Tây Môn tiên sinh thấy thế cười rộ lên một tràng rồi đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Ngươi biết không, nha đầu kia võ công quả thật cao thâm mạc trắc, ta cũng không dò ra được cảnh giới của nàng ta. Ta nghĩ giang hồ Bách Hiểu Sinh không có nói sai đâu.
Tiếu lão đầu ngẩn người hỏi:
- Thật vậy chăng?
Tây Môn tiên sinh gật đầu, tiếu lão đầu thấy vậy liền cười bảo:
- Hay lắm, võ công của nàng ta càng cao thì tà phái càng ít có cơ hội nhiễu loạn giang hồ, chuyện này đối với sự yên bình của võ lâm thực sự rất có lợi!
Tây Môn tiên sinh nghiêm túc nói:
- Lời này cũng chưa hắn, ngươi không phải là không biết, di huấn của Tổ sư đời thứ nhất của Từ Hàng Hiên đã không còn là bí mật nữa rồi!
Tiếu lão đầu nghe thấy thế trên mặt cũng lộ ra vẻ trầm trọng:
- Xem ra một việc có lợi tất sẽ có hại, chẳng trách nha đầu này trên đường đi thuận lợi thu thập được nhiều ma đầu hắc đạo như vậy. Chẳng lẽ trách nhiệm đó đã được đặt lên người nàng ta hay sao?
Tây Môn tiên sinh thở dài nói:
- Chuyện này đúng là không còn cách nào khác! Bất quá chúng ta cũng không cần lo lắng quá. Dù sao muốn hoàn thành di huấn đó thì không phải cứ một sớm một chiều mà làm được, chúng ta có thể từ từ chờ xem mọi việc thế nào đã!
Tiếu lão đầu nghe xong liền cười bảo:
- Hay, hay lắm. Chúng ta quản chuyện này làm gì. Thật ra chuyện này cũng không có gì xấu, chỉ cần nha đầu đó có thực lực thì cứ để nó thử một lần xem sao. Chúng ta đừng để chuyện này làm hỏng hết tâm tình nữa. Chờ chúng ta tìm được Thiên Hà Bảo Lục rồi thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được!
Nói xong câu này hai người đều im lặng không hề nói thêm gì về chuyện này nữa, hai người ngồi xuống bên đống lửa vừa ăn thịt vừa đàm luận về các nan đề trong võ học. Hai người vừa nói chuyện vừa nghĩ, lúc này nếu có Bệnh thư sinh ở đây thì thật là hoàn hảo. Nhưng mà Bệnh thư sinh hành tung vô định, chỉ có thể chờ hắn tự mình tìm đến chứ muốn tìm hắn còn khó hơn cả lên trời. Nói chuyện bất tri bất tri bất giác đã tới nửa đêm
Phương Kiếm Minh mơ mơ màng màng lại thấy mình đang đi tới Vô Danh cốc, khi hắn đặt chân vào Vô Danh cốc trong lòng nổi lên một trận kích động, tinh thần trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều. Cũng hơn một tháng rồi hắn không ở trong Vô Danh cốc, đối với nơi này đã sinh ra một vài tia hoài niệm nhớ nhung. Ở trong cốc hắn có thể lại được gặp gỡ với Đầu gỗ thúc thúc, mặc dù đầu gỗ thúc thúc đối với võ công của hắn lúc nào cũng chê bai, trách hắn luyện công không đạt. Nhưng những lời này không những không khiến hắn khó chịu mà ngược lại còn khích lệ hắn khắc khổ luyện công.
Kì thật ở trong cốc đầu gỗ thúc thúc cũng không phải là người mà hắn muốn gặp nhất, người mà hắn muốn gặp nhất chính là vị tiên tử tỷ tỷ, tỷ tỷ này của hắn và Y Di tỷ giốgn nhau như hai giọt nước vậy! Dọc đường đi các loại kì hoa dị thú không ngừng chào đón hắn, vừa đặt chân vào trong rừng cây hắn còn chưa kịp cất tiếng gọi thì đã nghe thấy một tiếng cười khúc khích duyên dáng vang lên:
- Đệ đệ, ngươi vội vàng đi gặp ai vậy?
Phương Kiếm Minh vui mừng quay lại ngắm nhìn dung nhan quen thuộc không thể quen thuộc hơn của hắn, cặp môi đang dẩu lên đó trông thật thân thiết. Nếu nàng và Y Di tỷ ở một chỗ thật khó có thể phân biệt được ai là ai, có khi ở trong lòng hắn cứ đem gộp cả hai lại làm một cũng nên. Phương Kiếm Minh xúc động tiến lên cầm lấy tay ngọc của mỹ nhân, khuôn mặt trắng bóc như ngọc của lục y tiên tử hơi đỏ lên, đưa cánh tay còn lại vươn lên gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán hắn, cười duyên nói:
- Đệ đệ ngốc, tại sao đầu ngươi lại nóng như vậy, thật không bình thường chút nào!
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Kiếm Minh ửng hồng, cười khúc khích buông tay nàng ta ra. Không ngờ nàng ta cũng cười thản nhiên cầm lấy tay hắn giữ chặt trong tay mình:
- Đệ đệ ngốc, ngươi làm sao vậy, ta thấy hôm nay ngươi cứ cổ quái thế nào ấy. Tay ngươi thật là ấm áp, tỷ tỷ thật hi vọng cả đời này có thể cầm tay ngươi mãi như vậy không rời xa!
Phương Kiếm Minh nghe nàng nói, lại cảm giác được bàn tay nhỏ bé mềm mại đang nắm chặt lấy tay mình trong lòng cực kì kích động. Vừa rồi cũng là kích động nhưng chưa có cảm giác gì rõ rệt, bây giờ hai tay nắm lấy nhau trong lòng xúc động không thôi, hắn bước lên một bước khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại còn chưa đến một thước, trong mũi tràn ngập một mùi hương thơm ngát kín đáo của thiếu nữ. Hắn nhất thời ngơ ngẩn chẳng biết làm gì, chỉ ngây ngốc đứng nhìn khuôn mặt mỹ lệ đó. Lục y tiên tử tuy nói là thiên chân vô tà nhưng nàng cũng là một thiếu nữ, hoa cỏ còn có tình huống chi là nam nữ thanh xuân phơi phới? Phương Kiếm Minh đứng trước mặt nàng, một đôi tặc nhãn chằm chằm nhìn nàng, nàng cũgn chỉ là một nữ hài tử mới lớn làm sao có thể không động tâm cho được; hai má đỏ bừng trông càng kiều diễm hơn bội phần, làn thu ba ướt át như muốn gom hết vẻ hấp dẫn của tạo hóa. Chợt thấy nàng chu miệng ra hừ một tiếng rồi nói:
- Đệ đệ ngốc, đệ đệ khờ. Không phải đã nói rồi sao, không cho ngươi làm ta động tình nhưng ngươi vẫn không vâng lời. Nếu khiến tỷ tỷ bị mắng ta nhất định sẽ xử lý ngươi.
Nói xong liền buông tay Phương Kiếm Minh lui ra sau hơn một trượng chống tay vào eo nghiêng đầu nhìn cười bảo:
- Đệ đệ, xem ngươi kìa, sợ đến nỗi ngây ngốc như đầu gỗ thúc thúc vậy! A, a ta không phải là đầu gỗ thúc thúc của ngươi mà!
Nói rồi phi thân lên nhẹ nhàng ngồi xuống một nhánh cây đại thụ, nàng lại hướng Phương Kiếm Minh cười ngoắc tay với hắn:
- Đệ đệ, lên đây đi. Chúng ta lâu lắm rồi không gặp, hôm nay ngươi không luyện công thì ở đây nói chuyện với ta được không?
Phương Kiếm Minh hơi chần chờ, chợt thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàg chu lên vội cười đáp:
- Tiên tử tỷ tỷ, nàng đừng giận, ta bồi nàng nói chuyện là được mà!
Nói rồi nhún chân một cái phi thân ngồi lên một nhánh cây khác, lục y tiên tử thấy hắn không dám đến ngồi bên cạnh mình chu môi lên bảo:
- Ngươi không đến đây làm sao chúng ta nói chuyện. Lâu như vậy ngươi không đến chẳng lẽ là ở cùng Y Di tỷ nên quên ta rồi chăng?
Phương Kiếm Minh thấy hai mắt nàng bắt đầu hơi ửng đỏ nào dám đắc tội với nàng ta, vội vàng phi thân tới bên cạnh nàng nhỏ giọng an ủi:
- Tiên tử tỷ tỷ, ta làm sao mà quên nàng được. Bây giờ Y Di tỷ cũng đã rời đi, bên cạnh ta chỉ còn minh nàng thôi. Nàng lại tốt với ta như vậy, nàng bảo gì ta làm nấy, nàng xem không phải ta tới đây rồi đấy thôi. Nàng đừng tức giận, ta…
Chợt nghe một tiếng cười khúc khích vang lên, lục y tiên tử ngước lên làm mặt quỷ với hắn một cái, cười nói:
- Ngươi lại bị tỷ tỷ lừa rồi (ai lừa ai còn chưa biết nhá =))). Đệ đệ ngốc, đừng có lúc nào cũng nghĩ vậy, ta là người hẹp hòi như vậy sao? Được rồi, Y Di tỷ của ngươi đi đâu?
Phương Kiếm Minh nhíu mày nói:
- Tỷ ấy quay về sư môn. Tiên tử tỷ tỷ, nàng biết không; Hôm qua ta gặp nàng nhưng nàng lại thản nhiên không thèm để ý đến ta, nàng nói xem chuyện này là thế nào?
Nói rồi đem chuyện trải qua mấy ngày này kể hết một lượt, Lục y tiên tử nghe xong liền cười bảo:
- Ngươi thật là ngốc, nàng nếu nhận ngươi ngươi bảo nàng phải ăn nói với mấy người kia thế nào? Không phải là ta đã nói với ngươi rồi sao, sư phụ nàng là một người độc ác lãnh huyết. Nếu sư phụ nàng biết ngươi và nàng có quan hệ mật thiết không lột da ngươi mới là lạ đó!
Phương Kiếm Minh nghe vậy đột nhiên giật mình đại ngộ. Bất kể hắn là kẻ thông minh nhất Thiếu Lâm tự gặp phải chuyện như thế này cũng không khỏi bối rối chẳng khác gì những nam tử bình thường, một khi có liên quan đến tư tình nam nữ không hồ đồ mới là lạ! Chút phiền não trong lòng Phương Kiếm Minh nhất thời tan biến như mây tan khói tản, hắn lại cười hắc hắc nói:
- Đa tạ tiên tử tỷ tỷ đã nhắc nhở. Nếu không nhờ nàng giải nghi ta còn phải hồ đoán loạn tưởng mất.
Lục y tiên tử cười duyên:
- Được rồi, tỷ tỷ giải tâm kết cho ngươi, ngươi phải cảm tạ tỷ tỷ đó nha!
Phương Kiếm Minh liền vỗ ngực đáp:
- Tiên tử tỷ tỷ, chỉ cần tỷ phân phó một tiếng bảo ta làm cái gì, cho dù là núi đao biển lửa ta cũng không một chút do dự!
Lục y tiên tử vươn ngón tay ngọc điểm vào giữa trán hắn gắt giọng mắng:
- Ngươi đó, ở trước mặt tỷ tỷ mà dám mạnh miệng như vậy, sao không thấy ngươi nói như vậy trước mặt đầu gỗ thúc thúc? Hay là ngươi thấy tỷ tỷ dễ bắt nạt lại dễ lừa gạt nên cố tình nói thế!
Phương Kiếm Minh nghe vậy liền chỉ tay lên trời như muốn thề, nghiêm túc nói:
- Tiên tử tỷ tỷ, nếu ta nói có lời nào không thật nguyện để thiên lôi đánh chết! (khét lẹt mùi thịt cháy =)))
Lục y tiên tử vội vàng kéo tay hắn xuống sầm mặt quát:
- Ngươi cần gì phải ở trước mặt ta làm bộ dạng này, nếu khôgn tin ngươi ta làm sao nhận ngươi làm đệ đệ, càng không thèm để ý đến ngươi.
Nói đến đây chợt trên mặt đỏ bừng, miệng há hốc tựa như muốn nói mà không dám nói. Phương Kiếm Minh thấy thế lại tưởng nàng có gì phân phó vội hỏi:
- Tiên tử tỷ tỷ, nàng không cần ngại, có chuyện gì cứ nói ra, ta nhất định sẽ giúp nàng hoàn thành!
Tiên tử tỷ tỷ bỗng dưng hỏi:
- Đệ đệ, từ khi ngươi biết ta đến nay, tỷ tỷ đối với ngươi thế nào?
Phương Kiếm Minh ngẩn người đáp:
- Tiên tử tỷ tỷ đối với ta rất tốt!
Lục y tiên tử lại cười hỏi:
- Tốt thế nào?