Lại trễ nữa rồi!
Lắc đầu nhìn cái ống khóa to đùng, lạnh lùng cà i chặt 2 cánh cá»a và o nhau, Minh Äăng nhẹ nhún vai thở ra 1 cái dà i.
Trách ai bây giá» tất cả cÅ©ng tại cô thôi. Äã biết cá»a sẽ đóng lúc 10 giá». Ai bảo cô tham công ham việc là m gì để vá» trể chứ?
Dùng tay áo quẹt ngang dòng mồ hôi tuôn rồng trên trán, Minh Äăng dắt xe đạp trở ra. Äã trể, cho trá»… luôn, đói rồi kiếm gì bá» bụng đã. Hôm nay, kiếm thêm được 2000, Minh Äăng cho phép mình được xà i sang, và o quán cháo lòng ông Tư Äản.
"Cho con tô cháo lòng 2000 Ä‘i chú" Äêm khuya, vắng khách, giá»ng Minh Äăng gá»i to nghe vang lanh lánh, thu hết sá»± chú ý cá»§a má»i ngưá»i. Ai cÅ©ng quay đầu lại, nhưng cô vẫn thản nhiên. Kéo cái ghế nghe cái rá»™p:
− Bá» con Ãt thịt, cháo nhiá»u 1 chút. Nhanh lên Ä‘i, con đói quá trá»i.
Rút 2 đôi đủa ra khá»i ống, gõ gõ và o nhau cô bá» mặc đám khách ăn cháo khuya chụm đầu và o nhau bà n tán. Nước bá»t tứa ra đầy lưỡi, cô lim dim mắt mÆ¡ mà ng, mưá»ng tượng vị cháo ngon là nh 1 lát sẽ được ăn.
Cô ta là m nghá» gì thế nhỉ? Äám khách ăn khuya chịu không sao Ä‘oán ná»—i. 1 tay anh chị lẫy lừng chăng? Nà y nhé! Cứ nhìn Ä‘iệu bá»™ ăn mặc cá»§a cô ta thì biết. Gái nhà là nh đâu ai Ä‘i nón lưỡi trai quay ngược trên đầu như thế? Ai lại mặc áo thun cÅ© rÃch vá»›i cái quần jean chằng chịt trăm mảnh vá như váºy chứ? Lại còn cách ăn nói ngang tà ng, Ä‘i đứng nghênh ngang chẳng sợ ai. Cháo ngưá»i ta 5000/tô, mà bảo bán 2000 nghe xuôn rót.
Tá»™i nghiệp chú Tư, chắc phải ép lòng bán đổ tô cháo quá. Nhưng.... bán lá»— sao chú lại cưá»i, lại nói năng vui vẽ như váºy? Tháºt là khó Ä‘oán.
Tò mò quá! 2 thanh niên ngồi ở chiếc bà n đối diện khẽ bấm tay nhau. 1 lát phải theo dõi thá» coi cô ả ở đâu, là m gì? Con đưá»ng nà y xưa nay ná»—i tiếng an ninh tráºt tá»±. Äâu thể để bá»n giáºt dá»c lưu manh xuất hiện là m ảnh hưởng đến môi trưá»ng là nh mạnh cá»§a các sinh viên đại há»c.
Không phải chá» lâu, Minh Äăng ăn xong tô cháo tháºt nhanh, uống luôn 1 lúc 2 ly trà đá, cô má»›i trả tiá»n đứng dáºy. Còn lá»… phép gởi chiếc xe lại nhà ông Tư nữa.
− ÄÆ°á»£c không đó, hay là ở lại ngá»§ Ä‘i.
Nhìn theo cô, ông Tư cứ ngại.
Minh Äăng lắc đầu cưá»i tươi:
− Dạ không sao. Gì chứ.... mấy vụ nà y, cháu quen rồi.
Nói xong, cô xách chiếc túi vải đứng lên, băng mình ra bóng tối. 2 thanh niên vội đuổi theo.
Thì ra bà i đáp cá»§a cô hôm nay là ký túc xá cá»§a cái sinh viên. Chà ! Anh thanh niên nghe giáºn run trong bụng. Tháºt là ....vô lương tâm quá! Sinh viên ngưá»i ta nghèo khổ, còn nỡ lòng trá»™m. Không được, phải tìm cách báo cho bảo vệ. Lại bấm tay nhau, 1 thanh niên lặng lẽ rá»i chá»— nấp.
Nhìn trước, nhìn sau không thấy ai, Minh Äăng bắt đầu bám tay lên song sắt leo và o. Bà n chân thoăn thoắt, cô như thuc lòng từ vị trà trên khung cá»a. Chỉ còn mấy bước nữa thôi là cô xuống đất rồi.
− Ai đó, đứng lại!
Ãnh đèn pin chợt lóe lên, rồi bác bảo vệ cùng 2 gã thanh niên hầm hầm cầm gáºy sắt bước ra. Giáºt mình, Minh Äăng buông tay rÆ¡i té bịch luôn xuống đất. Cùng lúc, ánh Ä‘iện lóe lên sáng lóe 1 vùng.
− Nà y cô kia, nữa đêm leo tưá»ng rà o là m gì chứ? - Quắc mắt, báo bảo vệ quát to.
Chưa kịp trả lá»i, Minh Äăng đã nghe gã thanh niên đứng bên trái cướp lá»i:
− Còn phải há»i, ăn trá»™m là cái chắc.
À! Thì ra là 2 gã lẽo mép nà y! Bây giá» Minh Äăng má»›i nháºn ra 2 gã thanh niên đã cùng ăn cháo vói mình. Giáºn dữ, cô trừng mắt:
− Äồ dư hÆ¡i.
− Cô kia, trả lá»i mau, cô và o đây à am gì? - Bác bảo vệ lại nghiêm giá»ng nhắc.
Minh Äăng vá»™i mỉm cưá»i:
− Cháu vá» trể, bác Ba, bác không nháºn ra cháu sao?
− Cô là ... - Bác Ba ngỠngợ.
Minh Äăng vá»™i rút thẻ sinh viên trong túi áo ra:
− Dạ cháu là Minh Äăng, cháu là sinh viên, bác xem Ä‘i.
Äúng rồi!....Nhìn hình rồi nhìn kỹ mặt cô, bác Ba gáºt đầu rồi thắc mắc:
− Nhưng sao cô vá» trể váºy? Cô biết ni quy cá»§a ký túc xá chứ?
− Dạ, cháu biết...nhưng.... bác thông cảm....ba cháu bị bịnh phải và o bịnh viện. Từ sáng giá»... chuá phải lo lắng cho ba nên....
Minh Äăng nói láo như Ä‘ang trả bà i. Bác bảo vệ gáºt gù:
− Nếu váºy thì và o Ä‘i.
− Dạ cám ơn bác
Nhảy lên vì mừng, Minh Äăng lưá»m 2 gã thanh niên 1 cái dà i rồi má»›i tung chân sáo chạy Ä‘i. Hú vÃa! Thoát nạn rồi!
o O o
Là há»c trò, dù há»c lá»›p 1 hay đã và o đại há»c, ai cÅ©ng mong, cÅ©ng muốn mau đến ngà y chá»§ nháºt, để được nghÄ© ở nhà .
Váºy mà .... vá»›i Minh Äăng thì ngược lại. Cô chẳng thÃch ngà y chá»§ nháºt tà nà o. Äối vá»›i cô đó ngà y dà i nhất trong tuần. Tháºt, không có gì ngán bằng phải và o ra thÆ¡ thẩn, hết đứng rồi nằm trong căn phòng vá»n vẹn 30 mét vuông nà y.
Phòng cá»§a cô nằm ở tầng 1, cạnh cầu thang nên ồn à o lắm. Thêm và o đó, căn phòng cá»§a cô lại chứa cùng 1 lúc 5 cô gái đẹp. Nên....nó lại là trung tâm cho các chà ng dòm ngó. Há» gá»i phòng cá»§a cô là "lâu đà i cá»§a các giai nhân".
Trừ 1 mình cô ra, 4 đứa tụi nó, kể cả Mẫn Nghi, đứa nà o cÅ©ng tá»± hà o, cÅ©ng thÃch cái danh hiệu được gá»i nà y. Ngà y ngà y ra sức lau chùi, quét dá»n căn phòng, tháºm chà hái cả hoa vá» chưng nữa. Chúng cố ý là m cho lâu đà i cá»§a cái giai nhân nổi hẳn lên.
− Ê, tụi bây đứa nà o má»›i chà bà n chải cá»§a tao váºy?
Giá»ng Thu Trang chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghÄ© cá»§a Minh Äăng. Ngẩng đầu lên, không cần nghe bá»n chúng cải nhau cô cÅ©ng biết thá»§ phạm đó là mình. Lúc sáng dáºy sá»›m quá, cô ba chá»›p, ba nháng đã rút nhầm bà n chải cá»§a nó đầy mà .
− Minh Nguyệt, mà y biết gì không?
Vừa xong vụ bà n chải, không để cho tai Minh Äăng được rảnh, Mỹ Huyá»n lại khá»u vai Minh Nguyệt:
− Thì ra Hải CÆ¡ lá»›p Ä‘iện tá» là ngưá»i yêu cá»§a con nhá» Lệ Hằng mà y à !
− Cái gì? Hải Cơ đẹp trai mà yêu con nhỠHằng xấu xà ấy à ? Thiệt là uổng quá!
Thu Trang cướp lá»i Minh Nguyệt.
− Còn nữa nhe, TÃn Äại lá»›p sinh, yêu con Châu Hóa - Mỹ Huyá»n lại tiết l.
− Trá»i đất...- Minh Nguyệt kêu trá»i. - TÃn Äại chắc Ä‘iên rồi. Con nhá» Châu đó máºp thù lu.
Nghe mà phát ứa gan. Minh Äăng ném mạnh quển sách đứng lên bá» ra hà nh lang đứng. Cô không muốn cãi lại chúng trong buổi sáng đẹp trá»i nà y. Ngà y mai có bà i kiểm tra quan trá»ng phải giữ cho đầu óc thanh thản. Cả 1 quyển táºp dầy, sáng giá», cô chỉ há»c được mấy trang thôi.
Tháºt không hiểu, cô tháºt không hiểu sao bá»n tụi nó lúc nà o cÅ©ng đỠcao con trai như váºy. Mở miệng là khen, là xuyết xoa tá»™i nghiệp cho tên nà y tên ná» quen phải mấy đứa con gái chẳng ra gì.
Ừ, thì máºp, thì xấu đó, có sao? Còn hÆ¡n lÅ© con trai vô tÃch sá»±. Vừa tham lam vừa Ãch kỹ, lúc nà o cÅ©ng tá»± cao, tá»± đại cho mình hÆ¡n thiên hạ. HÆ¡n ai thì hÆ¡n. Xin lá»—i nhe! Äám tụi bây không qua nhá» Minh Äăng nà y nổi.
Không tin thì thá» Ä‘i. Xem cai gì các ngưá»i là m được mà Minh Äăng nà y không là m được? Từ đầu tóc, quần áo đến đánh lá»™n. Tháºm chà cả hút sách, rượu chè, cá» bạc. Môn nà o các ngưá»i có là Minh Äăng nà y cÅ©ng có, ngay cái tên Minh Äăng cÅ©ng váºy, cÅ©ng đâu thua gì tên cá»§a con trai.
Từ lúc nà o mình có ý tưởng ăn thua cùng lÅ© con trai ấy. Minh Äăng không nhá»› nữa. Nó như 1 ấn thị đã ăn sâu và o máu thịt cá»§a cô rồi. Cô chỉ mang máng nhá»› qua lá»i mẹ kể. Ngà y xưa, vì ham con trai quá.... ba mẹ đã bắt cô phải giả trai.
Vì phải giả trai từ ngà y lúc má»›i lá»t lòng, nên má»i Ä‘iệu b cá» chỉ cá»§a cô giống hệt 1 thằng con trai váºy. Có ngưá»i thân thưá»ng bồng bế vẫn không phân biệt được. Bản thân cô cÅ©ng thế. CÅ©ng Ä‘inh ninh, mình là 1 thằng con trai chÃnh hiệu.
Cô ghét lÅ© con gái dịu dà ng, quần nà y, áo ná» mè nheo, vòi vÄ©nh mẹ cha đủ thứ. Äến trưá»ng cô chỉ chÆ¡i vá»›i đám con trai. Cùng chúng đánh chõng nhảy rà o, đánh lá»™n.
Mãi đến năm 13 tuổi. Chuyện cô là gái má»›i bại lá»™ ra. Hôm đó... và o giá» lý cô giáo gá»i cô lên trả bà i trước lá»›p. Lúc đứng dáºy, Ä‘i lên bảng, Minh Äăng má»›i hay dưới chổ ngồi mình ướt đẩm. Thằng bạn ngồi kế bên la lá»›n:
− Cô Æ¡i... Minh Äăng nó bị thương rồi, chảy máu quá trá»i.
Cả lá»›p xôn xao bu lại, cô giáo cÅ©ng thất kinh hồn vÃa vá»™i đưa Minh Äăng đến phòng Y tế kiểm tra. Chiếc quần được tut xuống trước đôi mắt kinh hoà ng cá»§a cô y tá và thầy chá»§ nhiệm. Bao lâu nay, há» cá» ngỡ Minh Äăng là con trai chứ?
Tin đồn được lan ra. Minh Äăng nghe xấu hổ vô cùng. Chạy ù vá» nha, đóng chặt cá»a, cô thá» sẽ không Ä‘i há»c nữa, mặc cho mẹ cô năn nÄ© thế nà o.
Cả thầy giáo, cả mẹ, tất cả má»i ngưá»i chẳng 1 ai có thể thuyết phục được Minh Äăng đến lá»›p, chỉ có Mẫn Nghi. Phải, Mẫn Nghi cô bạn nghèo chung xóm đã cùng lá»›n, cùng há»c vá»›i cô má»›i có thể là m cho Minh Äăng Ä‘i há»c lại bằng 1 câu nói vô tình:
− Là m con gái có gì mà xấu chứ? B con trai ngon lém hả.
Có lẽ lúc đó, Mẫn Nghi không hiểu hết nghÄ©a câu mình má»›i nói đâu. Nó chỉ nghe ngưá»i lá»›n nói rồi bắc chước nói lại thôi. Nhưng....không ngá», câu nói vu vÆ¡ đó đã là m Minh Äăng nghÄ© rất nhiá»u. Nó giáºn mẹ vô cùng. Sao lại bắt nó phải giả trai như váºy? B là m con gái rồi mẹ không thương nó nữa hay sao?
Ôm Minh Äăng và o lòng, bà khóc như mưa khi nghe cô há»i. Lắc đầu, bà bảo, dù con có là gái hay trai thì lòng mẹ cÅ©ng váºy thôi. Vẫn yêu thương.
− Thế sao mẹ lại bắt con giả trai?
Äôi mắt xa vá»i. Bà như nghÄ© rất lâu rồi bảo:
− Chuyện dà i dòng sâu xa lắm, con không hiểu được đâu. 1 mai lớn lên mẹ sẽ kể.
Thá»i gian trôi qua, Minh Äăng lá»›n dần lên, cô đã quên lá»i mẹ hứa, nhưng.... cái ý tưởng coi thưá»ng con trai không phai nhạt trong tâm trà cá»§a cô. Cà ng lúc, cà ng khắc sâu hÆ¡n, cô nhá»§ lòng sẽ không bao giá» thua chúng.
Những ngà y đầu đến lá»›p, phải là m 1 đứa con gái dịu dà ng sau 13 năm là m 1 thằng con trai quáºy phá, tháºt khó chịu cho cô. Cả đám con gái thì cứ tròn mắt nhìn mái tóc húi cua cá»§a Minh Äăng trong lúc lÅ© con trai cứ cưá»i mãi chiếc áo đầm cô Ä‘ang mặc. Có đứa táo tợn còn vạch tung cả váy cô lên.
− Minh Äăng, cáºu há»c bà i xong chưa?
Mẫn Nghi vừa từ thư viện trở vá», thấy Minh Äăng đứng trầm tư dá»±a cá»™t, cô lên tiếng há»i.
− Chưa! Tụi nó là m ồn quá.
Gãi mạnh má»› tóc lòa xòa trên trán, Minh Äăng quay ngưá»i lại cau mà y khi nháºn ra trong phòng mình sá»± hiện diện cá»§a mấy gã con trai. Hiểu ý, Mẫn Nghi nhẹ nhún vai:
− Mấy anh năm thứ 3 đó. Há» Ä‘ang theo Ä‘uổi Mỹ Huyá»n vá»›i Minh Nguyệt.
− Và gã kia thì theo cáºu phải không?
Hất hà m vá» 1 gã mặc áo ca rô, Minh Äăng khó chịu cúi đầu, Mân Nghi không đáp. Căn phòng nà y, trừ má»—i Minh Äăng ra, đứa nà o cÅ©ng có ngưá»i theo Ä‘uổi cả.
− Không được xiêu lòng đâu đấy - Minh Äăng đưa 1 ngón tay lên, giá»ng răn Ä‘e - cáºu phải nhá»› ba cá»§a cáºu cá»±c khổ kiếm tiá»n là lo cho cáºu há»c. Không phải để cáºu nhởn nhÆ¡ cặp bồ đâu.
NghÄ© cảnh ba phải vất vả bên chiếc taxi đến tốt mịt má»›i vá», đôi mắt Mẫn Nghi cụp xuống, rưng rưng:
− Tá»› nhá»› mà , váºy thì há»c bà i Ä‘i.
Mỉm cưá»i, Minh Äăng Ä‘áºp nhẹ và o vai bạn rồi ôm cuốn táºp bước Ä‘i, Mẫn Nghi gá»i Ä‘uổi theo.
Không trả lá»i, Minh Äăng chỉ tay lên tà ng phượng cao trước mắt mình rồi chống tay nhảy lên thà nh lan can, cô thoăn thoát chuyển cà nh như 1 chú khỉ con. Chốn yên bình thanh tịnh, há»c bà i lý tưởng cá»§a cô là chạc cây cao đó.
Mỉm cưá»i, nhẹ lắc đầu, Mẫn Nghi toan quay gót trở vá» thư viện. Bà i đã thuá»™c là u là u. Nhưng... để tránh mặt Diệp Bân và để vui lòng bạn, cô quyết tâm há»c lại từ đầu.
− Thưa cô, vui lòng cho tôi há»i phòng nà y có ai tên Minh Äăng không váºy?
Vừa quay lưng, chưa kịp bước Mẫn Nghi chợt nghe bên tai vang lên 1 giá»ng nam trầm. Quay đầu lại, đôi mắt cô mở tròn kinh ngạc, khi nháºn ra ngưá»i vừa cất tiếng há»i mình là 1 thanh niên rất đẹp trai, rất lịch sá»± và cÅ©ng rất lạ. Tay cầm bó hoa, trông anh không giống sinh viên tà nà o.
− Tôi muốn tìm Minh Äăng, cô ấy có ở đây không?
Thấy Mẫn Nghi cứ ngẫn ngưá»i ra, anh mỉm cưá»i há»i lại:
− Dạ có. - Như chợt tỉnh, Mẫn Nghi gáºt đầu nhanh.
Chà nh thanh niên mừng rở:
− á»’ may quá! Cô ấy đâu rồi? Tôi phải tìm từ sáng đến giá», Ä‘i rã cả cáºp chân nà y đấy.
Nhìn giá»t mồ hôi rịn ra khắp thái dương anh, Mẫn Nghi biết anh không nói dối. Thưá»ng tình, cô hướng mắt lên tà ng phượng gá»i to:
− Minh Äăng, cáºu có khách đến tìm.
− Ai váºy? - Äầu Minh Äăng xuất hiện sau tà ng lá ráºm.
Chà ng trai vui vẽ:
− Là tôi đây! Cô có nháºn ra tôi không?
− Anh là ..... - Minh Äăng ngá» ngợ rồi vụt sa sầm. - mò đến táºn đây, anh còn muốn gì?
− Tôi không muốn gì, chỉ tháºt lòng xin lá»—i cô thôi. Minh Äăng, cô nháºn chứ?
Vừa nói, chà ng vừa đưa cao bó hoa trong tay mình lên vẫy vẫy. Minh Äăng cưá»i khì 1 tiếng:
− Chỉ 1 bó hoa e không đủ thà nh tâm, tháºt ý lắm đâu.
− Thế... cái gì nữa mới đủ chứ?
Chà ng như bị bất ngá», Minh Äăng nói ngay không suy nghÄ©:
− Leo lên đây, tặng bó hoa đó cho tôi rồi nói 1 lá»i xin lá»—i.
Quá đáng đấy! Anh nhủ thầm trong dạ nhưng nghĩ đến lỗi của mình, anh dằn lòng. Ai bảo đêm qua anh nông nỗi quá, chưa gì đã nghi cô ta là ăn trộm. Ừ, leo thì leo, để cô ta tưởng mình là hạng nhát gan sợ chết.
NghÄ© rồi, mặc kệ xung quanh mình giỠđã xuất hiện khá đông ngưá»i hiếu kỳ. Anh chống tay nhảy phóc lên bá» lan can. Ngáºm bó hoa và o miệng, anh tháºn trá»ng trèo lên chạc cây. Minh Äăng Ä‘ang ngồi chéo chân. Cưá»i cợt, cô như mỉa mai bước chân anh quá vụng vá». Mà không vụng vá» sao được? Sinh trưởng ở thị thà nh, anh có bao giá» trèo cao như váºy. Thế nà y cÅ©ng khá lắm rồi.
− Xin lỗi cô vì chuyện hiểu lầm.
Cháºt váºt mải, cuối cùng anh cÅ©ng bò được đến trước mặt Minh Äăng. 1 tay ôm cứng chạc cây, tay kia trao bó hoa cho cô.
− Thấy anh có lòng, tôi nể tình tha cho váºy. Lần sau nhá»› đừng như váºy nữa nhé? Coi chừng ăn đấm có ngà y.
Vá»›i giá»ng Ä‘iệu 1 kẻ bá» trên, Minh Äăng kênh mặt nói. Bà n tay vá»›i lấy bó hoa, cô đưa mắt nhìn qua 1 cái rồi ném thẳng luôn xuống đất trong tiếng ồ lên bất bình cá»§a má»i ngưá»i.
− Minh Äăng mất lịch sá»± vừa thôi nhé!
Bá»… mặt trước nhiá»u giai nhân, chà ng trai đổ quạu.
− Thế nà o là mất lịch sá»±? - Nghiêng đầu, Minh Äăng như không hiểu.
Chà ng trai còn nỗi nóng lên:
− Là như váºy đó? Tại sao cô lại ném bó hoa cá»§a tôi Ä‘i? Cô có biết là tôi đã mua nó như thế nà o không?
− À! Thì ra anh tiếc bó hoa - như vở lẽ, Minh Äăng gáºt gù - mắc như váºy, anh mua là m gì rồi tiếc?
− Tôi không tiếc, tôi chỉ muốn nói thái độ cá»§a cô. Cô tháºt chẳng tôn trá»ng tôi 1 chút nà o.
− Tại sao tôi phải tôn trá»ng anh? - Minh Äăng chẳng để ý đến vẻ mặt ngưá»i đối diện - 1 ngưá»i đã dám đặt Ä‘iá»u, vu khống tôi là ăn trá»™m chứ?
− Tôi đã xin lỗi vì sự sai lầm ấy.
Quên mất mình Ä‘ang ngồi lÆ¡ lá»ng trên chạc cây cao, chà ng trai chém mạnh tay và o không khÃ. Bất ngá» bị mất thăng bằng, anh phải chụp mạnh và o thân cây má»›i ngồi ngay lại được. Là m đám đông đồng tinh anh cÅ©ng phải báºt cưá»i lên 1 tiếng.
− Váºy thì, hà nh Ä‘ng cá»§a tôi chẳng mắc má»› gì anh - 2 chân Ä‘ang Ä‘ong đưa trong không khÃ, Minh Äăng như cố tình chá»c tức.
− Tại sao không mắc mớ? Bó hoa đó là của tôi tặng cô mà ? - Quyết không thua, anh cải lý.
− Äúng váºy, bó hoa đó anh đã tặng tôi, tất nhiên nó là cá»§a tôi rồi. Tại sao anh lại tức khi tôi ném bó hoa cá»§a tôi Ä‘i chứ? - Minh Äăng Ä‘ong đưa đôi chân cà ng lúc cà ng mạnh hÆ¡n.
Thiệt đúng là ngang, ba là ng không nói lại. Biết chẳng bắt bẻ cô, chà ng trai đà nh phải rút lui.
− Chẳng hÆ¡i đâu mà nói vá»›i cô. Äồ ngang ngược, vô văn hóa.
Máu nóng dồn lên mặt, Minh Äăng nghe tức nghẹn ngưá»i. Xưa nay, cô vốn ghét ai bảo mình vô văn hóa. Nếu không sợ bị trưá»ng ká»· luáºt Ä‘uổi khá»i ký túc xá vá» ti là m mất tráºt tá»± cô đã đánh hắn vỡ mặt rồi. Nhưng không sao, vẫn còn cách trả đủa mà .
Mắng được mấy câu hả giáºn, chà ng thanh niên tháºn trá»ng trở ngược xuống, chầm cháºm bò và o hà nh lang trước nhiá»u cặp mắt giai nhân Ä‘ang mở tròn mắt nhìn mình thán phục. Hẳn mấy cô Ä‘ang trầm trồ tá»± bảo lòng: ngưá»i đâu mà đẹp thế?
Không phải tá»± cao, sá»± tháºt là như thế, anh tá»± biết mình rất đẹp trai, rất hà o tÃnh và cÅ©ng rất đà o hoa. Nên.....cô nà o vô phước gặp anh.....ắt sẽ phải khổ thôi. Ôi!...Äang miên man nghÄ© anh bá»—ng giáºt nảy ngược lên, suýt tà đã rÆ¡i bịch từ trên cây xuống đất.
Gì thế nà y? Äng đất chăng? Tỉnh thần ôm chặt chạc cây. Anh má»›i hay cà nh cây mình Ä‘ang ngồi rung lên dữ dá»™i. Và ... kẻ đã là m cho cà nh cây phải rung lên.... không ai ngoà i cô gái đáng ghét Minh Äăng. Cô Ä‘ang dùng hết sức mình nhún nhảy trên cây, cố tình hất anh xuống đất.
Cà nh phượng má»ng manh đã phải chứa 2 ngưá»i nay rung lên như váºy, chắc gãy mất thôi mắt những kẽ hiếu kỳ ánh lên niá»m lo sợ. Dưá»ng như hỠđã nghe trong gió tiếng cây lắc rắc rồi.
Và ... chà ng trai ti nghiệp kia cÅ©ng thế, quýnh lên nghe tiếng cây gãy, chà ng co chân nhảy đại xuống hà nh lang trong tiếng hét hãi hùng cá»§a những cô yếu tim, nhá» bóng vÃa.
− Anh......anh có sao không?
1 bà n tay lay nhẹ và o ngưá»i, chà ng trai dần hoà n hồi lại. Vừa nháºn ra mình được an toà n, chà ng đã thấy bụng mình thót mạnh rồi. Bao nhiêu thứ được ăn và o bụng sáng nay, bị nôn hết ra ngoà i.
− Bá» cái táºt xen và o chuyện ngưá»i khác Ä‘i nghe.
Gá»n gà ng nhảy phóc từ cà nh cây xuống cạnh chà ng trai, Minh Äăng cất giá»ng bá» trên. Buông 1 tiếng cưá»i thoả mản. Cô nhún chân Ä‘i vi và o phòng. Lòng vui như mỡ hi, cứ tưởng thù nà y ngà n năm không trả được.
− Anh thông cảm đừng giáºn nó nghe!
Ãy náy vá»›i những hà nh Ä‘ng cá»§a Minh Äăng, Mẫn Nghi rút chai dầu ra thoa lên thái dương chà ng trai rồi êm giá»ng bảo:
− TÃnh nó xưa nay vốn váºy. ThÃch chá»c phá chứ chẳng ác tâm đâu.
Mùi dầu tháºt dá»… chịu, ngẫng đầu lên anh kịp nghe giá»ng Minh Nguyệt cà u nhà u:
− Äúng là bốn sáu chẳng sai. Ngưá»i ta đã tặng hoa xin lá»—i còn là m cao nữa. Thiệt kỳ cục chẳng ai bằng.
Kỳ cục....chợt cảm thất buồn cưá»i cho cách nói cá»§a cô sinh vien nhá», chà ng trai đưa tay lên quẹt mÅ©i nghÄ© thầm. Tại Minh Äăng và mấy cô chưa biết đấy thôi. Tá» Khiêm nà y xưa nay cÅ©ng vốn mang danh kỳ cục đấy. Chưa chắc đã thua cô 4.6 cá»§a các ngưá»i. Mà tại sao lại Minh Äăng là 4. 6 chứ? Chỉ biết là ... khó bá» qua.. được cho cô gái mang danh kì cục ấy.
o O o
Cái nắng giữa trưa cá»§a tiết tháng 4 tháºt là khá»§ng khiếp. Thiêu trụi cá» cây, nắng như muốn luá»™c chÃn tất cả những gì mà nó nhìn thấy váºy.
Không 1 ai dám ra đưá»ng là m mồi cho nắng và o giá» nay. Trừ những trưá»ng hợp tháºt là ..... bất đắc dÄ©. Trên con đưá»ng hầm háºp nóng, vắng hẳn khách bá»™ hà nh, chỉ có những đám bụi bc cao quanh rà o rà o và o các ô cá»§a kÃnh.
Trên bên xe honda ôm cÅ©ng váºy, ngoại trừ 1 Minh Äăng và chiếc Honda 67 bám đầy đất Ä‘á», chẳng còn ai. Giá» nà y các đồng nghiệp cá»§a cô đã tranh thá»§ vá» nhà , kẻ ăn cÆ¡m, kẻ tìm giấc ngÅ© vi và ng sau hÆ¡n nữa ngà y phÆ¡i lưng cho náng táp .
"VỠđi, giỠnà y không có khách đâu đừng đợi uổng công" Bác Tư thương tình bảo khi thấy cô cứ ngồi lì trên bãi.
Dạ 1 tiếng cho bác vui lòng rồi cứ ngồi yên. Chẳng phải Minh Äăng không tin lá»i bác nói, mà vì muốn cầu may. Biết đâu sẽ có vị khách vi và ng nà o đó, vì 1 sá»± cố bất khả kháng nà o cần đến sá»± giúp đở cá»§a cô. Buổi trưa Ãt xe tha hồ cho cô ăn mắc, gỡ gạc phần nà o trên thuê xe.
Sáng giá» chẳng hiểu vì mắc phong long gì mà ế qua trá»i, không chạy được cuốc nà o. 1 giá» phải trả xe vá» lá»›p, coi như cô lá»— trắng 10 ngà n. Khôn g! Cô không cam lòng như váºy.
Äói bụng quá, Minh Äăng vẫy tay gá»i mua 1 ổ bánh mì không, gặm đỡ. Trá»i nắng, miệng bánh mì khô khốc trong cổ há»ng nuốt chẳng trôi, nhưng cô ráng nhét và o. Phải giá» gìn sức khoẻ, không thì quị mất.
Mẹ chẳng biết cô vừa Ä‘i há»c, phải vừa Ä‘i là m như thế nà y đâu. Vì nếu biết, bà chẳng bao giỠđồng ý. Bà sẽ cố thức khuya thêm chút nữa, may thêm và i cái áo để đủ tiá»n gởi cho con. Tâm nguyện cá»§a bà .... chỉ muốn cô chú tâm và o việc há»c. Há»c tháºt giá»i và tạo thà nh sá»± nghiệp cho bà thấy. Niá»m an á»§i lá»›n lao duy nhất cá»§a bà là được thấy cô thà nh đạt.
Minh Äăng không hiểu sao mẹ lại chú trá»ng đến thà nh công cá»§a mình nhiá»u như thế. Ngà y xưa cÅ©ng váºy, cá»±c khổ bao nhiêu bà cÅ©ng chịu cam lòng. Bà già nh hết công việc nhà để con chú tâm và o việc há»c. Äôi mắt bà cứ sáng lên, hạnh phúc má»—i khi thấy con Ä‘em phần thưởng vá» nhà .
Nhá» gen cha, hay gen mẹ? Minh Äăng không biết, cô chỉ biết mình thông mình lắm. Há»c 1 hiểu 10, chẳng cần phải há»c bà i, toán khó bao nhiêu cô cÅ©ng giải 1 cách dá»… dà ng. 3 lần chiếm giải nhất cuá»™c thi toán cá»§a tỉnh. Cô đúng là niá»m tá»± hà o cá»§a trưá»ng, cá»§a mẹ.
Má»—i tháng phải gởi con 300 ngà n, Minh Äăng đã biết mẹ đã hết sức mình rồi. Nên má»—i lần đến tháng đến bưu Ä‘iện nháºn tiá»n, mắt cô lại rưng rưng thương mẹ.
Năm nay mẹ đã ngoà i 50 mấy tuổi rồi, vẫn phải còng lưng vá từng mang áo, mạng từng cái quần rách cho ngưá»i. Mẹ là thợ may, nhưng vì kiểu may đồ đã cÅ©, đã xưa, nên Ãt ngưá»i đêm đồ cho mẹ may lắm. Äồng tiá»n mẹ kiếm được tháºt vất vả vô cùng.
300 ngà n, số tiá»n lá»›n cá»§a mẹ chỉ đủ nuôi cô ăn uống và gởi xe thôi. Muốn há»c thêm vi tÃnh, anh văn....để bằng bạn bè, cô phải tá»± kiá»m tiá»n.
Minh Äăng đã kiếm tiá»n bằng nhiá»u cách, đủ nghá», từ tÃp thị, giao hà ng, dạy kèm cho trẻ...tháºm chà cả chạy xe ôm cô cÅ©ng chẳng từ. Ngoà i bản thân ra cô còn phải lo cho Mẫn Nghi nữa. Hoà n cảnh nó cÅ©ng giống như cô, nghèo khổ.
Hoà n cảnh giống nhưng tÃnh cách cá»§a Mẫn Nghi lại trái ngược cô. Nó chẳng biết tá»± láºp, biết lo cho bản thân 1 chút nà o. Hở tà là mắc cở, là xấu hổ. Dạy kèm trẻ em còn chưa được, đừng nói gì phải lăn lóc ngoà i Ä‘á»i lam lÅ© như cô để kiếm tiá»n.
Biết pháºn mình, Mẫn Nghi chẳng tham lam. Äáºu đại há»c Bách Khoa, bao ngưá»i mong không được, váºy mà nó lại đòi bỠở nhà bán xe nước mÃa. Minh Äăng phải năn nỉ hết lá»i, nói má»›i chịu Ä‘i há»c đó.
Ngoà i là đứa bạn thân, Mẫn Nghi còn là ân nhân cứu mạng cá»§a cô nữa. Hồi đó, lúc còn nhá», nó đã vì cứu cô mà bị Ä‘iện giáºt tuá»ng chết rồi.
Thá»i gian trôi, Mẫn Nghi và ba cá»§a nó đã không còn nhá»› chuyện cÅ©, nhưng Minh Äăng thì không sao quên được. Nhá»§ lòng, cô hứa sẽ trả Æ¡n cho bạn dù bạn chẳng đòi.
Bốp!
Mãi nghÄ© miên man, Minh Äăng không hay mảnh giấy gói bánh mì bị mình vo tròn quăng mạnh vá» phÃa trước, đã Ä‘áºp trúng đầu 1 vị khách tình cá» bước ngang qua. Äến khi nghe ông ta ui da 1 tiếng, cô má»›i giáºt mình ngẫng dáºy.
− Dạ... con không cố ý, con lỡ tay, xin lỗi chú!
Biết lá»—i mình vô ý, Minh Äăng vi hốt hoảng cúi đầu.
− Hứ!... như Ä‘ang vi ra đưá»ng nôn nóng ngó đồng hồ.
Ông ta đón taxi! Nhìn Ä‘iệu bá»™ sang trá»ng cá»§a vị khách, Minh Äăng biết ông ta chẳng Ä‘á»i nà o ngó tá»›i chiếc 67 cà tà ng, cÅ© rÃch cá»§a mình. Và ... cô cÅ©ng chẳng thèm tốn công má»i ông đâu. Xưa nay, cô vốn ghét bá»n nhà già u, á»· có tiá»n là m giá»ng ta đây hách dịch.
Nhưng giá» trả xe sắp đến rồi. Äà nh phải lá»— vốn váºy sao? Thôi thì..... bấm bụng má»i đại ông ta 1 tiếng, biết đâu.... gỡ vốn...xem ông ta nôn nóng quá, mà taxi thì.... chẳng biết bao giá» má»›i xuất hiện.
− Chú à ! Chú vỠđâu?
NghÄ© xong, Minh Äăng ra xe lại gần ông:
− Lên xe cháu chở cho. Không ăn mắc đâu mà sợ.
− Cô chạy xe ôm? - như bị bất ngá», ông tròn đôi mắt nhìn cô.
Minh Äăng nhẹ gáºt đầu:
− Vâng đúng váºy.
− Con gái mà chạy xe ôm? Tháºt là không tin ná»—i. - lại 1 cái nhìn lạ lẫm.
Minh Äăng nghe nổi nóng lên:
− Sao không tin ná»—i? Bá»™ con gái rồi chạy xe ôm há»ng được sao?
− ÄÆ°á»£c...nhưng mà .... cô chạy có chắc ăn không? - Gáºt đầu, ông tá» vẻ nghi ngá»,
Minh Äăng mỉm cưá»i:
− Sao lại không? Ông cứ ngồi thỠ1 lần đi, ông muốn vỠđâu?
− Cho tôi vỠcông ty và ng bạc đá quý Kim Thà nh.
Gấp quá, ông đà nh phải lên ngồi cho cô chở. Nhưng... chưa an tâm lắm, ông dặn:
− Chạy từ từ thôi đó.
Biết rồi! Minh Äăng bá»±c dá»c trong lòng. Rõ ông quý mạng ông còn tôi thà mạng mình chắc. Giầu quá rồi sợ chết bá» cá»§a đây mà . ÄÆ°á»£c, đã sợ, đây cho biết thế nà o là sợ.
NghÄ© xong, Minh Äăng mỉm 1 nụ cưá»i tinh quái rồi bất thần rồ ga lao vút ra đưá»ng. Ngưá»i đà n ông bị mất đà , chá»›i vá»›i phải chụp mạng xương vai cô. Suýt tý đã bị trá»›n xe quăng mạnh xuống đưá»ng.
− Trá»i đất, tôi đã dặn rồi, sao cô chạy gì kỳ cục váºy?
1 phút sau, hoà n hồn lại, ông cằn nhằn:
− Dừng lại, tôi không muốn đi xe cô nữa.
− Äừng giởn chú Hai, sáng giá» nhá» nà y chưa chạy được cuốn nà o đó.
Sợ vut mất mối ngon, Minh Äăng vá» giả giá»ng du côn đối phó:
− Giá»i thì nhảy xuống Ä‘i, nhá» nà y chỉ dừng lại khi đến chổ thôi.
− á»i, ối!....
Lại 1 cú quanh vô ý, ngưá»i đà n ông la lá»›n:
− Dừng lại Ä‘i thôi, bao nhiêu tôi cÅ©ng trả cô. Äừng là m váºy, tôi bị bệnh tim không chịu ná»—i đâu.
Liếc mắt và o khÃnh chiếu háºu, thấy sắc mặt ông trắng bệch, xanh lè kinh hãi, Minh Äăng thoáng hối háºn trong lòng, cô hạ giá»ng:
− Chú bệnh tim tháºt hả?
− Tháºt mà .
Ông thở hổn hển:
− Tôi không chịu nổi kiểu chạy xe chết ngưá»i cá»§a cô đâu.
− Xin lá»—i chú, cháu sẽ chạy cẩn tháºn - Minh Äăng hạ tốc độ xe - như váºy... chú chịu ná»—i không?
− Tà m tạm. - Ngưá»i đà n ông rút khăn lau mồ hôi trán.
Minh Äăng lại nói:
− Tại hồi nãy chú không nói rõ, chú cứ tưởng chú á»· có tiá»n, hách dịch sai khiến cháu, cháu má»›i chạy bá» ghét thôi. Chứ bình thưá»ng....
Ngừng 1 chút, Minh Äăng mỉm cưá»i bẽn lẽn:
− Cháu chạy đà ng hoà ng lắm.
− Váºy à !
Lá»i thú nháºn cá»§a cô đã là m không khà cởi mở hÆ¡n. Ngưá»i đà n ông vui vẻ:
− Cháu ghét mấy ngưá»i già u lắm à ?
− CÅ©ng tùy thôi, mà chú Æ¡i, chú có già u không váºy?
Mỉm cưá»i, ngưá»i đà n ông không đáp. Mà đáp sao bây giở chẳng lẽ tá»± xưng mình là tổng giám đốc táºp Ä‘oà n và ng bạc đá quà Kim Thà nh, tên tuổi lẫy lừng, hiện Ä‘ang là 1 trong 10 tỉ phú già u nhất hiện nay
Không khéo cô bé lại quăng mình xuống đất. Hoặc không quăng thì cũng trỠmôi bảo mình nói láo. Tổng giám đốc gì mà đi xe ôm chứ.
Má»i chuyện cÅ©ng tại gã tà i xế chết ôn kia. Xe c chuẩn bị thế nà o lại há»ng giữa chừng. Báo hại ông phải ra đưá»ng đón taxi.
Lúc nãy, nó biết lá»—i, toan gá»i Ä‘iện vá» công ty gá»i xe khác ra đón, nhưng ông gạt phắt Ä‘i. Äoạn đưá»ng từ công ty đến đây xa hÆ¡n Ä‘oạn đưá»ng ông đến Ä‘iểm hẹn rất nhiá»u. Äợi hắn đánh được xe đến nÆ¡i, e khách đã vá» mất tiêu.
Ai ngá», taxi lại khó đón như váºy, 1 lát kể lại, bảo mình đã Ä‘i xe ôm cá»§a 1 đứa con gái, chắc chẳng ai chịu tin đâu.
− Chú à , sao chú không nói váºy? Chú có già u không?
Minh Äăng lên tiếng nhắc, sá»±c tỉnh, ông Thà nh nhẹ mỉm cưá»i:
− Không già u cá»§ng không nghèo. Thế còn cháu, già u hay nghèo váºy?
− Không cần há»i chú cÅ©ng biết rồi, cháu nghèo rá»›t mồng tÆ¡i. - Minh Äăng cưá»i giòn.
− Cháu thÃch chạy xe ôm lắm hả?
Ông lại há»i, và Minh Äăng lại cưá»i giòn:
− Chẳng thÃch 1 chút nà o.
− Thế cháu thÃch nghá» nà o?
− Chẳng thÃch nghá» nà o, chỉ thÃch tiá»n thôi.
Chạy luôn chiếc 67 lên báºc thá»m, Minh Äăng cho xe ngừng lại im ru.
− Nên bây giá», xin chú vui lòng trả tiá»n xe.
− ÄÆ°á»£c lắm!
Bây giá», ông má»›i có dịp nhìn kỹ mặt Minh Äăng. 1 gương mặt đẹp nhưng sạm Ä‘en vì nắng gió. Lòng chợt chạnh 1 niá»m thương cảm. Ông tháºt muốn giúp cho cô nhưng không được, trong công ty ông Robinson Ä‘ang nóng lòng gá»i ông rồi. Thở ra 1 cái, ông chỉ có thể rút vi 2 tá» 50 ngà n đặt xuống tay cô, ân cần nói:
− Ta trả cho cháu.
− Ôi, sao nhiá»u váºy?
Minh Äăng rụt tay vá», nhưng không kịp, ông đã bước vi Ä‘i rồi Minh Äăng vẫn chưa nhìn kỹ mặt ông, cô chỉ có thể ngẩn đầu lên nhìn chăm chú và o bảng hiệu công ty. NÆ¡i có viên kim cương được kết bằng đèn Ä‘iện tá», biểu tượng cá»§a Kim Thà nh Ä‘ang nhấp nháy. Lòng bổng nghe rung động khác thưá»ng