Hồi 9 : Thân Hãm Tuyệt Cốc
Liền lúc này, có tiếng rên rỉ văng vẳng vang lên.
Tiếng rên rất nhỏ, nhưng vang lên trong đêm khuya thanh lặng như vậy, Âu Dương Chi Hô nghe như kinh sấm vang rền.
Nhưng rồi lại im bặt, một không gian tĩnh lặng chết chóc.
Âu Dương Chi Hô có phần hoài nghi mình nghe lầm.
Chàng vẫn lặng im chờ đợi, hy vọng tiếng rên rỉ là thật, chỉ có như thế chàng mới có manh mối truy tra sự việc này.
Cuối cùng, tiếng rên lại phát ra.
Tiếng rên vừa vang lên, Âu Dương Chi Hô lập tức bắn người đi, rẽ gió lướt người về nơi có tiếng rên rỉ phát ra.
Đây là một bụi mận gai bên đường, tiếng rên rỉ từ bên trong truyền ra.
Âu Dương Chi Hô nhất thời không tìm được người bên trong, vì bụi mận gai quá dày, mà bấy giờ đêm cũng quá khuya.
Âu Dương Chi Hô nóng lòng, bèn kêu một tiếng khe khẽ : "Tiểu Lục Lâm Tử", dường như có người "ưm" lại một tiếng.
Âu Dương Chi Hô vui mừng, tìm một nhánh cây mận gai nhỏ dài, dùng sức rung lắc nói: "Nhìn thấy nhánh cây đang rung này không ? Nếu cô còn có thể cử động thì bò sang hướng này, ta đang ở đây chờ cô." Nhánh cây mận gai bị chàng rung kêu "xoạt xoạt" loạn xạ.
Yên lặng một lúc, trong bụi mận gai có tiếng người bò "loạt xoạt", đó là lúc nhuyễn động cùng tiếng lá khô ma sát phát ra.
Âu Dương Chi Hô có phần nóng ruột, chàng nghĩ thầm: "Xem cô ta cử động khó khăn như vậy, chắc bị thương không nhẹ."
Nghĩ vậy, trong lòng càng hoảng.
Kỳ thực, Tiểu Lục Lâm Tử với chàng vô thân vô cố, mà còn mấy phen buông lời chọc ghẹo chàng, chàng hoàn toàn có thể phất tay mà đi. Nhưng Âu Dương Chi Hô suốt thời gian qua sống giữa hai lão đầu tính tình điêu toàn cổ quái Thuỷ Hoả Song Tà, lâu ngày rồi cũng cảm thấy đơn điệu nhàm chán, còn Tiểu Lục Lâm Tử là người đầu tiên chàng tiếp xúc khi mới xuống núi, mà còn là một cô gái xinh xắn đáng yêu. Vì thế nên tiềm trong ý thức chàng xem Tiểu Lục Lâm Tử là người thân cận.
Cuối cùng, tiếng "loạt xoạt" cũng đã đến gần Âu Dương Chi Hô.
Âu Dương Chi Hô mừng rỡ, vội vàng đưa tay ra nói: "Nhìn thấy tay ta không ? Nếu nhìn thấy thì cô đưa tay ra nắm lấy, ta sẽ kéo cô ra." Nói rồi, chàng đưa tay ngoáy vào bụi mận gai.
Một bàn tay mềm mại ấm áp đưa về hướng Âu Dương Chi Hô, Âu Dương Chi Hô vui mừng vội nắm lấy, đang lúc chuẩn bị kéo nàng ra thì đột nhiên bàn tay đó lật lại. Âu Dương Chi Hô chợt cảm thấy huyệt Lao Cung ở chưởng tâm đau nhói, tựa như bị kiến cắn một nhát, sau đó tê dần rồi thân người chàng ngã ra phía sau.
Chàng chỉ kịp nghĩ: "Sao lại như thế ?" tư duy đã ngắt đoạn, không còn biết gì nữa.
Lúc này, trong bụi mận gai vang lên một tràng tiếng cười đắc ý, tiếng đao kiếm xuất tiêu phát ra ngay sau đó, bốn phía xung quanh bụi mận gai phóng đến.
Từ trong đó đứng lên một người, một người phụ nữ. Người phụ nữ này cũng rất đẹp, nhưng không phải Tiểu Lục Lâm Tử. Tiểu Lục Lâm Tử đẹp khiến người ta cảm thấy thân thiết, còn người này đẹp khiến người khác kinh tâm động phách, nàng có thể làm cho một số đàn ông tim đập bấn loạn, khiến một số nam nhân thao động bất an.
Nàng cúi người xuống, mượn ánh trăng xem xét Âu Dương Chi Hô đang nằm trên mặt đất. Khi nàng nhìn thấy gương mặt Âu Dương Chi Hô, nội tâm chợt không ngừng rung động, tim đập thình thịch, hai gò má bất tri bất giác nóng bừng lên.
Gương mặt Âu Dương Chi Hô quá có khí phách dương cương nam tử, mặc dù hai mắt đã nhắm lại nhưng vẫn anh khí bức nhân, sóng mũi chàng cao thẳng đứng, khoé môi chúm chím chạy vào trong, có một cốt cách cứng cỏi, càng hấp dẫn người ta hơn là cái cằm, rất … rất gợi cảm, bên trên là một hàm gốc râu đen ngắn ngắn.
Cô gái không nhịn được, đưa tay đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của mình đến gần khuôn mặt Âu Dương Chi Hô, sau đó dùng ngón trỏ nhè nhẹ chạm vào bờ môi của Âu Dương Chi Hô.
Một luồng nhiệt ấm truyền đến, tức thời toàn thân nàng như mềm nhũn, bất chợt "á" lên một tiếng kiều mị như bị bờ môi chàng làm bỏng.
Tiếng kêu làm nàng giật mình, đứng lên nhìn quanh tứ phía.
Đương nhiên xung quanh chẳng có ai cả.
Lúc này nàng mới yên tâm.
Kế đó, nàng..... lấy trong áo ra một cái lọ, mở nắp, đổ ra hai viên viên thuốc tròn tròn, nghĩ ngợi rồi cắn răng nâng Âu Dương Chi Hô lên, bỏ hai viên thuốc vào miệng Âu Dương Chi Hô, sau đó tháo túi nước đeo bên mình xuống, đổ vào miệng Âu Dương Chi Hô.
Tiếp theo, nàng vừa vỗ lưng vừa xoa ngực, Âu Dương Chi Hô bị sốc ngược sốc xuôi một lúc lâu, cổ họng mới "ực" được hai viên thuốc vào.
Vì chạm vào lòng ngực to rộng của Âu Dương Chi Hô, gương mặt nàng càng thêm đỏ, càng bừng nóng, nhưng bóng tối đã che đậy tất cả.
Âu Dương Chi Hô nuốt hai viên thuốc rồi, nàng mới trút một hơi thở dài nhẹ nhõm. Kế đó, nàng rút một cây ngân châm trong cái túi nhỏ, cây ngân châm đó dài đến bốn tấc. Nàng nhắm chuẩn huyệt Nhân Nghênh của Âu Dương Chi Hô mà châm vào, châm vào sâu hơn phân nửa.
Tiếp đến các huyệt Thuỷ Đột, Khí Xá, Vân Môn, … cuối cùng là châm vào huyệt Phù Trung của Âu Dương Chi Hô.
Xoay một cái rồi rút ra.
Động tác của nàng rất nhanh, nhận huyệt, châm kim, rút ra, chỉ một hơi thở là xong, dường như nàng đã luyện rất thành thục.
Đợi đến khi rút ngân châm ra khỏi huyệt Phù Trung của Âu Dương Chi Hô, nàng đã đẫm một lớp mồ hôi mỏng, có phần thêm xinh xắn.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Chi Hô, từ từ chờ đợi.
Một khắc sau, thân người Âu Dương Chi Hô động đậy, sau đó chàng ho nhẹ một tiếng.
Nghe thấy tiếng ho, cô gái vốn đang ngưng thần nhìn chàng vội vàng quay mặt đi, nhìn sắc mặt của nàng đã trở nên lạnh nhạt như sương.
Âu Dương Chi Hô lật người ngồi dậy nhưng nét mặt không có biểu lộ gì cả.
Bộ dạng của chàng lúc này giống hệt như thần tình của gã áo trắng: rỗng không, mặc nhiên, ngũ quan đờ đẫn, hai mắt vô thần. Chàng ngồi đấy, hai mắt nhìn về trước, không ai biết chàng đang nhìn cái gì. Có lẽ chàng chẳng nhìn gì cả.
Tay phải nữ tử lấy cây tiêu nhỏ trong áo ra, dường như nó được làm từ vỏ cây Hoa. Nàng đặt tiêu lên môi, sau đó dùng lực thổi, một chuỗi thanh âm như nhiếp hồn người khác vang lên réo rắt.
Đôi mắt Âu Dương Chi Hô vốn vô thần đang nhìn về trước phía xa xa không có mục tiêu, thoáng chốc đã có tiêu điểm, chàng lập tức xoay người lại, dán chặt ánh mắt vào nữ tử đang thổi tiêu.
Nàng nói với vẻ ôn nhu: "Từ đây ta chính là chủ nhân của ngươi."
Âu Dương Chi Hô đáp lời một cách cứng nhắc: "Từ đây nàng là chủ nhân của ta."
Cô gái nói: "Trong tâm ngươi thề chết không từ, trung thành mãi mãi."
Âu Dương Chi Hô nói: "Ta thề chết không từ, trung thành mãi mãi."
Cô gái lại nói: "Ngươi tự tát vào mặt mình một cái."
Nàng vừa dứt lời đã nghe thấy "chát" một tiếng, Âu Dương Chi Hô tát mạnh vào mặt mình một cái.
Sắc mặt cô gái hơi thay đổi, tựa hồ có vẻ hối hận.
Nàng lại đưa tiêu lên môi, dùng lực thổi, lần này tiếng tiêu không phải nhiếp hồn đoạt phách mà thanh lệ du viễn, thanh âm truyền đi rất xa rất xa vô biên trong màn đêm.
Từ xa xa cũng vang lên một tiếng tiêu thanh lệ du viễn.
Cô gái mừng rỡ, liền đứng ngay dậy, im lặng chờ đợi, Âu Dương Chi Hô cũng đứng tại đó không động đậy.
Một lúc sau, lại có tiếng tiêu vang lên, lúc này đã rất gần chỗ này rồi.
Cô gái này ngân giọng: "Hồng Thần nhất hiệu!"
Bên kia cũng ngân lên giọng một cô gái: "Hương Tai cửu hiệu!"
Trong chốc lát, đã thấy một bóng người mảnh dẻ thiểm hiện dưới ánh trăng, sau khi gặp cô gái này liền cúi người chào: "Ra mắt sư tỷ!"
Người được gọi là sư tỷ "Ờ" một tiếng rồi hỏi: "Đêm nay có thu hoạch gì không?"
Cô gái kia đáp: "Thật hổ thẹn, chỉ giết được một gã công tử chuyên chọc ghẹo những cô dân nữ. Sau đó nhìn thấy bên này có một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn phi thân đào tẩu, muội tính chặn lại nhưng không thành, ngược lại còn bị y đả thương."
Sư tỷ lạnh nhạt nói: "Con nha đầu đó võ công thật không phải yếu."
Sư muội nhìn nhìn Âu Dương Chi Hô đang đứng yên như tượng gõ bên cạnh, bất giác giật mình, nói với vẻ ngưỡng mộ: "Sư tỷ thân thủ tốt thật, ngang nhiên tìm được một vóc dáng như vậy!"
Sư Tỷ lạnh nhạt nói: "Trông thì rất đẹp, nhưng không biết có dùng được không."
Sư muội nói: "Trời đã sáng, chúng ta trở về đi, xe châu bảo đó chắc cũng đã đến rồi. Hôm nay thu hoạch cũng không nhỏ."
Sư tỷ gật gật đầu, nói với Âu Dương Chi Hô: "Đi theo bọn ta, cách xa bốn trượng."
Nói xong, nàng và cô gái kia đi phía trước, Âu Dương Chi Hô đi theo cách đúng bốn trượng, không xa không gần.
Trừ phi, linh hồn của Âu Dương Chi Hô đã bị họ bắt mất?
Hai vị nữ tử thì thầm suốt đường đi, quanh trái vòng phải, cũng không biết đã đi bao xa.
Đường càng đi càng hẹp, càng đi càng khó đi, rốt cuộc dường như không còn là đường đi nữa, chỉ là một ít cỏ thưa thành đường mà thôi.
Trong đêm trăng như vầy, giữa hoang sơn dã lĩnh lại có hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện, cách phía sau bốn trượng lại có một người thần tình như gỗ đi theo, nếu để người ta gặp phải thì chắc chắn khiến họ phải mất hồn mất vía.
Đến cuối cùng, ngay cả thứ có thể xem là đường đi cũng biến mất, trước mắt hiện ra một cái hồ to hai ba mẫu.
Từ bên bờ hồ nhìn sang đối diện có thể thấy hai con thác một trái một phải sánh nhau đổ xuống, hội nhau thành một thể ở gần đáy hồ.
Xuyên qua màn bụi nước do thác làm xông lên, có thể nhìn thấy một sơn cốc u thâm, miệng sơn cốc chính là nơi hai dòng thác chảy xuống.
Xem ra, muốn tiến vào trong u cốc này, chỉ có cách tiến vào nơi hai dòng thác chảy xuống. Ven núi hai bên hông trong sơn cốc ít nhất cũng cao bốn năm trượng, mà đỉnh lại cao nhọn như đao vót.
Hai cô gái đứng vững bên bờ hồ, lấy ra thanh tiêu nhỏ kia vừa thổi, thanh âm thanh lệ du viễn kia đã rung trên mặt hồ.
Đối diện hồ đã có tiếng nước, sau đó có hai con thuyền hẹp vọt đến như tên bắn.
Con thuyền đi trước chỉ có một nam nhân chèo thuyền, con thuyền nhỏ phía sau ngoài nam nhân chèo thuyền còn có một cô gái, cũng là một mỹ nhân đẹp như phôi, đặc biệt là đôi chân mày cong cong như nguyệt, câu hồn đoạt phách.
Chỉ nghe giọng cô gái trên thuyền nói: "Hồng Nhi tỷ, vất vả quá." Nói xong, cúi người chào.
Người được gọi là Hồng Nhi tỷ ắt là vị sư tỷ tự xưng Hồng Thần nhất hiệu, nàng nói: "Nha đầu chết tiệt, miệng lưỡi ngọt như bôi mật, còn không mau cho thuyền ghé vào đây? Trừ phi muốn cho ta ở đây một đêm thưởng thức mỹ cảnh à?"
Cô gái trên thuyền vội đáp: "Liễu Nhi sao dám?"
Cuối cùng thuyền cũng cập sát bờ, Hồng Nhi và cô gái kia lên thuyền, Âu Dương Chi Hô vẫn đứng yên như tượng trên bờ.
Hồng Nhi thấy thế, nói lớn: "Còn không chịu lên thuyền?"
Âu Dương Chi Hô vội cất bước, nhưng không phải đi lên thuyền mà là đi tới đi lui nửa vòng bên bờ hồ.
Hồng Nhi bấy giờ mới sực nhớ là đã khiến chàng phải cách xa mình bốn trượng, bèn gọi: "Không cần cách xa như thế, đứng cùng ta là được rồi."
Giọng nói vừa dứt, Âu Dương Chi Hô đã lướt người lên thuyền, đứng sát bên cạnh Hồng Nhi.
Một luồng hơi thở nam nhi lập tức phà về phía Hồng Nhi, hơi nóng của Âu Dương Chi Hô cũng lượn về hướng Hồng Nhi.
Gương mặt Hồng Nhi đỏ lên, nói: "Xê ra một thước! Ngồi xuống!"
Âu Dương Chi Hô nghe lời liền ngồi xuống.
Liễu Nhi cười nói: "Hồng Nhi tỷ sao lại đỏ mặt thế?"
Hồng Nhi không nói gì cả, đưa tay xuống nước, một vốc nước tạt về phía Liễu Nhi, làm cho Liễu Nhi bị nước bắn trúng, khi làn áo mỏng của nàng dán chặt vào người, hiện rõ những đường cong ưu mỹ tuyệt đẹp.
Hồng Nhi cố ý tỏ vẻ giận hờn: "Xem ngươi còn phá phách nữa không?"
Liễu Nhi không dám làm ồn nữa, nhưng lại cười ngây ngất một mình bên đó như cành hoa rung loạn cả lên.
Hồng Nhi không khỏi lắc lắc đầu, nói với người chèo thuyền: "Chèo về đi."
Người chèo thuyền kia cũng giống hệt Âu Dương Chi Hô, gương mặt si si ngơ ngơ như tượng gỗ, sau khi nghe lời Hồng Nhi cũng không nói lời nào, bắt đầu chèo đi.
Đợi khi hắn ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy hình dáng hắn mắt diều mũi ưng, trên mặt có một vết sẹo từ đầu chân mày bên trái chạy xuống gần đến bên phải khoé miệng.
Người này chính là Đông Hải đệ nhất đại bang Hải Vân Bang bang chủ Thuỷ Ác Lãng.
Nếu như người trên giang hồ biết được bang chủ Hải Vân Bang hoành hành Đông Hải mấy mươi năm lại làm người chèo thuyền trên bờ hồ nhỏ này, há chẳng khiến người ta há mồm trợn mắt?
Thuỷ Ác Lãng không hổ là người ăn cơm miền sông nước mà trưởng thành, làm bang chủ rất khá, thuyền cũng chèo rất tốt, con thuyền dưới tay hắn chèo chống như một mũi tên lướt trên mặt hồ, chớp mắt đã đến nơi phía dưới thác nước chảy xuống.
Chỉ thấy cây sào dài của Thuỷ Ác Lãng điểm lên một tảng đá lớn, cả con thuyền liền dừng lại, sau đó Thuỷ Ác Lãng lại điểm một cái, con thuyền liền vẽ ra một cung tròn đẹp mắt trên mặt hồ, xẹt qua bên hông dòng chảy của con thác.
Thì ra, chỗ con thác chảy xuống nhìn như cuồn cuộn dữ dội, kỳ thực sau lưng nó yên ắng dị thường.
Sau khi rẽ qua con thác, bên trong trở nên hẹp lại, sau khi đi thêm chừng nửa dặm, trước mặt không còn thuỷ lộ nữa, một con đường núi cao khoảng ba mươi mấy trượng chắn ngang mũi thuyền.
Hồng Nhi đưa tay vỗ ba tiếng.
Lập tức, một tràng thanh âm "lách cách lóc cóc" vang lên, trên đỉnh núi thả xuống một cái giỏ treo vào một sợi dây thừng thô to bằng miệng chén dài năm thước.
Sau khi mọi người bước lên, cái giỏ từ từ được kéo lên, nghe tiếng "lách cách lóc cóc" đó hiển nhiên là được dùng bánh xe quay kéo lên.
Lên đến đỉnh, tầm mắt hốt nhiên được mở rộng.
Trên đó là một sơn cốc rộng rãi, bốn phía vách đá sừng sững, trong sơn cốc có mười mấy căn phòng lớn nhỏ, trong mỗi căn phòng đều có ánh đèn.
Bên ngoài phòng cũng có ánh đèn đang di động, đó là có người cầm lồng đèn đang đi. Người cầm lồng đèn có nam có nữ. Nữ toàn là những cô gái thanh sắc mỹ mạo, còn nam nhân đều là ngươi vô thần như tượng gỗ. Bọn họ đeo đao mang kiếm đi tới đi lui trong sơn cốc, không nói không rằng, ánh mắt trống không vô định, bộ dạng thật khiến người ta cảm thấy vừa buồn cười lại vừa sợ hãi.
Nhưng đối với Âu Dương Chi Hô thì cảm giác gì cũng chẳng có , chàng chỉ biết theo sát phía sau Hồng Nhi như hình với bóng.
Sau khi Hồng Nhi dẫn chàng vào một căn phòng thấp thấp, chỉ vào ghế bảo chàng: "Ngồi đây, ta đi rồi sẽ trở về."
Đợi khi Âu Dương Chi Hô ngồi xuống đó, Hồng Nhi bèn quay lưng đi ra.
Trong căn phòng Âu Dương Chi Hô đang ngồi còn có hai nam tử khác, cả hai người đều rất trẻ tuổi anh tuấn, mà hình dáng cũng giống hệt nhau, họ chỉ khác nhau một điểm là người đeo kiếm bên trái, người đeo kiếm bên phải.
Có lẽ, họ là một đôi huynh đệ song sinh, hợp luyện một loại kiếm pháp.
Bọn họ cũng ngồi đó không có biểu hiện gì, hai mắt cũng rỗng không nhìn về phía trước.
Trước mặt chỉ có một bức tường, một bức tường trơn láng.
Âu Dương Chi Hô và hai người họ, mỗi người chiếm lấy một chiếc ghế, im lặng ngồi đó.
Qua một lúc khá lâu, Hồng Nhi mới quay lại, nàng chỉ nói với Âu Dương Chi Hô một chữ: "Đi!"
Âu Dương Chi Hô liền đi theo nàng, sau một lúc quẹo trái ngoặt phải, họ tiến vào một căn phòng hình tròn.
Trong phòng có một chiếc ghế trên cao, trên ghế có một người đang ngồi, mặt che bằng một tấm lụa mỏng.
Hồng Nhi quỳ xuống thưa: "Sư phụ, Hồng Nhi đã dẫn người này đến."
Người ngồi trên ghế không nói tiếng nào, im lặng nhìn Âu Dương Chi Hô. Khá lâu sau mới mở miệng nói: "Khá lắm, ngày mai sai hắn đi giết Vô Diện Nhân trước, thử xem thân thủ hắn thế nào". Thanh âm là giọng phụ nữ.
Hồng Nhi cung kính đáp: "Tuân lệnh". Đang lúc định dẫn Âu Dương Chi Hô đi ra thì nữ nhân che mặt kia gọi nàng lại: "Người này có lẽ tương lai có thể làm được nhiều việc, trận chiến ngày mai ngươi phải lưu thần, đừng làm hỏng một thanh đao tốt."
Hồng Nhi đáp: "Hồng Nhi biết rồi". Bấy giờ mới dẫn Âu Dương Chi Hô rời khỏi.
Trở về căn phòng nhỏ, hai anh em song sinh kia đã không còn ở đó.
Hồng Nhi đem cơm đến cho Âu Dương Chi Hô ăn, còn nàng thì ngồi bên cạnh nhìn chàng, cứ nhìn nhưng không biết vì sao, nàng nhè nhẹ thờ dài một hơi, Âu Dương Chi Hô thì chỉ biết đùa từng đũa từng đũa cơm của mình.
Sau đó, chàng theo lệnh của Hồng Nhi, lên giường nằm ngủ.
Đến chính ngọ ngày hôm sau, Âu Dương Chi Hô bị tiếng chân của hai anh em song sinh làm tỉnh giấc, lúc hai người ấy tiến vào phòng, khắp người đều là vết máu, người sử kiếm bằng tay trái thì trên tay phải bị đâm một lỗ sâu hoắm; người sử kiếm bằng tay phải thì lại không bị thương, nhưng vết máu trên người hắn lại nhiều hơn, hiển nhiên là máu của đối thủ phun lên người hắn.
Âu Dương Chi Hô chợt liếc nhìn bọn họ một cái.
Vừa lúc này, Hồng Nhi tiến vào, trên tay nàng cầm một bát thịt hầm lớn, thấy Âu Dương Chi Hô đã tỉnh, liền nói: "Thức dậy, súc miệng, ăn thịt."
Đợi sau khi Âu Dương Chi Hô ăn xong bát thịt hầm, Hồng Nhi vỗ vỗ vai chàng nói: "Tốt, bây giờ có thể đi giết Vô Diện Nhân rồi."
Vô Diện Nhân, vô môn vô phái, vô danh vô tánh, không biết là người ở đâu, cả đời lang thang trên giang hồ, lấy việc giết người làm nghề nghiệp? Từng có kỷ lục trong một đêm truy sát bốn đại cao thủ. Ham mê nữ sắc.
Đến tối trở về, trên người Âu Dương Chi Hô dính vài giọt máu, còn trên tay Hồng Nhi đi chung với chàng là một cây quạt dát vàng, xương quạt được đúc từ thép tinh.
Cây quạt này gọi là Vô Luân Phiến, chính là binh khí thành danh của Vô Diện Nhân.
Người phụ nữ trong căn phòng hình tròn nhìn mấy giọt máu trên người Âu Dương Chi Hô, có vẻ kinh ngạc, một lúc lâu sau bà mới gật đầu nói: "Rất tốt."
Hồng Nhi bèn viết lên một bức rèm: "Mười ba tháng chín, Đao Tứ. Giết Vô Diện Nhân, dùng mười ba chiêu."
Xem ra, Đao Tứ đã thành biệt hiệu của Âu Dương Chi Hô.
Những ngày sau đó, Âu Dương Chi Hô ngày nào cũng làm ba việc: ăn, ngủ, giết người.
Ghi chép trên bức rèm kia không ngừng tăng thêm.
"Mười bốn tháng chín, Đao Tứ. Giết Hận Đao, chín chiêu."
"Mười lăm tháng chín, Đao Tứ. Giết sáu người Thương Châu Lục Quỷ, tất cả dùng mười bảy chiêu."
"Mười sáu tháng chín, Đao Tứ. Giết quản gia Thiết Vô Châu của Vạn Thú Sơn trang, dùng mười ba chiêu."
"Mười bảy tháng chín …"
"Hai mươi mốt tháng chín, nghỉ."