Xem bài viết đơn
  #4  
Old 21-05-2008, 05:52 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Đông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thời gian online: 93817
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 4 : Thủy Hỏa Song Quái



Lần này lại làm khó Thần Thủy Chân Quân rồi.

Chỉ thấy lão gãi đầu gãi tai như muốn nhảy dựng lên, cũng không biết làm sao hạ thủ, liền hằn học với Thánh Hỏa Thiên Tôn : "Ta vốn nói ngươi giả nhân giả nghĩa, há không phải sao? Việc đã bức bách đến trước mắt thế này mà ngươi lại đứng sang một bên để xem trò mua vui, đáng ghét đáng ghét !"

Thánh Hỏa Thiên Tôn vừa nghe thế, không ngồi yên được, lão sợ nhất là bị người ta nói mình giả nhân giả nghĩa.

Nhưng lại nhiều thêm vài câu thì có việc gì ? Chỉ là lại thêm một lão gãi đầu gãi tai mà thôi.

Phong Hồng Nguyệt đột nhiên mở miệng, nàng thì thào : "Nhị vị tiền bối, … tôi … tự biết làm sao … xử lý, xin … nhị vị … tiền bối … tránh đi … một lát."

Giọng nói của nàng đã yếu ớt lắm rồi, nhưng trong lời nói lại có một sự kiên nhận như thép, hai lão quái nghe rồi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ : "Cô gái này cũng thật kiên cường, thật đáng là nữ trung hào kiệt."

Vì vậy nên nháy mắt lẫn nhau, gật gật đầu : "Như vậy cũng tốt, chúng tôi đi ra."

Nhị quái liền đi ra ngoài động.

Nhưng họ lo lắng cho an nguy của cô gái này, nên cũng đi không quá xa, sau khi xoay qua một khúc quanh liền dừng lại, bình tức ngưng thần, lắng nghe động tĩnh để nếu có nghe thấy biến cố gì thì có thể ra tay tiếp viện.

Nhưng bên đó lại rất yên lặng, không có một chút âm thanh gì.

Lòng hai lão quái dần dần rộn lên, nghĩ thầm : "Sao lại không có động tĩnh gì cả ? Trừ phi …" họ không dám nghĩ tiếp nữa.

Trong bụng nhị quái lấy làm kỳ lạ, sao mình lại trở nên mềm lòng từ tâm như vậy, ruột thắt bụng sôi.

Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết vang lên, trong sơn động tối đen vọng lên âm thanh như chọc vào tai người khác thật đáng sợ.

Gương mặt nhị quái bỗng biến sắc, thầm kêu một tiếng : "Không xong!" vội vã không hẹn mà cùng lướt vào trong động.

Đến trước mặt Phong Hồng Nguyệt, một cảnh tượng thảm thương như đập vào mắt khiến nhị quái đứng chết lặng cả người.

Bụng của Phong Hồng Nguyệt bị rạch toát ra một đường dài, có thể nhìn thấy rõ cả một đống ruột rà nội tạng bùi nhùi bầy nhầy, máu từ vết thương không ngừng cuộn ra tràn khắp mặt đất dưới lưng nàng.

Lại nhìn gương mặt nàng thì hai mắt bị cơn đau đớn dữ dội này làm cho trợn trừng lên hết mức, môi bị cắn đến thủng lỗ, cả khuôn mặt cũng đã nhăn nhó biến dạng, ngũ quan dường như cũng dời vị.

Nhưng tay phải nàng vẫn nắm chặt thanh xà kiếm, thân kiếm dính đầy vết máu, canh tay nàng cầm xà kiếm cũng biến thành một cánh tay máu.

Khi nhị quái đến bên cạnh nàng, nàng đang dùng tay trái banh vết thương ở bụng dưới của mình ra, tay phải cầm xà kiếm dường như đang tìm gì đó trong ổ bụng của mình.

Mỗi lần tay trái cử động đều mang đến cho Phong Hồng Nguyệt một trận đau đớn tột cùng, như ngàn vạn mũi kim đâm vào tim, tay phải nàng lại như đang co rút.

Nhị quái nhìn thấy mà mô hôi lạnh tuôn chảy ròng ròng, rất nhanh đã thấm ướt cả toàn thân, một cơn ớn lạnh từ gót chân họ phát ra, chạy khắp toàn thân rồi xông lên đỉnh đầu, bàn tay họ bất tri bất giác đã nắm chặt lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tay trái của Phong Hồng Nguyệt đang tìm kiếm từng nơi từng nơi …

Từng giọt mồ hôi lớn từ trên mặt, trên mũi Thánh Hỏa Thiên Tôn và Thần Thủy Chân Quân chảy ra.

Họ muốn can Phong Hồng Nguyệt ngừng những động tác tàn khốc đáng sợ này lại, nhưng bất luận thế nào, họ cũng không mở miệng ra được.

Có lẽ, họ bị sự kiên nghị đáng sợ của người phụ nữ này làm cho kinh hoàng, khiếp sợ.

Cuối cùng, dường như Phong Hồng Nguyệt đã sờ tới được vật mà nàng muốn tìm, tay trái nàng dừng lại.

Nhị quái thở phào một hơi, hơi thở này quả thật nhịn đã quá lâu nên có phần nặng nề, hai lão lại giật mình, vội vã ngưng thần bế khí vì sợ lại làm kinh động đến Phong Hồng Nguyệt.

Lại thấy Phong Hồng Nguyệt giơ xà kiếm lên một cách khó khăn, dùng mũi kiếm chọc vào trong ổ bụng của mình.

Mồ hôi lạnh của nhị quái vừa được ém xuống thì bấy giờ lại cuồn cuộn tuôn ra.

Tay Phong Hồng Nguyệt run run, rất khó giữ yên, cho nên sau một lúc run rẩy, mũi kiếm bén ngót lại đâm trúng mấy chỗ, mỗi lần đâm trúng một chỗ là mỗi lần cơn đau đớn khiến nàng muốn chết ngất đi.

Rốt cuột, xà kiếm của nàng cũng tìm đến đúng chỗ, tay phải vừa dụng lực, có một âm thanh nho nhỏ như tiếng vải bị rạch vang lên, tựa hồ như vừa cắt đứt một cái gì đó.

Kế tiếp, Phong Hồng Nguyệt quăng xà kiếm ra khỏi tay, hai tay cùng luồng vào trong bụng, dùng sức vừa đẩy vừa móc, rồi móc ra một vật máu thịt bầy nhầy.

Nhị quái dồn nén sự bất an trong lòng, định thần nhìn kỹ thì ra là một đứa bé.

Đứa bé ấy trên người vẫn còn trong bào thai, cũng không biết khóc, không biết là chết hay sống.

Phong Hồng Nguyệt đưa tay xoa nhè nhẹ lên miệng đứa bé, sau khi dùng hai ngón tay xoa ấn một hồi, đứa bé cuối cùng cũng "oa" một tiếng rồi bật khóc.

Phong Hồng Nguyệt vừa nghe tiếng khóc thì lập tức chết ngất đi.

Lúc này thật khiến cho hai lão quái tay chân luống cuống, Thánh Hỏa Thiên Tôn vội vã chạy đến ẵm đứa bé đang "oa oa" khóc, nhưng lại không thể ẵm chắc được, suýt chút nữa thì để đứa bé trợt khỏi tay rơi xuống đất. Thánh Hoả Thiên Tôn giật bắn người, vội nắm chặt lấy, lại nghĩ không được, đứa bé nhỏ bé như vậy thì làm sao khiến lão dùng sức mà nắm được ?

Trong lúc phân vân, rốt cuộc cũng khiến lão nghĩ ra một cách, chỉ thấy lão đột nhiên nằm xuống đất, sau đó đặt đứa bé đang gào khóc lên ngực, hai tay đưa lên ngang giống một cái giường nhỏ.

Xem như cũng có thể giải quyết được một vấn đề.

Thần Thủy Chân Quân lại vội vã tiến lên, áp song chưởng vào Phong Hồng Nguyệt, đưa chân lực trong thể nội của mình từ từ truyền sang cơ thể Phong Hồng Nguyệt.

Sau một hồi lâu, Phong Hồng Nguyệt mới tỉnh lại.

Nhưng xem thần sắc của nàng đã có một sự hồng hào không tầm thường, hiển nhiên đó là hiện tượng hồi quang phản chiếu.

Phong Hồng Nguyệt cực nhọc cất giọng nói : "Tiền … tiền bối … tiểu nữ … nữ … có … có một việc tương … cầu, không biết … nhị … nhị vị … tiền bối … có thể … nhận … lời …"

Thần Thủy Chân Quân do dự một lúc, nhìn thấy ánh mắt Phong Hồng Nguyệt tràn đầy sự tha thiết cầu khẩn, không thể không gật đầu.

Phong Hồng Nguyệt vừa thấy thế, thần sắc liền mừng rỡ, nói tiếp : "Tiểu … tiểu nữ muốn … muốn nhờ … nhị vị … tiền bối … chăm … sóc con trai … của tiểu nữ … mấy năm … chờ … sau khi nó lớn, lại đem … quyển sách này giao cho … cho nó." Nói xong, nàng móc ra bên cạnh mình một quyển sách.

Thần Thủy Chân Quân có vẻ khó xử, nhìn sang Thánh Hỏa Thiên Tôn, Thánh Hỏa Thiên Tôn nghĩ lướt qua rồi gật đầu mạnh một cái.

Phong Hồng Nguyệt gắng gượng đề thần, nhưng đồng tử dần dần nở to, chỉ nghe nàng trầm giọng nói một cách yếu ớt, gần như không thể nào nghe rõ được nữa : "là … trai … hay … gái …"

Thánh Hỏa Thiên Tôn vốn đang nằm trên đất, vừa nghe hỏi thế liền vội vàng bật lên chà sạch người, xem rồi nói : "là một tên tiểu tử."

Phong Hồng Nguyệt khó nhọc nói : "Vậy … thì gọi … gọi … Âu … Âu Dương … Âu Dương …" câu nói còn chưa dứt thì toàn thân nàng run lên, trong phút chốc hồn đã về tây thiên.

---- oOo -----

Thần Thủy Chân Quân và Thánh Hỏa Thiên Tôn là người đã sớm danh chấn giang hồ từ bốn mươi năm trước.

Nhưng đương thời, bọn họ không có nhã hiệu như vậy, người trong giang hồ lâu nay đều gọi họ là Thủy Hỏa Song Tà, bởi vì bọn họ ngôn hành cử chỉ đều dị thường, cực kỳ cổ quái, lại thêm vào võ công của hai người cao đến mức thần bí khó đoán, vì thế nên người trong giang hồ đối với Thủy Hỏa Song Tà vừa ghét vừa sợ.

Thủy Hỏa Song Tà tuy hành vi quái dị, nhưng bản thân họ lại cho rằng lâu nay họ đều hành hiệp trượng nghĩa.

Nhưng có một lần, họ lại bị rơi vào một cái bẫy lớn, có người lập kế lừa họ ra tay đánh toàn bộ Phi Ưng Bảo trên dưới hơn hai trăm người không chết cũng tàn phế. Chính lúc họ đang vui mừng vì mình đã trừ một cái hại lớn cho võ lâm thì nhân sĩ chính đạo lại có chứng cứ xác thật chứng minh Thủy Hỏa Song Tà là trợ Trụ vi ngược, còn bọn họ lại không hề biết mình đã phạm phải một lỗi lớn tày trời.

Sau khi hai người biết rõ chân tướng, tuy miệng vẫn ương ngạnh, chết cũng không nhận sai, nhưng trong lòng lại áo não vô cùng, cảm thấy thật là ấm ức, bị người ta lợi dụng rồi mà còn đứng đấy mừng rỡ.

Về sau, hai người họ bỏ mất thời gian hai năm, vượt hơn ba vạn dặm lộ trình để truy sát mới bắt được kẻ đã lừa bọn họ, phân thây xẻ thịt.

Rồi từ đó về sau, bọn họ đột nhiên biến mất khỏi giang hồ, vì bọn họ cảm thấy không còn mặt mũi để nói đến những chuyện hành hiệp trượng nghĩa, trừ bá an lương.

Mấy năm đầu còn có người đề cập đến Thủy Hỏa Song Tà, nhưng dần dần người nhắc đến càng ngày càng ít, cuối cùng thì tên tuổi của họ đã chẳng còn ai biết đến.

Phàm là người tính cách cổ quái đều rất quật cường, hai lão quái này cũng không ngoại lệ.

Bốn mươi năm từ sau khi phát thệ không bao giờ hỏi đến chuyện giang hồ, quả thật trong suốt bốn mươi năm họ không hề nhắc đến chuyện giang hồ, chỉ hay ngẫu nhiên xen vào những chuyện xung quanh sơn động nơi họ ẩn cư, bọn họ tự giải thích với mình rằng đó là vì sự thanh nhàn, kỳ thực là do ngứa tay, chịu không nỗi rồi, nhưng lại không muốn phá giới, lấy đó làm lý do mà thôi.

Thật không ngờ hôm nay lại khiến Thủy Hỏa Song Tà gặp phải nhân gian thảm kịch như vậy, hai người đều có phần thất thần, có cảm giác hoang mang như đang nằm mộng.

Tiếng khóc của đứa bé làm họ sực tỉnh.

Thánh Hỏa Thiên Tôn vẫn lo làm cái giường, Thần Thủy Chân Quân thì đào một phần mộ cho Phong Hồng Nguyệt bên ngoài sơn động, rồi đem Phong Hồng Nguyệt chôn giữa cây cỏ, lại lập một cái bia, nhưng lại không biết khắc gì lên đó. Nghĩ hết nửa ngày rồi khắc lên đó "Âu Dương mỗ nhân chi thê chi mộ", lại khắc ở bên dưới "Âu Dương chi tử khấp lập".

Trở về trong động, phát giác thằng bé đang ngậm ngón tay Thánh Hỏa Thiên Tôn và đã ngủ yên rồi, trên người được bọc lại bằng cái áo ngắn của Thánh Hỏa Thiên Tôn.

Thần Thủy Chân Quân không khỏi tức giận nghĩ rằng : "Lý nào lại thế, Cô gái kia vốn giao phó cho ta và hắn hai người cùng chăm sóc thằng bé này, dường như hắn lại muốn độc chiếm cơ hội hành hiệp trượng nghĩa này, hừm, ta phải so tài cao thấp với hắn mới được !"

Nghĩ vậy, lão liền hậm hực không nói tiếng nào, đi ra ngoài, Thánh Hỏa Thiên Tôn thầm lấy làm lạ, nhưng lại không dám đuổi theo, sợ làm thằng bé đang ôm trong lòng thức giấc.

Thần Thủy Chân Quân đi ra ngoài chưa bao lâu thì thằng bé lại khóc rống lên, bất kể Thánh Hỏa Thiên Tôn dùng ngón tay nào dỗ nó, nó cũng không thèm để ý, thằng bé càng lúc càng khóc dữ, cuối cùng giọng đã khàn đi, hơi thở cũng gấp gáp.

Thánh Hỏa Thiên Tôn bị thằng bé làm cho toát mồ hôi lạnh, đành phải xóc nó không ngừng, miệng thì lẩm bẩm : "Phải làm sao đây ? Phải làm sao đây ?"

Lần đầu tiên lão mới phát hiện thì ra tay chân mình lại vụng về như vậy.

Đang lúc lão lục thần vô chủ thì Thần Thủy Chân Quân quay lại.

Chỉ thấy trên vai lão là một cái nồi, tay cầm mấy cái chén, bình nước, còn thêm một số quần áo của trẻ con, thậm chí trên cổ còn đeo toòng teng một cái chuông nhỏ.Sau lưng Thần Thủy Chân Quân lại một vị nhũ mẫu đi theo, nhìn sắc mặt bà hiện rõ là bị Thần Thủy Chân Quân hù dọa, trắng bệch tái mét trông thật đáng sợ, hai chân cũng đang run lặp cặp, tựa như đứng cũng không vững.

Thần Thủy Chân Quân lại rất khách khí, chỉ nghe lão nhỏ nhẹ nói : "Phiền bà thay tôi chăm sóc thằng bé này, bà xem nó khóc đến nỗi không còn ra hình hài gì, lão già kia là một cái nồi cơm, ngoài việc đút cái ngón tay bẩn thỉu vào mồm thằng bé, hắn chẳng biết làm cái gì cả."

Bà lão lúc này mới định thần lại, nhìn rõ trong động còn một ông lão đang bế một đứa trẻ sơ sinh.

Toàn thân đứa bé đã đỏ rần lên, khí tức cũng không đều đặn.

Tình mẫu tử nồng ấm dâng lên trong lòng bà lão, bà quên cả sợ hãi, vội kêu lớn : "Còn không mau đi nấu một nồi nước nóng ? Đưa đứa bé cho ta."

Thánh Hỏa Thiên Tôn tự nhiên rất chịu nghe lời.

Bà lão bắt đầu bận rộn với công việc.

Tắm rửa, đút cháo, làm sạch uế bẩn trong miệng, sau cùng là dùng một cái áo cẩm mặc lên người, đứa bé lúc này mới yên tâm nằm ngủ.

Vừa ngưng làm việc, bà lão nhìn hai lão già cổ quái trước mặt, sự sợ hãi lại dâng trào.

Hai lão quái nhân lại rất cung kính, lão râu vàng hỏi : "Không biết ngày sau hai chúng tôi nên làm sao chăm nom thằng bé này cho tốt ?"

Bà lão vừa nghe hỏi thế, lại cao hứng, một hai ba bốn năm nói cả một lượt.

Thủy Hỏa Song Tà nghe nửa hiểu nửa không, nhưng lại gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Mất công nói hết nửa ngày, bà lão vẫn chưa có ý dừng lại.

Thánh Hỏa Thiên Tôn hốt nhiên quay người lại, nói : "Sau khi ra khỏi đây, không được nói với bất cứ ai rằng bà đã từng đến chỗ này, nếu không … hừm … hừm hừm !"

Lão cười một cách lạnh lùng, nhặt một hòn đá lên, hai tay chà xát một cái, hòn đá liền nát ra thành bột.

Bà lão kinh hoảng, cho rằng đấy là người trời, không khỏi hồn phi phách tán, miệng rối rít : "Không dám, không dám."

Vội vàng đưa đứa bé đang ôm trong lòng cho Thánh Hỏa Thiên Tôn, lật đật đi ra khỏi động.

Thủy Hỏa Song Tà không nén được bật cười ha hả.

Bỗng nhiên, tiếng cười ngưng bặt.

Bởi vì bọn họ chợt nhớ ra không thể làm kinh động đứa bé đang ôm trong lòng.

Thánh Hỏa Thiên Tôn hốt nhiên nói : "Lại không biết đặt tên cho thằng nhóc này như thế nào ?"

Thần Thủy Chân Quân nói : "Cô gái ấy lâm chung nói là Âu Dương gì đấy, chắc là cha thằng bé họ Âu Dương rồi, cái đó không cần suy nghĩ, gọi Âu Dương Thủy là được rồi."

Thánh Hỏa Thiên Tôn cười nhạt : "Nhất giới nam nhi, lại gọi cái gì Thủy với chẳng Thủy, nặng thêm mấy phần son phấn, làm như rắm chó không bằng ? Ta xem không có cái nào hơn cái tên Âu Dương Hỏa, vừa mạnh mẽ vừa cứng cáp !"

Thần Thủy Chân Quân "hứ" một tiếng : "Thật là buồn cười, sau này nếu nó lớn lên lại giống cái cục lửa như ngươi há chẳng phải là chồng thêm một phần tội nghiệt ?"

Thánh Hỏa Thiên Tôn trừng mắt, vừa muốn nổi nóng thì chợt vui vẻ nói : "Thế thì gọi Âu Dương Hỏa Thủy, thế nào ?"

Thần Thủy Chân Quân lắc đầu quầy quậy : "Không được, không ổn, không ổn, không được ! Đâu có lý nào Hỏa đặt trước Thủy ? Ngươi hiểu biết hạn hẹp như vậy không được ! Chưa nghe qua mấy câu như Thủy Thâm Hỏa Nhiệt, Thủy Hỏa Bất Dung à ? Trước giờ đều là Thủy đứng trước Hỏa, ta thấy nên gọi là Âu Dương Thủy Hỏa là tốt hơn cả."

Thánh Hỏa Thiên Tôn nổi nóng : "Nên gọi Âu Dương Hỏa Thủy".

Thần Thủy Chân Quân cười nhạt : "Gọi Âu Dương Thủy Hỏa mới hợp !"

Hai cây kim châm nhau, không bên nào chịu nhượng bộ.

Hai lão quái cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, không thể nào tách ra được nữa.

Thánh Hỏa Thiên Tôn gắt lên : "Nếu như không tin thì đi hỏi mẹ thằng bé, bà ấy nhất định là nó cái tên Âu Dương Hỏa Thủy diệu cực, diệu cực."

Thần Thủy Chân Quân hét to : "Rắm chó rắm chó, ngươi đặt cái tên này cho con trai bà ấy, bà ấy không bị ngươi chọc tức chết mới lạ."

"Từ nay ta gọi nó là Âu Dương Hỏa Thủy".

"Ta từ nay gọi nó là Âu Dương Thủy Hỏa."

Đang lúc gay gắt chưa ngừng, Thần Thủy Chân Quân nhìn thấy quyển sách của Phong Hồng Nguyệt trên đất, liền nói : "Nói không chừng xem quyển sách này xong thì biết ai đúng ai sai."

Thánh Hỏa Thiên Tôn ậm ờ : "Xem thì xem, sợ ngươi chắc ?"

Thần Thủy Chân Quân cúi người nhặt cuốn sách của Phong Hồng Nguyệt lên, trên mặt sách bị máu của Phong Hồng Nguyệt thấm vào, huyết tích lấm tấm khiến người ta nhìn thấy đã kinh sợ, may thay chữ vẫn còn đọc được.

Thần Thủy Chân Quân nhặt quyển sách lên, mượn ánh đèn dầu xem trên mặt sách, sắc mặt trở nên thất vọng, kế tiếp lại vui mừng.

Thánh Hỏa Thiên Tôn đắc ý nói : "Chắc là trong sách nói không được dùng chữ Thủy đặt tên phải không ?"

Thần Thủy Chân Quân gắt : "Ngươi còn chưa xem bìa sách, đừng có đoán bậy bạ ? Trong sách ghi Âu Dương Chi Hô đích thân đọc, làm gì có chữ Hỏa ?"

Thánh Hỏa Thiên Tôn vừa nghe, không khỏi kinh ngạc, làm sao có thể đặt một cái tên kỳ quái như thế ?

Vì thế liền nói : "Xem nội dung trong sách xem, xem bà ấy vì sao lại đặt cái tên kỳ quái như thế ?"

Thần Thủy Chân Quân nghe thế liền nói : "Không ổn, không ổn. Người ta chỉ nhờ chúng ta nuôi dưỡng thằng bé này, sau khi nó lớn thì đưa quyển sách này cho nó là được, đâu có nói chúng ta cũng xem quyển sách này ? Hơn nữa nếu chúng ta xem quyển sách này thì dường như chúng ta cứu người là vì có mục đích, lại bị người ta nói là giả nhân giả nghĩa đấy."

Lão vừa lôi ra bốn chữ "giả nhân giả nghĩa" thì đã trấn áp được Thánh Hỏa Thiên Tôn, không nói đến chuyện xem nội dung trong sách nữa, chỉ hỏi : "Khi nào mới tính là nuôi dưỡng thằng bé này lớn ?"

Thần Thủy Thiên Quân suy nghĩ một hồi rồi nói : "Có lẽ là lúc nó biết chữ, hiểu chuyện."

Thánh Hỏa Thiên Tôn như hít một hơi khí lạnh : "Thế thì chẳng phải là sau tám chín năm sao ?"

Thần Thủy Chân Quân tuy cảm thấy thời gian tám chín năm quả thực là có dài một chút, nhưng lão thấy Thánh Hỏa Thiên Tôn co đầu rút đuôi thì tự nhiên hào khí dâng lên, lớn tiếng nói : "Thế thì có gì khó ? Chẳng phải chỉ cần ăn uống tiêu tiểu thôi à ?"

Từ đó, Thuỷ Hỏa Song Tà bắt đầu nuôi dạy Âu Dương Chi Hô.

Hai người họ chưa từng nuôi dưỡng trẻ con, đương nhiên là không đầu không đuôi, nhưng cũng xem như được nghe lời chỉ dạy của bà lão kia, lại thêm bản tính của họ quen phóng túng, khuyết cái gì thiếu cái gì liền ra ngoài dùng võ công đoạt về, dù sao cũng chỉ là một số như quần áo, đồ chơi, những loại như tứ thư ngũ kinh, cũng không rước phải phiền phức gì.

Có một lần, Âu Dương Chi Hô ngã bệnh, Thủy Hỏa Song Tà liền bắt hết cả thầy thuốc trong vòng mấy vạn dặm, đưa về động bắt phải trị bệnh cho Âu Dương Chi Hô.

Căn bệnh đó lại có chút kỳ quái, mười mấy vị danh y nhất thời cũng không tra ra được bệnh gì.

Vì thế mà mấy ngày đó, trong sợn động có mười mấy danh y tiên phong đạo cốt, chắp tay sau lưng đi tới đi lui, có lúc lẩm bẩm một mình, có lúc lại cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.

Về sau, có một vị danh y họ Liễu đưa ra một phương thuốc, khiến Thủy Hỏa Song Tà đi bắt bốn mươi con ốc ruộng, giã nát, rắc vừng lên trên. Điền thất dùng rượu ngâm một ngày, lại đặt lên bếp, rang thành bột, uống với nước ấm.

Bệnh của Âu Dương Chi Hô nhờ thế mà khỏi.

Từ đó, vị danh y họ Liễu đột nhiên gặp may, thường không cẩn thận, nhặt được một số đồ vật như châu ngọc trong sân nhà mình, thậm chí có một lần còn nhặt được cả một con trâu to.

Âu Dương Chi Hô cũng chưa từng cô phụ kỳ vọng của Thủy Hỏa Song Tà, mới mọc răng đã học nói, khập khiễng tập đi, học chữ … mặt nào cũng không chậm hơn trẻ con khác.

Thủy Hỏa Song Tà cảm thấy mình đang nhìn một cây tre đang lớn, "lách cách lách cách", cây tre đó đã dài thêm một đoạn.

Đến lúc Âu Dương Chi Hô được chín tuổi, hình dáng đã môi đỏ răng trắng như phấn điêu ngọc trác.

Mà Âu Dương Chi Hô cũng thông minh dị thường, Thiên tư bẩm dị, đối với tứ thư ngũ kinh cứ đọc qua là nhớ.

Lại thêm cái miệng ngọt ngào, cả ngày cứ gọi Thủy Gia Gia, Hỏa Gia Gia, giống hệt một con chim nhỏ líu lo, khiến cho Thủy Hỏa Song Tà trong lòng đã sớm khai hoa.

Bấy giờ, bọn họ đã không thực hiện ý định của năm trước, chuẩn bị nuôi dưỡng Âu Dương Chi Hô đến tám chín tuổi rồi cho hắn đi, bọn họ cảm thấy không thể nào rời ra khỏi Âu Dương Chi Hô được. Nếu bây giờ có người không cho họ nuôi dưỡng Âu Dương Chi Hô nữa, bọn họ sẽ nói không được và còn có thể liều mạng với người đó.

Để cho Âu Dương Chi Hô sống được vui vẻ, bọn họ không ẩn cư trong cái sơn động tối tăm đó nữa, mà chuyển đến một cái sơn cốc ở Không Sơn thuộc huyện Lâm Bình, Thương Châu.

Tại đó, họ tự tay kết một cái chòi cỏ, thêm một ít dụng cụ cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày, đào một cái bếp, thậm chí còn nuôi một con lừa và mấy con gà.

Bất tri bất giác, bọn họ đã bị giọng nói như chim trĩ của Âu Dương Chi Hô mê hoặc. Hôm đó thật hai bà mẹ vô tà trở nên hòa nhã, thậm chí cái áo ngắn của Thánh Hỏa Thiên Tôn cũng thay đổi, không còn vừa ngắn vừa bó khiến người ta nhìn thấy phải bật cười, đương nhiên cái trường bào của Thần Thủy Chân Quân cũng trở nên hợp thân hơn.

Hiện giờ, bọn họ đã là hai vị gia gia mười phần hiền từ.

Ba người, không ! Có thể nói là một nhà, sống thật đầm ấm.

Có một ngày, sau khi Âu Dương Chi Hô trở về nhà, đột nhiên hỏi : "Gia gia, làm sao con không có cha mẹ ?"

Thủy Hỏa Song Tà nhất thời ngượng nghịu, không nói nên lời.

Kỳ thực, câu hỏi như vậy, không biết Âu Dương Chi Hô đã hỏi bao nhiêu lần rồi, nhưng lúc đó y còn nhỏ tuổi, Thủy Hỏa Song Tà dỗ ngọt một hồi liền làm y quên đi. Nhưng lần này lại không dễ dàng như thế.

Thủy Hỏa Song Tà thấy không thể nào che giấu được nữa, mà Âu Dương Chi Hô cũng xem như đã hiểu rõ sự lý, nên quyết định đem sự thực nói cho y biết.

Sau khi nghe Thủy Hỏa Song Tà thuật lại mẫu thân làm sao mổ bụng, làm sao lấy mình ra cùng với chuyện của bọn họ, Âu Dương Chi Hô nắm chặt hai nắm tay, mắt trợn tròn, lệ tuôn ròng ròng.
Tài sản của giacuongly

Trả Lời Với Trích Dẫn