Hồi 10: Thiên Âm Đại Pháp
Hôm nay là ngày hai mươi mốt tháng chín, Âu Dương Chi Hô yên lặng ngồi trong căn phòng của mình.
Cặp anh em song sinh kia đã chết rồi, là chết dưới tay quản gia Thiết Vô Châu của Vạn Thú Sơn Trang vào ngày mười lăm tháng chín.
Nhưng đối với Âu Dương Chi Hô mà nói thì chuyện này chẳng có ảnh hưởng gì. Hôm nay Hồng Nhi không đem chàng ra ngoài, chàng cứ ngẩn ngơ trong phòng.
Biểu hiện của chàng đã càng thêm ngờ nghệch, cơ thịt trên mặt dường như đã căng cứng toàn bộ, bày ra trước mặt chàng là một bàn thức ăn, thậm chí còn có rượu. Thức ăn ngon, rượu cũng là rượu ngon.
Hồng Nhi vẫn ngồi trước mặt chàng, lần đầu tiên nàng dùng cơm chung với Âu Dương Chi Hô.
Lần đầu tiên trong mắt nàng không còn sự lạnh lùng vô tình nữa. Thậm chí còn có một nét nhu mì hiền thục không dễ gì phát hiện được.
Hồng Nhi giơ ly rượu trong tay lên nói với Âu Dương Chi Hô: "Cạn !", Âu Dương Chi Hô mặt không có biểu hiện gì, cũng đưa ly lên cùng Hồng Nhi cụng một cái rồi uống cạn một hơi. Hồng Nhi nói: "Ngươi biết không? Sư phụ ta rất vừa ý đối với biểu hiện của ngươi, người nói chỉ cần đêm nay ngươi thay người giết chết trang chủ Phong Linh Tinh của Vạn Thú Sơn Trang, người có thể thả ngươi ra rồi."
Âu Dương Chi Hô lắp bắp từng chữ: "Thả … ta … ra!"
Hồng Nhi nhìn chàng, thở dài một hơi, nói: "Còn ta thì bao giờ mới có thể rời khỏi chỗ này đây? Giết Phong Linh Tinh rồi vẫn còn Tinh này Tinh kia, không biết năm khỉ tháng ngựa nào mới có thể kết thúc. Nhưng sư phụ đối với ta ơn nặng như núi, ta sao nỡ bỏ người mà đi? Có lẽ, ta đời này kiếp này sẽ ở đây, có ai biết được chăng?"
Khoé mắt nằng chợt đỏ hoe, ngẩng đầu uống hết một ly rượu lớn.
Âu Dương Chi Hô lại lắp bắp từng chữ: "Lại … có … ai … biết …"
Hồng Nhi làm thinh nhìn chàng, một lúc lâu sau mới nói: "Người mà đêm nay ngươi phải giết võ công rất cao, ngươi đối phó nổi không?"
Âu Dương Chi Hô đáp: "Đối … phó … nổi?"
Hồng Nhi thực chất là đang tự hỏi tự đáp, vì Âu Dương Chi Hô ngoài việc lặp lại lời nàng thì có biết nói gì nữa đâu.
Hồng Nhi lại thở dài, nói: "Hôm nay là ngày sau cùng ta và ngươi ở cùng nhau, đêm nay nếu ngươi thắng, ngươi sẽ được sư phụ ta thả ra khỏi u cốc này; nếu ngươi thua, vậy thì ngươi sẽ … sẽ chết, trước nay chưa từng có ngoại lệ."
Hồng Nhi lại tự rót cho mình một ly rượu đầy, một hơi uống cạn.
Hơi rượu nồng lên, gò má nàng đỏ như con tôm, nét đẹp của nàng cũng nhờ tửu khí thấm đượm càng trở nên lung linh, càng khiến người xúc động.
Hồng Nhi nhìn chằm chằm vào Âu Dương Chi Hô, buồn bã nói: "Đáng tiếc … Đáng tiếc ta và ngươi tương ngộ bằng phương thức này, nếu không như vậy, nhất định ngươi sẽ thích ta, đúng không?"
Rõ ràng nàng có phần say rồi nên mới nhìn Âu Dương Chi Hô và cười với vẻ thật ngây ngô.
Âu Dương Chi Hô cũng nhìn nàng, khoé miệng nhếch nhếch một lúc, có lẽ chàng cũng muốn cười với Hồng Nhi, chỉ nghe chàng vẫn ngọng nghịu nói: "Nhất định … sẽ … thích."
Gò má Hồng Nhi lại càng đỏ lên, nàng có phần phấn chấn nắm lấy tay Âu Dương Chi Hô, sau đó áp chặt vào khuôn mặt đang nóng của mình, nàng cũng lắp bắp: "Lâu nay chưa từng có ai nói thích ta … ta mỗi ngày mở mắt ra, nhìn thấy đều là những nữ nhân thanh sắc và bọn đàn ông không có thần trí, ta … ta thật uất ức !"
Hồng Nhi cất tiếng khóc, khóc thật thương tâm, nàng khóc không còn đâu dáng vẻ gì trước mặt Âu Dương Chi Hô đang si si dại dại.
Chợt, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.
Hồng Nhi vội vàng lau sạch nước mắt, ngẩng đầu lên.
Nàng lại biến thành một Hồng Nhi lạnh lùng không chút tình cảm.
Người tiến vào là Liễu Nhi.
Liễu Nhi thích cười, vừa tiến vào đã cười nói: "Hồng Nhi tỷ lại có nhã hứng, lại cũng uống rượu nữa đấy."
Hồng Nhi lạnh nhạt nói: "Trước lúc lâm chiến có chút hồi họp, uống chút rượu dằn tinh thần." Kế đó nàng đưa ly lên nói: "Ngươi cũng uống một chút."
Liễu Nhi nói: "Không cần đâu, sư phụ dặn đêm nay muội lưu thủ sơn cốc, còn phái Hương Nhi cùng đi với tỷ."
Hồng Nhi hỏi: "Đêm nay tất cả có bao nhiêu người đi?"
Liễu Nhi đáp: "Kiếm Tam, Kiếm Cửu, Đao Tứ, Đao Thất, còn có Biện Ngũ. Sư phụ nói đêm nay lấy Đao Tứ làm chủ, do hắn đối phó Phong Linh Tinh. Sư phụ còn đặc biệt dặn dò cho Đao Tứ bịt mặt rồi mới đi, không biết vì nguyên nhân gì?"
Hồng Nhi lạnh nhạt nói: "Có lẽ sư phụ cho rằng Đao Tứ có cơ hội thủ thắng tương đối lớn, mà lão nhân gia đã từng nói chỉ cần Đao Tứ giết được Phong Linh Tinh, người sẽ có thể tha cho Đao Tứ, sư phụ cho hắn bịt mặt mà đi chắc không muốn sau khi hắn khôi phục lý trí vào lại giang hồ bị người ta nhận ra và truy sát."
Liễu Nhi cười nói: "Vẫn là Hồng Nhi tỷ hiểu được tâm tự của sư phụ."
Lúc này, ngoài cửa có tiếng tiêu vang lên.
Hồng Nhi đột nhiên đứng dậy nói: "Sư phụ thúc chúng ta khởi hành rồi."
Liễu Nhi cũng nghiêm sắc nói: "Chúc sư tỷ mã đáo thành công."
Hồng Nhi gật đầu, nói với Âu Dương Chi Hô: "Đi thôi."
Hôm nay, toàn thuyền rời khỏi sơn cốc này gồm có bảy người. Ngoại trừ Âu Dương Chi Hô và Hồng Nhi, còn có bốn nam và một nữ.
Ng ười phụ nữ che mặt trong phòng hình tròn hôm nay cũng đặc biệt đến đỉnh núi tiễn họ, đợi khi bảy người đã khuất dạng trong màn đêm, bà mới xoay người lại thở một hơi dài.
Trầm tư một lúc, bà lại nghiêng mình nói gì đó với Liễu Nhi đang ở bên cạnh, Liễu Nhi có phần kinh ngạc nhìn bà, nhưng vẫn cung kính nói: "Tuân mệnh."
Kế đó, nàng lại đem theo hai người rời khỏi sơn cốc, biến mất trong màn đêm.
Vạn Thú Sơn Trang lúc này sáng rực ánh đèn.
Trang chủ Phong Linh Tinh đang bồn chồn thả bộ.
Từ ngày mười sáu tháng chín, sau khi quản gia Thiết Vô Châu của Vạn Thú Sơn Trang đi thu nợ bị người ta giết chết, hắn ngầm cảm thấy bất tường.
Hắn rất rõ võ công của Thiết Vô Châu, người trong thiên hạ có thể thắng được dễ dàng không nhiểu.
Huống chi, Thiết Vô Châu làm việc luôn cẩn thận, cả đời cũng không kết thù gì với ai, vì sao giữa đường có người ra tay với hắn? Lần thứ nhất là một đôi anh em song sinh, lần thứ hai lại là một thanh niên trẻ tuổi, nghe nói Thiết Vô Châu dưới tay hắn chưa đi quá mười ba chiêu!
Tim hắn không khỏi se lại, hiển nhiên những người này là nhắm về Phong Linh Tinh hắn. Bọn chúng giết Thiết Vô Châu tức là chặt mất một cánh tay của hắn.
Thiết Vô Châu đã làm quản gia trong Vạn Thú Sơn Trang của hắn hai mươi năm, hắn thậm chí còn hiểu rõ Phong Linh Tinh hơn cả chính bản thân Phong Linh Tinh, cho nên Thiết Vô Châu có thể tuỳ lúc bồi đắp vào chỗ hở của Phong Linh Tinh.
Mất đi một trợ thủ đắc lực như vậy, ai cũng sẽ không chấp nhận, Phong Linh Tinh cũng không ngoại lệ.
Thậm chí, ngay cả sau khi hắn đã giao phó việc đưa con gái hắn là Lục Tiểu Lâm Tử về nhà ông ngoại, hắn vẫn có phần không chấp nhận sự thật, hắn đang hoài nghi thuộc hạ hắn có thể làm được ổn thoả hay không.
Nếu còn Thiết Vô Châu, những việc này không cần Phong Linh Tinh lo lắng, Thiết Vô Châu nhất định sẽ làm mọi việc ổn thoả.
Nghĩ đến đây, lòng hắn lại thêm phiền não.
Đột nhiên, bên ngoài phòng hắn vang lên một tiếng gọi kinh hoàng: "Cha!"
Là giọng của Tiểu Lục Lâm Tử! Phong Linh Tinh giật mình, một bước phóng vội ra ngoài. Buồi chiều, Phong Linh Tinh sai Trang Tử Tống đưa Tiểu Lục Lâm Tử đến nhà ông ngoại là Cô Phong Tẩu Trưởng Tôn Thuật. Vì hắn không muốn Tiểu Lục Lâm Tử có gì bất trắc.
Trang Tử Tống tuy làm việc không đắc lực bằng Thiết Vô Châu, nhưng cũng xem là người Phong Linh Tinh có thể yên tâm giao phó.
Mà hiện tại, thanh âm của Tiểu Lục Lâm Tử lại vang lên ngay trong Vạn Thú Sơn Trang. Làm sao không khiến Phong Linh Tinh thất sắc?
Phong Linh Tinh đứng ngay cửa thư phòng, từ ngoài sân chạy lại một bóng người nhỏ nhắn, nhìn y phục, thân thế, và cả thanh đao tinh chí đeo bên hông, không phải Tiểu Lục Lâm Tử thì là ai?
Dưới ánh trăng, bóng người bé nhỏ kia vừa nhìn thấy Phong Linh Tinh liền hô một tiếng thảm thiết: "Cha, Trang thúc thúc … Trang thúc thúc người …" giọng nói vừa bi thương vừa sợ hãi, nhất thời không thể thành lời.
Bóng người nhỏ nhắn ấy vừa kinh hoảng vừa phóng vào lòng Phong Phi Tinh.
Tiểu Lục Lâm Tử trước giờ được sự cưng chiều của Phong Linh Tinh, như nay không may gặp phải sự việc đáng sợ, tự nhiên sẽ tìm đến Phong Linh Tinh để được sự quan tâm yêu thương.
Phong Linh Tinh bất giác vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Giọng hắn hiền từ: "Lâm Tử, đừng sợ, đừng sợ." Vừa nói vừa dang rộng hai tay.
Tiểu Lục Lâm Tử nuốt ực một cái.
Đột nhiên, Phong Linh Tinh phát hiện trong mắt Tiểu Lục Lâm Tử chớp lên một sự đắc ý, trong lòng hắn kinh hãi, đang muốn mở miệng thì đã thấy một đạo hàn quang loé lên.
Phong Linh Tinh đại kinh, thân người liền lướt lên không như một cánh chim hồng, đồng thời phóng ra một luồng chưởng lực hùng hậu.
Đến khi thân hình Phong Linh Tinh rơi xuống đất, hắn mới cảm thấy một trận đau đớn cực hạn ở đùi, cúi đầu nhìn xuống, phía trên đã là một mảng đỏ thẫm.
Hiển nhiên, vì cự ly quá gần, may là hắn ứng biến cực nhanh nên chỉ bị đâm trúng một đao.
Phong Linh Tinh nghẹn cổ thét: "Ngươi …"
Nữ tử kia cười lớn một tràng "ha ha", cười đến ngặt nghẽo, nghe giọng có giống Tiểu Lục Lâm Tử đâu?
Tim Phong Linh Tinh se thắt lại, hắn hỏi: "Ngươi không phải Tiểu Lục Lâm Tử, bọn ngươi đã làm gì Tiểu Lục Lâm Tử rồi?"
Giọng nói của nữ tử kia lại biến thành giọng của Tiểu Lục Lâm Tử: "Ai nói con không phải Tiểu Lục Lâm Tử?" sau đó lại cười lớn một tràng, giọng nói lại biến thành một người khác: "Tiểu Lục Lâm Tử đã chết rồi."
Đồng tử của Phong Linh Tinh khép lại như kim: "Không ngờ ngươi cũng biết Thiên Âm Pháp, mà thuật dịch dung cũng rất cao minh, cả lão phu cũng hoa mắt."
Nữ tử kia cười nói: "Ngươi cũng không cần tự trách. Bọn ta quan sát Vạn Thú Sơn Trang các ngươi mất ba năm, mục đích chính là vì hôm nay có thể lấy mạng ngươi. Bọn ta không những biết hình dáng, y phục của con gái ngươi mà còn biết ngươi thích ăn tỏi, lúc ngủ thích đắp kín chăn, và bên sườn trái còn có một vết đao chém, đúng không?"
Phong Linh Tinh kinh hãi, bàn tay hắn bất giác không tự chủ sờ lên sườn trái, bên đó quả thực có một vết đao chém, hắn cảm thấy đối thủ của mình quá đáng sợ. Hắn chẳng biết tí gì về bọn họ, mà bọn họ dường như chẳng có gì không biết về hắn.
Phong Linh Tinh bất nhẫn hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?" Hỏi xong, hắn liền cảm thấy hỏi cũng như không, người ta làm sao có thể nói cho hắn biết y là ai?
Nhưng nữ tử kia lại trả lời, nàng cười nói: "Dù sao ngươi cũng là người sắp chết, nói cho ngươi biết cũng không sao, ta tên Hương Nhi, tên rất đẹp, đúng không?"
Tim của Phong Linh Tinh càng thắt chặt hơn, hắn chưa bao giờ nghe nói đến cái tên này, huống chi với thân pháp vừa rồi của nàng cũng không phải hạng tầm thường, nhưng trên giang hồ lại không có nghe nói về người này, một người ngay cả nghe nói cũng không có, làm sao lại có thù oán với hắn đây? Đúng rồi, chắc chắn sau lưng nàng còn có người nào đó.
Vì vậy, hắn bèn nói: "Ngươi gọi hết tất cả người của ngươi ta chịu chết đi."
Hương Nhi cười nói: "Khí khái quá, ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Dứt lời, nàng liền vỗ tay ba tiếng.
Trong sân lại xuất hiện thêm bốn người. Kỳ thực, bốn người đó vốn đã ở trong sân rồi, chỉ là ẩn mình trong bóng tối mà thôi.
Trong bốn người đó có một người là phụ nữ, đẹp như muốn câu hồn đoạt phách, ba người còn lại là đàn ông, hai người dùng đao, một người đeo kiếm. Điều kỳ lạ là gương mặt cả ba người đàn ông đều không có biểu hiện gì, hai mắt trống không lạnh lẽo.
Cô gái đẹp như câu hồn đoạt phách nói: "Hương Nhi, làm tốt lắm."
Hương Nhi cười nói: "Hồng Nhi tỷ quá khen. Đáng tiếc muội không thể một đao đâm vào tim hắn."
Hồng Nhi nói: "Dù cho thế nào, hắn cũng phải chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi." Nghe khẩu khí của nàng, tựa hồ như Phong Linh Tinh đã là cá nằm trong lưới.
Phong Linh Tinh chợt cảm thấy kỳ lạ, vì sao trong sân nhà có động tĩnh lớn như thế mà thuộc hạ của hắn chẳng thấy một tên nào đến?
Hồng Nhi dường như nhìn thấu được tâm tư của hắn, nàng lạnh lùng nói: "Đừng trông mong gì vào đám thuộc hạ vô dụng của ngươi, bọn chúng lên đường trước ngươi rồi. Mà chẳng phải bọn chúng không? Đứa con gái bảo bối của ngươi, chắc chắn lúc này cũng đang bị ba người khác của bọn ta truy sát."
Vừa nghe lời Hồng Nhi nói, sau gáy Phong Linh Tinh toát mồ hôi lạnh, hắn khàn giọng: "Ai dám động tới một sợi tóc trên đầu của Lâm Tử?"
Vừa dứt lời, bên hông hắn loé lên một ánh hàn quang, trên hai tay hắn đã xuất hiện một cặp Nga Mi Thích!
Phong Linh Tinh thét lớn một tiếng, thân người phóng đi như điện xẹt, quỷ mị lướt về phía Hồng Nhi, cặp Nga Mi Thích trong tay hoá thành vạn sợi hàn quang đan xen nhau nhắm hướng Hồng Nhi chụp tới.
Thân người Hồng Nhi vẫn bất động, một người đàn ông sử đao, một người sử kiếm bên cạnh nàng đồng loạt xuất thủ, bảo hộ phía trước Hồng Nhi, hai người đó một người là Âu Dương Chi Hô, người kia là Kiếm Tam.
Sau một trận "tinh tang" vang rền, nhân ảnh cả ba người đột nhiên tách ra.
Phong Linh Tinh cà nhắc thoái lui mấy bước, rốt cuộc cũng đứng vững lại được.
Cánh tay trái của Kiếm Tam đã nhuộm đỏ một mảng.
Thần sắc của Âu Dương Chi Hô vẫn không đổi, vẫn vô hồn, vẫn rỗng không.
Hồng Nhi thét lớn: "Giết hắn!"
Lập tức, thân hình của Kiếm Tam và Âu Dương Chi Hô lại phóng lên.
Hai người một đao một kiếm tung hoành đan xen như hai con phi long lượn qua xuyên lại trên không trung, không khí bị đao kiếm rạch cắt vang lên tiếng vi vút liên hồi.
Phong Linh Tinh "hăng" một tiếng, cặp Nga Mi Thích trên tay xoay tít, hoá ra hàng vạn mũi nhọn như hoa mai chớp loé bay lượn rọi hướng vào bên trong đao quang kiếm ảnh.
Hồng Nhi kinh hãi hô lớn: "Hay cho một chiêu Lạc Mai Thích!"
Phong Linh Tinh nghe thế, bất giác trong lòng ngập ngừng, nghĩ thầm: "Không ngờ nó còn nhỏ tuổi mà cũng đã biết rõ võ công của ta. Dưới gầm trời này, ngoài sư huynh đệ của ta, gần như chẳng còn ai biết chiêu Lạc Mai Thích này của ta, nó làm sao biết được?"
Suy nghĩ giây lát, bỗng trong lòng kinh sợ: "Trừ phi, là cô ấy?"
Nghĩ vậy liền chột dạ, giây phút sơ hở, kiếm của Kiếm Tam đã bật thẳng về trước ngực Phong Linh Tinh, thế kiếm như chớp xẹt khiến người hồn kinh phách hàn, mục huyễn thần mê.
Cùng lúc đó, Âu Dương Chi Hô cũng bổ đến như cánh chim hồng, con dao cùn mẻ trên tay uốn lượn loang loáng như nước.
Phong Linh Tinh thấy tình thế nguy cấp, Nga Mi Thích trên tay trái chợt bật ra khỏi tay, xẹt sang phía Kiếm Tam.
Đồng thời, hắn đề kình vào tả chưởng, một luồng nội gia chân lực hùng hậu cuồn cuộn cuốn ra.
Kiếm Tam làm sao cũng không ngờ được Nga Mi Thích của Phong Linh Tinh có thể sử dụng làm ám khí. Hơn nữa, hắn đã là người không còn thần trí, liều mạng với người ta tất nhiên mất hẳn công năng tuỳ cơ ứng biến, gặp phải biến hoá này phản ứng không kịp, mắt đã thấy Nga Mi Thích sắp cắm vào ngực hắn.
Nhưng thân người hắn lại trong tích tắc này bật lên, dùng chân trái của hắn đón lấy Nga Mi Thích của Phong Linh Tinh.
Nga Mi Thích cắm sâu vào đùi của Kiếm Tam.
Đồng thời, Âu Dương Chi Hô tiếp một chưởng của Phong Linh Tinh, cả hai người đều cảm thấy trước ngực nhột nhạt, khí huyết cuộn lên.
Sắc mặt của Âu Dương Chi Hô vẫn cứng đờ như tượng gỗ, cho nên Phong Linh Tinh không cách nào thấy được phản ứng của chàng sau khi tiếp lấy một chưởng.
Kiếm Tam dùng nhục thể tiếp lấy một ngọn Nga Mi Thích, nhanh chóng thừa cơ hội này tiến công về hướng Phong Linh Tinh. Lúc này, Phong Linh Tinh chỉ còn đơn thích nghênh chiến.
Hồng Nhi đã nhìn thấy dự tính của Kiếm Tam, bất giác nghĩ thầm: "Đây cũng là một phương pháp tốt khó bỏ qua."
Loại phương pháp này cũng chỉ có người không có thần kinh như vậy mới có thể sử dụng thành công.
Nhưng tiếp theo, nàng liền kinh hãi kêu lên.
Vì nàng bỗng phát hiện ra ngọn Nga Mi Thích đó còn có một sợi tơ rất nhỏ, không biết được chế tạo bằng chất gì lại loé lên ánh đen. Chỉ vì sợi tơ quá nhỏ, lại đang trong đêm tối nên không dễ bị người khác phát giác.
Lúc nàng nhìn thấy sợ tơ này thì biết không hay rồi, kế hoạch của Kiếm Tam rất có thể thất bại.
Quả nhiên, sau khi Kiếm Tam bị trúng một ngọn Nga Mi Thích, đang tiến công về phía Phong Linh Tinh thì thấy Phong Linh Tinh đột nhiên lật ngược cổ tay, dùng lực kéo về sau.
Kiếm Tam bị bắn lên không trung bỗng cảm thấy chân trái có một trận đau đớn vô cùng, chân trái như bị một cách tay khổng lồ dùng sức mà kéo, thân người còn đang ở trên không, làm sao có thể chịu nổi khi bị dùng sức kéo như vậy? Lập tức thân người bị lôi rớt thẳng xuống đất.
Trường kiếm vốn đang đâm thẳng hướng vào ngực Phong Linh Tinh, tự nhiên mất hướng, quét qua trước ngực Phong Linh Tinh.
Dao của Âu Dương Chi Hô lúc này cuốn mạnh về phía Phong Linh Tinh, mắt thấy đã đến gần kề thân người Phong Linh Tinh giờ lại bị Kiếm Tam rơi xuống che mất. Phong Linh Tinh hét lớn, Nga Mi Thích trên tay phải như độc xà thiểm hướng về phía Kiếm Tam, thế đi của ngọn Nga Mi Thích cực mạnh, lúc rẽ không vụt đi ngang nhiên vang lên tiếng reo "hác hác".
Đồng thời, Phong Linh Tinh lại thừa cơ phóng ra một cước như cuồng phong về phía Âu Dương Chi Hô.
Chính lúc con dao của Âu Dương cuốn về phía Phong Linh Tinh bị Kiếm Tam che chắn, Hồng Nhi chỉ sợ Âu Dương Chi Hô thần trí bất thanh sẽ ra tay đả thương Kiếm Tam nên hét lớn: "Cẩn thận!"
Bất luận là Kiếm Tam hay Âu Dương Chi Hô, đối với thanh âm của Hồng Nhi đều rất mẫn cảm, nghe nàng hét lớn như thế, hai người đều khẽ ngập ngừng.
Ngay trong chớp mắt ngập ngừng ngắn ngủi đó, ngọn Nga Mi Thích của Phong Linh Tinh đã cắm sâu vào bụng dưới của Kiếm Tam.
Cùng lúc đó, Âu Dương Chi Hô cũng đã hứng trọn một cước của Phong Linh Tinh, chàng chỉ cảm thấy dưới bụng đau đớn, bất giác "hắc" ra một tiếng.
Còn Kiếm Tam sau khi trúng phải Nga Mi Thích đã ngã vật về sau, máu tươi tuôn ra cuồn cuộn.
Hai tay Phong Linh Tinh nắm chặt hai sợi tơ của Nga Mi Thích, đồng thời dùng sức một kéo một đẩy.
Thân thể Kiếm Tam lại bị kéo văng lên không.
Phong Linh Tinh thét lớn một tiếng, thân người xoáy mạnh cuốn lên, giống như một trận cuồng phong cuốn về hướng Kiếm Tam, sau đó gập người một cái, người đã lộn ngược lại, hai chân đã cùng lúc phóng trúng ngực Kiếm Tam.
Kiếm Tam giống như một tờ giấy lướt đi rất xa, cuối cùng rơi xuống cách đó mười mấy trượng.
Lúc này, cặp Nga Mi Thích cắm trong người Kiếm Tam đã được Phong Linh Tinh thu về trên tay, trên lưỡi vẫn còn máu thịt bầy nhầy, thật khiến người ta nhìn thấy mà kinh sợ.
Hồng Nhi không khỏi giật mình: "Thật không ngờ, vừa ra tay chưa được gì mà đã mất một người rồi."
Phong Linh Tinh tréo cặp Nga Mi Thích lại, lạnh lùng cười nói: "Đương kim thiên hạ, các ngươi là đám người đầu tiên dám xông vào Vạn Thú Sơn Trang, ngoài việc để mạng lại, các ngươi không còn lựa chọn nào khác!"
Hồng Nhi dường như không nghe thấy lời của Phong Linh Tinh, nàng nói với Âu Dương Chi Hô: "Đao Tứ, thay ta giết lão tặc này!"
Vừa rồi Âu Dương Chi Hô hứng một cước của Phong Linh Tinh, đang đau đớn mặt nhăn như muốn biến hình, sau khi nghe lời Hồng Nhi, chàng lập tức trở lại như lúc đầu, dường như người vừa rồi bị trúng một cước không phải là chàng.
Phong Linh Tinh thấy thế chợt sợ hãi, nghĩ thầm: "Ta chẳng phải đang đấu với một người không biết sống chết, không sợ đau đớn sao?"
Con dao cùn sứt của Âu Dương Chi Hô lại giơ lên.
Chỉ cần Hồng Nhi lên tiếng, chàng sẽ dốc toàn lực đáp lại.
Bấy giờ, Âu Dương Chi Hô đã dùng võ công Đoạn Hà Tiễn của Thánh Hoả Thiên Tôn quán nhập vào đao pháp của chàng, đao thế của chàng như vân vũ phong phiêu, tung hoành tới lui, cương kình như tiêu, nhu kình như tơ, vạch ra một lưới đao quang kình kỳ dị.
Tấm đao quang ấy cơ hồ như tuôn ra một cách không gián đoạn không ngừng nghỉ, kỳ thế khoái tiệp sắc bén.
Nếu không như thế thì làm sao xưng là Đoạn Hà?
Hai chân Phong Linh Tinh điểm mạnh, thân người bật người về sau, hắn đã hiểu rõ người đang ở trước mặt này là bị người khác khống chế linh hồn thần trí, cho nên võ công của gã nhất định thiếu mất sự biến thông khi lâm trận.
Vì thế nên hắn quyết định lui về sau, hắn muốn trong lúc thoái lui sẽ thăm dò chỗ hở của đối phương.
Mỗi chiêu thức của Âu Dương Chi Hô uy lực đều lớn như vậy, thao thao bất tuyệt hướng về Phong Linh Tinh.
Phong Linh Tinh không ngừng thoái lui tới mấy lần. Mắt nhìn thấy dao của Âu Dương Chi Hô đã sắp chém vào người hắn, đều bị hắn né được chỉ trong tích tắc sinh tử tồn vong.
Cuối cùng, Phong Linh Tinh đã xem rõ đao pháp của Âu Dương Chi Hô.
Đao pháp của Âu Dương Chi Hô giống như một đám lửa nóng rực hừng hực, nếu tiến công từ chính diện thì bất luận thế nào cũng đều bị đao phong sát thương. Đây giống như ra tay vô luận từ hướng nào tấn công vào một đám lửa, đều sẽ bị lửa đả thương, nhưng đao pháp như vậy cũng không phải không có chỗ hở, chỗ hở của nó không phải trên ngọn đao mà là trên người Âu Dương Chi Hô. Cũng giống như một đám lửa nóng, muốn dập tắt được nó, không nên đi đánh vào các tia lửa lập loè bốc lên, mà nên đánh vào số củi đang bị cháy ở bên dưới.
Đây chính là sự huyền diệu của Phủ Đệ Trừu Tân vậy.
Đã nhìn thấy chỗ hở trong đao pháp của Âu Dương Chi Hô, Phong Linh Tinh bèn không lui nữa, hắn phản kích không chút do dự.
Nga Mi Thích của hắn vừa xoay không phải tiếp thực với dao của Âu Dương Chi Hô mà là tạo ra một vòng ưu mỹ trên không.
Đây là dụ chiêu, nhìn thì dường như muốn công kích về Âu Dương Chi Hô, kỳ thực vốn không có lực công kích.
Nhưng Phong Linh Tinh sử chiêu này cực kỳ hoàn mỹ, đó là chiêu thứ mười ba Lưu Vân Tá Nguyệt trong Lạc Mai Thích, cũng là chiêu thức duy nhất không có lực sát thương trong Lạc Mai Thích.
Hơn nữa, sức phán đoán của Âu Dương Chi Hô không còn mẫn tiệp như lúc bình thường, cho nên bị chiêu thức của Phong Linh Tinh lôi cuốn, lật tay một cái, thân dao đột nhiên vút ra nhắm hướng Nga Mi Thích nghênh đến.