Đường đêm đông đúc phố lên đèn
Dòng người hối hả mấy ai hay?
Người qua kẻ lại cười cười nói
Đôi lúc "vô tình" dẫu chiếc môi.
Một thân em đó, đóa hoa đồng
Lò dò lên phố lúc tàn canh
Bỗng dưng trong gió em hóa kiếp
Hoa dại ven đường níu khách qua...
Màn đêm rĩ rã buông rèm phủ
Dưới một chân cầu em thoát thai...
Trút đi lớp vỏ ngoài bao phủ
Đôi túi nhựa tràn căng mắt môi.
Nhựa ngọc long lanh ánh một đời
Một thời xuân sắc bấy còn không?
Tận cùng gốc rễ nơi thủy tận.
Như gió nhẹ nhàng em uốn thân...
Chẳng gió chẳng mưa, thế quỷ gào?
Đôi vầng nhật nguyệt lúc lên cao
Không còn điểm tận, còn điểm tựa.
Nhật nguyệt giao đầu, gió với mây...
Dưới bóng trăng thanh sói chục chờ.
Như bầy hổ đói cũng vờn quanh.
Cánh hoa ủ rũ sau cơn bão
Nhụy rã, hương nhờn...tô chút son!
Hết đêm ngày lại lên trên cỏ
Khoát tấm áo sương rất dịu dáng.
Lại về với lốt hoa đồng nội
Em ẩn vào trong... một lốt người!