Xem bài viết đơn
  #11  
Old 21-05-2008, 06:11 PM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Đông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thời gian online: 93817
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 11: Thệ Tử Hãn Vệ



Phong Linh Tinh lạnh lùng mỉm cười, thân người vốn đang lượn trên không, đột nhiên ngừng lại dựng đứng lên, thân mình giống như một ngôi sao tàn rơi thẳng xuống.
Lúc đã gần xuống đến mặt đất, Phong Linh Tinh chợt hít mạnh một hơi, rồi "hà" một tiếng, thân người đã từ một góc độ bất khả tư nghì, phóng bật lên lướt đi trên mặt đất, thẳng đến sau lưng Âu Dương Chi Hô, tốc độ cực nhanh.
Bấy giờ, Âu Dương Chi Hô sau khi một chiêu quá không, thu lưỡi đao về trước ngực, làm sao kịp xoay người phòng thủ?
Phong Linh Tinh đắc ‎ý cười nhạt, ngọn Nga Mi Thích trong vụt tới với tốc độ khiến người mục huyễn thần mê, công kích vào sau lưng Âu Dương Chi Hô.
Chợt một đạo hàn quang từ dưới nách Âu Dương Chi Hô loé lên, thì ra thanh đao trên tay phải Âu Dương Chi Hô vòng qua, đâm ra từ dưới nách trái của mình.
Phương vị xuất kích kỳ quái quỷ dị, tốc độ lại cực nhanh kinh hoàng.
Phong Linh Tinh không ngờ Âu Dương Chi Hô lại xuất chiêu này, trông thấy hai cổ tay sắp bị lưỡi đao của Âu Dương Chi Hô chặt xuống, hắn liền vội vã triệt chiêu.
Nhưng đao pháp của Âu Dương Chi Hô lúc này lại đại biến, đao pháp của chàng vốn đang hung mãnh lanh lợi đột nhiên trở nên liền mạch tinh mật. Nếu nói đao pháp ban đầu y như liệt hoả thì đao pháp hiện tại lại giống hệt nhu thuỷ.
Phong Linh Tinh muốn triệt chiêu, đao của Âu Dương Chi Hô lại phóng theo như hình với bóng. Đồng thời, thân người chàng cũng không xoay lại, cứ hướng lưng về phía Phong Linh Tinh mà thoái lui, cũng không quay đầu lại, thanh đao trong tay thi triển ở sau lưng vẫn mạch lạc liên hồi.
Đao pháp Âu Dương Chi Hô sử dụng trước sau thay đổi quá nhanh và quá khác nhau, khiến cho Phong Linh Tinh nhất thời không cách nào thích ứng được.
Cao thủ đả đấu, đâu thể "dung" được nhất thời không thích ứng! Lúc Âu Dương Chi Hô vừa ngã người về sau, một tiếng thét thảm thiết vang lên, hai cổ tay của Phong Linh Tinh đã bị cắt đứt, đôi bàn tay văng lên không trung.
Thân pháp Âu Dương Chi Hô vẫn chưa ngừng lại, hai chân nhún một cái, hú lên một tràng, chàng như một con hoàng hạc phóng thẳng lên trời cao hơn mấy trượng, trên không trở người thành thế chân trên đầu dưới rồi lao xuống.
Trường đao ở phía trước phiêu diêu như tuyết, nhắm trên đỉnh đầu Phong Linh Tinh mà xẹt xuống. Một đạo huyết quang vọt lên không, Cơ thể Phong Linh Tinh ngã phịch xuống đất.
Khi Âu Dương Chi Hô đáp xuống đất, đao đã cắm trở vào vỏ trúc, gương mặt chàng vẫn bình đạm và vô thần như tượng gỗ, phảng phất một nét như người vừa ác đấu với Phong Linh Tinh không phải là chàng.
Hồng Nhi lại hưng phấn dị thường, nàng mừng rỡ chạy đến phía trước, nắm lấy tay Âu Dương Chi Hô, nói lớn: "Ngươi đã giết được Phong Linh Tinh, trang chủ Vạn Thú Sơn Trang, sư phụ ta nhất định sẽ trả tự do cho ngươi."
Nàng cũng không biết vì sao nàng lại vui mừng thay cho Âu Dương Chi Hô.
Âu Dương Chi Hô lắp bắp từng chữ: "tự … do … cho … ta …"
Ngoài cửa bỗng có bóng người xẹt qua, Hồng Nhi giật mình, bóng người kia đã tiến vào cửa rồi, Hồng Nhi vừa nhìn lại thì ra là Liễu Nhi. Sau lưng Liễu Nhi còn có ba người. Nhìn thi thể trên mặt đất, Liễu Nhi kinh ngạc: "Đây … đây là Phong Linh Tinh?"
Hồng Nhi gật đầu, lại hỏi: "Sao ngươi không lưu lại trong cốc?"
Liễu Nhi ngập ngừng: "Sư phụ sợ mọi người có gì sơ thất nên phái muội đến để tiếp ứng."
Hồng Nhi nhìn nàng rồi không nói gì nữa. Liễu Nhi lại nói: "Lúc muội đi, sư phụ dặn muội nói với tỷ, dù có thành công hay không cũng phải nhanh chóng quay về cốc."
Hồng Nhi trầm tư một lúc rồi nói: "Cũng tốt, chúng ta quay về thôi!"
Ba người Hồng Nhi, Liễu Nhi, Hương Nhi dẫn Âu Dương Chi Hô cùng hai người đàn ông khác rời khỏi Vạn Thú Sơn Trang. Lúc đi xuyên qua sơn trang, cả một sơn trang yên lặng như tờ.
Từ cái tên Vạn Thú Sơn Trang có thể nghĩ ra bên trong nuôi luyện khá nhiều mãnh thú, nhưng chúng đã bị Hồng Nhi và Hương Nhi lập kế đầu độc giết chết toàn bộ. Còn tất cả trang đinh trong Vạn Thú Sơn Trang đều bị điểm huyệt, đây hiển nhiêu đều là công lao của Hương Nhi. Nàng cải trang thành Tiểu Lục Lâm Tử tiếp cận bọn chúng, có ai lại đề phòng được nàng?
Liễu Nhi líu lo suốt trên đường đi: "Không biết vì sao Kiếm Cửu, Đao Thất, Biện Ngũ truy sát con gái Phong Linh Tinh mà đến bây giờ vẫn chưa hội hợp với mọi người? Theo l‎ý thì võ công của họ đối phó với một tiểu cô nương cùng một tên Trang Tử Tống gì đấy chẳng có gì khó khăn, trừ phi bọn họ gặp phải chuyện gì ngoài ‎ý muốn?"
Hồng Nhi cứ để mặc cho nàng nói, không đáp gì. Thật ra, nàng cho rằng chỉ cần giết được Phong Linh Tinh là đủ, vì sao phải đuổi cùng giết tận con gái hắn?
Nhưng nàng không dám nói sư phụ có chỗ nào sai.
Về đến sơn cốc, Kiếm Cửu, Đao Thất, Biện Ngũ cũng đã về đến tập hợp, xem ra quả thật đã có gì xảy ra ngoài dự tính. Hồng Nhi và Âu Dương Chi Hô đi vào căn phòng nhỏ kia, sau đó Hồng Nhi nói với chàng: "Ngươi cứ ngồi đây, ta đi bẩm báo sư phụ, ta sẽ nói người trả tự do cho ngươi, chỉ là… chỉ là…" những lời kế đó nàng không nói tiếp nữa mà bỏ đi ra ngoài.
Âu Dương Chi Hô ngồi im ở đó, gương mặt vẫn vô thần trống không.
Chợt, khoé miệng chàng giật giật mấy cái, rồi lại khôi phục sắc mặt như cũ. Qua một lúc, khoé miệng chàng lại giật càng mạnh hơn.
Đột nhiên, gương mặt tượng gỗ của chàng tươi tỉnh lên, trở thành một nét mặt kinh ngạc.
Đang lúc chàng ngó đông ngó tây thì bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Tiếng chân càng lúc càng gần, đúng là đang tiến về phía gian phòng này. Lúc này, Âu Dương Chi Hô giống một người vừa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, trong đầu rỗng tuếch. Chàng không hiểu vì sao mình lại ở đây và lại ngồi yên tại chỗ này. Chàng chợt nhớ lại đêm trăng hôm trước, chính đêm trăng chàng vì cứu một vị tiểu cô nương, đến bên một bụi mận gai… rồi sau đó? Sự việc tiếp theo chàng chẳng nhớ gì cả.
Nhưng không còn thời gian để chàng nghĩ ngợi nữa, vì tiếng chân kia đã ngừng ngay trước cửa. Bước vào đầu tiên là một người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, nhìn y phục của hắn giống như người trong một nhà khá giả, tất cả đều sáng sủa đẹp đẽ, nhưng thần tình của hắn rất đặc biệt, đó là một thần thái rỗng không vô vật. Âu Dương Chi Hô lay động tâm niệm, trong đầu nhớ ngay đến bạch y nhân, người đó cũng có thần tình như vậy, trừ phi… trừ phi mình cũng đã từng vô tri vô giác giống hắn?
Bấy giờ, lại có một người tiến vào, đó lại là một nữ nhân hình dáng mỹ lệ, đặc biệt là đôi chân mày liễu cong. Đến khi Liễu Nhi nhìn đến Âu Dương Chi Hô thì chàng đã nhắm mắt vờ như đang ngồi trên ghế ngủ gật. Đây là phương pháp ứng phó duy nhất mà chàng nghĩ ra trong tình hình này, chỉ có như thế chàng mới không để lộ chân tướng.
Chỉ nghe giọng nói của cô gái: "Từ nay, ta là chủ nhân của ngươi."
Âu Dương Chi Hô không biết nàng đang nói với ai, đang nghĩ có nên ngẩng đầu lên không thì lại có một giọng nam nhân lắp bắp từng chữ: "từ… nay… ngươi… là… chủ… nhân… của… ta…"
"Ngươi thề sẽ bảo vệ ta, trung thành vô hạn."
"Ta thề sẽ bảo vệ ngươi, trung thành vô hạn."
Âu Dương Chi Hô cảm thấy giọng nói này khá quen tai, cả hai câu nói này cũng rất quen thuộc, nhưng bất luận thế nào cũng không nhớ được mình đã nghe qua ở đâu.
Kế tiếp, cô gái lại nói: "Ngươi cứ ngồi yên ở đây, ta đi bẩm báo với sư phụ, không được đi lại lung tung."
Nam nhân lại lên tiếng: "Không… được… đi… lại… lung… tung…"
Tiếp theo, Liễu Nhi lại lẩm nhẩm một mình: "Đao Tứ đêm nay giết được Phong Linh Tinh, chắc cũng mệt mỏi quá rồi, ngồi như vậy mà cũng ngủ được."
Âu Dương Chi Hô giật nảy mình, trong phòng bấy giờ chỉ có chàng đang ngủ. Nói vậy là chàng đã giết người?
Âu Dương Chi Hô bối rối, chẳng hiểu gì cả.
Tiếng bước chân lại vang lên, nhưng đây là tiếng bước chân rời khỏi gian phòng. Âu Dương Chi Hô đợi tiếng chân đi xa rồi mới len lén mở mắt ra hi hí, trộm nhìn xung quanh bốn phía.
Âu Dương Chi Hô thấy trong phòng chỉ còn lại tên nam nhân kia, hắn không động đậy gì cứ ngồi yên trên ghế, mắt nhìn vào bức tường trống không trước mặt.
Âu Dương Chi Hô ho một tiếng nhè nhẹ, tên kia vẫn ngồi yên bất động.
Âu Dương Chi Hô lại ho một tiếng mạnh hơn, tình hình vẫn không thay đổi.
Liền lúc này, bên ngoài có một nữ tử gọi: "Đao Tứ, ra đây, cùng ta đến gặp sư phụ."
Âu Dương Chi Hô không biết mình có nên "tỉnh lại" đi ra không.
Nữ tử lấy làm lạ, "ỷ" một tiếng rồi bước vào hỏi: "Ta gọi sao lại không nghe thấy? Thì ra là mệt mỏi quá độ nên ngủ mất rồi."
Nàng tiến đến lay lay vai Âu Dương Chi Hô, Âu Dương Chi Hô tâm trí bậc nào? Trong chớp mắt, chàng đã nắm được chủ ‎ý, bèn cố làm ra vẻ giật mình, mở mắt ra, gương mặt si si ngơ ngơ nhìn cô gái trước mặt.
Đó chính là Hồng Nhi, nàng gòi: "Đi!"
Nàng chỉ nói có một chữ, Âu Dương Chi Hô vừa bực mình vừa tức cười, nghĩ thầm rằng: "Sao lại nói chuyện ngắn gọn vậy? Trừ phi trước kia cô ta cũng sai khiến ta như thế?"
Khi gặp người phụ nữ che mặt, Âu Dương Chi Hô có vẻ kinh ngạc, nhưng thần thái của chàng vẫn không biến đổi. Vì lúc đi qua suốt sơn cốc, chàng đã nhìn thấy biểu hiện của tất cả nam nhân trong này, loại biểu hiện vô thần. Người phụ nữ che mặt quan sát Âu Dương Chi Hô hồi lâu rồi mới mở miệng nói: "Làm tốt lắm, từ nay ngươi là Đao Nhất."
Hồng Nhi giật mình hỏi: "Sư phụ, lão nhân gia không phải từng nói đợi Đao Tứ giết được Phong Linh Tinh rồi thì thả hắn ra khỏi sơn cốc sao? Sao giờ lại thay đổi chủ ‎ ý?"
Người phụ nữ che mặt đáp: "Kỳ tài nan cầu, ta đành phải nuốt lời vậy."
Hồng Nhi có vẻ bất bình: "Nhưng đối với Đao Tứ mà nói thì lại không công bằng, mà còn có phần… có phần tàn nhẫn!"
Nàng do dự một lúc, nhưng rồi cũng lấy hết can đảm nói ra hai chữ "tàn nhẫn".
Người phụ nữ che mặt mục quang bạo phát như điện, trợn mắt nhìn Hồng Nhi, trong lòng Hồng Nhi thấp thỏm bất an. Sau một lúc, bà ta thở dài một hơi rồi nói: "Hồng Nhi, ngươi thay đổi không ít rồi." Ngừng một hồi rồi nói tiếp: "Ta cũng là bất đắc dĩ mới làm thế, mắt nhìn thấy mười mấy năm trôi qua, tiểu thư nhà ta ở dưới cửu tuyền thấy toàn bộ kẻ thù đều đang tiêu dao trên nhân thế, làm sao không khỏi lạnh lòng? Mà ta cũng quyết định thay đổi thuốc cho Đao Tứ uống, chuyển thành Bán Mộng Bán Tỉnh, như thế hắn cũng không đến nỗi cứng nhắc ngơ ngác. Ta thấy hắn anh khí bức người, phải trở thành như vậy cũng có ‎ ý luyến tiếc."
Hồng Nhi dường như có phần vui mừng, nàng nói: "Đa tạ sư phụ".
Sư phụ nàng lại hỏi: "Ngươi tạ cái gì?" giọng nói có ‎ý thăm dò. Hồng Nhi không giấu được gương mặt đỏ rần lên. Bà lấy trong bụng áo ra một cái lọ nhỏ, vừa vươn tay ra đã bay về phía Hồng Nhi, Hồng Nhi tiếp lấy rồi hỏi: "Đây là loại Bán Mộng Bán Tỉnh?"
Bà gật đầu nói: "Hai viên".
Hồng Nhi liền đổ ra hai viên, đưa cho Âu Dương Chi Hô nói: "Uống thuốc này vào."
Âu Dương Chi Hô rất nghe lời, đưa tay tiếp lấy, nhưng chính trong tích tắc tay chàng chạm vào tay Hồng Nhi, chàng lật mạnh tay bấm chặt mạch môn của Hồng Nhi nhanh như điện xẹt.
Sự việc xảy ra đột ngột, lúc người phụ nữ che mặt định thần lại thì Hồng Nhi đã bị Âu Dương Chi Hô khống chế rồi.
Bà ta vừa sợ vừa giận nhưng không dám vọng động.
Âu Dương Chi Hô vẫn chưa dừng lại, ngón tay phóng ra như mũi kiếm, xẹt đến điểm hai huyệt Giáp Xa và Phù Đột của Hồng Nhi, miệng Hồng Nhi khẽ mở ra.
Âu Dương Chi Hô vung tay, hai viên thuốc bắn vào miệng Hồng Nhi, sau đó chàng nhanh nhẹn điểm vào huyệt Liêm Tuyền của Hồng Nhi, giải khai hai huyệt Giáp Xa và Phù Đột, lại vỗ một chưởng lên huyệt Thuỷ Đột, chỉ nghe tiếng "ực ực", Hồng Nhi đã nuốt trọn hai viên thuốc xuống khỏi họng.
Trong chớp mắt, ánh mắt Hồng Nhi loé lên một thần thái kỳ dị, như kinh sợ lại như phẫn nộ cũng gần như một sự mừng vui. Nhưng Âu Dương Chi Hô không nhìn thấy.
Động tác của chàng khoái tiệp dị thường, chỉ trong một hơi thở đã có thể hoàn tất.
Người phụ nữ che mặt lạnh lùng nói: "Các hạ công phu tốt thật, ngang nhiên có thể che mắt được cả lão thân."
Âu Dương Chi Hô tươi cười nói: "Kỹ thuật lừa người, tại hạ chỉ xem như hạng múa rìu qua mắt thợ. Tại hạ chỉ vừa không lưu thần đã trúng ngay thủ đoạn của qu‎ý cao đồ, hôm nay có thể bước ra khỏi nước cờ này xem như đã rất may mắn rồi."
Bà ta bàng hoàng hỏi: "Trừ phi ngươi chưa trúng phải Tu‎ ý Sinh Mộng Tử mà chỉ là giả trang phải không?"
Âu Dương Chi Hô cười nói: "Tại hạ không biết cái gì là Tu ‎ý Sinh Mộng Tử, chỉ có cảm giác hôm nay chợt như vừa tỉnh cơn ác mộng, xem ra Tu‎ ý Sinh Mộng Tử của người thật bá đạo".
Người phụ nữ kinh ngạc vô cùng, bà nhìn Âu Dương Chi Hô giống như nhìn thấy quỷ vậy, ngọng nghịu nói: "Người thường trúng phải Tu‎ ý Sinh Mộng Tử của ta, ít nhất phải cần một tháng mới có thể tự giải khai được, còn ngươi chỉ trong mười ngày đã tự hành giải khai, trừ phi… Không, không thể nào, ngươi tuổi tác còn trẻ, làm sao có thể đả thông được hai mạch Nhâm Đốc?"
Âu Dương Chi Hô không thèm để ý đến lời nói của bà ta, trầm giọng nói: "Xin gọi người dẫn đường, tại hạ phải rời khỏi sơn cốc này!"
Dứt lời, đao của chàng đã xuất chiêu, kề bên cổ Hồng Nhi.
Người phụ nữ lắc đầu nói : "Chưa ai có thể tự rời khỏi cốc này, trừ phi lão thân thả ra, ngươi cũng không ngoại lệ."
Âu Dương Chi Hô ghì đao nói : "Trừ phi ngay cả tính mạng của cô ta, bà cũng không ngó ngàng đến ?"
Giọng bà ta lạnh lùng như châm vào tận xương cốt : "Ta vốn sống trên thế gian là vì thù hận, bây giờ có thêm một phần ta cũng chẳng sợ ! Nhưng ngươi sẽ phải trả giá gấp trăm lần !"
Âu Dương Chi Hô cảm thấy khó xử. Kỳ thực, chàng không muốn ra tay làm Hồng Nhi bị thương, huống chi vừa rồi Hồng Nhi còn cầu xin cho chàng. Chàng bắt lấy Hồng Nhi chỉ vì muốn an toàn rời khỏi sơn cốc, ngờ đâu người phụ nữ che mặt này lại không trúng kế.
Đã thế, Âu Dương Chi Hô đành phải tìm cách khác.
Tay chàng lật lại, đao đã rời khỏi cổ Hồng Nhi.
Nhưng Hồng Nhi không nhân cơ hội này để rời khỏi chàng mà ngược lại còn áp sát hơn, Âu Dương Chi Hô bàng hoàng, kế đó liền hiểu ngay là do Bán Mộng Bán Tỉnh phát huy hiệu lực. Chàng bất giác nhếch miệng cười gượng. Người phụ nữ che mặt vỗ tay một cái, cửa sổ bốn phía căn phòng hình tròn "lách cách" mấy tiếng rồi rời ra bay tứ tung, từ đó phóng vào bốn nam nhân, gương mặt người nào cũng si si ngơ ngơ, hệt như bốn cái xác biết cử động. Ba người trì kiếm, một người cầm roi. Bà ta chỉ vào Âu Dương Chi Hô hét : "Giết tên cầm đao cho ta !" thanh âm khàn khàn. Bốn kẻ không hồn không phách không hé tiếng nào, phóng về phía Âu Dương Chi Hô, bốn bóng người hoá thành bốn sợi dây vụt đi như điện xẹt.
Lại nghe "Choeng" một tiếng, Hồng Nhi đã rút một đôi Tí Ngọ Đinh ra cầm trên tay, bổ về hướng bốn ngườii kia.
Chỉ sau một tiếng "phách", Hồng Nhi loạng choạng thoái lui mấy bước, trước ngực nàng đã bị roi quét trúng, áo bị cắt rách một đường để lộ vùng ngực trắng muốt như ngọc, bên trên đã có một lằn roi xúc mục kinh tâm.
Âu Dương Chi Hô tim đập tai nóng, nói thầm : "Cả thẹn thật, xấu hổ thật."
Trước ngực Hồng Nhi nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ một vùng.
Nhưng nàng vẫn không để ‎ý đến, nghiến răng vung Tí Ngọ Đinh ra lần nữa. Nhưng võ công của nàng làm sao có thể đối trận cùng lúc với bốn người được ?
Chỉ nghe một tiếng "hực" thê thảm, lúc thân hình nàng dừng lại thì trên đùi nàng đã bị rạch một đường, máu thịt hở cả ra.
Chân phải của nàng không thể chịu lực được nữa.
Âu Dương Chi Hô trong lòng bất nhẫn, một ngọn lửa vô hình bốc lên, chàng thét lớn một tiếng, đao quang tuôn ra như núi, xoáy tròn cuốn lên như liệt diệm cuộn về phía bốn người kia. Mắt nhìn thấy gã sử roi đã sắp táng mệnh dưới đao pháp kinh tuyệt kỳ dị của chàng thì Hồng Nhi lại đồng thời phóng bổ về phía bốn người kia.
Như vậy, nếu Âu Dương Chi Hô chỉ nghĩ đến việc đả thương địch thủ thì Hồng Nhi tất cũng bị đả thương. Tuy Hồng Nhi và chàng chẳng có quan hệ gì nhưng Âu Dương Chi Hô lại không nhẫn tâm nhìn thấy Hồng Nhi lại thọ thương thêm nữa, đành phải thu chiêu lại, trường đao lệch sang một bên, hú vang đánh về phía hai gã đang tập kích Hồng Nhi.
Có lẽ, Âu Dương Chi Hô là người không muốn nhìn thấy người khác thọ thương vô ích, nhưng cứ thế thì chẳng phải mình lại càng dễ bị đả thương hơn sao ?
Đao thế của Âu Dương Chi Hô như một trận toàn phong che đỡ một kiếm một roi đang công kích về hướng Hồng Nhi, đồng thời lập tức vặn eo khoát chân, đao phong bẻ ngoặc lại, phóng ra vô số tia chớp, liên tục như nước chảy hướng về phía hai tên còn lại.
Đao pháp của Âu Dương Chi Hô tuy kinh thế hãi tục, nhưng cùng lúc phải kiêm cố an nguy của bản thân mình và cả Hồng Nhi nên uy lực bị giảm đi rất nhiều, ứng phó khá vất vả.
Âu Dương Chi Hô bất giác vừa tức mình vừa buồn cười, chàng nghĩ thầm trong bụng : "Làm sao lại thành ra chiến cục kỳ lạ như thế này ?"
Đột nhiên, người phụ nữ che mặt "hắng" nhẹ một tiếng.
Chỉ một tiếng nhè nhẹ mà lại khiến bốn gã kia phấn chấn, thế công kích đại tăng, chiêu số toàn liều mạng tấn công, Âu Dương Chi Hô lúc này cảm thấy áp lực tăng lên, chàng và Hồng Nhi bị dồn vào hiểm cảnh, mấy lần chết đi sống lại.
Âu Dương Chi Hô đại nộ, hú dài một tiếng, trường đao vụt lên trời, chớp mắt đã cuộn trở lại, đao ảnh bao phủ như một tấm màn kỳ dị, vang lên tiếng rít phá không thích nhĩ, lướt về phía một gã sử kiếm. Đao lập loè như rắn trườn trăn cuộn, huyền nguyệt phiên phi.
Tài sản của giacuongly

Trả Lời Với Trích Dẫn