Trần Thanh Vân
Cá»u U Ma Äá»™ng
Hồi 1
Cam chịu ẩn thân chá» kỳ tÃch
ác nhân tái hiện lụy toà n gia
"Non xanh má»™t dãy há»,
Nước biếc má»™t là n há»,
Thủy tứ kỳ thiên tạo,
Mặc nhân hưởng kỳ thà nh. ?"
Giá»ng ngâm tuy không cao, là n hÆ¡i tuy không mạnh nhưng chá»§ nhân cá»§a giá»ng ngâm quả đã khéo chá»n âm Ä‘iệu, nên trá»n vẹn bà i thÆ¡ ngắn trên đã dá»… dà ng vượt qua được tiếng gió thổi vi vút, len lá»i qua được tiếng suối reo thác đổ để tồn tại giữa má»™t không gian bao la hùng vÄ© cá»§a Bạch Phong SÆ¡n cao ngút ngà n.
Bạch Phong SÆ¡n, má»™t ngá»n núi bạc đầu như phần đầu tóc cá»§a những báºc cao niên lão trượng đã tu dưỡng được thuáºt trưá»ng sinh bất tá». Không những thế, từ khoảng giữa cá»§a Bạch Phong SÆ¡n má»™t mạch nước cuồn cuá»™n đã đột nhiên phún ra và chảy à o à o theo triá»n núi. Sức nước chảy và nÆ¡i dù không có những là n bụi nước má» má» trắng bốc lên do là n nước va Ä‘áºp và o đá tạo thà nh thì từ xa dòng nước trắng xóa nà y cÅ©ng hợp vá»›i Bạch Phong SÆ¡n tạo thà nh má»™t chòm râu bạc cá»§a những báºc tiên trưởng. Ãầu bạc, râu bạc, đó là toà n bá»™ dáng vẻ bên ngoà i cá»§a Bạch Phong SÆ¡n mà ai ai cÅ©ng có thể nhìn thấy từ ngoà i năm dặm. ChÃnh vì lẽ đó, cư dân ở quanh vùng còn gá»i Bạch Phong SÆ¡n bằng má»™t danh xưng khác là Lão Tiên SÆ¡n.
CÓ là tiên hay không đối vá»›i những ngưá»i chá»n Bạch Phong SÆ¡n là m nÆ¡i cư ngụ thì không biết, riêng vị trung niên văn nhân vừa ngâm nga Ä‘oạn thÆ¡ ngắn trên thì rõ rà ng Bạch Phong SÆ¡n đúng là chốn bồng lai tiên cảnh ở giữa chốn trần tục nà y.
Vì vị trung niên văn nhân vừa ngâm xong thì má»™t giá»ng nói lảnh lót Cá»§a má»™t nữ nhân chợt vang lên. "Vương đại ca, xem ra đại ca đã an pháºn, chấp nháºn cảnh yên bình giả tạo nà y rồi sao?"
Vị trung niên văn nhân cháºm rãi quay đầu lại để diện đối vá»›i má»™t mỹ phụ tuyệt sắc cÅ©ng trạc tuổi ngoại tam tuần Ä‘ang lách ngưá»i bước ra từ sau má»™t khối đá to.
"Chứ nương tá» bảo Vương Uy ta phải là m gì bây giá» ngoà i việc cúi đầu chấp nháºn mạng số ?"
Mỹ phụ trung niên ngay láºp tức trầm buồn sắc mặt nói, "Ãại ca, mưá»i hai năm trá»i bị buá»™c phải ẩn tÃch, trong khi muá»™i vì sá»± uất háºn cá»§a đại ca đã phải cam chịu và nhẫn nhục sống lẩn khuất tại Bạch Phong SÆ¡n nà y, mong gặp kỳ tÃch để có ngà y rá»a được háºn thì đại ca... đại ca chừng như đã nhụt hết nhuệ khà rồi.?"
Vương Uy thở dà i nói, "Tuyết Nương muội, muội là nương tỠcủa ta, muội cho đến giỠvẫn không hiểu được ý tứ của ta sao?"
Tuyết Nương chợt gay gắt, "ChÃnh đại ca không hiểu được ý tứ cá»§a muá»™i thì có. Ãại ca là đại đệ tá» cá»§a Hoa SÆ¡n phái, chức vị chưởng môn nhân đáng lý đã được đại ca chấp chưởng từ lâu rồi má»›i phải.
Nhưng nay tất cả Ä‘á»u mất hết, như váºy mà đại ca cam lòng được ư?
Uy danh hiển hách cá»§a má»™t Hoa SÆ¡n Nhất Hiệp mà giang hồ đồng đạo vẫn thưá»ng gán cho đại ca đâu rồi?"
Vương Uy cà ng ngao ngán nói, "Uy danh mà chi, địa vị mà chi, nương t�"
"Nương tá», nương tá»? Muá»™i không thÃch được đại ca gá»i muá»™i bằng danh xưng nà y chút nà o. Chỉ những hạng văn nhân bạc nhược má»›i gá»i phu nhân cá»§a há» bằng danh xưng nương tá» mà thôi.?"
"Tuyết Nương, thế ta chưa phải là một văn nhân bạc nhược sao?
Muá»™i nói Ä‘i, ta có còn xứng đáng vá»›i ngoại hiệu Hoa SÆ¡n Nhất Hiệp nữa không, má»™t khi thân võ há»c cá»§a ta đã không còn nữa?"
Không há» tá» ra chút nà o xót thương cho má»™t vị đại hiệp danh chấn giang hồ giỠđã không còn võ công, Tuyết Nương vẫn cà ng lúc cà ng gay gắt. "Ãại ca, cổ nhân có câu, quân tá» báo thù mưá»i năm vẫn không muá»™n. Ãại ca đã vì muá»™i, vì cốt nhục cá»§a chúng ta nên đã tá»± phế Ä‘i võ công. Ãiá»u nà y cho đến nay muá»™i vẫn luôn ngưỡng má»™ và khâm phục đại ca. Nhưng đại ca đừng quên những gì chúng ta đã bà n định trước khi vượt đưá»ng xa vạn dặm để tìm đến lưu ngụ tại Bạch Phong SÆ¡n nà y.?"
Thần thái cá»§a Vương Uy có phần nà o phấn chấn khi nghe Tuyết Nương vừa dứt lá»i. Tuy nhiên, ngay sau đó Vương Uy lại buông ra má»™t hÆ¡i thở dà i tháºm thượt. "Hà ... không quên mà được sao? Vương Uy ta dù nhá»› những lá»i đã bà n định, nhưng liệu sẽ thu được kết quả gì đây? Ãúng, mưá»i hai năm trá»i lùng sục, đến Phong Nha huyệt động tá»a lạc ở đâu tại Bạch Phong SÆ¡n nà y chúng ta vẫn còn chưa minh bạch, chúng ta còn trông chá» gì tìm được Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả đây?"
đại Ca, Chúng ta chưa tìm được chứ không phải không tìm được.
Chỉ cần đại ca vẫn còn hùng tâm tráng khÃ, đại ca đừng đánh mất Ä‘i lòng nhẫn nại thì muá»™i tin rằng ngà y nà o đó rồi sẽ đến. Nhưng... ?"
"Nhưng sao, muội?"
"Muá»™i cà ng ngà y cà ng thất vá»ng vỠđại ca.?"
"Thất vá»ng ư? Nếu muá»™i đừng đặt bất kỳ má»™t niá»m hy vá»ng nà o và o ta thì muá»™i đâu phải thất vá»ng. Huống chi, ngay từ đầu ta đã biết sá»± hy vá»ng cá»§a muá»™i đã là má»™t sá»± hy vá»ng hão huyá»n rồi.?"
Tuyết Nương vừa ngạc nhiên vừa bá»±c tức nói, "Sao đại ca lại bảo niá»m hy vá»ng cá»§a muá»™i là má»™t hy vá»ng hão huyá»n?"
Vương Uy hướng mắt nhìn vá» má»™t chốn xa xăm và thản nhiên đáp lại, "Ãồng đạo giang hồ ở Trung Nguyên Ä‘a phần Ä‘á»u cho Huỳnh Liên giáo cá»§a muá»™i là tà giáo. Hoa SÆ¡n phái cá»§a ta không thể có nháºn định ngược vá»›i quần hùng, đó là điá»u dÄ© nhiên. Việc ta và muá»™i ngẫu hợp thà nh phu thê rõ rà ng là đã phạm và o Ä‘iá»u cấm ky cá»§a giang hồ và bản phái. ân sư đã hạ lệnh trục xuất ta ra khá»i môn trưá»ng và việc nhị sư đệ ép ta phải tá»± phế bá» võ công, Ä‘iá»u đó đâu có gì là sai?
Huống chi ân sư và tệ nhị sư đệ vẫn chừa cho ta má»™t con đưá»ng sống, ta cảm kÃch còn chưa hết thì nói gì đến oán háºn?"
Tuyết Nương do có nháºn định khác hẳn nên đã rÃt lên, "Ãại ca đừng mê muá»™i như thế nữa được không? Ãại ca chưa há» gặp lệnh sư và tâm tÃnh hẹp hòi cá»§a Tôn Lãnh Thu như thế nà o, muá»™i và đại ca cùng biết rõ. Không lẽ cho đến táºn lúc nà y đại ca vẫn còn tin và o những gì do há» Tôn bảo là truyá»n đạt theo mệnh lệnh cá»§a lệnh sư ư?"
"Khi truyá»n đạt mệnh lệnh rõ rà ng trên tay tệ nhị sư đệ có lệnh phù cá»§a chưởng môn ân sư, ta không thể không tin.?"
"Lệnh phù? Nhưng đại ca là m sao Ä‘oán chắc được lệnh phù đó không là giả? Và nếu là lệnh phù tháºt, thì đại ca dá»±a và o đâu để tin rằng chÃnh lệnh sư đã táºn tay trao lệnh phù cho Tôn Lãnh Thu?"
vương Uy cưá»i má»™t cách cả tin nói, "Tuyết Nương, chúng ta đã trở Ä‘i trở lại vấn đỠnà y không biết bao nhiêu lần rồi. Và lá»i giải thÃch cá»§a ta như thế nà o hẳn muá»™i cÅ©ng đã rõ?"
Xịu mặt xuống, Tuyết Nương giáºn dá»—i đáp, "Phải rồi! Muá»™i cÅ©ng thừa nháºn biết cách giải thÃch cá»§a đại ca rồi. Nà o là Hoa SÆ¡n phái vốn là má»™t danh môn chÃnh phái, nên Tôn Lãnh Thu không thể nà o có những hà nh động giảo quyệt đến độ dám giả mạo lệnh phù. Nà o là muá»™i vốn là giáo đồ cá»§a Huỳnh Liên giáo được giang hồ Trung Nguyên xem là tà giáo, nên muá»™i má»›i nghÄ© đến việc Tôn Lãnh Thu cả gan đánh cắp lệnh phù, mạo truyá»n mệnh lệnh cá»§a chưởng môn Hoa SÆ¡n phái. Phải thế không, đại ca? Hừ.?"
Ung dung bước đến chá»— Tuyết Nương Ä‘ang giáºn dá»—i. Vương Uy vừa mỉm cưá»i vừa bảo, "Thôi nà o, Tuyết Nương! Không phải ta đã xem muá»™i là trưá»ng hợp ngoại lệ duy nhất ở Huỳnh Liên giáo sao?
ÃÆ°á»£c rồi, ta sẽ nghe lá»i muá»™i. Chá» khi chúng ta tìm được Phong Nha huyệt động và Vạn Niên Ãịa Tuyệt Quả giúp ta khôi phục lại võ công, ta sẽ đưa muá»™i đến gặp ân sư má»™t lần rồi má»i chuyện sẽ được minh bạch. Nhưng...?"
"Còn nhưng gì nữa, đại ca?"
Vương Uy cưá»i gượng nói, "Vì võ công ta không còn nên việc tìm kiếm Phong Nha huyệt động ta chỉ trông mong và o má»™t mình muá»™i mà thôi. Muá»™i không chán nản chứ?"
Cưá»i tháºt tươi, Tuyết Nương nói má»™t cách quả quyết, "Ãại ca đã vì muá»™i phải chịu biến thà nh má»™t phế nhân, việc khôi phục võ công cho đại ca chÃnh là việc mà muá»™i phải là m. Muá»™i không há» chán nản dẫu cho chÃnh đại ca đã tháºt sá»± nản lòng.?"
Gáºt đầu hà i lòng, nhưng sau đó Vương Uy chợt há»i, "Còn Thế Kỳ đâu? Chúng ta nói chuyện đã má»™t lúc lâu rồi sao ta vẫn chưa thấy Kỳ nhi tìm đến?"
Tuyết Nương tuy có phần ngạc nhiên vì sá»± vắng mặt cá»§a Vương Thế Kỳ, là cốt nhục duy nhất cá»§a cả hai. Nhưng vẫn tá» ra khoan tâm đáp, "Từ khi muá»™i nói cho Kỳ nhi biết vá» chuyện cá»§a đại ca, Kỳ nhi vẫn ôm ấp má»™t mối hy vá»ng là sẽ tìm được Phong Nha huyệt động.
CÓ lẽ lúc nà y Kỳ nhi cũng đang tiếp tục sục tìm đó thôi?"
Vương Uy lắc đầu lo ngại, "Việc tìm Phong Nha huyệt động đáng lý muá»™i không nên để cho má»™t đứa bé má»›i mưá»i hai tuổi như Kỳ nhi đảm nhiệm. Lỡ có bá» gì...?"
ÃÆ°a tay ra bịt chặt và o miệng cá»§a Vương Uy, Tuyết Nương nghiêm sắc mặt, "Ãại ca không được nói nữa. Tuy đại ca vì môn quy nghiêm ngặt không truyá»n dạy võ há»c cho Kỳ nhi nhưng Kỳ nhi lại hấp thụ được dÅ©ng lá»±c cá»§a đại ca. "Láºp thân hữu nghÄ©a, nhi hiếu vi bổn" (Láºp thân có nghÄ©a, lấy hiếu là m gốc). Hà nh vi cá»§a Kỳ nhi dù không thể ngăn cản sá»± hiếu thuáºn cá»§a Kỳ nhi. Huống chi ở lưng chừng Bạch Phong SÆ¡n nà y đến muông thú còn không muốn sinh sống, thì có Ä‘iá»u gì khiến cho đại ca phải lo sợ cho Kỳ nhi?"
Gỡ tay cá»§a Tuyết Nương ra khá»i miệng, Vương Uy nhẹ nhà ng trách, "Tuyết Nương, việc muá»™i âm thầm truyá»n dáºy nhiá»u kỹ xảo cho Kỳ nhi, muá»™i đừng tưởng ta không biết. Tuy thế ta không há» lo sợ việc Kỳ nhi sẽ gặp đại địch hay ác nhân mà ta chỉ ngại địa hình hiểm trở mà Kỳ nhi đương nhiên phải gặp.?"
Thoáng động dung vì lá»i thố lá»™ cá»§a Vương Uy, nhưng khi nghe Vương Uy không má»™t lá»i trách mắng, Tuyết Nương chợt bảo, "Kỳ nhi nếu không được đại ca truyá»n cho Ãt công phu để phòng thân, không lẽ muá»™i là mẫu thân cá»§a Kỳ nhi lại để cho Kỳ nhi trở thà nh má»™t bạch Ä‘inh áo vải? Còn việc địa hình hiểm trở thì đại ca yên tâm. Từ khi nháºn thức được má»i việc cho đến lúc nà y Kỳ nhi xem ra còn thông thuá»™c má»i địa hình ở đây còn hÆ¡n cả muá»™i nữa. Kỳ nhi sẽ không gặp nguy đâu.?"
CÓ phần tin tưởng và o lá»i nói cá»§a nương tá» là Tuyết Nương, Vương Uy cÅ©ng ra chiá»u luyến tiếc nói, "A... tháºt đáng tiếc cho Kỳ nhi! Kỳ nhi có cốt cách hÆ¡n ngưá»i nhưng cho đến nay Kỳ nhi đã lên mưá»i hai rồi mà chưa được Hoa SÆ¡n Nhất Hiệp Vương Uy ta khai tâm và truyá»n dạy võ há»c cho. Quả là uổng phÃ!?"
"Ãại ca biết là uổng phà sao đại ca không kịp thá»i chấn chỉnh lại?"
Vương Uy đáp lại bằng vẻ mặt buồn rưá»i rượi, "Muá»™i cÅ©ng thừa biết là ta sẽ đáp lại như thế nà o rồi mà . Môn có môn quy, gia có gia pháp. Nếu chưa được sá»± cho phép cá»§a chưởng môn, ta là m sao dám dốc túi truyá»n thụ tuyệt há»c bổn phái cho Kỳ nhi?"
"Môn quy? Hừ, nói Ä‘i nói lại cÅ©ng là những môn quy quá»· quái cá»§a Hoa SÆ¡n phái cá»§a đại ca. Ãại ca phải tá»± phế bá» võ công chỉ vì tuân theo môn quy, bây giỠđến lượt Kỳ nhi chịu thiệt thòi cÅ©ng vì những môn quy đó. Muá»™i không sao chịu được những quy Ä‘iá»u đầy giả dối và bức hiếp cá»§a bá»n võ lâm Trung nguyên.?"
Vương Uy chợt cưá»i lên, "Muá»™i là m sao hiểu được nếu muá»™i không phải là ngưá»i cá»§a võ lâm Trung nguyên?"
Tuyết Nương lá»™ vẻ cay đắng, "Võ lâm Trung Nguyên là ngưá»i thì muá»™i cÅ©ng là ngưá»i. Ai bảo muá»™i không hiểu chứ? Và vì muá»™i hiểu nên muá»™i má»›i bảo là muá»™i không sao chịu được? Chỉ có đại ca má»›i thẳng thừng và tuân theo những quy Ä‘iá»u ngu muá»™i đó thôi, chứ nếu là mu ôi thì... ?"
"Vi Tuyết Nương, nếu là ngươi thì sẽ như thế nà o?"
Lá»i nói không phải do Vương Uy phát ra, mà do má»™t đệ tam nhân phát thoại khiến cả Vương Uy lẫn Vi Tuyết Nương Ä‘á»u phải giáºt mình sá»ng sốt. Và khi bóng nhân ảnh cá»§a đệ tam nhân vừa lừng lững xuất hiện trước mặt Vương Uy và Vi Tuyết Nương, cả hai lại má»™t phen nữa giáºt mình kêu lên thảng thốt.
"Tôn Lãnh Thu?"
"Nhị sư đệ, là đệ ư?"
Vá»›i thân hình mảnh dẻ hoà n toà n khác vá»›i thần quang Ä‘ang loang loáng để lá»™ ra, nhân váºt vừa xuất hiện liá»n cưá»i lên khinh khỉnh, "Phải, là đệ đây. Ãại ca bị bất ngỠư?"
Sợ Vi Tuyết Nương vì ôm mối oán háºn vá»›i Tôn Lãnh Thu, nhị sư đệ cá»§a Vương Uy, suốt mưá»i hai năm dà i, giá» không ká»m được sẽ phát tác và rồi sẽ chuốc lấy nhục bại, Vương Uy khẽ đưa tay kéo và o chéo áo cá»§a Vi Tuyết Nương và i lượt như để ra dấu. Cùng má»™t lúc vá»›i hà nh động đó, Vương Uy cÅ©ng lên tiếng, "ÃÆ°Æ¡ng nhiên là đại ca phải bất ngá» trước cuá»™c há»™i diện nà y rồi. Sao nhị sư đệ lại tìm được ngu ca hiện Ä‘ang ẩn thân ở đây?"
Tôn Lãnh Thu quét mắt nhìn quanh khắp lượt, sau đó má»›i đáp lá»i, "Ãại ca há»i hay lắm và đệ cÅ©ng phải vất vả lắm má»›i tìm được chá»— ẩn thân cá»§a đại ca. Nếu đệ không xét theo tâm tÃnh cá»§a yêu nữ kia thì chưa chắc đệ đã nghÄ© đến việc phải tìm đại ca ở Bạch Phong SÆ¡n nà y.?"
"Nhị sư đệ nói năng lên giữ lễ. Vi Tuyết Nương dù sao cũng là đại sư tẩu của nhị sư đệ, nhị sư đệ không thể nể tình ta là đại sư ca của đệ sao?"
Tôn Lãnh Thu nhếch môi cưá»i lạt, "Chưởng môn sư phụ đã mất Ä‘i má»™t đại đệ tá», Hoa SÆ¡n phái mất Ä‘i má»™t Hoa SÆ¡n Nhất Hiệp, còn đại ca thì thân bại danh liệt, tất cả chỉ vì yêu nữ há» Vi kia. Ãại ca cho đến lúc nà y vẫn còn bênh vá»±c cho yêu nữ sao?"
Cá» hết sức để chịu đựng theo dấu hiệu mà Vương Uy đã kÃn đáo chỉ thị, nhưng khi nghe Tôn Lãnh Thu nói ra câu nà y, Vi Tuyết Nương không tà i nà o dằn được nữa cÆ¡n phẫn ná»™ Vi Tuyết Nương thét lên, "Tôn Lãnh Thu, ngươi xem trá»ng hay khinh thưá»ng ta thì định kiến cá»§a ta đối vá»›i ngươi cÅ©ng không há» thay đổi. Hừ, ngươi bảo Hoa SÆ¡n phái mất Ä‘i má»™t Hoa SÆ¡n Nhất Hiệp chứ không phải trong thâm tâm ngươi đã từng mong muốn như váºy sao? Vương đại ca vì là đại ca cá»§a ngươi nên má»›i tin ở hạng ngưá»i như ngươi. Chứ riêng ta, hạng ngưá»i mồm mép leo lẻo, ánh mắt láo liên như ngươi nếu không phải là phưá»ng tiểu nhân, cÅ©ng là kẻ khi sư diệt tổ mà thôi. Ngươi... ?"
"câm! Vi Tuyết Nương, thá»i gian mưá»i hai năm để ngươi được chung sống vá»›i há» Vương kia xem ra đã quá đủ rồi đó. Hôm nay há» Tôn ta đà nh phải hóa kiếp cho ngươi váºy." Nói xong, Tôn Lãnh Thu liá»n dá»±ng đứng hữu chưởng lên, định quáºt ngay và o Vi Tuyết Nương má»™t luồng lá»±c đạo để gá»i là hóa kiếp cho Vi Tuyết Nương như hắn vừa nói.
Nhưng Vương Thế Kỳ bất giác kinh ngạc kêu lên ngăn lại, "Nhị sư đệ khoan đã nà o!?"
Tuy chưa phát kình nhưng Tôn Lãnh Thu vẫn giữ nguyên thủ thức.
Hắn cưá»i cợt nhả, bảo, "Thế nà o, đại ca? VÕ công cá»§a đại ca chưa khôi phục, đại ca bằng và o cái gì để ngăn Cá»u chuyển tá» dương chưởng cá»§a đệ đây?"
Nghi ngại muôn phần, Vương Thế Kỳ há»i, "Nhị sư đệ định động thá»§ tháºt ư? Không phải trước kia theo mệnh lệnh cá»§a sư phụ nhị sư đệ đã đồng ý buông tha cho Tuyết Nương, nếu ngu ca chấp nháºn tá»± phế bá» võ công hay sao? Ãến hôm nay vì duyên cá»› gì nhị sư đệ lại nuốt lá»i bá»™i tÃn? Là sư phụ đã thay đổi ý định hay do nhị sư đệ tá»± chuyên là m cà n?"
Vá»›i nụ cưá»i cà ng lúc cà ng bà ẩn hÆ¡n. Tôn Lãnh Thu đáp lá»i bằng giá»ng âm trầm thâm hiểm, "Ãại ca tháºt sá»± muốn biết ư? Váºy thì đệ xin nói tháºt váºy. Ãệ có hà nh động nà y là tuân theo ý định cá»§a chưởng môn nhân.?"
Vương Thế Kỳ bà ng hoà ng, "Là sư phụ ư?"
Tôn Lãnh Thu lắc đầu cưá»i lạnh, "Không phải là sư phụ đâu.?"
"Váºy tại sao nhị sư đệ vừa bảo là do ý định cá»§a chưởng môn nhân?,, Tôn Lãnh Thu cưá»i sặc sụa, "Ha ha ha... đâu phải cứ chưởng môn nhân là sư phụ? Ãại ca không nghÄ© ra ai khác là chưởng môn nhân ngoà i sư phụ sao?"
"chưởng môn nhân là ngưá»i khác ư? Là ai? Không lẽ là ... ?"
"Không sai! Ãại ca đã vì mê luyến con yêu nữ nên đã chối bá» quyá»n kế nhiệm cương vị chưởng môn nhân, hiện tại đệ chÃnh là chưởng môn nhân cá»§a Hoa SÆ¡n phái má»™t cách danh chÃnh ngôn thuáºn đây.?"
Vương Thế Kỳ cà ng bà ng hoà ng hÆ¡n, "Váºy còn sư phụ lão nhân gia? Sư phụ đã cưỡi hạc quy tiên rồi sao?"
Tôn Lãnh Thu cưá»i gằn, "Trên Ä‘á»i nà y ai mà lại không chết chứ?
Ãại ca có tiếc thương thì cÅ©ng đã muá»™n rồi!?"
Toà n thân cá»§a Vương Thế Kỳ cÆ¡ hồ muốn đổ ụp xuống khi nghe được hung tin nà y. Nhưng nhá» có Vi Tuyết Nương ở ká» bên đưa tay giữ lại, nên Vương Thế Kỳ vẫn còn trụ được trên đôi chân Ä‘ang run lẩy bẩy. Mắt nhòa Ä‘i vì lệ Ä‘ang dân dấn, Vương Thế Kỳ chợt gà o lên, "ân sư, tá»™i cá»§a đệ tá» tháºt đáng muôn thác! Vì tư tình thê tỠđệ tỠđã không được hầu hạ sư phụ cho đến lúc cuối Ä‘á»i. Tá»™i cá»§a đệ tá» tháºt đáng chết, tháºt đáng chết mà .?"
Trong khi Vương Thế Kỳ kêu gà o vì xót thương lẫn ân háºn, Vi Tuyết Nương vá»›i bản chất Ä‘a nghi nên vẫn luôn dõi nhìn từng nét mặt cá»§a há» Tôn để dò xét chân giả.
Nháºn ra Ä‘iá»u nà y, Tôn Lãnh Thu không những đã không e dè nghi ngại mà còn luôn giữ trên môi nụ cưá»i giá»…u cợt. Tôn Lãnh Thu còn nói lên lá»i châm chá»c khÃch bác Vương Thế Kỳ, "Ãại ca nói không sai.
Tá»™i cá»§a đại ca đối vá»›i sư phụ và bản phái dù có lấy nước sông Hoà ng Hà để gá»™t rá»a cÅ©ng không thể nà o sạch được. Theo đệ, đại ca nên tá»± xá» thì hÆ¡n. Biết đâu chừng ở chốn suối và ng sư phụ sẽ vì hà nh động cá»§a đại ca mà tha thứ cho đại ca.?"
Vá»›i tâm trạng hối lá»—i, Vương Thế Kỳ cà ng nghe Tôn Lãnh Thu nói cà ng như được minh bạch. Vương Thế Kỳ lẩm bẩm thà nh tiếng, "Phải rồi! Sư phụ, chỉ có cách chết thì đệ tá» má»›i mong nháºn được sá»± tha thứ cá»§a sư phụ. Huống chi dù đệ tá» có chết cÅ©ng chưa chắc đã chuá»™c hết tá»™i đại nghịch cá»§a đệ tá».?"
Không ngá»›t nghi ngá» vá» lá»i lẽ và nhất là sắc diện cá»§a Tôn Lãnh Thu. Vi Tuyết Nương chợt kêu lên, "Ãại ca đừng nên tin hắn. CÓ thể hắn vì muốn gạt bỠđại ca nên hắn má»›i bịa ra chuyện nà y. Ãại ca... ?"
"Ha ha ha... muốn gạt bỠđại ca thì Tôn Lãnh Thu ta đâu cần phải phà công phà lá»±c? Là ngưá»i không còn lấy má»™t mẩu võ công như đại ca, thì đâu đáng là váºt cản cho ta nếu tháºt sá»± có chuyện đó xảy ra? Vi Tuyết Nương, ngươi đừng Ä‘em dạ tiểu nhân để Ä‘o lòng ngưá»i quân tá» nữa.?"
Hai mắt bắn xạ ra những tia nhìn oán háºn, Vi Tuyết Nương rÃt lên, "Ngươi không đáng để tá»± nháºn là quân tỠđâu! ?"
Nhưng ngay lúc đó Vương Uy chợt vùng ngưá»i thoát ra khá»i vòng tay cá»§a nương tá» là Vi Tuyết Nương. Vừa chạy à o đến mé vá»±c Ä‘ang gần đó, Vương Uy vừa thét lên, "Tuyết Nương, muá»™i đừng nghi ngá» nhị sư đệ cá»§a ta nữa. Nhị sư đệ không gạt ta đâu. Sư phụ, đệ tá» xin đến vá»›i sư phụ đây.?"
Hiểu ngay được ý định cá»§a Vương Uy, Vi Tuyết Nương thất kinh kêu lên cùng má»™t lúc vá»›i việc chá»›p động thân mình lao đến định giữ Vương Uy lại, "Ãại ca, đừng... ?"
Ãứng cạnh đó, Tôn Lãnh Thu nhếch môi cưá»i lạt và gằn lên, "Yêu nữ, ngươi quên rằng còn có Tá» Dương Thá»§ Tôn Lãnh Thu ta ở đây sao? Lui lại nà o.?"
"Vù vù ,
Khi còn đúng má»™t thước nữa là Vi Tuyết Nương sẽ chá»™p được Vương Uy, thì luồng lá»±c đạo mang mầu tÃm nhạt do Tá» Dương Thá»§ Tôn Lãnh Thu đánh ra đã xuất hiện, khiến cho Vi Tuyết Nương dù muốn cÅ©ng không dám đương trưá»ng ra tay đón đỡ.
Dịch chuyển thân hình sang má»™t bên, Vi Tuyết Nương báºt kêu lên tiếng kêu hoảng loạn, "Ãại ca!?"
Lúc đó, do muốn tìm đến cái chết để tạ tá»™i vá»›i sư phụ, Vương Uy sau khi lấy được đà đã phóng luôn thân mình ra bên ngoà i triá»n núi.
Không như Vi Tuyết Nương Ä‘ang kinh hoà ng trước quyết định vừa bồng bá»™t vừa ngu xuẩn cá»§a trượng phu là Vương Uy, Tá» Dương Thá»§ Tôn Lãnh Thu cứ đắc ý phát ra hết trà ng cưá»i nà y đến trà ng cưá»i khác, "Ha ha ha...?"
Hoa dung cá»§a Vi Tuyết Nương chợt biến đổi. Từ má»™t mỹ phụ trung niên diá»…m lệ, khi nghe được trà ng cưá»i đắc ý cá»§a há» Tôn. Vi Tuyết Nương vừa Ä‘au thương cho Vương Uy vừa căm phẫn Tôn Lãnh Thu đã long mắt lên sòng sá»c và có thần thái kÃch động như má»™t ác quá»·.
Chồm ngưá»i tá»›i trước, song thá»§ xòe rá»™ng giương đủ mưá»i ngón tay, Vi Tuyết Nương gà o lên vang dá»™i, "Tôn Lãnh Thu, ngươi tháºt là độc ác! Ta quyết liá»u chết vá»›i ngươi! Ãỡ.?"
"vù... vù...
Nhìn và o chiêu thức liá»u lÄ©nh cá»§a Vi Tuyết Nương bằng cái nhìn khinh thị, Tôn Lãnh Thu quát lên bằng giá»ng âm hiểm, "Yêu nữ, Tháºp chỉ truy hồn cá»§a Huỳnh Liên giáo dưới mắt cá»§a Tôn Lãnh Thu ta chỉ là trò trẻ con mà thôi. Ngươi muốn cùng được chết vá»›i tên ngốc tá» há» Vương kia sao? ÃÆ°á»£c ta sẽ thà nh toà n cho ngươi. Xem Tá» dương thần chưởng nà y.?"
"Vù vù ,
"à o à o ,, Vi Tuyết Nương đúng là liá»u mạng, bất kể sống chết.
Trước luồng chưởng phong đầy uy lá»±c cá»§a Tá» Dương Thá»§ Tôn Lãnh Thu lam lam mà u tÃm nhạt, Vi Tuyết Nương không những đã không kiêng dè mà còn táºn lá»±c bình sinh lao cả thân ngưá»i và o vùng chưởng ảnh cá»§a đối phương nữa.
Tháºp chỉ truy hồn cứ xé gió bất chấp bóng chưởng ảnh dà y đặc lừng lững tá»±a núi Thái, lại được Vi Tuyết Nương dốc toà n lá»±c lao và o liá»n phân khai Tá» dương thần chưởng cá»§a Tôn Lãnh Thu ra là m hai.
Ãồng thá»i Tháºp chỉ truy hồn cá»§a Vi Tuyết Nương lại bắt đầu uy hiếp ngược lại sinh mạng cá»§a há» Tôn.
Tôn Lãnh Thu cả giáºn, hắn dằn mạnh hữu chưởng và há»™c tốc vẩy luôn tả chưởng vá» phÃa trước kèm theo tiếng gầm đầy giáºn dữ, "Yêu nữ, là ngươi muốn chết không toà n thây. Ãỡ.?"
"Vù vù ,
Tá» dương thần chưởng rõ rà ng là đang phân khai nhưng ngay khi Tôn Lãnh Thu váºn dụng thêm tả chưởng bóng chưởng ảnh mang mà u tÃm nhạt liá»n khép chặt lại, vây kÃn toà n thân cá»§a Vi Tuyết Nương và o giữa vòng vây cá»§a tá» thần.
Ãôi mắt như lạc thần, Vi Tuyết Nương Ä‘ang nao núng lại cà ng thêm nao núng khi ngay lúc đó chợt có âm thanh giá»ng nói cá»§a má»™t đứa bé con vang lên, "ác tặc, ngươi không được hại mạng mẫu thân cá»§a ta. Mau Ä‘á»n mạng phụ thân ta đây." Và giữa bóng chưởng ảnh mang mầu tÃm nhạt cá»§a Tôn Lãnh Thu liá»n xuất hiện thêm má»™t bóng nhân ảnh nữa, ngay bên cạnh Vi Tuyết Nương.
Không cháºm, Tôn Lãnh Thu cà ng đắc ý và cà ng cưá»i to hÆ¡n, "Ha ha ha... tiểu oa nhi, ngươi đến tháºt đúng lúc. Tôn Lãnh Thu ta đỡ phải phà công, ha ha ha...?"
"Vù vù ,
"à o à o ,, Sá»± phẫn ná»™ cá»§a Vi Tuyết Nương ngay tức khắc liá»n nguá»™i Ä‘i. "Kỳ nhi, không được đâu! Mau lùi lại Ä‘i nà o!" Miệng thì bảo đứa bé kia mau lùi lại nhưng Vi Tuyết Nương đương nhiên là không tin rằng Vương Thế Kỳ, không hiểu sao lại xuất hiện đúng và o lúc nguy hiểm nà y, không sao có đủ năng lá»±c cần thiết để kịp lùi lại. Nghiến răng trợn mắt, Vi Tuyết Nương buông xuôi tả thá»§ và quắp lấy thân hình cá»§a nhi tá» và o lòng.
"ầm... ?"
"Há»±.?"
Mẫu tá» cá»§a Vi Tuyết Nương liá»n lăn lông lốc trên ná»n đá, và đáºp toà n thân và o khối đá lá»›n ở phÃa sau vá»›i thương thế tháºt trầm trá»ng.
Gắng gượng để nén cÆ¡n Ä‘au đớn thấu xương tá»§y, Vi Tuyết Nương vừa xô Vương Thế Kỳ vá» phÃa sau khối đá vừa lõm bõm kêu lên, "Kỳ nhi, mau chạy Ä‘i. Và ... phải nhá»›... báo thù cho... song thân... ?"
"Vút ,
Bóng nhân ảnh cá»§a Tôn Lãnh Thu liá»n như bóng dáng cá»§a tá» thần đã xuất hiện bÃt ngang đưá»ng chạy cá»§a đứa bé.
"Chạy ư? Ãã muá»™n rồi! Ha ha ha... ?"
Như cách quạ xá»›t mồi Tôn Lãnh Thu còn Ä‘ang cưá»i thì Vương Thế Kỳ đã lá»t và o tay hắn.
Trước tình tình huống nà y Vi Tuyết Nương chỉ còn biết gà o lên, "Tôn Lãnh Thu, kỳ nhi là sư điệt của ngươi. Ngươi hãy mở cho Kỳ nhi một sinh lộ.?"
Ngoe ngoe vùng vẫy trên tay Tôn Lãnh Thu má»™t cách vô lá»±c đứa bé có gương mặt trắng sáng được phá»§ má» má»™t lá»›p ná»™ khà chợt gà o thét lên, "ác tặc, Ä‘á»n mạng phụ thân ta đây.?"
"Vù vù ,
Song thá»§ giương rá»™ng mưá»i ngón chỉ, đứa bé cố hết sức Ä‘áºp ngay và o vùng tâm thất cá»§a kẻ Ä‘ang nắm giữ nó là Tôn Lãnh Thu.
"ám, ầm.?"
Vừa má»›i chứng kiến sá»± liá»u lÄ©nh cá»§a Vi Tuyết Nương, Tôn Lãnh Thu còn bất ngá» hÆ¡n khi bị Vương Thế Kỳ giáng cho hai chưởng Truy hồn.
Mắt lá»™ hung quang và cước bá»™ trầm ổn chứng tá» hai chưởng Truy hồn cá»§a Vương Thế Kỳ hoà n toà n không gây phương hại gì cho há» Tôn, Tôn Lãnh Thu chợt rÃt lên, "Tiểu oa nhi, ngươi muốn báo thù cho phụ thân ngươi ư? Hãy đợi đến kiếp sau váºy. Nà y.?"
"Vút ?"
Tôn Lãnh Thu giương thẳng tay, ném đứa bé trên tay hắn và o khoảng không vô táºn. Như chưa hả giáºn Tôn Lãnh Thu còn sằng sặc cưá»i lên, "Phụ thân ngươi Ä‘ang chá» ngươi đó, ha ha ha... ?"
Nhìn hình hà i bé nhá» cá»§a nhi tá» như má»™t hòn đá vừa bị hung nhân ném bay vá» phÃa vá»±c, Vi Tuyết Nương mưá»i phần như chết đủ cả mươi.
"Kỳ... nhi... Tôn Lãnh Thu, đỡ!?"
"Vút ?"
"Vù vù ?"
Má»™t lần nữa Vi Tuyết Nương lại phóng thẳng toà n thân vá» phÃa Tôn Lãnh Thu vá»›i cùng má»™t chiêu thức là Tháºp Chỉ truy hồn.
Không chút khiếp đảm, Tôn Lãnh Thu cÅ©ng dịch ngưá»i vá» phÃa trước như muốn mau mau tiếp cáºn vá»›i Vi Tuyết Nương. Hắn vẫy mạnh hữu chưởng.
"Vù vù ,
Hắn rÃt lên độc ác, "Yêu nữ, hãy cam chịu vá»›i số mệnh váºy.?"
"à o à o ,, "ầm.?"
Vi Tuyết Nương lao đến đã nhanh mà khi bị Tá» Dương thần chưởng chấn lùi xem ra còn nhanh hÆ¡n. Như âm hồn bất tán, Tôn Lãnh Thu chá»›p động thân hình và lao Ä‘uổi theo Vi Tuyết Nương không há» ngừng nghỉ. Hắn quáºt thêm má»™t kình nữa. "Ngươi còn chá» gì nữa mà không nối gót há» Vương kia?"
"ầm.?"
"Vút ,
ÃÆ°a mắt nhìn theo thi thể nát bét cá»§a Vi Tuyết Nương Ä‘ang bay à o xuống vá»±c, Tôn Lãnh Thu báºt cưá»i mãn nguyện.
"Ha ha ha... ?"