Hồi 6: Thánh Hỏa Thượng Nhân
Thủy Hỏa Song Tà kinh ngạc rồi thoạt hiểu ra, không khỏi nghĩ thầm: "Mới tí tuổi đầu mà đã có tâm cơ như vậy, ắt hẳn là thiên cổ kỳ tài rồi, hai ta phải hết lòng bồi dưỡng mới được."
Hốt nhiên nghe Âu Dương Chi Hô nói: "Nhị vị gia gia, hai người đừng tranh chấp nữa, Chi Hô muốn học cả hai loại thần công."
Thánh Hỏa Thiên Tôn nói: "Cũng được, cũng được, vậy học Thánh Hỏa Công của Hỏa gia gia trước rồi sau đó mới học Thủy Công Thúi của gì đấy ông ta, thế nào?"
Thần Thủy Chân Quân tức đến râu tóc dựng ngược cả lên, vừa định mở miệng thì lại bị Âu Dương Chi Hô chiếm mất tiên cơ: "Từ nay buổi sáng con theo Thủy gia gia diễn tập võ công, tối đến lại theo Hỏa gia gia học võ, còn buổi chiều thì …"
Y ngang nhiên làm khó hai vị gia gia.
Thánh Hỏa Thiên Tôn cố làm ra vẻ giận dỗi trừng mắt, Thần Thủy Chân Quân vội hỏi: "Có phải là nên nghỉ ngơi không?"
Âu Dương Chi Hô cố tình chuyển sang hướng khác, nói: "Không! Con muốn nghe hai vị gia gia nói về chuyện trong võ lâm, ngày sau hành tẩu giang hồ mới không bị kẻ gian lừa gạt."
Thánh Hỏa Thiên Tôn liền nói: "Vậy thì hãy để ta chỉ cho, cái gì bay trên trời, chạy dưới đất, tất thảy các môn các phái, bất kỳ ẩn sĩ kỳ hiệp, ma đầu, quái khách, không thứ gì mà ta không biết, không có gì mà ta không hiểu."
Thần Thủy Chân Quân "hứ" một tiếng bằng hơi sâu từ trong mũi, cười nhạt nói: "Người mà hắn gặp còn ít hơn quỷ mà ta thấy, thế mà cũng tinh tinh tang tang nổ vang, không sợ gió thổi trẹo lưỡi."
Âu Dương Chi Hô biết hai người lại sắp tranh nhau không biết khi nào dừng, bèn nói: "Người trong giang hồ cũng được phân làm hai loại, phải không?"
Thánh Hỏa Thiên Tôn vội hỏi: "Phân như thế nào? Có một số người khó phân biệt được chính hay tà, ví như … ví như Thủy gia gia của con là người thế đấy."
Âu Dương Chi Hô nói chậm rãi từng chữ: "Không, các ông sai rồi, phân thành nam và nữ!"
Thánh Hỏa Thiên Tôn không khỏi bật cười một tràng.
Âu Dương Chi Hô lại nói tiếp: "Từ nay Hỏa gia gia nói cho con nghe về nữ nhân trong giang hồ, Thủy gia gia nói cho con biết về nam nhân trong giang hồ, không phải như thế là rõ ràng rồi sao?"
Thủy Hỏa Song Tà liên thanh đáp "Phải".
----- oOo -----
Tự nhiên luân chuyển, nhân sự đổi thay, chớp mắt đã tám năm trôi qua.
Trong một sơn cốc ở Lâm Bình tại Thương Châu, vẫn cái chòi cỏ ấy, chỉ là không rõ đã phải tu sửa qua bao nhiêu lần. Trên nóc chòi, cỏ mao mới cũ đan xen lẫn nhau, ngắm nhìn từ xa trông rất thú vị.
Con lừa nhỏ cột ngoài cửa đã không còn nữa, thay vào đó là một con tuấn mã.
Thánh Hỏa Thiên Tôn dường như không thay đổi, ít ra thì dung mạo bên ngoài cũng không có gì đổi khác.
Lão vẫn gầy nhom như thế, y phục thân trên vẫn bó, từng sợi gân từng khúc xương vẫn nổi lên lồ lộ.
Xem hình dáng của lão, có lẽ vẫn còn có thể sống thêm vào chục năm nữa.
Hiện tại, lão đang dồn hết tâm ý vào việc nhổ lông con Hộ Hoa Kê.
Đương nhiên, đây không phải là con gà bông lau của tám năm trước, có lẽ nó đã là "hậu kê" đời thứ một trăm của con Hộ Hoa Kê rồi.
Thánh Hỏa Thiên Tôn làm rất tỉ mỉ, trước mặt lão dính sát vào con gà, chóp mũi lão dường như dán chặt vào phao câu của con gà.
Rốt cuộc thì công việc cũng xong, lão lại nắm con gà trụi lủi không còn cọng lông ấy giơ lên, mượn ánh nắng lúc chính ngọ để soi và nhổ từng sợi lông tơ trên cổ con gà một cách rất cẩn thận.
Sau đó mổ ức cắt bụng, rửa sạch nội tạng …
Thần Thủy Chân Quân thì đang bắt một nồi nước. Thực ra, nước đã sôi từ lâu rồi, nhưng dường như lão vẫn chưa phát hiện, cứ tiếp tục cho thêm củi vào.
Cuối cùng, không thể nào thêm củi vào được nữa, miệng lò đầy nghẹt cơ hồ như muốn dìm chết cả ngọn lửa le lói bên trong, Thần Thủy Chân Quân giật mình lại rút vài thanh củi lớn ra ngoài.
Một trận khói mù mịt cuộn lên, Thần Thủy Chân Quân lập tức "hắc hắc" liên hồi, nước mắt cũng tuôn ra ràn rụa cả mặt.
Lúc này, Thánh Hỏa Thiên Tôn tiến vào, trên tay cầm con gà đã cạo lông sạch sẽ.
Thần Thủy Chân Quân vừa quẹt nước mắt vừa nói: " Ngươi cắt thịt gà đi, ta đun cho nước sôi rồi nấu".
Thánh Hỏa Thiên Tôn vừa nghe xong đã bốc lửa lên ngay: "Nấu? Con gà này làm sao nấu? Ta đã sớm nói là sẽ nướng nó thành món gà ăn mày, đó là món Chi Hô thích ăn nhất. Ngươi lại muốn đem nấu nó như một con gà nấu đậu trắng, thật là vô lý."
Thần Thủy Chân Quân liền huơ cây gậy đang nấu nước lên hét lớn: "Gà ăn mày? Thứ ngươi nướng có thể xem là gà ăn mày sao? Bên ngoài thì một màu đen thui, bên trong thì máu thịt sống nhăn. Lần trước sau khi Chi Hô ăn xong cái thứ gà không bằng rắm chó của ngươi, tiêu chảy liền ba ngày, hôm nay ngươi lại muốn nướng? Trừ phi ngươi muốn Chi Hô mới bước vào giang hồ đã phải chạy khắp thiên hạ tìm hố xí?"
Đúng là "lão tiểu hài", người càng già thì càng giống trẻ con, càng tham ăn, càng thích cãi cố. Ngay cả nói chuyện cũng đầy vẻ trẻ con.
Bấy giờ, Thánh Hoả Thiên Tôn bèn vứt con gà vào trong nồi, mắng: "Để ta xem ngươi có thể nấu ra cái thứ gì!"
Dứt lời, lão liền quay người đi ra phía sau chòi cỏ.
Phía sau chòi cỏ có một cái sân nho nhỏ được rào bằng lưới gỗ đan xen, có mấy chú gà con đang chạy loạn sau lưng gà mẹ, sau đó nấp cả vào dưới cánh gà mẹ, chỉ để ló ra mấy cái đầu nhỏ đầy lông.
Có một chàng thanh niên đang chẻ củi.
Củi chẻ xong được xếp thành một toà núi nhỏ ở một bên, dường như chàng vẫn chưa có ý định dừng tay.
Lưỡi búa vừa vung lên, có liền một tiếng gỗ bị chẻ làm hai ứng thanh vang lên.
Chàng trai trẻ để trần nửa thân người trên, trên mặt nhễ nhại một lớp mồ hôi bóng lưỡng, hiện rõ vẻ cường tráng dưới ánh nắng mặt trời.
Dáng người của chàng rất đẹp, thân trên hợp thành hình tam giác ngược, vai rộng, lưng cọp, tay vượn, eo thon, từng bắp cơ thịt co thắt khiêu động.
Lại nhìn gương mặt chàng, mày dài như kiếm, mắt sáng tựa sao, mũi sâu tai dài thật là hoàn mỹ. Ánh mắt chàng thâm thúy lại ẩn chứa một nét ưu uất lãnh đạm. Nỗi ưu uất này như có như không, không hiện ra cảm giác trầm uất. Ngược lại, người khác nhìn thấy sẽ khiến càng thêm hấp dẫn.
Đó là một loại mục quang như mộng như tỉnh, xa xôi, lạc lõng.
Khóe môi lồ lộ hơi cong lên cho người ta một cảm giác cứng cõi kiêu ngạo, đuôi cằm chàng thon nhọn đưa về phía trước càng khiến chàng toát lên một vẻ quật cường không dễ gì chịu bó buộc.
Mặt trời giữa chính ngọ chói chang, rất nóng.
Thánh Hỏa Thiên Tôn lại chỉ nhận thấy đó là một linh hồn hoang dã mà lão nhìn thấy được.
Linh hồn này có một sự kích thích vô cùng vô tận, đến một thời khắc nhất định nó sẽ bộc phát như núi lửa.
Thánh Hỏa Thiên Tôn có vẻ bực dọc, lão ngơ ngác đứng chăm chú dán mắt vào lưỡi búa của Âu Dương Chi Hô lóe lên từng nhát, từng nhát.
Không biết khi nào, Thần Thủy Chân Quân cũng đã đến đứng sau lưng lão, cũng không hề phát ra tiếng động nào, lặng lẽ nhìn Âu Dương Chi Hô.
Chỉ còn lại một thanh gỗ tròn cuối cùng.
Âu Dương Chi Hô giơ cao lưỡi búa trong tay lên, giáng xuống như sét đánh, một tiếng "cốp" vang lên, lưỡi búa xẹt lóe lên một đường cong ưu mỹ như cầu vồng vạch ra trong không gian.
Thanh gỗ tròn ứng tiếng tách ra, lưỡi búa vẫn chưa dừng lại, một đầu đã cắm vào đất không thể nhìn thấy nữa.
Lúc này, Âu Dương Chi Hô mới phủi phủi tay, nhặt y sam ở bên cạnh vắt lên vai.
Đến lúc chàng ngẩng đầu lên mới biết Thánh Hỏa Thiên Tôn và Thần Thủy Chân Quân đã đứng một bên quan sát khá lâu rồi.
Âu Dương Chi Hô lên tiếng: "Hai vị gia gia, củi đã được chẻ xong rồi."
Thánh Hỏa Thiên Tôn cố làm ra vẻ trở mặt nói: "Mi chôn búa của gia gia xuống đất rồi, mai mốt làm sao chặt củi? Trừ phi dùng tay à?"
Âu Dương Chi Hô cung kính đáp: "Chi Hô sao dám? Chỉ là con nghĩ rằng đống củi này đã đủ cho hai vị gia gia dùng hơn nửa năm. Nửa năm sau, con báo huyết hải thâm thù cho cha mẹ rồi sẽ trở về, lúc đó con sẽ tìm lại một cây búa chẻ củi nấu cơm cho hai vị gia gia."
Thần Thủy Chân Quân nói: "Nhân nhập giang hồ, thân bất do kỷ! Trong thiên hạ có đủ loại đủ thứ có thể mê hoặc con như danh, lợi, kim tiền, mỹ nữ, địa vị … đến lúc đó làm sao con có thể tự chủ được?"
Âu Dương Chi Hô cười nhạt rồi nói: "Nếu con để bị vật chất mê hoặc thì há chẳng phải cũng giống như cán búa này, không vào bóng tối thì mãi mãi không thể nhìn thấy mặt trời?"
Thánh Hỏa Thiên Tôn vừa nghe liền bật cười.
Cười xong, Thánh Hỏa Thiên Tôn nói: "Lẽ nào con còn nhỏ tuổi đã có thể thấu hiểu sự chìm nổi của nhân gian, đáng cười cho ta và Thủy gia gia của con đương không lại có cả chùm râu, có lúc không thể miễn tục, chỉ là quả thật giang hồ có rất nhiều thứ mê hoặc con người, phức tạp hơn con tưởng tượng nhiều lắm. Càng thấy nhân tâm bị mê hoặc thì con càng nên ghi nhớ lời này: bình thường đạm bạc mới là thật, mới không bị dục niệm trầm lắng."
Âu Dương Chi Hô nghiêm nghị nói: "Đa tạ Hỏa gia gia dạy dỗ, hài nhi sẽ mãi ghi tạc trong lòng."
Hôm nay, Âu Dương Chi Hô phải rời khỏi chốn này rồi, Thần Thủy Chân Quân không muốn lúc chia tay quá buồn bã thương cảm, bèn nói: "Kỳ thực tấm lòng cũng không cần phải quá trong sạch quả dục, tất cả cứ thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất, ăn thịt thì ăn miếng lớn, uống rượu thì uống chén to, có gì không tốt đâu? Chẳng lẽ chỉ có bọn người ăn chay mới toàn là người tốt?"
Ngừng một lúc, lão lại nói tiếp: "Ví như con gà hôm nay, nấu chín rồi ăn, chúng ta lại lập tức biến thành ba kẻ ác nhân hai già một trẻ sao?"
Thánh Hỏa Thiên Tôn nói với vẻ mỉa mai: "Ngươi đúng là ngộ tính không đủ, lời ta muốn nói là trừ phi bị dục niệm mê hoặc, có phải là chỉ không ăn thịt không uống rượu đâu? Nếu thế thì thật là lại rơi vào vòng phàm tục rồi. Ngươi nói xem, đó chẳng phải là lại phải khắc khổ truy cầu sự bình đạm của ham muốn bình đạm?"
Âu Dương Chi Hô nghe vậy cảm thấy lời của Thánh Hỏa Thiên Tôn cũng có lý. Nếu truy cầu sự bình đạm thái quá thì chẳng phải là không còn bình đạm nữa rồi ư?
Thần Thủy Chân Quân la lên ầm ĩ: "Bụng ta đã đói ngấu đói nghiến rồi, ngươi lại còn tâm tư ở đây nói mãi, các ngươi không ăn thì ta ăn trước vậy."
Dứt lời, lão quay người đi vào trong chòi cỏ.
Thánh Hỏa Thiên Tôn vội vã đuổi theo, miệng thét: "Chỉ cho phép ngươi ăn phao câu và cổ gà, nếu ngươi ăn đầu gà của ta thì ta vặn đầu ngươi xuống đấy."
Ngay lập tức lại nghe Thần Thủy Chân Quân đáp: "Hôm nay ta lại thích đổi khẩu vị, không ăn phao câu gà nữa …"
Âu Dương Chi Hô cũng bật cười rồi tiếp bước tiến vào trong thảo lư.
Lại nghe Thánh Hỏa Thiên Tôn kinh ngạc hét lên: "Đấy là gà ư?"
Âu Dương Chi Hô tiến lên xem thì thấy trong nồi một đống bầy nhầy, cả con gà nấu rã cả ra, không còn hình dạng gà nữa.
Thần Thủy Chân Quân có vẻ thẹn thùng.
Giết con gà để tiễn Âu Dương Chi Hô, rồi lại nấu thành ra thế này, khó trách lão có phần ngượng ngùng.
Âu Dương Chi Hô thấy Thánh Hỏa Thiên Tôn sắp mở lời tiếp tục châm biếm, bèn vội nói: "Nấu như vậy, mùi vị đã tan ra hết mà răng của hai vị gia gia cũng không còn tốt nữa, như vậy lại đỡ tốn công nhai."
Thánh Hỏa Thiên Tôn đành phải nuốt lời nói đã dâng tới cửa miệng trở vào bụng.
Bữa cơm này, Âu Dương Chi Hô chỉ ngồi căng tai nghe đến đầu óc quay cuồng, một chốc thì Thánh Hỏa Thiên Tôn nói, một chốc lại Thần Thủy Chân Quân nói, một chốc thì cả hai tranh nhau mà nói ...
Hai lão cũng chỉ quanh quẩn những chuyện giang hồ hiểm ác thế nào thế nào, hai tai Âu Dương Chi Hô đã nghe đến phát chán rồi.
Hốt nhiên, Thánh Hỏa Thiên Tôn nghiêm sắc mặt: "Chi Hô, con có biết võ công của chúng ta có chỗ nào khác nhau không?"
Âu Dương Chi Hô nghĩ thầm trong lòng, tự hỏi tự đáp rồi trả lời: "Dường như không có chỗ nào giống nhau."
Thánh Hỏa Thiên Tôn gật đầu: "Không sai, võ công của ta phiến dương, cương liệt mãnh kình; võ công của Thủy gia gia con thuộc nhu, tinh xảo quỷ dị, giống hệt như một lửa một nước, không bao giờ dung hòa với nhau được. Nhưng con có biết rằng một trăm năm trước, võ công của ta với Thủy gia gia con vốn được một người dung hợp, gọi là Thủy Hỏa Tề Thiên Kiếm, người ấy đem Thần Thủy Công và Thánh Hỏa Công dung nhập vào một bộ kiếm pháp. Bộ kiếm pháp này quả là kinh thế hãi tục, không ai địch nổi. Chưởng môn phái Võ Đang năm ấy là Thanh Phong Đạo Nhân đã dùng Lưỡng Nghi Kiếm Pháp để đối trận, nhưng cũng không qua ba mươi chiêu!"
Âu Dương Chi Hô nghe xong thất kinh, vội hỏi: "Vậy hai vị gia gia có phải cũng biết loại kiếm pháp ấy không?"
Thánh Hỏa Thiên Tôn nói: "Ta và Thủy gia gia con thiên tư không đủ, làm sao có thể luyện thành loại kiếm pháp ấy? Người ấy chính là sư tổ bọn ta, sư tổ ta khi đó đánh khắp thiên hạ, muốn tìm một người có thể tiếp nhận y bát của người, nhưng tìm hết năm năm vẫn không tìm được."
"Rốt cuộc, sư tổ ta bèn đem Thần Thủy Công và Thánh Hỏa Công phân truyền cho sư phụ ta là Thánh Hỏa Thượng Nhân và sư phụ Thủy gia gia con là Dị Thủy Cô Khách, sau đó lại truyền cho ta và Thủy gia gia con. Đáng tiếc, hai người ta và Thủy gia gia con như hình với bóng, ngày đêm chiết chiêu mà vẫn không dung hợp được thủy hỏa, không luyện được thần công."
"Nay con có duyên được chân truyền của bọn ta, khiến hai thứ hợp về nhất thể, nhưng chỉ đáng tiếc rằng hai thứ võ công phải sử dụng riêng. Nếu con được trời phú cho thiên chất, có thể dung hội quán thông hai loại võ công này thì thái sư tổ của con dưới cửu tuyền cũng cảm thấy được an ủi."
Nghe đến đây, Âu Dương Chi Hô lặng thinh không nói lời nào.
Thần Thủy Chân Quân hét lớn: "Hô nhi, đừng nghe lão quái ấy nói xàm, với võ công ta dạy con kỳ thực đã quá đủ để hành tẩu giang hồ, cần chi phải phí công nghĩ đến cái gì mà Thủy Hỏa tương dung? Dư thừa lắm!"
Âu Dương Chi Hô chợt nói: "Lần này con đi tìm kẻ thù giết cha mẹ con, quả thật có phần khó thành, con vốn không biết bọn chúng, huống chi thời gian trôi qua đã mười bảy năm, đã có không ít đổi thay biến hóa, muốn tìm được bọn chúng thật không phải dễ. Nếu con mang theo Đoạn Hà Tiễn của Hỏa gia gia hoặc Thúc Thiên Thừng của Thủy gia gia đi, bọn họ vừa trông thấy nhất định sẽ có lòng nghi ngờ và sẽ có giới bị trước, ngược lại thành ra hỏng việc nên hài nhi to gan, muốn không dùng đến binh khí của hai vị gia gia."
Thủy Hỏa Song Tà liếc nhìn nhau, có chút thất vọng.
Âu Dương Chi Hô nói tiếp: "Tuy con không dùng binh khí của hai vị gia gia nhưng võ công con sử dụng rốt cuộc cũng là võ công của hai vị gia gia thôi, cũng như viết chữ vậy, người ta chỉ nói nét chữ của mỗi người là nét chữ của thầy dạy cho chứ người ta không nói bút nghiên của mỗi người là do người ta tặng cho, đúng không?"
Thủy Hỏa Song Tà nghe xong, đành phải gật gật đầu.
Thần Thủy Chân Quân nói: "Như vậy, võ công của con há chẳng phải đã bị giảm mất?"
Âu Dương Chi Hô vui vẻ nói: "Binh khí cuối cùng cũng là vật ngoài thân, võ lâm tuyệt học chân chính thì uy lực dùng thiên cổ lợi kiếm hay một thanh củi khô thi triển cũng không có gì khác biệt, vì lúc ấy yếu tố quyết thắng đã không phải do lợi khí cầm trong tay mà là tại sát khí của võ học. Võ công của hài nhi tuy còn cách xa cảnh giới ấy, nhưng cũng không chịu bị bó buộc bởi những loại thiên cổ thần binh lợi khí."
Kỳ thực, Âu Dương Chi Hô nói vậy là để an ủi Thủy Hỏa Song Tà, tránh cho họ phiền muộn không vui vì mình không sử dụng binh khí của họ.
Quả nhiên, những lời nói này khiến Thủy Hỏa Song Tà gật đầu lia lịa.
Âu Dương Chi Hô thấy mặt trời đã lệch về tây, bèn nói với Thủy Hỏa Song Tà: "Trời đã gần xế, hài nhi phải lên đường rồi, hai vị gia gia có lời gì dạy bảo, hài nhi xin ở đây lắng nghe."
Lời vừa dứt, Thủy Hỏa Song Tà ngỡ ngàng, dường như có chút bất ngờ, có phần không dám tin.
Thật ra, là bọn họ không muốn đối mặt với sự thật phải xa rời Âu Dương Chi Hô.
Thủy Hỏa Song Tà vẫn im lặng, chỉ thọc thọc quậy quậy đống thịt gà đã rã vụn ra.
Cuối cùng, vẫn là Thủy Hỏa Thiên Tôn mở miệng trước: "Chung quy con vẫn phải hành tẩu giang hồ, báo thù cho người thân, trên tay làm sao mà không có binh khí được? Hay là con tạm dùng con dao cắt cỏ cho ngựa ăn của bọn ta, ngày sau tìm được binh khí vừa rồi đổi lại cũng không muộn."
Âu Dương Chi Hô biết con dao cắt cỏ cho ngựa ăn ấy.
Nhưng muốn tìm được nó thật cũng không dễ. Âu Dương Chi Hô bới đông đào tây, thật không dễ dàng chút nào mới rút được nó đáng cắm ra khỏi một thân gỗ.
Thân dao đã bị cỏ mục nhuộm thành một màu sắc vô cùng kỳ quái, cán dao được quấn bằng một tấm vải dài, tấm vải ấy cũng đã không thể phân biệt được nó vốn là màu gì.
Con dao này thật quá tồi tàn, thứ duy nhất khiến người ta còn thấy chút giá trị là mũi dao, nó được phân thành hai nửa, không phải tách ra giữa lưng dao với lưỡi dao mà là ở tận mũi dao được tách thành hai nửa, nhìn sơ qua quả rất giống là hai con dao ghép lại.
Âu Dương Chi Hô lại tìm một thanh trúc xanh, chặt lấy một đoạn, tách ra làm đôi, sau đó lại vót lại đục, làm thành bao đựng dao, tiếc là hơi ngắn, dao cắm vào trong vỏ rồi vẫn còn một đoạn mũi dao lộ ra ngoài.
Dây đeo thì lại không có, cuối cùng đành phải giắt vào dây lưng, mất cả vẻ anh tuấn.
Đến lúc Âu Dương Chi Hô chuẩn bị xong, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy Thủy Hỏa Song Tà ghé tai nhau, không biết đang thì thầm gì đó.
Âu Dương Chi Hô gọi một tiếng: "Thủy gia gia, Hỏa gia gia!"
Thủy Hỏa Song Tà bị tiếng gọi làm cho giật nảy mình, vội quay người lại, nhìn Âu Dương Chi Hô cười liền mấy tiếng.
Âu Dương Chi Hô nói: "Nếu không còn chuyện gì khác, hài nhi xin xuống núi."
Nói xong, chàng nhìn Thủy Hỏa Song Tà.
Thần Thủy Chân Quân vội nói: "Đừng vội, đừng vội. Ta còn phải trị thương cho con trước đã."
Âu Dương Chi Hô lấy làm lạ: "Làm sao con lại bị thương?"
Thánh Hỏa Thiên Tôn "hắng" một tiếng rồi nói: "Cái này thì con chưa biết. Mười bảy năm trước, lúc con còn trong bào thai, mẹ con bị người ta vây công, thân thọ trọng thương, lúc ấy đã ... hừm ... đã tổn thương đến nội tạng ... hừm ... chỉ là bọn ta lo lắng con còn quá nhỏ, không dám trị thương cho con. Hôm nay, ta và Thủy gia gia cần phải trị dứt cho con, để khi con một mình ở bên ngoài nội thương đột nhiên phát tác, bên cạnh lại không có người chăm sóc thì chẳng phải ... chẳng phải ..."
Đang nói, tựa hồ như lão không thể kiềm chế được nữa, dường như Âu Dương Chi Hô một mình bên ngoài bị nội thương phát tác thật vậy, hai mắt lệ tuôn ràn rụa.
Âu Dương Chi Hô có phần cảm động, lại có phần buồn cười, vội nói: "Vậy phiền hai vị gia gia giúp con trị thương, nhưng mà không biết có phải mất rất nhiều tinh lực không?"
Thánh Hỏa Thiên Tôn liên thanh đáp ngay: "Không khó, không khó. Với võ công của ta và Thủy gia gia, trị vài vết thương nhỏ là chuyện dễ dàng. Chỉ cần con đưa hai tay ra, áp vào bàn tay của bọn ta là được."
Âu Dương Chi Hồ làm y theo lời, ngồi bệch xuống đất, khoanh chân, đưa hai tay lên, người giữ thẳng.
Thủy Hỏa Song Tà cũng ngồi bệch xuống, đối chưởng với Âu Dương Chi Hô.
Sau đó, Thánh Hỏa Thiên Tôn nói: "nhắm mắt!"
Âu Dương Chi Hô nhắm hai mắt lại.