Đầu gỗ thúc thúc nói:
- Để ta nói một chút cho ngươi, mấy năm nay ta cũng không hề gạt ngươi. Ngươi biết trên đời này cao thủ chân chính là gì không?
Phương Kiếm Minh suy nghĩ một hồi rồi cười nói:
- Ta không biết
Đầu gỗ thúc thúc cũng đoán ra câu trả lời của hắn liền cười bảo:
- Không sai, ngươi nói ngươi không biết tức là còn có huệ căn. Thật ra trên đời này không có cao thủ chân chính, cao thủ khác biệt chính là ở sự lĩnh ngộ của mỗi người. Lĩnh ngộ tới cực hạn tự nhiên thành cao thủ. Nhân sĩ võ lâm các ngươi đều tưởng rằng người đạt tới cảnh giới Thiên Đạo chính là cao thủ, thật ra bọn họ đều nghĩ sai cả; Thiên Đạo cũng không phải là cảnh giới của cao thủ chân chính. Trên con đường võ học chỉ có không ngừng cầu tiến tích lũy kinh nghiệm, cộng với tài năng mới có thể phát triển thành một cao thủ. Võ học hiện nay phân chia thực lực làm mấy cảnh giới, đại khái có thể phân chia là Tiên Cảnh cao nhất, kế tiếp là Thánh Cảnh, đến Thiên Thần, Thiên Thánh; sau đó là Địa Thần, Địa Thánh, cuối cùng mới tới Thiên Đạo. Đạt tới mức hóa cảnh là cực kì khó khăn, rất ít người đạt được cho nên từ trước tới nay chưa có ai nói với ngươi điều này. Hôm nay ngươi đã biết cấp bậc cảnh giới của ta là gì rồi đấy.
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc :
- Đầu gỗ thúc thúc, tại sao thúc lại biết, ai nói cho thúc vậy?
Đầu gỗ thúc thúc cũng cười:
- Không dối ngươi, những lời này là do chủ nhân nói với ta. Đây cũng là thuyết pháp cơ bản của người.
Phương Kiếm Minh nghe vậy bèn đáp:
- Sư phụ cũng thật là , nghĩ ra nhiều tên xưng hô cổ quái như vậy. Đầu gỗ thúc thúc, ta muốn hỏi một chút, trên đời này rốt cục là có bao nhiêu người tiến vào Tiên Cảnh?
Đầu gỗ thúc thúc run lên, hình như là rất sợ một cái gì đó, một lúc sau mới hỏi hắn:
- Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Phương Kiếm Minh nói:
- Minh nhi chỉ cảm thấy kì quái thôi. Đã có cao thủ như vậy sao chưa từng nghe nói đến?
Đầu gỗ thúc thúc đáp:
- Ta làm sao biết được, những điều này là do chủ nhân nói cho ta hay. Bất quá nói thật, trên đời này ta còn chưa phát hiện cao thủ ở cảnh giới của ta chứ nói gì đến cấp bậc đó. Mà kể cả cảnh giới Địa Thần, Địa Thánh ta cũng chưa thấy một người nào, nhưng Thiên Đạo lại may mắn phát hiện mấy người.
Phương Kiếm Minh vội vàng hỏi:
- Đầu gỗ thúc thúc, mấy cao thủ Thiên Đạo là những ai vậy, có nghĩa phụ ta hay không?
Đầu gỗ thúc thúc nghe thế liền cười:
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi muốn biết sao? Nếu ngươi muốn biết ta sẽ nói cho ngươi, nhưng mà phải chờ hỏa hậu võ công của ngươi đạt tới mức có thể tiến động ta mới nói cho ngươi.
Phương Kiếm Minh vội la lên:
- Đầu gỗ thúc thúc, Đại Thụy thần công của ta không phải đã có hai tầng hỏa hậu rồi sao?
- Mặc dù có hai tầng hỏa hầu nhưng vẫn chưa đủ tinh thuần, đợi một tháng nữa là ngươi mới có thể tiến động!
Đầu gỗ thúc thúc đáp.
Phương Kiếm Minh thở dài một hơi, đầu gỗ thúc thúc đột nhiên hỏi:
- Được rồi, Thiên Thiền đao pháp ngươi luyện thế nào rồi?
Phương Kiếm Minh trả lời:
- Cũng tạm được, chỉ có ba thức sau cũng mãi vẫn không nắm được yếu lĩnh cho nên cũng không luyện nữa.
Đầu gỗ thúc thúc kêu lên một tiếng rồi nói:
- Võ công của ngươi bây giờ đã có thể tính là cao thủ nhất lưu trên giang hồ rồi, ngươi ở đây chăm chỉ tu luyện một chút. Đợi đến khi ngươi trở lại thì đã là một cảnh giới khác rồi.
Phương Kiếm Minh nghe vậy liền hỏi:
- Thật vậy chăng?
Đầu gỗ thúc thúc không nói gì nữa, hắn cũng biết đg tt không muốn nói nhiều liền không quấy rầy nữa, lập tức lui ra khỏi sơn động, ra ngoài luyện công.
Sau khi Phương Kiếm Minh tỉnh lại thì chợt nghe thấy ngòai cửa vang lên một giọng cười quen thuộc, hắn nhất thời mừng rỡ lập tức lao ra chạy tới bên chính điện. Lúc này trong chính điện đang có ba người ngồi nói chuyện, một trong ba người chính là sư ca Giác Điên của hắn, cũng chính là khiếu hóa công tử Ngô Thế Minh. Phương Kiếm Minh kinh hãi kêu lên:
- Ngô địa ca, tại sao ngươi lại tới đây?
Ngô Thế Minh thấy hắn liền quan tâm hỏi:
- Kiếm Minh, tối hôm qua không có chuyện gì chứ? Mấy người đó có làm ngươi bị thương không?
Phương Kiếm Minh thấy hắn đã biết chuyện tối hôm qua liền cười nói:
- Ngô đại ca, ta không có chuyện gì.
Ngô Thế Minh kéo hắn lại quan sát một lúc, xác định hắn không bị gì mới yên tâm nói:
- Không sao là tốt rồi, hôm qua sau khi ta đi làm sao bọn họ lại vây công ngươi?
Phương Kiếm Minh ngượng ngùng cười đáp:
- Ngô đại ca, ngươi đến đây sớm vậy? Không phải là nói ta sẽ xuống khách sạn dưới núi tìm ngươi sao?
Ngô Thế Minh nói:
- Tối hôm qua sau khi ngươi đi không tới một canh giờ ta chợt vô ý nghe thấy một tên đệ tử Cái Bang nói chuyện hắn gặp bên đường. Ta nghe xong giật mình hỏi lại xem có phải thiếu niên kia dắt một thanh đoản tiêu bên hông hay không, hắn nói phải ta mới biết đó là ngươi. Ta lúc đó lòng nóng như đốt, định lập tức đến tìm ngươi nhưng Khổ Nhi muội bảo ta trời tối có ra ngoài cũng không tìm được ngươi, đợi sáng mai cũng không trễ, cuối cùng ta đành phải ở lại. Một đêm qua ta không ngủ được, thấy trời vừa tảng sáng liền lên núi tìm ngươi, vừa lên núi thì gặp Tây Môn tiên sinh; Tây Môn tiên sinh thấy ta lo lắng thì hỏi ta tìm cái gì. Ta thấy Tây Môn tiên sinh giống như là một phong trần dị nhân liền nói một chút, Tây Môn tiên sinh nghe xông liền cười lớn không nói lời nào mà đưa ta tới đây. Lúc nãy ta mới biết được ngươi đang ở đây, hơn nữa còn là chính Tây Môn tiên sinh cứu ngươi! Hắc hắc, nếu không thì ta còn ở trong núi tìm ngươi rồi.
Phương Kiếm Minh nghe hắn kể trong lòng cảm thấy ấm áp, cười nói:
- Ngô đại ca, đa tạ ngươi đã quan tâm. Ngươi xem, chuyện của ta khiến ngươi gấp đến độ cả đêm không ngủ rồi, ta thật không phải! Các người đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy!
Tiếu lão đầu ngồi trên bồ đoàn cười hì hì nói:
- Phương lão đệ, chúng ta đang xem xét lại chuyện tối qua, Long nha đầu kia tám phần là…
Phương Kiếm Minh thấy hắn lại xuất ngôn giễu cợt mình vội vàng đi ra ngoài:
- Ngô đại ca, ngươi chờ ta một lát. Ta tắm rửa một chút rồi tìm ngươi nói chuyện!
Phương Kiếm Minh tắm rửa sơ qua rồi kéo Ngô Thế Minh đi vào trong núi nói chuyện mãi đến chính ngọ mới quay về phá miếu. Luc này Tiếu lão đầu và Tây Môn tiên sinh đã đi mua sẵn thức ăn từ dưới núi về, bốn người bèn ngồi trong chính điện ăn trưa luôn. Ăn xong Ngô Thế Minh cáo từ xuống núi. Trước đó từ miệng Tây Môn tiên sinh hắn cũng biết được Phương Kiếm Minh đã bái ông ta làm sư phụ học thuật dịch dung nên mấy ngày này Phương Kiếm Minh không thể rảnh rỗi mà xuống núi nói chuyện với hắn được. Trước khi đi Ngô Thế Minh còn dặn dò Phương Kiếm Minh cố gắng học tập thật tốt bản lãnh của Tây Môn tiên sinh, nếu không có việc gì cấp thiết thì không cần xuống núi tìm hắn, có việc cần hắn sẽ tự lên núi tìm Phương Kiếm Minh.
Tây Môn tiên sinh tiễn Ngô Thế Minh xuống núi xong bèn kéo luôn Phương Kiếm Minh vào chính điện, trong chính điện đã bày sẵn một cái bàn, trên đó la liệt những thứ vải vóc lạ mắt. Phương Kiếm Minh thấy kì quái hỏi:
- Tây Môn sư phụ, những vật này để làm gì vậy?
Tây Môn tiên sinh cười nói:
- Những vật này là gia bảo của ta đó, ta nói cho ngươi hay, những thứ này cho dù đem cả núi vàng núi bạc đến đổi ta cũng không đồng ý!
Phương Kiếm Minh kinh ngạc hỏi tiếp:
- Đây là cái gì mà quý giá đến nỗi khiến cho Tây Môn sư phụ coi trọng như vậy chứ?
Tây Môn tiên sinh cười đáp:
- Minh nhi, từ hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi thuật dịch dung.
Nói rồi cầm lấy một cái bình nhỏ, nhìn Phương Kiếm Minh nói tiếp:
- Đừng xem mấy cái bình nhỏ này chẳng chứa được bao nhiêu nhưng nó đều là dược thủy và dược hoàn dịch dung mà ta tốn hết mười năm tâm huyết luyện chế. Ngươi phải biết những vật này đối với đại hành gia trong nghề dịch dung đúng là bảo bối cầu còn không được. Dịch dung bình thường là bôi lên mặt một lớp dược vật, sau đó lại thay đổi trang phục một chút, đây chính là cảnh giới thấp nhất của thuật dịch dung. Cao cấp nhất chính là dùng da người làm thành một cái mặt nạ, mang lên mặt có thể biến hóa diện mạo cải trang thành người khác. Bất quá mặt nạ da người chế tạo khó khăn, lại phạm vào thiên đạo. Theo ta thấy cảnh giới cao nhất của thuật dịch dung lại là một cách khác, Minh nhi, ngươi biết đó là gì không?
Phương Kiếm Minh hắc hắc cười đáp:
- Con nào biết, con chỉ ngẫu nhiên nghe thấy nghĩa phụ và sư phụ đàm luận về thuật dịch dung. Nhưng mà bọn họ cũng không am hiểu về đạo lý trong đó, chỉ đơn giản là cách cải trang bằng y phục mà thôi, cũng là cách bình thường nhất mà Tây Môn sư phụ vừa nói. Còn việc làm mặt nạ da người thì đây là lần đầu tiên con nghe được!
Tây Môn tiên sinh nghe vậy bèn cười:
- Thật ra đó là vì mấy người đó tính tình bộc trực, khinh thường thế đạo. Chuyện này cũng không trách được bọn họ, cũng không trách ngươi không biết. Ta nói Thuật dịch dung cao nhất chính là cách dùng dược vật thay đổi khuôn mặt trong truyền thuyết – Quát cốt thuật!
Tây Môn tiên sinh thấy Phương Kiếm Minh ngẩn người bèn ôn tồn nói tiếp:
- Tương truyền Quát cốt thuật chính sáng tạo của thần y Hoa Đà. Quát cốt thuật có thể biến đổi hoàn toàn diện mạo của con người, không có đủ phương tiện rất khó khôi phục lại hình dáng ban đầu. Vì vậy yêu cầu của Quát cốt thuật đối với người thi thuật cực kì khắt khe. Không có tư chất thiên sinh, không có sự tinh thế thiên bẩm thì không thể học được, có học thì cũng chỉ làm hại đến người khác mà thôi. Cho nên đến nay Quát cốt thuật đã trong võ lâm đã gần như tuyệt truyền. Ít nhất ta còn chưa nghe thấy có người am hiểu thuật này. Thuật dịch dung xếp thứ hai chính là cách mà ta sẽ truyền thụ cho ngươi – dùng dược vật thay đổi khuôn mặt.
Tây Môn tiên sinh nhìn hắn một chút rồi nói tiếp:
- Dược vật thay đổi khuôn mặt của ta cũng không phải là loại dược vật bình thường mà bọn người trong giang hồ thường sử dụng. Dược vật của bọn họ công hiệu rất ngắn ngủi, khi rửa mặt sẽ lập tức khôi phục lại nguyên dạng. Mà dược vật của ta thì… hắc hắc, Minh nhi, nếu ngươi không muốn thì cả đời nó cũng không bóc ra!