Xem bài viết đơn
  #7  
Old 21-05-2008, 10:21 AM
louis08's Avatar
louis08 louis08 is offline
Thế Ngoại Cao Nhân
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 27
Thời gian online: 5297101
Xu: 0
Thanks: 234
Thanked 0 Times in 0 Posts
Tập 46: TÌNH A TÚ, Ý NHẬT PHONG


Định số như đã an bài cho Lãnh Nhật Phong phải chết bởi thanh Huyết Hận kiếm của lão trượng Đông Phong Điểu Khinh. Thanh kiếm đỏ rực màu huyết dụ từ từ hạ xuống, và tất cả mọi người đều chờ đợi thủ cấp của Thần Kiếm Giang Đông rơi xuống đất.
Lâm Thanh Tử mặt tái như chàm đổ. Trái tim của gã thắt lại với những cái đau lan tới tận óc. Lâm Thanh Tử muốn thét lên và xuất thủ để cản thanh kiếm màu đỏ kia, nhưng y chỉ biết nhìn, bởi Thành Tử biết rằng một khi y ra tay thì Lãnh Nhật Phong cũng không bao giờ cho y hành động.
Thành Tử hiểu Nhật Phong như hiểu bản thân mình, nên đành cúi đầu chờ đợi khoảnh khắc sau cùng đến với Nhật Phong.
Thành Tử thầm nghĩ:
- Đông Phong Điểu Khinh, Nhật Phong đi rồi, đến lượt Lâm mỗ và lão thanh toán với nhau món nợ này.
Một chiếc bóng nhỏ nhắn cắt một đường vòng cung lướt ra khi lưỡi Huyết Hận kiếm chực chờ cắt ngang thủ cấp của Nhật Phong. - Keng.
Cùng với âm thanh khô khốc đó, Vũ A Tú thét lớn: - Dừng tay...
Đồng kim tiền đã nện thẳng vào sóng kiếm rồi rơi xuống ngay chân Đông Phong Điểu Khinh.
Lão trượng Đông Phong Điểu Khinh nhìn sững vào nàng :
- Tú nhi.
Vũ A Tú nhìn lão không chớp mắt:
- Sao nội tổ lại toan lấy mạng Lãnh Nhật Phong?
Một thoáng sững sờ hiện lên ánh mắt của Đông Phong Điểu Khinh. Lão nheo mày hỏi nàng :
- Sao con lại hỏi nội tổ câu đó. Chẳng lẽ ba năm rèn Huyết Hận kiếm của nội tổ chỉ để đốt sự hận thù sao?
A Tú lắc đầu:
- Nội tổ đừng quên, nội rèn Huyết Hận kiếm để dành cho A Tú tự tay mình trả hận cho Vũ đại ca.
Nàng nhìn Nhật Phong :
- Và hiện tại, sinh mạng của Lãnh Nhật Phong do A Tú quyết định.
Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ khẽ điểm một nụ cười. Lão nheo mắt với Lâm Thanh Tử.
Lâm Thanh Tử thấy được cái nheo mắt của lão Thần Y, phấn khởi hỏi Đông Phong Điểu Khinh :
- Lão tiền bối, có đúng như Vũ cô nương nói không?
Đông Phong Điểu Khinh ậm ừ rồi gượng gật đầu:
- Không sai.
Lâm Thanh Tử quay lại Vũ A Tú :
- Qui tắc giang hồ, một khi đã nói thì phải giữ lời. Lão tiền bối đây đã giao cho Vũ cô nương trọng trách lấy mạng Lãnh Nhật Phong thì cô nương hãy hành sự.
Đông Phong Điểu Khinh trao thanh Huyết Hận kiếm qua tay A Tú.
Lão nghiêm giọng nói:
- Thần Kiếm Giang Đông Lãnh Nhật Phong đã chấp nhận thanh toán tất cả mọi oan trái trên cõi đời này để xuống tử thành hội diện với các bằng hữu, con hãy ra tay đi.
Vũ A Tú đón lấy thnh Huyết Hận kiếm. Nàng tằng hắng rồi nói:
- Lấy mạng Lãnh huynh lúc nào cũng được, nhưng A Tú không giết Lãnh huynh lúc này, và chỗ này.
Đông Phong Điểu Khinh tròn mắt:
- Con còn chờ đến bao giờ nữa.
- Còn muốn dẫn Lãnh Nhật Phong đến mộ phần của Vũ đại ca.
Đông Phong Điểu Khinh nheo mày suy nghĩ, rồi gật đầu.
- Thế cũng được.
A Tú nhìn Nhật Phong :
- Lãnh huynh đồng y´ theo A Tú chứ?
Lãnh Nhật Phong gật đầu.
Lâm Thanh Tử vỗ tay:
- Hay lắm. Hai người cứ đi đi. Thần Kiếm Giang Đông đâu thể chết trước mặt mọi người được.
Lâm Thanh Tử đứng nép qua một bên:
- Mời Vũ cô nương và Lãnh đại ca.
Nhật Phong thở dài nói với Thành Tử :
- Lâm đệ ở lại bảo trọng, ta nghĩ giang hồ chưa đến lúc thái bình đâu. Sự bình yên hôm nay là khởi đầu cho những ngày giông bão sắp tới.
Nhật Phong và A Tú bước khỏi Tổng đàn Thiên Luân giáo. Chàng và A Tú đi đến đâu, quần hào nhường đường đến đó. Tất cả mọi người nhìn theo chàng bằng ánh mắt tiễn biệt.
Vạn Dược Thần Y bước đến bên Lâm Thanh Tử:
- Tiểu tử... Ngươi nghĩ thế nào?
Thành Tử thở dài một tiếng nói:
- Từ thiên cổ đến nay không ai ly´ giải được chữ tình.
- Ngươi nói đúng, thế còn ngươi thì sao?
- Tiền bối muốn nói gì?
Vạn Dược Thần Y quắc mắt nhìn Lâm Thanh Tử :
- Ngươi không nghĩ tới Như Bình à?
Lâm Thanh Tử nhún vai mỉm cười :
- Tất nhiên là phải nghĩ tới chứ, bởi đó là chữ tình của vãn bối mà.
- Thế ngươi còn đứng đây làm gì. Nếu ngươi nghĩ về Như Bình thì hãy tin lão phu đi, Vũ A Tú cũng đang nghĩ về Nhật Phong.
Vạn Dược Thần Y đặt tay lên vai Lâm Thanh Tử :
- Chữ tình sẽ hóa giải được chữ hận, nhưng một khi chữ tình biến thành chữ hận thì không có cái gì trên đời này hóa giải được đâu. Ngươi đừng để cho Hà Như Bình hận ngươi vì tình đó.
Lâm Thanh Tử nhăn mặt:
- Tình tình, hận hận. Eo ôi, vãn bối phải đi tìm Như Bình đây.
Lâm Thanh Tử nói xong, chẳng thèm chào ai, mà trổ luôn khinh công thượng thừa Triển xí phi vân, thân ảnh như một con chim cắt lướt đi trong chớp mắt đã khuất dạng rồi.
Mông Thiền đại sư nói với Võ Đang Thái Ất chân nhân:
- Giang hồ rồi cũng dịu lại. Mưa cũng có lúc tạnh, giông bão cũng có lúc tan, dù kẻ có tham vọng đến đâu, nhưng cũng đã ra người thiên cổ trở về với cát bụi, vì lẽ đó mà lào nạp sẽ lo hậu sự ở đây.
Võ Đang Thái Ất chân nhân thở dài, giở phất trần nói:
- Khi nãy bần đạo trộm nghe Nhật Phong nói, sự yên tĩnh của giang hồ hôm nay là khởi đầu cho những ngày giông bão sắp đến, trong lòng bần đạo cảm thấy lo lắng vô cùng.
- Tất cả đã qua rồi. A di đà Phật...kết cuộc quả là mỹ mãn, lão nạp hoan hỉ vô cùng.
Mông Thiền đại sư bước đến Tuệ Tĩnh phương trượng. Lão đại sư chắp tay xá Tuệ Tĩnh đại sư :
- Phương trượng sư huynh... người vẫn bình an chứ?
- A di đà Phật, sư huynh không sao cả. Chúng ta hãy lo hậu sự ở đây rồi quay về Thiếu Lâm tự.




Tập 47: HIỂM HỌA KHÔN LƯỜNG


Tiếng đàn réo rắt của Nhược Mai Lâm lúc trầm lúc bổng, trong tiếng đàn đó như biểu lộ tâm trạng của nàng. Một tâm trạng u uẩn, pha trộn nỗi xót xa của kẻ cô quạnh, đơn lẻ. Nhược Mai Lâm như miên man thả hồn vào tiếng đàn của nàng mà để tâm thức trôi vào những hoài niệm của riêng mình.
Bất thần có tiếng sáo vi vu cất lên. Tiếng sáo như trộn vào tiếng đàn của Nhược Mai Lâm. Hai âm vực quện lẫn vào nhau, tiếng sáo thì vi vút càng lúc càng trong, còn tiếng đàn cũng cố bắt nhịp lấy tiếng sáo huyền ảo kia, nhưng nếu ai đó mẫn trí một chút thì sẽ cảm nhận được ngay tiếng sáo đang càng lúc càng lấn dần tiếng đàn của Nhược Mai Lâm.
Một giọt mồ hôi rịn ra trên trán Mai Lâm.
- Bựt...
Sợi tơ đàn bị đứt, tiếng đàn ngưng bặt. Tiếng sáo cũng tắt lịm.
Mai Lâm từ từ ngẩng lên.
Đối mặt với nàng là Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ và Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc.
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười nói:
- Hắc Mộc Nhai ngoài thì khô khan, trơ trọi nhưng bên trong chẳng khác nào họa bút tranh thơ, lại có thêm giai nhân mỹ miều.
Mai Lâm nhìn Kiều Vĩ Hồ:
- Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ.
- Nàng vẫn còn nhận ra ta à?
Kiều Vĩ Hồ xoay ngọn sáo rồi chấp tay sau lưng thả gót sen bước đến trước mặt Ngọc diện kỳ nữ Nhược Mai Lâm. Đôi mắt của Kiều Vĩ Hồ nhìn chiếc đàn tỳ bà:
- Nhạc chưa tròn, dây lại đứt, tiếc thật.
Mai Lâm ngước nhìn Kiều Vĩ Hồ gằn giọng nói:
- Kiều cô nương đến đây làm gì?
- Đi tìm một giai nhân.
Nhược Mai Lâm chỉ vào mình:
- Mai Lâm là một giai nhân sao? Kiều cô nương lầm rồi.
- Con mắt của Kiều Vĩ Hồ chưa bao giờ lầm.
Nàng chỉ vào ngực mình:
- Nàng xem ta có phải là một giai nhân không?
- Cô nương mới đúng là một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Kiều Vĩ Hồ bật cười khanh khách.
Nàng cắt tràng cười trong như ngọc lưu ly va vào nhau, nhìn Mai Lâm nói:
- Trong giang hồ có hai giai nhân, một là Kiều Vĩ Hồ, hai là Ngọc diện kỳ nữ Nhược Mai Lâm. Ta nói có đúng không nào?
Nhược Mai Lâm hỏi Kiều Vĩ Hồ:
- Kiều cô nương hỏi như vậy hàm y´ gì?
- Trên đời thì đâu thể có hai giai nhân cùng là thiên hạ đệ nhất được.
- Kiều cô nương đến đây để...
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười nói:
- Giết Nhược Mai Lâm.
Mai Lâm cười khẩy:
- Giết Mai Lâm... Kiều cô nương có thể làm được việc đó sao?
- Có điều gì trên đời mà ta không làm được chứ. Nếu ai đó có một viên ngọc quí thì ta cũng sẽ có một viên ngọc quí. Nếu nhu trong giang hồ chỉ có một viên ngọc duy nhất, mà nó không thuộc về ta thì ta sẽ hủy nó đi để không một ai có viên ngọc đó.
Mông Diện thần nữ bước đến bên Mai Lâm:
- Nàng là viên ngọc đó, và viên ngọc đó phải thuộc về ta. Nếu như ta không có nàng thì ta sẽ hủy bỏ nó đi để không một ai có nàng, nhất là đối với Lãnh Nhật Phong.
- Ta không hiểu y´ của cô.
- Nàng không hiểu hay không muốn hiểu.
Mai Lâm nheo mày:
- Quả tình Mai Lâm không hiểu.
Kiều Vĩ Hồ cười mỉm:
- Vậy thì ta sẽ nói cho nàng hiểu. Nếu như Mai Lâm thuộc về bản nương rồi thì đâu còn kẻ thứ hai sánh với bản nương chứ.
- Thuộc về cô là sao?
- Ta muốn có nàng.
Kiều Vĩ Hồ chắp tay sau lưng, bình thản đến bên hồ nước. Ả nhìn bóng mình trong nước, ôn nhu nói:
- Ta muốn trong giang hồ chỉ có một giai nhân mà thôi.
- Mai Lâm không muốn ganh đua với nàng.
- Không ganh đua, ta không có y´ nói nàng ganh đua, nhưng thực tế cũng không thể phủ nhận có sự ganh đua, bởi một khi thiên hạ nhìn ta tất sẽ so sánh với Ngọc diện kỳ nữ Nhược Mai Lâm Kiều Vĩ Hồ từ từ quay lại:
- Thật ra Nhược Mai Lâm cũng không thể so sánh với Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ được đâu. Mà thâm y´ của ta là muốn có nàng.
Kiều Vĩ Hồ đôi giọng thật nghiêm. Nhược Mai Lâm cảm nhận có những luồng khí lạnh chạy dọc cột sống mình.
- Ta cho nàng một cơ hội.
- Cơ hội gì?
Kiều Vĩ Hồ bước đến chiếc đôn bằng đá, hay đúng ra nó là khối đá được đẽo gọt tinh tế trông tợ một chiếc đôn. Ả ngồi vắt chân chữ ngũ trên khối đá đó, nhìn Mai Lâm nói:
- Ta sẽ ngồi trên khối đá này để nàng công kích ta ba chiêu. Nếu như nàng bức ép được bản nương rời khỏi chỗ ngồi của mình thì ta thuộc về nàng. Nàng muốn sai khiến ta thế nào cũng được, nhưng ngược lại, nếu như nàng không bức ép ta thì nàng sẽ thuộc về ta và nhứt nhứt đều phải thuận theo tất cả những gì ta muốn.
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười:
- Nàng đồng y´ chứ?
Nhược Mai Lâm nhìn thẳng vào đáy mắt của Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ:
- Cô có coi thường Ngọc diện kỳ nữa quá không?
Mông Diện thần nữ khoát tay, lắc đầu:
- Ta không coi thường bản lĩnh võ công của Ngọc diện kỳ nữ Nhược Mai Lâm đâu. Ta hiểu nàng như hiểu rõ chỉ tay trong lòng bàn tay mình. Nếu bản lĩnh võ công của nàng tầm thường thì Thiên Luân giáo chủ Lập Ái đâu di lịnh điều nàng ẩn thân ngoài Tây Vực Huyền Cung. Và nếu bản lĩnh tâm cơ của nàng bình thường thì đâu có được trọn bức da họa đồ.
Mai Lâm nheo mày:
- Té ra cô đã biết tất cả.
- Trong giang hồ, không việc gì ngoài tầm mắt của Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ.
Kiều Vĩ Hồ giũ hai ống xiêm y trắng toát:
- Thế nào, Ngọc diện kỳ nữ Nhược Mai Lâm đồng y´ với đề nghị của ta chứ?
- Đã như thế này thì muốn hay không Mai Lâm cũng phải tiếp chiêu với cô để xem bản lĩnh võ công của Mông Diện thần nữ như thế nào.
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười gật gù:
- Thế mới đáng mặt là anh thư trong giang hồ chứ.
- Cô thích Mai Lâm dụng chưởng hay binh khí công kích cô.
- Tất cả mọi thứ nàng đều thi thố được, miễn sao ép ta rời khỏi cái đôn này thì thôi.
Mai Lâm gật đầu:
- Được rồi. Cô chuẩn bị đi.
Kiều Vĩ Hồ bình nhiên khoanh tay trước ngực:
- Bất cứ thời khắc nào nàng cũng được xuất thủ.
- Thế thì Mai Lâm không khách sáo.
Mai Lâm vừa dứt lời, xoay nửa vòng song thủ vung ra. Một loạt những mũi phi tiễn đoạt mệnh châm xuất ra từ hai ống tay áo của nàng chụp đến thân pháp của Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ. Có thể nói vừa xuất thủ chiêu đầu tiên, Mai Lâm đã dụng đến độc chiêu của mình bởi nàng nghĩ Mông Diện thần nữ đã đến đây tất võ công không phải tầm thường rồi, và trong khi thị còn khinh khỉnh tự thị thì lấy sự bất ngờ mà chiếm lấy phần thắng về mình.
Những mũi phi tiễn đoạt mệnh châm kết thành một màn lưới dầy đặc ập thẳng đến Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ. Mai Lâm nghĩ với ba mươi mũi phi tiễn đoạt mệnh châm kia, chỉ cần một mũi xuyên vào da thịt Kiều Vĩ Hồ thì nàng đã thắng rồi.
Y´ nghĩ đó còn đọng trong trí não của nàng thì Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ chỉ khoát tay xem tợ như đuổi một bầy nhặng chực bâu tới mình.
Cái khoát tay của thị trông thật tầm thường, và Mai Lâm cũng chẳng hề thấy có lực kình gì, thế mà trước mặt Mông Diện thần nữ như có bức tường vô hình ngăn chặn những mũi phi tiễn đoạt mệnh châm.
Màn lưới phi tiễn đoạt mệnh châm ví như lũ thiêu thân vừa chạm vào bức tường vô hình kia thì lả chả rơi xuống mà chẳng hề phát ra âm thanh nào.
Chỉ trong chớp mắt, Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ đã hóa giải toàn bộ những mũi phi tiễn đoạt mệnh châm của Nhược Mai Lâm mà xem ra chẳng hề tốn một chút công sức gì.
Kiều Vĩ Hồ còn mỉm cười nói:
- Nàng có khuôn mặt của giai nhân, nhưng tâm thì đúng của quỷ dữ.
Câu nói của Kiều Vĩ Hồ chạm đến lòng tự ái của Nhược Mai Lâm, khiến nàng bất nhẫn hét lên:
- Đối với độc phụ, tất phải sử thủ đoạn để mà thắng, có gì mà oán trách chứ. Mai Lâm còn những hai thức chiêu nữa, nếu cô cảm thấy không ổn thì mau rút khỏi Hắc Mộc Nhai:
- Mông Diện thần nữ mà có thể thảm bại bởi Nhược Mai Lâm được ư. Nàng đang khiến cho bản nương phấn khích lắm đấy. Ngọc diện kỳ nữ càng trổ thủ đoạn bao nhiêu thì Kiều Vĩ Hồ càng hào hứng bấy nhiêu.
Lời còn chưa dứt trên môi Kiều Vĩ Hồ thì Nhược Mai Lâm đã lướt đến áp sát vào thị. Hữu thủ của nàng vươn ra dựng thành một thế trảo toan chụp vào chấn tâm đối phương, nhưng thật ra đó chỉ là đòn hư mà thôi. Mai Lâm chỉ cần nhác thấy Kiều Vĩ Hồ tập trung thần trí phá giải trảo công của nàng thì sát thủ sẽ từ tả thủ xuất ra ngay.
Quả đúng như Mai Lâm dự định, trảo công của nàng chụp đến thì hữu thủ của Kiều Vĩ Hồ đã lật ngửa cũng bằng một thế trảo toan thộp bắt lấy hổ khẩu của Mai Lâm.
Chỉ chờ cơ hội đó thôi và nhanh hơn một cái chớp mắt, tả thủ của Nhược Mai Lâm đã thủ sẵn ngọn trủy thủ dấu trong ống tay áo nhắm yết hầu của Mông Diện thần nữ tập kích.
Với thế công này của Mai Lâm vừa hư vừa thực, vừa tiềm ẩn sự tàn độc mà bất cứ một cao thủ nào cũng không thể ngờ được, huống chi Kiều Vĩ Hồ lại có giao ước để cho nàng tập kích ba chiêu. Mai Lâm vừa công kích vừa nghĩ:
- Nếu như Kiều Vĩ Hồ tránh được ngọn trủy thủ sát nhân của nàng, bắt buộc thị phải ngã đầu ra sau, và khi đó chỉ cần một ngọn cước của mình thì ắt thị phải rời khỏi chiếc đôn bằng đá này.
Y´ niệm đó lướt qua rất nhanh trong đầu Nhược Mai Lâm cùng lúc mũi ngọn trủy thủ cắt một đường thẳng mãnh liệt xỉa đến yết hầu của Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ - Cạch...
Mai Lâm cảm nhận hổ khẩu tả thủ của mình tê buốt, nhìn lại thì thấy hai ngón tay của Kiều Vĩ Hồ đã kẹp lấy lưỡi trủy thủ, và bẻ gãy nó làm đôi.
Kiều Vĩ Hồ vẫn giữ nụ cười trên hai cánh môi gợi cảm:
- Chiêu này của nàng đáng được đưa vào bí kíp võ công để hậu nhân tham khảo.
Nhược Mai Lâm thoáng một chút sững sờ, nhưng cũng kịp thi triển nốt thức chiêu thứ ba. Lần này thì nàng dụng đến độc cước.
Mai Lâm chỉ hơi chao mình, hữu cước bung ra với tất cả nội lực bình sinh đá thốc vào chân ghế đá. Nhưng chân nàng vừa động thì tưởng như có vật gì đó đè cứng không sao nhất lên được. Mai Lâm liếc mắt nhìn xuống mới phát hiện ra mũi hài của Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ đặt trên hài mình.
Nàng biến sắc:
- Cô...
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười nói: - Những gì nàng đang nghĩ và sắp hành động ta đều biết cả đấy.
Kiều Vĩ Hồ vừa nói vừa rụt chân lại.
Mai Lâm nhanh như cắt vận công phát triển thế cước liên hoàn.
Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ đã nhường Mai Lâm một bước, tất đã không coi nàng là đối thủ của mình rồi, nên cước pháp của Mai Lâm, Mông Diện thần nữ hóa giải quá dễ dàng. Mũi hài của Mông Diện thần nữ cứ như có mắt mà ngán đỡ cước pháp của Mai Lâm. Tuyệt nhiên dù cho Ngọc diện kỳ nữ có linh hoạt đến đâu cũng không làm sao đá trúng vào trụ đá.
Kiều Vĩ Hồ vẫn bình nhiên mỉm cười với Mai Lâm. Thị nói:
- Nàng chẳng tiếc cho gót sen của mình à?
Câu nói của Kiều Vĩ Hồ khiến Mai Lâm giật mình, cảm nhận cước pháp của mình tê buốt, đau rát đến tận óc.
Kiều Vĩ Hồ nói:
- Đã qua bao nhiêu thế công của nàng rồi.
Mai Lâm thẹn mặt. Nếu tính tất cả những thế cước liên hoàn của nàng gộp lại thì nàng đã công kích Mông Diện thần nữ non hai mươi chiêu.
Kiều Vĩ Hồ nói:
- Sông Trường Giang cũng lắm khi yên tĩnh chứ. Chẳng lẽ nàng cứ dụng mãi những thức chiêu Thuận thủy thôi chu à?
Mai Lâm nghe Kiều Vĩ Hồ nói, thoạt đứng phỗng ra như một pho tượng. Đến lúc này nàng mới hiểu mình chẳng phải là đối thủ trong mắt Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ.
Y´ niệm đó chưa tan trong đầu nàng thì song chưởng của Kiều Vĩ Hồ ập đến tập kích thẳng vào đan điền nàng. Một đạo kình âm nhu, ngỡ như một luồng gió thoảng thổi vào đan điền Mai Lâm, nhưng nó lại đẩy nàng ngược về sau ba trượng, lưng ép vào vách đá.
Hứng đạo nhu kình của Kiều Vĩ Hồ, Mai Lâm không hề có cảm giác mắt hoa, hay kinh mạch xáo trộn, nhưng lại tưởng như nội lực của mình tan biến như bong bóng trời mưa.
Lưng nàng vừa chạm vào vách đá thì tứ chi cũng bủn rủn như người bịnh lâu ngày.
Kiều Vĩ Hồ đứng lên chắp tay bước đến trước mặt Mai Lâm. Thị từ tốn nói:
- Nàng là đóa hoa đẹp nhất trong thiên hạ, nhưng rất tiếc đóa hoa đó lại có gai. Bản nương tạm thời lấy đi những chiếc gai nhọn trong đóa hoa đó để nó hoàn mỹ hơn.
Kiều Vĩ Hồ vuốt má Mai Lâm.
Mai Lâm quay mặt nhìn chỗ khác:
- Cô đã thắng ta. Mai Lâm đã thuộc về thần nữ. Muốn giết cứ giết. Hãy ra tay đi.
Kiều Vĩ Hồ tròn mắt, ngửa mặt cười khanh khách. Thị cắt tràng cười đó nhìn Mai Lâm, rồi vuốt má nàng:
- Đóa hải đường đã thuộc về ta rồi, cớ gì ta lại hủy hoại nó chứ?
Kiều Vĩ Hồ lắc đầu:
- Không ! Ta không giết nàng đâu. Đừng nghĩ Mông Diện thần nữ là người chỉ biết hủy hoại những cái đẹp trên thế gian này. Mà ngược lại, ta rất nâng niu những đóa hoa hải đường như nàng.
Mai Lâm thở dài nói:
- Cô cần gì ở Mai Lâm?
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười nói:
- Ta cần nàng như một đóa hoa để ta chiêm ngưỡng thôi mà.
Kiều Vĩ Hồ đặt tay lên vai Mai Lâm:
- Toàn bộ công lực của nàng đã được ta hóa giải, giờ thì nàng đúng là một giai nhân. Đã là giai nhân thì chẳng nên giữ võ công làm gì, bởi vì võ công sẽ làm hoen ố những nét đẹp kiều diễm, kiêu sa của nàng.
- Cô đã phế bỏ võ công của Mai Lâm?
- Nàng đã ở cạnh ta rồi thì đâu cần phải dụng đến võ công.
Kiều Vĩ Hồ lại vuốt má Mai Lâm:
- Bây giờ nàng đã chẳng còn võ công mà giữ bức da họa đồ cũng vô ích mà thôi. Hãy giao bức họa đồ cho ta đi.
Mai Lâm hừ nhạt một tiếng:
- Bây giờ thì cô mới lòi mặt thật của mình ra. Cô muốn bức da họa đồ?
Kiều Vĩ Hồ gật đầu:
- Ta đang cần nó.
Mai Lâm ngửa mặt cười khanh khách rồi nói:
- Trong giao ước Mai Lâm thuộc về cô, nhưng không có giao ước ta phải giao bức họa đồ cho cô.
Kiều Vĩ Hồ tròn mắt nhìn Mai Lâm :
- Nàng còn thuộc về ta thì bức da kia sao lại không thuộc về Kiều Vĩ Hồ chứ Vậy nó sẽ thuộc về ai?
Mai Lâm nghiêm giọng nói:
- Nó thuộc về Lãnh Nhật Phong.
Kiều Vĩ Hồ cau mày:
- Thuộc về Lãnh Nhật Phong ư? Ta có nghe lầm không?
- Cô không nghe lầm đâu, Lãnh Nhật Phong đã cùng với các bằng hữu của chàng ra tận Tây Vực Huyền cung để đưa lão Thái Tông về Trung Nguyên thì bức da kia phải thuộc về Lãnh Nhật Phong. Kẻ có công thì ắt được hưởng chứ. Chẳng lẽ Mai Lâm lại giao bức họa đồ cho người chẳng có công sức gì như cô.
Kiều Vĩ Hồ gật đầu nói:
- Nàng nói hay lắm. Nhưng nàng cũng đừng quên giao ước nàng đã thuộc về ta. Nàng phải thực hiện những điều ta muốn.
- Đúng, Mai Lâm sẽ thực hiện những gì nàng muốn, nhưng những gì Mai Lâm có thì đã chẳng thuộc về giao ước đó, như bức da họa đồ.
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười :
- Thế cũng được. Ta lúc nào cũng trân trọng sự giao ước, nhưng nếu ta cần thì tất cả cũng phải thuộc về ta.
- Nếu nhu cô hành xử như vậy thì Mai Lâm không phục.
Kiều Vĩ Hồ bật cười giòn già. Thị nhìn Mai Lâm nói:
- Có gì là không phục chứ?
Kiều Vĩ Hồ chắp tay sau lưng quay bước tiến đến chiếc trụ đá. Nàng ngồi xuống chiếc trụ đó, đưa mắt nhìn Mai Lâm:
- Tục ngữ có câu nhân vô thập toàn. Nên dù nàng có không phục Kiều Vĩ Hồ thì ta cũng không trách nàng.
Kiều Vĩ Hồ nhìn Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc :
- Tổng hộ pháp, ngươi nghe những lời ta nói có đúng không?
Hồ Phúc ôm quyền cung kính nói:
- Tất cả những gì nương nương nói ra đều đúng cả.
Mông Diện thần nữ mỉm cười chỉ Nhược Mai Lâm :
- Nếu như bản nương nói Ngọc diện kỳ nữ Nhược Mai Lâm là một xú nữ thì ngươi có đồng y´ với bản nương không?
- Tất nhiên thuộc hạ sẽ cho Ngọc diện kỳ nữ là xú nữ theo y´ của Nương Nương.
Mông Diện thần nữ gật đầu:
- Tốt lắm.
Thị quay lại Nhược Mai Lâm :
- Nàng muốn là một giai nhân hay là một xú nữ? Bản nương cho nàng thêm một cơ hội.
Mai Lâm cười mỉm:
- Xú nữ hay giai nhân, đối với Mai Lâm chẳng quan trọng. Mai Lâm đã từng mang dung diện của một giai nhân nhưng cũng đâu có được trái tim của Thần Kiếm Giang Đông Lãnh Nhật Phong, biết đâu chừng khi ta là xú nữ lại có được trái tim của chàng.
Kiều Vĩ Hồ ngửa mặt cười khanh khách. Tiếng cười của ả dội vào thính nhĩ của Nhược Mai Lâm khiến nàng phải nheo mày.
Mai Lâm hỏi:
- Cô cười như vậy có y´ gì?
- Ta đang cười nàng.
- Ta nói vậy có gì mà cô cười chứ?
Đôi chân mày của Kiều Vĩ Hồ cau lại:
- Khi nàng còn là một giai nhân mà còn không chiếm hữu được trái tim của Thần Kiếm Giang Đông Lãnh Nhật Phong, thì khi nàng là xú nữ, ta e rằng trái tim của gã sẽ không bao giờ thuộc về nàng.
Dung diện Nhược Mai Lâm thoáng hiện những nét ủ dột, đượm buồn.
Mai Lâm thở dài, bùi ngùi nói:
- Mai Lâm cứ như chiếc bóng chạy theo cái hình của Lãnh Nhật Phong.
- Nàng đã nói đúng. Nàng biết mình chỉ là cái bóng của Lãnh Nhật Phong sao cứ bám theo cái hình mãi vậy? Nếu ta là nàng thì ta không cam tâm là cái bóng của Thần Kiếm Giang Đông Lãnh Nhật Phong.
- Cô khác Nhược Mai Lâm nên không hiểu về Nhược Mai Lâm.
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười nói:
- Ta đã không từng nói với nàng ta chính là một giai nhân như nàng sao?
- Đúng, cô và Mai Lâm đều là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, nhưng trái tim Mai Lâm và Mông Diện thần nữ không nhịp chung một nhịp.
Kiều Vĩ Hồ lắc đầu:
- Nàng không nhận ra Lãnh Nhật Phong là người như thế nào à?
- Chàng là người thế nào?
- Hắn là một kẻ ích kỷ.
Mai Lâm nheo mày:
- Cô nói sai rồi. Lãnh Nhật Phong không phải là kẻ ích kỷ.
Kiều Vĩ Hồ đứng lên bước đến đối mặt với Nhược Mai Lâm :
- Thường kẻ đang yêu chẳng bao giờ nhìn thấy gì trước mắt mình. Bởi phía trước họ là trận pháp bát quái mê hồn được tạo lập ra bởi chữ tình.
- Y´ cô muốn nói gì?
- Nàng chẳng bao giờ nhận ra Lãnh Nhật Phong là kẻ ích kỷ. Hắn không ích kỷ ư? Hắn đà vì cái riêng của hắn, vì Chu Thể Loan mà đưa tất cả bằng hữu của mình vào chỗ chết. Thế có phải là vì bản thân mình không? Hắn đã vì mình mà hạ thủ Nhất kiếm đoạt hồn vậy có phải là ích kỷ hơn, bởi hắn biết ngươi là một giai nhân của Đằng Vưong cung, và cũng là chủ nhân của Hắc Mộc Nhai, chính vì thế trong cái nhìn của Lãnh Nhật Phong nàng là một ma nữ đa tình thì đúng hơn. Nếu ta đoán không lầm về tâm ly´ của Lãnh Nhật Phong thì trong mắt hắn, nàng chỉ là một kẻ si tình, si tình như một kẻ điên chẳng biết gì đến mình.
Mông Diện thần nữ đặt tay lên vai Nhược Mai Lâm :
- Ta đang thắc mắc, sao một giai nhân như nàng lại yêu Lãnh Nhật Phong một cách cuồng si như vậy, trong khi xung quanh nàng đâu thiếu những kẻ si mê nàng?
Mai Lâm thở dài:
- Mai Lâm yêu Nhật Phong và bất cần có được chàng đáp lại hay không. Đó là chuyện riêng của Mai Lâm.
- Nàng đã gặp Nhật Phong khi nào?
Mai Lâm nhắm mắt. Nàng mở mắt nhìn về một cõi xa xôi nào đó:
- Mai Lâm cũng không nhớ nữa. Nhưng khi Mai Lâm biết rung động bởi chữ tình thì người đầu tiên diện ngộ chính là Lãnh Nhật Phong. Hay đúng ra Mai Lâm đã tìm đến Lãnh Nhật Phong để rồi ôm chặt mối tình đơn lẻ của mình vào tâm.
- Thế nàng đã không được Lãnh Nhật Phong đáp lại chữ tình rồi nàng có biết chữ tình đó thành chữ hận không?
- Có lúc Mai Lâm hận nhưng rồi chữ hận không thể nặng bằng chữ tình trong tâm Mai Lâm.
Mai Lâm thở dài nhìn Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ :
- Còn nàng cũng là một giai nhân, sao trái tim của nàng khô khan quá vậy? Phải chăng cô chưa từng yêu bao giờ và trái tim cô đã băng giá, chai sạn.
Mông Diện thần nữ lắc đầu:
- Không ! Trái tim ta đã từng rung động, đã từng biết đến vị đắng của tình yêu, nhưng chính tình yêu đã khiến tim ta băng giá và chai sạn. Giờ đây ta không còn biết yêu nữa.
Mai Lâm hỏi:
- Vì sao trái tim cô băng giá và chai sạn bởi tình yêu.
- Nàng muốn biết ư?
Mai Lâm gật đầu.
Kiều Vĩ Hồ nhìn Mai Lâm nói:
- Ta đã quên, nhưng hôm nàng ta chợt cao hứng. Ta sẽ kể cho nàng biết vì sao chữ tình đã biến trái tim ta băng giá đến lạnh lùng.








Tập 48: GIAI NHÂN VÀ RẮN ĐỘC


Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ ngồi đối mặt với Nhược Mai Lâm, trên bàn là bầu hảo tửu Bách hoa chi tửu, một loại hảo tửu duy nhất chỉ có trong nội cung.
Trong khi đó thì Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc lại không ngồi mà đứng bên hầu rượu cho hai bậc giai nhân mỹ lệ.
Kiều Vĩ Hồ liếc Hồ Phúc bằng ánh mắt sắc như bảo đao bảo kiếm. Hồ Phúc nhanh nhẩu rót rượu ra hai cái chung bằng ngọc lưu ly.
Kiều Vĩ Hồ bưng chung rượu của mình lên nói với Nhược Mai Lâm:
- Ta muốn uống say với nàng, rồi kể cho nàng biết về một chữ tình đã biến trái tim từng cháy bỏng của ta thành tảng băng giá lạnh.
Kiều Vĩ Hồ nói xong, uống cạn chung rượu của mình. Hai người cùng đặt ly xuống bàn. Và lần này không cần phải có cái liếc mắt của Mông Diện thần nữ, Hồ Phúc đà rót tiếp rượu vào chung cho hai người.
Kiều Vĩ Hồ lại uống. Hai cánh môi mọng của nàng như rút lấy từng giọt rượu, một cách uống rượu mà không phải giai nhân nào cũng có được. Mông Diện thần nữ càng uống rượu, càng lộ những nét thanh tao của một đóa hải đường đang khoe sắc. Phàm người uống rượu mất cái vẻ tao nhã, nhưng với Mông Diện thần nữ, càng uống càng thấy tao nhã và thuần khiết. Hai má của Kiều Vĩ Hồ hồng lên vì men rượu, khiến bất cứ ai chạm mắt nhìn ắt khó giữ được lòng tịnh khiết. Đến ngay cả Nhược Mai Lâm cũng là một mỹ nhân thế mà cũng khó rời thu nhãn khỏi dung diện của Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà bầu rượu đã cạn. Hồ Phúc vừa quay lưng, Kiều Vĩ Hồ đã gọi giật lại:
- Ngươi ra ngoài kia, khi nào ta gọi hãy vào.
Hồ Phúc gục đầu:
- Tuân lệnh Nương Nương.
Hồ Phúc ra ngoài rồi, Vĩ Hồ mới nhìn Mai Lâm hỏi:
- Nàng có còn cao hứng muốn nghe chữ tình của ta không?
Mai Lâm gật đầu:
- Bất cứ ai đã sống trên giang hồ đều có hoài niệm, mà hoài niệm đó đôi khi trở thành gánh nặng trên vai khi không thổ lộ cùng ai được.
Kiều Vĩ Hồ nhún vai:
- Ta lại không cho nó là một gánh nặng, mà là một động lực thôi thúc để ta thực hiện mục đích của mình.
Kiều Vĩ Hồ cầm chung rượu ngục rồi thả xuống sàn đá.
- Keng..
Âm thanh khô khốc vang ra, nhưng chỉ âm thanh đó thôi cũng đủ khiến Nhược Mai Lâm giật mình. Nàng tự hỏi tại sao Mông Diện thần nữ lại làm như vậy.
Kiều Vĩ Hồ nhìn Mai Lâm :
- Ngọc đã vỡ thì đâu thể hàn gắn lại được, phải không?
- Cô nói vậy hàm y´ gì?
- Ta như chiếc ly ngọc này. Và nó đã vỡ rồi, vĩnh viễn chỉ còn là những mảnh vỡ mà thôi.
Kiều Vĩ Hồ thở dài một tiếng, lơ đễnh nhìn bâng quơ, cất giọng ôn nhu nói:
- Hồi đó khi ta còn là một thiếu nữ với bao mơ ước mộng mị, thì đã được cha ta, một khoái kiếm vô địch hứa hôn với Kiếm môn.
Kiều Vĩ Hồ cầm chung rượu của Nhược Mai Lâm nhấp một ngụm nhỏ:
- Trong giang hồ, đã là kẻ luyện kiếm thì không ai muốn mình đứng sau kẻ kia. Cha ta và chưởng môn Kiếm môn cũng thế mà thôi. Thế là hai người dụng kiếm so tài với nhau.
Kiều Vĩ Hồ nhắm măt như hồi tưởng về một quá khư xót xa:
- Một chiêu kiếm, một mạng người.
Nhược Mai Lâm hỏi:
- Trong trận so kiếm đó cha cô đã thất bại?
- Thất bại thì không đúng, mà cả Kiếm Vương lẫn Kiếm môn đều thất bại như nhau. Nhưng nếu Kiếm vương không có người chăm sóc trị thương thì chưởng môn Kiếm môn lại có phu nhân hỗ trợ. Cha ta đã chết bởi một nhát kiếm từ sau lưng của vị phu nhân đó. Tất cả những hình ảnh đó đều in vào đôi mắt ngây thơ của ta, và ta thề sẽ san bằng Kiếm môn, loại nó ra khỏi giang hồ.
- Còn việc hứa hôn?
- Tất cả đã trôi đi bởi một nhát kiếm oan nghiệt.
- Và bây giờ Kiếm môn đã bị cô san bằng rồi ư?
- Còn một người của Kiếm môn, và cũng là cái gai trong mắt Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ.
- Ai?
Kiều Vĩ Hồ nhìn thẳng vào đáy mắt của Nhược Mai Lâm :
- Lãnh Nhật Phong.
- Lãnh Nhật Phong là người của Kiếm môn?
Kiều Vĩ Hồ gật đầu.
Mai Lâm nói:
- Y quan hệ với Kiếm môn như thế nào?
Kiều Vĩ Hồ nhấp một ngụm rượu, rồi mỉm cười nói:
- Tục ngữ có câu hổ phụ sinh hổ tử, nhưng với chưởng môn Kiếm môn thì câu tục ngữ này không đúng rồi. Hổ phụ nhưng chẳng sinh hổ tử mà sinh ra quái thai tự kiêu, tự đắc nhưng mê muội, âu đó cũng là oan hồn của cha y bắt như vậy.
- Lãnh Nhật Phong chính là người đó?
Kiều Vĩ Hồ lắc đầu:
- Nếu Lãnh Nhật Phong là con người quái thai kia thì y đâu nằm trong con mắt của ta. Y lại là ngôi sao đơn độc lọt vào Kiếm môn. Lãnh Nhật Phong dù không còn là người của Kiếm môn nữa nhưng y vẫn còn cái nợ nhân nghĩa với chưởng môn Kiếm môn, và trong cái nhìn của ta, chừng nào Lãnh Nhật Phong còn là một kiếm thủ thì Kiếm môn vẫn tồn tại trong giang hồ.
Nhược Mai Lâm thở dài:
- Và cô quyết giết bằng được Lãnh Nhật Phong.
- Một người như Lãnh Nhật Phong thì đâu thể giết một cách bình thường được. Bởi cái tinh của Kiếm môn chính là hắn. Ta sẽ cho hắn chết trong nỗi dằn vặt, đau xót, cũng như chính cuộc đời sóng gió của ta. Lãnh Nhật Phong chính là cái thần của Kiếm môn, vì lẽ đó y phải thay sư phụ mình trả lại món nợ đã vay của ta.
- Cô tính bắt Lãnh Nhật Phong trả nợ này bằng cách gì?
- Rồi nàng sẽ biết.
Kiều Vĩ Hồ đứng lên, thả bước đến bên hồ nước Thiên nhất thần thủy. Nàng nhìn bóng mình trong hồ nước, ôn tồn nói:
- Nếu với một người mà nàng không yêu, không thương, nhưng lại bị người đó vùi hoa dập liễn thì nàng như thế nào?
Nghe Kiều Vĩ Hồ nói câu đó, Nhược Mai Lâm biến sắc. Mặc dù trước đây ở Thiên Luân cung, Nhược Mai Lâm đã từng chung chạ với bao nhiêu nam nhân theo y´ muốn của Lập Ái, nhưng khi nghe Kiều Vĩ Hồ hỏi câu này, nàng cũng phải lúng túng.
Mai Lâm dời chiếc bàn đến đứng bên Kiều Vĩ Hồ :
- Đã không yêu, không thương thì ắt phải có mục đích.
Kiều Vĩ Hồ quay sang nhìn Mai Lâm :
- Trong giang hồ ai sống không có mục đích?
- Mục đích của nàng là san bằng Kiếm môn?
- Kiều Vĩ Hồ gật đầu:
- San bằng Kiếm môn và sau đó là độc tôn thiên hạ, bắt tất cả nam nhân phải làm nô lệ cho ta.
- Nô lệ cho cô?
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười :
- Trước đây ta không nghĩ đến cái đích to tát đó, nhưng bây giờ thì ai nghĩ đến. Tại sao Kiều Vĩ Hồ lại không làm được chứ, khi trong giang hồ có những nam nhân râu mày, hàm én, lẫy lừng vẫn phải quì dưới chân ta.
Vĩ Hồ mỉm cười nói:
- Chỉ cần tất cả các môn phái qui về một mối thì giang hồ sẽ thuộc về ta.
Kiều Vĩ Hồ đổi giọng thật nghiêm:
- Nếu so tất cả các bang phái, giáo phái trong giang hồ với Kiếm môn thì chẳng khác nào so sánh những con đom đóm với vầng dương quang mà thôi, nhưng Kiếm môn còn bị ta thống trị thì những bang phaái kia đâu có là trong mắt Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ.
Kiều Vĩ Hồ nắm tay Nhược Mai Lâm:
- Chính y´ tưởng đó mà ta cần bức họa đồ nàng đang giữ. Hãy trao bức họa đồ đó cho ta.
Mai Lâm lùi lại một bước :
- Mai Lâm đã giao ước với cô rồi. Mai Lâm thuộc về cô nhưng bức họa đồ lại thuộc về Thần Kiếm Giang Đông Lãnh Nhật Phong.
Mông Diện thần nữ cau mày. Nàng giật mạnh tay, hất Mai Lâm tháo lui liên tiếp ba bộ.
- Trong đầu nàng lúc nào cũng chỉ có Lãnh Nhật Phong thôi sao?
Mai Lâm gật đầu:
- Đúng.
Kiều Vĩ Hồ cười khẩy:
- Thế còn những gã nam nhân mà nàng đã từng trao thân ở Thiên Luân cung, chẳng lẽ không có người nào lọt vào đôi tinh nhãn của nàng?
Mai Lâm thẹn thùng.
Kiều Vĩ Hồ cười mỉm:
- Bản nương nói không đúng à?
- Cô... biết cả chuyện đó?
- Không có chuyện gì lọt ra ngoài tầm mắt của Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ.
Kiều Vĩ Hồ cười khẩy rồi nói:
- Nàng là một giai nhân nhưng không phát huy được bản lĩnh của giai nhân. Chính vì lẽ đó mà nàng mãi mãi chỉ là cái bóng của Lãnh Nhật Phong.
Kiều Vĩ Hồ nheo mày với Mai Lâm :
- Tất cả nam nhân trên cõi đời này đều là những kẻ yếu đuối trước một giai nhân. Nàng hiểu điều ta nói chứ? Thật ra nếu nàng biết được sức cuốn hút của một mỹ nhân thì trong tay nàng có một bảo kiếm vô địch thiên hạ, tất cả mọi cao thủ nam phái phải cúi đầu tuân phục.
- Lãnh Nhật Phong có cúi đầu tuân phục cô đâu?
Dung diện của Kiều Vĩ Hồ sa sầm xuống:
- Lãnh Nhật Phong là một biệt lệ, nhưng ngay cả gã cũng đã từng bị một nữ nhân dắt đi theo mục đích của ta.
- cô muốn nói đến Chu Thể Loan.
- Chu Thể Loan sắc không bằng Ngọc diện kỳ nữ Nhược Mai Lâm, nhưng sao gã vẫn vì thị mà xông pha đến tận Tây Vực Huyền Cung. Vậy chứng tỏ trong y vẫn có nhược điểm của một trang hảo hán. Hắn nặng về cái trượng phu của hắn.
Nhược Mai Lâm thở dài lắc đầu:
- Hình như ngay cả chuyện Nhật Phong ra ngoài Tây Vực Huyền Cung đều nằm trong sự sắp xếp của cô?
- Không sai. Ta biết một điều chỉ có tay kiếm của Lãnh Nhật Phong mới có thể đi đối phó với khoái đạo của Huyền Cung chủ nhân Kha Mộc Bài, mà Kha Mộc Bài lại là kẻ trọng chữ tín.
- Kể cả việc Chu Thể Loan gặp Lãnh Nhật Phong cũng không ngoài sự sắp xếp của cô?
Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ cười mỉm nói:
- Bản lĩnh của một người chính là lối hành xử điều khiển những kẻ khác mà kẻ đó không hề biết mình bị điều khiển.
- Đó là thủ đoạn.
- Vì mục đích của ta, ta bất chấp mọi thủ đoạn.
Mông Diện thần nữ cười khẩy:
- Cũng như bây giờ, nếu như nàng không giao bức họa đồ cho ta thì ta cũng sẽ đối với nàng bằng một thủ đoạn đặc biệt.
Nhược Mai Lâm cau mày:
- Dù cô có hăm dọa thế nào đi nữa thì cũng đừng hòng Mai Lâm giao bức da họa đồ của lão Thái Tông cho cô.
- Ta không nói suông đâu. Nếu như nàng ngoan ngoãn trao bức da đó cho ta thì có thể ta sẽ coi nàng là tri kỷ, ngược lại... Ta tiếc cho nàng đó.
- Cô đừng nói nữa. Dù cô có nói gì chăng nữa thì Mai Lâm cũng không trao bức da họa đồ đó cho cô. Ngay bây giờ cô có giết ta thì ta cũng chấp nhận đón cái chết.
Kiều Vĩ Hồ nhếch mép lắc đầu:
- Ta không giết cô đâu.
Thị ngắm Nhược Mai Lâm :
- Một đóa hải đường xinh xắn như Ngọc diện kỳ nữ thì ai nỡ hủy hoại nó chứ. Ta sẽ không giết nàng mà sẽ trao nàng cho con bướm bỡn cợt.
Mai Lâm cau mày:
- Cô muốn gì?
- Một mỹ nhân mà không biết tỏ lộ bản lĩnh trời cho mình thì ắt phải bị một con bướm đùa hoa cợt nhả.
- Cô... Cô...
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười :
- Nàng thấy Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc, Tổng hộ pháp của bản nương khôi ngô tuấn tú chứ?
- Mai Lâm không hiểu y´ của nàng.
- Nàng sẽ hiểu thôi.
Kiều Vĩ Hồ quay mặt nhìn ra cửa thạch phòng:
- Tổng hộ pháp !
Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc từ ngoài cửa bước vào. Y khúm núm trước mặt Kiều Vĩ Hồ :
- Nương nương sai khiến điều gì?
- Ngươi hãy nhìn Ngọc diện kỳ nữ Nhược Mai Lâm.
Hồ Phúc ngẩng lên nhìn Mai Lâm.
Kiều Vĩ Hồ hỏi:
- Ngươi có nhận thấy nàng là một mỹ nhân giai lệ không?
Hồ Phúc lưỡng lự. Y từ từ quay lại đối mặt với Kiều Vĩ Hồ:
- Thuộc hạ...
Kiều Vĩ Hồ cười mỉm nói:
- Ngươi cứ thẳng thắn nói ra nhận xét của ngươi.
- Cô ta cũng khá đẹp.
Kiều Vĩ Hồ chắp tay sau lưng: - Một đóa hoa đẹp chứ?
Hồ Phúc nói vuốt theo: - Dạ, cô ta là một đóa hoa đẹp ! Đối với một đóa hoa đẹp ngươi sẽ làm gì?
Hồ Phúc bối rối:
- Dạ... Thuộc hạ.. Đôi chân mày vòng nguyệt của Kiều Vĩ Hồ chau lại với nhau: - Sao ngươi lại lúng túng như thế? Chẳng lẽ với một đóa hoa đẹp mà ngươi chẳng biết phải làm gì à? - Thuộc hạ...
Kiều Vĩ Hồ cười nhạt một tiếng:
- Hừ... Hay ngươi đã đổi tính thương hoa tiếc ngọc?
Hồ Phúc lắc đầu:
- Dạ... Thuộc hạ chỉ tuân lệnh Nương Nương mà thôi.
Kiều Vĩ Hồ gật đầu:
- Tốt lắm ! Ngươi đã mang đến cho ta những gì ta muốn, giờ ta thưởng lại cho ngươi đóa hoa hải đường này đó. Ta tặng cho ngươi để ngươi hưởng, nhưng ta không muốn thấy đóa hoa này giữ sắc như bây giờ.
Ánh mắt Kiều Vĩ Hồ long lên, tỏ lộ những nét lạnh lùng đến vô cảm:
- Nhược Mai Lâm, giờ thì nàng đã đoán ra thủ đoạn của bản nương rồi chứ?
Nhược Mai Lâm biến sắc.
Kiều Vĩ Hồ trở giọng thật ôn tồn:
- Nàng còn cơ hội sau cùng để bản nương coi nàng là tri kỷ.
Mai Lâm lắc đầu:
- Không bao giờ Mai Lâm trao bức da họa đồ cho cô đâu.
Kiều Vĩ Hồ ngửa mặt cười sằn sặc. Tiếng cười của thị nghe vừa cay độc vừa lạnh lùng. Tiếng cười giờ đây không còn trong trẻo như tiếng ngọc lưu ly va vào nhau nữa mà nó tợ tiếng nói của một oan hồn trong cơn phẫn nộ.
Kiều Vĩ Hồ cắt tràng tiếu ngạo đó, lạnh lùng nói với Nhược Mai Lâm :
- Ngọc diện kỳ nữ. Thật ra bản nương không cần thiết phải hỏi nàng về bức họa đồ đâu, tự tay bản nương vẫn có thể lấy nó, nhưng tâm của bản nương thì muốn cho nàng một cơ hội làm tri kỷ với ta. Nhưng... bản nương thất vọng quá. Ta tiếc cho một giai nhân mỹ lệ như nàng.
- Cô không tìm ra được bức da họa đồ đó đâu.
- Cái gì ta muốn mà không được chứ? Khi bước vào Hắc Mộc Nhai, bản nương đã nghe tấu khúc tình ca ai oán của nàng. Tấu khúc đó chắc nàng gởi gắm cho Thần Kiếm Giang Đông Lãnh Nhật Phong, đúng không nào?
Mai Lâm gật đầu:
- Tấu khúc đó Mai Lâm soạn ra để dành riêng cho Lãnh Nhật Phong.
- Và nàng đang luyện tay đàn đặng khi gặp hắn sẽ dùng tấu khúc kia nói lên tâm tình của mình?
- Tất cả những gì trong suy nghĩ của Mai Lâm cứ như cô đều đọc được hết vậy.
Kiều Vĩ Hồ cười mỉm:
- Nếu bản nương không hiểu được người thì đâu thể tự cho mình cái ngoại danh Mông Diện thần nữ.
Kiều Vĩ Hồ bước đến đối mặt với Mai Lâm. Nhược Mai Lâm chạm vào ánh mắt của Kiều Vĩ Hồ. Một ánh mắt lạnh lẻo như mắt ma trơi khiến cho cột sống nàng gai lạnh.
Kiều Vĩ Hồ trầm giọng nói:
- Tấu khúc nàng soạn ra để gởi tặng cho Lãnh Nhật Phong. Tấu khúc đó chỉ được cất lên từ chiếc đàn đá bởi đôi ngọc thủ điêu luyện của nàng, nếu chiếc đàn đá kia không còn và đôi ngọc thủ của nàng mãi mãi biến mất khỏi trần thế này thì Lãnh Nhật Phong sao còn hiểu được trái tim si tình của Ngọc diện kỳ nữ Nhược Mai Lâm.
Mai Lâm tròn mắt:
- Cô tàn nhẫn như vậy sao?
- Ta đã nói khi cần đạt đến mục đích, ta bất chấp mọi thủ đoạn.
Kiều Vĩ Hồ vừa nói vừa xăm xăm bước đến bên cây đàn đá của Nhược Mai Lâm. Thị cầm lấy chiếc đàn.
Mai Lâm biến sắc:
- Cô tính hủy cây đàn của Mai Lâm à?
- Cái gì ta không đạt được thì không kẻ nào có được.
Kiều Vĩ Hồ vừa nói vừa giơ cao chiếc đàn lên.
Mai Lâm thất sắc thét lớn:
- Dừng !
Nàng vừa thét vừa lao đến Kiều Vĩ Hồ, nhưng chỉ một cái phủi tay như đuổi ruồi của Mông Diện thần nữ thì Nhược Mai Lâm bị đạo nhu kình đẩy bật về phía Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc.
Hồ Phúc đã đứng sẵn, giang tay đón lấy tấm thân yểu điệu của Nhược Mai Lâm, trong khi Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ thẳng tay giáng chiếc đàn đá xuống sàn. - Chát...
Chiếc đàn vỡ tan thành trăm mảnh. Từ trong chiếc đàn đá, bức họa đồ rơi ra ngoài.
Kiều Vĩ Hồ nheo mày nhìn bức da họa đồ đó:
- Thì ra nàng dấu bức da họa đồ trong chiếc đàn này.
Mai Lâm gục mặt:
- Ngươi... ngươi không được lấy búc da họa đồ của Lãnh Nhật Phong.
Kiều Vĩ Hồ nhặt bức da họa đồ:
- Ta lấy nó không phải để dành riêng cho ta đâu. Mà tất cả mọi người sẽ được tận mắt chứng kiến ngày Mông Diện thần nữ là vầng nhật quang chói lòa của võ lâm Trung Nguyên.
Kiều Vĩ Hồ cất bức da họa đồ vào tay áo xiêm y rồi bước đến trước mặt Nhược Mai Lâm:
- Bây giờ thì nàng có van xin ta cho một cơ hội cũng chỉ là điều nằm mơ thôi.
Kiều Vĩ Hồ nói xong, mỉm cười rồi chắp tay sau lưng, thả gót sen ra ngoài.
Kiều Vĩ Hồ đứng ngay ngưỡng cửa ôn nhu nói:
- Hoa nào mà chẳng tàn chứ.
Tiếng y phục bị xé vang lên sau lưng Kiều Vĩ Hồ, thị chỉ nhún vai bỏ đi mặc nhiên với những lời khẩn thiết của Nhược Mai Lâm :
- Hồ công tử, đừng làm vậy, Mai Lâm van người đừng làm vậy.
Kiều Vĩ Hồ dừng bước, rồi bất thần phóng phách không chỉ viết lên vách đá:
“Ngọc thủ ly thân nặng chữ tình Thần kiém vô tâm lụy giai nhân Lệ khóc tình ca không thành tiếng Giang hồ hào kiệt bất tri âm.” Mông Diện thần nữ di bút Kiều Vĩ Hồ viết xong mấy lời đó tiếp tục thả gót sen bước đi. Sau lưng Kiều Vĩ Hồ, từ trong thạch phòng vang lên tiếng thét ai oán của Nhược Mai Lâm:
- A...a...a...








Tập 49: TÌNH HẬN THIÊN THU


Tiếng khóc ai oán, hờn trách khiến bất cứ ai nghe cũng phải chạnh lòng.
Lãnh Nhật Phong dừng chân trước cửa thạch phòng.
Chàng lắng nghe tiếng oán than của Nhược Mai Lâm qua tiếng khóc thổn thức, thương cảm.
Nhật Phong nghĩ thầm:
- Tại sao Ngọc diện kỳ nữ lại khóc. Phải chăng nàng sắp giở một bộ mặt khác với chàng.
Nhật Phong thở dài một tiếng, bởi tiếng khóc kia khiến tâm chàng ray rứt, vô hình trung Nhật Phong ngẩng nhìn lên. Dưới ánh bạch lạp nhập nhoạng, di bút của Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ đập vào mắt Nhật Phong. Chàng nhẩm đọc:
“Ngọc thủ ly thân nặng chữ tình Thần kiếm vô tâm lụy giai nhân Lệ khóc tình ca không thành khúc Giang hồ hào kiệt bất tri âm.” Chính bút tự của Mông Diện thần nữ, linh cảm của chàng cho biết đã có chuyện gì đó xảy ra tại Hắc Mộc Nhai.
Nhật Phong khẽ gọi:
- Mai Lâm cô nương.
Tiếng khóc của Nhược Mai Lâm ngưng bặt. Nàng cất tiếng lạnh lùng :
- Lãnh huynh đừng bước vào.
- Tại sao ta không bước vào? Ta quay lại Hắc Mộc Nhai để tròn lời hứa với nàng đến Long hoa đảo.
- Muộn quá rồi.
Nhật Phong nheo mày:
- Muộn như thế nào? Cô không còn hứng thú đến Long hoa đảo sao?
Mai Lâm im lặng một lúc mới lên tiếng:
- Lãnh huynh hãy đi đi.
- Mai Lâm cô nương, phải Mông Diện thần nữ đã đến đây?
- Ả đã đến và đã đi.
- Mông Diện thần nữ đã làm gì nàng?
Nhược Mai Lâm cất tràng cười xót xa, cay đắng:
- Những gì Mai Lâm muốn, những gì mà Mai Lâm ước mơ đều đã bị Kiều Vĩ Hồ cướp đi hết rồi. Bây giờ, Mai Lâm không muốn gặp Nhật Phong đâu. Lãnh huynh hãy đi đi ! Bảo trọng ! Kiều Vĩ Hồ nhất định sẽ tìm đến Lãnh huynh.
Nghe Nhược Mai Lâm nói, Nhật Phong không cầm lòng được, bởi lời nàng nói đượm một chất giọng hờn oán, than trách số phận mình.
Lãnh Nhật Phong thở dài rồi bước qua ngưỡng cửa. Dưới ánh bạch lạp leo lét, Nhật Phong nhận ra Mai Lâm đang ngồi tựa lưng vào vách, sắc diện nhợt nhạt như người sắp chết. Trươc mặt nàng là những mảnh vỡ của chiếc đàn đá.
Nhật Phong nheo mày:
- Mai Lâm !
Mai Lâm thất sắc, nghẹn lời, lắc đầu:
- Lãnh huynh hãy ra ngoài đi. Đi đi ! Đừng đến bên Mai Lâm.
Mặc cho nàng van xin, Nhật Phong vẫn tiến đến bên nàng. Tất cả những gì đập thẳng vào mắt Nhật Phong, khiến chàng phải kinh hoàng và xót xa.
Xiêm y của Mai Lâm chỉ còn là những mảnh vải nham nhở, đôi tay của nàng đã bị ai chặt ngang hổ khẩu, đang chảy máu thành dòng.
Nhật Phong ngồi xuống bên Mai Lâm :
- Nhược cô nương... Ai đã tàn nhẫn với cô nương như thế này?
Mai Lâm cúi mặt nhìn xuống:
- Mai Lâm sắp đi rồi. Đi đến một cõi vĩnh hằng nào đó mà muội chưa từng đặt chân đến. Muội đi sẽ mang theo hình bóng của đại ca.
- Mai Lâm..
Nàng ngẩng mặt nhìn Nhật Phong:
- Trong muội lúc này kinh tởm lắm phải không? Lãnh huynh hãy nói đi. Muội khủng khiếp lắm phải không?
- Mai Lâm đừng nói vậy !
- Đôi tay của muội để dành tấu lên tình khúc dành cho huynh đã bị người ta chặt rồi. Làm sao muội còn có thể sử dụng cây đàn này để khải tấu khúc tình ca mà muội dành riêng cho huynh.
Nhược Mai Lâm nấc khẽ rồi hai dòng lệ trào ra đua nhau kéo thành những vệt dài trên má nàng.
- Thế là hết tất cả rồi.
- Mai Lâm Nhược Mai Lâm nấc một tiếng rồi nói:
- Lãnh huynh hãy ôm muội đi.
Nhật Phong choàng tay qua vai Mai Lâm. Nàng điểm một nụ cười gượng:
- Muội mãn nguyện lắm.
Nhật Phong nhìn thẳng vào đáy mắt Mai Lâm:
- Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ đã nhẫn tâm với muội.
Mai Lâm chớp mắt:
- Lãnh huynh hãy quên tất cả những người trên giang hồ. Lúc này muội chỉ muốn nói chuyện với huynh mà thôi.
Nhật Phong thở dài.
Mai Lâm nói:
- Huynh hãy ôm chặt muội vào lòng huynh đi. Muội gần đi rồi.
Nhật Phong ôm ghì lấy Mai Lâm.
Nàng nhẹ điểm một nụ cười gượng:
- Muội không ngờ mình lại có diễm phúc được tận hưởng những giây phút thần tiên này. Dù nó ngắn ngủi nhưng muội vẫn có thể nhắm mắt được rồi.
Nhật Phong vuốt tóc nàng:
- Mai Lâm.
- Lãnh huynh.
Nàng dõi mắt nhìn về một cõi xa xăm nào đó.
- Nhật Phong biết không? Lúc Mai Lâm được diện ngộ với chàng trong Đằng Vương cung, Mai Lâm đã chuốc rượu cho chàng uống.
Nàng ngẩng lên nhìn Nhật Phong :
- Huynh uống nhiều lắm. Muội ngỡ như huynh là con sâu rượu đó. Muội nhìn huynh uống rượu mà tự hỏi, không biết huynh uống đến cân thứ mấy thì say. Huynh uống suốt đêm, qua ngày hôm sau huynh vẫn uống.
Nhật Phong thở dài:
- Thế muội có biết vì sao huynh uống nhiều như vậy không?
- Những người có tâm sự buồn sẽ tìm quên trong men rượu. Lúc đó Lãnh huynh có tâm sự buồn phải không?
Nhật Phong gật đầu:
- Huynh bị sư phụ đuổi khỏi Kiếm môn.
- Huynh uống nhiều, muội lo lắng cho huynh. Rồi không biết sao, cứ mỗi buổi chiều về, muội lại chờ huynh tìm đến Đằng Vương cung để uống rượu với muội. Nhưng rồi thời gian bằn bặt trôi qua, bóng huynh như cánh nhạn đã bay về cuối trời và cánh nhạn đó chẳng bao giờ quay lại.
Nước mắt lại trào ra từ khóe mắt nàng:
- Muội cứ chờ đợi... Chờ đợi Lãnh huynh đến uống rượu để Mai Lâm hầu hạ, nhưng...
Mai Lâm lắc đầu:
- Cánh nhạn kia đã bay đi mãi mãi rồi.
- Nhật Phong có lỗi với Mai Lâm.
Nàng lắc đầu:
- Lãnh huynh không có lỗi, mà tại muội tất cả thôi.
Nàng chớp mắt:
- Tại muội yêu huynh, ôm trọn hình bóng của huynh vào trái tim mình. Muội đã yêu và yêu như một người điên phải không?
Nhật Phong thở dài cúi đầu.
Mai Lâm thổn thức nói tiếp:
- Muội quyết định rời Đằng Vương cung ra ngoài giang hồ, muội đã trở thành Ngọc diện kỳ nữ Nhược Mai Lâm để đi tìm huynh. Muội đèo chiếc đàn đá này để soạn tấu khúc cho huynh mà thôi, khi muội luyện xong tấu khúc đó thì chiếc đàn đá và đôi tay của muội lại bị người ta cướp mất rồi.
Nước mắt của nàng trào ra, nhỏ xuống tay Lãnh Nhật Phong. Những giọt nước mắt của Mai Lâm như những viên than hồng đốt cháy tâm can Nhật Phong.
Nhật Phong bặm môi.
Mai Lâm nhìn chàng nói tiếp:
- Huynh có bao giờ nghĩ đến muội không?
Nhật Phong thở dài ảo não.
Mai Lâm nấc nhẹ rồi nói:
- Muội biết huynh không có tình với muội, nhưng sao muội vẫn yêu huynh cuồng si.
Nàng nhắm mắt lại:
- Chính sự cuồng si đó mà muội đã hận huynh. Hận Thần Kiếm Giang Đông Lãnh Nhật Phong. Muội hồ đồ với tham vọng Thiên Luân bang sẽ độc tôn thiên hạ và Lãnh Nhật Phong sẽ thuộc về muội. Lãnh huynh hãy tha thứ cho muội.
- Tất cả đều đã qua hết rồi.
- Lãnh huynh nói đi.
- Mai Lâm muốn Nhật Phong nói gì?
- Huynh yêu muội.
Nhật Phong thở dài.
Mai Lâm thở hắt ra:
- Muội sắp ra đi vĩnh viễn khỏi cõi đời này, và chỉ một lần được nghe lời của huynh thôi. Chẳng lẽ một lần đó cũng không được sao?
Nhật Phong vuốt tóc nàng :
- Huynh yêu muội.
Đôi thu nhãn của nàng rạng rỡ hẳn lên:
- Huynh biết không, nếu như muội còn đôi bàn tay và chiếc đàn đá không bị vỡ thì muội sẽ đàn tấ khúc Hận tình ca cho huynh nghe.
- Muội không đàn, nhưng Nhật Phong vẫn có thể cảm nhận ra giai khúc đó. Chắc chắn muội đã gởi gắm tất cả tâm tình vào khúc nhạc đó phải không?
Mai Lâm gật đầu:
- Muội gởi trọn trái tim mình vào giai khúc đó. Lãnh huynh nghe chắc Lãnh huynh sẽ thích lắm.
Nước mắt lại trào ra khóe mắt nàng.
Nhật Phong không cầm lòng được, ôm ghịt lấy Nhược Mai Lâm. Chàng khẽ nói:
- Nếu có kiếp sau, chữ tình này Lãnh Nhật Phong sẽ trả cho muội.
Mai Lâm mỉm cười :
- Nhất định sẽ có kiếp sau, Nhược Mai Lâm sẽ chờ huynh, chờ Lãnh Nhật Phong.
- Mai Lâm, để huynh đưa muội đến đại phu.
Mai Lâm lắc đầu:
- Không. Muội cần khoảng khắc này để được ra đi trong vòng tay của huynh, muội không còn gì lưu luyến cõi trần trong kiếp này nữa.
Mai Lâm mỉm cười :
- Muội mãn nguyện lắm rồi.
Nàng ép đầu vào ngực Nhật Phong:
- Nếu như Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ thấy cảnh này có lẽ cũng không tin được. Thị ngỡ đâu muội không còn là giai nhân mỹ lệ thì không bao giờ nói được tâm sự của mình với huynh.
Mai Lâm nấc nghẹn một tiếng rồi nói tiếp:
- Cho đến khi Nhược Mai Lâm không còn là một giai nhân nữa thì Nhật Phong mới thốt những lời yêu thương với muội. Muội nằm mơ cũng không tin được.
Nhật Phong vuốt tóc nàng :
- Có cái đẹp nào tồn tại mãi đâu. Chỉ có tâm hồn mới là sự thanh thản vĩnh hằng. Kẻ vô tình thì người mới vô tình thôi.
- Mai Lâm không vô tình với Lãnh huynh.
- Huynh không nói muội vô tình.
Mai Lâm bặm môi. Nàng từ từ nhắm mắt lại. Nhật Phong nhìn những giọt lệ đọng trên khóe mắt nàng mà xót xa thương cảm. Chàng nhìn nàng bằng tất cả nỗi niềm thương cảm. Nhật Phong buột miệng nói:
- Huynh sẽ giữ mãi hình ảnh của muội.
Mai Lâm hé mắt mỉm cười:
- Muội... Muội yêu huynh lắm. Chiếc đàn đã vỡ, hai tay muội cũng không còn, nhưng muốn muốn đàn cho huynh nghe tấu khúc Hận tình ca.
- Mai Lâm...
Nhược Mai Lâm nhắm mắt lại và cất tiếng ngân ngâm nga tấu khúc tự mình soạn ra dành riêng cho tình yêu của hai người:
“Tiễn biệt chàng đi thục nữ buồn Khói xông Trường Giang thay mắt biếc Một khúc tình ca thay lệ sầu Một bóng cô đơn đêm tĩnh lặng Ánh đèn leo lét mỏi chờ mong Tơ tình toan cắt chợt vương vấn Má hồn chợt nhuốm bụi trần ai...” Giọng của Mai Lâm nghẹn ngào với từng lời từng chữ mà Nhật Phong không thể kềm lòng được. Chàng không ngờ một Ngọc diện kỳ nữ như Nhược Mai Lâm lại nặng tình như vậy. Tình yêu của nàng vừa mãnh liệt, vừa cuồng si đến độ điên cuồng.
Mai Lâm không cất tiếng ngâm tấu khúc Hận tình ca... sự im lặng khỏa lấp xuống không gian đầy nỗi niềm trắc ẩn.
Khi Nhật Phong nhìn lại nàng. Hai cánh môi của nàng còn dấu ẩn một nụ hàm tiếu không trọn và linh hồn của Mai Lâm cũng rũ bỏ thể xác tàn phế để ra đi cùng với tiếng ngân nga hận tình.
Nhật Phong bất giác rùng mình. Nước mắt anh hùng đã từ lâu không còn nay lại như muốn ứa ra trong cái nhìn của chàng:
- Nhược Mai Lâm...








Tập 50: THẦN NỮ NƯƠNG NƯƠNG


Như đã trở thành cái lệ, cứ mỗi dịp vào ngày trung ngươn thì Hoa Sơn, Không Động phái, Nga Mi, và Hằng Sơn cùng với Thanh Thành lại tề tụ về ngọn Ngũ Hành sơn để họp mặt. Vốn năm phái này là đại phái trong giang hồ, chuyên sử dụng kiếm, mà tuyệt công của họ xuất phát từ kiếm pháp mà ra.
Nếu Hoa sơn có Ngũ lôi kiếm pháp danh bất hư truyền tạo ra cái thần kiếm pháp Hoa sơn thì Không Động lại có Thất tinh kiếm pháp lẫy lừng trong giang hồ mà thiên hạ truyền tụng chưa một cao thủ kỳ nhân nào khả dĩ phá được trận pháp kiếm quang đó.
Hằng sơn với những thức kiếm liên hoàn, nếu đem kiếm pháp của Hằng Sơn so sánh với Ngũ lôi kiếm pháp của Hoa Sơn, hay Thất tinh kiếm pháp của Không Động thì Hằng Sơn có phần kém cỏi nên nên trong năm đại phái này chỉ Hằng Sơn là phái yếu nhất. Nhưng Hằng Sơn chưa từng hiềm khích với đại phái nào. Bởi vì họ là những ni sư xuất giá đầu phật, lấy cái tịnh thân làm chính, chính vì lẽ đó mà giang hồ thường nhắc đến Hằng Sơn.
Còn Nga Mi phái, có lẽ là phái lớn nhất trong ngũ phái.
Nhắc đến Nga Mi thường giang hồ võ lâm ví với cái đỉnh của kiếm thuật trong ngũ phái. Chính vì lẽ đó mà cuộc hội họp nào của ngũ phái thì Nga Mi đều được trọng thị giữ ghế chủ tọa. Hôm nay cũng vậy, chưởng môn Nga Mi Dương Bất Kỳ cũng giữ cái lệ đó như hằng năm.
Dương Bất Kỳ vừa yên vị, khoác một vẻ mặt trang trọng toan cất tiếng nói thì Trương Giả Tòng từ hàng ghế chưởng môn Thanh Thành cất tiếng cười khanh khách.
Dương Bất Kỳ cau mày:
- Trương chưởng môn có điều chi thích thú mà đắc y´ cười như vậy.
Trương Giả Tòng đứng lên bước ra:
- Dương chưởng môn có biết vì sao Trương mỗ cười không?
- Dương mỗ đang chờ nghe điều đắc y´ của Trương chưởng môn.
Trương Giả Tòng vuốt râu:
- Trương mỗ cũng không dấu Dương chưởng môn.
Trương Giả Tòng đảo mắt nhìn qua một lượt các vị chưởng môn Hoa Sơn, Không Động và Hằng Sơn rồi trịnh trọng nói:
- Đã từ lâu rồi, Nga Mi phái của chưởng môn lúc nào cũng chiếm ngự chỗ tột đỉnh trong ngũ phái. Trương mỗ bất kính mạn phép hỏi các vị chưởng môn đang hiện diện ở đây. Danh vị của Nga Mi phái thật ra là do các tiền nhân tạo dựng, nhưng có cái gì mà không thay đổi. Nhân cuộc hội diện ngũ phái hôm nay, Trương mỗ có đề nghị hợp nhất ngũ phái thành một phái. Chúng ta cứ so tài với nhau, ai thắng thì người đó sẽ là chưởng giáo ngũ nhạc kiếm phái.
Dương Bất Kỳ cau mày:
- Dương mỗ không có y´ kiến chiếm chỗ cao trong ngũ phái mà đây là tự nguyện của các vị chưởng môn Hoa Sơn, Không Động, Hằng Sơn và tiền nhân Thanh Thành phái.
Dương Bất Kỳ vuốt râu nói tiếp:
- Thật ra đâu cần đến Trương chưởng môn gợi y´ mà ngày trước các vị tiền nhân ngũ phái đã tự so sánh bí kíp với nhau rồi.
Bất Kỳ cười mỉm nghiêm giọng nói:
- Nga Mi không dám tự mãn về tiền nhân của phái Nga Mi, nhưng tự hỏi, nếu không có Nga Mi lão tổ thì hôm nay sao có Hoa Sơn, Không Động, Hằng Sơn và Thanh Thành phái.
Trương Giả Tòng hừ nhạt, gằn giọng nói:
- Dương chưởng môn nói hay lắm, nhưng tiếc Nga Mi lão tổ thì đã mất từ lâu rồi, giờ chỉ còn lại Dương chưởng môn, có gì mà bắt tất cả những phái khác phải nể trọng chứ. Chẳng lẽ Dương chưởng môn cứ khư khư ôm quá khứ để ngồi trên ngũ phái à.
Trương Giả Tòng lắc đầu:
- Trương mỗ không phục.
Dương Bất Kỳ nhìn Trương Giả Tòng chằm chằm:
- Hoang đường. Dương mỗ mà lại là kẻ ôm quá khứ ư.
Dương Bất Kỳ đứng lên:
- Xem ra hôm nay Trương chưởng môn quyết định phân tài cao thấp với Dương mỗ phải không.
Trương Giả Tòng bật cười giòn giã:
- Nói thẳng ra là như vậy.
Dương Bất Kỳ gằn giọng:
- Được lắm.
Dương Bất Kỳ vừa nói vừa dậm mạnh chân, trổ khinh công tuyệt luân vọt ra đứng đối mặt với Trương Giả Tòng.
- Trương chưởng môn, Dương Bất Kỳ thỉnh giáo bản lĩnh võ công của Thành Thành phái.
Trương Giả Tòng mỉm cười rồi nói:
- Dương chưởng môn nóng nảy quá. Chúng ta chưa đặt ra qui ước mà.
- Trương chưởng môn hãy đặt ra qui lệ đi. Dương mỗ sẵn sàng chấp nhận mọi qui ước của Trương chưởng môn.
Dương Bất Kỳ nhìn lại ba vị chưởng môn Hoa Sơn, Hằng Sơn và Không Động:
- Dương mỗ nghĩ các vị cũng không phản đối.
Hoa Sơn chưởng môn Nhạc Đỉnh ôm quyền xá Dương Bất Kỳ rồi nói:
- Nếu Nga Mi chưởng môn đã quyết như vậy thì chúng tôi cũng không phản đối.
Dương Bất Kỳ gật đầu:
- Đa tạ Nhạc chưởng môn đã nể vì Nga Mi phái.
Dương Bất Kỳ nói xong lời khách khí đó quay lại Trương Giả Tòng:
- Trương chưởng môn cứ thẳng thắn nói ra qui ước của mình đi, đừng mất thời gian nữa.
- Dương chưởng môn lúc nào cũng nóng nảy.
Trương Giả Tòng vuốt râu nhìn qua một lượt các vị chưởng môn:
- Các vị chắc đến đây đều có man theo tín vật môn phái mình. Chỉ cần gộp hết những tín vật đó rồi bất cứ ai trong chúng ta hội đủ những tín vật vào tay mình thì người đó là chưởng môn ngũ nhạc kiếm.
Dương Bất Kỳ ngửa mặt cười khanh khách:
- Hay... Y´ kiến hay.. Hôm nay coi như Dương mỗ phải hợp nhất ngũ phái vào một mối rồi.
Trương Giả Tòng cười khẩy:
- Dương chưởng môn tự tin quá. Có lẽ chưởng môn thị vào bản lĩnh võ công của Nga Mi chăng.
- Dương mỗ không dám tự cho mình có bản lĩnh võ công cao hơn Thanh Thành chưởng môn, nhưng dám nói chỉ một cái với tay của Dương mỗ thì tín vật Thanh Thành phái đã thuộc về Nga Mi rồi.
Trương Giả Tòng cười khẩy:
- Trương mỗ đang chờ xem tuyệt kỷ võ công của Nga Mi có thể thống trị Ngũ nhạc phái được không.
Trương Giả Tòng vừa nói vừa lấy tín vật là một quả thiết chùy, tiến thẳng đến chiếc kiệu hoa phủ rèm đỏ, trịnh trọng đặt xuống ngay trước kiệu.
Trương Giả Tòng quay lại Dương Bất Kỳ :
- Tín vật của bổn phái đã để trước chiếc kiệu hoa này, thỉnh Dương chưởng môn đến lấy.
Đến lúc này Dương Bất Kỳ mới để mắt đến chiếc kiệu hoa. Y thầm nghĩ:
- Chắc chắn Trương Giả Tòng đã có dự mưu trước, gài sẵn cạm bẩy trong chiếc kiệu kia để hại mình. Hừ... Dù gã có Bạo vũ lê hoa châm chuẩn bị sẵn cũng chẳng làm gì được Dương mỗ đâu.
Trương Giả Tòng như đọc được y´ nghĩ thầm của Dương Bất Kỳ, vuốt râu từ tốn nói:
- Dương chưởng môn đừng nghĩ trong chiếc kiệu này có cạm bẫy để hại Dương chưởng môn. Nếu Trương mỗ làm như vậy thì đâu quang minh chính đại, Trương mỗ cũng thẳng thắn nói, ngồi trong kiệu là vị chưởng môn Ngũ nhạc kiếm.
Dương Bất Kỳ cau mày:
- Trương chưởng môn nói vậy là y´ gì. Trương chưởng môn không oc’ y´ định chiếm đoạt ngai vị chưởng môn Ngũ nhạc kiếm à.
- Trương mồ tự nhận thấy mình không có tài có đức như người ngồi trong kiệu. Nói thì mất thời gian dài dòng vô ích, chỉ cần Dương chưởng môn lấy được tín vật của Thanh Thành phái thì xem như người đã là chưởng giáo Ngũ nhạc kiếm rồi. Chúng ta cứ theo qui ước mà hành sự.
- Được lắm... Dương mỗ sẽ lấy tín vật của Thanh Thành phái để xem coi Trương chưởng môn đã giới thiệu người nào so tài với Dương mỗ.
Dương Bất Kỳ vừa nói vừa chắp tay sau lưng, nhưng âm thầm vận công cẩn trọng tiến về phía chiếc Thiết chùy đặt trước kiệu hoa.
Dương Bất Kỳ dừng chân khi còn cách chiếc kiệu hoa độ một trượng. Họ Dương mỉm cười liếc Trương Giả Tòng rồi nghiêm giọng nói:
- Bây giờ Dương mỗ chỉ cần thò tay đã có thể lấy được tín vật của Trương chưởng môn rồi.
- Dương chưởng môn cứ tự nhiên.
Mặc dù Dương Bất Kỳ nói vậy nhưng trong tâm vẫn nghĩ chắc chắn trong chiếc kiệu hoa kia phải có kỳ biến lợi hại nên Trương Giả Tòng mới bình nhiên như vậy.
Dương Bất Kỳ hừ nhạt một tiếng rồi bất ngờ xoạt chân tống thẳng về phía cỗ kiệu hai đạo phách không chưởng với mười hai thành công lực. Vốn đã có chủ y´ từ trước, lần phất chưởng này, Dương Bất Kỳ quyết lấy chưởng để hủy nát cỗ kiệu hoa.
Dương Bất Kỳ dù sao cũng là chưởng môn Nga Mi phái nên công lực của y đâu phải tầm thường, nên hai đạo phách không chưởng chẳng khác nào hai đạo cuồng phòng lốc dữ ào ào ập đến chiếc kiệu hoa.
Thấy đạo kình dũng mãnh khốc liệt của Dương Bất Kỳ, tất cả những ai có mặt tại cục trường ngỡ chắc rằng chiếc kiệu hoa sẽ vỡ tan thành từng mảnh vụn. Nhưng khi nhìn nlại chưởng môn Nga Mi Dương Bất Kỳ thì mọi người ngờ ngợ đã có kỳ biến xảy ra bới vẻ mặt trang trọng, và hiện những nét sững sờ trên mặt Dương chưởng môn. Trong cuộc, Dương Bất Kỳ sau khi phát tác hai đạo phách không chưởng mới cảm nhận mình như phát chưởng đánh vào một mớ bùng nhùng không có lực phản hồi. Sự biến kỳ lạ đó khiến Dương Bất Kỳ lúng túng. Họ Dương lúng túng cũng đúng thôi, bởi hai đạo phách không chưởng của gã như bị bức tường vô hình kia hóa giải chẳng để lại ấn tích gì, thậm chí nhìn lại Dương chưởng môn ngỡ như Bất Kỳ đang làm trò muá mây tay chân mà chẳng tạo ra thế chưởng nào.
Dương Bất Kỳ ngớ ngẩn, trong khi Trương Giả Tòng lại mỉm cười.
Trương Giả Tòng nói:
- Sao Dương chưởng môn chỉ múa mà không phát chưởng?
Dương Bất Kỳ thẹn đến đỏ mặt.
Gã quát lên:
- Thế quỉ quái gì trong chiếc kiệu hoa này chứ?
Dương Bất Kỳ vừa nói vừa rút soạt trường kiếm. Trường kiếm vừa thoát ra khỏi vỏ thì Bất Kỳ cảm nhận có áp lực vô hình ôn nhu áp thẳng tới ngực gã.
Bất Kỳ nghiến răng dựng tả thủ, phát chưởng ngăn đỡ đạo nhu kình kia. Nhưng chưởng ảnh của gã như bặt vô âm tín bởi lực đạo nhu kình vô hình, vô thanh kia, mà ngực của y như có trái núi thái sơn ép tới.
Dương Bất Kỳ cau mày nghiến răng, trổ thiên cân trụy, nhưng hai chân của y lại trượt trên mặt đất thối về đến ngay chỗ cũ lúc ban đầu.
Trương Giả Tòng cười khẩy nói:
- Nga Mi phái có sở trường tuyệt nghệ là Mê tông tu la kiếm, sao Dương chưởng môn không trổ ra.
Dương Bất Kỳ nghe Trương Giả Tòng nói càng thẹn hơn. Gã không ngờ Trương Giả Tòng lại nhắc nhở như kẻ bề trên đang huấn thì kẻ bề dưới.
Mặc dù bị Trương Giả Tòng trêu chọc, nhưng Dương Bất Kỳ không thể biểu lộ được sự phẫn uất bằng hành động, bởi đạo lực nhu kình đang dồn dập ép y. Dương Bất Kỳ chỉ trụ chân được khi đạo nhu kình vô thanh, vô sắc đột nhiên biến mất, và chiếc kiệu hoa nhu bay đến sát bên y.
Dương Bất Kỳ càng lúng túng hơn bởi sự kiện có một không hai đó, nhưng chẳng lẽ họ Dương chỉ biết đứng sững như pho tượng để nhìn đối phương của mình đang hỉ hả. Chưởng môn Nga Mi quát lớn một tiếng:
- Mê Tông tu la kiếm.
Thanh trường kiếm trên tay Bất Kỳ đột nhiên như hóa thành ba ngọn kiếm.
Xẹt...
Ngọn kiếm thứ nhất thoát ra khỏi hữu thủ, Dương Bất Kỳ nhắm thẳng chiếc kiệu hoa công kích.
- Xẹt...
Thanh kiếm thứ hai nối ngay sau ngọn kiếm thứ nhất. Với tuyệt kỷ phi tiên liên hoàn này thì người trong chiếc kiệu hoa đó khó mà giữ được mạng mình.
Khi Bất Kỳ cảm nhận hai ngọn kiếm kia xuyên qua chiếc rèm đỏ thì cũng động thân. Thanh trường kiếm thú ba mới là tuyệt kỷ sát nhân của họ Dương.
Thân phá hơi chếch về phía trước, kiếm ảnh nhoáng lên cùng với tuyệt kỷ khinh công Thần hành quỉ cước, Dương Bất Kỳ đâm thẳng trường kiếm vào tấm rèm che kiệu.
Bất Kỳ vừa xuất thủ vừa nói:
- Dù ngươi có là ma quỉ vô hình cũng phải chết bởi sát kiếm của Dương...
Chữ mỗ còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng chưởng môn Nga Mi phái thì tay của Dương Bất Kỳ đã buông đốc kiếm.
Mọi người thoáng một chút ngơ ngác, nhưng cả ba lưỡi kiếm đã đã bị gãy làm đôi, rơi ngay xuống trước cỗ kiệu hoa đập vào mắt quần hào khiến họ sững sờ.
Mọi người nhìn lại Dương Bất Kỳ thì mới vỡ lẽ vì sao thanh trường kiếm bị tuột khỏi tay chưởng môn Nga Mi. Cả ba khúc kiếm gãy đã ghim sâu vào ngực Dương Bất Kỳ theo hình chữ phẩm.
Dù sự thật hiển nhiên hiện ra trước mắt mọi người mà quần hào vẫn chưa tin vào mắt mình. Đến ngay cả Nhạc Đỉnh chưởng môn Hoa Sơn phái cũng phải dụi mắt ngạc nhiên. Không ngạc nhiên sao được khi kẻ trong chiếc kiệu lại có thể hóa giải Mê Tông Tu La kiếm, và bẻ kiếm dụng thành phi tiễn lấy mạng Dương Bất Kỳ, điều đó nếu không phải chứng kiến tận mắt thì ai có thể tin được.
Đến cả Dương Bất Kỳ hồn đã lìa khỏi xác mà mắt vẫn mở trừng trừng, biểu lộ tất cả những gì vừa ngạc nhiên vừa không tin ra ngoài.
Trương Giả Tòng bước ra, vỗ nhẹ vào vai cái xác Dương Bất Kỳ. Chỉ cần cái vỗ nhẹ đó thôi, xác chết họ Dương đổ sập xuống đất.
Trương Giả Tòng thản nhiên tháo chiếc kim bài đeo trên người họ Dương đặt xuống cạnh chiếc Thiết chùy Thanh Thành phái. Gã quay lại nhóm môn hạ Nga Mi đang nhốn nháo, trịnh trọng nói:
- Kể từ hôm nay sẽ không còn Nga Mi phái trong giang hồ nữa.
Trương Giả Tòng bước đến nhóm môn hạ Nga Mi:
- Các người sẽ thuộc về Thần kiếm giáo. Tất cả hãy đến ra mắt Thần Kiếm nương nương.
Bọn môn hạ Nga Mi phái như bày cừu non bước đến trước cỗ kiệu quỳ xuống tung hô:
- Thần kiếm Nương Nương vạn an.
Ba vị chưởng môn còn lại ngơ ngác bởi lời nói của Trương Giả Tòng.
Trương Giả Tòng trịnh trọng vén rèm kiệu, Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ bước ra. Nàng hướng mắt điểm về phía ba vị chưởng môn Hoa Sơn, Không Động và Hằng Sơn.
- Các người còn ai muốn tỷ thí võ công với bản nương không?
Nhạc Đỉnh thở dài một tiếng.
Hằng Sơn chưởng môn sư thái Mẫn Uyên nheo mày. Bà bước ra khỏi hàng môn hạ các ni sư Hằng Sơn, hướng mắt nhìn Trương Giả Tòng nghiêm giọng nói:
- Trương chưởng môn. Đây là việc nội sự của ngũ phái, sao lại có Mông Diện thần nữ xen vào? Thế thì có đúng như qui ước ban đầu không?
Trương Giả Tòng nhún vai:
- Sư thái nói vậy quả là không đúng rồi. Đây là chuyện của ngũ phái nhưng Thanh Thành thì đã gia nhập Thần kiếm giáo rồi. Thế thì Thần Kiếm Nương Nương thay Thanh Thành hợp nhất ngũ phái được chứ.
Mông Diện thần nữ điểm tinh nhãn nhìn Hằng Sơn sư thái:
- Bà không phục ta?
- Đây là chuyện nội bộ của Ngũ phái, cô đáng ra không nên xen vào.
Mông Diện thần nữ bật cười khanh khách rồi nói:
- Với Ngũ phái của các người thì bản nương có xá chi tâm trí để mắt tới. Nhưng sắp tới đây giang hồ võ lâm Trung Nguyên đều thu cả về một mối của Thần kiếm giáo thì Ngũ phái trở về với Thần kiếm giáo cũng đúng thôi. Nếu như bà không phục thì bản nương sẽ đưa bà vè cùng với Dương Bất Kỳ.
Hằng Sơn sư thái hừ nhạt một tiếng :
- Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ, cô có thể bắt những ni sư của Hằng Sơn tuân phục cô được sao? Hằng Sơn dù có tan tác cũng không bao giờ cúi đầu tuân phục một ma nữ như cô đâu. Đầu nhập vào Thần kiếm giáo để chịu sự sai khiến của một ma nữ dâm ô như cô thì còn đâu sự trong sạch của Hằng Sơn phái chứ.
Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ cười nhạt, lắc đầu nói:
- Bà cho bản nương là dâm nữ ư? Chắc người tự cho mình là trong sạch ư? Để xem các vị ni sư của Hằng Sơn phái trong sạch như thế nào?
Mông Diện thần nữ quay lại Trương Giả Tòng :
- Trương tổng quản, hãy thâu nạp những ả ni sư cho bản nương.
- Tuân lệnh Nương Nương.
Trương Giả Tòng ra lịnh cho các môn hạ Thanh Thành và Nga Mi:
- Hãy bắt tất cả những ả ni sư cho nương nương.
Mông Diện thần nữ lắc đầu:
- Cần gì mà Trương tổng quản lại phải kéo đông người như vậy.
Kiều Vĩ Hồ quay lại Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc:
- Tổng hộ pháp. Bản nương giao những ả ni sư này cho ngươi đó.
Ánh mắt Hồ Phúc như sáng rực lên:
- Nương Nương đã lịnh, thuộc hạ sẽ hoàn thành tâm y´ của Nương Nương.
Hồ Phúc vừa nói vừa trổ khinh công lao thẳng vào các môn hạ Hằng Sơn như con hổ dữ.
Thấy Hồ Phúc xuất thủ phóng chỉ, Hằng Sơn sư thái liền tràn bộ toan cản gã lại, nhưng ngay cả chưởng môn Hằng Sơn sư thái cũng không phải là đối thủ của Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc.
Võ công của gã giờ đây đã được Mông Diện thần nữ hướng dẫn thụ học Vô minh thần công, mặc dù chỉ tụ thành bốn tầng tu vi nhưng cũng đủ thi triển ra những đạo chỉ phách không vô hình vô sắc áp chế Hằng Sơn sư thái.
Hai tay Hồ Phúc như búng ra những âm thanh chách chách, nhưng mỗi lần âm thanh kia phát ra từ những ngón chỉ của Hồ Phúc thì có những ni sư ngã quỵ xuống đất.
Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi mà hơn hai mươi ni sư của Hằng Sơn phái đều bị điểm huyệt rồi. Người duy nhất còn lại là Hằng Sơn sư thái. Nhưng chính người cũng tự nhận biết mình không phải là đối thủ của gã thư sinh khôi ngô tuấn tú này.
Hồ Phúc cười mỉm đối mặt với Hằng Sơn sư thái. Y cất tràng cười dĩ thõa rồi nói:
- Với mụ này thì ta chẳng có hứng thú chế phục chút nào.
Mông Diện thần nữ nghe Hồ Phúc nói chỉ cười mỉm. Ả lườm Hồ Phúc:
- Tổng hộ pháp không hứng thú với bà ta thì đưa bà ta xuống chầu diêm chúa đi.
- Thuộc hạ đang có y´ đó.
- Thế thì còn chờ gì nữa.
Hồ Phúc nhanh như cắt trổ khinh công lướt đến Hằng Sơn sư thái. Vị chưởng môn Hằng Sơn đâu thể đứng yên chờ chết. Thanh trường kiếm trong tay sư thái vụt ra điểm thẳng tới Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc.
Thế điểm kiếm này ít khi nào Hằng Sơn sư thái sử dụng đến, bởi nó tiềm ẩn sát kiếm có thể lấy mạng đối phương, mà đạo hạnh của phái Hằng Sơn thì không lấy cái ác làm tôn chỉ. Nhưng trong tình huống này thì Hằng Sơn sư thái dù muốn hay không cũng phải dụng đến sát kiếm để đối kháng lại địch nhân.
Trước thế kiếm hiểm độc của vị sư thái chưởng môn Hằng Sơn, ngỡ đâu Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc sẽ thối bộ tránh kiếm, nhưng không, gã vẫn không hề lùi bước mà chỉ cười khẩy một tiếng, búng luôn một đạo chỉ kình vào thẳng đầu mũi kiếm. - Coong...
Thanh trường kiếm trên tay Hằng sơn sư thái vốn được luyện từ loại thép tinh chế thế mà vẫn bị gãy ngay đầu mũi kiếm bởi hứng đạo chỉ kình của Hồ Phúc.
Hằng Sơn sư thái cảm nhận hổ khẩu mình nhói buốt, không sao giữ được đốc kiếm. Cảm giác nhói buốc đó đến rất nhanh, liền sau cái nhói buốt đó thì tam tinh của sư thái rát bỏng. Nhãn quang của bà hoa lên và tối sầm lại.
Sư thái chỉ kịp nhận biết mình đã trúng chỉ kình của đối phương, thì hồn đã lìa khỏi xác rồi.
Chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Đỉnh sững sờ, toan động thân để nhập cuộc tiếp trợ cho Hằng Sơn sư thái, nhưng cái chết của vị chưởng môn Hằng Sơn quá nhanh, đến độ Nhạc Đỉnh chỉ kịp nghĩ thì cuộc đấu đã kết thúc rồi.
Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ tằng hắng.
Tiếng tằng hắng của Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ khiến Nhạc Đỉnh giật mình. Y quay lại chạm vào đôi mắt tuyệt đẹp của Mông Diện thần nữ, nhận ra trong đáy mắt của ả có sát khí tiềm ẩn.
Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ bước đến trước mặt Nhạc Đỉnh:
- Nhạc chưởng môn cũng muốn trổ tài đối kháng với Tổng hộ pháp của bản nương?
Nhạc Đỉnh lúng túng.
Kiều Vĩ Hồ hừ nhạt một tiếng:
- Bản nương không chấp nhận những kẻ thất tín gia nhập vào Thần kiếm giáo đâu.
Nàng lườm Nhạc Đỉnh.
Nhạc Đỉnh cúi mặt nhìn xuống đất.
Kiều Vĩ Hồ nghiêm giọng nói tiếp:
- Nhạc chưởng môn không phục bản nương?
Nhạc Đỉnh thở dài rồi nói:
- Hoa Sơn phái đã thuộc về Thần kiếm giáo. Nương Nương cứ sai bảo.
Mông Diện thần nữ bật cười khanh khách. Tiếng cười của ả nghe vừa kiêu hãnh vừa tự thị.
Kiều Vĩ Hồ cắt tràng cười kiêu hãnh đó, trầm giọng nói:
- Tốt lắm. Ít ra Nhạc chưởng môn còn biết giữ lời để Hoa Sơn tồn tại trong giang hồ.
Tài sản của louis08