Phương Kiếm Minh hai mắt lóe sáng, lập tức tập trung toàn bộ nhãn lực nhìn kĩ vật kia, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái của nó mà thôi, còn muốn xem xét kĩ hơn thì thật là muôn vàn khó khăn. Hắn không khỏi kinh ngạc nghĩ thầm: “Võ học bảo điển quả nhiên đúng là Võ học bảo điển, tự thân còn có loại Chướng nhãn pháp thần diệu đến mức này, quả thật không hổ là một trong Tứ đại thánh thư!”
Hắn bèn chờ đợi xem quần hùng sẽ làm thế nào xử lý Thiên Hà bảo lục, mà lúc này bốn người gần với Thiên Hà bảo lục nhất vẫn đứng yên bất động, xem ra không ai có ý đồ động thủ trước. Phương Kiếm Minh xoay chuyển suy nghĩ một chút liền hiểu ra vấn đề, nếu một người nào đó dám bước ra tranh tiên thì quần hùng làm sao đứng yên nhìn hắn đoạt đi Thiên Hà bảo lục chứ? Lúc đó cho dù là một cao thủ tuyệt đỉnh của Thiên Bảng cũng đừng mong thoát thân. Thấy mọi người đều lộ ra thần thái suy tư trầm mặc, Phương Kiếm Minh không khỏi âm thầm cảm thấy buồn cười. Đột nhiên có một người cười ha hả nói:
- Hay lắm, tới nhiều người như vậy, thật đúng là quần hùng thiên hạ hội tụ. Phái Hoa Sơn, Phi Ưng bảo, Ma giáo, Ma môn, còn có người của phái Hoàng Sơn, Võ Đang, nhiều người quá lão phu không tính được! Các ngươi mãi không chịu động thủ là định tặng vật này cho lão phu đúng không?
Theo tiếng nói từ trong đám đông có một thân ảnh bay lăng không bay ra, phương vị hắn đặt chân vừa đúng vào chính giữa bốn người, Thiên Hà bảo lục đang lơ lửng cách đỉnh đầu hắn chừng năm trượng. Người này thân pháp cực nhanh, mới chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên đã đến nơi rồi, có người muốn lên tiếng ngăn cản cũng không kịp. Phương Kiếm Minh thấy người này trong lòng vui mừng nghĩ thầm:
“ Hóa ra là Tiếu tiền bối, a, còn Tây Môn sư phụ đi đâu mất rồi?”
Nghĩ rồi đảo mắt tìm kiếm trong đám đông xem có thấy Tây Môn tiên sinh hay không. Bất quá nơi này quá đông, muốn tìm một người cũng không phải dễ dàng. Vừa rồi hắn còn định tìm kiếm nghĩa phụ nhưng chưa thấy bóng dáng đâu cả, xem tình hình hôm nay thì đây tuyệt đối là một chuyện rất đau đầu. Hắn tuyệt đối không thể cứ lang thang hết chỗ này sang chỗ khác để tìm kiếm được, lỡ như vận rủi gặp phải nhóm người Long Bích Vân lại sinh sự không hay, đến lúc đó có muốn yên ổn cũng không được!
Tiếu lão đầu thấy tất cả mọi người đều chỉ biết trợn mắt nhìn mình, không ai nói gì liền cười ha hả vài tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Hà bảo lục một chút rồi cười nói:
- Các vị, vật này chính là Thiên Hà bảo lục ư?
Khổng Hải Sơn nhìn Tiếu lão đầu mỉm cười đáp:
- Tiền bối nghĩ sao?
Tiếu lão đầu lại nói:
- Đương nhiên là thật, nếu không làm sao có thể kích động nhiều người đến đây tranh đoạt như vậy. Nhưng mà bảo vật chỉ có một, còn chúng ta lại nhiều người như vậy; Các vị, theo các vị bảo vật này là của ai mới đúng?
Ông ta vừa dứt lời thì Phó bảo chủ Phi Ưng bảo đã lớn giọng tiếp lời:
- Đương nhiên là Phi Ưng bảo chúng ta rồi. Ta đã ở trên núi tìm kiếm rất lâu, hôm nay đến đây liền sớm nhìn thấy bóng dáng nó, điều này có thể nói rằng nó và Phi Ưng bảo có duyên. Không phải Phi Ưng bảo thì là ai chứ!
Lại nghe Mã trưởng lão của Ma giáo cười lạnh nói:
- Ngươi nói là ngươi sớm phát hiện vậy lão phu đến sớm hơn ngươi một bước, chuyện này ngươi giải thích thế nào?
Phó bảo chủ Phi Ưng bảo lập tức mắng:
- Thúi lắm, ngươi đến khi nào sao ta không biết?
Mã trưởng lão lạnh lùng nói tiếp:
- Ta tới lúc nào còn phải tìm ngươi báo một tiếng sao!
Phó bảo chủ Phi Ưng bảo giận tới nỗi mặt mày trắng bệch, hung hăng nhìn Mã trưởng lão chằm chằm, Mã trưởng lão coi như không thấy gì quay đầu sang trầm giọng hỏi Tiếu lão đầu:
- Lão đầu ngươi là ai?
Tiếu lão đầu cười hì hì nói:
- Người ta đều gọi ta là Tiếu lão đầu, tiểu tử, ngươi cứ gọi ta như vậy đi.
Mã trưởng lão nghe thế nét mặt già nua chợt đanh lại, thoạt nhìn thì hắn và Tiếu lão đầu tuổi tác cũng tương đương, vậy mà Tiếu lão đầu dám gọi mình là tiểu tử trước mặt quần hùng, đây chẳng phải là làm mất thể diện của hắn sao?
- Tiếu lão đầu, ta mặc kệ ngươi là ai, hôm nay Thiên Hà bảo lục này Ma giáo chúng ta nhất định phải lấy. Nếu ai dám cùng ma giáo tranh đoạt thì cứ chờ người nhà đến nhặt xác cho hắn đi!
Phong trưởng lão của Ma môn nghe vậy liền âm trầm cười lạnh:
- Người của Ma giáo thật là uy phong. Mã trưởng lão, những lời này là giáo chủ các ngươi kêu ngươi nói phải không?
Mã trưởng lão đỏ mặt lên chống chế:
- Không phải, là lão phu tự mình nói!
Phong trưởng lão cười hắc hắc nói:
- Ta nghe nói công chúa của Ma giáo các ngươi cũng tới, sao không thấy nàng ta đâu?
Mã trưởng lão nghe vậy liền cười lớn nói:
- Phong trưởng lão, ta cũng nghe nói Thánh cô của các ngươi cũng tới nhưng đâu có thấy!
Tiếu lão đầu nghe bọn họ nói xong liền cười cắt ngang:
- Chuyện của Ma giáo và Ma môn các ngươi có thể đi ra ngoài mà lý luận, nếu dùng miệng mà không giải quyến được thì dùng chân tay. Nếu vậy ai cũng sẽ không xen vào, còn nếu ở đây nói nhảm thì…
Nói rồi đưa mắt liếc nhìn bốn người một cái rồi nhìn lại phía quần hùng một chút, Tiếu lão đầu cười thoải mái nói:
- Ta thấy các ngươi trì hoãn mãi không chịu động thủ vậy để ta xuất đầu giúp các ngươi!
Lời vừa dứt người đã như pháo thăng thiên bay lên chộp lấy Thiên Hà Bảo lục. Mọi người đâu ngờ người này vừa nói động thủ là lập tức động thủ, hơn nữa võ công lại cao siêu, khinh công xuất thần nhập hóa, không ai kịp phản ứng chỉ biết giương mắt nhìn hắn đoạt Thiên Hà bảo lục vào trong tay. Nhân sĩ võ lâm đều nóng ruột kêu lên:
- Lão đầu dừng tay!
Một số ít cao thủ võ lâm tự thị võ công cao siêu liền phi thân lao đến xuất thủ công kích Tiếu lão đầu, nhất thời phách không chưởng tung ra ào ạt, đám nhân sĩ võ lâm đứng bên ngoài cũng đại loạn, bốn phía vang lên tiếng mắng chửi không ngớt. Mấy đạo chân lực đều nhằm thẳng vào Tiếu lão đầu mạnh mẽ đổ tới, Tiếu lão đầu quát lớn một tiếng tay lộn trở về trước ngực rồi đẩy ra một đạo chưởng lực như bài sơn đảo hải. Luận về công lực, trong quần hùng ngoại trừ mấy lão bất tử ra thì còn ai xứng là đối thủ của ông ta! Một chưởng này ẩn tàng hơn hai hoa giáp công lực, mấy ai dám nghạnh kháng chứ?
Một trận tiếng chưởng phong va chạm lùng bùng vang lên, trong phương viên bảy trượng bụi đất mù mịt, cát đá bay loạn xạ; những người ở bên ngoài cũng bị chưởng phong của Tiếu lão đầu và mấy người nọ ép phải lui ra hơn mười trượng, trên mặt lộ rõ vẻ kinh sợ. Lão gia hỏa này cũng thật sự quá biến thái đi, một mình đối chưởng với mấy cao thủ cùng lúc. Mấy người này gồm có Phó bảo chủ Phi Ưng bảo, Mã trưởng lão của Ma giáo, còn có một lão già vẻ mặt hung tàn nữa; Khổng Hải Sơn tuy cách ông ta không xa nhưng dù sao hắn tốt xấu gì cũng là danh môn chính phái, làm sao có thể cùng những người này đồng loạt ra tay đối phó với Tiếu lão đầu được. Hắn chỉ yên lặng nắm chặt chuôi kiếm gắt gao quan sát biểu hiện của Tiếu lão đầu, thấy nội gia chân lực của ông ta hùng hậu như vậy hắn cũng phải âm thầm thất kinh:
“Lão già này cả ngày lang thang dưới trấn không ngờ cũng là một siêu cấp cao thủ. Theo như ta thấy thì ông ta nhất định là một nhất đại cao thủ ẩn cư đã lâu! Ài, lão gia này đừng nói là ta, cho dù là sư phụ đích thân tới đây cũng chưa chắc có thể đánh ngang tay với ông ta. Bất quá bổn ý của ta tới đây cũng không phải vì Thiên Hà bảo lục, ta chỉ đến giám sát xem nó rốt cuộc là rơi vào tay ai là được. Chỉ cần Thiên Hà bảo lục không rơi vào tay hạng ác đồ thì không cần xuất thủ ngăn cản, nếu một người thiện lương nào lấy được nó thì cứ xem như đó là thiên địa tạo hóa đi!”
Hắn đang trầm tư suy nghĩ thì chợt nghe tiếng Tiếu lão đầu cười nói:
- Mẹ ơi, nhiều người như vậy cùng đánh ta chắc ta chết mất!
Thân hình lập tức xoay chuyển lướt ngang ra ba trượng nhảy tới trên đỉnh đầu Mã trưởng lão đồng thời bổ ra một chưởng. Khuôn mặt già nua của Mã trưởng lão chợt đỏ lên, khẩn cấp lui ra sau ba bước. Tiếu lão đầu cười dài một tiếng nương theo chưởng lực của Mã trưởng lão phi thân ra ngoài hơn mười trượng, chân chưa chạm đất đã cười nói:
- Đa tạ Mã trưởng lão, hôm nào rảnh rỗi ta nhất định sẽ mời cơm ngươi!
Vừa xoay người lại thì một quyền cực kì hung mãnh mang theo lực đạo ngàn cân của một lão giả mặt đỏ đã đánh tới bên hông. Người này thấy Tiếu lão đầu dính một quyền này của hắn thì cực kì cao hứng, đang định đưa tay đoạt lấy Thiên Hà bảo lục thì chợt nghe Tiếu lão đầu cười hì hì tựa như không có việc gì xảy ra. Tiếu lão đầu đưa tay ra nắm lấy cổ tay đối phương giật tới nửa bước rồi đẩy mạnh một cái, cả thân thể khổng lồ của lão già mặt đỏ lập tức như một quả đạn thịt bay bổng lên trong không trung rồi rơi xuống giữa đám cao thủ giang hồ. Tiếu lão đầu xuất xong chiêu này mặc kệ ba bảy hăm mốt lập tức thi triển khinh công lao đi…
Tiếu lão đầu làm loạn một hồi, trong tay lại cầm theo Thiên Hà bảo lục bỏ đi, lập tức không ai bảo ai đều tranh nhau đuổi theo thân ảnh Tiếu lão. Tiếu lão đầu cũng rất cổ quái, phi thân vào trong đám người quan chiến đông đúc ở bên ngoài, võ công những người này so với ông ta quả thật là một trời một vực. Kể cả mấy cao thủ đang truy đuổi theo phía sau cũng không có cách nào bắt kịp với tốc độ của Tiếu lão. Mấy cao thủ võ lâm này mặc dù đã thấy qua khinh công cùng công lực của Tiếu lão đầu, bọn họ cũng không dám vọng tưởng là có thể đoạt được Thiên Hà bảo lục từ tay Tiếu lão nhưng cũng không kịp suy nghĩ, theo phản ứng tự nhiên vừa thấy Tiếu lão đầu phi thân đến đều hồ loạn đánh ra mấy chiêu. Tiếu lão đầu như cá gặp nước ha hả cười lớn, thân thể uyển chuyển luồn qua lách lại một chút đã đến gần chỗ Phương Kiếm Minh, lúc này chỉ còn cách hắn chừng có mười trượng.