Hắc y thiếu niên nọ nghe thấy thanh âm của Tây Môn tiên sinh nói chuyện và Tiếu lão đầu giống nhau như đúc, mặt mày biến sắc kêu lên:
- Các ngươi rốt cục là ai? Sao tiếng nói lại giống lão già kia như đúc vậy? Cho dù là thân huynh đệ thì khẩu âm cũng không thể giống nhau đến thế! Kì quái, thật là kì quái!
Tây Môn tiên sinh còn chưa mở miệng thì đã thấy Phương Kiếm Minh nháy mắt, lúc này hắn đang hóa trang thành bộ dạng Tiếu lão đầu nghe vậy buồn cười nói:
- Con vật này là sủng vật của ta, các ngươi muốn bắt nó sao?
Thiếu niên nọ hai tròng mắt đảo tròn, thần thái kiêu ngạo lớn tiếng đáp:
- Lão gia, ta nhìn trúng con sủng vật của ngươi, ngươi nói đi, ngươi cần bao nhiêu tiền ta cũng có thể trả.
Phương Kiếm Minh thấy hắn vẫn không chịu từ bỏ ý định bắt giữ Kì lân thử, lại liên tưởng tới Long nha đầu bất thường kia liền trợn mắt cười lạnh nói:
- Ta không bán, ngươi mau cút đi!
Hắc y thiếu niên nhìn lại thì thấy giữa bãi cỏ năm đại hán nọ vẫn đang tung hoành, đại đao như cuồng phong bão tố; Tiếu lão dưới sự vây công của năm người có vẻ rất chật vật, liên tục bước loạn, quyền không ra quyền cước không ra cước. Những quyền cước này đánh ra kình phong cũng không kém, nhưng cũng chỉ làm đình trệ thân thể của mấy người kia một chút chứ không có mấy tác dụng. Hắc y thiếu niên thấy thế liền yên tâm ha hả cười nói:
- Nhìn xem, Hắc y võ sĩ của Phi Ưng bảo chúng ta võ công cao cường, huynh đệ của ngươi lại quá yếu ớt. Lão gia hỏa, bổn thiếu gia khuyên ngươi nên thức thời một chút, đừng có đắc tội với Phi Ưng bảo chúng ta. Nếu không, chờ bọn hắn xử lý xong lão già kia thì ngay cả hai người các ngươi cũng không thoát được đâu!
Phương Kiếm Minh mỉm cười đang định ra tay giáo huấn hắn một chút, mở mắt cho tên không biết trời cao đất rộng này. Hắn quan sát thấy thân thủ của tên Thiếu bảo chủ Phi Ưng bảo này cũng chẳng đáng để ý, với thân thủ của hắn trong vòng ba mươi chiêu có thể bắt sống được hắn. Đang định ra tay thì đã nghe Tiếu lão đầu cười lớn:
- Ha ha, đao pháp thật là lợi hại, suýt nữa thì lấy được cái mạng nhỏ của lão phu. Các ngươi đã mời ta nếm đao thì ta cũng mời các ngươi nếm quyền vậy. Quyền của ta không giống quyền pháp bình thường mà là “Tiếu Quyền”!
Chỉ thấy thân hình Tiếu lão tung lên lộn nhẹ một vòng. Tiếu lão ngửa mặt cười lớn mấy tiếng rồi đột nhiên chuyển thân, tốc độ thân pháp được đề thăng đến cực điểm không ngừng xoay tròn trước người năm hắc y võ sĩ. Năm hắc y võ sĩ này múa tít đại đao, đao phong xé gió rít lên chói tai, chỉ cần nhìn cũng biết năm người này đã dùng toàn lực. Thế nhưng cả năm người đều có cảm giác lực bất tòng tâm, ngay cả chéo áo của đối phương cũng không chạm tới được. Trước mắt chỉ thấy một thân ảnh nhoáng lên, trong một sát na đã bị trúng ba quyền, kì lạ là ba quyền này lại rất nhẹ, tựa như đang cù léc bọn họ vậy. Vừa nghĩ đến chuyện cù léc đột nhiên cảm thấy trên người nổi lên một cơn ngứa ngáy, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng lan tràn lên đại não; cả năm người còn chưa kịp liếc mắt nhìn xem đối phương ở đâu đã đồng loạt buông đại đao ôm lấy bụng cười ha hả như điên như dại.
Phương Kiếm Minh và hắc y thiếu niên thấy năm đại hán đồng loạt buông đao ôm bụng cười lăn lộn đều cảm thấy cực kì kinh hãi. Hắc y thiếu niên vội vàng lao tới kéo một người định hỏi, nào ngờ người đó hất tay hắn ra rồi lại ôm bụng cười điên cuồng. Thấy thế hắc y thiếu niên giận dữ quát lên:
- Nhất Hào, các ngươi đang làm cái gì vậy? Không được cười nữa, mau đứng lên cho ta!
Nhưng năm đại hán vẫn y như cũ, ôm bụng gập người xuống mà cười, tiếng cười này truyền vào tai hắc y thiếu niên lại khiến hắn có cảm giác như bọn họ đang chế nhạo hắn vậy. Phương Kiếm Minh thấy Tiếu Quyền của Tiếu lão lại cổ quái như vậy liền lại gần nhỏ giọng hỏi:
- Tiếu lão, đây là Tiếu Quyền của người sao?
Tiếu lão cười cười đáp:
- Đúng vậy, đây chính là bản lãnh giữ nhà của ta. Tiếu Quyền này đã nhiều năm không dùng đến, hôm nay sử ra lại thấy sút giảm không ít, nếu không bọn chúng đều đã lăn lộn trên mặt đất cả rồi!
Hắc y thiếu niên quay lại chỉ tay vào Tiếu lão cả giận quát:
- Lão gia hỏa nha ngươi sử dụng yêu pháp gì vậy, thế nào lại khiến bọn họ cười cuồng dại như vậy. Mau giải khai cho bọn chúng, nếu không Phi Ưng bảo ta quyết không để yên cho ngươi đâu!
Tiếu lão đầu cười cười nói:
- Bọn họ trúng phải Tiếu Quyền của ta, không phải là yêu pháp. Thật ra ngươi nói là yêu pháp cũng không sai, một bộ quyền pháp này của lão phu đến giờ vẫn chưa có người nào phá giải được, nói nó là yêu pháp cũng không quá đáng. Hắc hắc, Phi Ưng bảo có thể dọa được người khác chứ không dọa được lão phu đâu.
Hắc y thiếu niên biến sắc hỏi:
- Lão già này, rốt cuộc ngươi là ai?
Tiếu lão đầu cười đáp:
- Về hỏi cha ngươi đi, hắn biết ta đó. Nói với hắn là Tiếu Bát Gia đợi hắn đã hơn năm mươi năm rồi, nếu hắn còn không chịu tới tỷ thí thì chỉ sợ sau này không còn cơ hội nữa đâu!
Hắc y thiếu niên tái mặt nhắc lại:
- Ngươi nói ngươi kêu là Tiếu Bát Gia?
Tiếu lão đầu lại cười bảo:
- Đó là danh hiệu thời trẻ của ta, bây giờ người ta gọi lão phu là Tiếu lão đầu. Ngươi về nói với cha ngươi nếu hắn không dám tới tìm ta thì chấp nhận võ kĩ của sư phụ hắn không bằng người đi.
Hắc y thiếu niên cảm thấy lời này cực kì kì quái nhưng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi chỉ vào năm hắc y võ sĩ đang ôm bụng cười hỏi:
- Bọn họ phải làm sao bây giờ? Ta không thể cứ thế mà mang chúng về được.
Tiếu lão đầu cười lớn vài tiếng, đánh ra một phách không chưởng, chưởng phong vừa lướt qua năm người đã đồng loạt ngưng cười, mặt mũi đỏ bừng. Một tên mở miệng:
- Thiếu gia, chúng ta…
Hắc y thiếu niên hừ lạnh nói:
- Đừng nói nữa, năm người các ngươi đúng là đồ phế vật, có một lão già cũng đánh không lại. Đi, theo ta trở về!
Nói rồi dẫn theo năm hắc y võ sĩ rời đi.
Ba người bọn Phương Kiếm Minh cũng không cản trở, nhìn bọn chúng cúp đuôi rời đi Tây Môn tiên sinh cười ha hả nói:
- Tiếu lão nhi, Tiếu Quyền của ngươi quả thật uy lực bất phàm! Năm hắc y võ sĩ của Phi Ưng bảo này cũng không phải là kẻ tầm thường, vậy mà ngươi một chiêu lại có thể đánh trúng, lợi hại, lợi hại!
Tiếu lão đầu cười hắc hắc nói:
- Làm sao bằng Thiên Sư công của ngươi, Tiếu Quyền của ta làm sao bì được, chỉ là một chút tài mọn mà thôi!
Phương Kiếm Minh nghe ngữ khí của ông ta có vẻ khiêm nhường vội vàng lên tiếng:
- Tiếu tiền bối, Tiếu Quyền của người đúng là Võ lâm nhất tuyệt. Con kiến thức nông cạn khôgn biết trên đời còn một môn quyền pháp thần kì như vậy! Xấu hổ, xấu hổ.
Tây Môn tiên sinh nghe vậy liền cười nói:
- Minh nhi, người có thể biết Tiếu Quyền của Tiếu lão nhi trên đời này cũng không nhiều lắm, ngươi lại là một trong số đó cũng đã là vinh hạnh rồi. Bất quá trên đời này tuyệt học thật sự rất nhiều, tề danh với nó có thể tính tới Thiếu Lâm thất tuyệt của các ngươi, ngoài ra còn có Tứ đại thánh thư, Tứ đại tà thư. Những bảo điển võ học này người trong giang hồ há có ai lại không biết, nhưng lại có một số tuyệt kĩ vô danh không ai biết mịt mờ tựa như sương khói. Sau này ngươi một mình hành tẩu giang hồ ngàn vạn lần phải cẩn thận, không được vọng đại mà chuốc họa vào thân!
Phương Kiếm Minh vội vàng vâng dạ:
- Lời dạy của Tây Môn sư phụ Minh nhi nhất định ghi tạc trong tâm khảm.
Bọn họ vừa cười nói vừa quay về phá miếu. Phương Kiếm Minh và Tây Môn tiên sinh sau khi khôi phục lại dung mạo lại nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc của thiếu bảo chủ Phi Ưng bảo mà cảm thấy buồn cười.
Đêm nay Phương Kiếm Minh nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, đầu óc khôgn sao ngừng nghĩ về Tiếu Quyền của Tiếu lão lúc nãy. Khi thấy uy lực của Tiếu Quyền hắn rất kinh ngạc, chẳng hiểu huyền cơ bên trong là thế nào. Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được hắn liền ngồi dậy đưa cho Kì lân thử một miếng thịt rồi xách Thiền đao lặng lẽ chạy ra sau núi. Hắn tìm một nơi rộng rãi, ngồi xuống đem Thiền đao cắm xuốgn trước người, hai mắt khép lại, tâm thần quy nhất, khi đã lâm vào trạng thái này thì trong vòng một dặm không có một động tĩnh nào có thể qua được đôi tai của hắn.
Lúc này đã là cuối thu đầu đông khiến cho không khí buổi tối có chút lạnh lẽo, gió thu thổi dọc theo các khe núi rít lên tựa như dã thú đang gào thét vậy, một luồng gió nhẹ thổi qua làm mấy sợi tóc mai bên tai Phương Kiếm Minh bay loạn lên. Trời đêm nay tối đen như mực, không có ánh trăng, chỉ có vài ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời…
Sau khi khoanh chân đả tọa, Phương Kiếm Minh nhanh chóng tiến vào cảnh giới tâm thần hợp nhất, lập tức thôi động nội gia chân lực của Thiếu Lâm tự, sau đó lại dẫn động chân lực của Thiền đao. Hai đạo chân lực một đen một trắng chậm rãi vận hành trong cơ thể hắn, không lâu sau thì hai đạo chân lực này nhanh chóng hợp nhất tạo thành một đạo chân lực màu xám rất lớn. Đối với loại chân lực này Phương Kiếm Minh cũng không hiểu được, từ trước tới nay hắn động thủ so chiêu với người vẫn chỉ đơn thuần là dùng nội gia chân lực của Thiếu Lâm tự, không thể sử ra một tia chân lực nào của Thiên Thiền đao, đạo chân lực hợp nhất màu xám này lại càng khôgn phải nghĩ đến.
Sau khi chân khí vận hành được vài chu thiên thì thần trí Phương Kiếm Minh cũng trở nên thanh sảng hơn rất nhiều, nghĩ tới ba thức cuối cùng của Thiên Thiền đao pháp tựa như có chút lĩnh ngộ, nhưng chút lĩnh ngộ này cũng cực kì mơ hồ, chỉ trong một sát na đã biến mất trong đầu hắn.