Tinh hồn đại ma sư tiêu biểu cho cái gì? Đến Mã Thiên Vân, muốn trong nửa canh giờ hạ gục Duy Long còn không có dễ dàng. Đừng nói là hai điều kiện, cho dù là hai mươi điều Duy Long hắn còn có lợi.
“Điều kiện thứ nhất, ngươi không được sử dụng ma pháp trượng.”
Duy Long tươi cười gật đầu, không giống chiến sĩ coi trọng vũ khí, ma pháp sư chỉ cần pháp trượng hỗ trợ thêm tốc độ hoàn thành ma pháp mà thôi, cho dù tay không, ma pháp sư vẫn có thể niệm chú ngữ như thường.
“Điều kiện thứ hai, trong vòng ba chiêu đầu, ngươi không được chủ động tấn công.”
Nghe xong hai điều kiện, không chỉ Duy Long nhíu mày, mà tất cả mọi người đều khó hiểu. Ai cũng nghĩ Tiểu Phong hắn sẽ đưa ra điều kiện thật có lợi cho mình. Phải nhớ, trong thất hệ tinh thần mà pháp sư, không kể quang ám hai hệ chuyên khắc chế lẫn nhau, địa hệ ma pháp luôn đứng đầu trong phòng thủ. Muốn đột phá phòng ngự của Duy Long trong ba chiêu, quả thực khó hơn lên trời.
“Khoan đã, ta phải nói trước, ba chiêu thì ba chiêu, nhưng ngươi không được trì hoãn thời gian.”
Một là Tiểu Phong hắn bị mất trí, hai là trong điều kiện có bẫy. Luận về xảo trá, Duy Long hắn còn cao hơn mọi người ở đây mấy bậc. Nếu trong nửa canh giờ Tiểu Phong không xuất đủ ba chiêu, đương nhiên Duy Long sẽ bị tính thua.
Nhìn sắc mặt Tiểu Phong tái đi, Duy Long càng thêm đắc ý. Nhóc con, không phải quỷ kế của ngươi bị ta nhìn thấu rồi sao?
Cắn môi, Tiểu Phong miễn cưỡng gật đầu.
Điều khiển cơ mặt biểu hiện tâm tình biến hóa, Họa gia đệ tử nào cũng phải thông thạo. Tiểu Phong hắn không ngu dại gì đưa ra một cái bẫy lộ liễu như thế. Thủ đoạn hèn hạ của Duy Long đã khiến hắn nổi giận thực sự. Nhưng thực lực chênh lệch là không thể chối cãi. Muốn chiến thắng, không chỉ cần xuất kỳ chiêu, mà còn cần tâm cơ.
Tâm cơ đã thành công, không một ai không nghĩ Duy Long có thể bại. Mà kỳ chiêu, đó là cái Họa gia không thiếu.
Cầm thanh cương đao Phong Linh đưa lúc trước, Tiểu Phong không lập tức phát động tấn công, mà lướt đao cứa vào bắp tay trái một đường.
Phía bên kia, Duy Long càng cười thầm. Tiểu tử này không phải đã mất hết chiến ý rồi sao. Chiến sĩ muốn đối phó với ma pháp sư, cách duy nhất là áp sát càng nhanh càng tốt, khiến ma pháp sư không kịp hoàn thành chú ngữ. Một khi chú ngữ hoàn thành, là ma pháp sư đã nắm chắc phần thắng.
Nhưng có điều hắn không biết, Tiểu Phong không phải là chiến sĩ. Lẳng lặng nhìn Duy Long ngâm xướng chú ngữ phòng ngự, Tiểu Phong cắm thanh đao xuống đất, lôi trong ngực ra một cây họa bút.
Không lo lắng bị tấn công, Tiểu Phong quệt máu làm mực, tay phải cầm bút, bắt đầu họa một đồ hình kỳ dị lên lòng bàn tay trái.
Khi đồ hình hoàn thành, thì bên kia Duy Long đã hoàn toàn tạo nên một bức tường ma pháp bảo vệ kiên cố quanh thân thể. Ba thổ tường thuẫn lơ lửng xoay tròn quanh thân, một thổ giáp bao phủ ngực và bụng, lại thêm một phản ma kính, có thể nói hắn đã vũ trang đến tận răng.
Mà lúc này Tiểu Phong đã bắt đầu tấn công. Tay trái giấu sau lưng, tay phải Tiểu Phong cầm đao lao tới.
Nếu nói hành động lúc trước của Tiểu Phong làm Duy Long có chút nghi hoặc, thì chiêu này là cực kỳ khinh thường. Không thèm né tránh, hắn để mặc một đao chém xuống. Không ngoài dự đoán, thanh đao chạm vào thổ thuẫn, chỉ vang lên một tiếng ca sát, văng ngược ra.
Áp sát lại, mục đích duy nhất là gây chú ý. Tiểu Phong không do dự xòe bàn tay ra trước mặt đối thủ.
Đối chiến thông thường, ma pháp sư không bao giờ để đối thủ áp sát, mà đối với chiến sĩ, hành động giơ tay như thế của Tiểu Phong không khác gì nói chặt tay ta đi.
Điều Duy Long chú ý, chính là bàn tay trái kia. Đáng tiếc, chính vì sự chú ý này, mà hắn đã thua.
Đồ hình bằng máu trong bàn tay kia đập vào mắt Duy Long. Đó là một vòng tròn, bao quanh bởi rất nhiều hình vẽ kỳ dị. Mà chính giữa vòng tròn, là một chữ “Khẩu” rất rõ ràng.
Thông qua họa đồ thu hút sự chú ý của đối thủ, trực tiếp từ mắt in sâu vào tâm trí của địch nhân, gây ra ảo giác. Ngũ quan cấm chế là một tuyệt chiêu của họa gia, từ đệ nhị tầng Bách Tâm Tả đến đệ lục tầng, có thể khiến đối thủ tạm thời trong một canh giờ mất điều khiển với một trong ngũ quan, lần lượt là miệng, mũi, tai, mắt và cảm xúc trên da. Đương nhiên, không thể điệp gia tác dụng, cũng không thể dùng trên một đối tượng quá một ngày một lần.
Đồ hình này ứng với cấm khẩu, vừa vặn thực lực Tiểu Phong có thể thi triển. Cũng vì chiêu này mà hắn tự tin chấp nhận thách thức của Duy Long. Tại tiền kiếp, cấm khẩu có thể là vô dụng nhất, nhưng ở thế giới này, đối phó với ma pháp sư, cấm khẩu không nghi ngờ lại gây ra tác dụng kinh hoàng nhất.
Một ma pháp sư không thể phát âm niệm chú ngữ, cũng giống như một khoa kỹ chiến sĩ không có vũ khí.
Tiểu Phong lúc này cũng không có tiếp tục tấn công, nhảy lùi về sau, lạnh lùng nói ra hai chữ:
“Ngươi thua.”
Duy Long đương nhiên không hiểu. Vừa muốn mở miệng phản bác, hắn ngay lập tức nhận ra sự thực kinh khủng. Mở miệng khó khăn, uốn lưỡi cũng không thể, ngay một thanh âm nhỏ nhất cũng không xuất hiện chứ đừng nói là nói chuyện.
Hai phe ngơ ngác. Hết kinh ngạc nhìn Tiểu Phong đứng đó, lại quay sang nhìn Duy Long đứng sững như trời trồng, hai tay ôm cổ. Da mặt hắn vốn trắng bệch, lúc này đã sưng đỏ, vết sẹo trên má nhăn nhúm trông càng thêm kinh khủng.
“Mọi người không cần lo lắng, Duy Long hắn chỉ mất đi khả năng nói chuyện cùng niệm chú ngữ. Có lẽ không cần đánh tiếp nữa, tràng thách đấu này, là ta thắng rồi.”
Thu thanh đao lại thành thiết trụ giắt bên hông, Tiểu Phong lui về, cúi xuống ôm hai đầu tiểu tuyết hùng.
Không chỉ Hắc Liên tầm bảo đội nhìn hắn như quái vật, mà Tiểu Phong còn nhận thấy trong mắt đồng đội cũng xuất hiện quang mang sợ hãi.
Hít một hơi, người đầu tiên cất tiếng là đội trưởng Mã Thiên Vân:
“Theo giao ước, là chúng ta thắng. Ta thành thật khuyên Hắc Liên đội các ngươi nên lo cho đội trưởng hơn là manh động. Mọi người, chúng ta đi.”