“Tiểu Phong, nướng lâu như vậy còn chưa chín sao? Ta sắp đói đến ngất đi rồi!”
Mới cất tiếng nói là một đại hán trọc đầu thân hình khôi vĩ, mặt mày nhăn nhó. Hai mắt chăm chăm nhìn vào một đầu sơn dương chín vàng được xâu trên một thanh sắt lớn, đang chậm rãi xoay trên ngọn lửa.
“Đúng đúng, Tiểu Phong đại trù sư, thơm quá. Ngươi xem tỉ tỉ bụng đã bắt đầu réo rồi đây này.” Một giọng nữ nhân khác khúc khích vang lên.
Trời đã tối, giữa mảnh hoang lâm chỉ có một đốm lửa thu hút mục nhân. Quây quanh ngọn lửa là bảy bóng người cao thấp bất đồng. Ánh mắt không hẹn mà gặp khẩn trương hướng tới một tiểu nhân ảnh đang nướng thịt. Đúng rồi, không phải ai khác, chính là tiểu nhân vật chính của chúng ta: Lục Thiên Phong.
“Hắc hắc, mọi người đừng vội, thêm vào chút gia vị là có thể ăn được rồi.”
Lôi trong túi áo ra một lọ vị gia, rải đều lên thân sơn dương nướng, từng giọt mỡ chảy xuống làm lửa bùng cháy. Nhất thời mùi thịt thơm nồng dậy lên, khiến mọi người bất giác nuốt nước miếng.
“Được rồi, chín rồi, mọi người ăn từ từ kẻo nóng đó. Để đệ đem thức ăn qua cho đội trưởng cùng Lôi ca.”
Không đợi Thiên Phong, không, từ khi đến thế giới này, phải gọi là Tiểu Phong, dứt lời, đại hán trọc đầu đã chồm đến xé một đùi cầm trong tay. Nhất thời một tiếng thét chói tai vang vọng trong đêm, đánh động không ít tiểu muông thú. Tay trần chạm vào mỡ nóng, cầm chắc đại hán trọc đầu bỏng tay rồi.
“Đội trưởng, huynh nghỉ một chút đi. Đệ đem phần thịt nướng cho huynh đây.”
Tiểu Phong hướng đến một tảng đá bên ngoài bước tới. Ngồi trên tảng đá là một trung niên nhân mặc võ sĩ trang phục. Mái tóc dài đen nhánh tùy ý phi tán trên vai. Gác bên người là một thanh cự hình trọng kiếm.
“Hừ, cái tên đầu gỗ Lữ Thạch này, lúc nào cũng hấp tấp như thế, vạn nhất thu hút một ít cường đại ma thú, ta lập tức đem hắn ra làm mồi hi sinh.”
“Đại ca lo xa làm gì, cả khu hoang lâm này đến một con B cấp tiểu ma thú còn không có, nói gì cao cấp ma thú mà phải lo. Oa, thịt nướng thơm vậy, cám ơn tiểu đệ nhé.”
Một thân hắc ảnh béo lùn đột ngột hiện ra sau lưng Tiểu Phong, dọa hắn suýt chút nữa đánh rơi phần ăn đang cầm trên tay. Người vừa cất tiếng trước là đội trưởng của nhóm người này, đội trưởng của Phi Ưng tầm bảo đội, Mã Thiên Vân. Mà “bóng ma” cất tiếng sau không phải ai khác chính là Lôi ca mà Tiểu Phong vừa nhắc tới, cũng là thích khách giả duy nhất của Phi Ưng đội.
Từ khi bị cuốn vào Cửu U Chi Môn, Tiểu Phong thủy chung vẫn ngất đi. Đến khi tỉnh dậy, đã thấy bị nhốt trong một lồng gỗ cùng ba, bốn người khác, vây quanh là gần chục tên dã nhân mặt mày hung tợn.
Từng ngày, lũ dã nhân lại lôi một người ra xé xác ăn tươi. Cũng may, vì Tiểu Phong nhỏ tuổi ít thịt, nên được để lại cuối cùng. Thẳng đến khi lũ dã nhân hướng ánh mắt hau háu nhìn hắn co ro trong cũi, thì Phi Ưng đội đi ngang qua, lôi đình nhất kích đuổi chạy lũ ăn thịt người, cứu thoát được hắn.
Mất hơn một năm ở cùng Phi Ưng tầm bảo đội, Tiểu Phong mới có thể đại khái hiểu được mình đã bị đưa đến một thế giới với ngôn ngữ và hoàn cảnh thập phần bất đồng.
Nơi này gọi là Tinh Vũ đại lục, cũng gọi là nhân loại chi gia, phân biệt cùng Vô thần đại lục, ma quỷ chi gia ở phía tây. Giữa hai phiến đại lục là Hỗn Loạn chi hải, tương truyền là đến cả thần cũng vô pháp vượt qua.
Vốn phiến hải dương này có tên là Thái Bình Dương, bởi cuộc đại chiến nhân ma ngàn năm trước ảnh hưởng sinh ra một tầng khí lưu ma pháp hỗn loạn, qua năm tháng không hề tan bớt mà ngày càng điên cuồng, lôi điện ngập trời, lốc xoáy bất chợt, bành trướng đến tám phần đại dương, biến nơi đây thành một vùng cấm địa.
Tinh Vũ đại lục, tuy gọi là nhân gia nhưng thực chất không chỉ có nhân loại. Cùng tồn tại trên phiến đại lục còn có một số chủng tộc đặc biệt như Tinh Linh tộc, Ải Nhân Tộc, Nhân Mã tộc...Thậm chí tương truyền nơi cực bắc còn có một Long đảo thần bí. Thần Long cùng Phượng Hoàng, đó là hai minh hữu cường đại của nhân loại trong nhân ma đại chiến khi xưa, đáng tiếc cũng vì trận chiến đó mà cơ hồ đi tới diệt vong, cho đến nay còn không ai dám chắc họ còn tồn tại hay không nữa.
Ngay cả lũ dã man nhân lúc đầu Tiểu Phong gặp phải cũng không phải là nhân loại. Chúng được gọi là Thực Nhân Quỷ, là hỗn huyết kết tinh của thú nhân cùng ma nhân.
Một ngàn năm cũng quá đủ để khôi phục một đại lục. Tinh Vũ đại lục hiện nay ngoại trừ cực bắc băng giới cùng cực nam sa mạc hải là cơ hồ không có sinh vật sinh sống. Trung tâm lục địa sau mấy trăm năm tranh đấu chia làm ba quốc gia theo thế chân vạc. Phía bắc chiếm cứ gần nửa diện tích lục địa là Mãnh Khắc đế quốc. Hướng tây nam có Bôn Lâm đế quốc, còn nhỏ nhất là Thủy Bình đế quốc chiếm cứ một dải lục địa ven biển. Xét về thực lực, Mãnh Khắc đế quốc hoàn toàn áp đảo hai quốc gia kia. Vì sinh tồn, Bôn Lâm quốc cùng Thủy Bình quốc đành ngấm ngầm kết minh, tạm thời giữ thế giằng co.