Hồi 12: Vô Hồn Vô Phách
Thân đao hướng về bụng của tên kia, Âu Dương Chi Hô biết nhát đao này của mình chắc chắn cắt vào bụng gã.
Quả nhiên lưỡi đao cắm sâu vào bụng gã kia, mà kết quả lại còn đến sớm hơn thời gian Âu Dương Chi Hô đoán định.
Vì khi gã thấy lưỡi đao của Âu Dương Chi Hô phóng về phía mình, không những gã không tránh né mà còn tiến lên một bước, dùng cơ thể máu thịt của mình nghênh tiếp lưỡi đao của Âu Dương Chi Hô.
Cùng lúc lưỡi đao cắm sâu vào bụng gã, thanh kiếm trên tay gã bật ra nhanh như điện xẹt, đâm về hướng Âu Dương Chi Hô.
Nhát kiếm này vô chiêu vô thức, bình phàm dị thường, nhưng tốc độ nhanh kinh người.
Mà lúc này, thanh đao của Âu Dương Chi Hô đã bị cơ thể của gã giữ chặt. Tình thế bấy giờ ngay cả vặn tay rút đao ra cũng không có thời gian. Không còn cách nào khác, Âu Dương Chi Hô đành phải bỏ đao tự hộ lấy thân.
Đồng thời, lại có một kiếm một roi tiến đến.
Âu Dương Chi Hô vừa tránh qua nhát kiếm bình thường nhưng bén ngót của đối phương, thân hình nghiêng như muốn ngã xuống. Bấy giờ kiếm roi lại đến, nhất thời làm sao thiểm biến? Âu Dương Chi Hô đành phải vận động nội lực mãnh kích một chưởng cuốn về hướng gã trì kiếm, đồng thời hai chân chàng nhún một cái, thân người lộn ngược ra sau, cũng trong chớp mắt đó chân phải tung ra bốn cước như điện xẹt.
Bốn cước này vốn có thể ép gã cầm roi lui lại một bước, nhưng gã này lại như điên cuồng, hoàn toàn không thèm để ý đến, vẫn tiến lên công kích.
Cùng lúc chân phải Âu Dương Chi Hô tung trúng cằm gã thì sợi roi trên tay gã như con độc xà quét về trước ngực Âu Dương Chi Hô.
Dù cho Âu Dương Chi Hô có phản ứng nhanh thế nào, lập tức hít một hơi hóp ngực thu vào bụng, nhưng vẫn bị quét trúng một roi, tuy không trọng thương nhưng cũng rách một mảng áo trước ngực.
Có một vật gì đó từ trong ngực áo chàng rơi ra.
Nhưng chàng cũng không kịp ghé mắt nhìn, vì hai thanh kiếm khác như bị quỷ ám, tề tề chỉ đến. Một tiếng thét lớn: "Dừng tay!" giọng nói phát ra từ người phụ nữ che mặt.
Bốn người vô hồn vô phách kia nghe thấy, lập tức dừng lại.
Âu Dương Chi Hô thì không mẫn tiệp đến vậy, vốn đang phóng chưởng ra, không dừng lại ngay được mà chỉ giảm lực đạo đi quá nửa. Nhưng dù đã giảm đi quá nửa lực đạo cũng đủ dính hai người rồi, vì sau khi họ triệt chiêu thì không còn giới bị chút gì nữa.
Có lẽ, trong tâm trí họ, chủ nhân họ kêu "dừng tay" thì tất cả mọi người trên mặt đất đều lập tức dừng tay lại. Hai tiếng "hức" phát ra, hai người kia văng lên không như diều đứt dây, phun ra một búng máu tươi.
Người phụ nữ che mặt lại không ngó ngàng gì đến mà hai mắt cứ chằm chằm nhìn vào Âu Dương Chi Hô, ánh mắt của bà cực kỳ quái lạ, trong tay nắm một vật gì đấy, đó chính là một quyển sách rơi ra từ ngực áo Âu Dương Chi Hô, quyển sách nhuốm máu.
Bà gắt giọng: "Phong Hồng Nguyệt là gì của ngươi?"
Sau khi hỏi xong, bà hồi họp nhìn Âu Dương Chi Hô, cánh tay phải đặt trên thành ghế cũng run rẩy không ngừng. Âu Dương Chi Hô nghe bà ta nói ra tên mẹ mình, không khỏi kinh ngạc, chàng nghiêm sắc mặt đáp: "Gia mẫu húy danh có thể để kẻ tà ác như bà có thể tuỳ tiện gọi à?"
Toàn thân người phụ nữ che mặt run lên, giọng nói của bà trở nên vô cùng quái dị, kinh hãi chỉ Âu Dương Chi Hô nói: "Ngươi … ngươi …"
Đột nhiên, thân người bà run đến cực độ rồi ngã bật về sau, hôn mê. Lúc này, Hương Nhi và Liễu Nhi nghe tiếng đả đấu đều đã chạy đến, thấy sư phụ hôn mê liền vội vã tiến lên đỡ dậy.
Sau một hồi tay chân luống cuống, sư phụ cũng dần dần tỉnh lại.
Bà cố gắng định thần lại ngồi vững trên ghế, nhìn Âu Dương Chi Hô cấp thiết hỏi: "Không biết mẫu thân thiếu hiệp còn tại nhân thế không?"
Ngữ khí của bà đã trở nên khách sáo thành khẩn.
Thường nghe giơ tay không đánh người đang cười, Âu Dương Chi Hô vốn là người khoan hồng đại độ nên sau khi thấy thần thái của người phụ nữ che mặt thay đổi, mặc dù cũng thấy kỳ lạ nhưng chàng vẫn trả lời thành thật: "Gia mẫu bị kẻ gian hãm hại, không còn tại thế!"
Lời nói vừa phát ra, người phụ nữ che mặt tuôn lệ ào ạt.
Bà bước xuống ghế, đi đến trước mặt Âu Dương Chi Hô, tỉ mỉ xem xét chàng, có lúc gật gật đầu, có lúc lắc lắc đầu, làm cho Âu Dương Chi Hô cảm thấy không được thoải mái.
Một người vừa rồi muốn giết chàng, bây giờ lại vừa rưng rưng nước mắt vừa nhìn ngó chàng kỹ lưỡng, chàng có thể cảm thấy thoải mái không?
Cuối cùng bà cũng đứng lại nói: "Không biết tôn tính đại danh của thiếu hiệp là gì?"
Âu Dương Chi Hô dường như đã phát hiện ra gì đấy, bất giác cũng cảm thấy hồi họp, chàng cố nén cho tim khỏi đập nhanh rồi đáp: "Tại hạ Âu Dương Chi Hô …"
Không chờ chàng nói câu, người phụ nữ che mặt vội nắm lấy tay chàng, quỳ xuống đất, giọng nói thật thống thiết: "Thiếu chủ! Lão thân chính là Đông Thanh!"
Âu Dương Chi Hô vừa nghe cái tên này, toàn thân chấn động.
Vì chàng đâu chỉ xem đi xem lại hàng ngàn lần phần huyết tiễn mà Phong Hồng Nguyệt để lại, trong huyết tiễn đã đề cập tất cả mọi chuyện, chàng ghi nhớ đến mức không thể nhớ sâu hơn nữa, vừa nghe hai chữ "Đông Thanh" thì chàng đã hiểu ra tất cả.
Âu Dương Chi Hô vội đỡ người phụ nữ dậy, nói: "Là Đông cô cô thật ư?" ngữ khí vừa vui mừng vừa bất ngờ.
Đông Thanh không đáp lời mà đi trở về phía cái ghế, nắm lấy tay vịn ghế rồi dùng sức vặn một cái, một tràng thanh âm rần rần vang lên, tảng đá xanh bên dưới ghế chuyển động để lộ ra một cái hốc vuông sâu chừng một thước, trong đó có đặt một cái hộp gỗ. Nhưng Đông Thanh vẫn chưa trực tiếp lấy ra, lại vặn cái gì đó sau lưng ghế, lại nghe một tràng thanh âm rần rần như vừa rồi vang lên.
Bấy giờ Đông Thanh mới trút một hơi thở nhẹ nhõm, móc ra một đôi bao tay da nai từ trong bụng áo, sau đó mới đưa tay vào lấy cái hộp gỗ ra, hiển nhiên trên hộp gỗ có thấm một chất kịch độc.
Đông Thanh trịnh trọng đặt cái hộp gỗ lên ghế, lại móc ra một sợi tơ thép hình trạng kỳ quái, châm châm chọt chọt vào cái lỗ nhỏ trên hộp gỗ, nắp hộp bật ra. Âu Dương Chi Hô nhìn qua, trong hộp có nửa quyển sách, bề mặt sách đã nhuốm màu vàng. Lại nhìn tên sách thì trên đó có bốn chữ xanh "Dị Phật Tâm Kinh".
Đông Thanh dùng hai tay nhấc lấy quyển sách, cung kính đưa lên trước mặt Âu Dương Chi Hô: "Mời thiếu chủ xem qua!"
Âu Dương Chi Hô lúng túng nói: "Cô cô đừng gọi tiểu điệt như vậy nữa."
Đông Thanh vẫn cung kính nói: "Trưởng ấu tôn ti, không thể không có thứ tự được"
Âu Dương Chi Hô gượng cười, tiếp lấy Dị Phật Tâm Kinh, chợt Đông Thanh cười lớn: "Trời cao có mắt! Trời cao có mắt! Phục thù có hy vọng, phục thù có hy vọng rồi!"
Giọng cười tràn đầy sự vui mừng, nhưng không chỉ có vui mừng mà còn có sự chua chát, cay đắng. Hương Nhi, Liễu Nhi bất giác nhìn nhau.
Âu Dương Chi Hô vừa định lên tiếng thì lại nghe Đông Thanh gắt: "Còn không mau đến khấu kiến thiếu chủ của các ngươi?"
Bốn phía xung quanh đều quỳ mọp xuống đất.
Âu Dương Chi Hô kinh hãi thất sắc, vội vàng liên thanh: "Sao lại như thế? Bất tất đa lễ! Mời đứng dậy đứng dậy!"
Hương Nhi, Liễu Nhi nghe chàng nói thế liền đứng dậy, nhưng còn số người đã bị khống chế tâm trí vì chưa nghe Đông Thanh lên tiếng nên làm sao dám đứng dậy? Âu Dương Chi Hô vội nói với Đông Thanh: "Đông cô cô, mau cho họ đứng dậy. Năm xưa gia mẫu bị ác thế truy bức, hôm nay chúng ta sao có thể dùng thủ đoạn này để bức ép người ta được?"
Đông Thanh bàng hoàng, rồi lại cười nói: "Được, được, thiếu chủ tấm lòng rộng mở, thật là vạn hạnh"
Kế đó bà quay sang Hương Nhi, Liễu Nhi dặn dò: "Mau đi chuẩn bị rượu tiệc, ta phải trấn an thiếu chủ, đồng thời xin lỗi những chỗ đã mạo phạm thiếu chủ, mong thiếu chủ lượng thứ!"
Âu Dương Chi Hô nói: "Đông cô cô sao lại xa lạ như vậy? Đông cô cô vì gia mẫu vào sinh ra tử, tiểu điệt đã cảm kích vạn phần, sao dám nói đến hai chữ mạo phạm?"
Đông Thanh nghe chàng nhắc đến Phong Hồng Nguyệt, không khỏi thương tâm, nhịn không được lại oà khóc nức nở không ngừng. Hỷ hỷ bi bi, cười cười khóc khóc, một lúc lâu sau mới kềm chế được tâm tình bị kích động cuồng loạn, Đông Thanh hiền từ nhìn Âu Dương Chi Hô một hồi rồi nói: "Thiếu chủ thật là tuấn lãng phi phàm, mà võ công cũng thật là cao thâm, tiểu thư dưới cửu tuyền cũng được an tâm rồi." Nói đến đây, dường như bà lại nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Thiếu chủ, lão thân đến nay vẫn còn nhớ tình cảnh năm xưa bọn cẩu tặc vây công mẫu thân ngài, lúc đó người đã có mang chín tháng, lại bị sáu tên sư huynh đồng môn vây đánh, làm sao lại thoát được miệng cọp?"
Âu Dương Chi Hô buồn bã thuật lại chuyện Thuỷ Hoả Song Tà làm sao ra tay cứu giúp, Phong Hồng Nguyệt làm sao mổ bụng lấy thai, sau đó Thuỷ Hoả Song Tà nuôi dạy chàng thành người như thế nào. Âu Dương Chi Hô tuy không nhớ rõ chuyện lúc nhỏ nhưng năm chàng chín tuổi được Thuỷ Hoả Song Tà tả cho biết hình dạng khuôn mặt mẹ chàng chết thảm, khắc sâu vào tâm trí chàng, tuy chưa từng lâm vào cảnh đó nhưng chàng có thể cảm nhận được tình cảnh bi tráng, thảm thương sặc mùi máu tanh đó.
Nay nghe Đông Thanh nói lại, mọi người cũng đều cảm nhận được phần nào cục diện thảm tuyệt đó, bất giác đều nhăn mặt nhíu mày. Hương Nhi, Liễu Nhi đều thất sắc, trong lòng không khỏi bội phục dũng khí xá thân cứu con của Phong Hồng Nguyệt. Còn Hồng Nhi thì chỉ biết nép sát Âu Dương Chi Hô, hai mắt chứa chan tình cảm nhìn Âu Dương Chi Hô.
Âu Dương Chi Hô chợt giật mình, vội gọi: "Đông cô cô …"
Đông Thanh lúc này mới hồi thần, vội rút ra một cây ngân châm, châm vào các huyệt Thiên Đột, Hoa Cái, Tử Cung của Hồng Nhi nhanh như điện xẹt. Sau khi châm vào mỗi huyệt lại rung nhè nhẹ vài cái rồi nhanh chóng rút ra, trong chớp mắt đã châm đủ ba huyệt.
Thân người Hồng Nhi run lên, sau đó "á" một tiếng hoảng hốt, vốn đang nép sát vào người Âu Dương Chi Hô, nàng vội bật ngược ra sau, miệng lắp bắp với vẻ vừa giận vừa hoảng vừa xấu hổ: "Ngươi … Ngươi dám vô lễ như thế?"
Âu Dương Chi Hô chỉ còn biết gượng cười.
Liền nghe Đông Thanh nói: "Không được vô lễ với thiếu chủ, mau đến chào thiếu chủ!"
Hồng Nhi giật mình, sao chỉ trong chớp mắt, Đao Tứ đã trở thành thiếu chủ của nàng? Nhưng ba người nàng và Hương Nhi, Liễu Nhi từ nhỏ đã nghe sư phụ nói về chuyện năm xưa, trong lòng cũng đã hiểu được mấy phần.
Chỉ là theo sư phụ suy đoán, Phong Hồng Nguyệt lúc đó chắc không còn khả năng sinh hoàn nữa, sao đột nhiên lại chạy ra một thiếu chủ đây?
Đông Thanh nói: "Có trách thì trách sư phụ quá vội vàng", sau đó bà giải thích một lượt, Hồng Nhi bất giác đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Xin thiếu chủ tha thứ Hồng Nhi đã mạo phạm."
Âu Dương Chi Hô cười đáp: "Đao Tứ không dám"
Mọi người không khỏi bật cười ầm lên.
Lúc này, mấy vị thiếu nữ đã chuẩn bị xong rượu thịt trong gian phòng hình tròn.
Đông Thanh nói: "Thật không ngờ lão thân lại có thể tương phùng thiếu chủ ngoài định liệu, quả thật vạn hạnh. Mười mấy năm nay, tôi ngày đêm suy ngẫm phải làm thế nào để báo thù rửa hận cho tiểu thư, chưa từng nghĩ đến việc tiểu thư còn lưu lại thiếu chủ! Từ đây, lão thân nguyện roi trước ngựa sau, hiến chút sức mọn cho việc báo thù của thiếu chủ. Đêm nay là lúc bọn cẩu tặc bắt đầu gặp ác mộng rồi!"
Dứt lời, bà mời Âu Dương Chi Hô nhập tiệc.
Bất luận Âu Dương Chi Hô thoái thác thế nào, cuối cùng chàng vẫn phải ngồi lên trên, Đông Thanh ngồi kế tiếp, còn Hương Nhi, Liễu Nhi, Hồng Nhi phân nhau ngồi hai bên.
Âu Dương Chi Hô trịnh trọng rót một ly rượu, hai tay đưa lên, ngẩng đầu nói: "Cha, mẹ, hài nhi hôm nay đã gặp được Đông cô cô. Từ nay, hài nhi xin lấy thù làm kiếm, lấy hận làm đao, giết sạch bọn cầm thú ấy, báo thù cho cha mẹ, nếu cha mẹ dưới cửu tuyền có biết thì xin trợ giúp hài nhi một tay!"
Gương mặt chàng tỏ rõ sự trang trọng, người nghe không ai không động lòng.
Nói xong, Âu Dương Chi Hô cầm ly rượu vòng tay từ từ rót lên mặt đất.
Sau đó, chàng nói với Đông Thanh: "Đông cô cô, đúng như tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất bại, tiểu điệt muốn nghe tình hình của bọn cẩu tặc kia."
Thần sắc của Đông Thanh trở nên vô cùng oán phẫn, bà uống cạn ly rượu rồi từ từ thuật lại chuyện năm xưa.
Trong căn phòng hình tròn yên tĩnh trở lại, chỉ có giọng nói bình ổn có phần thê lương của Đông Thanh đang vang vọng. Mấy mươi năm trước, giang hồ có một võ lâm kỳ nhân, người người gọi là Tà Phật, khi Tà Phật còn trẻ vô cùng hiếu thắng. Trong những trận quyết đấu với người khác, có bảy lần người ta đều ngỡ rằng Tà Phật đã chết, nhưng qua mấy tháng thậm chí là nửa năm sau, Tà Phật lại trùng xuất giang hồ.
Sau khi bị người ta đâm chín dao, Tà Phật vẫn sống lại.
Sau khi bị người ta chấn đứt hết phần lớn kinh mạch, Tà Phật vẫn sống lại.
Thậm chí có một lần, người của Thiên Sát Môn đã chẻ đôi đỉnh đầu, lộ ra cả óc trắng, sau đó vứt xác xuống sườn núi. Ba tháng sau, kỳ tích xuất hiện, Tà Phật lại trùng xuất giang hồ. Chỉ là trên cổ ông có một vết sẹo dài nửa vòng cổ, giống như một sợi dây kéo vậy. Thiếu mất một lỗ tai, hai bàn tay cộng lại cũng chỉ còn có sáu ngón, trên đầu có mười ba vết đao, miệng cũng có một vết sẹo hình nét phẩy vì từng có một nhát kiếm suýt chút nữa thì cắt rách nửa khuôn mặt ông. Đến hai chân cũng một ngắn một dài, vì chân trái có một đoạn xương nát, sau khi bị búa đập nát, ông tự dùng dao cắt từng đoạn xương nát đó ra.
Tà Phật không có sư phụ, võ công của ông không phải luyện ra mà là do đánh giết mà ra. Mồ hôi của ông, máu của ông, gân cốt của ông, sẹo của ông, tất cả cùng tạo ra võ công của ông.
Đến lúc ông chẳng còn miếng da nào lành lặn, võ công của ông đã độc bộ thiên hạ. chính vào lúc này, ông không còn tìm ra được đối thủ nữa.
Thật ra, có thể đối trận với ông không phải không có, nhưng người có võ công cao mà lại háo thắng như ông thì chẳng còn.
Người có thể đối trận với ông thì không ra tay với ông, những người đó như nhàn vân dã hạc, đều đã trở thành thế ngoại cao nhân xa lánh những sự phân tranh của giang hồ.
Những kẻ võ công không bằng ông thì thường khiêu chiến với ông, nhưng ông lại không muốn ra tay nữa, những kẻ như thế mà đối trận với ông thì chỉ có chết. Còn đối với Tà Phật mà nói, ông thích nhất là khoảng thời gian tích tắc khi đao hoặc kiếm của đối thủ cắm vào da thịt ông, như vậy thì ông lại ngộ ra một điểm võ học gì đó, nhưng bọn người kia hiển nhiên không thể để cho ông đạt được ý muốn. Do đó ông trở thành một người cô độc, ông đã nghe quen tiếng đao kiếm giao tranh, tiếng hàn nhận ngập máu, nhìn quen thi thể đổ ngã, ngửi quen mùi tanh có chút vị ngọt của máu tươi, để cho ông một mình ngồi trên cao, ông cảm thấy lạnh lẽo buồn chán.
Nhưng Tà Phật lại không phải là người bạo sát, ông thích sự công bằng trong giao tranh chứ không phải lấy mạnh hiếp yếu. Cuối cùng, ông quyết định thu nhận vài đồ đệ.
Phương thức thu nhận học trò của ông rất quái dị, toàn do ông ra ngoài tìm kiếm, trông thấy đứa cô nhi, lang thang nào thích hợp, ông liền mang đi. Tổng cộng ông tìm được tám đứa bé như vậy, trong đó có một bé gái. Tà Phật đặt tên cho tám đứa bé là Phong Phi Tinh, Phong Linh Tinh, Phong Hàn Tinh, Phong Hồn Tinh, Phong Dịch Tinh, Phong Thiên Tinh, Phong Giáp Tinh, đứa bé gái là Phong Hồng Nguyệt.
Tà Phật thu nhận đồ đệ không phải vì hồng dương võ học, cũng không phải vì kiến công lập nghiệp, càng không phải để hùng bá giang hồ, ông chỉ cần được nhìn thấy những trận chiến đấu đối địch với thế quân bình.
Cho nên võ công mà ông truyền thụ cho các vị đồ đệ toàn bộ đều khác nhau.
Truyền thụ mười mấy loại võ công khác nhau, đối với ông không phải việc khó, vì võ công của ông vốn là tập hợp từ võ học của nhiều người khác mà thành. Thậm chí, ông còn cải tiến những chỗ yếu kém của các loại võ học rồi truyền dạy cho các học trò.
- Phong Phi Tinh: Huyền Nguyệt Cuồng Đao, ám khí.
- Phong Linh Tinh: Lạc Mai Thích, Huấn Thú Thuật.
- Phong Hàn Tinh: Tàn Vũ Kiếm Pháp, Độc Thuật.
- Phong Hồn Tinh: Đa Tình Kích, Mê Hồn Đại Pháp.
- Phong Dịch Tinh: Tâm Toái Câu, Dịch Dung Thuật.
- Phong Thiên Tinh: Thập Tự Biện, Kỳ Môn Độn Giáp.
- Phong Giáp Tinh: Vấn Thiên Ngọc Qua, bài binh bố trận.
Tà Phật truyền cho Phong Hồng Nguyệt Xà Kiếm và U Vân Bộ.
Sau khi Tà Phật đem các loại võ công truyền thụ cho các đồ đệ, rồi cho họ quá chiêu với nhau, cách ông chọn cho các đồ đệ chiết chiêu học hỏi lẫn nhau không giống như các sư phụ khác. Người khác cho đệ tử chiết chiêu là dừng lại đúng lúc, còn ông lại cho phép, thậm chí cổ vũ cho đả thương đồng môn. Chỉ đến khi nguy hiểm tới tính mạng, ông mới ra tay ngăn trở. Do vậy, các đồ đệ của ông rất nghiêm túc, vì nếu lười nhác thì rất có khả năng lần sau thành người bị thương. Đả đấu như vậy, võ công của các học trò tăng tiến không ngừng. Đến khi bọn họ trưởng thành thì toàn thân đã mang đầy thương tích. Và võ công của họ cũng theo con số thương tích đó mà tiến bộ hàng ngày.
Tà Phật vốn hy vọng trong số học trò của mình sẽ có người có thể giống ông tìm được những chỗ lợi hại qua các cuộc ác đấu với sư huynh đệ để cuối cùng trở thành một võ học đại gia.
Nhưng cả tám người đồ đệ đều khiến ông thất vọng.
Tuy trải qua mấy mươi năm khổ luyện, tám người bọn họ đều đã có thể được liệt vào số võ lâm tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng đều chỉ có thể tinh thông được trong phạm vi sở học của mình, cách xa sự mong muốn của Tà Phật quá nhiều. Càng đáng sợ hơn nữa là Tà Phật phát hiện bảy sư huynh đệ không ngừng được tôi luyện tâm não trí trá trong những cuộc đấu, háo thắng tranh cường, ham muốn chinh phục quá mãnh liệt.
Hoặc có thể nói bọn họ đều có dã tâm vô cùng lớn.
Các vị đệ tử đều biết rõ nếu đạt được thuần thục toàn bộ võ công chân truyền của Tà Phật, lại thêm quả tim hiếu dũng ác đấu mười phần bá khí được hình thành từ nhỏ, tất có thể hùng bá võ lâm.
Hùng bá võ lâm, bất luận đối với ai mà nói, đều là một sự mê hoặc cực mạnh, gần như không có người nào có thể thoát khỏi sự mê hoặc đó. Vì thế, các đệ tử trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng Tà Phật để mưu đồ học hết các loại võ học. Nhưng lúc này, Tà Phật đã nhận rõ phẩm hạnh của các vị đệ tử, đồng thời cũng biết rằng ngộ tính của họ không đủ, cho nên không thể đạt được như mong muốn. Phong Hồng Nguyệt là đệ tử duy nhất không có dã tâm, tính cách của nàng cũng được Tà Phật hài lòng, nên bình thường ông yêu quý nàng nhất.
Về sau, có một lần Tà Phật uống rượu ngà ngà say nói ra ông đã đem hết tất cả võ công tâm pháp toàn bộ ghi chép lại vào một quyển sách. Chúng đệ tử vừa nghe đều thất kinh, nhưng ngoài mặt thì bất động thanh sắc. Sau đó, bảy sư huynh đệ không hẹn mà cùng lúc bắt đầu ân cần với Phong Hồng Nguyệt, người nào cũng thề thốt rối rít.