Trải qua vài giờ minh tưởng, Tiểu Phong đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Vốn trong đội Tiểu Phong ngủ cùng lều với Tiết Lôi, lúc nào cũng là Tiểu Phong dậy trước, vậy mà hôm nay nhìn sang bên cạnh chăn đệm đã được gấp gọn gàng từ lúc nào rồi.
Vén tay kéo tấm vải nơi cửa lều, bất chợt một tia nắng chiếu rọi vào mặt, khiến Tiểu Phong khẽ nheo mắt. Hắn vui vẻ hít căng lồng ngực làn không khí khô lạnh của khu băng lâm. Suy yếu của trận chiến hôm trước đã khỏi hẳn, tâm hồn thư thái, khiến Tiểu Phong cảm thấy tràn trề lực lượng.
“Ta còn tưởng đệ không biết ngủ nướng là gì chứ. Tiểu Phong mau lại đây xem bộ yên cương mới tỷ tỷ đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đi.”
Cất tiếng gọi là Phong Linh. Một tay cầm cả chùm dây cương của đàn tốc điểu, một tay rối rít vẫy Tiểu Phong.
Tốc điểu, là vật cưỡi chủ yếu của Tinh Vũ đại lục. Ở thế giới này không hề có ngựa. Đã có lần Tiểu Phong họa lại hình dáng của ngựa cho Phong Linh xem, cuối cùng Phong Linh quả quyết đó là tranh vẽ một vị Nhân Mã bị biến dị, hoặc một con Độc Giác Phi Mã bị cụt sừng.
Nhân Mã thì đừng nói là cưỡi, bản tính vốn cực kỳ căm ghét nhân loại, lại gần bọn họ mà không bị ăn vài mũi tên đã là may mắn. Độc Giác Phi Mã càng không cần kể đến, chúng nó hầu như chỉ còn lại trong truyền thuyết mà thôi.
Tốc điểu tuy gọi là điểu, nhưng không hề biết bay. Ngoại hình tựa như một đầu tiểu kê ngoại cỡ. Bộ lông vàng mượt mà của chúng làm Tiểu Phong cực kỳ yêu thích. Khả năng chạy đường dài của tốc điểu, cả về tốc độ lẫn sự dẻo dai đều hơn xa ngựa bình thường.
Hôm nay, đàn tốc điểu gần chục con của cả Phi Ưng đội đều được đóng yên cương đầy đủ. Nhiệm vụ đã hoàn thành, cũng đến lúc cả đội lên đường trở về, đồng thời đưa Tiểu Phong tới Tạp Lạc thành khảo thí chiến lực.
Tuy mỗi đầu tốc điểu có thể miễn cưỡng chở được hai người, nhưng để giữ sức, trong đội chỉ có Tiểu Phong, đội trưởng Thiên Vân và Ngã Đốn là mỗi người cưỡi một con. Lữ Thạch thì kiên quyết cưỡi song đầu hắc báo sủng vật của hắn. Còn lại một cỗ điểu xa đi sau dành cho hai nữ tử Như Hồng, Phong Linh cùng vị ma pháp sư Lâm Vân, ba người có thể lực yếu nhất đội.
Vốn Tiểu Phong cũng được quyền ngồi xe, nhưng hắn cực kỳ thích thú cảm giác cưỡi tốc điểu, thong thả ngắm cảnh vật hai bên đường. Ngược lại có một người nóng như lửa đốt, chỉ hận không được phi lên xe thế chỗ cho gã pháp sư Lâm Vân may mắn. Không phải nói cũng biết, chính là thích khách giả Tiết Lôi si tình của chúng ta.
Tiết Lôi trước đây đã từng hướng Mã Thiên Vân đòi lên xe, viện cớ thân phận thích khách giả của hắn cưỡi tốc điểu không hợp nhãn chút nào, nhưng bị Thiên Vân phũ phàng từ chối. Không những thế, hắn còn bị ép thành xa phu bất đắc dĩ.
Thời tiết trên Tinh Vũ đại lục lúc này đang là cuối xuân đầu hạ. Càng đi xuống phía nam, khí hậu bắt đầu ấm áp dần lên. Khung cảnh hoang vu tuyết trắng của vùng Tuyết Lạp Sơn dần được thay thế bởi những cánh rừng tươi tốt. Còn mười ngày nữa mới tới ngày bắt đầu kỳ thi chiến lực khảo thí, nên đoàn người của Phi Ưng tầm bảo đội không quá vội vàng.
Dù gì, lần này nếu Tiểu Phong thông qua kỳ thi, hắn cũng sẽ phải ở lại học tập ít nhất là bốn, năm năm. Cũng có nghĩa là thời gian hắn ở cùng Phi Ưng đội chỉ còn hơn tuần nữa. Hai năm qua, Phi Ưng đội đã coi hắn như một tiểu thành viên. Sáng ngày khởi hành, Mã Thiên Vân đã nói với hắn, sau khi tốt nghiệp cũng không cần quay lại tìm mọi người làm gì. Nam nhi chi chí như chim bằng bay cao vạn dặm, Thiên Vân hắn tin chắc Tiểu Phong tương lai sẽ không bị bó hẹp trong một Phi Ưng tầm bảo đội nho nhỏ thế này.
Tiểu Phong hiểu, nhưng khi hắn thấy chút lệ quang lóe lên trong mắt Mã Thiên Vân khi hắn quay bước đi, trái tim bỗng nhói lên một chút.
Ly biệt dù có níu kéo, cũng sẽ vẫn phải tới. Sau tám ngày đường, lá tinh kỳ của Tạp Lạc thành cũng đã hiện ra phấp phới trước mắt mọi người.
Tạp Lạc thành, là thành thị trù phú nhất của Mãnh Khắc đế quốc. Cửa thành được mở suốt ngày đêm, người ra vào tấp nập. Sắp tới kỳ chiến lực khảo thí, số lượng người đổ về đây càng đông, trên tường thành binh lính canh phòng tuần tra có nhiều hơn một chút. Tuy vậy so với thủ đô Áo Tư Lan, còn gọi là khoa kỹ thiên đường hay thành Mã Nhĩ Thiết ở biên giới phía nam, được xưng tụng là pháo đài bất khả xâm phạm, độ nghiêm ngặt của Tạp Lạc thành chẳng tính vào đâu.
Dù sao, nằm ở phía bắc Mãnh Khắc đế quốc, không hề bị chiến cuộc với Bôn Lâm và Thủy Bình đế quốc ảnh hưởng, Tạp Lạc thành cũng không cần gì phòng thủ lực.
Thiên Vân hắn quyết định chia tay từ ngoài thành. Sau khi dặn dò Tiểu Phong cách thức đi đứng, mọi người còn nhất quyết dúi vào tay hắn một túi Tử tinh tệ để làm chi phí đăng ký và sinh hoạt.
Nên biết lưu hành trên Tinh Vũ đại lục thấp nhất là Ngân tinh tệ, một trăm Ngân tinh tệ là một Kim tinh tệ, mà một trăm Kim tinh tệ mới đổi được một Tử tinh tệ. Túi Tử tinh tệ này, thừa đủ để hắn có thể tiêu dùng thoải mái trong vài năm.
“Mọi người bảo trọng.”
Tuy trong lòng là thiên ngôn vạn ngữ, lúc này Tiểu Phong chỉ có thể nói ra bốn chữ đơn giản. Nhưng nếu nhìn vào ánh mắt hắn, có thể thấy được Phi Ưng đội đối với hắn quan trọng đến thế nào.
“Ngươi cũng bảo trọng, Tiểu Phong”
Tiết Lôi nắm lấy hai bả vai Tiểu Phong, khó khăn cất tiếng. Trong mắt mỗi người, lúc này dường như đã có một tầng vụ thủy.
Đặt một bức họa quyển vào tay Tiết Lôi, Tiểu Phong dứt khoát quay bước vào thành. Mái tóc lam sắc phi tán sau vai, nhẹ nhàng như một cơn gió nhỏ bay vào thiên không.
Trong họa quyển, là cảnh một nhóm người quây quanh ngọn lửa nơi sơn dã, cười nói vui vẻ. Một tiểu nam hài ngồi giữa, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.