Xem bài viết đơn
  #14  
Old 22-05-2008, 03:09 AM
giacuongly's Avatar
giacuongly giacuongly is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: Đông Hải Hạ Long
Bài gởi: 329
Thời gian online: 93817
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 38 Times in 19 Posts
Hồi 14: Phân Đạo Đột Vây



Đồng thời, Hạ Hà và Đông Thanh cũng bắt đầu nhắm vào cánh rừng phía tây nhào tới, chỉ vì mấy tên áo vàng lần lượt xông đến ngăn trở nên thế tiến của hai người bị chậm lại, nhưng vì có sự yểm trợ của Phong Hồng Nguyệt, thêm vào mưa gió lúc này càng lớn, đối phương đông người cũng không chiếm được lợi thế bao nhiêu, nên từ từ họ cũng tiến vào được trong cánh rừng đó.
Xông vào trong rừng, họ cứ mặc cho gai nhọn đâm chích, không còn chọn lựa đường để tháo chạy nữa, bọn họ mấy lần su ‎ýt nữa thì vấp chân ngã xuống vực sâu. Tiếng đuổi giết sau lưng càng lúc càng xa, dần dần không còn nghe thấy nữa. Đông Thanh lúc này mới kéo Hạ Hà dừng lại, chợt nghe Hạ Hà "ai da" một tiếng, dường như nàng vấp té, Đông Thanh giật mình vội ngồi xuống xem mới biết vừa rồi sơ ‎ ý để chân bị trật. Đông Thanh vội đỡ Hạ Hà ngồi dậy, nắm lấy chân Hạ Hà vừa kéo vừa xoa, chỉ nghe Hạ Hà "ai da" một tiếng nữa, chân đã được nắn lại như cũ. Trận cuồng bôn vừa rồi khiến họ mệt mỏi vô cùng, sau khi dừng lại, lập tức cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực, đâu còn có thể đứng lên nổi nữa.
Hạ Hà khóc nức nở : "Tiểu thư …" đoạn phía sau không thể nói ra tiếp nữa. Trong hai người họ, Đông Thanh trước giờ phần nào kiên cường hơn, tuy nàng cũng lo lắng cho an nguy của tiểu thư, nhưng nàng biết trước mắt phải nhanh chóng chạy đến cái miếu hoang mới là quan trọng nhất. Nếu quay trở lại chỗ Phong Hồng Nguyệt, không những không giúp được Phong Hồng Nguyệt mà còn liên luỵ thêm. Do đó nàng cố đỡ Hạ Hà đứng lên, dùng giọng nói hết sức bình tĩnh để nói : "Với võ công của tiểu thư, muốn mượn bóng tối để thoát thân không khó, chúng ta nên đến chở ở miếu hoang là hơn."
Không ngờ rằng chạy đông chạy tây một hồi, bọn họ đã mất phương hướng rồi, trên trời lại không trăng không sao, d ù cho có thì bọn họ cũng không thể phân biệt được phương hướng nữa. Vì vậy mà sau một hồi lần mò mờ mịt, gân cốt cả người đều rã rời kiệt sức mà vẫn chưa tìm được ngôi miếu thổ địa hoang. Không còn nhẫn nại được nữa, hai người đành đến ngồi dưới một vách đá, tựa lưng vào nhau, toàn thân cả hai đều ẩn ẩn hiển lộ qua lớp áo ướt đẫm, bấy giờ vừa ngồi yên một lúc liền cảm thấy se se lạnh ngay.
Họ vẫn cố gắng kiên trì chịu đựng dưới cơn mưa gió không ngừng không nghỉ trong màn đêm dày đặc giữa khu rừng, dần dần toàn thân họ run lên không làm thế nào khống chế nổi nữa, hai hàm răng đập vào nhau "lập cập" liên hồi. Hạ Hà vẫn khóc thúc thích, lệ đã nhoà nhoẹt trên mặt. Đông Thanh tuy cũng cực kỳ sợ hãi lo buồn, lục thần vô chủ, nhưng vẫn còn có thể hạ giọng an ủi Hạ Hà. Sau một lúc, mưa từ từ nhỏ dần rồi ngừng rơi, gió cũng giảm nhỏ, mặt trời dần dần ló dạng, họ đã ngồi như thế trong mưa gió hết một đêm.
Chợt Hạ Hà loạng choạng đứng lên, cất giọng run run : "Miếu ! Miếu ! Bên kia có một ngôi miếu."
Đông Thanh vội nhìn về phía Hạ Hà đang chỉ. Quả nhiên, bên kia có một toà miếu thổ địa mờ mờ hiện lên, hai người mừng rỡ, vội chạy về bên đó.
Còn chưa đến trước cửa miếu, họ bỗng nhìn thấy một bóng người mờ mờ thoáng vụt qua trước cửa, hai người vừa định mở miệng gọi thì phát giác người kia chỉ là một lão nông mình mặc áo tơi, đầu đội nón vành. Hạ Hà, Đông Thanh chợt cảm thấy thất vọng, cước bộ cũng chậm đi, chập choạng tiến về hướng miếu thổ địa. Đột nhiên, lão nông kia đứng lại, nhìn về phía họ, lên tiếng gọi : "Phải Đông Thanh, Hạ Hà không ?"
Giọng nói ấy rõ ràng là giọng của Phong Hồng Nguyệt, hai người mừng rỡ ngẩng đầu lên nhìn, hoàn toàn quên hẳn sự mệt mỏi suốt đêm qua, bổ nhào sang phía Phong Hồng Nguyệt. Thì ra lão nông ấy là do Phong Hồng Nguyệt cải trang, trước kia vì Phong Dịch Tinh muốn lấy lòng nàng nên từng đem thuật dịch dung dạy cho nàng, Phong Hồng Nguyệt cảm thấy thuật dịch dung rất thú vị nện cũng không cự tuyệt, học được một thời gian, thật không ngờ hôm nay lại có lúc dùng đến.
Cũng không biết Phong Hồng Nguyệt tìm đâu ra được ba bộ áo tơi, ba cái nón vành. Sau khi đưa cho Hạ Hà, Đông Thanh mặc vào rồi cải trang cho họ một cách tỉ mỉ.
Kế đó, nàng lấy trong bụng áo ra Dị Phật Tâm Kinh, phân thành hai phần, giao cho Hạ Hà, Đông Thanh và dặn : "Quyển sách này phân làm hai phần do hai em cất giữ, đợi sau khi trời sáng, ba người chúng ta chờ cơ hội phân nhau chạy, nếu chúng ta đều có thể thoát cả thì không còn gì tốt hơn, nếu ta bất hạnh gặp nạn thì các em tìm cách học võ công trên đó, sau này báo thù cho ta !"
Hạ Hà, Đông Thanh mếu máo : "Tiểu thư, chúng em không rời người đâu." Kỳ thực, bọn họ cho rằng bấy giờ đã thoát khỏi tay bọn người kia, nhất thời cũng không có gì nguy hiểm nữa, vậy thì chi bằng đi chung với nhau để có thể tiếp ứng cho nhau. Phong Hồng Nguyệt thở dài : "Ta thực sự cũng không muốn rời khỏi hai em, chỉ vì hình thế hiện giờ nguy cấp, nếu ba người chúng ta đi cùng nhau thì khó tránh nguy cơ trở thành mục tiêu quá lớn, chi bằng phân tán hành động thì thích hợp hơn."
Dứt lời, nàng liền tiến vào trong miếu thổ địa, thổi lửa thắp lên một ngọn nến còn thừa trong miếu, kế đó lấy ra bút, sách, nghiên mực không biết nàng tìm được từ đâu. Nàng viết lên bìa sách "Âu Dương Chi Hô thân duyệt", Hạ Hà, Đông Thanh biết bốn chữ "Âu Dương Chi Hô" vì đây là cái tên mà Phong Hồng Nguyệt và Âu Dương Dã đặt cho đứa con chưa ra đời của họ. Lúc đó, miệng hai người không ngớt lời hân hỷ mừng cho sinh mệnh nhỏ bé mới, Âu Dương Dã rất nóng lòng, lo tra văn dẫn điển để tìm một cái tên cho đứa con trai hoặc con gái còn chưa biết mặt của mình. Chàng vò đầu bức tai hết nửa ngày mà vẫn chưa quyết định được, Phong Hồng Nguyệt thấy thế buồn cười, mới nói rằng : "Xem chàng tự xưng là người ngày ngày đọc sách, tử viết thi vận, hay cứ đặt là Âu Dương Chi Hô vậy nhé."
Âu Dương Dã nghe thế, hớn hở nhìn sang, khiêm nhượng nói : " Hay, cái tên Âu Dương Chi Hô hay thật ! Hợp ‎ý ta lắm !"
Hạ Hà, Đông Thanh nhìn thấy Phong Hồng Nguyệt viết bốn chữ này thì biết chắc Phong Hồng Nguyệt đã có lòng quyết tử, chỉ mong mỏi có thể được chút may mắn sinh sản xong rồi mới đối mặt với kiếp nạn, hai người nghĩ lại Phong Hồng Nguyệt thường ngày đối với mình luôn nhân ái, không nén được thương tâm. Phong Hồng Nguyệt có lẽ cũng quá kích động bi phẫn, viết được một hồi liền vung chưởng đánh xuống đất làm bể nát một vùng. Phong Hồng Nguyệt nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, hai hàng lệ tuông dài trên mặt.
Bỗng nàng giơ tay phải lên, đưa ngón tay giữa vào miệng rồi cắn mạnh một cái, máu đỏ lập tức ứa ra, Phong Hồng Nguyệt dùng máu để tiếp tục viết lên giấy.
Một lúc sau, bên ngoài miếu thổ địa có tiếng la hét vang lên, Đông Thanh nhìn qua khe cửa thấy có mấy bóng người từ trướic cửa miếu bay lướt về phía nam.
Phong Hồng Nguyệt càng viết nhanh hơn, cuối cùng cũng viết xong, nàng nhét phần huyết tiễn đó vào trong áo, sau đó thấp giọng nói : "Đợi lúc không có người thì nhắm hướng bắc mà đi". Đông Thanh, Hạ Hà gật đầu. Đến lúc mấy bóng người kia khuất dạng, họ lập tức xông ra khỏi miếu thổ địa, nhắm hướng bắc mà đi, chuẩn bị đến chân núi mới chia tay. Thật không ngờ chỉ mới đến khúc quanh gần chân núi, họ đã bị Phong Phi Tinh đuổi kịp, sau khi hai bên ác đấu một hồi, mấy gã sư huynh khác cũng nghe động mà kéo đến cả. Ba người Phong Hồng Nguyệt và Hạ Hà, Đông Thanh làm sao chống cự nối với số người của Phong Phi Tinh ? Phong Hồng Nguyệt đã nhanh chóng thọ thương nhiều chỗ. Trong lúc nguy cấp, Phong Hồng Nguyệt đã sử dụng Bình Bộ Thanh Vân Pháp của Tà Phật Thượng Nhân, kích khởi công lực toàn thân để kháng cự với bọn Phong Phi Tinh, yểm hộ cho Hạ Hà, Đông Thanh chạy thoát.
Khi Đông Thanh vừa hoà mình vào khu rừng thì nghe Phong Hồng Nguyệt "hức" lên một tiếng thảm thiết, không khỏi hồn phi phách tán, nghĩ Phong Hồng Nguyệt chắc không thể nào sống nổi, nhưng nếu bấy giờ quay lại thì cũng chỉ là đưa mình vào chỗ chết.
Đông Thanh lòng đầy thù hận và bi thương, nhấc chân phóng nhanh, trong đầu nàng lúc này chỉ có hai chữ : "Báo thù ! Báo thù !"
Cũng không biết nàng đã chạy được bao xa, cái nón vành rơi xuống đất, nàng cũng ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

----- oOo -----

Nghe Đông Thanh nói đến đây, Âu Dương Chi Hô, Hồng Nhi và những người khác không khỏi kinh hoàng, tuy họ biết sau khi Đông Thanh hôn mê cũng không có chuyện gì phát sinh, nếu không thì hôm nay đã không thể ngồi đây được, nhưng trong tình thế đó mà hôn mê thì quả thật hiểm ác vạn phần, cho nên mọi người không nén được kinh hoàng đến mức phát ra thành tiếng.

Đông Thanh đưa mắt quét nhìn mọi người một lượt rồi nói tiếp : "Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, ta mới dần dần tỉnh lại, phát giác ra mình đang nằm bên một bờ sông nước đang chảy róc rách, ta bèn nhúng đầu ngập vào nước sông cho đến lúc không thể nhịn thở được nữa ta mới ngẩng đầu lên, rồi lại nhúng đầu xuống nước … sau vài lần như thế ta mới làm cho tim ta vốn đang đập loạn nhịp được bình tĩnh trở lại để dùng l ‎ ý trí suy nghĩ mọi vấn đề.

"Ta biết từ đây ta phải nghiêng vai gánh lấy trách nhiệm báo thù cho tiểu thư, nhưng với sức của một kẻ cô thế như ta, muốn báo thù nói thì dễ lắm ! Ta bèn lặn lội khắp nơi tìm Hạ Hà, mất hai năm mà vẫn không tìm được, ta đoán chắc Hạ Hà cũng đã trúng phải độc thủ, vậy là thù hận của ta lại nặng thêm một phần."

"Bọn cầm thú mặt người Phong Phi Tinh không cam tâm để ta sống sót trên thế gian, vì một ngày ta còn tồn tại thì bọn chúng lại bị uy hiếp thêm một ngày. Bọn chúng đều là người có dã tâm nên không muốn vì ta mà khiến cho uy danh của chúng bị thổi sạch. Vì vậy mà trong mấy năm nay, ta không biết đã bao nhiêu lần chết đi sống lại."

"Về sau, ta nghĩ mình không nên tiếp tục hành động mù quáng như thế nữa, vì thực lực còn kém quá xa bọn chúng. Để hoàn thành kế hoạch của ta, ta đã tìm đến một sơn thôn kín mật và ẩn cư, bắt đầu nghiên cứu và tập luyện nửa phần Dị Phật Tâm Kinh. Quyển sách này đáng lẽ ta không nên xem nhưng vì đại nghiệp báo thù, ta cũng không nghĩ ngợi gì được nhiều hơn nữa. Ai ngờ Dị Phật Tâm Kinh quả thực huyền ảo, ta nghiên cứu mất năm năm mà chỉ mới hiểu được phần sơ lược, các phần dị thuật trong sách còn chưa được gì, chỉ phân giải được những phần như dịch dung, biến âm, nhiếp hồn, dùng độc. Sau năm năm, ta mới quay lại hành tẩu giang hồ, bắt đầu nghe ngóng tình hình của bọn cẩu tặc Phong Phi Tinh. Vì ta đã biến mất lâu năm nên bọn chúng đã dần dần quên mất ta rồi, nhờ thế mới khiến cho ta thám thính được không ít tin tức."

"Ta cũng biết đã trải qua nhiều năm, võ công của bọn chúng cũng tinh tiến không ít, nếu ta muốn báo thù thì chỉ có thể dùng kế thủ thắng, cho nên ta không tiếc phải bỏ ra rất nhiều công sức để tra thám tất cả tình hình của bọn chúng."

"Trong khi ta hành tẩu giang hồ, ta đã thu nhận và nuôi dưỡng ba đứa bé gái, đó chính là Hương Nhi, Liễu Nhi và Hồng Nhi. Bốn người chúng ta nương tựa vào nhau mà sống, lúc thám thính tin tức, bọn nó đã bỏ ra không ít công sức, vì tuổi còn nhỏ lại vì người trong giang hồ chưa hề biết mặt, thêm vào bọn nó được trời sinh bản tính linh tuệ, trong năm năm sau đó đối với ta bọn nó đã có một sự trợ giúp rất lớn."

"Càng biết nhiều về bọn Phong Phi Tinh, ta càng cảm thấy kinh sợ. Trong bao nhiêu năm, võ công của bọn chúng không những tinh tiến mà còn tự lập môn phái, đặc biệt là Phong Hồn Tinh, võ công cao đến kinh người, ngang nhiên trở thành lãnh tụ một vùng võ lâm phía nam Trường Giang."

"Về sau, rốt cuộc ta cũng nghĩ ra được một biện pháp là dĩ độc công độc, ta cho Hương Nhi, Hồng Nhi, Liễu Nhi đặt bẫy bắt nhốt các nhân vật tà phái trong võ lâm, sau đó khống chế tâm trí bọn chúng để sai khiến chúng đi giết bọn Phong Phi Tinh."

Âu Dương Chi Hô nghe đến đây, không nén được nụ cười gượng.

Đông Thanh vội nói : "Đối với việc thiếu chủ bị … bị Hồng Nhi mạo phạm là vì bọn nó lầm tưởng thiếu chủ là người của Vạn Thú Sơn Trang nên mới ra tay đặt bẫy, không ngờ bọn nó đánh nhầm bắt nhầm mà lại ra chuyện tốt, nếu không thì làm sao lão thân tìm được thiếu chủ ?" Âu Dương Chi Hô vốn cảm thấy việc Đông Thanh dùng phương pháp khống chế thần trí của người khác, bức họ trở thành sát thủ, thủ đoạn khó tránh có phần tàn độc, như nay mới biết bọn người kia đều là bọn tà ác, tâm tình cũng phần nào cảm thấy yên ổn. Đông Thanh nói tiếp : "Suốt mười năm nay, để trốn tránh sự truy sát của bọn cẩu tặc Phong Phi Tinh, ta ngày ngày đều phải che mặt, không để hiện gương mặt thật. Nay đã gặp được thiếu chủ, ta cảm nhận được trọng nhiệm trên vai nhẹ đi phần nào, từ nay ta không phải mang cái vật này trên mặt nữa."

Dứt lời, bà kéo tấm màn che mặt xuống.

Chúng nhân vừa nhìn, chỉ thấy gương mặt bà đã hoá lão rất nhiều so với tuổi của bà, thêm vào nhiều năm luôn mang màn che trên mặt nên càng nhợt nhạt hơn, mọi người đều cảm thấy có phần đau lòng, biết rằng đây đều do việc phục thù mà ra. Ngay cả Hồng Nhi, Hương Nhi, Liễu Nhi cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt của Đông Thanh.

Hôm nay được nhìn thấy, không thể không nhìn kỹ thêm một chút, bấy giờ mới phát hiện ra sư phụ của mình thời trẻ nhất định là một nữ tử mỹ mạo tuyệt sắc, nét thanh lệ giữa hai chân mày không ngờ chỉ vì phục thù mà dần dần biến mất, thay vào là sự tiếc nuối và đau thương. Hồng Nhi lớn nhất trong ba người, lại đang trong thời tình hoa mới nở nên nàng hiểu rõ thế gian ngoài thù hận, còn có rất nhiều thứ mỹ hảo, nhưng nay nàng lại chỉ có thể như một u linh vô thần vô hồn, không cách nào hưởng thụ được tình ái như người thường. Do đó, nàng không khỏi thở dài một hơi nhẹ. Hương Nhi liếc nhìn nàng, dường như hiểu ra được chút gì đó. Âu Dương Chi Hô vừa nhìn thấy mặt Đông Thanh cũng không khỏi giật mình, chàng biết Đông Thanh tuổi vẫn chưa đến tứ tuần mà diện mạo đã già như thế. Một tỳ nữ vì nghĩ về thù hận của chủ mà lại hy sinh lớn đến thế, thật vượt xa hai chữ "khả kính".

Vì vậy mà bất giác chàng cảm thấy kính phục Đông Thanh.

Lúc này, có một nữ tử tiến vào bẩm báo đã tìm được thi thể của Kiếm Cửu và Đao Thất, còn Biện Ngũ thì vẫn chưa biết tông tích.

Đông Thanh hỏi : "Trên thân thể bị loại binh khí nào đả thương ?"

Nữ tử kia đáp : "Do kiếm đả thương, chỉ là …"

Đông Thanh hỏi tiếp : "Sao lại lọng ngọng thế ?"

Nữ tử kia đáp : " Kiếm thương đó rất kỳ quái, không phải một kiếm đâm thủng mà là cùng lúc có đếm mấy mũi kiếm cắm vào cơ thể. Đệ tử đếm qua số vết thương trên người họ, trên người Kiếm Cửu có tám lỗ thủng, trên người Đao Thất có mười một lỗ, mà số vết thương đó phân bố cực kỳ đều nhau."

Hai mắt Đông Thanh híp lại, một lúc lâu sau bà mới lạnh lùng lên tiếng : "Tàn … Vũ … Kiếm …" giọng nói lạnh như kim châm vào xương cốt. Âu Dương Chi Hô kinh ngạc thốt lên : "Phong Hàn Tinh ?"

Đông Thanh gật đầu, trầm giọng nói : "Chúng ta còn chưa ra tay với hắn, hắn lại không nhẫn nại được nữa rồi. Được ! Mục tiêu kế tiếp sẽ là Phong Hàn Tinh !" Lại nhìn hai mắt bà lúc này đã lạnh như băng sương. Âu Dương Chi Hô vội nói : "Tiểu điệt có một lời, không biết nên nói không ?"

Đông thanh sợ hãi nhìn chàng, nói : "Thiếu chủ xin cứ nói đừng ngại."

Âu Dương Chi Hô nói : " Tiểu điệt muốn xin Đông cô cô thả một số người đã bị vô thần mất trí, chỉ giữ lại một số thuộc bọn đại hung đại ác chân chính. Ngoài ra, số thiếu nữa kia võ công không cao, đối trận với cao thủ như Phong Hàn Tinh e rằng cũng không có tác dụng gì, mà ngược lại còn có thể làm họ uổng mạng, chi bằng thả bớt đi tốt hơn."

Đông Thanh suy nghĩ một hồi rồi mới nói : "Lão thân xin nghe lời thiếu chủ."

Tiếp theo, Đông Thanh bèn hạ lệnh xuống, số thiếu nữ kia ai muốn đi thì đi, phát bản đồ cho họ tìm đường về nhà. Số thiếu nữ ấy thấy có ngân lượng, lại không cần phải mạo hiểm nữa nên đi hết một nửa. Đông Thanh lại khuyên số người võ công còn kém trong số ở lại nên về nhà, rốt cuộc chỉ còn lại mười sáu thiếu nữ trung thành với Đông Thanh, võ công cũng có thể xem là cao cường.

Sau đó, Đông Thanh lại chọn ra bảy người trong đám thần trí bất minh, phần là Kiếm Nhất, Kiếm Ngũ, Đao Lục, Biện Nhị, Thương Tam, Kích Tứ, Kích Ngũ.

Còn lại năm người khác thì phế võ công, giải mê rồi đưa ra khỏi cốc.

Bấy giờ trong sơn cốc chỉ còn lại Hồng Nhi, Hương Nhi, Liễu Nhi cùng với mười sáu thiếu nữ và bảy tay sát thủ vô hồn vô phách.

Âu Dương Chi Hô hỏi : "Đông cô cô, bây giờ cô chuẩn bị đi bước tiếp theo như thế nào ?"

Đông Thanh đáp : "Đáng l‎ ý các việc nên do thiếu chủ định đoạt, nhưng thiếu chủ mới nhập giang hồ, đối với bọn ác tặc kia vẫn chưa hiểu rõ, lão thân xin tạm thời vượt phận nhận lấy. Phong Hàn Tinh đã ngang nhiên ra tay với chúng ta thì đương nhiên mục tiêu tiếp theo chúng ta nhắm tới chính là hắn."

Dứt lời, bà nói với Hồng Nhi : " Đem quyển sách dưới gối nằm của ta cho thiếu chủ xem." Hồng Nhi ứng thanh đi ra, một lát sau nàng quay lại, tay cầm một quyển sách, nét chữ trên đó là khải thư dùng đầu ruồi làm ngòi bút.

Âu Dương Chi Hô tiếp lấy, mở ra xem, trong đó phân làm sáu phần, mỗi phần đều viết về một gã sư huynh của Phong Hồng Nguyệt. Phần thứ nhất là Phong Linh Tinh, chữ viết kín mít mà dài đến mấy trang , nhưng trang cuối đã đánh một dấu móc lớn màu đỏ.

Âu Dương Chi Hô nghĩ thầm : " Chắc là chết rồi nên mới đánh dấu như vậy để biểu thị."

Xem đến phần của Phong Thiên Tinh thì lại trống trơn.

Lật tiếp, phần của Phong Hồn Tinh cũng lại trống trơn.

Âu Dương Chi Hô có chút nghi hoặc.

Đông Thanh dường như nhìn thấy tâm tư của chàng, liền nói : "Năm xưa Tầ Phật Thượng Nhân thu dưỡng tám người đồ đệ, trừ tiểu thư ra thì còn bảy sư huynh đệ, mà khi vây công mẹ ngài thì chỉ có sáu người. Ngoài Phong Phi Tinh lúc đó chết dưới tay mẹ ngài, sáu tên còn lại ta đều cho điều tra cẩn thận nhưng không tìm được Phong Thiên Tinh, có thể hắn là người chưa hề ra tay với mẹ ngài."

Âu Dương Chi Hô hiển nhiên chưa chú ý đến số người, sau khi nghe Đông Thanh nói, chàng ngập ngừng một lúc. Kế đó mới hỏi : " Vậy còn Phong Hồn Tinh vì sao cũng không có gì ?"

Đông Thanh ôn tồn nói : "Vì người này cao thâm khó đoán, ta bỏ ra nhiều thời gian nhất để điều tra hắn nhưng kết quả thu được toàn là tin tức vô dụng, không phải trước sau mâu thuẫn mà toàn là những chuyện nhỏ nhặt, chỉ biết một điều duy nhất là võ công của hắn hiện nay đã vượt xa bọn sư huynh đệ."

Võ công càng cao thì vốn danh tiếng phải càng lớn, có thể bị người khác thám thính được càng nhiều việc, nào ngờ Phong Hồn Tinh lại ngược lại, điều này không khỏi khiến cho Âu Dương Chi Hô càng kinh sợ.

Đông Thanh vội nói : "Sức mạnh của chúng ta trước mắt chưa đủ để đồng thời xuất kích với bọn chúng, cho nên nếu như mục tiêu tiếp theo của chúng ta là Phong Hàn Tinh thì đối với bọn khác, chúng ta gạt sang một bên, đây gọi là kích phá từng tên."

Âu Dương Chi Hô gật đầu, lật sang phần của Phong Hàn Tinh, trong đó viết như sau :

"Phong Hàn Tinh, nam, không cha không mẹ không vợ, có một con nuôi. Nghĩa tử năm nay mười sáu (ghi chú : tính từ năm Giáp Tí). Võ công : Tàn Vũ Kiếm Pháp, kiếm pháp phân thành tám thức, đặc trưng là hư thực nan phân, sau khi đả thương đối thủ nhất định để lại mấy vết thương được phân cách đều nhau. Tuyệt kỹ khác là dùng độc, có thể hạ độc vô sắc vô vị trên bất kỳ vật thể nào, bá đạo nhất là loại độc mang tên Vong Trạng, dược tính chưa rõ.

Sở thích của Phong Hàn Tinh : Uống rượu, huấn luyện ngựa, mặc y phục màu đỏ hoặc xanh lục. Thân hữu của Phong Hàn Tinh : không có. Khi có hứng thì thường đến một trà quán bên cạnh Tàn Vũ Lâu để đánh cờ với chưởng quỹ, nhưng kỳ nghệ không bằng người đó, thường đánh thua. Nhược điểm : không rõ. Nghĩ tử háo sắc, thường đến thanh lâu."

Xem đến đây, Âu Dương Chi Hô lẩm bẩm : "Nghĩa tử ?"
Tài sản của giacuongly

Trả Lời Với Trích Dẫn