Hồi 15: Thế Gia Tử Đệ
Liễu Trấn là một nơi huyên náo, ở đây chủ yếu được lợi thế vì có dòng Liễu Giang chảy qua phía đông trấn. Liễu Giang tuy không rộng lắm nhưng có thể gọi nó là "hà" thì thích hợp hơn. Dù sao thì cũng chẳng có gì trở ngại nó trở thành một con sông náo nhiệt và giàu có tiềm năng. Vì Liễu Giang tiếp giáp hai tỉnh, cây gỗ từ thượng du cần phải đi qua Liễu Giang mới có thể vào được Hoàng Hà, sau đó lưu thông đến các nơi, còn gạo và tơ lụa ở Kinh Hàng trong vận hà nếu muốn chuyển đến các tỉnh lân cận thì cũng phải đi ngược dòng Hoàng Hà, bồn nhập vào Liễu Giang rồi mới tiến vào được các tỉnh lân cận.
Có được địa lợi độc đáo như thế, Liễu Trấn có muốn thanh tịnh hơn một chút cũng không thể được. Vì có đủ người từ nam tới bắc, vào đông ra tây, Liễu Trấn náo nhiệt đến mức có phần phức tạp. Ở đây, tam giáo cửu lưu, tăng đạo nho cái đều có thể gặp được, trong trấn lại có hồng lâu hoạ các, tú hộ chu môn, xe điêu cột khắc, tuấn mã tranh nhau phi. Đủ các loại hàng hoá lạ mắt, trà phòng tửu tứ, y phục hoa lệ.
Thật là hoa thơm khắp đường, rộn rã trời mây.
Một nơi phồn hoa như thế nếu thiếu đi thanh lâu nữ tử đứng tựa cửa bán nụ cười thì có chút gì đó không bình thường.
Nhưng Liễu Trấn lại rất bình thường, tại đầu phía đông con phố ngang là nơi phồn hoa nhất Liễu Trấn, có một toà thanh lâu tên gọi Thiên Kiều Bách Mi Lâu.
Hai chữ Kiều Mi vốn đã có mùi vị câu hồn đoạt phách, huống chi lại là Thiên Kiều Bách Mi?
Cho nên người ra kẻ vào Thiên Kiều Bách Mi Lâu, không ai không có cái dáng vẻ thất hồn thất phách. Có lẽ, trước khi tiến vào Thiên Kiều Bách Mi Lâu, chắc là họ muốn tìm lại phần hồn phách của họ, ngờ đâu sau khi vào Thiên Kiều Bách Mi Lâu rồi, ngay cả chút ít hồn phách còn lại cũng làm mất sạch cả.
Không cần nhìn thấy Thiên Kiều Bách Mi Lâu, cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của nó từ xa. Tiếng cười cợt trêu đùa, mùi son phấn phiêu ám cùng với không khí ngọt ngào kỳ dị ấy chẳng phải đã cho người ta biết sự tồn tại của nó đấy sao?
Đêm nay, mụ tú bà của Thiên Kiều Bách Mi Lâu cười đến mức chỉ còn thấy răng mà chẳng thấy mắt đâu nữa, vì tất cả cô nương của mụ hình như đều đã rời khỏi ổ, vậy mà vẫn chưa hết người đến gọi: "Gọi A Thu ý, đại gia hôm nay phải vui cho đủ !" Hoặc gọi: "Hai nàng, hai nàng !"
Trên mũi mụ tú bà toát cả mồ hôi, cũng không biết là mừng hay là sợ. Ngay lúc này, có một vị công tử trẻ tuổi đến thật phiêu nhiên, hai tay chấp sau lưng, thần tình tiêu sái, toàn thân cẩm bào sáng chói, lưng mang trường kiếm, gương mặt thật tú nhã tuấn lãng, duy nhất chỉ có đôi mắt là chưa đủ đẹp, trong đôi mắt ấy ẩn chứa một sắc vị tà dâm, càng tiến gần đến Thiên Kiều Bách Mi Lâu thì càng như thế. Mụ tú bà vừa nhìn thấy người này đã không thể đứng đấy nữa, vội chạy ra nghênh tiếp: "Ai da, Phong công tử, sao lâu thế không thấy ngài quang lâm? Tiểu Kiều ngày đêm mong nhớ ngài, mà ngài lại trầm khí như vậy, thật là người lòng dạ gang thép."
Kỳ thực, Phong Thiếu Văn, Phong công tử này đêm trước mới cuồng hoan một đêm ở đây, làm gì lại "lâu rồi không gặp?"
Phong Thiếu Văn mỉm cười, cũng không nói gì, vừa đưa tay ra đã có một đỉnh bạc rơi vào tay mụ tú bà. Nụ cười trên mặt mụ lại biến mất, chỉ nghe mụ nói: "Con gái tôi tiêu chí như thế mà chỉ đáng giá có hai đồng tiền nhỏ này à?"
Phong Thiếu Văn bật cười ha hả: "Đây là cho bà uống trà, tiền tiêu tính riêng. Phong thiếu gia ta bạc đãi bà khi nào?"
Gương mặt mụ tú bà lập tức lại hớn hở, cười nói: " Lão thân chỉ đùa với Phong công tử, khắp cái Liễu Trấn này ai không biết hào khí của Phong công tử? Nếu Phong công tử thích, mua cả cái lầu vụn này của lão thân cũng chẳng có gì là lạ."
Phong Thiếu Văn không thèm mài răng với mụ nữa, vừa đi vừa nói: "Quy định cũ, trong phòng Tiểu Kiều, một ít rượu thịt, hôm nay đừng hầm gà nữa, món thịt sợi hôm trước lạnh răng lắm."
Mụ tú bà liền dông mất.
Phong Thiếu Văn đối với toà Thiên Kiều Bách Mi Lâu này rất quen thuộc, cũng không thèm để ý đến lời chào hỏi của số nữ tử kiều mi kia, xoay xoay rẽ rẽ một lúc nhắm hướng căn phòng ở đầu phía tây mà đi.
Đứng bên ngoài phòng, hắn vẫn chưa trực tiếp bước vào mà cúi người ghé mắt nhìn trộm vào trong qua cánh cửa sổ giấy.
Chỉ thấy bên trong có một cái giường, màn buông xuống một nửa, một thân hình yểu điệu đang nằm xoay mặt nhìn ra, mày liễu mũi cao, má hồng miệng nhỏ làn môi ướt đẫm, hai mắt khép kín, từ hai hàng lông mi có thể nhìn thấy được đôi mắt kia bình thường câu dẫn hồn phách người khác đến thế nào.
Một tấm chăn mỏng bằng cẩm đắp nửa người, phần vai nhỏ nhắn và phần ngực mượt trắng đều nằm ngoài tấm chăn, dưới ánh đèn đỏ lập loè càng khiến người ta liên tưởng miên man.
Phong công tử nuốt từng ngụm nước bọt, nhè nhẹ đẩy cửa, cánh cửa không cài khoá, Phong công tử mừng rỡ bèn nhẹ chân nhẹ tay tiến vào, đến bên cạnh giường, từ từ quỳ xuống, nhìn chăm chăm vào gương mặt Tiểu Kiều đang chìm trong giấc ngủ một cách thèm thuồng. Trong hơi thở nhè nhẹ của Tiểu Kiều có một mùi thơm thoang thoảng, một loại hơi thở ấm áp, trên đầu nàng quấn một sợi tơ xanh, có một cái kết mắt loan, tựa như vân vụ lại giống như sa cẩm, càng làm tăng thêm nét xinh tươi của nàng khiến người khác động lòng.
Phong công tử không nhịn được nữa , chầm chậm ghé lên đôi bờ môi đỏ ướt ấy, đúng lúc sắp chạm vào thì bên ngoài có tiếng nữ nhân nói: "Rượu thịt của Phong công tử đã chuẩn bị xong."
Lúc này Tiểu Kiều bừng tỉnh, ngửng đầu ngồi dậy, nhìn kỹ Phong công tử rồi cất giọng nũng nịu: "Chàng hư lắm ! Làm người ta giật cả mình !"
Nói xong liền đưa hai tay lên kéo Phong công tử đi. Phong công tử bật cười ha ha rồi đứng lên, cơn giận vừa rồi vì bị người ta phá mất chuyện tốt lập tức tiêu tan thành mây khói.
Hắn ngoảnh đầu lại gọi: "Mau mau đem vào !"
Bên ngoài đáp lời, tiến vào là một nha đầu thân hình mảnh khảnh, trên tay bưng một mâm rượu thịt. Sau khi bày ra bàn rồi, đang lúc muốn lui ra thì Phong công tử không để mất thời cơ, đưa tay vuốt lên khuôn mặt đang lấm tấm ướt, con nha đầu "á" một tiếng thất thanh rồi vụt chạy mất.
Tiểu Kiều mím môi, từ trên giường bước xuống, đưa đôi tay ngọc nhấc bình rượu lên rót ra hai ly, sau đó ngồi xuống lên tiếng giận dỗi: "Thiếp còn tưởng chàng để cô nào nhiếp mất hồn rồi, mấy ngày không thấy bóng đâu."
Phong công tử ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy đôi bàn tay nàng nói: "Hôm kia chẳng phải ta mới đến một lần đấy thôi?"
Tiểu Kiểu vặn người, nhăn mặt: "Hai ngày không phải là mấy ngày rồi sao? Nếu đã chán chê thiếp rồi thì từ nay đừng đến nữa, thiếp chẳng cần chàng." Nói đến đây, hai mắt đỏ ngần, dáng vẻ thật hấp dẫn. Phong công tử nóng ruột, vội nói: "Ta làm sao rời bỏ nàng được? Chì vì gần đây cha ta quản thúc có phần chặt chẽ. Sau này chỉ cần nàng thích, ngày nào ta cũng đến, nếu ta không giữ được lời thì trời …"
Tiểu Kiều lập tức chặn ngang miệng hắn, nói: "Lại phải thề độc gì nữa. Chỉ cần trong lòng chàng có thiếp thì đã đủ rồi."
Phong công tử thừa cơ hôn lên bàn tay ngà ngọc đó.
Tiểu Kiều đưa một ly rượu lên nói: "Bây giờ thiếp phạt chàng uống hết ly này."
Phong công tử tiếp lời: " Đáng phạt, đáng phạt." rồi cầm lấy ly rượu, vừa hớp một ngụm nhỏ thì nghe Tiểu Kiều nói: "Phải uống hết một hơi mới tính."
Phong công tử cười nói: " Ta cảm thấy trong rượu có thêm gì đấy."
Tiểu Kiểu giật mình, đột nhiên miệng nở nụ cười tươi, cười một lúc rồi mới cố nhịn để nói: "Công tử nhãn lực tốt thật, không biết vì sao công tử biết vậy?"
Lời nói vừa phát ra, sắc mặt Phong công tử chợt hơi biến, giọng nói cũng có phần lạnh nhạt đi: "Độc thuật của cha ta trên giang hồ không ai sánh bằng, ta tuy bất tài nhưng chuyện phân biện mùi vị cũng có chút thông hiểu."
Sắc mặt Tiểu Kiều lại ửng đỏ, đôi mắt mỹ lệ rưng rưng, giọng nói thỏ thẻ như không muốn để người khác nghe thấy: "Trong rượu có thêm … thứ gì … không tốt sao?" nói xong, nàng thẹn thùng liếc nhìn Phong công tử, cả hơi thở cũng nhanh hơn.
Phong công tử vừa nghe, lập tức sực tỉnh, cười ha hả đáp lời: " Thêm thứ gì đó, tốt ! Tốt ! Vẫn là Tiểu Kiều thông minh !"
Dứt lời, hắn ngẩng đầu uống cạn ly rượu.
Sau đó, hắn nhìn Tiểu Kiều nói: "Đêm nay, dường như nàng đẹp hơn lúc trước."
Tiểu Kiều cười nói: "Thiếp đếm ba tiếng, sau ba tiếng chàng sẽ không còn cảm thấy thiếp có chỗ nào đẹp nữa, công tử tin không?"
Phong công tử không biết nàng lại chơi trò gì, liên thanh đáp: "Không tin, không tin."
Tiểu Kiều liền bắt đầu đếm: "Một !"
Phong công tử vẫn nhìn nàng cười.
Tiểu Kiều cũng mỉm cười rồi tiếp tục đếm: "Hai !"
Nụ cười của Phong công tử càng nồng hơn, hắn cảm thấy Tiểu Kiều đang thực đáng yêu, nhưng lại đang đếm rất nghiêm chỉnh. Khi nghe tiếng thứ "Ba !" vừa ra khỏi miệng nàng, nụ cười của Phong công tử càng nồng đượm hơn nữa, đột nhiên nụ cười ngưng bặt, thần tình của Phong công tử đã trở nên như một khúc gỗ, rỗng không.
Tiểu Kiều đi quanh hắn một vòng rồi hỏi: "Bây giờ có phải cảm thấy ta xấu xí như một con yêu bà không?"
Phong công tử lặp lại từng chữ một: "xấu … xí … như … một … con … yêu … bà …" Tiểu Kiều cười nghiêng cười ngã, lại nói: "Ngươi cấu lấy mặt mình đi, chỉ cấu một cái thôi."
"Xoẹt" một tiếng, trên mặt Phong công tử nổi lên một vết máu. Tiểu Kiều lại nói: "Dùng răng cắn mũi mình."
Phong công tử liền há miệng, ngẩng đầu lên cắn, càng lúc càng nghiêng đầu ra sau, cuối cùng ngã bật ra phía sau.
Lúc này, con nha đầu bưng rượu thịt tiến vào, cất giọng trầm trầm: "Hương Nhi, đừng có ham chơi, coi chừng hỏng việc."
"Tiểu Kiều" thè lưỡi làm ra bộ dạng mặt quỷ, bấy giờ mới nói với Phong công tử đang nằng trên đất: "Đứng dậy, từ từ đi xuống lầu, đi về phía đông, đến một ngôi đình mát ở phía đông chờ ta, đi đi."
Phong công tử lồm cồm bò dậy, quay người đi ra một cách máy móc.
Con "nha đầu" thì thầm: "Ta dọn rượu thịt đi, ngươi đánh thức Tiểu Kiều thật dậy phải cẩn thận, đừng để nó phát hiện, sau khi làm xong việc ta cũng sẽ đến ngôi đình đó."
Gương mặt Hương Nhi nghiêm chỉnh nói: "Dạ, Hồng Nhi tỷ." nhưng vẫn cười khúc khích. Hồng Nhi nhanh chóng đi dọn dẹp đồ đạc.
Hương Nhi quỵ người xuống, đưa tay xuống gầm giường, cuối cùng nắm được gì đấy, kéo ra thì là một người, hình dạng giống hệt nàng.
Hương nhi ôm lên giường, phủi sạch bụi bặm, phủ lại chăn mằn gọn gàng, sau đó ghé sát tai cô ta nói: "Ngươi là Tiểu Kiều, vậy ta là ai?" nói xong, nàng lại cười "hí hí" một tràng, bấy giờ mới nhè nhẹ đi đến bên cửa sổ phía sau, nhẹ nhàng đẩy ra, quay đầu nhìn quanh một lượt rồi mới xoay người kéo xuống một sợi dây chuỗi trên thành cửa sổ, tay phải giật mạnh, sợi chuỗi bắn mạnh ra. Đồng thời, thân người nàng cũng từ cửa sổ bắn ra, mất hút vào bóng đêm sâu thẫm như một cánh chim hồng.
Phía dưới có tiếng một cô gái nói: "Đêm khuya như vậy mà vẫn còn chim chóc kiếm ăn."
Lại có một giọng đàn ông lên tiếng: "Lại nói lảm nhảm rồi, nàng quan tâm đến chim chóc hay không chim chóc làm gì, nó tìm thức ăn của nó, nàng đút cho ta ăn no trước mới là vấn đề chính." Một trận cười dâm dục trỗi dậy.
Giọng cô gái lại cất lên: "chàng là con chim đói …" câu nói chưa kịp hết đã bị cắt ngang. Tiểu Kiều trên lầu lúc này cũng tỉnh dậy, thầm cảm thấy kỳ lạ, không biết sao mình lại ngủ thiếp đi. Nhìn ra ngoài, dường như thời gian đã không còn sớm nữa mà Phong công tử sao lại chưa đến? Trừ phi hắn đã quên mất Tiểu Kiều ở Thiên Kiều Bách Mi rồi chăng?
Một sự lạc lỏng cuồn cuộn trong tâm nàng.
Bấy giờ, Phong công tử đang đi trên con đường phía đông. Lúc vừa xuống khỏi Thiên Kiều Bách Mi Lâu, một số người nhìn thấy bộ dạng cứng ngắc ngờ nghệch của hắn, trên mặt lại có một vết máu, đều không khỏi nghĩ thầm: "Gã Phong công tử này chơi bời thật quá phong cuồng, lại có thể đến mức ra hình hài như thế này đây."
Mụ tú bà thấy hắn chỉ đi về phía trước, không có ý trả tiền, đang tính tiến đến ngăn lại thì ả nha đầu thân hình mảnh khảnh tên Tiểu Cúc kia đã bước đến, móc ra một đỉnh bạc lớn nói: "Phong công tử hôm nay mệt rồi, không muốn nói nhiều, đây là ngân lượng của Phong công tử."
Mụ tú bà nhìn thấy ngân lượng, nhếch miệng cười toe toét. Mụ rất hài lòng, bắt tay Tiểu Cúc. Ả Tiểu Cúc này đích xác không tồi, hôm qua nó về xin về đưa tang, hôm nay đã đi suốt đêm để quay lại đây, thật không còn gì để nói.
Mụ dự định tháng này sẽ tăng thêm hai mươi văn tiền công cho Tiểu Cúc. Phong công tử ra khỏi Thiên Kiều Bách Mi Lâu, lại không trở về Tàn Vũ Lâu của hắn mà chầm chậm đi về hướng đông. Người qua đường nhìn thấy bộ dạng của Phong công tử đều nghĩ: "Tên ôn con này chắc là chơi bời ở Thiên Kiều Bách Mi Lâu vui vẻ quá nên mới ra cái ác tướng thế này !"
Ai cũng tránh hắn xa xa, chẳng ai dám tiến đến hỏi thăm hắn.
Phong Thiếu Văn càng đi càng xa, dần dần, hắn rời khỏi mặt phố của Liễu Trấn, bước lên một con đường nhỏ. Cho đến khi trước mắt hắn hiện ra một ngôi đình, hắn nhấc từng bước đi về phía ngôi đình.
Bấy giờ, trong đình đã có hai người, một người là Hương Nhi, người kia có hình dáng giống hệt Phong Thiếu Văn.
Phong Thiếu Văn vừa bước vào đình, nhìn thấy người kia thì có chút kinh ngạc, lắp bắp từng chữ: "Người … là … ta, … ta … lại … là … ai?"
Hương Nhi cười đáp: "Ngươi là Kiếm Thập."
Phong Thiếu Văn nhắc lại: "Kiếm … Thập?"
Hương Nhi gật đầu, hỏi: "Ngươi có biết Tàn Vũ Kiếm không?"
Phong Thiếu Văn đáp: "Biết."
Hương Nhi nói: " Ngươi dùng Tàn Vũ Kiếm Pháp của ngươi diễn luyện cho bọn ta xem một lượt, phải chú tâm một chút."
Phong Thiếu Văn bạt kiếm ra, mũi kiếm của hắn thật không tầm thường, không phải mũi nhọn như những mũi kiếm khác mà là hình cung tròn.
Người có hình dáng giống Phong Thiếu Văn thốt ra một tiếng "ỷ" tỏ vẻ kinh ngạc, Phong Thiếu Văn đã bắt đầu diễn luyện bát thức Tàn Vũ Kiếm Pháp, mũi kiếm của hắn có thể mỗi lúc đánh ra chân giả khó lường, có khi xem là giả nhưng lại tựa như chân, thấy là chân lại ngược là giả, thanh trường kiếm vạch không có tiếng "sa sa" như tiếng nước mưa đang rơi vừa nhanh vừa dày.
Đợi sau khi bát thức kiếm pháp của hắn diễn xong, Hương Nhi mới hỏi: "Thiếu chủ, ngài xem rõ hết rồi chứ?"
Người được gọi là thiếu chủ đó chính là Âu Dương Chi Hô, chỉ là hiện tại đã dịch dung thành hình dạng của Phong Thiếu Văn, chàng đáp: " Đại khái cũng xem rõ rồi, nhưng vẫn còn vài chỗ chưa xem kỹ."
Hương Nhi liền quay sang nói với Phong Thiếu Văn: " Ngươi diễn lại Tàn Vũ Kiếm Pháp một lần nữa."
Phong Thiếu Văn vẫn im lìm như khúc gỗ, không đáp một lời, trường kiếm lại múa tít lên, đến lúc hắn diễn xong thì toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngờ đâu Âu Dương Chi Hô lại nói vẫn còn một chỗ chưa rõ lắm .
Hương Nhi đành phải bắt Phong Thiếu Văn diễn lại thêm một lần.
Phong Thiếu Văn ngày thường không chú tâm học tập, chỉ biết ăn chơi cờ bạc, không những chưa học được hai ba thành võ công của Phong Hàn Tinh mà ngay cả cơ thể hắn cũng đã sớm bị tửu sắc làm cho tàn phế rồi, sau ba lần múa kiếm hơi thở của hắn đã hồng hộc như bò rồi. Nhưng thần sắc của hắn thì vẫn không biến, vẫn như khúc gỗ. Âu Dương Chi Hô buộc miệng thanh rằng: "Kiếm pháp tinh diệu như thế mà để cho hạng đổ rượu nhồi cơm này học, thật là uổng phí."
Hương Nhi cười nói: " Nếu như hắn tinh minh thì chúng ta làm sao dễ dàng đắc thủ như vậy được? Chỉ là với kiếm thuật của Phong Thiếu Văn thì ngay cả Kiếm Thập cũng không xếp vào được."
Nói xong, nàng ra lệnh cho Phong Thiếu Văn đưa kiếm cho Âu Dương Chi Hô. Âu Dương Chi Hô đang muốn mở miệng thì nghe bên ngoài đình có tiếng người nói: "Nhị vị thật là tiêu diêu, ta lại phải mất một đêm làm việc hầu hạ kẻ khác." Dứt lời, Hồng Nhi tiến vào, nàng đã khôi phục lại diện mạo của mình, trên tay còn cầm một bình rượu, Hương Nhi cười nói: "Hồng Nhi tỷ trừ phi muốn cùng thiếu chủ uống rượu ngâm thơ ở đây, bày tỏ nỗi lòng?"
Chỉ một câu cợt đùa này lại khiến Hồng Nhi xấu hổ không biết nói thế nào, len lén đưa mắt nhìn sang Âu Dương Chi Hô, mới biết chàng dường như không để tâm, bất giác cảm thấy buồn lòng, nghĩ thầm: "Ta lại … lại nghĩ ngợi nhiều quá rồi."
Vì vậy nàng mới nghiêm sắc: "Hương Nhi sao lại có thể mang thiếu chủ ra đùa? Thật là không biết tôn ti !"
Âu Dương Chi Hô giật mình , nghĩ thầm: "Hồng Nhi sao lại giận mà nói như thế?", vội lên tiếng: "Hồng Nhi … cô nương đừng nói như vậy, ta có đáng làm thiếu chủ gì đâu? Sau này cứ gọi tên ta là được."
Hương Nhi vẫn cười nói: " Nếu Hồng Nhi muốn đổi ngài thành ca ca thì sao?"
Âu Dương Chi Hô ngỡ ngàng, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, nói: "Người cùng vai cả, lớn làm anh cũng là không sai, dường như gọi … gọi … gọi đại ca thì có vẻ ổn hơn nhỉ?"
Hồng Nhi không nhịn được nữa, bổ nhào về phía Hương Nhi, miệng nói: "Hương Nhi, xương của muội ngứa ngáy rồi.", vừa nói nàng vừa đưa tay gãi Hương Nhi.
Hương Nhi sợ nhất là chiêu này, không ngừng kêu xin tha mạng, nhưng vẫn không thoát khỏi tay Hồng Nhi, cho nên cười một lúc khí tức trong miệng không còn được liên tục nữa: "Tỷ tỷ … tốt, tha … a … a … hi hi … tha cho Hương Nhi … hi hi …"
Hồng Nhi liên tục gãi đến lúc tay chân Hương Nhi mềm nhũn ra ngồi bệt xuống đất mới chịu ngừng tay.
Âu Dương Chi Hô thấy hai nàng đùa đủ rồi mới nghiêm mặt nói: "Ta cũng thấy rất kỳ lạ, Hồng Nhi cô nương vì sao lại mang bình rượu đến?"
Hồng Nhi không dám nhìn vào hai mắt chàng, xoay người lại đáp: "Thiếu … chủ … đại ca nếu đã giả làm Phong Thiếu Văn, mà Phong Thiếu Văn sau khi đã vào Thiên Kiều Bách Mi Lâu rồi ra thì lý nào lại không uống rượu?"
Âu Dương Chi Hô khen rằng: " Hồng Nhi cô nương quả nhiên tâm tư thật là tinh tế, suýt chút ta để lộ một chỗ hở lớn." Hồng Nhi nói: "Thời gian đã không còn sớm nữa, bây giờ muội sẽ đem tình hình ở Tàn Vũ Lâu nói cho huynh nghe."
Kế đó, Hồng Nhi tỉ mỉ thuật lại tình trạng của Tàn Vũ Lâu một cách tường tận, bao gồm bố cục bên trong, có mấy người nô bộc, xưng hô thế nào, đều nói hết một lượt cho Âu Dương Chi Hô nghe. Cuối cùng nàng còn nhấn mạnh thêm một lần: "Phong Thiếu Văn gọi Phong Hàn Tinh là nghĩa phụ, xin đừng quên. Kỳ thực hay nhất là Chi đại ca cần phải tuỳ cơ ứng biến !"
Âu Dương Chi Hô gật đầu, nói: " Bây giờ chúng ta chia tay, ta đến Tàn Vũ Lâu, Hồng Nhi cô nương đến Thanh Ca Trà Lâu, Hương Nhi cô nương về cốc."
Sau đó, mọi người chia tay, Phong Thiếu Văn tất nhiên đi theo Hương Nhi. Âu Dương Chi Hô uống hết rượu rồi quăng bình đi, án theo vị trí mà Hồng Nhi nói, nhắm hướng tây trở vào trấn, chàng vừa đi vừa quan sát. Người qua đường nghe toàn thân chàng là mùi rượu nên thấy bộ dạng chàng đang tìm kiếm gì đó cũng không kinh ngạc, chỉ thì thầm: "Công tử nhà họ Phong lại say sưa đến nỗi cả cửa nhà mình cũng không nhớ."
Âu Dương Chi Hô rốt cuộc cũng tìm được cửa nhà có một bụi trúc, trên cửa đại viện quả nhiên có ba chữ "Tàn Vũ Lâu".