Hồi 8 : Vạn Thú Sơn Trang
Tiểu Lục Lâm Tử vốn đang hồn bất phụ thể, nhưng xe ngừng bất ngờ như thế gần như muốn hất nàng xuống đất.
May thay Âu Dương Chi Hô nhanh mắt nhanh tay, giơ tay vừa kịp bắt lấy chỗ eo lưng nhỏ nhắn của nàng, dùng sức trì lại, phi thân lướt xuống nhẹ nhàng.
Tiểu Lục Lâm Tử "hắng" một tiếng nhè nhẹ, xuống xe rồi nàng lạnh lùng nói: "Bỏ tay ngươi ra." Giọng nói không còn hoà dịu như lúc nãy mà lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Âu Dương Chi Hô giật mình, vội vàng buông tay ra.
Lại nhìn về phía trước thì thấy có một bạch y nhân đang đứng trên đường, hắn đang ôm một thanh kiếm trước ngực, thân kiếm rất dài.
Gương mặt hắn dường như không có cảm xúc, ngũ quan cứng ngắc như mộc điêu thạch khắc, hai mắt hắn càng như vô cảm trống rỗng hơn, tựa hồ linh hồn hắn đã thoát khỏi thể xác.
Dưới ánh trăng lung linh mờ nhạt, có một người áo trắng sắc mặt không cảm xúc đứng một cách quỷ dị như vậy, tình hình thật lạnh tanh đáng sợ.
Tên gầy nhom thúc ngựa tiến lên trước, dùng roi ngựa chỉ vào người kia nói: "Bằng hữu, xin mượn đường đi qua!" ngữ khí cực kỳ cuồng ngạo.
Tên áo trắng kia thốt phát ra từng tiếng một: "Tiền… để… lại!"
Tên gầy nhom bật cười một tràng rồi nói: "Ta chưa bao giờ nghe nói có người ngay cả đồ của Vạn Thú Sơn Trang cũng dám động đến!"
Âu Dương Chi Hô nghĩ thầm: "Tên gầy nhom này lúc nãy vừa bị ta xoay hai vòng, sao bây giờ lại vẫn cuồng vọng như thế?"
Lại nghe gã áo trắng kia thốt ra từng tiếng một: "Vạn… Thú… Sơn… Trang,… tiền… để… lại,… mạng… cũng… để… lại!" dường như gã suy nghĩ rất chậm chạp, nghe gã nói chuyện từng chữ từng chữ một cũng khiến Âu Dương Chi Hô mệt thay cho gã.
Tên gầy nhom hét một tiếng, người đã phóng ra.
Âu Dương Chi Hô lại nghĩ thầm: "Tên này võ công không tốt mà tì khí cũng không nhỏ."
Cùng lúc đó, hai trong bốn tên áo đen đã bạt đao xông lên trước.
Tên gầy nhom ra tay toàn những chiêu thức cực độc, hàn đao như cuồng phong bạo vũ cuốn về phía người áo trắng.
Nhưng chiêu thức của hắn có độc hơn nữa cũng chẳng được việc gì, vì gã áo trắng kia dường như không thèm tránh né, cứ đứng yên chờ lưỡi đao đến.
Tên gầy nhom bị sự trấn tĩnh đáng sợ của gã làm cho giật mình, lưỡi đao như cuồng phong bị trì trệ trong tích tắc.
Chính trong tích tắc đó, trường kiếm của gã áo trắng đã vạch không vung tới, nhanh gọn, trực tiếp!
Một tiếng kêu thảm, tên gầy nhom văng ra mấy trượng, trước ngực đã bị khoét một lỗ lớn.
Hai lưỡi đao của hai tên áo đen cũng tấn công về hướng gã áo trắng, một trên một dưới, lưỡi đao vạch không trong đêm khẽ vang lên tiếng xé gió. Gã áo trắng vẫn đứng yên bất động, điềm tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Hai tên áo đen cũng giống như tên gầy nhom, cũng bị sự điềm tĩnh của người này làm cho hoảng hốt. Nhưng họ đã nhận ra nguyên nhân khiến tên gầy nhom thất bại chính là sự do dự trong chớp mắt.
Cho nên họ không chuẩn bị tái phạm cùng một sai lầm đó. Dù cho họ đã cảm thấy sự điềm tĩnh của người kia âm thâm cùng cực, nhưng họ vẫn ngạnh đầu sử hết chiêu thức.
Nhưng sự việc tiếp theo lại càng khiến họ sợ hãi hơn nữa.
Đối mặt với đao quang cuồn cuộn cuốn đến, người kia vẫn xem như không thấy gì. Tương phản, lại dùng thân người phóng tới nghênh tiếp, xông vào luồng đao quang chói loà.
Đương nhiên, thân pháp của gã cực tốt, luồng đao quang từ hướng chém vào cỗ gã lại biến thành cắm vào bắp tay gã, còn vốn cắt vào bụng hắn thì lại trở thành đâm vào đùi hắn.
Kế đó, thanh trường kiếm trong tay hắn vung ra, kiếm pháp vẫn nhanh gọn sắc bén và hữu hiệu.
Hai cái đầu người phụt lên cao. Máu tươi trên không phun vào mặt và người gã áo trắng, gã cũng không thèm chùi đi.
Lúc này, bộ áo trắng trên người gã đã biến thành màu đỏ, có máu của hai tên áo đen, cũng có máu của chính gã.
Vết thương trên bắp tay và phần đùi của gã đang tuôn máu "lách bách", dường như gã quên bẵng đi, từng bước tiến về phía Âu Dương Chi Hô và Tiểu Lục Lâm Tử.
Ánh mắt gã vẫn trống rỗng vô cảm, dường như trận máu tanh vừa rồi không hề ảnh hưởng gì đến gã.
Âu Dương Chi Hô hốt nhiên cảm thấy đối phương không phải một con người, mà là một cái xác biết cử động, chỉ có một cái xác mới không biết sợ và không ngại chết chóc như vậy.
Âu Dương Chi Hô nhớ lại chức trách áp xa Tiểu Lục Lâm Tử nói với mình, vội tiến lên nói lớn: "Ta là người áp xa, sao ngươi không nói lý lẽ như vậy, không phải đồ của ngươi thì hà cớ gì lại muốn cưỡng đoạt?"
Người kia vung trường kiếm lên, trong miệng phát ra một tiếng: "Chết!"
Tính tình của Âu Dương Chi Hô so với tên gầy nhom kia thì tốt hơn nhiều, chàng còn nhớ người áp xa chỉ cần bảo vệ được đồ vật trên xe là được, không cần thiết phải ra tay đả thương người khác.
Lần này, gã áo trắng lại không trầm được khí, gã cà nhắc đi về phía Âu Dương Chi Hô.
Âu Dương Chi Hô không thoái lui, cũng không tiến lên trước mà cứ đứng yên tại chỗ.
Trường kiếm của người kia đột nhiên xuất thủ.
Âu Dương Chi Hô trong chớp mắt ấy đã nhận ra kiếm pháp của đối phương là thuộc phái Thanh Thành, trực tiếp nhất, nhanh gọn nhất, chưa bao giờ ngập ngừng, càng không có hoá chiêu phức tạp. Còn kiếm pháp thanh thành của người này càng giống như thế, gã để hở cả phần toàn thân sau lưng để xuất kích về phía đối phương.
Cũng có thể nói, đối trận với gã, hoặc là gã ngã xuống, hoặc là đối phương ngã xuống, không còn chọn lựa nào khác.
Thanh Thành Tử Sĩ, vốn là tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất trên giang hồ, bọn họ là một tổ chức sát thủ tập hợp toàn những người không sợ chết.
Gã áo trắng này xem ra còn không sợ cái chết hơn cả Thanh Thành Tử Sĩ.
Trường kiếm của gã áo trắng chỉ công không thủ, biến hoá xung quanh người Âu Dương Chi Hô thật khó lường, cùng lúc từ mười mấy hướng xuất kích, cuối cùng đều chỉ về tâm tạng Âu Dương Chi Hô.
Kiếm pháp của gã kỳ tuyệt dị hiểm, khiến người ta hồn phi phách lạc, hoa mắt ù tai, tựa hồ như ép người phải đánh cược với hắn một cuộc, hắn để hở toàn thân cho người ta dùng đao dùng kiếm đâm chém. Nhưng khi bị đâm trúng, trường kiếm của hắn cũng cùng lúc đó vung ra.
Cuối cùng, xem đao kiếm của ai đâm trúng chỗ yếu hại hơn.
Đáng tiếc, hắn lại gặp phải Âu Dương Chi Hô.
Lưỡi dao cùn của Âu Dương Chi Hô xuất hiện, trong sử ký đao ghi lại của võ lâm, đao không quang trạch, một lưỡi đao trầm lặng.
Nhưng cầm trong tay Âu Dương Chi Hô, lưỡi dao lập tức như có sinh mệnh, nó như một con độc xà vô thanh vô tức xẹt ra, phóng một đòn công kích lanh lợi hoàn chỉnh.
Nó không nhắm vào ngực, cũng không nhằm vào yết hầu, đâm vào bụng, càng không chém vào hông của gã áo trắng. Nó chỉ dựa vào tốc độ cực nhanh điểm lên cổ tay của bạch y nhân một cái.
Chỉ cần điểm một cái như thế là đủ rồi, trường kiếm của gã áo trắng không thể giữ nổi nữa, bật văng lên trời. Kế đó, tay trái Âu Dương Chi Hô phóng ra, chưởng kình cực kỳ bá đạo linh hoạt.
Đao pháp vừa rồi của chàng chính là phép luyện Đoạn Hà Tiễn của Thánh Hoả Thiên Tôn, tên gọi Hoả Trung Thủ Lật.
Còn chưởng này là dùng Thần Thuỷ Công đánh ra.
Liền nhìn thấy hai chân gã áo trắng đột nhiên mềm nhũn, quỵ xuống đất, còn thân trên lại bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy bật ngã về phía sau. Nhưng khi nửa thân trên của gã sắp bị đè xuống mặt đất thì lực đạo lại đột nhiên biến mất, lập tức chuyển đến sau lưng gã, kéo gã bật dậy.
Khi bạch y nhân trúng phải luồng sức mạnh đè xuống ấy, tức nhiên phải vận chân lực để chống lại, như nay luồng kình lực phía trên chợt biến mất, phía dưới lại đột nhiên xuất hiện một luồng kình lực lợi hại vô tỷ ấy, làm sao gã kháng cự lại nổi?
Liền thấy gã vốn đang quỵ người ngưỡng thân, bỗng nhiên lại bắn người dậy, nhưng đến lúc người đứng thẳng lên rồi lại không thể dừng lại được mà cứ tiếp tục vụt tới nằm sấp xuống đất.
Lại nghe tiếng "*****" nho nhỏ, đến lúc bạch y nhân ngẩng đầu lên thì thấy rõ gã đã bị gãy mất hai cái răng cửa, xương mũi cũng bị gãy lệch, cả khuôn mặt máu thịt tèm lem.
Gã áo trắng lại nhảy bật lên, một lần nữa bổ nhào về phía Âu Dương Chi Hô.
Bỗng nhiên có một tiếng tiêu như hút hồn người khác vang lên.
Thân hình gã áo trắng vốn đang bổ nhào vào Âu Dương Chi Hô, vừa nghe tiếng tiêu liền ngừng lại, sau đó xoay người phóng mình về hướng tiếng tiêu phát ra.
Hai tên áo đen còn lại thừa cơ hội đó, như gió xoáy cuốn ngay đến sau lưng bạch y nhân.
Bạch y nhân dùng tay đẩy đao của một tên ra, chỉ chăm chăm phóng về phía tiếng tiêu vọng lên.
Lưỡi đao của tên còn lại lúc này đã rạch qua yết hầu của gã.
Một làn máu tươi bắn ra.
Nhưng bước chân của bạch y nhân vẫn không ngừng lại, chạy thêm mấy bước về phía trước rồi mới ngã lăn xuống đất.
Âu Dương Chi Hô không khỏi há mồm trợn mắt, chàng không ngờ rằng trên thế gian còn có người không sợ chết như thế.
Lại nghe Tiểu Lục Lâm Tử nói thầm: "Quả nhiên lại là đám người đó." Nghe ngữ khí của nàng, dường như là suy nghĩ vất vả lắm.
Âu Dương Chi Hô nghĩ thầm: "Trừ phi cô ấy đã gặp người này rồi?"
Bấy giờ chỉ còn lại Âu Dương Chi Hô, Tiểu Lục Lâm Tử và hai tên áo đen với một phu xe.
Tiểu Lục Lâm Tử nói: "Chúng ta cưỡi ngựa đi, như vậy có thể sớm phát hiện được hình huống dị thường." Âu Dương Chi Hô không phản đối, y lời nhảy lên một con ngựa.
Xe ngựa lại bắt đầu lên đường.
Mấy người đều giới bị nghiêm ngặt, sau một đoạn đường dài không có chuyện gì bất thường xảy ra, mọi người mới dần dần nới lỏng tinh thần.
Âu Dương Chi Hô lại nghĩ rằng: "Nghe tiếng tiêu ấy, chắc chắn bạch y nhân vẫn còn đồng bọn, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy ló dạng?"
Chợt nghe Tiểu Lục Lâm Tử nói: "Chúng ta dừng lại đây nghỉ ngơi một chút đã."
Âu Dương Chi Hô quét một một lượt, thì ra đây là nơi đất bằng, bốn phía rộng rãi thênh thang, chỉ có một ngôi miếu đổ nát ở phía xa xa, nếu có người lén đến tập kích thì cũng đã nhìn thấy từ xa, sớm có thể đề phòng.
Âu Dương Chi Hô ngầm bội phục tâm kế của Tiểu Lục Lâm Tử.
Âu Dương Chi Hô ngồi xuống đất, lại tiếp tục nhai phần bánh dầu còn thừa lại, nhai thật cực lực.
Tiểu Lục Lâm Tử không nhịn nổi buộc lời: "Âu Dương … Âu Dương huynh, trừ phi huynh cho rằng mùi vị cái bánh dầu này là thiên hạ đệ nhất mỹ vị?"
Âu Dương Chi Hô vừa nhai vừa đáp lời một cách hàm hồ không rõ ràng: "Nhưng hiện giờ chỉ có bánh dầu, thôi thì ta cứ xem nó là đồ ngon vậy."
Tiểu Lục Lâm Tử ngạc nhiên rồi không khỏi bật cười, nàng phát hiện người này nói chuyện không nhiều nhưng mỗi câu nói đều vô cùng thú vị, nếu trên tay chỉ có bánh dầu thì tốt nhất là xem nó như đồ ngon rồi ăn, chứ không mất công nghĩ đến thứ ngon vật lạ khác.
Ánh trăng mờ nhạt, chỉ có thể soi ra vài bóng người mờ mờ, nhưng nó lại khiến Âu Dương Chi Hô không còn cảm giác câu nệ nữa.
Tiểu Lục Lâm Tử đột nhiên hỏi: "Vừa rồi rõ ràng huynh có thể lấy mạng gã áo trắng, vì sao lại không ra tay?"
Âu Dương Chi Hô trả lời cho qua: "Ta chỉ phụ trách áp xa, bảo vệ tài sản của cô không mất mát, kiếm chút tiền cơm thôi."
Tiểu Lục Lâm Tử nhăn mặt: "Nhưng nếu huynh giết hắn cho ta thì ta ta trả cho huynh gấp trăm lần!"
Âu Dương Chi Hô bỗng đứng bật dậy, trầm giọng nói: "Tiền này ta lại không cần." dứt lời bèn quay lưng bỏ đi.
Tiểu Lục Lâm Tử vội vàng kéo chàng lại nói: "Sao huynh chẳng có trách nhiệm gì cả, đổ hết tội giết người cho ta."
Âu Dương Chi Hô lấy làm kỳ lạ: "Ta đã từng giết người đâu?"
Tiểu Lục Lâm Tử cười nói: "Nếu huynh không ra tay, số người bọn ta tất nhiên không thắng nổi gã áo trắng ấy, đúng không?"
Âu Dương Chi Hô gật gật đầu.
Tiểu Lục Lâm Tử nói tiếp: "Bọn ta không thắng nổi gã thì đương nhiên không cách nào giết được gã, đúng không?"
Âu Dương Chi Hô nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy cũng có lý, đành phải gật đầu.
Trên mặt Tiểu Lục Lâm Tử có phần đắc ý, nàng nói: "Chỉ có sau khi huynh đả thương gã rồi, đồng bọn của gã thấy không thể thủ thắng nên mới gọi gã về, thuộc hạ của ta mới có cơ hội giết gã. Nói cho cùng, căn nguyên giết gã là tại huynh!"
Âu Dương Chi Hô bị nàng nói thế như muốn nhảy dựng lên, miệng lắp bắp: "cô … cô …" nhưng rồi không nói ra được gì, lời của Tiểu Lục Lâm Tử nghe ra dường như đúng mà không đúng, sai mà không sai, tuy lý lẽ lệch lạc nhưng không thể bắt bẻ được. Âu Dương Chi Hô nghĩ thầm: "Bạch y nhân tuy không phải ta giết, nhưng có lẽ, có lẽ ta cũng bị xem là đồng bọn của hung thủ."
Nghĩ vậy, chàng không khỏi bàng hoàng. Nụ cười của Tiểu Lục Lâm Tử càng thêm đắc ý, nàng nói tiếp: "Nếu huynh bỏ đi thì chính huynh lại đang giết người."
Âu Dương Chi Hô trợn mắt như muốn rơi ra khỏi tròng.
Tiểu Lục Lâm Tử nói: "Huynh bỏ đi rồi, bọn người bao vây bốn phía đến đánh giết, lần này bọn chúng không đơn giản là cướp tiền mà còn muốn lấy mạng, báo thù cho gã áo trắng đắc lực của chúng. Vốn dĩ bọn ta có thể bỏ của giữ mạng, bây giờ vì huynh giết gã áo trắng, khiến cả đường sống này cũng không đi được, thế chẳng phải ta vì sai lầm của huynh mà chết ư?"
Nàng ngang nhiên đổ hết trách nhiệm giết gã bạch y nhân lên người Âu Dương Chi Hô. Nhưng nàng nói nhanh quá, Âu Dương Chi Hô nhất thời chưa nghe ra, chàng chỉ thấy kỳ lạ nên tự hỏi: "Ta đi như thế thì có liên quan gì đến người khác? Sao lại là đang giết người?"
Đang lúc suy nghĩ thì bỗng có tiếng kêu cứu thấp thoáng vang lên.
Mọi người đều kinh hoảng, đêm tối như vậy, lại đang ở nơi hoang dã, sao lại có tiếng kêu cứu?
Im lặng một lúc, tiếng kêu lại nổi lên, mọi người đều nghe được đó là tiếng kêu cứu của một cô gái, tiếng kêu thật đáng sợ muôn phần.
Chân mày Âu Dương Chi Hô từ từ nhíu lại, tay chàng đặt sẵn lên cán dao, hai mắt chàng sáng lên trong bóng tối.
Tiểu Lục Lâm Tử có phần e ngại nhìn chàng.
Chợt Âu Dương Chi Hô lên tiếng: "Ta quá đó trước xem sao." Dứt lời, chàng ngưng thần lắng nghe, phải nghe xem thanh âm từ đâu truyền đến.
Nhưng đã qua một lúc khá lâu thanh âm đó vẫn chưa xuất hiện lại.
Trong lúc thần kinh của Âu Dương Chi Hô dần dần giãn ra thì từ ngôi miếu đổ phía xa xa đột nhiên có một cô gái chạy ra, đầu tóc rối bời, cuống cuồng chạy ra ngoài.
Bên trong có bốn năm người nhanh chóng đuổi theo bắt cô gái quay lại.
Âu Dương Chi Hô chợt cảm thấy máu nóng xông lên đầu, hai mắt chàng giương to hết cỡ, tay nắm chắc con dao.
Tiểu Lục Lâm Tử biết ý chàng, liền nói: "Đừng đi, đây nhất định là một cái bẫy."
Âu Dương Chi Hô lạnh lùng đáp: "Ta xem đứng ở đây lại giống như đang đứng trong một cái bẫy."
Dứt lời, thân người chàn đã như kinh nhạn lăng vân, lướt thẳng về phía trước, thoáng chốc đã vụt ra ngoài mười mấy trượng, lúc thân hình rơi xuống, chàng lại điểm một cái lên mặt đất, thân mình lại lướt lên không, sau vài lần lên xuống đã tiến đến gần ngôi miếu đổ.
Ngôi miếu này không biết xây dựng năm nào, bên ngoài đã đổ nát không còn ra hình dạng gì, có một bức tường lắc la lắc lư như cũng muốn sập xuống.
Tiếng kêu cứu lại lần nữa vọng lên, thanh âm chính ở trong miếu phát ra.
Sau đó là một tràng tiếng cười dâm dục của bọn đàn ông, dường như cả bốn năm tên đồng loại cười cợt.
Lại có một loạt tiếng xé vải, tiếng kêu cứu của cô gái càng thêm cấp thiết, thanh âm tràn đầy sự khiếp sợ và tuyệt vọng.
Âu Dương Chi Hô nghiến răng, thân hình xẹt đến trước cửa miếu. Sau một tiếng thét lớn, song chưởng tề xuất, đồng thời trường đao tung ra trong bóng tối bảo vệ các chỗ yếu hại toàn thân.
Cánh cửa miếu dày cộm ứng thanh mở toang, hãy còn tiếng "cọt kéét" bật đi bật lại mấy lần.
Âu Dương Chi Hô vung trường đao, phi thân vào trong.
Tiếp theo liền cảm thấy tim mình trầm xuống, trầm xuống.
Trong miếu hoang yên ắng tuyệt không một bóng người.
Âu Dương Chi Hô không khỏi xoa xoa mắt, ánh trăng đã rất mờ, nhưng có hay không bóng người thì vẫn có thể nhìn ra được, nhưng trong ngôi miếu này trừ một pho tượng Quán Âm Bồ Tát đã lở mất một nửa thì không còn thứ gì khác.
Vừa rồi rõ ràng là có tiếng kêu cứu, có mấy người từ trong miếu chạy ra. Không những chàng nghe thấy nhìn thấy mà Tiểu Lục Lâm Tử cũng giống vậy.
Nhưng bây giờ đám người ấy lại biến mất không một dấu vết như bốc hơi vào không khí, nhìn không thấy, sợ không tới.
Âu Dương Chi Hô không khỏi lấy làm lạ xoa xoa mũi. Đột nhiên, thân hình chàng từ cửa miếu lộn ngược ra ngoài rồi thi triển tuyệt thế khinh công, đảo một vòng quanh miếu.
Từng góc từng ngóc ngách xung quanh ngôi miếu chàng đều xem qua, kết quả vẫn khiến chàng rất thất vọng, chàng bất giác kinh ngạc thốt lên "ỷ!"
Bỗng nhiên, bên phía Tiểu Lục Lâm Tử vang lên mấy tiếng thảm thiết.
Âu Dương Chi Hô hoảng hốt, thầm kêu: "Không hay!"
Thân hình chàng phóng lên trong chớp mắt, giống như một làn khói nhẹ bay lên, hướng về phía Tiểu Lục Lâm Tử xẹt đi.
Khoảng cách vài mươi trượng, chớp mắt đã đến.
Nhưng chàng đã đến trễ một bước.
Tám con ngựa đều chết cả, đầu ngựa một màu xanh đứt lìa khỏi cổ, nhe răng nhếch mép lăng trên đất, chỗ cỗ bị đứt hiện ra một cái lỗ to, máu đang róc rách trào ra ngoài tràn trên mặt đất.
Phu ngựa cũng đã chết, là do sợi roi ngựa trong tay mình thắt chết, thân roi gần như muốn ngập cả vào cổ họng. Hình dạng của phu ngựa vô cùng đáng sợ, lưỡi thè ra khá dài, hai con mắt như muốn nổ ra, lại nhìn gương mặt thì đã tím xanh hết rồi.
Hai hán tử áo đen cũng đã chết, chết cực kỳ nhanh chóng và gọn gàn, nhất kiếm xuyên hầu. Cho nên hình dạng bọn họ nằm trên mặt đất rất bình tịnh, bình tịnh giống hệt như đang ngủ.
Số bao trên xe ngựa tự nhiên không còn nữa. Nhưng lại có một vật gì đó loé sáng trên xe, Âu Dương Chi Hô cúi nhặt lên xem thì đó là một thỏi vàng.
Là bọn cướp phỉ thế nào mà lại có võ không cao thâm và kế hoạch chu đáo như vậy?
Có lẽ, đây vốn không phải một vụ cướp bình thường mà trong đó còn có bí ẩn khác?
Âu Dương Cri Hô nghĩ mãi không ra, đi tới đi lui dưới ánh trăng. Đột nhiên, chàng kinh hãi thốt lên: "Tiểu Lục Lâm Tử."
Không thấy Tiểu Lục Lâm Tử, không những người sống mà ngay cả thi thể cũng không có.
Âu Dương Chi Hô cảm thấy dưới da mình từ từ lạnh ngắt, chàng không ngờ ngay đêm đầu tiên mới bước vào giang hồ đã gặp ngay chuyện quỷ dị như vậy, xem ra những lời lảm nhảm của Thuỷ Hoả Song Tà không phải không có lý do.