Phương Kiếm Minh thấy Tiếu lão đầu chạy đến chỗ hắn thì vui mừng kêu lên:
- Tiền bối, người mau đi đi, con sẽ đoạn hậu cho người!
Đang định xuất thủ thì chợt có một bàn tay giữ lấy vai hắn, Phương Kiếm Minh quay đầu nhìn lại thì thấy Bệnh tiên sinh không biết từ lúc nào đã đứng sẵn sau lưng hắn. Bệnh thư sinh buồn cười nhìn vẻ chật vật của Tiếu lão đầu hai mắt đảo tròn cao giọng nói:
- Tiếu lão nhi, có phải ngươi có ý đồ gì với Phương tiểu tử không?
Tiếu lão đầu thấy Bệnh thư sinh thì lộ ra vẻ mặt vui mừng cười nói:
- Bệnh lão quỷ ngươi rốt cục cũng tới rồi, mau mau cùng ta mở đường cho Phương tiểu tử đi ra ngoài!
Nói rồi xông tới còn nhanh hơn, bất kể ba bảy hăm mốt xuất ra một mạch mười tám quyền, mười tám quyền liên hoàn tạo thành một đạo cuồng phong quét qua, quần hùng liền lập tức bị bức dạt ra một khoảng lớn.; một vài người bị thương nhẹ còn phần lớn là té nhào trên mặt đất. Thân hình Tiếu lão đầu nhoáng lên đã tới bên cạnh Phương Kiếm Minh và Bệnh thư sinh, ông ta móc Thiên Hà bảo lục dúi vào tay Phương Kiếm Minh, hắn thấy vị tiền bối dúi củ khoai nóng vào tay mình thì sắc mặt đại biến, đang định mở miệng hỏi thì đã nghe Tiếu lão đầu thấp giọng bảo:
- Toàn lực thi triển khinh công đi về phía đông ba mươi dặm rồi lại đi về phía nam mười dặm, Tây Môn đang ở đó chờ ngươi! Đi mau! Lúc khẩn cấp nhớ dùng đao, chớ quên ngươi là nghĩa tử của Đao thần!
Nói rồi đánh mắt với Bệnh thư sinh một cái, Bệnh thư sinh ở chung với ông ta nhiều năm sớm đã tâm thần tương thông, một người cầm lấy vai một người cầm lấy chân Phương Kiếm Minh vận khí đẩy Phương Kiếm Minh bay ra ngoài trước khi đám cao thủ võ lâm kịp nhào tới…
- Tiền bối, các người…
Phương Kiếm Minh chưa kịp nói xong câu đã bị bọn họ ném văng ra ngoài, chỉ thấy cái gò lúc nãy hắn đang đứng đã biến mất về phía sau, chỉ còn thấy được lơ thời vài nhánh cây, khi thân thể còn bay trong không trung hắn không dám động đậy chút nào, chỉ sợ Thiên Hà bảo lục rơi mất. Khi hắn rơi xuốgn đất thì đã cách xa chỗ cũ lắm rồi, lúc này ít nhất cũng phải cách Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh ít nhất ba dặm. Phương Kiếm Minh thấy nhân sĩ võ lâm vòng ngoài đang ào tới đuổi theo mình nào dám chậm trễ, vội vàng thúc đẩy nội gia chân lực Thiếu Lâm tự và Thiên Thiền chân lực, vận lực xuống hai chân thi triển khinh công “Táp đạp lưu tinh” tựa như một tia chớp lao đi, chỉ trong chớp mắt đã lướt đi hơn mười trượng, bỏ xa đám nhân sĩ võ lâm ở phía sau!
Nếu Tiếu lão đầu đã giao Thiên Hà bảo lục cho hắn thì mặc kệ là có chuyện gì hắn cũng phải toàn tâm toàn ý bảo vệ bằng được, phía trước cho dù là núi đao biển lửa thì hắn cũng không do dự. Dù có gặp cao thủ chắn đường hắn cũng không ngại xuất thủ, trong lúc khẩn cấp thì hắn sẵn sàng gặp thần giết thần, gặp phật sát phật!
Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh sau khi đẩy Phương Kiếm Minh bay đi thì đã có hơn mười người định lao qua đỉnh đầu họ đuổi theo, nhưng hai người là nhân vật cỡ nào, lập tức xuất thủ ngăn cản. Hai đạo chưởng lực hùng hậu lập tức tạo thành một bức tường vững chắc kéo dài chừng ba mươi trượng chắn ngang trước mặt quần hùng. Hai người đồng thời há miệng hét lớn, trông tiếng ngâm này ẩn chứa hơn hai hoa giáp công lực, hai người đồng thời hét lên tác dụng cộng hưởng lại thành bốn hoa giáp công lực lập tức đánh ngã một lượng lớn nhân sĩ võ lâm, phần lớn những người đương trường đều phải dùng tay bịt tai vận khởi toàn thân công lực mới có thể chống đỡ được âm thanh khủng khiếp này.
Lúc này còn có thể đứng vững mà không biến sắc cũng chỉ có hơn mười người, mà từ lúc đầu đến giờ cũng chỉ có hơn mười người này giữ được vẻ bình tĩnh thản nhiên mà thôi. Trong số này có Long Bích Vân, ĐỊch Hướng Thu, thiếu niên đeo cự kiếm, ngòai ra còn có phó bảo chủ Phi Ưng bảo, Mã trưởng lão của Ma giáo, Phong trưởng lão của Ma môn, Khổng Hải Sơn; còn có một lão đạo sĩ và một tiểu đạo sĩ, cuối cùng là hai đại hán trung niên mày rậm, trên lưng có dắt một đôi song câu. Dưới sự liên thủ của Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh cũng chỉ có những người này là còn có thể đứng mà thôi. Những người này đều là nhất lưu cao thủ, võ công không chỉ đạt tới trình độ ưu việt trong võ lâm mà nội công còn cực kì thâm hậu!
Long Bích Vân lẳng lặng đứng giữa quần hùng không biểu hiện một chút ý nghĩ nào, yên tĩnh tọa sơn quan hổ đấu. Mấy nhân sĩ võ lâm thấy Long đại mĩ nhân liền ngơ ngẩn ngắm nhìn, quên luôn cả việc Thiên Hà bảo lục vừa bị người ta mang đi mất. Địch Hướng Thu, thiếu niên đeo cự kiếm và Sử Đan Phong lập tức vận khởi chân lực tự động tách ra giữ khoảng cách hai trượng tạo thành một khoảng trống bao vây lấy Long Bích Vân, Long Nguyệt và muội muội Sử Đan Phong. Lúc này cho dù có người muốn động thủ nhưng nhìn thấy khí thế của mấy người cùng ánh mắt lạnh lẽo của Địch Hướng Thu cũng không ai còn can đảm vọng động!
Khi Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh cất tiếng hú bọn họ đều vận khởi nội lực kháng cự nhưng chỉ chốc lát sau muội muội của Sử Đan Phong đã không chịu được ngã xuống, Long Nguyệt cũng đồng dạng, Sử Đan Phong cũng đã tận lực thúc đẩy nội công đang sắp không chịu nổi nữa rồi, trán đổ mồ hôi hột, mắt hoa lên thì đột nhiên hai người bọn họ ngừng tiếng hú lại. Sử Đan Phong thở ra một hơi quay đầu nhìn lại thì thấy còn có thể đứng được cũng chỉ còn chừng ba bốn chục người mà thôi. Long Bích Vân, Địch Hướng Thu và thiếu niên đeo cự kiếm đứng bên cạnh không hề có một chút thay đổi nào, Sử Đan Phong thấy vậy liền đỏ mặt, hắn hiểu rằng võ công của mình còn cách bọn họ một khoảng xa.
Long Bích Vân vươn đôi ngọc thủ vỗ nhẹ lên lưng hai nữ tử kia, hai người lúc này mới có thể đứng dậy mặt mày tái nhợt nhìn Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh. Long Bích Vân cũng đưa mắt nhìn hai người, khi gặp phải khuôn mặt của Bệnh thư sinh nàng ta không khỏi có chút kinh dị, mà khuôn mặt của Bệnh thư sinh vẫn uy nghiêm như cũ.
Long Bích Vân đang định mở miệng thì phó bảo chủ Phi Ưng bảo đã giận dữ hét lên:
- Hai người các ngươi rốt cục là ai?
Tiếu lão đầu cười hì hì nói:
- Không phải ta đã nói rồi sao, ta gọi là Tiếu lão đầu, vị này là bằng hữu của ta. Hắn năm đó đại danh đỉnh đỉnh, nói ra chỉ sợ dọa chết các ngươi, tốt nhất là ta không nói ra, nếu không sẽ khiến các ngươi không dám tới nữa đâu!
Nghe xong trên mặt những người này đều lộ ra vẻ kì quái, chưa kịp hỏi thì đã nghe Tiếu lão đầu nói tiếp:
- Nói thật với các ngươi, chúng ta cũng không lấy Thiên Hà bảo lục của các người, mà mấu chốt là bảo vật chỉ có một, mà các ngươi lại nhiều người như vậy biết đưa cho ai? Bởi vậy ta và mấy lão bằng hữu thương lượng ra một kế sách an toàn, yên tâm, nếu bảo vật là của ai thì cuối cùng cũng sẽ về tay người đó mà thôi!
Mã trưởng lão của Ma giáo cười lạnh một tiếng nói:
- Ta cũng nói thật cho ngươi hay, công chúa của chúng ta đã sớm dẫn theo mấy vị trưởng lão mai phục bên ngoài núi rồi, chỉ cần tiểu tử nọ đi đến đó sẽ lập tức bị Công chúa phát hiện, Thiên Hà bảo lục nhất định là của Ma giáo chúng ta, chỉ tiếc là tiểu tử nọ bị công chúa bắt được thì khó có thể giữ được mạng nhỏ này!
Phong trưởng lão của Ma môn cũng cười âm trầm nói:
- Ma giáo các ngươi thông minh thì Ma môn chúng ta cũng không ngốc nghếch. Thánh cô đang chờ sẵn bên ngoài, chỉ cần có người mang theo Thiên Hà bảo lục đi ra ngoài lập tức sẽ bị chặn lại. Thiên Hà bảo lục chưa đến lượt vào tay Ma giáo các ngươi đâu!
Tiếu lão đầu nghe bọn họ nói xong cũng không tỏ vẻ gi, cười nói:
- Bây giờ không cần nói gì cả, nếu các ngươi tự tin vào võ công bản thân thì cứ đi theo hai người chúng ta, ta có thể đảm bảo các ngươi sẽ thấy được Thiên Hà bảo lục!
Chúng nhân không biết trong hồ lô của ông ta đang chứa thuốc gì, nháo loạn một hồi cũng chỉ là muốn dẫn bọn họ đi theo mà thôi.
Bệnh thư sinh cũng cảm thấy kì quái, không biết Tiếu lão đầu đang đùa giỡn chuyện gì đây, hắn và Tây Môn đến tột cùng là đang muốn làm gì. Ông ta đã lâu không xuất hiện, Tiếu lão đầu và Tây Môn tiên sinh cũng không đi tìm hắn, đối với chủ ý của hai người cũng cảm thấy cực kì mờ mịt. Tiếu lão đầu sau khi nói câu kia liền xoay người bước đi, vừa đi vừa cười nói:
- Trước hết ta nói rõ một chút, nếu ai không có bản lãnh tốt nhất là đừng đi theo, cho dù ngươi có lấy được Thiên Hà bảo lục cũng không giữ được đâu, chỉ có người võ công cao cường mới có thể bảo vệ mà thôi. Đương nhiên là các ngươi cũng có thể đi theo xem náo nhiệt, nhưng ta cũng nói trước, nếu các ngươi không thể leo lên vách đá cao mười trượng thì cũng đừng đi theo đến đó, miễn cho mình khỏi tự bêu xấu!
Nói xong câu này liền thi triển khinh công lao đi, Bệnh thư sinh cũng nhún chân một cái lập tức đuổi theo sánh vai cùng ông ta. Chúng nhân nghe xong nửa hiểu nửa không cũng lập tức lên đường, mấy người nhóm Long Bích Vân cũng cất bước đi theo. Vừa đi được chừng mười trượng thì chợt nghe tiếng vó ngựa từ phía trước lao tới, chỉ chớp mắt từ trong rừng cây có mười một con khoái mã lao ra, trên lưng ngựa đều là người mặc quan phục màu đỏ tay cầm trường kiếm.
Dẫn đầu là một trung niên hán tử trên đầu đội một cái mũ sắt có đính lông, mười một người này đúng là Cẩm Y vệ của Đại Minh. Mọi người thấy họ đột nhiên xuất hiện đều giật mình, cả Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh cũng không ngoại lệ. Chỉ thấy trung niên nọ hai chân kẹp chặt bụng ngựa âm thầm sử ra nội lực mang theo cả con ngựa lăng không một khoảng chừng năm trượng, ngay khi bốn vó chấm đất con ngựa ngẩng mặt lên trời hí dài bộ dáng cực kì uy phong.
Hán tử trung niên cười ha hả rồi nhảy lên lăng không tới trước mặt Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh đánh ra một đạo phách không chưởng. Đúng là đánh vào giữa hai người, có phải người này quá kiêu ngạo rồi không?