HUYỀN CÔNG TÀ PHẬT
Tác giả: Long Nhân
Dịch giả: daophay
Hồi 1 : Quần Tinh KÃch Nguyệt
Giang Nam, và o cuối xuân, mưa phùn liên miên.
Mưa xuân rất quý hiếm, chÃnh là và o mùa ngưá»i nông dân phát cỠđể gieo trồng.
Trên má»™t con đưá»ng yên ắng giữa núi, có ba ngưá»i nông dân vừa gieo giống Ä‘ang trên đưá»ng vá».
Nón và nh, áo tÆ¡i, cuốc chim, ba ngưá»i nông dân Ä‘á»u trang bị như nhau, vá»™i vá»™i và ng và ng bước Ä‘i.
Có lẽ là do đã quá quen thuá»™c vá»›i con đưá»ng vắng vẻ nà y từ lâu rồi, nên bá»n há» có thể Ä‘i rất nhanh trên con đưá»ng vừa ướt vừa trÆ¡n nà y, không há» tá» ra có chút gì lo sợ sảy chân vấp ngã.
Mưa xuân tuy nhá» nhưng rất dà y, bất tri bất giác, nước mưa đã thấm ướt những sợi tóc trên trán cá»§a mấy ngưá»i nông dân, khiến cho từng chùm tóc ướt rÅ© xuống, bá»n há» vẫn không để ý đến, chỉ kéo và nh nón xuống thấp thêm má»™t tÃ.
Lúc há» sắp quẹo sang má»™t chá»— eo núi, cánh rừng trong núi phÃa sau lưng há» chợt vang lên tiếng vó ngá»±a.
Tiếng vó ngá»±a rất hối hả, không phải má»™t con, mà là tiếng chân cá»§a mưá»i mấy con ngá»±a.
Trong chá»›p mắt, đã có mưá»i mấy ngưá»i cưỡi trên những con ngá»±a cao to vụt ra từ cánh rừng trong núi, tất cả Ä‘á»u mặt y phục mà u và ng, bên ngoà i khoát má»™t lá»›p áo Ä‘en, đầu đội nón và nh mà u xanh, bên hông Ä‘eo má»™t thanh Ä‘ao cong cong như mặt trăng.
Khi đám kỵ sÄ© ấy tiến lên con đưá»ng ướt át kia, đám ngá»±a cao đầu bá»—ng mất hết thần thái tiệp bá»™ như bay, cất bước trở nên vô cùng khó khăn.
Äám kỵ sÄ© vừa vá»™i vừa bá»±c, ngá»n roi má»m trong tay cứ vụt lên "chát chát" liên hồi, nhưng cÅ©ng không được việc gì, ngược lại còn là m đám ngá»±a chạy rối tung cả lên.
Äá»™t nhiên, ngưá»i Ä‘ang chạy phÃa trước, sau khi thét lên má»™t tiếng đã từ trên thân ngá»±a phóng lên vụt ra ngoà i mưá»i mấy trượng, tiếp đó lại nhún chân má»™t cái, ngưá»i lại lướt vá» phÃa trước, thân thế nhanh như Ä‘iện.
Mưá»i mấy ngưá»i kia vừa thấy thế Ä‘á»u không dám cháºm trá»…, lần lượt từ lưng ngá»±a phóng vụt lên nhanh như tên bắn.
Một vùng sơn dã yên tĩnh, trong chốc lát đã trở nên xao động bất an.
Số ngá»±a kia hiển nhiên đã được huấn phục nghiêm ngặt, sau khi chá»§ nhân rá»i khá»i lưng, chúng vẫn không ngừng chân, tiếp tục bám sát theo chá»§ nhân cá»§a mình.
Lúc mưá»i mấy ngưá»i đã vượt qua khá»i Ä‘oạn đưá»ng khó Ä‘i, số ngá»±a cÅ©ng vừa kịp Ä‘uổi đến.
Trước mặt là má»™t khúc quanh trên sưá»n núi, đưá»ng được dùng đá xanh trải lót.
Lúc nà y, ba ngưá»i nông dân cÅ©ng Ä‘ang ở trên Ä‘oạn đưá»ng đó, dưá»ng như bá»n há» chưa há» gặp ngưá»i bên ngoà i, nhìn thấy mưá»i mấy đại hán, trong lòng có chút sợ hãi, cả ba liá»n cung kÃnh kéo nón xuống rồi nép sang má»™t bên.
Ngưá»i nông dân Ä‘i giữa cao to hÆ¡n cả, thân ngưá»i hÆ¡i nghiêng như bị mất thăng bằng, cÅ©ng không biết là do sợ hãi hay là do vá»™i vã.
Ngưá»i sống trong núi thấy có mưá»i mấy ngưá»i bắn thân bay vút, ai lại không thất kinh biến sắc ?
Trong nhóm kỵ sÄ© có má»™t ngưá»i Ä‘eo thanh Ä‘ao cong hÆ¡n những ngưá»i khác, gần như cong thà nh ná»a chiếc vòng. Xem ra, ngưá»i đó chÃnh là thá»§ lÄ©nh cá»§a nhóm ngưá»i nà y.
Chỉ thấy hắn giÆ¡ tay ra vá»— má»™t cái, nhóm kỵ sÄ© liá»n phóng trở lên lưng ngá»±a, lách qua ba ngưá»i nông dân.
Từng ngưá»i, từng ngưá»i, cuối cùng Ä‘á»u đã lách qua khá»i chá»— ba ngưá»i nông dân. Äến lúc nà y, ngưá»i thá»§ lÄ©nh má»›i nhảy lên lưng ngá»±a.
Tư thế thượng mã cá»§a hắn quả tháºt ưu mỹ, cÅ©ng không thấy hắn lấy thế như thế nà o, thân ngưá»i giống như má»™t chiếc lá thu nhẹ nhà ng cuốn lên rồi rÆ¡i xuống lưng ngá»±a, hai chân vừa kẹp và o hông ngá»±a, ngá»±a đã phóng như Ä‘iện xẹt, trong chá»›p mắt đã phi ra ngoà i mấy trượng.
Ngưá»i có hình dáng đạm bạc nhất trong ba ngưá»i nông dân bất giác thở dà i má»™t tiếng.
Trong hÆ¡i thở có lẫn má»™t âm thanh rất nhá», dù cho có đứng ngay trước mặt nếu không lắng tai thì cÅ©ng không nghe thấy được.
Huống chi còn có tiếng gió, tiếng mưa, tiếng chân ngựa.
Nhưng ngưá»i lên ngá»±a cuối cùng ấy lại đột nhiên dừng lại, huýt má»™t tiếng sáo dà i.
Con ngá»±a dừng lại đột ngá»™t như váºy mà thân ngưá»i trên lưng ngá»±a vẫn ngồi yên bất động.
Tiếng sáo huýt vang lên trong gió, mưá»i mấy kỵ sÄ© kia cÅ©ng tá» tá» dừng ngá»±a, quay lại phóng sang bên nà y.
Äợi lúc cả bá»n đã tụ vá» má»™t nÆ¡i, kỵ sÄ© dẫn đầu má»›i tiến đến trước mặt, lẳng lặng nhìn ba ngưá»i nông dân tháºt kỹ lưỡng.
Mấy ngưá»i nông dân da rám Ä‘en thô tháo, tháºm chà trên mặt vẫn còn mấy giá»t mồ hôi. Trên ngưá»i mặc quần áo vải thô xanh cá»§a nhà nông, ngá»±c để hở, trên mặt áo còn có và i chá»— vá.
Nhìn sắc mặt bá»n há» chỉ thấy má»™t nét hoảng hốt, má»™t nét mặt hoảng hốt cá»§a những ngưá»i nÆ¡i sÆ¡n dã gặp phải ngưá»i bên ngoà i xông và o nÆ¡i há» Ä‘ang sinh sống.
Tất cả dưá»ng như Ä‘á»u hợp tình hợp lý.
Nhưng ngưá»i thá»§ lÄ©nh đột nhiên cất tiếng vá»›i má»™t giá»ng nói rất má»m mại : "Sư muá»™i, theo ta vá» Ä‘i, có ta đây, xem gã tạp chá»§ng nà o dám động đến muá»™i !"
Sư muá»™i ? Hắn lại gá»i ba ngưá»i nông dân là sư muá»™i ? Chuyện nà y há chẳng buồn cưá»i sao ?
Ba ngưá»i nông dân cÅ©ng kinh ngạc, nhìn quanh bốn phÃa má»™t hồi. Có lẽ há» nghÄ© ngưá»i kia Ä‘ang nói chuyện vá»›i ngưá»i bên cạnh mình.
Nhưng ở đây ngoà i ba ngưá»i há» thì chẳng còn ai cả.
Cho nên bá»n há» hiện rõ sá»± ngạc nhiên, ngÆ¡ ngác nhìn ngưá»i vừa gá»i sư muá»™i Ä‘ang đứng trước mặt.
Ngưá»i nà y tướng mạo có chút thanh tuấn, niên ká»· ước chừng trên dưới ba mươi, chỉ có sóng mÅ©i hÆ¡i dà i mà lại quắp như mỠưng, môi cÅ©ng má»ng má»™t chút, khiến cho ngưá»i nà y hiện ra có phần âm trá.
Thế nhưng giá»ng nói lại nghe có vẻ hồn háºu và khá thu hút, không giống như loại ngưá»i xảo trá, lại nghe hắn nói tiếp : "sư muá»™i, muá»™i hà tất phải khổ sở như váºy ? Nhị sư huynh, tam sư huynh đối vá»›i muá»™i như váºy, nhưng ta lại không như váºy. Sư muá»™i, đừng cứng đầu như váºy, muá»™i xem chá»— muá»™i bị nhị sư huynh đả thương lại bắt đầu chảy máu kìa."
Nghe đến đây, ngưá»i cao to nhất trong ba ngưá»i nông dân bất chợt liếc nhìn sang vai trái mình.
Trên vai không hỠcó vết máu nà o.
Tên thá»§ lÄ©nh cá»§a nhóm kỵ sÄ© cưá»i đắc ý.
Vừa nghe tiếng cưá»i, ngưá»i nông dân kia biết mình đã mắc lừa, tim không khá»i trầm xuống, trên lưng toát ra từng sợi, từng dòng mồ hôi lạnh.
Nhưng trên mặt vẫn tỠra kinh ngạc.
Tên thủ lĩnh giở nón ra, nước mưa rơi lên tóc hắn là m mấy chùm tóc rũ xuống, hắn lại đặt nón lên trước trán khiến cho hắn lại thêm phần gian trá.
Hắn nói vá»›i vẻ đắc ý : "Nếu không phải tiếng thở dà i kia thì ta cÅ©ng không biết ngưá»i mỹ mạo như sư muá»™i lại cam nguyện là m ngưá»i nông dân thô tục như thế nÆ¡i sÆ¡n dã ! Xem ra, thuáºt dịch dung cá»§a muá»™i đã tinh tiến thêm không Ãt. Kỳ tháºt, trên ngưá»i sư muá»™i vẫn còn má»™t chá»— hở, đó là đi qua má»™t Ä‘oạn đưá»ng ướt như váºy mà ống quần muá»™i lại không xắn lên, chịu để cho bùn nước là m bẩn Ä‘i, Ä‘iá»u nà y không hợp lý."
Ngừng một lúc, hắn lại nói : "Trừ phi, muội sợ nếu xắn ống quần lên thì sẽ để lộ ra cái gì đấy ?"
Ba ngưá»i nông dân vẫn lặng thinh, nghe đến đây, ánh mắt cá»§a ngưá»i nông dân cao to kia hốt nhiên biến đổi, không còn nét hoảng sợ nữa mà trà n đầy sá»± căm háºn sâu sắc, lạnh lùng như băng sương.
Lúc nà y gã mới mở miệng, lại là thanh âm của phái nữ, lạnh như kim châm và o xương : "Phong Phi Tinh, xem ra hà nh tung của ta không giấu được với cặp mắt chó của ngươi !"
Thần sắc cá»§a kẻ được gá»i là Phong Phi Tinh chợt biến, nhưng vẫn gượng cưá»i nói : "TÃnh tình cá»§a sư muá»™i vẫn thay đổi chút nà o, vẫn giống hệt như trước, rất quáºt cưá»ng. Chỉ là lần nà y sư muá»™i sai rồi, không nên không thấy má»™t lòng hảo ý cá»§a ta. Ta vừa nghe sư muá»™i bên nà y gặp biến cố liá»n láºp tức chạy sang, nhưng tháºt không ngỠ… hừm … vẫn cháºm mất má»™t bước."
Hắn lại tiến lên trước má»™t bước nói : "Chỉ cần sư muá»™i chịu cùng ta trở vá», ta nhất định sẽ vì muá»™i tra ra chân hung, thay sư muá»™i cá»§a ta báo thù."
Ngưá»i được gá»i là sư muá»™i chợt ngá»a mặt lên trá»i cưá»i lá»›n, tiếng cưá»i thê lương đáng sợ, oán há»n cá»±c độ. Cưá»i xong, nà ng lạnh lùng nói : "Phong Phi Tinh, ngươi bỠý định đó Ä‘i. Thá» há»i từ Tuyệt Phi SÆ¡n Trang cá»§a ngươi đến Kỳ Phu Trai cá»§a ta đâu chỉ ba trăm dặm ? Ngươi là m sao nháºn được tin tức nhanh đến thế ? Lại là m sao vượt đến má»™t cách thần tốc như váºy ?"
Nói đến chá»— nà y, nà ng lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Phi Tinh rồi nói : "Äêm qua ta còn nháºn được ba mÅ©i Kinh Hồng Thần Châm cá»§a đại sư huynh ngươi, đại sư huynh có muốn xem lại không ?"
Trong lá»i nói cá»§a nà ng đầy vẻ châm biếm.
Bị ngưá»i ta châm chá»c trước mặt đông ngưá»i như váºy, Phong Phi Tinh có phần không nhịn được nữa, nhưng rồi lại tá»± cưỡng biện : "Nhất định là bá»n cẩu tạp chá»§ng Phong Hà n Tinh hãm hại ta, sư muá»™i đừng mắc lừa bá»n chúng."
Nữ tỠđược gá»i là sư muá»™i từ từ giở cái nón và nh trên đầu ra, nói : "Có lẽ muá»™i trách nhầm đại sư huynh rồi, nếu đại sư huynh muốn tốt cho muá»™i thì xin nhưá»ng cho muá»™i Ä‘i qua."
Phong Phi Tinh nói : "Vạn lần không được, bá»n Phong Hà n Tinh tâm địa hung tà n, thá»§ Ä‘oạn âm độc, sư muá»™i Ä‘i má»™t mình thì là m sao thoát khá»i độc thá»§ cá»§a bá»n chúng ? Hay là sư muá»™i cùng ta quay vá» Ä‘i ! Chỉ cần ta và muá»™i há»c được thần công trong Dị Pháºt Tâm Kinh, khư khư như bá»n Phong Hà n Tinh thì có gì đáng sợ ?"
Nữ tá» kia đột nhiên báºt cưá»i, giá»ng cưá»i chứa má»™t ná»—i bi thương vô hạn, nà ng nói rằng : "Quả nhiên lại là do Dị Pháºt Tâm Kinh mà đến, Phong Hồng Nguyệt ta nói thẳng cho biết, muốn lấy được Dị Pháºt Tâm Kinh, chỉ có cách bước qua xác chết cá»§a ta."
Dứt lá»i, má»™t thanh kiếm uốn khúc như thân rắn đã báºt ra nằm gá»n trong tay nà ng.
Äồng thá»i, lại nghe hai tiếng trưá»ng kiếm rút ra khá»i vá», đó là hai ngưá»i nông dân còn lại đã bạt kiếm ra, đứng chắn trước mặt Phong Hồng Nguyệt, là m cho ngưá»i ta cảm thấy kỳ lạ hÆ¡n nữa là má»™t ngưá»i dùng kiếm tay trái, má»™t ngưá»i dùng kiếm tay phải, nhưng kiếm thế cá»§a bá»n há» không những không mở ra mà lại đặt chéo nhau như mÅ©i kéo trước mặt Phong Hồng Nguyệt.
Nụ cưá»i cá»§a Phong Phi Tinh từ từ khép lại, giống như má»™t tấm da ngưá»i cuá»™n nhúm lại, cuối cùng chỉ còn lại má»™t bá»™ mặt hung tợn.
Hắn lầm bầm trong miệng : "Nể mặt tình đồng môn ngà y trước, ta má»›i khuyên ngươi mấy lá»i, nếu ngươi đã không biết tốt xấu thì cÅ©ng đừng oán Phong Phi Tinh ta. Thứ mà Phong Phi Tinh ta muốn lấy, trước nay chưa bao giá» lấy không được."
Lá»i vừa dứt, má»™t luồng sáng thâm u từ giữa hông hắn lóe lên, má»™t ngá»n loan Ä‘ao lưỡi cong như khúc nguyệt đã nằm trên tay.
Thanh Ä‘ao ấy lưỡi Ä‘ao cá»±c má»ng, toà n thân má»™t mà u u lam, mà tư thế cầm Ä‘ao cá»§a Phong Phi Tinh cÅ©ng vô cùng kỳ dị, trái ngược vá»›i thế cầm cá»§a ngưá»i thưá»ng, cầm bằng mu bà n tay. Lúc Ä‘ao chưa tiến công thì cán Ä‘ao trong tay, thân Ä‘ao như dÃnh chặt và o khuá»·u tay.
Cầm Ä‘ao như váºy, cá»± li công kÃch bị giảm Ä‘i rất nhiá»u. Thế thì khi Phong Phi Tinh đối địch, há chẳng bị thiệt ?
Nhưng nhìn tay trái của hắn thì biết vì sao hắn lại cầm đao như thế.
Tay trái cá»§a hắn nắm há», trong chưởng tâm ẩn hiện hà n quang thiểm động.
Hiển nhiên, trong lòng bà n tay hắn có má»™t số ám khÃ. Thì ra Phong Phi Tinh là dùng ám khà công kÃch, thanh Ä‘ao trong tay là để cáºn chiến, kết hợp xa gần như váºy vô cùng linh lợi quá»· dị.
Phong Hồng Nguyệt và Phong Phi Tinh vốn là đệ tỠđồng môn, đương nhiên nà ng hiểu rất rõ võ công của sư huynh mình.
Môi nà ng mÃm chặt, hai mắt từ từ dÃp lại.
Äá»™t nhiên, tay trái Phong Phi Tinh khẽ dương ra, má»™t đạo hà n quang đã từ tay trái hắn bắn ra như Ä‘iện xẹt. Äồng thá»i, thân ngưá»i hắn cÅ©ng phóng lên, như chim nhạn lướt trên không, xoay chuyển nhanh như chong chóng, thanh loan Ä‘ao uốn cong như khúc nguyệt dÃnh chặt theo ngưá»i hắn, vạch ra hà ng vạn mÅ©i chá»›p lóe.
Lúc nà y, toà n thân Phong Phi Tinh trở thà nh má»™t lưỡi Ä‘ao bén ngót xoay tròn phóng vá» phÃa Phong Hồng Nguyệt.
Ngá»n loan Ä‘ao như long xà phi vÅ©, ẩn tà ng tiếng phong lôi, ngà n vạn lá»›p hà n quang nhá» li ti, không ngừng không nghỉ, phóng thẳng đến mức vi diệu tinh tuyệt.
Äây chÃnh là tuyệt há»c thà nh danh cá»§a Phong Phi Tinh, Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao.
Ãm khà cá»§a Phong Phi Tinh bị hai ngưá»i nông dân hai bên Phong Hồng Nguyệt dốc táºn toà n lá»±c đánh đỡ.
Lá»›p ám khà vừa được phát ra, thanh trưá»ng kiếm cá»§a ngưá»i nông dân bên trái Phong Hồng Nguyệt vạch ra má»™t đạo quang mạc, hướng vá» phÃa ngà n vạn lá»›p hà n quang nghênh tiếp.
Cùng lúc đó, tay trái cá»§a ngưá»i nông dân bên phải dương ra, đánh ra má»™t luồng kình lá»±c, nhắm hướng lá»›p hà n quang phóng tá»›i.
Nếu không phải hai ngưá»i cùng ra tay, chưa chắc đã có thể gạt đỡ hết được số ám khÃ.
Mưá»i mấy tên thá»§ hạ cá»§a Phong Phi Tinh cá»§a đã xông lên.
Phong Hồng Nguyệt hét lên : "Hạ Hà , Äông Thanh, tránh ra !"
Äồng thá»i, cái áo tÆ¡i trên ngưá»i nà ng bá»—ng vụt khởi, nhắm ngay đầu Phong Phi Tinh bay tá»›i, thân hình cÅ©ng đã nhanh chóng vút lên.
Tầm nhìn cá»§a Phong Phi Tinh bị cái áo tÆ¡i che mất, sau khi Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao cắt nát cái áo tÆ¡i thà nh ngà n vạn mảnh bay tứ tán thì đã không còn thấy Phong Hồng Nguyệt ở trước mặt nữa.
Chợt, má»™t luồng gió lạnh từ phÃa sau vạch không áºp tá»›i, kèm theo tiếng xé gió kỳ dị, khiến ngưá»i ta nhất thá»i không phân biện được phương hướng.
Äây chÃnh là chá»— kỳ dị cá»§a thanh xà kiếm trên tay Phong Hồng Nguyệt, do thân kiếm uốn lượn nhiá»u khúc nên khi huÆ¡ ra là m khuấy động không khà không giống như kiếm thẳng.
Nà ng táºp kÃch từ sau lưng ngưá»i khác, nếu là ngưá»i thưá»ng thì đã bị tiếng lay động xé gió cá»§a thanh kiếm mê hoặc, ứng biến sai lầm, rồi máu sẽ bắn ra tung tóe ngay tại chá»—.
Nhưng Phong Phi Tinh cÅ©ng quá quen thuá»™c vá»›i kiếm pháp cá»§a nà ng, không cần quay đầu, Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao vạch ra má»™t đưá»ng cầu vòng, nhắm hướng bên phải phát ra.
Liá»n vang lên má»™t trà ng tiếng binh khà chạm nhau.
Sau má»™t đòn công kÃch, thân hình Phong Phi Tinh vẫn bất động, nhìn lại Phong Hồng Nguyệt thì đã loạng choạng thoái lui mấy bước, gương mặt trắng bệch tái mét.
Phong Phi Tinh chợt sá»ng sốt, tiếp đó lại báºt cưá»i, nụ cưá»i vô cùng âm thâm đắc ý như con quạ Ä‘en lạnh lùng : "Ha ha ha, ta lại quên khuấy Ä‘i mất sư muá»™i đã mang thai chÃn tháng, nặng tay rồi, nặng tay rồi ! Nếu không cẩn tháºn là m động đến thai khÃ, kẻ là m cáºu như ta lại chẳng Ä‘au lòng lắm ư ?"
Nói xong lại cưá»i má»™t tráºn.
Phong Hồng Nguyệt nghiến răng, thân hình như má»™t con cá»± Ä‘iểu đằng không lướt lên, thanh xà kiếm trong tay như lưu tinh Ä‘iện trì, thá»§y ngân nhắm phÃa Phong Phi Tinh vá»t đến.
Phong Phi Tinh lạnh lùng mỉm cưá»i, trên tay trái lại có má»™t số mÅ©i hà n tinh phóng ra như Ä‘iện, lại không bay thẳng mà xoáy sang trái sang phải vụt Ä‘i.
Äồng thá»i vừa bẻ cổ tay phải, Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao trong tay từ dưới đã nhanh chóng phóng lên, luồng sáng ấy kéo vừa nhanh vừa tròn.
Äá»™t nhiên, má»™t tiếng "hắng" lạnh lùng vang lên, lại nghe má»™t giá»ng nói hồn háºu già u sức lôi cuốn cất lên : "Tháºt không ngá» thiên hạ vẫn còn thứ vô sỉ như ngươi, hÆ¡n mưá»i tên đại hán lại vây công ba cô gái yếu Ä‘uối !"
Lúc giá»ng nói cất lên, đã có má»™t đạo kình phong như chá»c thẳng đến, kình phong cuồn cuá»™n áºp đến cuốn bay hết số ám khà cá»§a Phong Phi Tinh.
Không có sá»± uy hiếp cá»§a ám khà Phong Phi Tinh, Phong Hồng Nguyệt có thể nhẹ nhõm đón tiếp Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao cá»§a Phong Phi Tinh chém đến.
Sau má»™t tiếng binh khà va chạm vang lên, thân hình hai ngưá»i tách ra.
Nhìn lại thì không biết từ khi nà o đã xuất hiện thêm má»™t ngưá»i bịt mặt, vóc dáng không khác gì Phong Phi Tinh, mà giá»ng nói cÅ©ng giống hệt như Phong Phi Tinh.
Phong Phi Tinh biến sắc, gượng cưá»i nói : "Äá»™ng tác cá»§a ngươi cÅ©ng không cháºm, nhưng lại trầm được khà tốt hÆ¡n ta, còn có thể lấy mảnh vải quấn mặt."
Trong lá»i nói cá»§a hắn trà n đầy ý châm chá»c.
Ngưá»i kia nghe nói, không giáºn mà còn cưá»i : "Ha ha … ha ha … đấy cÅ©ng vẫn còn tốt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i thứ không biết xấu há»— như Phong Phi Tinh ngươi."
Nói xong, ngưá»i kia quay ngưá»i lại há»i thăm Phong Hồng Nguyệt : "Sư muá»™i, muá»™i không sao chứ ?"
Phong Hồng Nguyệt đứng im lặng má»™t lúc lâu, sá»± quan tâm cá»§a ngưá»i bịt mặt lại cà ng khiến sắc mặt nà ng thêm trắch bệch.
Ngưá»i bịt mặt lại nói : "Ngu huynh nghe tin nhà muá»™i gặp thảm biến, trong lòng hốt hoảng vô cùng, Ä‘i má»™t mạch đến đây, nhưng đã trá»… mất má»™t bước, muá»™i phu đã thảm ngá»™ độc thá»§ !"
Giá»ng nói cá»§a ngưá»i bịt mặt xung mãn bi phẫn, ngừng lại má»™t lúc rồi lại nói tiếp : "Ông trá»i vẫn còn có mắt, sư muá»™i vẫn được bình yên vô sá»±, chỉ cần sư muá»™i cùng ta liên thá»§, giết chết gã lòng lang dạ chó Phong Phi Tinh nà y Ä‘i thì chúng ta sẽ an toà n thoát thân."
"Chúng ta ?" Phong Hồng Nguyệt vẫn lạnh lùng há»i.
Ngưá»i bịt mặt kia đáp : "Không sai, trừ phi sư muá»™i không biết tâm ý cá»§a ngu huynh lâu nay đối vá»›i muá»™i thế nà o ?"
Trong mắt Phong Hồng Nguyệt lóe lên má»™t tia sáng cưá»i cợt, nói : "e rằng là tâm ý đối vá»›i Dị Pháºt Tâm Kinh cá»§a ta đã lâu đấy ?"
Ngưá»i kia nhất thá»i không nói nên lá»i, Ä‘ang muốn mở miệng thì có hai bóng ngưá»i lướt tá»›i nhanh như chá»›p, từ xa đã cất tiếng vá»ng đến : "Không được vô lá»… đối vá»›i tiểu sư muá»™i !"
Trong chá»›p mắt, nhân ảnh đã đến trước mặt, cÅ©ng lại là bịt mặt, thân hình cÅ©ng giống hệt Phong Phi Tinh, tháºm chà cả giá»ng nói cÅ©ng hồn háºu và đầy sức hấp dẫn.
Trừ phi, huynh đệ bá»n hỠđã há»c được Thiên Âm Pháp, có thể thay đổi giá»ng nói tùy theo ý muốn ?
Phong Phi Tinh vừa nhìn thấy hai ngưá»i kia, trong lòng nhá»§ thầm : "Tháºt không ngá» ta dá»±a và o đệ tá» trong bang lại thêm hÆ¡n mưá»i con lương câu thiên hạ vô song nà y mà lại không nhanh hÆ¡n được bá»n chúng bao nhiêu."
Trong lúc Phong Phi Tinh Ä‘ang lo lắng trong bụng, lại có thêm má»™t giá»ng đà n ông cÅ©ng hồn háºu cÅ©ng thu hút vang lên : "Uổng cho ngươi cùng sư muá»™i mưá»i năm đồng môn mà lại đối vá»›i cố ấy Ä‘uổi cùng giết táºn như váºy !"
Má»™t ngưá»i khác nói : "Ngươi hà tất phải giả tinh tinh như thế ? Ai lại không biết ngươi thèm muốn Dị Pháºt Tâm Kinh cá»§a tiểu sư muá»™i nhất."
Má»i ngưá»i nhìn vá» hướng giá»ng nói, lại có thêm hai ngưá»i bịt mặt từ xa xa lướt tá»›i, má»™t trước má»™t sau, tốc độ vô cùng kinh khiếp.
Như nay đã thà nh thế năm ngưá»i bịt mặt cùng Phong Phi Tinh hợp vây Phong Hồng Nguyệt.
Phong Phi Tinh vừa thấy động tác cá»§a năm ngưá»i cùng vá»›i vị trà đứng, trong lòng nghÄ© thầm : "Thì ra năm đứa bá»n chúng còn tuyệt tình hÆ¡n cả ta, ắt phải giết ngưá»i Ä‘oạt bảo, lại không muốn cho ngưá»i ta bá»™ mặt tháºt, trong hình thế nà y ta lại không âm độc bằng bá»n chúng."
NghÄ© đến đây bất giác trong lòng có chút hối háºn, tá»± trách mình sao lại rầm rầm rá»™ rá»™ đến đây, ngà y sau nếu chuyện nà y bại lá»™ trên võ lâm thì ngưá»i đầu tiên bị cưá»i chê chÃnh là Phong Phi Tinh hắn.
NghÄ© váºy, không khá»i tá»± nhá»§ : "Dù sao ta cÅ©ng đã thà nh má»™t kẻ gian ác, chi bằng ta ác cho đến cùng, chỉ cần Ä‘oạt được Dị Pháºt Tâm Kinh cá»§a sư muá»™i, há»c được thần công, lúc đó có ác hÆ¡n nữa thì cÅ©ng có ai dám nói gì vá» ta ?"
Vì thế, hắn cưá»i nói : "Chư vị sư đệ đã không muốn hiện thân vá»›i bá»™ mặt tháºt, lại còn thay đổi cả giá»ng nói, thế thì ngu huynh đà nh gánh lấy cái tá»™i danh thảm sát đồng môn váºy, ngà y sau có ngưá»i truy cứu sá»± việc hôm nay, bá»n ngươi cứ đổ hết lên ngưá»i ta là được rồi. Trước mắt, kẻ thá»§ ác ta phải ra tay đây."
Má»™t gã bịt mặt cưá»i nói : "Äại sư huynh tâm kế tốt tháºt, muốn che mắt bá»n ta như trẻ lên ba à . Trong thiên hạ có ai không biết sáu ngưá»i chúng ta là cô nhi được sư phụ thu dưỡng, như nay sư phụ đã chết, chồng cá»§a sư muá»™i cÅ©ng đã táng mệnh, hôm nay ngươi giết cô ấy rồi, ngà y sau ai vì cô ấy ra mặt ?"
Nghe ngữ khà của gã, hôm nay Phong Hồng Nguyệt tất phải chết, không còn nghi ngỠgì nữa.
Má»™t gã bịt mặt khác đứng nghiêng ngưá»i sang má»™t bên, trầm giá»ng nói : "Nếu muốn động đến tiểu sư muá»™i thì phải nhảy qua xác chết bá»n ta !"
Nói xong, chân trái nhấc lên, điểm một cái đã đứng chắn trước mặt Phong Hồng Nguyệt.
Phong Hồng Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn gã, dưá»ng như muốn nhìn xem hắn là vị sư huynh nà o.