Xem bài viết đơn
  #3  
Old 21-05-2008, 05:49 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Đông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thời gian online: 93817
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 3 : Huyền Nguyệt Cuồng Đao



Thì ra hai người muốn cầu xin Phong Hồng Nguyệt, nhưng nhìn thấy gương mặt Phong Hồng Nguyệt lạnh như sương, chữ "ba" trong miệng như muốn nhanh chóng phát ra.

Nhìn thần thái của nàng, rõ ràng chỉ cần chữ "ba" ra khỏi miệng, quả thật nàng sẽ đoạn tuyệt tình chủ tớ với Hạ Hà và Đông Thanh, cho nên lời nói của hai người đã ra tới miệng rồi lại chợt im bặt.

Có hai tên thuộc hạ của Phong Phi Tinh phóng đến cản đường Hạ Hà, Đông Thanh, mắt lại thấy có một bóng người xẹt đến, thân người liền đổ ra phía sau.

Phong Hồng Nguyệt giải vây cho Hạ Hà, Đông Thanh, đồng thời đã bị Huyền Nguyệt Cuồng Đao của Phong Phi Tinh rạch toát một đường dài trên đùi.

Vì trong sáu sư huynh đệ, Phong Phi Tinh là người duy nhất chưa bịt mặt, nếu để Hạ Hà, Đông Thanh chạy thoát khỏi đây thì ngày sau ắt sẽ đem chuyện này công bố với thiên hạ, lúc đó Phong Phi Tinh chắc chắn sẽ bị cho là đầu đảng trong chuyện này.

Nên sau khi đả thương Phong Hồng Nguyệt, hắn không thiết ra tay với Phong Hồng Nguyệt nữa mà vội vã truy sát Đông Thanh đã chạy ra một đoạn đường.

Nhưng Phong Hồng Nguyệt như đã điên cuồng, không lưu tâm đến vết thương vừa trúng, thân người bật dậy, xà kiếm lại cuốn về phía Phong Phi Tinh.

Phong Phi Tinh nhác thấy sau lưng có tiếng "hác hác" của trường kiếm vụt tới, đành phải dừng lại, vặn người một cái, lại có một số ám khí từ trong tay bắn ra như điện.

Phong Hồng Nguyệt trong lúc đã trọng thương, thân người khệnh khạng, không thể tránh né hết tất cả ám khí, có một mũi cắm sâu vào cánh tay trái của nàng.

Phong Hồng Nguyệt nhịn đau, tung người lên không, cũng không sử dụng xà kiếm nữa mà đề khởi toàn bộ chân lực, trút ra một trận cương phong rung động mãnh liệt. Bởi vì nàng đã dùng phép Bình Bộ Thanh Vân nên tiềm năng toàn thân đều được huy động, nội gia chân lực lại cao gấp hai lúc bình thường.

Công lực của Phong Hồng Nguyệt và Phong Phi Tinh vốn hơn kém không nhiều, như nay Phong Hồng Nguyệt dùng cách này thì công lực đương nhiên đã bỏ xa Phong Phi Tinh.

Phong Phi Tinh nhất thời hoảng hốt, chỉ biết dồn hết nội gia chân lực ra chống đỡ.

Lại nghe một tiếng ho khan, cơ thể Phong Phi Tinh bị hất tung lên, văng ra ngoài mấy trượng, máu tươi tuôn ra cuồn cuộn, ngã ngửa về sau mà chết.

Biến cố này làm cho bọn sư huynh bịt mặt còn lại kinh hãi, lập tức tề thanh hét lớn, xông đến vây lấy Phong Hồng Nguyệt.

Phong Hồng Nguyệt thấy mình rơi vào tình trạng nguy khốn này, không những có thể bảo vệ cho Hạ Hà, Đông Thanh chạy thoát mà còn đánh chết được một người, trong lòng bất giác được nới lỏng. Nhìn thấy cả bọn tạo thành thế hợp vây mình liền dừng chân, thẳng ngực, cầm ngang kiếm ngửa mặt lên trời cười lớn.

Bọn người kia thấy nàng không có chút gì sợ hãi, toàn thân đã bị máu thấm ướt cả, trong bụng không khỏi có chút lạnh lẽo.

Chiến trường thoáng chốc đã yên tĩnh.

Đột nhiên, có một gả sư huynh bịt mặt xông lên trước, phóng thẳng vào Phong Hồng Nguyệt, bọn kia cũng tức tốc theo bén gót.

Rất nhanh, Phong Hồng Nguyệt lại trúng thương ở ngực trái, sắc mặt của nàng bấy giờ đã tái mét trắng bệch, vô cùng đáng sợ.

Hiển nhiên vì máu trong cơ thể nàng đã chảy ra quá nhiều.

Bọn sư huynh thấy quyển Dị Phật Tâm Kinh đã gần có thể thuận tay lấy được, hạ thủ càng thêm độc ác.

Chợt, trong cánh rừng tùng cách đó khá xa, có một tràng thanh âm vang vọng : "Giữa ban ngày sáng sủa mà lại có năm gã đàn ông vây công một cô gái, thật đáng xấu hổ, đáng xấu hổ !"

Lại có một giọng nói khác vang lên, nhưng hơi ngọng nghịu cà lăm : "Cái này ngươi sai rồi, hôm nay mây đen dày đặc, làm sao nói là ban ngày sáng sủa được ? Nhưng mà nhìn thấy cô gái này gần sắp chết đến nơi rồi, ta có chút bực bội, phải đến cứu cô ta trước đã."

Giọng nói the thé kia lại vang lên một cách lạnh nhạt : "Thật là hoang đường ! Năm gã bịt mặt kia lại có thể để cho ngươi cứu cô ấy à ? Cho nên, trong lúc cấp bách, ngươi nên giết phứt năm gã bịt mặt kia đi đã."

Giọng ngọng nghịu nói : "Như vầy không ổn, giết một đứa hai đứa rồi, mấy đứa khác chắc chắn đều chạy tản ra mất, ngươi làm sao giết cả năm đứa được ?"

Lúc mới nghe giọng nói, hai người này đang ở trong khu rừng trên núi cách đó mấy mươi trượng, nói đến lúc này thì như quỷ mị đã đứng trước mặt mọi người rồi.

Bấy giờ, chân lực của Phong Hồng Nguyệt đứt đoạn, bị một gã bịt mặt đá trúng hông trái một cước, đã ngã nằm trên đất.

Lại có một tên chưởng phong tới gần, nhìn thấy Phong Hồng Nguyệt ắt táng mạng dưới chưởng này.

Đột nhiên, một đạo kình kỳ dị phóng tới gã bịt mặt đó rất nhanh, không phải ập thẳng tới mà xoáy tròn như đáy nước, gã bịt mặt bị đạo kình lực kỳ dị này xốc lên, ngã chổng gọng trên mặt đất. Hắn lập tức bật dậy, thật không ngờ luồng lực đạo kia vẫn chưa tan, lại cuộn hắn té thêm một lần nữa, nhưng lần này lại đổi tư thế như chó đang nhấm phân.

Nội lực và thủ pháp kỳ dị như vậy khiến cho tất cả mọi người ở đây đều giật mình.

Gã bịt mặt bị ngã kia lại càng sợ hãi, không dám bò dậy.

Chỉ thấy gã không còn thiết đến thể diện, dùng hẳn một chiêu Lãn Lư Đả Cổn, bò ra ngoài mấy trượng mới dám nhổm dậy, nhìn lại thì đầu mặt hằn dính đầy tro đất.

Cả bọn không khỏi điếng hồn, sư phụ Tà Phật Thượng Nhân của mình vốn đã là thế ngoại cao thủ, bốn mươi năm trước quyết chiến với Thái Nhất Thần Quân bên cửa sông Hoàng Hà, sau khi đánh bại Thái Nhất Thần Quân đã được công nhận là võ lâm đệ nhất tuyệt đỉnh cao thủ, dù cho đệ tử của ngài bất tài vô dụng đến đâu đi nữa thì võ công cũng không yếu nhược đến mức này.

Thật không ngờ lần này chỉ với một chiêu của người ta mà lại u đầu sức trán đến vậy.

Hiển nhiên luồng nội lực này là do người ngọng nghịu phát ra, vì ông ta đang vuốt vuốt hàm râu với vẻ khoái chí.

Thực tế, râu ông ta không nhiều, chỉ có một dúm cọng dài cọng ngắn mà lại còn vàng khè. Trường bào trên người ông ta cũng là màu vàng, trên đó có thêu một đoá hoa hồng to, thật là tục tằn khiến người ta chịu không nổi, mà trường bào cũng không buộc cho gọn gàng, chỉ dùng một sợi đai trắng cột bừa. Trường bào không những rộng thùng thình mà còn dài đến quét đất, giống hệt một cái quần. Niên kỷ của ông ta đoán chừng chắc đã tám chín mươi tuổi.

Cổ quái hơn nữa là cái ống tay áo, không ai biết cái ống tay áo của lão dài bao nhiêu, vì ống tay áo của lão không buông thõng xuống mà được bó lại thành một cục to ở cổ tay, ước chừng chắc cũng dài hơn ba thước.

Nhìn đến vật lão cầm trong tay, lại là một sợi dây ngũ sắc, không biết sợi dây được làm bằng vật gì, dưới ánh sáng chiếu rọi lại ẩn ẩn một màu u ám.

Người bên cạnh lão lại mặc một chiếc áo ngắn, lộ rõ cả những gân xanh và xương cốt trên cánh tay, cái áo không chỉ ngắn mà còn bó chặt đến nỗi xương xẩu trên người lão nhô ra như một bộ xương sườn được bao chặt bằng một cái bao mỏng.

Nhìn thân dưới lão càng thêm lạnh lùng, lão chỉ mặc một chiếc quần ống ngắn mà cũng bó rất sát, làm cho người ta lo lắng chỉ cần lão dùng một chút lực thì những mối chỉ ắt sẽ bung hết ra.

Trong tay lão cầm một cây kéo dài, không khác gì với một cây kéo bình thường, chỉ có to hơn mười mấy lần, dài chừng một thước.

Mọi người nhìn thấy hai lão buồn cười như vậy, nỗi sợ hãi vốn có trong lòng từ từ trút xuống, trong bụng nghĩ thầm : "Lão râu vàng này cho lão áo ngắn kia một ít vải lão mặc trên người thì cả hai đều không xấu xí đến thế."

Một gã bịt mặt lên tiếng : "Bản môn tại đây thanh lý môn hộ, mong nhị vị … hừm … nhị vị tiền bối đừng phá rối quy tắc võ lâm !" hắn vốn không muốn gọi hai ông lão cổ quái này là tiền bối, nhưng thấy thân thủ của họ kinh hồn tán đảm như thế nên liền đổi giọng, sợ không lưu ý đắc tội với họ thì phiền phức to.

Ông lão áo ngắn cất giọng the thé nói : "Thanh lý môn hộ ? Vậy tại sao các ngươi lại bịt cái mặt chó của các ngươi lại, giống như con vợ các ngươi ăn trộm đồ vậy ? Có ngon thì bỏ tấm vải xấu xí kia xuống, thanh lý môn hộ một cách quang minh chính đại."

Ông lão tuy hình dáng quái dị nhưng lời nói lại rất có lý.

Nghe lão nói thế, mấy gã bịt mặt nhất thời không biết nói gì, đang lúc không biết ứng phó làm sao thì ông lão râu vàng mặc trường bào lên tiếng : "Sai rồi, sai rồi. Bọn chúng rõ ràng là người, làm sao lại mang một bộ mặt chó được ?"

Ông lão áo ngắn tức đến run lên, thét lớn : "Chắc ngươi ăn thịt heo nhiều quá rồi mới dốt đặc thế, đấy là lời ta mắng kẻ khác, ngươi lại chẳng biết gì cả ?"

Lão râu vàng cãi lại : "Đây là ngươi không đúng rồi, người ta chưa có chọc ghẹo gì ngươi thì sao tự nhiên ngươi lại mở miệng mắng người ta ?"

Lão áo ngắn lửa giận phừng lên, nhảy chồm tới : "Ta cắt đầu từng đứa từng đứa xuống xem ai có thể ngăn cản được ta ?"

Nói rồi lão tung người lên, phóng đến gần hai gã bịt mặt gần nhất với một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được.

Hai gã kia vội dang chân thoái lui mấy trượng, nhưng lão áo ngắn lại áp sát theo sau như hình với bóng, cây kéo trong tay "soạt" một tiếng, hai lưỡi trương ra, chỉ chờ đến gần một cái đầu nào đó liền dùng hai tay thắt lại, cái đầu của gã kia đã bị cắt rơi xuống.

Hai gã bịt mặt kia võ công không phải thấp kém, thật không ngờ sau một lúc tránh trái né phải, lưỡi kéo lạnh buốt kia lại cách cổ mình càng lúc càng gần, chỉ trong chớp mắt mà hai người đã đầu lìa khỏi thân.

Bỗng nhiên có có một luồng sáng lóe lên cuốn đến phía lão áo ngắn, mắt nhìn thấy đã gần cuộn trúng lưng lão thì lại đột nhiên chuyển hướng, cuộn đến cây kéo của lão.

Lão áo ngắn ngoác miệng ra mắng : "Cái tên nước thúi nhà ngươi, lại dám ngăn cản Thánh Hỏa Thiên Tôn ta à ?"

Người lão mắng tất nhiên là ông lão râu vàng mặc trường bào đã dùng sợi dây ngũ sắc phá hỏng việc của lão, lão tự xưng là Thánh Hỏa Thiên Tôn, nhưng không biết vì sao lại gọi lão trường bào là Xú Thủy Lão Quái.

Lão trường bào lạnh nhạt nói : "Không quái thì hai người chúng ta đâu có bị người ta gọi là Thủy Hỏa Nhị Tà, đều là do ngươi hỷ nộ vô thường, hoành hành ngang ngược, chèn ép ấu nhược, hiếp đáp hàng xóm, không biết lý lẽ, ăn trong chén ngó trong nồi, lại không có da mặt, hư nhân giả nghĩa …"

Xem ra đúng thật là thủy hỏa bất tương dung, trong một hơi mà lão đem hết những từ ngữ châm biếm mà lão biết, ngay cả câu hiếp đáp hàng xóm là lời nói ở thị tỉnh, toàn bộ trút hết lên người lão áo ngắn.

Lão áo ngắn vốn xuất chiêu bị cản trở đã tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, nhưng vừa nghe xong một hơi lại ém khí vào ruột, gằng giọng : "được, được … được …"

Đột nhiên lão thét lớn : "Ta hoành hành ngang ngược ? Ta hư nhân giả nghĩa ? Bây giờ ta sẽ chân nhân chân nghĩa cho ngươi xem."

Dứt lời, lão chụm hai chân nhún một cái, người lã lướt đi như chim nhạn, phóng ra mấy trượng, tay trái vòng ra bắt lấy Phong Hồng Nguyệt đã ngã trên mặt đất.

Phong Hồng Nguyệt mất máu quá nhiều, khí tức đã yếu dần, thấy lão áo ngắn Thánh Hỏa Thiên Tôn đến bắt lấy mình, trong lòng kinh hoảng, giơ xà kiếm trong tay ra đỡ, nhưng lại bị một tay của Thánh Hỏa Thiên Tôn gạt ra, kế đó lập tức cảm thấy huyệt Chương Môn nhột nhạt, toàn thân đã không thể cử động được nữa.

Thánh Hỏa Thiên Tôn nhanh chóng xốc Phong Hồng Nguyệt dậy, cứ thế mà vác trên vai rồi chạy thẳng về phía trước.

Lập tức có ba tên bịt mặt xông lên cản lại.

Hai mắt Thánh Hỏa Thiên Tôn trừng lên, đang muốn xuất độc thủ, hốt nhiên nhớ lại vừa mới bị người ta nói mình hoành hành ngang ngược, liền vội vàng thu lại nội lực định phát, hắng giọng một tiếng lạnh lùng, thân người chợt lướt lên không, bắn thẳng về hướng cánh rừng trong núi, đạp không mà tiến, nhẹ nhàng dị thường.

Bọn người kia thấy miếng thịt tới tay lại bay mất, không khỏi vừa giận vừa sợ, nhưng nhìn thấy không thể đuổi kịp Thánh Hỏa Thiên Tôn, đành phải đem hết nộ hỏa phát tiết lên người lão râu vàng mặc trường bào.

Một gã bịt mặt nói : "Bằng hữu của các hạ nhúng tay vào, bắt đi mất người chúng tôi muốn thanh lý môn hộ, tức là muốn đối địch với chúng tôi, chúng tôi đành phải đòi các hạ một lời nói vậy."

Lão trường bào râu vàng cười nhạt rồi nói : "Muốn đòi Thần Thủy Chân Quân ta cái gì cũng được, nhưng ta quyết không để có người đòi ta lý lẽ."

Gã bịt mặt cũng không thèm nói nhiều với loại quái nhân như thế, kế tiếp liền đồng loạt tập kích về phía lão trường bào râu vàng.

Lão trường bào cười vang một tiếng quái dị, sợi dây ngũ sắc trong tay đã phóng ra như con quái mãng, cuộn về phía bọn bịt mặt như che kín cả bầu trời, trong một lúc giữa trời đất như toàn màu ngũ sắc, hỗn độn bất phân.

Nhưng năm người này liên thủ tấn công, khí thế cũng khiến người ta kinh hãi, vô số chân lực va chạm tung hoành, đâm xuyên cuộn ngược, làm không khí xung quanh chuyển động, hình thành từng cơn lốc xoáy nhỏ, toàn bộ đều bôn tập về hướng Thần Thủy Chân Quân.

Đột nhiên, một tiếng hú dài lại thấy thân hình Thần Thủy Chân Quân như có quỷ mị, với tốc độ kinh người đã loáng ra ngoài cơn sóng, ngọng nghịu hét lên : "Ngã xuống !"

Liền nghe thấy mấy tiếng "bình bình …", năm gã bịt mặt cùng lúc ngã xuống.

Sợi dây ngũ sắc trong tay Thần Thủy Chân Quân lại lắc lư rồi vụt ra, kỳ thế như binh khí hung mãnh, nộ hải cuồng triều nổi dậy, phân kích về phía năm gã kia.

Mắt nhìn thấy sợi dây ngũ sắc đã gần quấn lấy cổ một người, rồi bỗng nhiên triệt về.

Gã kia vốn cho rằng mạng mình đã ô hô ai tai, không ngờ lại may mắn thoát chết, không khỏi vừa mừng vừa sợ, nhìn về hướng Thần Thủy Chân Quân, người vừa làm khó mình một cách dò xét.

Lại thấy lão đang lưỡng lự đứng đó, dường như đang do dự, đột nhiên lão giậm chân nói : "Thôi rồi, ta há lại có thể không bằng ngay cả lão già kia ?"

Dứt lời, không hạ độc thủ với bọn bịt mặt kia nữa, cũng không biết lão lấy thế làm sao, người đã lướt lên không mà đi, hướng về phía cánh rừng Thánh Hỏa Thiên Tôn vừa lướt vào, thế nhanh như bôn lôi.

Phút chốc chỉ còn lại năm gã bịt mặt ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn chúng không đuổi theo ông lão cổ quái này nữa, vì bọn chúng biết dù có đuổi kịp cũng không có cách nào bắt lại Phong Hồng Nguyệt được.

Bọn chúng ngẩn ngơ nghĩ rằng : "Bọn ta chưa từng nghe sư phụ nói trong võ lâm có những nhân vật như vậy, nhưng nhìn võ công của bọn họ lại đã đạt đến mức đăng phong tháo cực, làm sao lại không nghe nói tới nhỉ ?"

Bọn chúng nghĩ ngợi mà không thể nào hiểu được.

Có lẽ, truy cản tỳ nữ của Phong Hồng Nguyệt là Hạ Hà, Đông Thanh mới là chuyện đáng nói hiện giờ.

Hơn nữa, Phong Hồng Nguyệt bị trọng thương như vậy thì đã cầm chắc cái chết, hiện tại biết được chuyện này thì ngoài Thần Thủy Chân Quân và Thánh Hỏa Thiên Tôn, chỉ còn có Hạ Hà, Đông Thanh biết.

Thần Thủy Chân Quân và Thánh Hỏa Thiên Tôn bọn chúng đã không dám động đến, đành phải xoay về hướng Hạ Hà, Đông Thanh.

Do đó, bọn chúng ngầm nhìn nhau ra hiệu bằng mắt, rồi rời khỏi nơi này, mất hút trong màn mưa.

Máu của Phong Hồng Nguyệt chảy trên mặt đất nhanh chóng bị mưa xuân liên miên bất tận cuốn trôi, nhạt dần rồi cuối cùng thì hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một không gian trống rỗng và mặt đường trải đá một màu xanh xanh.

Mặt đường tựa hồ rất thuần khiết, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.

Một vùng sơn cốc vốn huyên náo không ngừng lại dần dần yên tĩnh trở lại.



----- oOo -----




Phong Hồng Nguyệt được Thánh Hỏa Thiên Tôn vác trên vai, chỉ nghe được tiếng gió vi vu, cũng không biết Thánh Hỏa Thiên Tôn đã lướt qua bao nhiêu sơn cốc và bao nhiêu ngọn đồi.

Phong Hồng Nguyệt thấy hai ông lão này võ công cao như thế, mà hành vi cũng khác với người thường, cũng không biết bọn họ vác mình đi như vậy là có ý gì, vì thế nên trong lòng rất lo lắng sợ hãi, nhưng lại không dám giãy dụa kêu khóc, chỉ sợ lão Thánh Hỏa Thiên Tôn đột nhiên nổi giận thì bất lợi cho mình.

Do vậy nên Phong Hồng Nguyệt cố gắng kiềm chế sự sợ hãi của mình, nhưng trong lòng càng lúc càng tuyệt vọng.

Đột nhiên, trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩa, không khỏi hồi họp, nghĩ thầm trong bụng : "Không biết hành động này có thể thành công không ?"

Dần dần, thần trí nàng bắt đầu hôn mê, tâm tư cũng lưng lửng.

Mấy gương mặt quen thuộc chạy qua chạy lại trong đầu nàng, hiện lên rất ghê rợn … có tiếng thét thảm thiết, dường như là tiếng của chồng nàng, lại hình như là … có mấy loại ám khí cùng lúc tập kích đến … nhưng bị một quyển sách ngăn lại, trên quyển sách chợt có bốn chữ lớn Dị Phật Tâm Kinh …, càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một vật nhuốm đầy máu đỏ…

Rốt cuộc, cái gì cũng đều biến mất, nàng cảm thấy dường như mình bị rơi vào một màn đen hắc ám vô biên.

Phong Hồng Nguyệt kinh hoàng, cố gắng mở mắt ra.

Lúc này nàng mới biết vì sao nàng cảm thấy mình bị rơi vào một màn đen hắc ám, thì ra nàng đang nằm trong một cái sơn động, sơn động dường như rất sâu, ngoài nghe được tiếng nước nhỏ giọt tinh tinh toong toong ra, nàng không còn nhìn thấy bất cứ cái gì.

Hốt nhiên một trận đập cánh vang lên, Phong Hồng Nguyệt hoảng sợ, nhưng chăm chú nhìn quanh một hồi mới phát hiện là một bầy dơi đậu trong đây bay lượn trên không trung.

Phong Hồng Nguyệt cảm thấy toàn thân dần dần lạnh buốt, không kiềm được thân người bắt đầu run lên, thậm chí nàng còn cảm nhận được tiếng máu của mình chảy róc rách cùng với tiếng tim đập càng lúc càng yếu.

Nàng nghĩ rằng không còn bao lâu nữa mình sẽ chết.

Nhưng thù hận nhiều như thế cũng theo mình mà đi sao ? Nàng không cam tâm, nàng vĩnh viễn không cam tâm !

Mặt mũi mấy gã sư huynh hiện lên trước mắt, nhưng không có thân người tay chân gì cả, chỉ có một bộ mặt, bất tri bất giác, nàng đã nghiến răng "cách cách", có một sợi máu nhỏ từ khóe miệng nàng chảy ra.

Chợt có một luồng sáng le lói truyền đến, tựa hồ là do một ngọn đèn nhỏ phát ra.

Quả nhiên, có một bó đèn dầu di động về phía này, đèn đến trước mặt, Phong Hồng Nguyệt mới nhìn rõ ngọn đèn dầu do Thánh Hỏa Thiên Tôn cầm trên tay. Thánh Hỏa Thiên Tôn nhìn Phong Hồng Nguyệt, nhếch nhếch mép, cũng không biết có phải lão đang cười không.

Phong Hồng Nguyệt muốn ngồi dậy, nhưng làm gì ngồi dậy nổi ?

Thánh Hỏa Thiên Tôn cuối xuống, dùng cái giọng the thé ấy tự mình lẩm bẩm : "nói ta hoành hành ngang ngược, nói ta hư nhân giả nghĩa, ngoại trừ cái lão quái nước thúi ấy ra thì trong thiên hạ có ai không tán tụng ta nghĩa bạc vân thiên, can đảm tương chiếu, hoà nhan duyệt sắc …"

Trong lúc lão tự nói một mình đã đem hết bao nhiêu lời khen ngợi tự tặng cho mình, cũng không cần biết có nghe lọt hay không lọt.

Phong Hồng Nguyệt nghĩ thầm : "Người này tuy quái dị nhưng so với mấy tên sư huynh mặt mày thiện lương đôn hậu mà thực tâm như rắn rết, không biết khả ái hơn bao nhiêu lần."

Do vậy, nàng cố nhịn cơn đau trong lòng, mỉm cười với Thánh Hỏa Thiên Tôn.

Thánh Hỏa Thiên Tôn vốn đang lầm bầm trong miệng, đột nhiên thấy Phong Hồng Nguyệt cười với lão, khuôn mặt lão chợt đỏ rần, có chút vẻ mắc cỡ, vội vàng quay người lại gọi : "Nước thúi, mau tới giúp ta một tay."

Sau một trận gió, bên cạnh Thánh Hỏa Thiên Tôn lại hiện ra một người, chính là người mặt trường bào, cũng tức là Thần Thủy Chân Quân.

Thần Thủy Chân Quân nói : "Tại sao là ta tới giúp ngươi một tay, mà không phải ngươi tới giúp ta một tay ? Như vậy, có khác nào một mình ngươi gánh hết công to."

Thánh Hỏa Thiên Tôn lần này lại không tranh cãi với Thần Thủy Chân Quân, mà lại trả lời câu hỏi của lão : "Cô ấy có thai !"

Thần Thủy Chân Quân nói : "Chuyện này liếc sơ qua cũng biết, ngươi …" lão vốn muốn móc máy Thấn Hỏa Thiên Tôn vài câu, nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Thánh Hỏa Thiên Tôn nên không khỏi ém mấy lời vừa ra đến cửa miệng thành khói, nuốt vào trong bụng.

Lại nói : "Cô ấy đã chảy máu nhiều như vậy, sợ rằng đứa bé rất có khả năng vì vậy mà chết trong bụng rồi."

Thánh Hỏa Thiên Tôn nói : "Dựa vào thương thế của cô ấy mà xem thì phen này hoặc giữ mạng, hoặc giữ đứa bé, trong hai chỉ có thể giữ một."

Thần Thủy Chân Quân không nhịn được, liền nói : "Người chết không thể sống lại, thai nhi có thể dưỡng lại, không cần nói nữa, đương nhiên là cứu giữ cô gái này."

Thánh Hỏa Thiên Tôn đáp : "Nói như vậy thì đầu ngươi cũng có hiểu biết. Cũng tốt, để ta xem lão nước thúi nhà ngươi làm sao đại hiển thần thông."

Dứt lời, lão liền chắp tay đứng sang một bên nhìn.
Tài sản của giacuongly

Trả Lời Với Trích Dẫn