Trung niên nhân này nếu như biết Tiếu lão đầu và Bệnh thư sinh vốn là dạng người gì thì có lẽ sẽ không dám làm như thế. Tiếu lão đầu thấy một kích của hắn hướng đến thì cười hì hì, thân hình thoáng một cái vừa xoay tròn vừa di chuyển đã tránh sang một bên, Bệnh thư sinh thì cười lạnh một tiếng, hất tay xuất ra một chưởng, lưỡng đạo chưởng lực khí thế như bài sơn tiếp xúc, một thanh âm vang lên, người bọ bị văng lên cao hơn mười mấy trười, mà Bệnh thư sinh thì vẫn không dừng chân đuổi theo Tiếu lão đầu phía trước.
Chỉ thấy trung niên hán tử nọ cuồng tiếu một hồi, hai chân chạm đất, quay người lại, nhìn về phía bóng của Bệnh thư sinh kêu lớn:”Hảo chưởng lực, lão tử đã hơn ba mươi năm không có gặp phải hảo thủ rồi, hãy xưng tên!” Bệnh thư sinh hừ lạnh một tiếng, xoay mình ho khan một hồi, mọi người cảm thấy kỳ quái, Bệnh thư sinh cũng không quay đầu lại, từng chữ thốt ra:”Bệnh … thư … sinh …”
Trung niên hán tử nọ nghe xong liền biến sắc, lại càng cười lớn:”Nguyên lai là cao thủ trên thiên bảng, hạnh ngộ, hạnh ngộ, ôi, xem ra ta đa đến chậm, càng không thế chứng kiến các người ra tay đọt đấy ‘Thiên Hà Bảo Lục’, Bệnh thư sinh, nhớ kỹ, đầu năm sau sẽ có đại hội võ lâm được triển khai ở kinh thành, lão tử sẽ ở đó chờ ngươi!”
Nói xong cũng mặc kệ là Bệnh thư sinh có đi hay là không quay đầu lại đối với quần hùng nói:”Các người chắc cũng nghe rõ rồi, đương kim thánh thượng cử hành đại hội võ lâm ở kinh thành vào đầu năm sau, đến lúc đó hoan nghênh các vị võ lâm hào kiệt hội tụ kinh thành, long tranh hổ đấu, thập đại cao thủ đứng đầu sẽ được tặng phẩm, cũng có thể trở thành Thiên Hộ, Bách Hộ trong cẩm y vệ như tại hạ, quang tông diệu tổ.” quần hùng nghe xong thì dao động, bùng nổ lên, trung niên hán tử sau khi nói xong những lời này liền bay người lên khoái mã, mang theo mười cẩm y vệ như một đạo hàn phong bắn đi, địch hướng thu vốn định mở miệng hỏi hắn là người từ phương nào đến, thấy hắn vội vàng rời đi như vậy liền lên tiếng:”XIn hỏi đại nhân là vị nào? Vãn bối ĐỊch hướng thu vẫn chưa từng gặp qua đại nhân?”
Trung niên hán tử nọ nghe xong cũng không có quay đầu lại cười to nói:”Thì ra là địch hiền chất, lão Hà thường xuyên trước mặt lão tử nói về ngươi, nói ngươi võ công trong sư môn thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam<@chắc ý nói là dùng võ công sư môn mà thắng được người trong sư môn>, tốt lắm, sang năm hoan nghênh ngươi đến nhà bá bá làm khách, hy vọng ngươi có thể trên lôi đài nhất cử thành danh, nhớ kỹ, ta là Phó Thống Lĩnh Cẩm Y Vệ - Nam Cung Nham, tới kinh thành có thể tùy tiện hỏi thăm là có thể tìm được phủ thượng của ta.”
Theo thanh âm, mười một con khoái mã càng lúc càng xa, biến mất ở phía xa xa đỉnh núi mà Phương Kiếm Minh triển khai kinh công, từ lúc Tiếu lão đầu cùng Bệnh thư sinh hợp lực đưa hắn đi, kỳ lân thử lại cực kỳ nhu thuận trốn vào trong lòng của hắn, lộ ra một cái đầu nhỏ, nhìn về phía trước, Phương Kiếm Minh dùng hết toàn lực, tựa như bôn lôi, chỉ trong chốc lát đã bỏ xa nhóm người võ lâm không còn bóng dáng, chạy khoảng tám chín lý hắn mới cúi đầu nhìn vào ‘Thiên Hà Bảo Lục’ trong tay, lúc này tình huống khẩn cấp, hắn còn chưa có liếc mắt qua một cái đánh giá một trong tứ đại thánh thư này, lúc này vừa nhìn, liền có cảm giác không ổn.
Thì ra không xem là tốt hơn, vừa nhìn xuống hắn liền cảm giác được thiên thiền đao trên đầu vai có chút động, cơ hồ như muốn bay ra khỏi vai của hắn, kỳ lân thử cũng chi chi kêu loạn lên, Phương Kiếm Minh liền không dám xem tiếp vội vàng dùng toàn lực lăng không mà đi, hắn di chuyển vốn là về phía đông theo chỉ dẫn của Tiếu lão đầu, phía trước có một rừng cây, Phương Kiếm Minh không chút nghĩ ngợi liền phi thân vào rừng, khi vừa vào thì có một đạo kình lực bá đạo bất ngờ đánh đến, Phương Kiếm Minh sớm đã có trù bị là có người chặn đường, nên đã có chuẩn bị, mặc dù nội gia chân lực này hết sức mạnh mẽ nhưng muốn thương tổn hắn thì còn lâu mới được!
Phương Kiếm Minh hét lớn một tiếng, một bàn tay xoay chuyển, hai chân tại không trung co lại, song chưởng chạm nhau, một chưởng này của Phương Kiếm Minh đã dùng tám phần chân khí, người nọ tựa hồ như không nghĩ đến Phương Kiếm Minh lại liều mạng như thế, suýt nữa là bị đã thương, chỉ nghe ‘Bịch’ một tiếng, thân thể từ trong không trung rớt xuống, thân hình của hắn mập mạp xoay chuyển, trong miệng cười khan nói:”Già rồi không xài được nữa rồi, công chúa giao lại cho người!” Phương Kiếm Minh thân mình gập lại, bay đi hơn năm sáu trượng, hắn nhìn trộm một chút thì thấy được đối phương chính là một lão giả mập mạp có cái mũi cao, chính là người mà ngày đó hắn đã thấy trên tửu lâu, là người của ma giáo, Phương Kiếm Minh không nhận ra cũng không biết thân phận của lão, nhưng có thể ở cùng một chỗ với công chúa của ma giáo tuyệt không dưới Đường Chủ, lão giả này sợ rằng sẽ là một trong các trưởng lão của ma giáo.
Thân hình của Phương Kiếm Minh vừa khởi liền cảm thấy bên trái có người cười lạnh, nói:”Tiểu tử, mau giao thiên hà bảo lục ra nếu không lão phu cho ngươi một chưởng!” Phương Kiếm Minh giương mắt nhìn lên, thấy từ trong rừng lóe ra ba người, đúng là công chúa ma giáo, tiểu nha hoàn với trang phục của một tiểu cô nương, và một lão giả mặt lạnh trên đầu có lốm đốc tóc bạc, lúc này lão giả vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi đến, toàn thân phát ra một cổ kình khí siêu cường, Phương Kiếm Minh không cam lòng yếu thế cũng phát ra một cổ kình khí, khi va chạm với nhau thì hắn lùi về sau một bước, thế mới biết lão giả mặt lạnh này so với lão mập mạp thì mạnh hơn không ít.
Phương Kiếm Minh chuyển mắt liếc nhìn ma giáo công chúa ‘Tu La Ma Nữ’ Đông Phương Thiên Kiêu sau lưng của lão già một chút, thấy nàng không có ý định rat ay, đại khái vốn tưởng là rằng chỉ cần lão già mặt lạnh ra tay thì Phương Kiếm Minh sẽ không có đường thoát. Phương Kiếm Minh cười ha ha nói:”Tại hạ không có rãnh để ở lại phụng bồi các vị!” nói xong thì thân hình biến thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, sử dụng thân pháp ‘Kỳ Lân Bát Biến’, vây quanh ba người bọn họ, lão giả mặt lạnh thấy Phương Kiếm Minh động thân tưởng hắn muốn ra tay công kích, hay tay nắm chặt, nhưng nào biết hắn sử dụng một bộ pháp cực kỳ quỷ dị, thoáng một cái thân hình của Phương Kiếm Minh đã vượt qua người lão, mặt lão đỏ lên, quay đầu lại:”Công chúa, ngăn tiểu tử này!” Đông Phương Thiên Kiêu có chút ngơ ngác nhìn Phương Kiếm Minh, thấy Phương Kiếm Minh sử dụng thân pháp cực nhanh lướt qua người nàng, lại nghe tiếng hét của lão giả mặt thì khuôn mặt xinh xắn phát lạnh, thân thể mềm mại chớp lên, ngọc thủ duỗi ra, phát ra một cổ chân lực cường đại, chuyển hướng về phía Phương Kiếm Minh, miệng cười nói:”Bằng hữu vì sao phải chạy, bổn công chúa xin mời bằng hữu đến ma giáo một chuyến, không biết có được không?” nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân hình của Phương Kiếm Minh bị kiềm hãm mạnh mẽ, mắt thấy sẽ bị chân lực của Đông Phương Thiên Kiêu đánh trúng liền khẽ quát một tiếng, đem thiên thiền chân lực vận đến cực điểm, thân pháp đột phá cực hạn, so với trước kia còn muốn nhanh hơn, tránh khỏi chân lực của Đông Phương Thiên Kiêu, vượt qua ba người bọn họ, đến một cây đại thụ, hai chân đạp lên một cành cây, lăng không lộn vòng vượt xa bảy tám trượng, thân hình bay đi tới trước, Đông Phương Thiên Kiêu thấy không thể ngưn Phương Kiếm Minh trên mặt lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, liền trầm giọng quát:”Đuổi thoe đừng cho hắn chạy!
Vừa nói vừa vươn ngọc thủ ra để lên đầu vai của nha hoàn, hai người triển khai kinh công đuổi theo, lão giả mặt lạnh và lão giả mập mập nhìn nhau cười khổ rồi cũng triển khai thân pháp đuổi theo Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh không cần quay đầu lại xem chỉ biết bọn họ sẽ không vì vậy mà dừng tay, nhất định sẽ theo sát phía sau, hắn sao có đủ dũng khí để chần chừ, khi hội tụ đủ nội lực liền lập tức chạy đi, đảo mắt cái đã vượt xa bảy tám trượng, sau khi vượt qua sườn núi nhỏ thì còn chưa kịp thấy vật gì thì đã thấy một đạo kiếm quang đang đâm đến, dưới thế công ấy Phương Kiếm Minh liền sử dụng một chiêu thiếu lâm long trảo thủ đem lợi kiếm của đối phương đẩy sang một bên, lăng không lộn một vòng, hai chân còn chưa chạm đất thì ánh mắt đã đảo qua, lập tức toàn thân hắn đều đổ mồ hôi lạnh, chỉ thấy phía trước khoảng mười trượng có một nhuyễn kiệu cùng với chín người sớm đứng ở đó, đứng ở đầu chính là người mà cả đời này Phương Kiếm Minh không thể nào quên được, chính là nữ tử che mặt mà mấy ngày trước hắn đã gặp trên đường.
Thần sắc của Phương Kiếm Minh ngơ ngẩn, nhưng thân hình không dám dừng, thoáng chống đã đi đến phía trước hai trượng, Phương Kiếm Minh nhìn nữ tử che mặt, trong lòng đang nghĩ có cần phải ra tay hay không thì nghe được tiếng cười ha hả:”Tiểu tử, nếu ngươi không hạ thủ được thì để cho lão tửu quỷ này đi!” theo thanh âm một thân ảnh từ bên phải bay ra, người này đến thật sự là quá nhanh, khi ở trên không trung còn cười to một tiếng, lấy ra một cái hồ lớn ở phía sau ngửa đầu uống một ngụm, khi hai chân chạm đất thì hám mồm phun ra một đạo tửu vũ, về phía trước của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh nghe được thanh âm của lão thì trong lòng mừng rỡ, đang muốn bắt chuyện thì người nọ đã cười nói:”Tiểu tử thúi còn không mau chạy, nhớ kỹ đến thời khắc mấu chốt thì chớ quên xuất đao!” vừa nói chuyện lại chốc chốc phun ra vài đạo tửu vũ, ngăn cản những người kia, Phương Kiếm Minh vừa chuyển thân thì nghe được tiếng hừ lạnh của nữ tử, một chưởng được xuất ra, chưởng phong mãnh liệt đánh vào màn tửu vũ, tay giơ lên nắm lấy chuôi bảo kiếm trên vai,”tranh” một tiếng, bảo kiếm được rút ra nhanh như chớp, tiếp đó liền bổ ra một kiếm.