»n há» chẳng qua Ä‘á»u vì hai chữ danh lợi mà thôi.
Tiểu Thúy nói :
– Theo như chà ng nói thì những ngưá»i hà nh hiệp trượng nghÄ©a, ngược lại Ä‘á»u là tiểu nhân giả tạo?
Hà Lăng Phong nói :
– Ta không có nói bá»n há» là tiểu nhân, cÅ©ng không thừa nháºn bá»n há» là quân tá». Nếu như hà nh hiệp bất cầu danh thì danh tiếng đại hiệp từ đâu mà có? Nếu như không phải vì lợi thì những hiệp khách trên thế gian nà y đã chết đói từ lâu. Bá»n há» có thể ăn cÆ¡m cá»§a mình mà lo chuyện thiên hạ sao?
Tiểu Thúy nói :
– Thiếu không muốn tranh luáºn vá»›i chà ng vá» chuyện ấy. Thiếp chỉ muốn há»i chà ng, chà ng không muốn nghÄ© cho mình thì cÅ©ng nên nghÄ© cho thiếp. Chẳng lẽ chà ng muốn thiếp ở đây suốt Ä‘á»i sao chứ?
Hà Lăng Phong nói :
– Không phải ta đã từng nói qua vá»›i nà ng rồi sao? Chỉ cần ta có tiá»n, thì ta sẽ chuá»™c thân nà ng ngay.
Tiểu Thúy nói :
– Váºy thiếp phải đợi đến bao giá»?
Hà Lăng Phong cưá»i lá»›n nói :
– Xem tình hình đêm nay, nhất định nà ng sẽ không còn phải đợi bao lâu ...
Tiểu Thúy nói :
– Không, thiếp không thể chỠđợi được nữa, má»™t ngà y cÅ©ng không thể chỠđợi. Lăng Phong, nếu như chà ng cần thiếp, thì bây giá» chÃnh là lúc mang thiếp Ä‘i.
Hà Lăng Phong ngạc nhiên há»i :
– Bây giá»? Láºp tức ngay bây giá»?
Tiểu Thúy nói :
– Äúng váºy! Chúng ta phải láºp tức cao bay xa chạy, chạy đến nÆ¡i tháºt xa, đến má»™t nÆ¡i không có ai biết đến chúng ta. Cho dù cuá»™c sống có khổ cá»±c bao nhiêu, thiếp cÅ©ng cam tâm tình nguyện...
Hà Lăng Phong đưa tay vuốt trán, chà ng nói :
– Tiểu Thúy, nà ng Ä‘ang say sao? Tháºt ra nà ng đã say hay là ta đã say?
Tiểu Thúy đột nhiên ôm chầm lấy chà ng, và nghẹn ngà o nói :
– Thiếp van xin chà ng, những lá»i thiếp nói ra toà n là những lá»i tháºt lòng. Chà ng hãy mau mang thiếp Ä‘i ngay, nếu không thì sẽ không còn kịp nữa.
Hà Lăng Phong nhÃu mà y nói :
– Tiểu Thúy, hôm nay nà ng sao váºy? Những tháng ngà y cá»§a chúng ta còn dà i, tại sao lại không còn kịp...
Hà Lăng Phong chưa nói dứt câu, bên ngoà i đã có tiếng gõ cá»a.
Tiểu Thúy vô cùng hoảng sợ, một tay đẩy Hà Lăng Phong ra một tay che lấy miệng, còn mặt thì trắng bệch :
– Ai?
– Là ta, Ngô Tẩu.
Bên ngoà i lại có tiếng nói tiếp :
– Cô nương hãy mau mở cá»a, ta Ä‘em canh nóng đến để cho Hà gia uống tỉnh rượu.
Sắc mặt Tiểu Thúy bá»›t sợ hãi, nà ng đưa mắt nhìn Hà Lăng Phong rồi hÃt sâu và o má»™t hÆ¡i, sau đó bước ra mở cá»a.
Ngô Tẩu năm nay đã ngoà i ba mươi tuổi, là ngưá»i là m việc lặt vặt trong Phượng Hoà ng viện. Tướng ngưá»i cao lá»›n, thể lá»±c khá»e mạnh. Tuy trên đầu Ngô Tẩu có gắn đầy hoa và trên mặt bôi đầy phấn, nhưng nhìn thế nà o cÅ©ng không giống má»™t nữ nhân.
Ngô Tẩu má»™t tay bưng mâm gá»—, má»™t tay đẩy cá»a phòng bước và o. Vừa bước và o Ngô Tẩu đã mỉm cưá»i nói :
– Hà gia, ngà i là ngưá»i tháºt có phúc. Nếu như hôm nay ngà i không đến, Thúy cô nương cá»§a bản viện có lẽ sẽ tương tư ngà i đến ngã bệnh mất.
Ngô Tẩu lướt mặt nhìn Tiểu Thúy một lượt rồi nói :
– Lão ma ma nghe nói Hà gia đã uống say nên đặc biệt căn dặn nấu canh nóng đến cho ngà i dùng để tỉnh rượu. Hà gia, ngà i tranh thủ lúc còn nóng mà uống ngay đi.
Ngô Tẩu cưá»i giả lả nói tiếp :
– Canh cà ng nóng, giả rượu cà ng mau. Bây giỠcũng đã không còn sớm, Hà gia hãy uống ngay đi rồi còn đi ngủ sớm. Nếu như còn gì muốn nói thì hãy để đến ngà y mai.
Hà Lăng Phong nói :
– ÄÆ°á»£c, ngươi cứ đặt xuống bà n, đợi lát nữa ta sẽ uống.
Nhưng Ngô Tẩu không chịu đặt tô canh xuống, mà lại quay sang nói với Tiểu Thúy :
– Cô nương đừng trách ta nhiá»u chuyện. Ngưá»i say thưá»ng cảm thấy rất mệt má»i. Cô nương nên để cho Hà gia sá»›m nghỉ ngÆ¡i, đừng nên nói chuyện quá khuya.
Tiểu Thúy thấp giá»ng nói :
– Ta biết!
Ngô Tẩu nói :
– Biết thì tốt, những cô nương trẻ tuổi phải nên há»c những Ä‘iá»u nà y. Thá»i gian còn lâu dà i, sợ không nói hết chuyện hay sao...
Hà Lăng Phong chỉ muốn cho ả ta mau Ä‘i ra, nên liá»n đưa tay ra nháºn tô canh, ngá»a cổ lên uống má»™t hÆ¡i, rồi xua tay nói :
– ÄÆ°á»£c rồi! Ngô Tẩu, ngươi hãy mau Ä‘i nghỉ sá»›m Ä‘i! Nếu như ngươi không Ä‘i khá»i chúng ta là m sao có thể nghỉ ngÆ¡i đây.
Ngô Tẩu mỉm cưá»i nói :
– Hà gia muốn Ä‘uổi ta Ä‘i vì sợ ta là m lỡ má»™t đêm ngà n và ng cá»§a ngưá»i. ÄÆ°á»£c, ta láºp tức sẽ rá»i khá»i đây ngay!
Tuy miệng Ngô Tẩu nói Ä‘i, nhưng chân vẫn chưa cỠđộng mà vẫn còn đứng cưá»i nhìn Hà Lăng Phong như Ä‘ang chỠđợi cái gì? Xem Ä‘iệu bá»™ cá»§a ả hình như Ä‘ang chỠđợi tiá»n thưởng.
Hà Lăng Phong tá»± nhiên cảm thấy nụ cưá»i cá»§a ả tháºt đáng ghét, định cho ả má»™t Ãt bạc để ả cút ngay Ä‘i. Nhưng chà ng chợt cảm thấy chân tay má»m nhÅ©n, hai mắt nặng trÄ©u, và có má»™t cÆ¡n buồn ngá»§ dữ dá»™i áºp đến.
Má»i ngưá»i say rượu Ä‘á»u cảm thấy rất má»i mệt.
Hà Lăng Phong tháºt sá»± đã quá má»i mệt, mệt đến ná»—i toà n thân má»m nhÅ©n, còn đầu thì hôn mê không biết gì.
Lúc nà y chà ng chỉ muốn nhắm nghiá»n hai mắt lại, ngá»§ má»™t giấc cho tháºt ngon, còn việc Ngô Tẩu có Ä‘i khá»i hay không? Tại sao tô canh lại không giải được rượu? Chà ng đã hoà n toà n không còn để ý suy nghÄ© đến.
Chà ng đã đi và o giấc ngủ trong tâm trạng mơ hồ, và cũng nằm “mộng†trong tâm trạng mơ hồ.
* * * * *
Giấc ngủ nà y bao lâu? Hà Lăng Phong không hỠbiết.
Tháºm chà hiện tại là ngá»§ hay tỉnh? Chà ng cÅ©ng không biết.
Hà Lăng Phong chỉ biết, trong khi chà ng còn chưa mở mắt ra, đã ngá»i thấy má»™t mùi hương thÆ¡m.
Hương thÆ¡m dưá»ng như phát ra từ chiếc gối, lại giống như phát ra từ túi thÆ¡m.
Hương thÆ¡m trà n ngáºp cả gian phòng.
Mùi hương vừa tao nhã cÅ©ng vừa xa lạ, tuyệt đối không phải loại hương thÆ¡m tầm thưá»ng mà các cô nương ở Phượng Hoà ng viện sá» dụng.
Hà Lăng Phong trở mình lại, từ từ mở to hai mắt ra. Äầu tiên chà ng nhìn thấy má»™t tiểu a hoà n mặc y phục mà u xanh, khoảng chừng mưá»i ba mưá»i bốn tuổi, Ä‘ang đứng trước đầu giưá»ng chà ng mỉm cưá»i.
mỉm cưá»i.
Hà Lăng Phong đưa mắt nhìn quanh, mới phát hiện ra mình đang nằm ngủ trong một gian thủy các vô cùng tinh mỹ.
Bốn phÃa gian thá»§y các Ä‘á»u có cá»a sổ, xung quanh có nước vây quanh và trồng đầy những loại kỳ hoa...
Hương thÆ¡m vừa rồi chÃnh là phát ra từ đám kỳ hoa dị thảo kia.
Phong cảnh ở đây không khác gì ở tiên cảnh, Hà Lăng Phong còn đang ngơ ngác thì tiểu a hoà n đã lên tiếng nói :
– Thiếu gia, ngà i đã tỉnh rồi à !
Hà Lăng Phong vô cùng ngạc nhiên :
– Ta...
Tiểu a hoà n nói :
– Thiếu gia ngá»§ tháºt say, phu nhân đã đến hai lần nhưng ngà i vẫn chưa tỉnh lại. Bây giá» tỳ nữ sẽ Ä‘i bẩm báo lại vá»›i phu nhân.
Hà Lăng Phong liá»n gá»i lại :
– Khoan đã, xin há»i cô nương nÆ¡i đây là đâu? Và tại sao ta lại nằm ngá»§ ở đây?
A hoà n trước tiên ngạc nhiên rồi đưa tay lên che miệng cưá»i khúc khÃch nói :
– Thiếu gia, ngà i vẫn còn chưa tỉnh rượu hay sao mà lại há»i những lá»i như thế?
Hà Lăng Phong nói :
– Không! Bây giá» ta rất tỉnh táo, ta tháºt sá»± không biết nÆ¡i đây là đâu.
A hoà n lại cưá»i khúc khÃch :
– Thiếu gia, chẳng lẽ ngà i bệnh rồi sao? Tại sao ngay cả nhà mình cÅ©ng không nháºn ra?
Hà Lăng Phong cũng ngạc nhiên hơn :
– Nhà ? nhà của ta?
Tiểu a hoà n nói :
– Äúng như váºy. Ai lại không biết nÆ¡i đây chÃnh là Thiên Ba phá»§ lừng danh thiên hạ. Gian thá»§y các nà y chÃnh là Cúc Hương là ở sau phá»§, mà ngà i thÃch nhất đấy.
Hà Lăng Phong lẩm bẩm :
– Thiên Ba phủ... Cúc Hương tạ...
Äá»™t nhiên chà ng ồ lên má»™t tiếng nói :
– Cô nương nói nÆ¡i đây chÃnh là Cá»u Khúc thà nh Thiên Ba phá»§?
Tiểu a hoà n nói :
– Tạ trá»i tạ đất, rốt cuá»™c rồi ngà i cÅ©ng đã tỉnh lại.
Hà Lăng Phong nói :
– Váºy còn ta là ai?
Tiểu a hoà n nói :
– Ngay cả ngà i mà còn quên chÃnh mình là ai hay sao?
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Không phải là quên, ta vẫn còn nhá»› mình là ngưá»i như thế nà o nhưng ta và Thiên Ba phá»§ căn bản không há» có chút quan hệ, váºy tại sao lại ngá»§ ở đây?
Tiểu a hoà n đột nhiên tắt hẳn nụ cưá»i, mở to mắt ra nhìn chà ng nói :
– Thiếu gia vừa nói gì? Ngà i cho rằng mình không có quan hệ gì với Thiên Ba phủ sao?
Hà Lăng Phong đáp :
– Không sai. Ta hỠHà sống ở Lạc Dương. Tuy từ lâu đã mến mộ thanh danh của Thiên Ba phủ nhưng xưa nay chưa từng có qua lại.
Tiểu a hoà n sá»ng sốt nói :
– Cái gì? Ngưá»i há» Hà ?
– Äúng váºy!
– Ngưá»i... ngưá»i nói ngưá»i chưa từng có qua lại vá»›i Thiên Ba phá»§?
– Không sai!
– Ngưá»i... Ngưá»i... ngưá»i ngay cả mình cÅ©ng không nhá»› sao chứ?
– Không, ta nhớ rất rõ, ta hỠHà ...
Tiểu a hoà n trố mắt nhìn chà ng liên tiếp lùi ra sau hai bước. Sau đó xoay ngưá»i bá» chạy, giống như bị ma Ä‘uổi. Vừa chạy ra khá»i thá»§y tạ, tiểu hoà n gặp phải hai ngưá»i.
Äó là hai chá»§ tá»›, ngưá»i hầu nữ mặc quần mà u và ng, tuổi tác lá»›n hÆ¡n tiểu a hoà n đôi chút. Tên hầu nữ Ä‘ang dìu má»™t thiếu phụ, từ phÃa cầu Ä‘i qua. Nhìn thấy tiểu a hoà n Ä‘ang há»›t hải chạy qua, ngưá»i hầu nữ liá»n chụp lấy tay ả, há»i :
– Tiểu Lan, ngươi là m gì mà khủng hoảng đến như thế?
Tiểu Lan dừng lại thở dốc nói :
– Phu nhân, Mai nhị tá»·, hai vị tháºt đúng lúc, hãy mau Ä‘i xem thiếu gia, ngà i...
ngà i...
Ngưá»i thiếu phụ nói :
– Thiếu gia như thế nà o?
Tiểu Lan nói :
– Thiếu gia không biết đã là m sao, mà cứ mở miệng ra là nói không biết nơi đây. Lại nói mình hỠHà , và chưa từng có qua lại với Thiên Ba phủ...
Ngưá»i thiếu phụ vẻ thất kinh :
– Có chuyện nà y hay sao?
Mai Nhi liá»n lên tiếng :
– Phu nhân đừng nghe lá»i nó nói. Chắc chắn là sau khi tỉnh lại, thiếu gia có ý chá»c nó mà thôi.
Tiểu Lan vội nói :
– Sá»± việc nà y hoà n toà n là tháºt. Thiếu gia nói rất nghiêm túc tuyệt đối không phải là nói chÆ¡i. Không tin phu nhân có thể Ä‘Ãch thân đến đó xem thá».
Ngưá»i thiếu phụ hÆ¡i chau mà y, nhưng không nói gì, liá»n vá»™i và ng bước và o trong thá»§y tạ.
Khi nà ng nhìn thấy Hà Lăng Phong Ä‘ang nằm yên lặng trên giưá»ng thì má»›i thở phà o ra má»™t tiếng nói :
– A đầu Tiểu Lan nà y tháºt đáng đánh, là m cho ta hú hồn hú vÃa. Các ngươi xem không phải thiếu gia Ä‘ang bình thưá»ng đó sao?
Mai Nhi nói :
– Äúng váºy, Tiểu Lan thưá»ng hay Ä‘iên Ä‘iên, nói toà n những lá»i hồ đồ như thế.
Tiểu Lan tức tối nói :
– Nô tỳ tháºt sá»± không có nói hồ đồ, là chÃnh miệng thiếu gia nói như váºy.
Mai Nhi nói :
– Ngươi còn cố cãi hay sao? Thiếu gia vẫn bình thưá»ng như váºy là m sao có thể...
Hà Lăng Phong liá»n lên tiếng cắt ngang lá»i cá»§a Mai Nhi :
– Vị cô nương nay đừng trách lầm cô ta. Những lá»i vị cô nương kia nói ra hoà n toà n là tháºt. Ta quả tháºt há» Hà , và chưa từng đặt chân đến Thiên Ba phá»§. Sá»± việc nà y có lẽ là má»™t sá»± hiểu lầm mà thôi.
Mai Nhi nói vá»›i giá»ng ngạc nhiên :
– Hiểu lầm? Hiểu lầm Ä‘iá»u gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Ta nghÄ©, các vị đã nhìn lầm ta thà nh má»™t ngưá»i khác rồi.
Mai Nhi ngÆ¡ ngác đưa mắt nhìn ngưá»i thiếu phụ dưá»ng như là không còn dám tin tưởng và o tai mình nữa.
Ngưá»i thiếu phụ cÅ©ng vô cùng ngạc nhiên nói :
– Thất lang, chà ng không nên nói đùa vá»›i bá»n a đầu như thế. Cho dù có nói chÆ¡i cÅ©ng đừng thái quá. Chà ng có nói đùa cÅ©ng không há» gì nhưng nếu như truyá»n ra ngoà i thì Thiên Ba phá»§ còn ra thể thống gì nữa.
Hà Lăng Phong nói :
– Những lá»i ta nói toà n là sá»± tháºt cả, tuyệt đối không má»™t chút đùa cợt.
Trên mặt ngưá»i thiếu phụ có vẻ thoáng buồn nói :
– Chà ng cho rằng mình tháºt sá»± mang há» Hà ?
Hà Lăng Phong nói :
– Không phải cho rằng mà ta tháºt sá»± mang há» Hà .
Ngưá»i thiếu phụ nói :
– Váºy thì chà ng có nháºn ra thiếp là ai hay không?
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Xin lá»—i, ta chưa từng gặp qua phu nhân. Vừa rồi nghe hai vị cô nương đây xưng hô, ta nghÄ© ngưá»i nhất định là phu nhân cá»§a Thiên Ba phá»§ Dương đại hiệp?
Ngưá»i thiếu phụ vừa giáºn lại vừa cưá»i quay sang nói vá»›i Mai Nhi :
– Ngươi nghe, ngay cả ta mà thiếu gia cũng không hỠquen biết.
Mai Nhi nói :
– Có lẽ đêm qua thiếu gia uống quá say nên đến bây giỠvẫn còn chưa tỉnh...
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Không phải, hiện giá» ta rất tỉnh táo. Má»—i lá»i ta nói ra Ä‘á»u hoà n toà n đúng.
Trong mắt ngưá»i thiếu phụ đã ngấn lệ, vẻ phẫn ná»™ nói :
– Việc nà y Ä‘á»u tại bá»n La gia cứ má»—i lần thiếu gia say mèm má»›i chịu cho vá». Bây giá» ngay cả danh tánh mình thiếu gia cÅ©ng không còn nhá»›.
Mai Nhi thấp giá»ng nói :
– Phu nhân, có cần má»i La gia đến phá»§ hay không?
Ngưá»i thiếu phụ trầm ngâm rồi nói :
– Äúng váºy, ta muốn xem hắn ta có thái độ như thế nà o...
Nói vong nà ng quay lại căn dặn :
– Tiểu Lan, ngươi hãy Ä‘i má»™t chuyến. Thuáºn tiện mang theo mấy phong thư giao cho hắn. Kêu hắn má»i tất cả những ai cùng uống rượu đêm qua đến đây, nhá»› không được thiếu má»™t ngưá»i. Nếu ai không đến thì đừng có ân háºn!
Tiểu Lan dạ một tiếng rồi quay lưng bước đi ngay.
Äá»™t nhiên Hà Lăng Phong lên tiếng há»i :
– La gia mà phu nhân định má»i đến có phải là Quan Lạc kiếm khách La Văn BÃnh ở Lạc Dương hay không?
Ngưá»i thiếu phụ nói :
– Không sai, cuối cùng chà ng vẫn còn nhá»› được tên cá»§a má»™t ngưá»i.
Hà Lăng Phong thở ra một tiếng :
– Ta đã từng quen biết La Văn BÃnh. Nếu như có thể má»i được hắn ta đến thì má»i chuyện sẽ rõ ngay.
Ngưá»i thiếu phụ hứ khẽ má»™t tiếng :
– Mong rằng hắn ta cÅ©ng nháºn ra chà ng, và hy vá»ng hắn còn nhá»› được hắn là ai.
Câu nói nà y rò rà ng chứa đầy sá»± giáºn dữ. Nhưng Hà Lăng Phong chỉ mỉm cưá»i mà không há» nói gì.
Chà ng tin tưởng rằng Quan Lạc kiếm khách La Văn BÃnh đã nháºn ra chÃnh mình, thì cÅ©ng sẽ nháºn ra chá»§ nhân Dương TỠÚy cá»§a Thiên Ba phá»§. Äợi đến lúc ấy, chân tướng tá»± nhiên sẽ rõ rà ng.
Nhưng có Ä‘iá»u chà ng không sao hiểu được. Rõ rà ng đêm qua chà ng nằm ở trong phòng cá»§a Tiểu Thúy ở Phượng Hoà ng viện, tại sao bây giỠđột nhiên đến Thiên Ba phá»§ nà y?
Tất cả những sá»± việc nà y tháºt ra là tháºt? Hay là ở trong má»™ng?
Nếu như là má»™ng, thì đây quả là má»™t cÆ¡n “quái má»™ngâ€.