Xem bài viết đơn
  #8  
Old 21-05-2008, 10:24 AM
louis08's Avatar
louis08 louis08 is offline
Thế Ngoại Cao Nhân
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 27
Thời gian online: 5297101
Xu: 0
Thanks: 234
Thanked 0 Times in 0 Posts
Tập 51: UY VŨ VÔ MINH


Tất cả những người có mặt tại gian tửu quán đều ngưng thần khi Lãnh Nhật Phong bước vào.
Nhật Phong bước đến chiếc bàn kê ngay góc gian tửu quán. Gã tiểu nhị vội vã bước đến:
- Khách quan dùng chi.
- Một vò rượu hai cân và hai chiếc bánh bao nóng.
Gã tiểu nhị gật đầu:
- Tiểu nhân phục vụ ngay cho khách quan.
Gã lẫn ngay ra sau quầy rồi bưng ra một vò rượu đặt xuống bàn:
- Tạm thời khách quan dùng rượu trước, tiểu nhân sẽ mang bánh ra sau.
Nhật Phong gật đầu.
Chàng tự rót rượu ra chén, rồi uống từng ngụm. Những cặp mắt của những người kia rọi vào bàn Lãnh Nhật Phong. Nhìn những ánh mắt của những người đó, tưởng như Lãnh Nhật Phong là một nhân vật kỳ bí nào đó.
Từ ngoài tửu quán bước vào năm người. Tất cả đều vận trường y võ phục, khoác áo choàng màu vàng. Cả năm người đều sững sờ khi nhận ra Lãnh Nhật Phong đang ngồi uống rượu một mình.
Tạ Đình Côn tằng hắng rồi nói:
- Lãnh huynh cũng có nhã hứng uống rượu một mình.
Nhật Phong bưng chén rượu nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn. Chàng nhìn chén rượu nói:
- Phải có nhiều người mới uống được sao?
Tạ Đình Côn bước đến bên bàn đứng đối mặt với Nhật Phong. Y mỉm cười nói:
- Tạ mỗ nghĩ giờ đây Lãnh huynh phải tìm một chỗ thâm sơn cùng cốc nào đó để ẩn thân.
Nhật Phong vẫn không hề ngước lên, mà nhìn vào chén của mình.
Sự im lặng của chàng khiến tất cả những người khách quan có mặt tại tửu quán cảm nhận sắp có một cuộc chiến kịch liệt sắp xảy ra nên lẳng lặng rời chỗ ngồi bước ra ngoài.
Trong tửu quán thoáng chốc chỉ còn lại Lãnh Nhật Phong và Tạ Đình Côn cùng bốn gã thuộc hạ của họ Tạ.
Nhật Phong xoay chén rượu nói:
- Tại sao tại hạ phải tìm chốn thâm sơn cùng cốc để ẩn thân?
- Lãnh huynh không biết à?
Nhật Phong lắc đầu.
- Thần kiếm giáo đang truy tìm Lãnh huynh.
Nhật Phong ngẩng lên đối mặt với Tạ Đình Côn:
- Tạ chưởng giáo có phải là người của Thần kiếm giáo không?
- Tất cả các bang phái trong giang hồ đều đã thuộc về Thần kiếm giáo.
- Nói như vậy thì Tạ chưởng môn cũng là người của Thần kiếm giáo.
- Không sai. Kiếm pháp của Thần kiếm nương nương bây giờ là vô địch thiên hạ, ai ai cũng thuần phục.
Nhật Phong mỉm cười :
- Vậy sao?
- Lãnh huynh không tin?
Nhật Phong nhún vai:
- Không tin. Chính vì không tin nên tại hạ mới đi tìm Thần kiếm giáo của Thần kiếm nương nương.
Nhật Phong đứng lên, cầm lấy thanh Huyết Hận kiếm bước ra ngoài tửu quán.
Tạ Đình Côn nhìn theo chân chàng. Tạ Đình Côn không ngờ Nhật Phong sẽ bỏ đi, nhưng chàng dừng bước ngay ngưỡng cửa.
Tạ Đình Côn nheo mày hỏi:
- Lãnh huynh tính đến Tổng đàn Thần kiếm giáo?
Nhật Phong quay lại nhìn họ Tạ:
- Tạ chưởng giáo còn thiếu tại hạ một món nợ.
- Tạ mỗ thiếu ư?
Nhật Phong gật đầu:
- Món nợ ở Ải đầu quỷ. Nếu như Tạ các hạ muốn trả món nợ đó thì nói cho ta biết Mông Diện thần nữKiều Vĩ Hồ và Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc đang ở đâu.
Nhật Phong vừa dứt lời thì nghe có tiếng chân người ngay sau lưng mình.
Tạ Đình Côn và tên thuộc hạ đột nhiên quỳ xuống. Nhật Phong vẫn khoanh tay trước ngực không hề quay đầu lại.
Mông Diện thần nữ vỗ tay lên tiếng:
- Người đi tìm ta mà ta cứ mãi đi tìm người.
- Chúng ta đúng là có hữu duyên với nhau.
Mông Diện thần nữ bước đến bên Nhật Phong:
- Kiều Vĩ Hồ ngỡ đâu chẳng bao giờ gặp được ngươi nữa chứ.
- Có duyên thì ắt phải gặp thôi mà.
Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ nhìn nhóm Tạ Đình Côn:
- Các ngươi lui ra, không có lệnh của ta thì không ai được vào đây.
Tạ Đình Côn xá Kiều Vĩ Hồ:
- Tuân lệnh Nương Nương.
Tạ Đình Côn dẫn bọn thuộc hạ lẩn nhanh ra ngoài tửu quán.
Mông Diện thần nữ quay sang Lãnh Nhật Phong:
- Ngươi thích uống rượu một mình hay thích uống cùng bản nương.
- Được uống rượu với kẻ đứng đầu giang hồ võ lâm thì ai không thích.
Mông Diện thần nữ mỉm cười:
- Ngươi không khách sáo.
- Tại hạ không phải là kẻ khách sáo. Mời thần nữ Nương Nương.
Nhật Phong trở lại chiếc bàn của mình. Kiều Vĩ Hồ bước theo chàng rồi ngồi xuống đối diện. Nàng đặt tay trước mặt, đưa ánh mắt long lanh nhìn Nhật Phong.
Nhật Phong rót rượu ra hai chiếc chén:
- Mời.
Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ đón lấy chén rượu chàng trao:
- Mời.
Hai người cùng uống cạn số rượu trong chén và cùng đặt xuống một lượt. Nếu Kiều Vĩ Hồ giữ được vẻ mặt bình thản, tươi như hoa thì mặt Nhật Phong lại lạnh lùng như một pho tượng.
Mông Diện thần nữ mỉm cười nói:
- Lãnh kiếm thủ đi tìm ta để làm gì?
Nhật Phong tiếp tục rót rượu ra hai chiếc chén. Chàng nhìn chén rượu của mình nói:
- Giết thần nữ vì Kiếm môn.
Mông Diện thần nữ mỉm cười:
- Lãnh công tử muốn giết ta à.
Nhật Phong gật đầu.
Kiều Vĩ Hồ chống tay tựa cằm:
- Lãnh công tử giết được không. Ta nghĩ đó chỉ là ảo tưởng trong kiếp này của Lãnh công tử. Nhưng vì sao công tử lại muốn giết ta.
- Kiếm môn.
Kiều Vĩ Hồ bật cười giòn giã:
- Vì Kiếm môn ư? Ta lại nghĩ khác.
- Thần nữ Nương Nương nghĩ thế nào.
- Nếu Lãnh công tử giết Kiều Vĩ Hồ thì ngang nhiên trở thành Thần kiếm giáo chủ. Kẻ bề trên của võ lâm, ai mà không ham chứ.
- Ai cũng ham cái danh tự thiên hạ đệ nhất nhân, nhưng tại hạ thì không.
- Không ham sao lại đòi giết bản nương.
- Thần nữ thừa biết sao có nguyên cớ đó.
Mông Diện thần nữ thở dài.
Nhật Phong ngẩng lên nhìn nàng nói:
- Hoàng Phủ Ngọc đã trao cho tại hạ chiếc túi phấn, mà Thần nữ thừa biết túi phấn đó của ai.
Mông Diện thần nữ nhún vai:
- Túi phấn đó tất nhiên của Kiều Vĩ Hồ. Thế Lãnh công tử muốn biết sự thật không?
- Tại hạ đang chờ nghe.
Mông Diện thần nữ gật đầu. Nàng đứng lên chắp tay sau lưng bước đến bên cửa sổ nghiêm giọng nói:
- Ta sợ khi nói ra sự thật thì Lãnh công tử không còn giữ y´ niệm giết ta nữa.
- Nếu tại hạ không còn giữ y´ hạ thủ Thần nữ thì sẽ sớm giao mình cho người ta.
Mông Diện thần nữ quay lại nhìn Nhật Phong :
- Lãnh Nhật Phong nói vậy hàm y´ gì.
- Đó là chuyện riêng của tại hạ.
Kiều Vĩ Hồ cau mày:
- Nếu bản nương đoán không lầm thì sau khi hạ thủ ta rồi thì Lãnh công tử sẽ tự kết liễu cuộc đời mình. Mà người có thể bắt Lãnh Nhật Phong giao nộp mạng chắc không ai khác là Vũ A Tú.
- Thần nữ không nên xen vào chuyện tại hạ.
- Bản nương có quyền phán xét mọi chuyện trên giang hồ.
- Đó là giang hồ võ lâm, nhưng tại hạ đã từng không phải là người của giang hồ.
Nhật Phong đứng lên:
- Tại hạ muốn nghe câu chuyện mà Thần nữ sắp nói để sớm bỏ y´ niệm hạ thủ người.
Kiều Vĩ Hồ cười mỉm:
- Ta chỉ có thể nói cho Lãnh công tử biết một điều hệ trọng. Nếu như chữ trinh của một cô gái bị người ta đánh cắp, mà người đó lại có đức cao vọng trọng thì như thế nào?
- Người mà Thần nữ muốn nói là ai?
- Chưởng môn Kiếm môn.
Nhật Phong biến sắc.
- Nếu không phải chưởng môn Kiếm môn thì sao lão lại có túi phấn thơm của ta, và còn truyền thụ kiếm thuật cho ta, lại nghe ta đuổi Lãnh công tử khỏi Kiếm môn.
Nhật Phong lắc đầu:
- Nhật Phong không thể tin được vào lời của cô đâu. Chính sư phụ tại hạ đã đưa cô về đặng tác hợp cho Hoàng Phong kia mà.
Mông Diện thần nữ cười khẩy rồi nói:
- Tất cả đều là y´ muốn của ta đó. Thật ra Hoàng Phong chỉ là con cờ dưới sự điều khiển của bản nương mà thôi.
Mông Diện thần nữ chắp tay bước đến bên bàn bưng chén rượu của nàng.
Nàng nhấp một ngụm nhỏ lấy giọng:
- Ta đã thề sẽ san bằng Kiếm môn và ước mơ của ta đã thành tụ rồi.
- Cô mở đại ngôn ắt phải có nguyên nhân.
- Cha ta đã bị Kiếm môn giết kia mà. Chính vì lẽ đó mà Kiều Vĩ Hồ mới đầu nhập Kiếm môn, dùng mê tình hương khiến lão Vô ảnh thần kiếm Hoàng Trụ phải tuân theo những gì ta muốn.
Nàng quay lại nhìn thẳng vào mắt Nhật Phong:
- Lão trở thành gã nô bộc già nua trung thành, chẳng thể nào nói ra cùng ai. Lão có tội với gia phụ của ta, có lỗi với ta và cuối cùng đuổi ngươi ra khỏi Kiếm môn, bởi lẽ ta biết chỉ có Lãnh Nhật Phong mới thụ giáo được cái thần của Vô ảnh thần kiếm mà thôi.
Mông Diện thần nữ buông chén rượu.
- Coong...
Chiếc chén bể tan, rượu văng tung tóe.
Nàng cười khẩy nói:
- Ta uống rượu rồi đập cả chén rượu. Khi Lãnh Nhật Phong đi rồi thì Kiếm môn cũng không còn. Hoàng Phong như một con rối trong tay ta. Y chỉ sống bằng sự thèm khát mà không bao giờ được hưởng.
Nàng bước đến đối mặt với Nhật Phong :
- Chính Hoàng Phong đã giết cha mình đó.
Nhật Phong cau mày:
- Vì sắc đẹp của cô.
- Không sai. Trong mắt Hoàng Phong, ngoài ta ra không còn ai khác kể cả cha của gã.
Mông Diện thần nữ đưa tay vuốt mớ tóc mai lòa xòa:
- Ta cũng có chút tội nghiệp cho lão Vô ảnh thần kiếm Hoàng Trụ. Hổ phụ mà sinh ra con cừu non ngớ ngẩn. Còn cái thần của y lại thuộc về ngươi.
Kiều Vĩ Hồ nhìn Nhật Phong:
- Nếu xét cho cùng, bản nương và Lãnh Nhật Phong cùng xuất thân từ Kiếm môn, nhưng xét về thân phận, Lãnh công tử phải tôn kính bản nương là sư mẫu nữa. Bản nương nói tất cả sự thật rồi. Lãnh công tử còn giữ y´ niệm giết bản nương nữa không. Nhật Phong thở dài một tiếng rồi lạnh nhạt nói:
- Nếu thanh Long kiếm chưa gãy có lẽ Nhật Phong chỉ biết cúi đầu, nhưng Long kiếm đã gãy rồi, Kiếm môn cũng không còn.
- Bản nương cũng đang có y´ như Lãnh công tử. Lãnh Nhật Phong không còn là người của Kiếm môn, và ta cũng không nhận mình là người Kiếm môn thế thì chúng ta chẳng có quan hệ gì với nhau cả.
Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ dấn một bộ:
- Ta cũng không có y´ vịn vào cái bóng của Kiếm môn để khỏa lấp những hiềm khích giữa bản nương và Lãnh công tử. Ngược lại, bản nương còn muốn thỉnh giáo kiếm pháp Thần Kiếm Giang Đông, để xem kiếm y´ của Lãnh Nhật Phong có thể làm gì được ta không nữa.
- Kiếm của tại hạ rất vô tình.
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười :
- Cái thần của kiếm thủ chính là sự vô tình. Nhưng trước khi vào cuộc tỷ thí kiếm thuật, ta có một đề nghị.
- Cô nói đề nghị đó ra đi.
Kiều Vĩ Hồ nhìn ra ngoài cửa:
- Tổng hộ pháp dẫn người vào.
Nhật Phong còn chưa biết y´ định của Mông Diện thần nữ thì Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc đã dẫn A Tú vào trong tửu quán.
Nhật Phong buột miệng nói:
- A Tú...
Mông Diện thần nữ cười khẩy nói:
- Có phải vị cô nương Vũ A Tú này là người mà Lãnh công tử phải giao mạng mình cho thị?
Nhật Phong lưỡng lự rồi gật đầu:
- Nhật Phong thiếu A Tú một cái mạng, và phải trả cho nàng. Kiều Vĩ Hồ hãy thả A Tú ra đi.
Mông Diện thần nữ nhướn mày:
- Nàng đã thuộc về ta rồi.
- Nghĩa là sao?
Kiều Vĩ Hồ nhìn A Tú :
- A Tú cô nương có thể nói cho Thần Kiếm Giang Đông biết vì sao ta nói điều đó chứ?
A Tú bặm môi nhìn Nhật Phong :
- Lãnh huynh... A Tú đã thuộc về Thần Kiếm Nương Nương rồi.
- Muội nói vậy có y´ gì?
Kiều Vĩ Hồ trả lời Nhật Phong :
- Khi nào bản nương từ bỏ cõi trần thế này thì A Tú cô nương mới được tự do.
- Thần nữ bức ép A Tú?
Mông Diện thần nữ nhún vai:
- Không... A Tú cô nương tự nguyện thôi.
Mông Diện thần nữ hất mặt về phía A Tú :
- Bản nương nói có đúng không?
A Tú gật đầu:
- Nương Nương nói đúng.
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười nhìn lại Nhật Phong :
- Nhật Phong, ngươi có muốn A Tú là một kẻ tự do không?
- Tại hạ không muốn nàng ở trong Thần kiếm giáo của cô.
Kiều Vĩ Hồ bật cười khanh khách. Thị cắt tràng tiếu ngạo gằn giọng nói:
- Ngay bây giờ bản nương có thể giao A Tú cho Tổng hộ pháp Hồ Phúc hưởng thụ, nàng ta cũng phải chấp nhận.
Nhật Phong cau mày.
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười :
- Nhưng bản nương không làm như vậy đâu, chỉ cần Lãnh Nhật Phong đỡ được ba chiêu của ta. Ngược lại, nếu không đỡ được thì ngươi phải chấp nhận một điều kiện của bản nương.
Nhật Phong nhìn thẳng vào đáy mắt Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ.
Kiều Vĩ Hồ cũng đáp lại chàng bằng ánh mắt khắt khe và cay độc. Ngược lại với ánh mắt của Kiều Vĩ Hồ, hai cánh môi mọng lại điểm một nụ cười tế nhị, nhưng chính nụ cười đó lại tiềm ẩn một oai lực khiến Lãnh Nhật Phong phải bồn chồn.
Kiều Vĩ Hồ hỏi:
- Lãnh công tử đồng y´ với bản nương chứ?
- Điều kiện gì cô hãy nói ra đi.
Kiều Vĩ Hồ gật gù, nghiêm giọng nói:
- Nếu như Lãnh công tử không đờ được ba chiêu công của bản nương thì phải gác kiếm quy ẩn, còn như muốn tiếp tục đối đầu với bản nương thì phải mang thủ cấp của Vũ A Tú đến gặp ta.
Kiều Vĩ Hồ cười khẩy, nói tiếp:
- Tất cả những gì bản nương nói ra đều tạo cho Lãnh công tử có nhiều thuận lợi. Với lại Thần Kiếm Giang Đông Lãnh Nhật Phong chẳng lẽ lại không chống đỡ được ba chiêu công của ta sao?
- Được.. tại hạ chấp nhận giao ước với cô.
- Chúng ta ra ngoài.
Mông Diện thần nữ chắp tay sau lưng thả bước ra bên ngoài tửu quán. Nhật Phong nối gót theo nàng. Bên ngoài tất cả cao thủ của Thần kiếm giáo đều hướng mắt nhìn Nhật Phong và Kiều Vĩ Hồ, họ chờ đợi những sự biến kỳ diệu sắp xảy ra mà từ thiên cổ đến nay giang hồ chưa từng có.
Kiều Vĩ Hồ nghiêm giọng nói:
- Tất cả mọi người không được xen vào cuộc tỷ thí giữa ta và Lãnh công tử.
Tạ Đình Côn xướng lên:
- Tuân lệnh Thần kiếm Nương Nương.
Kiều Vĩ Hồ cùng với Nhật Phong tiến về phía bãi đất trống rộng non năm trượng vuông, chung quanh có những cây tùng vây bọc.
Kiều Vĩ Hồ tuyệt nhiên vẫn giữ sắc diện bình thản đến độ người ta ngỡ thị đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Nàng nhìn Nhật Phong khẽ điểm một nụ cười tươi:
- Lãnh Nhật Phong, ngươi chuẩn bị rồi chứ?
- Tại hạ đang chờ thỉnh giáo tài nghệ của thần nữ.
- Ta nghĩ kiếp này ngươi mãi mãi là kẻ thua cuộc.
- Hãy xuất thủ đi.
Mông Diện thần nữ nghiêm mặt:
- Chỉ ba chiêu công của bản nương thôi.
Kiều Vĩ Hồ vừa nói vừa xoay tròn một vòng, lập tức chung quanh thị xuất hiện một màn sương trắng, trông tợ như một vòng lụa vây bọc che kín cả châu thân.
Trong màn sương thần công hộ thể đó, Kiều Vĩ Hồ thét lớn:
- Nhật Phong đỡ chiêu.
Cả vòng trụ thần công hộ thể vây bọc quanh Kiều Vĩ Hồ như biến hóa thành một cơn trốc khổng lồ ào ào cuốn đến Lãnh Nhật Phong.
Lần đầu tiên thấy lối vận công của Mông Diện thần nữ, Lãnh Nhật Phong cũng không khỏi ngạc nhiên, mặc dù chàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó với đối phương.
Một đạo bạch quang từ trong vòng sương thần công bắn ra nhanh không thể tưởng, cùng lúc đó thì thanh Huyết Hận kiếm trên tay Lãnh Nhật Phong cũng chuyển dịch tạo thành một ảnh sắc hình cầu vồng đỏ rực hứng lấy đạo bạch quang. - Chát...
Thanh Huyết Hận kiếm do chính tay Đông Phong Điểu Khinh bỏ bao nhiêu tâm huyết đúc thành. Nó có thể ví ngang với bảo kiếm bảo đao có một không hai trong giang hồ, bởi vì được đúc ra từ chất liệu Kim ô tinh, thế mà Nhật Phong có cảm tưởng lưỡi kiếm bị quằn sau khi đón đạo bạch quang của Mông Diện thần nữ. Cùng lúc đó chàng cảm nhận bả vai cầm kiếm của mình mát lạnh.
Lãnh Nhật Phong giật mình.
Chàng tháo lui ba bộ, cau mày nói:
- Kiếm khí vô tình !
Mông Diện thần nữ giải tỏa thần công hộ thể chấp tay sau lưng nhìn Lãnh Nhật Phong.
- Lãnh công tử chịu thua rồi chứ.
Nhật Phong nhìn nàng không chớp mắt, trong khi bả vaicủa chàng nhuộm đỏ máu.
Mông Diện thần nữ ngửa mặt cười khanh khách. Nàng nhướn mày nói:
- Cái thần của kiếm y´ Kiếm môn cũng chỉ đỡ được hai chiêu công của bản nương.
Nàng tiến đến ba bộ, nhìn thẳng vào mắt Lãnh Nhật Phong, nghiêm giọng nói:
- Bản nương để lại Vũ A Tú cho Lãnh công tử, khi nào người có cao hứng muốn ấn chứng võ công với ta thì cứ mang thủ cấp của thị đến.
Nhật Phong thở dài một tiếng rồi ghim luôn thanh Huyết Hận kiếm xuống đất:
- Với cô lúc nào ta cũng là kẻ thua cuộc.
- Kiếp này người không còn cơ hội vũ lộng thần oai của thần kiếm rồi.
Kiều Vĩ Hồ bật cười khoái trá rồi thản nhiên quay lưng bỏ đi về phía bọn cao thủ Thần kiếm giáo.
Mông Diện thần nữ tiến đến đối mặt với Vũ A Tú:
- Hãy giữ thủ cấp của cô đấy nhé.
Kiều Vĩ Hồ khoát tay. Chiếc kiệu hoa trang hoàng lộng lẫy được khiêng đến. Khi nàng vén rèm bước vào trong kiệu thì tất cả bọn cao thủ thuộc nhân của Mông Diện thần nữ cùng xướng lên bằng giọng hùng hồn; - Võ lâm chính nghĩa, Thần kiếm oai vũ.
Mông Diện thần nữ vén rèm kiệu nhìn về phía Lãnh Nhật Phong. Đập vào mắt Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ là pho tượng bất động Lãnh Nhật Phong đứng trước thanh Huyết Hận kiếm.
Kiều Vĩ Hồ cười khẩy, rồi nói:
- Nếu như ngươi có xuống a tỳ gặp lào Thần kiếm Hoàng Trụ thì nhắn với lão, đây mới là cuộc tỷ kiếm chân chính.
Bọn cao thủ thuộc nhân Thần kiếm giáo lại xướng lên:
- Thần kiếm giáo oai vũ... Thần kiếm giáo oai vũ.




Tập 52: KẺ DƯƠNG GIAN - NGƯỜI A TỲ


Nhật Phong đã uống đến vò rượu thứ mười, nhưng xem ra chàng vẫn không thể nào say được. Chàng muốn uống rượu để quên, để không còn nghĩ mình là ai nữa, chỉ có rượu mới khả dĩ khiến cho Nhật Phong nhắm mắt làm ngơ trước những cao thủ của Thần kiếm giáo.
Có thể nói, từ sau cuộc tỷ đấu với Mông Diện thần nữ mỗi bước chân của chàng đến đâu đều có cao thủ Thần kiếm giáo theo sau. Có thể Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ đã đặc trách cho bang chủ Cái Bang Trần Bá Tùng và Trương Giả Tòng theo sát Lãnh Nhật Phong như bóng với hình, mặc dù bên cạnh Nhật Phong lúc nào cũng có A Tú.
A Tú nhìn Nhật Phong :
- Lãnh đại ca, hôm nay người đã uống nhiều rồi.
Nhật Phong nhìn nàng:
- Huynh muốn uống để say, để tự quên mình.
Trần Bá Tùng từ bàn bên đứng lên tiến lại bên A Tú. Gã chìa chén rượu đến trước mặt nàng. Cất giọng kiêu căng tự thị:
- Rót rượu cho lão phu.
Nhật Phong cau mày.
Bang chủ Cái Bang nhếch mép:
- Cô không rót à?
Gã vừa nói vừa đặt tay lên vai A Tú.
Chén rượu trong tay Nhật Phong bị chàng bóp bể tan.
Bá Tùng nhún vai nói:
- Lãnh công tử cứ uống rượu thỏa chí đi, nếu Lãnh công tử muốn chống đối với Thần kiếm giáo thì chỉ cần giao thủ cấp của cô nương đây cho Trần mỗ.
Nhật Phong thở dài một tiếng.
A Tú nhìn Nhật Phong :
- Đại ca !
Nàng thở hắt ra rồi rót rượu vào chén Bang chủ Cái Bang.
Bá Tùng uống cạn chén rượu, khinh khỉnh nhìn Nhật Phong cười khẩy rồi nói:
- Rượu người đẹp rót quả là khác, vừa thơm vừa có tình có y´, không khéo sao Tổng hộ pháp cứ nhắc đến cô nương.
Bá Tùng quay lại Trương Giả Tòng :
- Trương huynh có thích uống rượu do chính tay mỹ nhân rót không?
Trương Giả Tòng vỗ tay:
- Thích lắm chứ, Trương mỗ phải học tính phong lưu của Trần huynh.
Bá Tùng mỉm cười quay lại Vũ A Tú :
- Lão phu thỉnh cô nương qua bàn của lão và Trương huynh dùng vài chén rượu.
A Tú lắc đầu.
Bá Tùng nạt lớn:
- Hừ... trong giang hồ giờ không một ai dám cãi lệnh các cao thủ Thần kiếm giáo. Cô dám cãi lệnh Trần mỗ à.
Gã vừa nói vừa thộp tay A Tú.
Nhật Phong đứng bật dậy.
Trần Bá Tùng lườm chàng:
- Ê... Lãnh công tử đừng quên giao ước với Thần kiếm nương nương chứ. Chỉ cần công tử mượn thủ cấp của vị cô nương này rồi hãy tính đến chuyện thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Còn như chưa có tủ cấp của Vũ A Tú thì gác kiếm mà ngồi nhìn thôi.
Vũ A Tú giật tay lại, nghiêm giọng nói với Lãnh Nhật Phong :
- Lãnh huynh... Huynh hãy mượn thủ cấp của A Tú đi.
Nhật Phong nghiến răng, bặm môi từ từ ngồi xuống. Chàng bưng cả vò rượu tu ừng ực.
Bá Tùng mỉm cười quay sang nói với A Tú:
- Kiếm của Thần Kiếm Giang Đông rỉ sét rồi. Chẳng lẽ thiếu Vũ cô nương một cái mạng giờ lại mượn thêm một cái mạng của chính người ân mình à?
A Tú quắc mắt:
- Các ngươi thật quá đáng. Lãnh huynh không nỡ mượn thủ cấp của A Tú, nhưng A Tú thi sẵn sàng cho người mượn thủ cấp của mình.
A Tú vừa nói vừa thộp lấy thanh Huyết Hận kiếm để trước mặt mình. Nàng toan trở mũi kiếm tự kết liễu mình thì Nhật Phong đã thộp vào hổ khẩu nàng ghịt lại:
- Tú muội.
- Lãnh đại ca.
- Chúng ta rời khỏi đây.
Bá Tùng nhướn mắt:
- Lãnh công tử có thể ra ngoài tửu quán ngồi chờ Vũ cô nương hầu rượu cho chúng ta rồi mới đi với Lãnh công tử.
Nhật Phong nhìn Bá Tùng:
- Tại hạ đã nhưòng Trần bang chủ nhiều lắm rồi.
Bá Tùng hừ nhạt một tiếng:
- Trần mỗ không cần Lãnh công tử nhường nhịn mà chỉ cần Lãnh công tử giừ giao ước với Thần kiếm giáo mà thôi.
Nhật Phong đặt tay lên vò rượu.
Trần bang chủ cười khẩy nói:
- Nếu Lãnh công tử quá tức giận muốn lấy mạng Trần mỗ thì cứ chặt thủ cấp của Vũ cô nương trước rồi cứ mạng dạn ra tay, chắc chắn Thần kiếm Nương Nương không trách người đâu.
Y hất mặt:
- Nào Lãnh công tử can đảm lên.
Hai bờ môi Nhật Phong bặm cứng lại với nhau. Sự phẫn nộ dâng đến tột cùng nhưng chàng không còn cách nào khác phải nén sự phẫn nộ đó vào trong.
Nhật Phong đoạt lại thanh Huyết Hận kiếm rồi từ từ ngồi xuống. Chàng dốc cả vò rượu tu ừng ực. Rượu chảy tràn ra hai bên mép chàng, thấm cả vào bộ trường y dạ hành.
Trần Bá Tùng thấy Nhật Phong uống rượu cười mỉm nói:
- Lãnh công tử sao chịu nhẫn nhục như vậy chứ? Theo Trần mỗ thì cứ chặt lấy thủ cấp của Vũ cô nương thế là được tự do không còn sợ trói buộc nữa. Với kiếm pháp của Lãnh Nhật Phong thì Trần mỗ đâu phải là đối thủ.
Y nói xong ngửa mặt cười sằng sặc.
Trần Bá Tùng cắt ngang tràng cười đó nhìn lại Vũ A Tú:
- Vũ cô nương tính để Trần mỗ và Trương huynh chờ cô đến bao giờ mới phục vụ.
Bang chủ Cái Bang Trần Bá Tùng vừa toan kéo Vũ A Tú đi thì chợt cảm nhận sau gáy có khí lạnh của binh khí. Trần Bá Tùng rùng mình một cái, sắc diện biến đổi căng thẳng tột cùng.
Y liếc mắt về phía Trương Giả Tòng. Đến bây giờ y mới phát hiện bên cạnh Trương Giả Tòng là lão hộ pháp Tây Vực Huyền Cung Khư Giã Đạt Ma, đứng ngay trước mặt lão hộ pháp Khư Giã Đạt Ma là Kha Cát Cát đang hóm hỉnh nhìn y.
Vậy còn cảm giác lạnh lẽo sau gáy của y là người nào?
Trần Bá Tùng căng thẳng tột cùng thì nghe tiếng Lâm Thanh Tử dí dỏm cất lên sau lưng mình:
- Cái lão ăn mày chúa này đúng là oan gia của Lâm mỗ thật.
Trần Bá Tùng nghe tiếng Lâm Thanh Tử giật thót ruột. Đã một lần lão đã chạm mặt với Lâm Thanh Tử ở cổ miếu rồi thì sao lại không bối rối chứ.
Trần Bá Tùng gượng gạo nói:
- Triển xí phi vân... ngươi dám chống lại Thần kiếm giáo ư?
Lâm Thanh Tử nhịp lưỡi nhuyễn kiếm lên vai Bang chủ Cái Bang Trần Bá Tùng:
- Thần kiếm giáo là phái quỷ quái gì mà Lâm mỗ sợ chứ?
Y ghịt vai Bá Tùng:
- Ê... bộ Cái Bang của lão đã trở thành Thần kiếm giáo rồi hả?
Trần Bá Tùng đỏ mặt. Lão ngập ngừng nói:
- Tất cả võ lâm Trung Nguyên đều thuộc về Thần kiếm giáo.
Lâm Thanh Tử hừ nhạt một tiếng:
- Lão đúng là kẻ ba hoa.
- Ngươi không tin thì cứ nhìn Thần Kiếm Giang Đông ắt biết ngay. Ngay chính Lãnh Nhật Phong còn phải gác kiếm qui thuận Thần kiếm giáo, huống chi là ngươi.
Lâm Thanh Tử đổi giọng véo von:
- Lão nói bừa, nói càn. Nếu lão còn nói cái giọng đó nữa thì Lâm mỗ sẽ cắt lưỡi ngươi đó. Lãnh Nhật Phong đại ca phải giữ quy lệ giang hồ nên mới bị các người bức ép như vậy đó thôi, còn Lâm mỗ thì khác.
Lâm Thanh Tử ghé miệng vào sát mang tai Trần bang chủ, gằn giọng nói:
- Ngươi có muốn Lâm mỗ thẻo hai lỗ tai của lão không? Ta thẻo hai lỗ tai lão xong, còn cắt nhượng chân, lột da lão. Lúc bấy giờ lão mới đúng là Bang chủ Cái Bang.
- Lâm Thanh Tử, Trần mỗ vói ngươi vốn không thù không oán, sao ngươi cứ đeo bám ta hoài vậy?
- Chắc có lẽ Lâm mỗ với Bang chủ có duyên kỳ ngộ. Lâm mỗ thì lúc nào cũng căm ghét hạng người như bang chủ và Tổng hộ pháp Thần kiếm giáo Hồ Phúc, do đó chúng ta lúc nào cũng có duyên diện ngộ với nhau.
Lâm Thanh Tử lại nhịp thanh nhuyễn kiếm lên vai Bang chủ Cái Bang Trần Bá Tùng:
- Lâm mỗ nói thật đó, nhìn mặt lão ta thấy ghét rồi. Không biết kiếp trước lão có nợ và quỵt của Lâm mỗ không, chứ kiếp này sao Lâm mỗ cứ gặp lão là nghĩ ngay đến món nợ kiếp trước.
- Lâm Thanh Tử... ngươi nói vậy mà nghe được hả?
Lâm Thanh Tử thét lên:
- Lão nói gì... Lâm Thanh Tử mà nói không nghe được hả. Nếu lão nghe không được thì rõ là hai lỗ tai lão đã bị điếc rồi, chứ không phải ta bị ngọng. Mà lỗ tai đã điếc thì để làm gì.
Trần Bá Tùng biến hẳn sắc diện tái xanh như chàm đổ:
- Ngươi... ngươi tính...
- Hừ... bộ bang chủ tưởng Lâm mỗ nói chơi à. Lâm mỗ sẽ thẻo hai lỗ tai lão. Để lão về tổng đàn Thần kiếm giáo mà thông báo với Tổng hộ pháp Hồ Phúc ngồ đó chờ đến lượt hai lỗ tai của y cũng bị Triển xí phi vân Lâm Thanh Tử đến lấy.
Trần Bá Tùng rùng mình khi khí kiếm lạnh lẽo ám vào lỗ tai của lão.
Lâm Thanh Tử dí dỏm nói:
- Lão muốn Lâm mỗ cắt lỗ tai nào trước. Bên trái hay bên phải.
- Ngươi ép ta quá đáng.
- Vậy ngươi cũng đáng tội. Bởini cũng đâu có tốt lành gì.
- Ta không ép ngươi.
- Ngươi ép tẩu tẩu của Lâm mỗ còn quá đáng hơn ép Lâm mỗ nữa.
Vũ A Tú nghe Lâm Thanh Tử nói, hai gò má thẹn thùng, liếc mắt nhìn trộm Lãnh Nhật Phong.
Trong khi đó Trần Bá Tùng thì hỏi ngược lại:
- Lão ép tẩu tẩu của ngươi hồi nào chứ?
- Lão còn chối quanh, chối co nữa... chứ lão đã bắt tẩu tẩu của ta hầu rượu cho lão à?
- Tẩu tẩu của Lâm đại hiệp là ai, Trần mỗ đâu có biết.
Lâm Thanh Tử hừ nhạt một tiếng:
- Thì người đang đứng trước mặt lão đó.
- A Tú là... là...
Thành Tử nạt ngang:
- Ừ.. Tẩu tẩu của Lâm mỗ đó.
A Tú càng nghe Thành Tử đối đáp với Trần bang chủ càng thẹn hơn, nhưng nàng chỉ im lặng mà không thốt một lời phản bác.
Kha Cát Cát bước đến bên Nhật Phong:
- Lãnh huynh là kim bằng thủ túc với Lâm Thanh Tử, mà đối với A Tú cô nương, Lãnh huynh nặng nợ nặng tình nên Lâm công tử mới coi như tẩu tẩu của mình. Bây giờ lão đã biết, sao chưa cúi đầu tạ tội với A Tú cô nương.
Trần Bá Tùng đỏ mặt tía tai:
- Ta... ta phải...
Lâm Thanh Tử cướp lời lão:
- Nếu lão không cúi đầu tạ tội thì Lâm mỗ sẽ biến thành tên ăn mày chúa thứ thiệt đó.
- Trần mỗ đường đường là một Bang chủ một phái bang lớn trong giang hồ... chẳng lẽ...
Lâm Thanh Tử khịt mũi:
- Lão nói thúi quá... thúi đến độ Lâm Thanh Tử chẳng thể nào ngửi được. Bây giờ Cái Bang của lão đâu có còn, có chăng chỉ là một phân đàn cỏn con của Thần kiếm giáo. Lâm mỗ nói nhiều rồi, nếu còn để ta mỏi cái lỗ miệng nữa thì lão coi chừng.
Trần Bá Tùng thở dài một tiếng, rồi quay lại Vũ A Tú:
- A Tú cô nương, lão phu... ơ...có điều chi khiếm nhã thì cô nương bỏ qua cho.
A Tú nhìn Trần Bá Tùng:
- Hy vọng từ nay về sau, ta không gặp lão nữa.
Trần Bá Tùng bặm môi. Y quay lại Lâm Thanh Tử:
- Lâm đại hiệp. Trần mỗ có thể đi được rồi chứ?
Lâm Thanh Tử toan rút thanh nhuyễn kiếm lại thì Kha Cát Cát đã khoát tay:
- Ấy... Trần bang chủ sao gấp vậy. Trước khi đi cũng phải uống với Kha Cát Cát một chung rượu chứ.
Bá Tùng gật đầu.
Cát Cát liền lấy luôn chiếc chén của Lãnh Nhật Phong rót rượu.
Nàng trao chén qua tay Trần Bá Tùng:
- Thỉnh Trần bang chủ.
Bá Tùng đón lấy chén rượu. Lão cau mày bởi trong chén có một viên hoàn dược đen xì.
Lão nhìn Cát Cát:
- Sao trong chén rượu này lại có hoàn dược. Đây là độc dược chăng. Hừ... cố tình đầu độc Trần mỗ à.
- Nếu Cát Cát muốn đầu độc bang chủ thì đâu để bang chủ thấy hoàn dược đó chứ.
- Vậy sao trong chén lại có hoàn dược. Nếu không phải là độc dược thì là gì?
- Đó là giải dược.
- Giải dược... Trần mỗ trúng độc của cô nương từ lúc nào sao không biết.
- Nếu hạ độc mà cho đối phương biết thì còn hạ độc sao được nữa. Cát Cát nói thật để bang chủ biết, kể từ lúc Trần bang chủ vào trong tửu quán này đã bị trúng độc rồi. Bởi đây là tửu quán của Cát Cát dùng để đón bang chủ đó.
Trần Bá Tùng tròn mắt.
Cát Cát mỉm cười nói:
- Nếu không có giải được của Cát Cát thì chỉ trong thời hạn một con trăng, xương cốt bang chủ sẽ chảy ra thành nước, trước khi chết đau khổ vô cùng.
Nghe Cát Cát nói, Trần Bá Tùng biến sắc. Lão vội vội vàng vàng nuốt cạn chén ruợu và cả viên hoàn dược đen xì.
Cát Cát mỉm cười nói:
- Độc chất mà Cát Cát đầu độc bang chủ có tên là Tiêu hồn đơn, còn viên giải dược khi nãy lại có tên là Tán mạng hồn.
- Cái gì là Tán mạng hồn?
- Thủ pháp giải độc của Tây Vực là lấy độc trị độc. Như hiện nay trong cơ thể bang chủ có hai loại kịch độc tương khắc với nhau để bảo toàn tính mạng cho Bang chủ. Nhưng chỉ cần Cát Cát đổi y´, chỉ búng nhẹ một cái, hai chất độc đó sẽ trở thành kỳ độc bá đạo trong thiên hạ. Lúc bấy giờ dù cho Hoa Đà, Biển Thước có hồi sinh thì mạng của Bang chủ cũng khó mà giữ được.
Trần Bá Tùng liếc Trương Giả Tòng :
- Trương chưởng môn cũng bị như Trần mỗ?
- Tất nhiên rồi. Nếu lão Trương không bị như Trần bang chủ há đã chịu ngồi thộn mặt ra như vậy.
Trần Bá Tùng cau mày:
- Thật ra y´ của cô nương muốn gì?
Cát Cát mỉm cười nói:
- Chỉ cần Bang chủ biết nghe thì sau khi giang hồ bình yên sẽ có thuốc giải độc cho Bang chủ. Cát Cát yêu cầu Bang chủ lệnh cho bọn môn hạ Cái Bang không được giám sát mọi hành động của Thần Kiếm Giang Đông Lãnh Nhật Phong và cả chúng tôi. Thứ hai về thông báo với Thần kiếm Nương Nương là Lãnh Nhật Phong sẽ thực thi lời giao ước lấy thủ cấp A Tú để tỉ thí võ công lại với mụ. nghe Kha Cát Cát nói, Lãnh Nhật Phong quay ngoắt lại nhìn nàng không chớp mắt.
A Tú thở dài ảo não.
Kha Cát Cát phớt lờ cái nhìn của Nhật Phong mà nghiêm giọng hỏi Trần Bá Tùng :
- Thế nào, Bang chủ có đồng y´ không?
- Dù muốn hay không muốn Trần mỗ cũng phải chìu theo y´ của cô, nhưng chuyện hôm nay không được để lộ ra cho Thần kiếm giáo biết.
Cát Cát cười khẩy:
- Cát Cát biết. Nếu để lộ ra thì một móng của Cái Bang cũng không thể tồn mạng dưới tay Kiều Vĩ Hồ.
Nàng khoát tay:
- Cát Cát sẽ không để lộ ra đâu. Bang chủ đi được rồi.
Trần Bá Tùng thở dài một tiếng, rồi tiu nghỉu bước đến Trương Giả Tòng :
- Trương huynh mình đi chứ.
Trương Giả Tòng đứng lên ôm quyền xá Cát Cát.
- Cát Cát cô nương đã hứa thì phải giữ lời.
- Yên tâm. Cát Cát không thất hứa với hai vị đâu.
- Vậy Trương mỗ xin cáo từ.
Cát Cát khoát tay:
- Hai vị đi đi Chờ cho Trương Giả Tòng và Trần Bá Tùng ra hẳn bên ngoài, Nhật Phong mới nói với Cát Cát :
- Cát Cát cô nương, cô đừng hy vọng Lãnh Nhật Phong sẽ lấy thủ cấp của Vũ A Tú. Nếu như Kiều Vĩ Hồ giao ước ngược lại, Tú muội lấy thủ cấp của ta còn dễ giải quyết hon bắt ta phải lấy thủ cấp của Tú muội.
Cát Cát mỉm cười ngồi xuống đối mặt với Nhật Phong:
- Nếu Kiều Vĩ Hồ không có đầu óc sâu sa thì ả đâu làm loạn được giang hồ. Nhưng Cát Cát vẫn có cách.
Nàng nhìn Lãnh Nhật Phong :
- Lãnh huynh có muốn uống với Cát Cát không. Chúng ta sẽ uống thật say.
Nhật Phong gật đầu.







Tập 53: MA CÔNG LOẠN THẦN


Sau một khoảng thời khắc luyện công Vô Minh, Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ giải tỏa nguyên khí. Thị mỉm cười khi cảm nhận nguyên thần trong nội thể của mình sung mãn vô cùng. Kiều Vĩ Hồ liền phát tác kiếm khí vô hình hướng về phía một trụ đá cách ả khoảng năm trượng.
Chiếc trụ đá bị chém ngang đổ sụp xuống, mà chẳng hề thấy kiếm khí xuất hiện từ lúc nào. Có chẳng chỉ nghe một âm vực vi vu thì chiếc trụ đá đã bị chém đứt rồi.
Phát tác xong đạo kiếm khí vô hình đó, Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ bật cười, nhưng nàng ngưng ngay tiếng cười bởi nghe giọng mình khác hẳn. Tiếng cười của thị không còn trong như ngọc lưu ly va vào nhau nữa mà lại là một thứ âm thanh đùng đục, khàn khàn của một gã biến thái ái nam, ái nữ.
Kiều Vĩ Hồ định thần, rồi lẩm nhẩm nói:
- Sao kỳ lại vậy?
Đến ngay cả giọng nói cũng khác hẳn lúc trước. Nó không còn chất giọng của một mỹ nhân giai lệ mà thay vào đó là giọng nói của ai đó mà chính Kiều Vĩ Hồ cũng không nhận ra được giọng nói của mình.
- Ta đang là ai?
Kiều Vĩ Hồ từ từ đưa tay lên mặt. Ngón tay của Mông Diện thần nữ cũng khác hẳn ngày còn là một mỹ nhân giai lệ. Nó sần sùi một cách kỳ lạ, mặc dù làn da vẫn trắng trẻo.
Kiều Vĩ Hồ chợt rú lên một tiếng lanh lảnh:
- A...a... A Tiếng rú của Kiều Vĩ Hồ khiến cho cả gian mật thất luyện công rung chuyển, nàng không rú lên sao được khi phát hiện ra trên má mình bỗng xuất hiện một dúm râu bạc trắng.
Kiều Vĩ Hồ biến hẳn sắc mạt bước nhanh đến chiếc gương đồng. Ánh mắt của thị không còn tin vào chiếc bóng trong gương đồng chính là Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ ngày nào. Cái bóng của một giai nhân mỹ lệ đã từng khiến cho bao nhiêu nam nhân phải cúi đầu tuân phục không còn, mà thay vào đó là một kẻ xa lạ với nàng. Một mái tóc đỏ hoe dị kỳ, một khuôn mặt ái nam, ái nữ, người không ra người, quỉ chẳng ra quỉ và một dúm râu bạc phếch.
Kiều Vĩ Hồ lắc đầu:
- Ta đây sao... sao ta có thể như vậy được chứ.
Thị lắc đầu:
- Không... ta không thể như thế này được. Mông Diện thần nữ đâu rồi... ta đâu rồi.
Kiều Vĩ Hồ vừa nóivừa trút bỏ y trang. Cả thân hình nàng hiện ra trong chiếc gương đồng. Những đường cong giai lệ hôm nay không còn nữa, mà thay vào đó là một thân hình dị kỳ của một kẻ xa lạ nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ.
Kiều Vĩ Hồ ôm đầu mình rít lên:
- Vô minh thần công như thế này ư... Vô minh thần công lại có thế thay đổi ta khủng khếp như thế này ư?
Sau câu quát đầy sự phẫn uất đó thì những đạo kiếm vô hình ào ào phát ra từ mười đầu ngón tay của Kiều Vĩ Hồ chém xả vào chiết gương đồng.
Chỉ trong một chớp mắt, chiếc gương đồng đã bị những đạo kiếm vô hình chém thành những mảnh vụn nham nhở.
Kiều Vĩ Hồ gào lên:
- Không... ta không muốn như vậy đâu. Ta không thể là một kẻ dị hình dị dạng như thế này. Kiều Vĩ Hồ vừa nói, vừa khoác nhanh y trang rồi mở cửa mật thất bước ra ngoài. Tạ Đình Côn đứng hầu bên ngoài, thấy Kiều Vĩ Hồ từ trong mật thất bước ra. Gã cau mày vì không nhận ra Kiều Vĩ Hồ nữa.
Tạ Đình Côn buột miệng hỏi:
- Ngươi là ai?
Kiều Vĩ Hồ nhìn sững vào mặt Tạ Đình Côn bằng ánh mắt cay độc.
Mụ gằn giọng cất tiếng eo éo:
- Ngươi không nhận ra bản nương à?
Tạ Đình Côn biến sắc tháo lui ba bộ:
- Sao lại như vậy được chứ... Nương Nương... Đây chính là Thần kiếm Nương Nương sao?
Kiều Vĩ Hồ bước đến trước mặt Tạ Đình Côn:
- Ngươi không nhận ra bản nương à?
Tạ Đình Côn biến sắc bởi chất giọng quá tàn độc của Kiều Vĩ Hồ.
Họ Tạ càng hãi hùng hơn khi Kiều Vĩ Hồ buông một câu lạnh lùng hơn đến độ khi nghe cột sống của Tạ Đình Côn gai lạnh:
- Ai không còn nhận ra Mông Diện thần nữ này nữa thì người đó phải chết.
Tạ Đình Côn vừa nghe xong lời cay cú của Kiều Vĩ Hồ vội vội vàng vàng quỳ thụp xuống:
- Tạ hộ pháp bái kiến Thần kiếm Nương Nương.
Kiều Vĩ Hồ nhìn gã bằng ánh mắt oán độc rồi gằn giọng hỏi:
- Tổng hộ pháp Hồ Phúc đang ở đâu?
- Khải bẩm Nương Nương, Tổng hộ pháp đang ở cung Nguyệt Tình.
Kiều Vĩ Hồ rít lên:
- Cung Nguyệt Tình.
Mụ vừa nói dứt lời thì khẽ lắc vai. Thân pháp của Mông Diện thần nữ chỉ trong chớp mắt đã lướt đi mất hút rồi.
Trong khi Tạ Đình Côn còn chưa biết Mông Diện thần nữ còn đứng đó hay đã đi.
Họ Tạ từ từ ngẩng lên không nhận ra hình dáng của Kiều Vĩ Hồ mới thở phào nhẹ nhõm. Y rón rén bước vào gian mật thất. Trong mắt Tạ Đình Côn là một mớ hỗn độn bởi sự tàn phá của Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ.
Tạ Đình Côn gõ tay vào trán mình:
- Chẳng lẽ một giai lệ như Thần kiếm Nương Nương lại biến đổi khủng khiếp như vậy sao. Mụ đã biên thành quỷ dạ xoa rồi ư.
Tạ Đình Côn lắc đầu:
- Mình không thể ở lại đây được nữa. Làm sao Tạ mỗ lại thể sống chung với con quỷ dạ xoa được.
Nghĩ như vậy, Tạ Đình Côn liền dáo dác nhìn quanh rồi trổ khinh công nhằm cửa chính bỏ đi.
Trở lại Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ.
Thị dùng khinh công tối thượng của Vô minh thần công, thân pháp chẳng khác nào bóng ma quỷ dị, thấy bóng mà không thấy hình lướt lên cung Nguyệt Tình.
Với thân pháp Vô minh tối thượng thì Kiều Vĩ Hồ đã vào trong cung Nguyệt Tình rồi mà Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc vẫn không sao phát hiện được.
Gã vẫn nằm ưỡn trên tràng kỷ, trên người chẳng có mảnh trang y nào.Hai bên có hai ả kỹ nữ ngồi hầu phục. Đôi tay của Hồ Phúc cứ rà qua rà lại trên hai bắp chân của hai nàng kỹ nữ đó, mắt thì lim dim tận hưởng.
Ngay phía dước tràng kỷ của gã nằm là hai ni sư Hằng Sơn phái đang co rúm người, nhìn xuống đất, mặt lộ vẻ hãi hùng hoảng sợ.
Hồ Phúc tằng hắng nói:
- Hai nnàng có thấy những ả hầu bổn Tổng quản hẳn phục như thế nào rồi chứ. Đến lượt hai người thì cũng phải bắt chước họ phục vụ bổn Tổng quản. Nếu không khéo thì bổ Tổng quản sẽ cho các người theo hầu lão sư thái đó.
Hồ Phúc bật dậy, nhìn hai ni sư Hằng Sơn phái, nạt lớn:
- Hai người nghe bổn Tổng quản nói chứ.
Hai ni sư giật mình, ôm cứng lấy nhau.
Hồ Phúc chặc lưỡi:
- Xem ra hai người cũng đúng là một mỹ nhân của Hằng Sơn phái lắm đó. Nếu hai người ngoan ngoãn nhất định bổn Tổng quản sẽ để mắt đến mà chăm sóc cho hai người.
Hồ Phúc nói xong mấy lời nham nhở đó từ từ đặt lưng xuống tràng kỷ. Đôi mắt của y lại nhắm nghiền tận hưởng khoái cảm nhục dục.
Có bước chân của ai đó bước đến bên tràng kỷ, Hồ Phúc mỉm cười đắc y´ nói:
- Hai người xem ra ngoan ngoãn đó.
Hổ khẩu của Hồ Phúc được ai đó nắm lấy, nhưng gã lại cảm nhận sự lạnh lẽo thì đúng hơn. Hồ Phúc mở choàng hai mắt.
Trước mắt gã là một người dị hình, dị dạng khiến y há hốc miệng.
Hồ Phúc chưa kịp hỏi thì Mông Diện thần nữ kéo ghịt hắn lên.
Hai ả a hoàn đang ngồi hầu hai bên Hồ Phúc rú lên thật lớn:
- Quỷ Tiếng quỷ còn đọng trên miệng hai ả a hoàn thì những đạo kiếm vô hình đã phanh thây họ thành những khúc thịt rồi. Máu rưới khắp tràng kỷ rải đầy mình Ngọc diện thư sinh.
Cái chết khủng bố của hai ả a hoàn khiến Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc biến sắc. Sắc diện của gà tái nhợt, những thớ thịt trên mặt y giựt giần giật.
Hồ Phúc nhìn Kiều Vĩ Hồ chằm chằm ngỡ như hai con ngươi của gã sắp lọt ra ngoài.
Trong khi đó hai ni sư Hằng Sơn phái cũng hồn phi phách lạc, ôm nhau lê vào góc Nguyệt Tình cung.
Hồ Phúc lắp bắp nói:
- Người... người là ai?
Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ rít lên:
- Tổng hộ pháp không nhận ra ta à?
Nghe nàng nói mà da thịt Hồ Phúc nổi đầy gai óc.Y gượng nói:
- Thần kiếm... Thần kiếm Nương Nương.
- Ta lạ lắm sao?
Hồ Phúc chẳng còn giữ nổi tịnh tâm nữa. Y nhảy thộp xuống tràng kỷ quỳ mọp dưới chân Kiều Vĩ Hồ:
- Tổng hộ pháp khấu kiến Nương Nương.
Mông Diện thần nữ kéo gã đứng lên:
- Ngươi hãy nhìn kỹ đi nào.
Hồ Phúc gượng đối nhãn với Kiều Vĩ Hồ. Gã muốn nhắm mắt để né tránh khuôn mặt quái gở của thần nữ Kiều Vĩ Hồ nhưng lại chẳng dám nhắm mắt.
Y gượng gạo nói:
- Nương Nương đã luyện tới tầng tối thượng của Vô minh thần công?
Kiều Vĩ Hồ rít lên bằng giọng eo éo:
- Luyện đến tầng tối thượng của Vô minh thần công mà để ta biến thân thành con quỷ dạ xoa hả, Hồ Phúc, nói cho ta biết Vô minh thần công còn chương nào nữa không để ta có thể luyện tiếp đặng trở lại nguyên trạng như xưa.
Hồ Phúc tái mặt lí nhí nói:
- Vô minh thần công chẳng còn chương nào hết, vốn nó được tạo ra bởi bởi... bởi một vị thái giám. Thuộc hạ quả là chẳng biết hậu quả luyện Vô minh thần công lại như thế này.
- Ngươi không biết ư?
- Khải bẩm Nương Nương quả là thuộc hạ không biết.
- Không biết hay ngươi không muốn cho ta biết.
Kiều Vĩ Hồ vừa nói vừa đặt trảo công vào yết hầu Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc.
Kiều Vĩ Hồ gằn giọng :
- Hồ Phúc... ngươi biết ta quy´ nhan sắc của mình như thế nào không? Nhưng giờ đây ta lại như thế này. Tại sao lại như thế này?
Hồ Phúc run bần bật:
- Nương Nương, quả thật thuộc hạ không biết Vô minh thần công lại có hậu quả này. Thuộc hạ chỉ một lòng lo cho Nương Nương.
Kiều Vĩ Hồ rít lên:
- Lo cho ta mà trong khi ta vận công luyện tuyệt kỷ, và khi ta trở thành một quỷ nhân, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, người không ra người, ma chẳng ra ma thì ngươi lại giở trò trăng hoa ngay trên cung Nguyệt Tình.
Mông Diện thần nữ nghiến răng nói gằn từng tiếng:
- Nếu không có bí kíp Vô minh thần công của ngươi ta đâu như thế này. Còn bây giờ thì muộn quá rồi phải không.
- Thuộc hạ biết lỗi của mình. Nương Nương tha tội. Nhưng xét cho cùng, chính Vô minh thần công đã giúp Nương Nương đạt đến ngai vị chủ tôn võ lâm.
Kiều Vĩ Hồ ngửa mặt phát ràng cười đùng đục. Ả cất tràng tiếu ngạo đầy y´ niệm chua chát nhìn Hồ Phúc nói:
- Ta không còn nhan sắc ngày xưa thì đâu còn là Mông Diện thần nữ nữa. Dù ta có là chủ tôn võ lâm ta cũng không màng nếu như không còn là một mỹ lệ giai nhân.
Kiều Vĩ Hồ nheo mắt:
- Ta nhìn diện dung Phan An, Tống Ngọc của ngươi tâm của ta càng đau xót biết chừng nào. Rồi đây mọi người sẽ xa lánh ta, và trong những người đó có ngươi nữa.
- Thuộc hạ không dám rời bỏ Nương Nương.
- Tâm địa của ngươi ta hiểu hơn ai hết. Tất cả những gì ngươi nói ra đều đầu môi chót lưỡi.
Kiều Vĩ Hồ thở dài một tiếng:
- Đã là quỷ sứ dạ xoa như Kiều Vĩ Hồ rồi thì ham muốn của ta lúc này là tất cả mọi người đều phải chết. Chết hết, và những mỹ nam tử như ngươi là những kẻ phải chết trước.
Hồ Phúc run bắn toàn thân:
- Nương Nương, thuộc hạ thề không bao giờ xa rời Nương Nương.
Miệng Hồ Phúc thì nói vậy nhưng y lại âm thầm vận công đến mức cao độ.
Hồ Phúc nghĩ thầm:
- Đến lúc này thì ta phải tiên hạ thủ vi cường. Giết con quỷ cái này rồi Hồ mỗ cũng có thể trở thành tôn chủ võ lâm.
Hồ Phúc bặm môi, cố rặn hai giọt nước mắt. Y cất giọng đầy xúc cảm:
- Nương Nương, trong tâm của thuộc hạ chỉ có một mình Nương Nương mà thôi. Dù Nương Nương có biến thân như thế nào trong y´ niệm của thuộc hạ Nương Nương vẫn là một giai nhân như thuở nào.
Hồ Phúc cúi đầu nhìn xuống:
- Nương Nương còn hoài nghi thuộc hạ thì ngay lúc này thuộc hạ cũng sẵn sàng tế trời, tế đất nguyện thành thân giai ngẫu với Nương Nương đặng sớm hôm hầu dịch người.
Kiều Vĩ Hồ thở dài một tiếng.
Mặc dù thị biết những lời nói vừa rồi của Hồ Phúc đều là những lời nói chót lưỡi đầu môi, chứ không phải tâm gã nói ra, nhưng thị vẫn cảm nhận một cái gì đó lâng lâng trong lòng.
Kiều Vĩ Hồ nghĩ thầm:
- Mất Hồ Phúc rồi, mình cũng cô độc vô cùng. Hay mình giữ gã lại bên mình.
Kiều Vĩ Hồ thở dài, nâng cằm Hồ Phúc :
- Ngươi nguyện với lòng như vậy chứ.
Hồ Phúc nhìn thẳng vào đáy mắt Kiều Vĩ Hồ:
- Thuộc hạ thề với lòng như vậy. Sống thuộc hạ hầu dịch Nương Nương, chết cũng làm ma theo hầu Nương Nương.
- Ngươi có thể coi ta là nương tử được không?
Hồ Phúc gật đầu.
Kiều Vĩ Hồ thả trảo công ra khỏi yết hầu gã.
Hồ Phúc điểm một nụ cười y´ nhị.
Kiều Vĩ Hồ nói:
- Ngươi không thấy ta là một quỷ xú nữ à?
Hồ Phúc lắc đầu:
- Không.
Hồ Phúc đổi giọng thật ôn nhu, biểu cảm tình yêu:
- Nương tử...
Nghe hai tiếng nương tử Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ thoáng một chút sững sờ.
Nhưng sự sững sờ của ả chỉ thoáng qua, hai tiếng kia còn đọng trong thính nhĩ của Kiều Vĩ Hồ thì Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc đã xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn.
Gã vừa nói vừa phát luôn hai đạo chỉ Vô minh nhắm đôi mắt của Kiều Vĩ Hồ tập kích.
Với một tình thế hoàn toàn bất ngờ, Kiều Vĩ Hồ chỉ kịp lắc đầu qua bên, nhưng cũng hứng trọn một đạo chỉ Vô minh của Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc vào mắt trái. - Bụp !
Cảm giác rát bỏng, khiến Kiều Vĩ Hồ rú lên thối lui ba bộ: - Ngươi...
Bất ngờ tập kích Mông Diện thần nữ thế mà cũng chỉ thọc đui một mắt của đối phương. Hồ Phúc nghĩ thầm :
- Muốn sống mình phải thoát khỏi nơi đây trong khi Kiều Vĩ Hồ còn chưa kịp thi thố võ công của ả.
Hồ Phúc nghĩ vậy liền xoay mình, không màng đến trang y toan trổ khinh công thoát ra ngoài cung Nguyệt Tình.
Nhưng Hồ Phúc sững sờ khi Kiều Vĩ Hồ đã đứng chắn ngay ngưỡng cửa cung Nguyệt Tình với con mắt đang rỏ máu.
Khuôn mặt của Kiều Vĩ Hồ lúc này trông càng khủng khiếp hơn, Hồ Phúc tháo lui lại bốn năm bộ.
Kiều Vĩ Hồ rít lên:
- Đê tiện, bỉ ổi, tiểu nhân, ngươi đúng là kẻ vô tâm tàn nhẫn nhất trong thiên hạ.
Kiều Vĩ Hồ nói xong trổ luôn Vô minh bộ pháp cùng với một thế trảo lao thẳng đến Hồ Phúc. Hồ Phúc biết mình phải đối phó với một cao thủ tuyệt đại tối thượng của võ lâm, nên cũng chuẩn bị sẵn, nhưng chỉ một cái lắc vai của Kiều Vĩ Hồ thì Hồ Phúc chẳng thấy thị đâu cả. Gã lúng túng, theo bản năng nhảy thóat về sau ba bộ áp lưng vào vách Nguyệt Tình lầu.
Lưng Hồ Phúc vừa áp vào tường thì đan điền gã cũng buốt nhói. Hồ Phúc nhìn xuống mới nhận ra tất cả lục phủ ngũ tạng của mình đều bị lôi hết ra ngoài.
Gã rùng mình buột miệng thốt:
- Trời...
Hồ Phúc ôm lấy lục phủ ngũ tạng của mình thì nghe tiếng Kiều Vĩ Hồ thốt lên bên tai:
- Lòng dạ ngươi thối tha quá.
Cùng với câu nói đó thì trảo công của Kiều Vĩ Hồ thọc luôn vào ngực của Ngọc diện thư sinh.
- Bụp !...
Trái tim của y lại bị moi ra ngoài, sau cùng với một đạo kiếm khí vô hình thì thủ cấp của Hồ Phúc lăn lông lốc xuống sàn gạch Nguyệt Tình cung.








Tập 54: THẦN KIẾM NHỨT CHIÊU


Tất ả những vị trưởng lão của các đại phái đều bị những cao thủ Thần kiếm giáo khống chế đứng thành hàng dọc trước một chiếc lư đồng bốc khói trầm nghi ngút.
Kiều Vĩ Hồ trong bộ tang y trùm kín từ trên đầu xuống đến tận dưới chân, đứng trên một cái đài cao.
Khi tất cả những vị trưởng lão võ lâm gồm Võ Đang Thái Ất chân nhân, Tuệ Tĩnh đại sư, Mông Thiền đại sư, và cả Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ cùng Đông Phong Điểu Khinh được dẫn ra đứng trước Lư đồng đó thì bọn thuộc hạ của Kiều Vĩ Hồ lại xướng lên:
- Thần kiếm giáo oai vũ. Thần kiếm Nương Nương thần công tái thế, chủ tôn võ lâm.
Kiều Vĩ Hồ chấp tay sau lưng nhìn xuống hàng trưởng lão võ lâm. Thị cất tiếng eo éo:
- Hôm nay bản tòa lập đài phong thần này để tiễn đưa các vị về cõi diêm phủ để vĩnh viễn võ lâm chỉ còn duy nhất Thần kiếm của bản tòa độc tôn. Sau khi Thần kiếm độc tôn, bản tòa mới cùng tất cả thuộc nhân Thần kiếm giáo khai thiên lập đỉnh cùng với bức họa đồ lăng cấm ở Long hoa đảo.
Kiều Vĩ Hồ giở một cánh tay phủi xuống, thét lớn:
- Mở đại kỳ.
Một ngọn đại hắc kỳ có thêu những vầng kiếm sinh động từ từ được kéo lên.
Khi ngọn đại hắc kỳ đã được kéo lên tới đỉnh, Kiều Vĩ Hồ lại buông mệnh lệnh:
- Tế cờ.
Hơn năm mươi nhân mạng của Thần Long giáo cùng với Tạ Đình Côn được dẫn ra dưới ngọn đại hắc kỳ đó. Tất cả môn hạ Thần Long giáo lẫn Tạ Đình Côn đều vận tang y trắng. Tạ Đình Côn mặt không còn chút máu.
Y được dẫn đến trước đài phong thần. Tạ Đình Côn vội quỳ thộp xuống:
- Tạ Đình Côn biết tội của mình, xin Thần kiếm Nương Nương khoan dung tha tội.
Kiều Vĩ Hồ hừ nhạt một tiếng gằn giọng nói:
- Cái gì đã không thuộc về bản tòa, bản toà giữ nó làm gì.
Cùng với lời nói đó, Kiều Vĩ Hồ phẫy tay quay mặt vào trong đài.
Liền ngay sau động tác của nàng thì từ bên phải đài một gã hộ pháp lực lưỡng vác đại đầu đao bước ra.
Tạ Đình Côn khẩn trương hơn:
- Nương Nương hãy tha cho tôi.
Tuệ Tĩnh đại sư niệm phật hiệu:
- A di đà Phật !
Tiếng niệm phật hiệu còn đọng trên miệng Tuệ Tĩnh đại sư thì thanh đại đầu đao đã phập thẳng xuống cổ Tạ Đình Côn.
- Phập !...
Thủ cấp của gà rơi xuống đất lăn lông lốc. Cùng lúc với chiếc thủ cấp của họ Tạ thì những tiếng khóc bật lên từ những thân quyến của Tạ Đình Côn.
Võ Đang Thái Ất chân nhân nhăn mặt.
Vạn Dược Thần Y thở dài:
- Đến ngay cả người tâm phúc mà Thần kiếm giáo chủ cũng không nương tình. Khi Thần kiếm giáo độc tôn, giang hồ sẽ như thế nào. Đúng là thời khắc tàn mạt của võ lâm.
Kiều Vĩ Hồ quay lại. Không biết ả đang soi nhãn quang về người nào nhưng cả cục trường đều im phăng phắc, nặng nề. Sự khủng bố bao trùm lên tất cả những người có mặt tại cuộc tế cờ Thần kiếm này.
Tuệ Tĩnh đại sư tay lần chuỗi hạt bước ra, nhìn lên đài phong thần:
- Bần tăng miễn cưỡng cầu xin Thần kiếm giáo chủ ngưng tay đa sát để những người kia được toàn mạng. A di đà Phật.
Kiều Vĩ Hồ cười đùng đục. Thị cắt tràng cười đó, quát lớn:
- Tất cả đều phải chết, chỉ có một điều duy nhất các người được sống khi nào có người biết phương cách phục hồi lại nguyên trạng dung diện của ta.
Kiều Vĩ Hồ vừa nói vừa lột luôn chiếc khăn trùm mặt.
Vừa nhác thấy diện mục của Kiều Vĩ Hồ, Tuệ Tĩnh đại sư phải niệm phật hiệu:
- A di đà Phật.
Kiều Vĩ Hồ rít lên:
- Thiếu Lâm cổ tự của lão có tàng kinh các, vậy trong Tàng kinh các đó có kinh thư nào chỉ cách phục hồi dung diện cho bản tòa không?
- A di đà Phật. Cái quy´ của con người ở cái tâm chứ không phải vẻ bề ngoài. Dù Thần kiếm Nương Nương biến đổi không còn như xưa, nhưng nếu cái tâm của người quảng đại bao dung thì cũng chẳng khác nào Bồ Tát trong lốt quỷ dạ xoa.
Kiều Vĩ Hồ rít lên:
- Im đi.
Thị chỉ tay vào mặt Tuệ Tĩnh đại sư:
- Tất cả đều là miệng lưỡi đa ngôn, giảo hoạt. Tế kỳ.
Một gã hộ pháp vừa chặt đầu Tạ Đình Côn lại bước đến bên Tuệ Tĩnh đại sư.
Đại sư thở dài:
- A di đà Phật. Dù Thần kiếm giáo chủ có phanh thây bần tăng thành trăm mảnh, nghìn mảnh thì bần tăng cũng nguyện độ thí chủ trong kiếp này.
Kiều Vĩ Hồ hừ nhạt:
- Ta cần phục hồi dung diện của mình thôi.
Gã hộ pháp lực lưỡng lại giơ đại đầu đao.
- Chát...
Cùng với ánh chớp bạc đó Khư Giã Đạt Ma cùng Lâm Thanh Tử phiêu diêu hạ thân xuống bên cạnh Tuệ Tĩnh đại sư.
Lâm Thanh Tử chỉ gã hộ pháp:
- May là Lâm mỗ đến kịp, nếu không thì kiếp này ngươi phải chui xuống chín tầng địa ngục.
Kiều Vĩ Hồ cau mày:
- Lâm Thanh Tử... ngươi thỉnh thị cao thủ Tây Vực để đối phó với bản tòa đó à?
Lâm Thanh Tử khoát tay:
- Lâm mỗ không ngờ chỉ sau thời gian ngắn luyện võ công Vô minh kiếm khí mà từ một mỹ lệ giai nhân như Kiều Vĩ Hồ lại tàn tạ như vậy.
Lâm Thanh Tử chặc lưỡi:
- Nữ nhân thì trọng cái sắc, nhưng người chẳng coi sắc ra gì. Thật là tai hại. Ta tiếc cho người.
Kiều Vĩ Hồ chắp tay sau lưng bước xuống đài phong thần:
- Ta thích một kẻ ngông nghênh như ngươi đó. Phải chi bản tòa còn dung diện cũ thì sẽ đưa ngươi lên thế vào chỗ Tổng quản hộ pháp, nhưng rất tiếc, lúc này ta chỉ muốn san bằng tất cả võ lâm thôi. Ngươi có thể tỷ đấu với bản tòa chứ.
Lâm Thanh Tử khoát tay:
- Không không. Lâm mỗ đâu phải là đối thủ của Mông Diện thần nữ.
- Vậy lão già Tây Vực kia.
- Lão cũng không phải.
- Vậy người muốn ấn chứng võ công với ta là ai?
Lãnh Nhật Phong từ phía cổng chính đi vào. Chàng vừa đi vừa thổi một khúc tiêu ai oán.
Kiều Vĩ Hồ cau mày:
- Lãnh Nhật Phong.
Đi sau lưng Lãnh Nhật Phong là Kha Cát Cát. Tay nàng bưng một cái mâm đồng trên đó phủ một tấm vải điều.
Tiếng tiêu vừa dứt thì Nhật Phong cũng đứng trước mặt Kiều Vĩ Hồ.
Kiều Vĩ Hồ nhìn Nhật Phong không chớp mắt:
- Lãnh Nhật Phong... ngươi mang đầu của A di đà Phật đến.
Cát Cát thay lời Lãnh Nhật Phong nói:
- Đúng vậy !
Nàng mở tấm vải điều.
Thủ cấp của A Tú vẫn còn tươi, hai mắt mở trừng trừng hướng về Kiều Vĩ Hồ.
Đông Phong Điểu Khinh vừa thấy chiếc thủ cấp của A Tú mặt xanh rờn tái nhợt. Lão run rẩy bước đến trước mặt Cát Cát:
- Tú nhi.
Đông Phong Điểu Khinh rít lên bằng giọng căm hờn:
- Lãnh Nhật Phong, ngươi đúng là kẻ vô tâm tàn nhẫn.
Lão gào lên bằng tất cả sự phẫn uất của mình:
- Lãnh Nhật Phong, ngươi là một con quỷ sống. Ngươi không có trái tim, mới nhẫn tâm giết Tú nhi, chặt đầu Tú nhi. Đông Phong Điểu Khinh òa khóc tức tưởi. Lão vừa khóc vừa chỉ tay vào mặt Lãnh Nhật Phong :
- Nhật Phong, ngươi không biết Tú nhi thương yêu ngươi ư. Nó có thể quên tất cả hận thù, đã hy sinh vì ngươi, thế mà ngươi nỡ xuống tay chặt đầu nó. Ngươi là một con quỷ.
Cát Cát nhìn Đông Phong Điểu Khinh mà cầm lòng không đặng. Nàng muốn truyền âm nhập mật nói với lão nhưng kịp bình tâm bỏ y´ niệm đó.
Nhật Phong nói:
- Trưởng bối, tại hạ sau khi thanh toán mọi việc trên giang hồ sẽ tìm Tú muội.
Cát Cát lên tiếng:
- Trưởng bối, đây là sự tự nguyện của Tú cô nương để giúp võ lâm tránh đại họa thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Kiều Vĩ Hồ nghe Kha Cát Cát nói, bật lên tràng cười đùng đục. Thị cắt tràng tiếu ngạo cuồng nhiệt và quái gở đó lạnh lùng lên tiếng:
- Lãnh Nhật Phong, dù ngươi có lấy thủ cấp của Vũ A Tú cũng chỉ đến đây làm con thiêu thân mà thôi.
Thị bước đến đối mặt Lãnh Nhật Phong:
- Ta không ngờ ngươi cũng là kẻ vô tâm tán tận như vậy.
Kiều Vĩ Hồ liếc qua chiếc thủ cấp của Vũ A Tú rồi khoát tay:
- Ta không thích đôi mắt đầy căm hờn đó.
Cát Cát phủ tấm vải điều lại.
Kiều Vĩ Hồ nhìn lại Lãnh Nhật Phong :
- Lần hội diện này, ngươi chịu được bao nhiêu chiêu của ta.
- Không phải ba chiêu mà nghìn chiêu.
Nhật Phong rút từ thắt lưng ra thanh đoản kiếm, vừa thấy thanh đoản kiếm đó Kiều Vĩ Hồ đã cau mày:
- Thanh Long kiếm.
- Nhật Phong đã mài nó lại thành đoản kiếm. Chỉ có người của Kiếm môn mới hạ sát người của Kiếm môn.
- Nói hay lắm. Nghĩa là chỉ có cái chết của ta hoặc của ngươi mới tạo lập sự bình yên cho giang hồ:
- Có lẽ đó chính là số phận sắp xếp của ông trời. Ngày xưa cũng từ một cuộc tỷ kiếm mà giang hồ dậy sống, hôm nay kết cuộc cũng phải từ một cuộc tỷ kiếm.
- Ta thích như vậy. Nếu Kiều Vĩ Hồ giết được ngươi xem như ta đã hoàn thành được cái hận của gia phụ.
Kiều Vĩ Hồ gằn giọng nói:
- Tụ thành kiếm đạo tuyệt luân chỉ có thể ở những con người vô tình.
Kiều Vĩ Hồ đã trở thành một kẻ biến thái hay sao mà bỗng đưa tay vê chùm râu bạc dị hoặc trên má thị.
- Nếu lần nữa ta thắng ngươi thì sao?
- Tại hạ đến hội diện lần này với Thần kiếm giáo chủ không phải đi tìm sự thất bại như lần trước. Vũ A Tú vì cuộc tỷ thí hôm nay mà không tiếc mạng mình.
- A Tú rất nghĩa khí, nhưng Nhật Phong thì lại vô tình.
- Bởi tại hạ là kẻ luyện kiếm.
- Được lắm. Hy vọng hôm nay Kiều Vĩ Hồ không phải là Độc cô cầu bại năm xưa.
Hai người sau những câu đối đáp đó. Kiều Vĩ Hồ khoát tay. Sau cái khoát tay của Kiều Vĩ Hồ, bọn môn hạ Thần kiếm giáo đồng loạt thành một vòng tròn rộng trên hai mươi trượng, để tạo một khoảng trống cho hai người.
Kiều Vĩ Hồ gằn giọng nói:
- Nhật Phong, ngươi chuẩn bị rồi chứ.
Nhật Phong bình thản nhìn lên đài phong thần:
- Thần kiếm Vô minh giáo chủ cứ ra tay.
- Ngươi không thèm nhìn bản tọa à?
- Không cần thiết.
- Ngươi xem thường bản tòa quá. Một kẻ đã từng thảm bại bởi Vô minh kiếm khí mà lại coi thường Vô minh kiếm khí, quả là nực cười. Hay ngươi cố y´ đến đây để tìm cái chết hội mặt với Vũ A Tú.
- Tại hạ đến không phải để tìm cái chết. Thần kiếm giáo chủ cứ tự nhiên ra chiêu.
- Bản tòa không khách sáo.
Sau câu nói của Kiều Vĩ Hồ, cục trường trở nên im lặng cực kỳ. Chính sự im lặng đó tạo thành không gian khủng bố rờn rợn. Các vị trưởng lão đều lo lắng cho Lãnh Nhật Phong đến ngay cả Kha Cát Cát cũng không yên lòng. Nàng nghĩ thầm:
- Nếu trời đất có linh thiêng, xin phò trợ cho Lãnh Nhật Phong, bởi cuộc tỷ thí này liên quan đến vận mạng của bao nhiêu sinh mạng, Nhật Phong thất bại thì thây sẽ chất thành núi, máu chảy thành sông.
Lời khẩn nguyện của Kha Cát Cát vừa dứt thì Kiều Vĩ Hồ thét lớn:
- Lãnh Nhật Phong, ngươi cũng chết như Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc.
Cùng với tiếng thét tràn ngập sát khí đó thì Kiều Vĩ Hồ đã kết tạo chung quanh mình màn sương mờ nhạt. Màn sương đó chính là lớp thần công hộ thể của kiếm khí.
Tất cả mọi người có mặt tại cục trường ngỡ như chung quanh Kiều Vĩ Hồ có những đạo kiếm khí tạo thành những bức tường che chắn mà không một thứ võ công nào có thể xuyên phá được.
Một âm thanh vi vu rít lên.
Cùng với âm thanh đó thì Lãnh Nhật Phong cũng nhích động thân ảnh. Ngọn đoản kiếm Long hoa đâm thẳng tới trước. Khoảng cách giữa Nhật Phong và Kiều Vĩ Hồ không hề rút ngắn lại, nhưng Nhật Phong không ngừng vũ lộng đoản kiếm lúc thì đâm tới trước, lúc thì hoành kiếm chắn ngang trước ngực, nhìn Nhật Phong thi triển kiếm pháp liên tục mà các vị trưởng lão võ lâm ngỡ như chàng đang tỷ đấu với một kẻ vô hình.
Vầng kiếm quang vần vũ không ngừng che chắn Kiều Vĩ Hồ và Nhật Phong cũng không ngừng thi triển thân pháp tuyệt luân của mình.
Lại một âm thanh rít lên vi vút.
Âm thanh đó vừa dứt thì Lãnh Nhật Phong cũng ngã bật về phía sau.
Kha Cát Cát biến sắc buột miệng nói:
- Lãnh đại ca.
Tuệ Tĩnh đại sư xuất mồ hôi niệm phật hiệu:
- A di đà Phật !
Vạn Dược Thần Y thì biến hẳn sắc diện.
Võ Đang Thái Ất chân nhân cũng không kềm được tĩnh tâm toan bước qua vòng cao thủ Thần kiếm giáo.
Khoảng khắc sau cùng khi mọi người ngỡ Lãnh Nhật Phong đã bị kiếm khí vô hình của Kiều Vĩ Hồ lấy mạng thì một đạo huyết quang đỏ rực từ tay chàng thoát đi, cắt thành một đường thẳng tập kích bức tường kiếm khí bảo vệ Kiều Vĩ Hồ.
Đạo huyết quang đó là thanh Huyết Hận kiếm tạo thành khi Nhật Phong thi triển đến tuyệt thức phi kiếm. Khi đạo huyết quang vừa chạm vòng kiếm khí che chắn Kiều Vĩ Hồ thì tự dưng tách làm hai.
Kha Cát Cát giật mình bởi nghĩ những đạo kiếm khí hộ thân của Kiều Vĩ Hồ có thể chẻ đôi thanh Huyết Hận kiếm, vì cùng lúc với thanh Huyết Hận kiếm bị chẻ làm đôi, bạt ra hai phía thì bức tường kiếm khí hộ thân của Kiều Vĩ Hồ cũng biến mất một cách kỳ lạ.
Kiều Vĩ Hồ đứng xoạc hai chân sừng sững nhìn Lãnh Nhật Phong không chớp mắt.
Nhật Phong bật người đứng lên. Hai người đối nhãn với nhau.
Kha Cát Cát không rời mắt khỏi Lãnh Nhật Phong.
Trong khi các vị trưởng bối thì chú nhãn vào Kiều Vĩ Hồ. Tất cả mọi người không biết cuộc đấu đã kết thúc hay chưa và sự phân định thắng bại thuộc về ai.
Kiều Vĩ Hồ bước đến một bộ:
- Bản tòa không tin.
Kiều Vĩ Hồ nói xong lời nói sau cùng đó đưa tay ôm lấy ngực trái mình. Đến lúc này Vạn Dược Thần Y mới nhận ra chuôi thanh đoản Long kiếm trên ngực Kiều Vĩ Hồ.
Lão mừng quá reo lên:
- Nhật Phong đã thắng rồi.
Kiều Vĩ Hồ bặm mội, bước đến một bộ nữa rồi mới ngã xuống đất. Mặc dù vậy, Kiều Vĩ Hồ vẫn rút được thanh đoản Long kiếm ra khỏi ngực mình, và đặt nằm ngang đan điền.
Nhật Phong bước đến bên thị:
- Chiêu phi kiếm vừa rồi, Nhật Phong chỉ dành riêng cho Kiều Vĩ Hồ.
Kiều Vĩ Hồ mỉm cười :
- Nhật Phong mới đúng là Thần kiếm. Có bại như thế này và chết như thế này mới đúng là cái chết xứng đáng. Ta phục Lãnh Nhật Phong. Nhật Phong sẽ chôn Kiều Vĩ Hồ chứ?
- Tại hạ sẽ lo hậu sự cho giáo chủ trước khi gặp người dưới tử thành.
Kiều Vĩ Hồ gượng mỉm cười, nói:
- Ta muốn được thiêu xác mình.
- Tại hạ sẽ thiêu xác Nương Nương.
- Trước khi chết, ước gì ta được hoàn nguyên dung diện cũ của mình. Nhật Phong, Vĩ Hồ đi trước đây.
Kiều Vĩ Hồ nói xong mấy lời sau cùng đó, nghẻo đầu sang bên để hồn giã biệt cõi trần phù phiếm đi vào chốn hư vô.
Nhật Phong thở dài một tiếng.
Đông Phong Điểu Khinh lướt ra:
- Nhật Phong, giờ thì đến lúc ngươi phải trả nợ cho lão phu.
Khư Giã Đạt Ma phi thân đến chặn ngang trước mặt Đông Phong Điểu Khinh:
- Trước khi lão đòi nợ Lãnh công tử thì hãy xem chiếc thủ cấp của A Tú cô nương.
Kha Cát Cát bước lại bên Nhật Phong:
- Lãnh huynh, có người đang chờ Lãnh huynh tại tửu xá để đòi mạng Lãnh huynh đó. Lãnh huynh hãy đến đó kẻo người ta chờ.
Nhật Phong cau mày.
Cát Cát mỉm cười, trao luôn chiếc mâm đồng có thủ cấp của A Tú qua tay chàng:
- Cát Cát gửi chiếc thủ cấp này cho người đó.







Tập 55: THAY CHO ĐOẠN KẾT


Cỗ xe song mã chở ba cỗ áo quan sắp khởi hành. Trên ghế xà ích là Lãnh Nhật Phong và Vũ A Tú.
Lâm Thanh Tử và Hà Như Bình vẫn bịn rịn:
- Lãnh huynh sẽ ghé thăm Lâm đệ và Bình muội chứ.
Nhật Phong gật đầu:
- Huynh sẽ ghé đến đệ nhưng không phải để thỉnh Lâm đệ ra Long đảo đâu nhé. Bức họa đồ đó, Lâm đệ đã gửi vào Thiếu Lâm rồi phải không?
Lâm Thanh Tử gật đầu.
Lãnh Nhật Phong rót hai chén rượu. Chàng trao qua tay Lâm Thanh Tử một chén:
- Chén rượu này huynh chúc đệ và Bình muội mãi mãi an lành.
Hai người uống cạn chén rượu.
Nhật Phong rót tiếp rượu ra chén:
- Chén rượu thứ hai huynh thay cho Tống đại ca, Kha đại ca và Mộng muội muội chúc mừng cho đệ.
Lâm Thanh Tử bặm môi nấc khẽ, nước mắt bất giác trào ra khóe.
Y đón chén rượu Nhật Phong trao, hướng về phía ba cỗ áo quan đặt phía sau xe:
- Tống đại ca, Kha đại ca, Mộng tỷ tỷ, Lâm Thanh Tử không bao giờ quên ba người. Kiếp sau chúng ta sẽ gặp nhau.
Lâm Thanh Tử ngửa mặt uống cạn chén rượu của mình.
Nhật Phong cũng uống cạn chén rượu nhìn Thành Tử:
- Tống đại ca, Kha đại ca và Mộng muội muội sẽ ở mãi với huynh.
- Giang Đông?
Nhật Phong gật đầu:
- Chúng ta sẽ gặp lại.
Nhật Phong quay lại A Tú :
- Tú muội, mình đi.
A Tú ra roi đánh vào mông đôi thiên ly´ vô vân. Hai con tuấn mã hy´ lên một tràng vang rồi kéo cỗ xe chở ba chiếc áo quan hướng về trấn Giang Đông.
Vầng nhật dương từ từ nhú lên ở trời đông tạo thành đóa hoa khổng lồ để chờ đón cỗ xe của A Tú và Nhật Phong. A Tú bất ngờ dừng ngựa.
Cát Cát từ vệ đường bước ra.
Nhật Phong nhìn nàng:
- Kha tiểu thư.
- Lãnh huynh cho Cát Cát đưa Tống đại ca, Kha đại ca và Mộng tỷ tỷ về Giang Đông với.
- Kha muội không ở lại chăm sóc cho Huyền Cung chủ sao?
Cát Cát nhún vai:
- Gia phụ đã qua khỏi đại nạn rồi, và người muốn Cát Cát đưa tiễn những người đã vì người đến nơi an nghỉ sau cùng.
Cát Cát vừa nói vừa phi thân lên cỗ xe:
- Lãnh huynh không cho Cát Cát đi, Cát Cát cũng đi nữa. Nếu không có Tống đại ca, Kha đại ca, và Mộng tỷ tỷ thì đâu có được ngày hôm nay.
Cát Cát quay sang A Tú:
- Cát Cát sợ tỷ tỷ lại khóc nữa đó.
Nàng cầm lấy dây cương trên tay A Tú :
- Cát Cát quyết định rồi, đại ca đừng cản.
A Tú mỉm cười với nàng.
Cát Cát reo lên:
- Tỷ tỷ đã cười, chứ không còn khóc như khi ở tửu xá.
Nàng ra roi, cỗ xe song mã lại chậm chạp xuôi về hướng vầng hoa lửa.

( Hết )
Tài sản của louis08