Phương Kiếm Minh nghe thấy vậy kinh dị hỏi:
- Tây Môn sư phụ, theo như người nói thì sau khi dịch dung thay đổi khuôn mặt thuốc sẽ không lóc ra, vậy muốn khôi phục khuôn mặt như cũ thì phải làm sao đây?
Tây Môn tiên sinh vuốt râu cười nói:
- Minh nhi, ngươi hỏi được câu này là rất tốt, chứng tỏ ngươi nghe rất cẩn thận, cũng là có dụng tâm học môn kĩ nghệ này. Không sai, dược vật của ta công hiệu trường cửu người khác không thể bì kịp. Nhưng ngươi xem…
Nói rồi chỉ một lô cách bình nhỏ trên bàn rồi nói tiếp:
- Mấu chốt là ở chỗ dược vật của ta có tính năng hỗ trợ lẫn nhau cũng có thể khắc chế lẫn nhau. Chuyện này ngươi cũng không cần phải lo lắng, khi nào ngươi cần khôi phục dung mạo chỉ cần thoa lên mặt một lớp dược vật khác lập tức sẽ được như ý. Hơn nữa những thứ này là do công phu nhiều năm sưu tầm tìm kiếm trong trăm ngàn dược vật luyện chế thành, tuyệt đối không gây tổn thương tới da thịt, ngoài ra nó còn có công hiệu trú nhan rất tốt. Bây giờ ta sẽ đem cách dịch dung và phân biệt dược vật dạy cho ngươi, vài ngày nữa sẽ dạy cho ngươi cách tìm kiếm dược vật. Chỉ cần ngươi học tập đủ hỏa hậu, sau này hành tẩu giang hồ sẽ thu được lợi ích lớn lao không thể nói bằng lời!
Dứt lời liền cầm lấy từng cái bình nhỏ giải thích cho Phương Kiếm Minh rõ từng loại thuốc, công dụng, cách dùng… hai người cứ thế trao đổi đến tận hoàng hôn thì mới dừng lại, Tiếu lão đầu cũng vừa đem thức ăn tới. Ăn cơm xong Tây Môn tiên sinh lại đốt lên một đống lửa to, tiếp tục cẩn thận chỉ dạy cho Phương Kiếm Minh thuật dịch dung. Tiếu lão đầu không biết là đã đi đâu không thấy bóng dáng, Kì lân thử ở trong núi nô đùa vui vẻ tự nhiên cũng không quấy rầy hai người.
Người dạy tận tâm, người học tận lực; sau ba ngày Phương Kiếm Minh đã có thể lĩnh hội gần hết những gì Tây Môn tiên sinh truyền đạt. Tây Môn tiên sinh thấy tuệ căn của hắn cao như vậy cũng cực kì vui mừng.
Đêm hôm nay sau khi ăn cơm tối xong, Tây Môn tiên sinh và Phương Kiếm Minh lại ngồi bên đống lửa trao đổi về thuật dịch dung, còn Tiếu lão đầu và Kì Lân thử ở bên cạnh đùa giỡn với nhau. Đừng thấy Tiếu lão đầu tuổi tác đã cao mà nhầm, có thể dùng hình ảnh Lão ngoan đồng để hình dung về tâm tính của người này. Kì lân thử lúc thì bám lên đầu Tiếu lão, lúc lại nhảy xuống chạy vòng vòng, một người một thú đuổi nhau rộn ràng trong điện. Tây Môn tiên sinh thấy thế cười hắc hắc nói:
- Tiếu lão nhi, con vật này là thượng cổ dị thú ngươi làm sao có thể so sánh thân pháp với nó chứ, hôm nay đúng là mất thể diện quá rồi!
Tiếu lão đầu phi thân nhảy lên, người còn ở trong không trung lập tức đưa tay phất một cái lập tức một tấm bồ đoàn đang nằm im trên mặt đất bị cuốn bay lên. Tiếu lão xoay nhẹ thân hình đã ngồi xuống trên mặt đất. Kì lân thử ở bên cạnh “Chi chi” kêu loạn một trận vừa lao đầu vào lồng ngực Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh hứng trọn cú va chạm này suýt tí nữa ngã ngửa ra sau, tức giận gõ đầu nó cười mắng:
- Ngươi thật phiền phức quá đi, có thể yên tĩnh một chút không? Cả người đầy mồ hôi rồi, đi tìm chỗ nào tắm rửa sạch sẽ rồi hãy đến tìm ta, nếu không đừng mơ nằm trong lồng ngực ta!
Kì Lân thử cực kì bất mãn kêu loạn lên, chợt thấy Phương Kiếm Minh trừng mắt một cái vội vàng nhảy lên, nhoáng một cái đã như tia chớp biến mất sau cánh cửa.
Phương Kiếm Minh quay sang nói với Tây Môn tiên sinh:
- Tây Môn sư phụ, người truyền thụ cho con nhiều kĩ nghệ như vậy cũng không biết là có hiệu quả thế nào. Con muốn nhân tiện người làm thị phạm một phen, thuận tiện nhờ người chỉ điểm luôn, không biết ý người thế nào?
Tiếu lão đầu nghe vậy liền cười ha hả:
- Hay, hay lắm. Tây Môn, người ta khen ngợi Dịch dung thuật của ngươi là tuyệt học nhưng ta cũng chưa thấy bao giờ, xem ra hôm nay sẽ được đại khai nhãn giới rồi.
Tây Môn tiên sinh nghe vậy liền cười đáp lời:
- Được rồi.
Nói xong đứng lên đi vào nội viện, Phương Kiếm Minh và Tiếu lão đầu cũng đi theo. Vào bên trong Tiếu lão đầu nhảy lên ngồi trên đầu tường hai mắt nhìn chằm chằm vào Tây Môn tiên sinh, Tây Môn tiên sinh nhìn Tiếu lão một chút rồi đột nhiên cười nói:
- Tiếu lão đầu, hình dáng bây giờ của ngươi thật buồn cười, để ta dịch dung thành ngươi vậy.
Nói rồi móc ở trong người ra một cái bình nhỏ, lấy ra mấy viên dược hoàn bóp vỡ, miết vụn mấy mảnh vỡ này rồi cúi đầu xoa xoa lên mặt, hai tay múa lượn nhanh như chớp. Tiếu lão đang cảm thấy kì quái thì chợt nghe Tây Môn tiên sinh cười lớn một tiếng, khi ông ta ngẩng đầu lên thì hình dáng đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một Tiếu lão đầu khác. Ngoài việc râu ở dưới cằm hơi dài hơn một chút ra thì hoàn toàn không tìm ra nửa điểm khác biệt nào. Tiếu lão lần đầu tiên thấy hắn dịch dung thành bộ dạng của mình cũng chỉ đành bất đắc dĩ cười khan vài tiếng. Tây Môn tiên sinh cũng học Tiếu lão cười lên vài tiếng, cả âm thanh cũng giống hệt. Tiếu lão thấy thế không nhịn được cười khổ một cái.
Tây Môn tiên sinh ha hả cười lớn lấy ra một bình nhỏ đưa cho Phương Kiếm Minh, dùng âm thanh của Tiếu lão đầu bảo hắn:
- Minh nhi, ngươi chỉ cần có thể tạo ra hình dáng của ta giống đến tám phần là có thể xuất sư rồi.
Phương Kiếm Minh cầm bình nhỏ trong tay cố gắng áp chế kích động trong lòng, hít sâu một hơi liền học theo các động tác của Tây Môn tiên sinh làm lại một lần. Khi hắn ngẩng đầu lên thì Tiếu lão từ trên đầu tường giật mình ngã xuống, may mà thân thủ phi phàm kịp chống hai tay xuống đất. Tiếu lão phi thân đến bên cạnh Phương Kiếm Minh cười lớn nói:
- Hay, hay lắm! Minh nhi, cuối cùng ngươi cũng đắc chân truyền của Tây Môn. Ngươi xem, ba chúng ta ngoài trừ vóc người và quần áo với bộ râu của Tây Môn ra thì hoàn toàn là một người. ha ha…
Tây Môn tiên sinh nhìn Phương Kiếm Minh một chút rồi cười nói:
- Minh nhi, ngươi hoàn toàn có thể xuất sư rồi. Ta đang định thử xem ngươi có để ý tới nếp nhăn trên mặt Tiếu lão nhi hay không, bây giờ trên mặt ngươi ta cũng không tìm ra điểm nào không hợp lí; có thể thấy ngươi quan sát cực kì cẩn thận. Ha ha, xem ra môn tuyệt học của ta có hậu nhân rồi!
Nói xong kéo Phương Kiếm Minh tới bên cạnh, ba người đứng trong đại điện tuy vóc dáng không đồng nhất nhưng diện mạo lại y đúc nhau, giống như là có ba Tiếu lão đầu đang tồn tại vậy. Nếu người ngoài gặp phải lúc này nhiều khả năng là cho rằng mình gặp quỷ!
Tây Môn tiên sinh lại lấy ra một cái bình nhỏ khác phục hồi lại diện mạo như cũ. Chợt nghe từ phía ngoài vang lên một loạt tiếng kêu “Chi chi” cực kì gấp gáp của Kì lân thử, nghe tiếng nó thì tựa hồ như đang bị uy hiếp mạnh mẽ. Phương Kiếm Minh nghe thấy tiếng kêu này lập tức hiểu ra Kì lân thử đang đụng độ địch nhân, sắc mặt đại biến, trầm giọng nói:
- Không hay, A Mao (tên của Kì lân thử) gặp địch nhân rồi. hai vị tiền bối, chúng ta mau ra ngoài xem sao!
Lời còn chưa dứt đã thấy hai lão bất tử vẻ mặt giận giữ phi thân ra ngoài tường, Phương Kiếm Minh cũng không chậm trễ lập tức thi triển khinh công đuổi theo.
Phương Kiếm Minh bám theo sau hai người, duy trì khoảng cách chừng năm trượng. Ba người phi thân vào trong núi khoảng nửa dặm thì tới bên cạnh một con suối nhỏ, đây là nơi Tiếu lão đầu thường lấy nước sinh hoạt, Kì Lân thử tự nhiên sẽ tới đây tắm rửa. Kì Lân thử vốn sợ nước nên theo lý mà nói thì nó sẽ không dám xuốgn nước, nhiều nhất cũng chỉ rửa mặt mũi một chút, không quá thời gian một chén trà là xong. Ba người vận khinh công phi hành như gió tới bên cạnh bờ suối thì thấy trên bãi cỏ cạnh bờ suối có năm hắc y đại hán trong tay cầm năm thanh đại đao đang vây bắt Kì Lân thử. Đứng bên ngoài còn có một hắc y thiếu niên, người này cười lạnh nói:
- Con mẹ nó, thật không ngờ súc sinh này cũng có bản lĩnh như vậy. Các ngươi bắt nó về cho ta, nhất định khôgn thể tha cho nó!
Phương Kiếm Minh nghe vậy lập tức quát lớn:
- Dừng tay, các ngươi là ai?
Hắc y thiếu niên vội quay lại nhìn ba thân ảnh từ trên không hạ xuống, hắn cẩn thận đánh giá ba người, lui lại vài bước rồi kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi là ai, sao lại giống nhau như vậy, chẳng lẽ là ba huynh đệ sao?
Tiếu lão liền cười đáp:
- Thiếu bảo chủ Phi Ưng bảo tới đây làm gì?
Thiếu niên nọ thấy Tiếu lão một câu đã nói ra thân phận của hắn giật mình nói:
- Ngươi là ai? Sao lại biết thân phận của ta?
Tiếu lão cười ha hả đáp:
- Nãi nãi, gia gia ngươi ta còn biết huống chi là ngươi. Năm ngươi các ngươi còn đứng đó làm gì, mau cút sang một bên cho ta!
Tiếu lão thấy năm hắc y đại hán đang vây lấy Kì Lân thử định động thủ vội vàng lên tiếng ngăn cản, đồng thời tay áo phất lên phát ra một cỗ nội gia chân lực vọt tới chỗ năm người. Năm đại hán nọ thấy vậy liền cười lạnh một tiếng, năm người mười đạo phách không chưởng hợp lại đánh thẳng về phía Tiếu lão đầu. Vừa rồi Tiếu lão mới chỉ dùng có mộtt hành công lực, đòn hợp kích của năm người dễ dàng chấn tan luồng chân khí của Tiếu lão, đồng thời dư lực đánh thẳng lên người Tiếu lão. Tiếu lão ngạnh tiếp một chiêu này thân thể hơi rung lên liền xoay người quát lớn:
- Được lắm, xem ra năm tên các ngươi muốn đánh nhau với ta rồi, để ta đùa giỡn với các ngươi một chút!
Vừa nói thân hình vừa xoay chuyển lao vào giữa năm người quyền đấm chân đá đánh dạt cả năm người ra. Năm đại hán lập tức xuất sử đại đao, lập tức ánh đao như tuyết phá không mà đến, mỗi đao sử ra đều vang lên một tràng âm thanh tựa như tiến Ưng kêu vậy. Kì lân thử kêu lên vài tiếng rồi lao tới bên chân Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh thấy thân ảnh Tiếu lão bị vây bọc trong màn đao cực kì hung hiểm nhấc chân bước lên một bước. Tây Môn tiên sinh thấy vậy đưa tay giữ hắn lại cười nói:
- Minh nhi, ngươi không cần xuất thủ đâu, để xem Tiếu lão nhi làm sao xử lý bọn chúng!